Vương quốc Dưới Lòng Đất, tại một tiệm may bỏ hoang.
Lâm Nghệ dần dần tỉnh táo lại. Cô ta trước tiên cũng không mở mắt, chỉ làm bộ hôn mê như cũ, lén lút nghe ngóng động tĩnh bốn phía. Rất nhanh cô ta liền nghe được một giọng nam cợt nhả nói: “Tỉnh thì cũng tỉnh rồi, cần gì phải giả bộ ngủ nữa. Chẳng lẽ còn muốn tôi mời hoàng tử đến đây hôn cô mấy cái mới chịu dậy đấy à…… A, cách này nghe cũng không tồi nha .” (Công chúa ngủ trong rừng à:))))
Lâm Nghệ biến sắc, vội vàng mở mắt. Cô ta vừa tập trung nhìn liền thấy B tiên sinh đang ngồi trên một chiếc rương gỗ, cười tủm tỉm nhìn mình. Hắn vẫn đang đeo mặt nạ xám, Lâm Nghệ không thấy được gương mặt hắn. B tiên sinh chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt rất đẹp, nhưng nụ cười cổ quái trước nay vẫn treo trên miệng hắn kia, thật khiến cho người khác cảm thấy có chút chán ghét.
Lâm Nghệ bị trói trên một cây cột, lạnh lùng nhìn chằm chằm B tiên sinh. Bỗng nhiên, trong tầm mắt cô ta xuất hiện một thân ảnh khác. Cô ta cảnh giác nhìn về phía bên phải.
Đó là một Người dưới lòng đất cao lớn mặc áo giáp sắt kỳ quái, hắn đứng dựa vào bàn, đứng phía sau B tiên sinh. Trên đỉnh đầu lơ lửng một chữ cái “A” rất lớn.
A tiên sinh an tĩnh đứng phía sau B tiên sinh, hai người này một cổ quái, một lại thần bí. Đột nhiên, A tiên sinh quay đầu nhìn về phía Lâm Nghệ. Rõ ràng khuôn mặt đối phương đã giấu dưới mũ giáp bạc, Lâm Nghệ lại vẫn cảm thấy cả người rét run lên. Cô ta đột nhiên có một loại cảm giác, đó là A tiên sinh còn khủng bố hơn B tiên sinh rất nhiều. Cô ta có lẽ có thể chạy thoát khỏi B tiên sinh, nhưng tuyệt không có khả năng sống sót nếu gặp phải A tiên sinh.
Lâm Nghệ ngậm chặt miệng, nhìn chằm chằm A tiên sinh và B tiên sinh, không nói nửa lời.
Nửa giờ trước, Đường Mạch khiêng cô gái này vào phòng nhỏ, đợi mười phút, liền đợi được Phó Văn Đoạt tới hội họp. Lúc ấy Lâm Nghệ còn đang hôn mê, cho nên cô ta cũng không biết, ngay một khắc khi cô ta ngất xỉu, nụ cười khiến cô ta chán ghét trên mặt Đường Mạch liền biến mất. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô ta tới nơi này, sau khi nhìn thấy Phó Văn Đoạt, hai người trao đổi một chút tin tình báo.
“Hai gã kia được bốn người chơi cứu đi rồi,” Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói, hai tên hắn vừa nhắc đến chính là Vương Anh Quế và lão Điểu. Hắn tiếp tục nói: “Bọn họ không cướp được con quái vật kia, hiện tại nó đang ở phòng bên cạnh.”
Đường Mạch đi vào phòng nhìn tới con quái vật đang ở trong bao tải, quay đầu lại nói: “Vậy được rồi. Anh không bị thương chứ?”
Phó Văn Đoạt nói: “Đều chỉ là chút xây xát nhỏ thôi. Cậu thì sao?”
Tay áo Đường Mạch bị xét rách, trên quần áo cũng dính một ít vết máu. Hắn nói: “Cũng chỉ là chút vết thương nhỏ thôi.”
Tiếp đó hai người lại nói chuyện thêm một lúc, đợi hồi lâu mới thấy Lâm Nghệ tỉnh dậy. Đường Mạch cũng không hề cảm thấy một đập kia là mạnh, hắn thật sự chỉ đánh nhẹ một cái, ai ngờ lại có thể khiến cho Lâm Nghệ hôn mê đến hơn nửa giờ. Ngay một giây trước khi Lâm Nghệ tỉnh lại, sắc mặt Đường Mạch vẫn đang rất nghiêm trọng vì phải suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, nhưng đến khi Lâm Nghệ vừa tỉnh, hắn đã lại treo lên nụ cười kia, tiếp tục bắt chước Bạch Nhược Dao.
Lâm Nghệ im lặng một hồi, thế nhưng cô ta không thể ngờ, A tiên sinh và B tiên sinh vậy mà cũng không nói gì. Hai bên yên lặng trong vài phút, Lâm Nghệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người bắt tôi tới đây rốt cuộc là muốn làm gì, muốn lấy tôi để thiết lập bẫy rập, hòng bắt được đồng đội tôi ư? Đừng có mơ hão, đội trưởng sẽ không vì một người là tôi mà mạo hiểm đâu. Các anh giết tôi đi, lấy tôi làm con tin, các anh cũng không chiếm được lợi ích gì đâu.”
Đường Mạch ý vị thâm trường nhìn Lâm Nghệ.
Ngữ khí khẳng định, hiển nhiên không phải đang nói dối, đội ngũ của Lâm Nghệ thật sự sẽ không vì cô ta mà mạo hiểm tới đây cứu người.
“Ai nói tôi muốn giết cô?”
Lâm Nghệ sửng sốt, cô ta rất nhanh liền che giấu sự ngạc nhiên hỏi: “Vậy hai người muốn làm gì? Chẳng lẽ……Các anh muốn tôi bán đứng đội ngũ của mình? Điều này càng không có khả năng. Các anh tốt nhất vẫn nên giết chết tôi đi, tôi cho dù chết, cũng sẽ không nói ra bất kì kế hoạch gì của đoàn đội đâu.” Trên thực tế đội ngũ của cô ta cũng không có kế hoạch gì cả, đội trưởng nói hết thảy đều làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Đường Mạch hì hì mà cười một tiếng. Nghe thấy tiếng cười này, lông mày Phó Văn Đoạt hơi nhướn lên.
Lâm Nghệ đang chờ đợi B tiên sinh tuyên án tử cho mình. Cô ta không sợ chết, cô ta có thể sống được đến bây giờ, thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất đã là cực kỳ may mắn rồi. Năm người bọn họ trước khi địa cầu online đã là bạn bè quen biết lâu năm, cho dù là ai, ngay ngày đầu tiên gia nhập đội ngũ này liền đã hiểu rõ một điều: Dù chết, cũng tuyệt không bán đứng đoàn đội. Đội ngũ của bọn họ từng có bảy người, hai người khác đã chết trong Hắc tháp tầng thứ nhất, chỉ còn lại năm người.
Trải qua sinh tử, bọn họ càng thêm tín nhiệm đồng đội, tín nhiệm đoàn đội.
Lâm Nghệ nắm chặt tay, cô ta hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Giết tôi đi!”
Đường Mạch cười nói: “ Giết cô như thế nào mới là tốt nhất nhỉ?”
Lâm Nghệ không nghĩ tới Đường Mạch một giây trước còn nói không muốn giết, hiện tại lại đã đột nhiên hỏi nên giết như thế nào đây. Người này trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, Lâm Nghệ nghiến răng nói ra hai chữ: “Tùy anh.”
“Cắt thành từng khối có được không?”
Lâm Nghệ: “Tùy…… Tùy anh.”
Đường Mạch nghĩ một chút: “Đổ đầy dầu vào chảo rồi chiên lên, chiên càng giòn ăn càng ngon, cô thấy có được không?”
Lâm Nghệ: “Tùy anh!”
Đường Mạch: “Không thì trước tiên lột da cô đi, nhúng vào nước rửa sạch sẽ, sau đó lại bỏ vào……”
Phập! Một thanh chủy thủ sắc bén vèo một tiếng bay ra từ đằng sau B tiên sinh, xoẹt qua mặt Lâm Nghệ, cắm thẳng vào bức tường đá phía sau cô ta. Thân thủ người kia quá tốt, Lâm Nghệ rõ ràng cảm nhận được lưỡi dao lạnh băng cắt qua lông tơ trên mặt mình, nhưng nó lại cũng chưa làm xướt da.
Ngay một giây khi chủy thủ lao tới, Lâm Nghệ như đã nếm được hương vị của tử vong. Trái tim cô ta đột nhiên đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rõ ràng cô ta sớm đã hạ quyết tâm muốn chết, nhưng chính tại một khắc vừa rồi kia, cô ta lại thấy sợ hãi. Cô ta không muốn chết, cô ta một chút cũng đều không muốn chết, cô ta vẫn muốn sống!
Phó Văn Đoạt thu tay, nói: “Chệch rồi.”
Cái này lúc trước khi thương thảo kế hoạch không hề nói tới, trong lòng Đường Mạch có chút cả kinh, nhưng hắn rất nhanh liền đáp lại: “Đường Cát, anh dọa sợ đồ ăn đáng yêu của chúng ta rồi.”
Lâm Nghệ thiếu chút nữa bị dọa cho sợ vỡ mật: “……”
Sau khi bị Phó Văn Đoạt và Đường Mạch luân phiên nhau đe dọa, Lâm Nghệ thật sự đã bị dọa đến phát khóc, không dám lại cậy mạnh. Đường Mạch nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô ta liền hiểu rằng sự tình đang bắt đầu đi đúng theo hướng hắn muốn rồi. Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Nghệ, hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô ta .
Hai mắt Đường Mạch hơi nheo lại: “Ồ, cô ta không phải là Khách lén qua sông.”
Lâm Nghệ nuốt nước miếng một cái, không trả lời.
“Cô không phải là Khách lén qua sông. Mấy tên nhân loại chúng ta đụng phải lúc trước đều là Khách lén qua sông sao?”
Lâm Nghệ chợt hiểu ra Đường Mạch đang nói tới mấy người chơi mà hai người vừa gặp ở vùng ngoại ô kia, cô ta suy nghĩ một lát: “…… Bọn họ hẳn đều là Khách lén qua sông. Người chơi bình thường sẽ không tùy tiện giết người. Tôi trước kia đã từng gặp qua một tiểu đội Khách lén qua sông ở trong một trò chơi, sau khi trò chơi kết thúc, bọn họ giết một người đồng đội là Ngạch quân dự bị, đoạt đi khen thưởng của cậu ấy.”
Đường Mạch: “Vậy à. Các cô tổng cộng có bao nhiêu người muốn trộm đi quái vật của đoàn trưởng đoàn xiếc thú? Tôi biết, Hắc tháp chắc chắn sẽ lén lút nói cho mấy người loại tin tức này.”
Lâm Nghệ: “36 người.”
Nghe đối phương nói dối về số lượng người chơi, Đường Mạch cũng không kinh ngạc: “Nhiều như vậy cơ à? Đường Cát, anh mấy ngày hôm trước vừa mới ăn hai người, sắp tới có muốn giết người nữa không?”
Phó Văn Đoạt bị bắt phải đi ăn thịt người liếc mắt nhìn Đường Mạch một cái, nói: “Đâu có Victor, trên thực tế tôi chỉ ăn một người, người còn lại là cậu ăn đấy chứ.” Hắn cực kỳ có thiện ý nhắc nhở Đường Mạch.
Lâm Nghệ đang cố gắng trấn định: “……”
Đường Mạch: “Đối thủ có chút hơi nhiều nha, Đường Cát, đây có lẽ là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp trinh thám của chúng ta đấy. Anh cảm thấy hiện tại chúng ta nên ăn thịt cô ta để nếm thử một chút mới mẻ, hay là nên làm chuyện khác nhỉ?” Vì để phòng ngừa Phó Văn Đoạt lại nói ra điều gì đó kinh người, Đường Mạch tự hỏi tự đáp: “Ừm, vẫn là nên làm một chút chuyện thú vị thì hơn. Đám người kia chính là những tên Khách lén qua sông cực kỳ ngon miệng đấy.” Nói xong, Đường Mạch quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Lâm Nghệ.
Một giờ sau, Lâm Nghệ tỉnh lại trong một con ngõ nhỏ tối tăm. Ngay giây tiếp theo, cô ta lập tức quan sát tình hình xung quanh. Tay cô ta đặt lên phi tiêu trong túi. Đây là vũ khí bí mật của Lâm Nghệ, bởi vì B tiên sinh mạnh hơn cô ta quá nhiều, cho nên cô ta còn chưa kịp dùng ám khí liền đã bị B tiên sinh chế trụ bắt đi.
Nhìn xung quanh một vòng, Lâm Nghệ phát hiện mình đang ở trong một con hẻm nhỏ không một bóng người. Cô ta cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi đó. Sau khi đi lòng vòng gần 2 tiếng đồng hồ ở trên đường, xác định A tiên sinh, B tiên sinh không đi theo dõi mình, Lâm Nghệ mới dám chạy về nhà gỗ nhỏ bên cạnh bến tàu.
Sau khi cô ta bước vào nhà, phát hiện trong phòng không có ai. Lâm Nghệ nhớ tới đội trưởng từng nói qua phương thức liên lạc bí mật, cô ta đi về phía hộp cát đang đặt ở giữa nhà, nhìn nhìn mấy hòn đá nhỏ đặt trên đó. Mười hai hòn đá trắng nhỏ rải rác bày biện trên cát, Lâm Nghệ nhìn trong chốc lát, đọc ra đáp án: “Dưới bến tàu, địa điểm B.”
Mười phút sau, Lâm Nghệ đã tìm thấy đội ngũ của mình, đồng thời cô ta cũng thấy được hai gã người chơi rất kỳ lạ.
Mấy người đồng đội rất vui mừng khi thấy Lâm Nghệ trở về, lão Lý vội vàng chạy tới: “Tiểu Lâm, cô rốt cuộc cũng trở lại rồi. Cô đã gặp phải chuyện gì thế, sao lại đi lâu như vậy. Cô bị thương à?”
Trên vai Lâm Nghệ bị đàn sâu đen của thiếu niên đẹp trai cắn ra mấy miệng vết thương, cô ta nói: “Không sao đâu.”
Người đàn ông đeo kính đi qua: “Có người theo dõi sao?”
Lâm Nghệ lắc đầu: “Không có.”
Người đàn ông đeo kính nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Lâm Nghệ nhìn lướt qua hai gã đàn ông xa lạ ở góc tường, cô ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính, biểu tình nghiêm túc: “Đội trưởng, tôi hôm nay đụng phải B tiên sinh, đã giao thủ với hắn một hồi.” Bị B tiên sinh đơn phương chế trụ cũng coi như là giao thủ, Lâm Nghệ nói: “B tiên sinh rất mạnh, tôi cảm giác ngay cả anh và Hạo ca cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn còn cứu mạng tôi. Tôi đã đụng phải một đám Khách lén qua sông.”
Lượng tin tức Lâm Nghệ nói ra thật sự quá nhiều, tất cả mọi người trong phòng nhỏ đều kinh ngạc nhìn cô ta.
Người đàn ông đeo kính bình tĩnh lại: “Tiểu Nghệ, cô nói chậm một chút, nói rõ ràng mọi chuyện ra xem nào.”
“Là thế này, chiều nay tôi là dựa theo nhiệm vụ đội trưởng phân phó, đi theo dõi một người chơi, sau đó gặp phải đám Khách lén qua sông ở vùng ngoại ô ……”
Lâm Nghệ nói kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ sự tình mình vừa trải qua cho mọi người nghe, bao gồm cả chuyện B tiên sinh cứu cô ta, rồi lại dọa cô ta đến sững sờ. Cuối cùng còn có những gì cô ta nhìn thấy trong tiệm may vá: “…… A tiên sinh cũng ở đó. Cuối cùng B tiên sinh nói, cũng không phải không thể thả tôi ra, nhưng số lượng người chơi tham gia phó bản quá đông —— tôi lừa hắn, nói tổng cộng có 36 người chơi. Hắn thả tôi, muốn tôi trở về nói với đội trưởng……”
Lâm Nghệ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính, ánh mắt do dự: “Đội trưởng, hắn muốn hợp tác.”
Lâm Nghệ dần dần tỉnh táo lại. Cô ta trước tiên cũng không mở mắt, chỉ làm bộ hôn mê như cũ, lén lút nghe ngóng động tĩnh bốn phía. Rất nhanh cô ta liền nghe được một giọng nam cợt nhả nói: “Tỉnh thì cũng tỉnh rồi, cần gì phải giả bộ ngủ nữa. Chẳng lẽ còn muốn tôi mời hoàng tử đến đây hôn cô mấy cái mới chịu dậy đấy à…… A, cách này nghe cũng không tồi nha .” (Công chúa ngủ trong rừng à:))))
Lâm Nghệ biến sắc, vội vàng mở mắt. Cô ta vừa tập trung nhìn liền thấy B tiên sinh đang ngồi trên một chiếc rương gỗ, cười tủm tỉm nhìn mình. Hắn vẫn đang đeo mặt nạ xám, Lâm Nghệ không thấy được gương mặt hắn. B tiên sinh chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt rất đẹp, nhưng nụ cười cổ quái trước nay vẫn treo trên miệng hắn kia, thật khiến cho người khác cảm thấy có chút chán ghét.
Lâm Nghệ bị trói trên một cây cột, lạnh lùng nhìn chằm chằm B tiên sinh. Bỗng nhiên, trong tầm mắt cô ta xuất hiện một thân ảnh khác. Cô ta cảnh giác nhìn về phía bên phải.
Đó là một Người dưới lòng đất cao lớn mặc áo giáp sắt kỳ quái, hắn đứng dựa vào bàn, đứng phía sau B tiên sinh. Trên đỉnh đầu lơ lửng một chữ cái “A” rất lớn.
A tiên sinh an tĩnh đứng phía sau B tiên sinh, hai người này một cổ quái, một lại thần bí. Đột nhiên, A tiên sinh quay đầu nhìn về phía Lâm Nghệ. Rõ ràng khuôn mặt đối phương đã giấu dưới mũ giáp bạc, Lâm Nghệ lại vẫn cảm thấy cả người rét run lên. Cô ta đột nhiên có một loại cảm giác, đó là A tiên sinh còn khủng bố hơn B tiên sinh rất nhiều. Cô ta có lẽ có thể chạy thoát khỏi B tiên sinh, nhưng tuyệt không có khả năng sống sót nếu gặp phải A tiên sinh.
Lâm Nghệ ngậm chặt miệng, nhìn chằm chằm A tiên sinh và B tiên sinh, không nói nửa lời.
Nửa giờ trước, Đường Mạch khiêng cô gái này vào phòng nhỏ, đợi mười phút, liền đợi được Phó Văn Đoạt tới hội họp. Lúc ấy Lâm Nghệ còn đang hôn mê, cho nên cô ta cũng không biết, ngay một khắc khi cô ta ngất xỉu, nụ cười khiến cô ta chán ghét trên mặt Đường Mạch liền biến mất. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô ta tới nơi này, sau khi nhìn thấy Phó Văn Đoạt, hai người trao đổi một chút tin tình báo.
“Hai gã kia được bốn người chơi cứu đi rồi,” Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói, hai tên hắn vừa nhắc đến chính là Vương Anh Quế và lão Điểu. Hắn tiếp tục nói: “Bọn họ không cướp được con quái vật kia, hiện tại nó đang ở phòng bên cạnh.”
Đường Mạch đi vào phòng nhìn tới con quái vật đang ở trong bao tải, quay đầu lại nói: “Vậy được rồi. Anh không bị thương chứ?”
Phó Văn Đoạt nói: “Đều chỉ là chút xây xát nhỏ thôi. Cậu thì sao?”
Tay áo Đường Mạch bị xét rách, trên quần áo cũng dính một ít vết máu. Hắn nói: “Cũng chỉ là chút vết thương nhỏ thôi.”
Tiếp đó hai người lại nói chuyện thêm một lúc, đợi hồi lâu mới thấy Lâm Nghệ tỉnh dậy. Đường Mạch cũng không hề cảm thấy một đập kia là mạnh, hắn thật sự chỉ đánh nhẹ một cái, ai ngờ lại có thể khiến cho Lâm Nghệ hôn mê đến hơn nửa giờ. Ngay một giây trước khi Lâm Nghệ tỉnh lại, sắc mặt Đường Mạch vẫn đang rất nghiêm trọng vì phải suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, nhưng đến khi Lâm Nghệ vừa tỉnh, hắn đã lại treo lên nụ cười kia, tiếp tục bắt chước Bạch Nhược Dao.
Lâm Nghệ im lặng một hồi, thế nhưng cô ta không thể ngờ, A tiên sinh và B tiên sinh vậy mà cũng không nói gì. Hai bên yên lặng trong vài phút, Lâm Nghệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người bắt tôi tới đây rốt cuộc là muốn làm gì, muốn lấy tôi để thiết lập bẫy rập, hòng bắt được đồng đội tôi ư? Đừng có mơ hão, đội trưởng sẽ không vì một người là tôi mà mạo hiểm đâu. Các anh giết tôi đi, lấy tôi làm con tin, các anh cũng không chiếm được lợi ích gì đâu.”
Đường Mạch ý vị thâm trường nhìn Lâm Nghệ.
Ngữ khí khẳng định, hiển nhiên không phải đang nói dối, đội ngũ của Lâm Nghệ thật sự sẽ không vì cô ta mà mạo hiểm tới đây cứu người.
“Ai nói tôi muốn giết cô?”
Lâm Nghệ sửng sốt, cô ta rất nhanh liền che giấu sự ngạc nhiên hỏi: “Vậy hai người muốn làm gì? Chẳng lẽ……Các anh muốn tôi bán đứng đội ngũ của mình? Điều này càng không có khả năng. Các anh tốt nhất vẫn nên giết chết tôi đi, tôi cho dù chết, cũng sẽ không nói ra bất kì kế hoạch gì của đoàn đội đâu.” Trên thực tế đội ngũ của cô ta cũng không có kế hoạch gì cả, đội trưởng nói hết thảy đều làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Đường Mạch hì hì mà cười một tiếng. Nghe thấy tiếng cười này, lông mày Phó Văn Đoạt hơi nhướn lên.
Lâm Nghệ đang chờ đợi B tiên sinh tuyên án tử cho mình. Cô ta không sợ chết, cô ta có thể sống được đến bây giờ, thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất đã là cực kỳ may mắn rồi. Năm người bọn họ trước khi địa cầu online đã là bạn bè quen biết lâu năm, cho dù là ai, ngay ngày đầu tiên gia nhập đội ngũ này liền đã hiểu rõ một điều: Dù chết, cũng tuyệt không bán đứng đoàn đội. Đội ngũ của bọn họ từng có bảy người, hai người khác đã chết trong Hắc tháp tầng thứ nhất, chỉ còn lại năm người.
Trải qua sinh tử, bọn họ càng thêm tín nhiệm đồng đội, tín nhiệm đoàn đội.
Lâm Nghệ nắm chặt tay, cô ta hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Giết tôi đi!”
Đường Mạch cười nói: “ Giết cô như thế nào mới là tốt nhất nhỉ?”
Lâm Nghệ không nghĩ tới Đường Mạch một giây trước còn nói không muốn giết, hiện tại lại đã đột nhiên hỏi nên giết như thế nào đây. Người này trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, Lâm Nghệ nghiến răng nói ra hai chữ: “Tùy anh.”
“Cắt thành từng khối có được không?”
Lâm Nghệ: “Tùy…… Tùy anh.”
Đường Mạch nghĩ một chút: “Đổ đầy dầu vào chảo rồi chiên lên, chiên càng giòn ăn càng ngon, cô thấy có được không?”
Lâm Nghệ: “Tùy anh!”
Đường Mạch: “Không thì trước tiên lột da cô đi, nhúng vào nước rửa sạch sẽ, sau đó lại bỏ vào……”
Phập! Một thanh chủy thủ sắc bén vèo một tiếng bay ra từ đằng sau B tiên sinh, xoẹt qua mặt Lâm Nghệ, cắm thẳng vào bức tường đá phía sau cô ta. Thân thủ người kia quá tốt, Lâm Nghệ rõ ràng cảm nhận được lưỡi dao lạnh băng cắt qua lông tơ trên mặt mình, nhưng nó lại cũng chưa làm xướt da.
Ngay một giây khi chủy thủ lao tới, Lâm Nghệ như đã nếm được hương vị của tử vong. Trái tim cô ta đột nhiên đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rõ ràng cô ta sớm đã hạ quyết tâm muốn chết, nhưng chính tại một khắc vừa rồi kia, cô ta lại thấy sợ hãi. Cô ta không muốn chết, cô ta một chút cũng đều không muốn chết, cô ta vẫn muốn sống!
Phó Văn Đoạt thu tay, nói: “Chệch rồi.”
Cái này lúc trước khi thương thảo kế hoạch không hề nói tới, trong lòng Đường Mạch có chút cả kinh, nhưng hắn rất nhanh liền đáp lại: “Đường Cát, anh dọa sợ đồ ăn đáng yêu của chúng ta rồi.”
Lâm Nghệ thiếu chút nữa bị dọa cho sợ vỡ mật: “……”
Sau khi bị Phó Văn Đoạt và Đường Mạch luân phiên nhau đe dọa, Lâm Nghệ thật sự đã bị dọa đến phát khóc, không dám lại cậy mạnh. Đường Mạch nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô ta liền hiểu rằng sự tình đang bắt đầu đi đúng theo hướng hắn muốn rồi. Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Nghệ, hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô ta .
Hai mắt Đường Mạch hơi nheo lại: “Ồ, cô ta không phải là Khách lén qua sông.”
Lâm Nghệ nuốt nước miếng một cái, không trả lời.
“Cô không phải là Khách lén qua sông. Mấy tên nhân loại chúng ta đụng phải lúc trước đều là Khách lén qua sông sao?”
Lâm Nghệ chợt hiểu ra Đường Mạch đang nói tới mấy người chơi mà hai người vừa gặp ở vùng ngoại ô kia, cô ta suy nghĩ một lát: “…… Bọn họ hẳn đều là Khách lén qua sông. Người chơi bình thường sẽ không tùy tiện giết người. Tôi trước kia đã từng gặp qua một tiểu đội Khách lén qua sông ở trong một trò chơi, sau khi trò chơi kết thúc, bọn họ giết một người đồng đội là Ngạch quân dự bị, đoạt đi khen thưởng của cậu ấy.”
Đường Mạch: “Vậy à. Các cô tổng cộng có bao nhiêu người muốn trộm đi quái vật của đoàn trưởng đoàn xiếc thú? Tôi biết, Hắc tháp chắc chắn sẽ lén lút nói cho mấy người loại tin tức này.”
Lâm Nghệ: “36 người.”
Nghe đối phương nói dối về số lượng người chơi, Đường Mạch cũng không kinh ngạc: “Nhiều như vậy cơ à? Đường Cát, anh mấy ngày hôm trước vừa mới ăn hai người, sắp tới có muốn giết người nữa không?”
Phó Văn Đoạt bị bắt phải đi ăn thịt người liếc mắt nhìn Đường Mạch một cái, nói: “Đâu có Victor, trên thực tế tôi chỉ ăn một người, người còn lại là cậu ăn đấy chứ.” Hắn cực kỳ có thiện ý nhắc nhở Đường Mạch.
Lâm Nghệ đang cố gắng trấn định: “……”
Đường Mạch: “Đối thủ có chút hơi nhiều nha, Đường Cát, đây có lẽ là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp trinh thám của chúng ta đấy. Anh cảm thấy hiện tại chúng ta nên ăn thịt cô ta để nếm thử một chút mới mẻ, hay là nên làm chuyện khác nhỉ?” Vì để phòng ngừa Phó Văn Đoạt lại nói ra điều gì đó kinh người, Đường Mạch tự hỏi tự đáp: “Ừm, vẫn là nên làm một chút chuyện thú vị thì hơn. Đám người kia chính là những tên Khách lén qua sông cực kỳ ngon miệng đấy.” Nói xong, Đường Mạch quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Lâm Nghệ.
Một giờ sau, Lâm Nghệ tỉnh lại trong một con ngõ nhỏ tối tăm. Ngay giây tiếp theo, cô ta lập tức quan sát tình hình xung quanh. Tay cô ta đặt lên phi tiêu trong túi. Đây là vũ khí bí mật của Lâm Nghệ, bởi vì B tiên sinh mạnh hơn cô ta quá nhiều, cho nên cô ta còn chưa kịp dùng ám khí liền đã bị B tiên sinh chế trụ bắt đi.
Nhìn xung quanh một vòng, Lâm Nghệ phát hiện mình đang ở trong một con hẻm nhỏ không một bóng người. Cô ta cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi đó. Sau khi đi lòng vòng gần 2 tiếng đồng hồ ở trên đường, xác định A tiên sinh, B tiên sinh không đi theo dõi mình, Lâm Nghệ mới dám chạy về nhà gỗ nhỏ bên cạnh bến tàu.
Sau khi cô ta bước vào nhà, phát hiện trong phòng không có ai. Lâm Nghệ nhớ tới đội trưởng từng nói qua phương thức liên lạc bí mật, cô ta đi về phía hộp cát đang đặt ở giữa nhà, nhìn nhìn mấy hòn đá nhỏ đặt trên đó. Mười hai hòn đá trắng nhỏ rải rác bày biện trên cát, Lâm Nghệ nhìn trong chốc lát, đọc ra đáp án: “Dưới bến tàu, địa điểm B.”
Mười phút sau, Lâm Nghệ đã tìm thấy đội ngũ của mình, đồng thời cô ta cũng thấy được hai gã người chơi rất kỳ lạ.
Mấy người đồng đội rất vui mừng khi thấy Lâm Nghệ trở về, lão Lý vội vàng chạy tới: “Tiểu Lâm, cô rốt cuộc cũng trở lại rồi. Cô đã gặp phải chuyện gì thế, sao lại đi lâu như vậy. Cô bị thương à?”
Trên vai Lâm Nghệ bị đàn sâu đen của thiếu niên đẹp trai cắn ra mấy miệng vết thương, cô ta nói: “Không sao đâu.”
Người đàn ông đeo kính đi qua: “Có người theo dõi sao?”
Lâm Nghệ lắc đầu: “Không có.”
Người đàn ông đeo kính nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Lâm Nghệ nhìn lướt qua hai gã đàn ông xa lạ ở góc tường, cô ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính, biểu tình nghiêm túc: “Đội trưởng, tôi hôm nay đụng phải B tiên sinh, đã giao thủ với hắn một hồi.” Bị B tiên sinh đơn phương chế trụ cũng coi như là giao thủ, Lâm Nghệ nói: “B tiên sinh rất mạnh, tôi cảm giác ngay cả anh và Hạo ca cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn còn cứu mạng tôi. Tôi đã đụng phải một đám Khách lén qua sông.”
Lượng tin tức Lâm Nghệ nói ra thật sự quá nhiều, tất cả mọi người trong phòng nhỏ đều kinh ngạc nhìn cô ta.
Người đàn ông đeo kính bình tĩnh lại: “Tiểu Nghệ, cô nói chậm một chút, nói rõ ràng mọi chuyện ra xem nào.”
“Là thế này, chiều nay tôi là dựa theo nhiệm vụ đội trưởng phân phó, đi theo dõi một người chơi, sau đó gặp phải đám Khách lén qua sông ở vùng ngoại ô ……”
Lâm Nghệ nói kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ sự tình mình vừa trải qua cho mọi người nghe, bao gồm cả chuyện B tiên sinh cứu cô ta, rồi lại dọa cô ta đến sững sờ. Cuối cùng còn có những gì cô ta nhìn thấy trong tiệm may vá: “…… A tiên sinh cũng ở đó. Cuối cùng B tiên sinh nói, cũng không phải không thể thả tôi ra, nhưng số lượng người chơi tham gia phó bản quá đông —— tôi lừa hắn, nói tổng cộng có 36 người chơi. Hắn thả tôi, muốn tôi trở về nói với đội trưởng……”
Lâm Nghệ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính, ánh mắt do dự: “Đội trưởng, hắn muốn hợp tác.”
Danh sách chương