Đi đằng trước là một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo màu đen. Cô ta một đầu tóc ngắn, thân mặc một kiện áo bông hơi mỏng, dường như là sợ Đường Mạch lại tiếp tục nổ súng, cô ta dùng sức giơ cao hai tay, cho thấy chính mình không hề có ác ý. Phía sau cô ta còn có một người thanh niên trẻ tuổi lùn gầy. Hai người giống nhau, đều giơ cao hai tay rồi đi ra khỏi tảng đá lớn kia.

Giữa đồng ruộng mênh mông, không thể nghe được bất kì tiếng động nào, rất nhiều thanh âm dường như đã bị tiếng gió nuốt mất. Lúc trước Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vẫn luôn đang chuyên tâm luyện súng, hơn nữa hai người này trốn rất xa, bởi vậy lúc trước bọn họ mới không thể phát hiện ra đối phương.

Đường Mạch lạnh lùng nhìn quét hai người kia, sau khi trên dưới đều nhìn một lần, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Hai người gật gật đầu, xác định một nam một nữ này không có gì đáng uy hiếp.

Phó Văn Đoạt buông tay Đường Mạch, Đường Mạch cất súng lục vào túi. Bọn họ cũng không đến gần, cứ đứng ở xa xa mà nhìn hai người nam nữ này. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không nói chuyện, hai người này dần dần có chút chịu đựng không nổi, cô gái tóc ngắn trước tiên nói: “Cái kia…… Các cậu tin tưởng chúng tôi không ác ý rồi chứ?”

Phó Văn Đoạt không trả lời. Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Không.” Dừng một chút, hắn bổ sung nói: “Không tin tưởng.”

Sắc mặt cô gái cứng đờ, cô ta không biết làm sao liền nhìn về phía đồng bạn đứng bên cạnh. Người thanh niên giải thích nói: “Là thế này, chúng tôi sống ở một căn nhà nhỏ cách nơi này không xa. Nơi này là một thị trấn nhỏ nằm ngay cạnh *thành phố Vô Tích, cô ấy là em gái tôi, tôi tên Vương Văn Hạo, cô ấy tên Vương Văn Quyên. Hai người chúng tôi đều lớn lên ở thị trấn này. Sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi vẫn luôn ở lại Vô Tích làm việc, sau đó thì Địa cầu online, tôi và em ấy liền trở lại quê hương, muốn tránh đi nơi đầu sóng ngọn gió.”

*无锡: Vô Tích – một thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một thành phố lớn với số lượng dân đông, nền kinh tế phát triển, kiến trúc nổi tiếng tại Giang Tô. (Wikipedia)



Đường Mạch vẫn im lặng không nói gì, trên mặt người thanh niên lộ ra một tia xấu hổ. Anh ta nhìn Đường Mạch, lại nhìn sang Phó Văn Đoạt, một lúc lâu sau, căng da đầu tiếp tục nói: “Chúng tôi chỉ là Ngạch quân dự bị bình thường, ở thành phố có chút nguy hiểm, có rất nhiều người chơi lợi hại, chúng tôi…… Chúng tôi không có can đảm để ở lại nơi đó. Nên đã nghĩ đến việc về quê tự mình làm ruộng ăn cơm, tránh đi mấy trò chơi Hắc tháp khủng bố gì đó.”

Vương Văn Quyên nhanh mồm nói: “Là thế này. Chúng tôi thật sự không có ác ý gì cả. Chúng tôi đã thật lâu chưa thấy qua người sống, đột nhiên nghe được tiếng súng mới lại đây xem. Các cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi đi ngay đây.”

Hai anh em cực kỳ quẫn bách nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, bọn họ đứng cũng không được, đi cũng không xong, trên mặt tất cả đều là sự xấu hổ. Khí chất trên người hai người này không giống với nông dân bình thường, cách nói chuyện lại có chút văn hóa, nghe cũng có vẻ thật sự đã từng học đại học, sau đó ở lại thành phố làm việc.

Thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không đáp lời, hai người cũng tự thấy mất mặt. Bọn họ nhìn nhau, xoay người liền muốn đi.

Đùng! Nơi đường chân trời hiện lên một tia chớp sáng loáng. Giây tiếp theo, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên trên đỉnh đầu bốn người. Một tia chớp khủng bố đánh xuống, tựa như muốn bổ tan mặt đất. Hai anh em họ Vương bị tiếng sấm làm cho sợ rụt cổ lại, Phó Văn Đoạt cũng cau mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời đen ngòm trên đỉnh đầu.

Mây đen dày đặc che phủ khắp nơi, áp suất không khí cũng cực kì thấp. Tiếng gió trên đồng ruộng im bặt, cảm giác kín không kẽ hở biểu thị sắp là một hồi mưa to rồi đây. Đây là cơn mưa đầu xuân, vừa qua năm mới, năm nay có lẽ mùa xuân sẽ đến sớm.

Hai anh em họ Vương nhìn mây đen đầy trời, Vương Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Đường Mạch: “Chắc sắp mưa rồi đấy, hai cậu có muốn trú mưa không? Nhà chúng tôi ở rất gần đây. A đúng rồi, các cậu hẳn là có xe, ở trong xe cũng có thể tránh mưa. Nhưng tôi cảm thấy cơn mưa này có chút lớn đấy ……”

Hai anh em chân thành nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, bọn họ cũng không quá mức miễn cưỡng, chỉ là thuận miệng nói vài câu. Ánh mắt Phó Văn Đoạt nhìn liếc qua bàn tay đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên, đang chuẩn bị đáp lại, liền đã nghe thấy Đường Mạch bình tĩnh hỏi: “Có xa lắm không?”

Phó Văn Đoạt kinh ngạc quay đầu nhìn sang đồng đội mình.

Vương Văn Hạo ngẩn người, nói: “Cũng không xa lắm đâu, đằng trước nông trang, tòa nhà nhỏ hai tầng ở giữa kia chính là nhà chúng tôi.”

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía nông trang. Quả thật cũng không xa lắm, chỉ cách khoảng một hai trăm mét. Hắn nói: “Làm phiền hai người rồi.”

Không nghĩ tới Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thật sự sẽ cùng mình về nhà tránh mưa, hai người kia cảm thấy có chút mới lạ, đẩy nhanh tốc độ dẫn khách về nhà. Nhưng bốn người đi nhanh, cũng tuyệt không nhanh bằng mưa đến, đi được nửa đường, mưa lớn đã ào ào đổ xuống. Chờ đến khi vào được trong nhà, đầu tóc Đường Mạch đều đã ướt hết. Phó Văn Đoạt giơ tay đem tóc ướt vuốt ra sau đầu. Hai anh em họ Vương ân cần đem ghế dựa ra cho bọn họ, hai người tùy tiện ngồi xuống.

Vật tư trong thành thị sung túc, nhưng trên thực tế nếu so về lương thực và nước uống, thật sự vẫn kém xa nông thôn.

Vương Văn Quyên lấy từ trong phòng bếp ra một bát súp rau, lại xới đầy hai chén cơm nóng đưa cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai người bình tĩnh tiếp lấy, nhưng chỉ đặt lên bàn, không hề động đũa. Đường Mạch: “Chúng tôi vừa mới ăn rồi, hiện tại cũng không thấy đói lắm.”

Hai anh em họ Vương cười gượng hai tiếng, bốn người ngồi ở phòng khách nhìn nhau không biết nói gì.

Phó Văn Đoạt ngay cả khi ngồi xuống sống lưng cũng vẫn luôn thẳng tắp, hắn ngồi cạnh cửa, ghế dựa vào cửa lớn đem hai mặt cửa mở ra một nửa. Thỉnh thoảng có nước mưa theo gió bắn vào trong nhà, hắn dường như không phát hiện ra, chỉ cúi đầu nhìn đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đường Mạch nhìn ra ngoài trời, nói: “Ít nhất còn phải mưa thêm nửa giờ nữa.”

Vương Văn Hạo hiếu kỳ nói: “Cậu còn biết xem thời tiết à?”

Đường Mạch không phủ nhận. Thế mưa bên ngoài rào rạt, lại là kiểu tí tách mưa xuân, xem độ dày của mây đen, không dưới nửa giờ khẳng định sẽ không ngừng. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quét qua căn nhà này. Đây là một căn nhà hai tầng bình thường ở nơi thôn quê. Dân quê phần lớn đều sẽ không xây nhà cửa quá khang trang, sàn nhà đều làm bằng xi măng. Một tấm gương lớn chiếm cứ nửa vách tường, bên cạnh vách tường đối diện là một chiếc tủ dài, mặt trên đặt điện thờ tượng phật, ngoài ra còn có một bức tượng Quan Âm và bức ảnh của chủ tịch Mao Trạch Đông.

Hai anh em này dường như đã chỗ này từ rất lâu, mỗi ngóc ngách trong nhà đều được quét tước rất sạch sẽ.

Đường Mạch nhìn trong chốc lát liền thu hồi tầm mắt, hắn nhìn về phía Vương Văn Hạo đang lộ ra vẻ mặt quẫn bách: “Anh có chuyện gì muốn nói sao?”

Vương Văn Hạo sửng sốt, một hồi lâu liền nói: “…… Cậu nhận ra rồi à?”

Đường Mạch không trả lời.

Vương Văn Hạo ho khan một tiếng, có chút xấu hổ: “Các cậu cũng không phải người xấu, nếu thật sự là người xấu, e rằng vừa rồi sẽ không bỏ qua cho chúng tôi. Tôi và em gái sống ở đây đã khá lâu rồi, trong thị trấn này chỉ có hai chúng tôi. Bọn tôi ở chỗ này cũng không gặp phải mấy trò chơi Hắc tháp gì đó, theo lý thuyết chỉ cần tự mình làm ruộng cũng có thể sống sót. Nhưng là……” Giọng nói hắn chua xót, “Cậu tên……”

Đường Mạch: “Tôi là Victor, anh ấy tên Đường Cát.”

Vương Văn Hạo gật gật đầu, anh ta biết đây đầy là tên giả, nhưng anh ta cũng không vạch trần, chỉ nói: “Victor, cậu cũng biết rồi đấy, nửa tháng trước Hắc tháp đột nhiên thông báo, yêu cầu mỗi người chơi nội trong ba tháng buộc phải đi công tháp một lần. Nói như vậy, tôi và em gái nhất định cũng phải tham gia trò chơi Hắc tháp.”

Đường Mạch: “Hai người các anh đã từng tham gia trò chơi gì rồi?”

Vương Văn Quyên nói: “Bọn tôi căn bản chưa từng tham gia bất kì trò chơi nào. Chúng tôi cũng không biết mọi chuyện là như thế nào, bốn tháng trước, các đồng nghiệp xung quanh tôi đều biến mất, chỉ có hai người bọn tôi là còn sống. Sau đó hai anh em chúng tôi liền cùng nhau về quê, trên đường đi cũng không tham gia qua bất kì trò chơi nào. A đúng rồi, có một lần, chính là tháng 11 năm ngoái, chúng tôi bị tên Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt kia kéo vào trò chơi công tháp. Chính là trò chơi mà người chơi toàn Trung Quốc đều bị bắt tham dự ấy.”

Phó Văn Đoạt ngồi cạnh cửa vẫn luôn tĩnh nhìn ra ngoài trời, Đường Mạch im hơi lặng tiếng liếc nhìn đồng đội mình.

Vương Văn Hạo có chút bất đắc dĩ: “Cho nên bọn tôi căn bản không có bất kì kinh nghiệm gì trong việc chơi trò chơi. Lần này có thể gặp được các cậu, bọn tôi rất vui, sau đó liền nghĩ…… Victor tiên sinh, Đường Cát tiên sinh, các cậu có thể nói cho bọn tôi biết một ít tin tức liên quan tới trò chơi Hắc tháp không. Còn nữa, thế giới bên ngoài rốt cuộc như thế nào rồi?”

Đường Mạch: “Từ sau địa cầu online, hai người liền trở về đây, sau đó cũng chưa từng đi ra ngoài à?”

Vương Văn Hạo gật đầu nói: “Ừm. 18 tháng 11 địa cầu online, mọi người xung quanh chúng tôi đều biến mất. Sáng ngày 20, tôi và em gái liền trở về quê. Lúc sau nhiều nhất chính là một lần kỳ quái bị kéo đi tham gia trò chơi công tháp, sau đó cũng không gặp lại bất kì ai nữa. Victor tiên sinh, cậu có thể nói cho bọn tôi biết về thế giới ngoài kia không? Không phải miễn phí đâu, bọn tôi tự trồng rau, còn tự làm được một ít màn thầu. Hiện tại bên ngoài vật tư chắc hẳn cũng rất thiếu thốn, các cậu nếu không ghét bỏ có thể lấy đi……”

Rầm!

Một trận cuồng phong từ bên ngoài thổi qua, mở tung một bên cửa ra. Cửa sắt hung hăng nện lên tường, phát ra tiếng vang ầm ầm. Phó Văn Đoạt không dao động, tựa như không hề nghe thấy tiếng động đáng sợ này, cứ một người như vậy ngồi ở cửa. Vương Văn Quyên kỳ quái nhìn hắn, cô ta đi lên trước, đóng cửa lại, dè dặt nói: “Đường tiên sinh, hay là cậu đừng ngồi đây nữa? Nơi này bị hắt mưa lắm.”

Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn cô ta. Ánh mắt hắn bình tĩnh, hai mắt đen nhánh dừng lại trên người Vương Văn Quyên, yên lặng nhìn cô ta. Vương Văn Quyên bị hắn nhìn đến mức khẩn trương hẳn lên, cô ta không khỏi nuốt nước miếng một cái, kế tiếp lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Đường Mạch: “Hắn thích tắm mưa ấy mà.”

Bước xuống, Vương Văn Quyên vội vàng quay trở vào trong nhà.

Hai anh em có chút do dự. Vương Văn Hạo lại nói: “Hai người bọn tôi quả thật cũng không có gì thứ tốt, cậu nếu thật sự không muốn nói, bọn tôi cũng có thể hiểu được. Tôi phỏng chừng thế giới bên ngoài chắc hẳn cũng không tốt đẹp gì, các cậu từ đường cao tốc đi là muốn đi đâu vậy? Các cậu cũng muốn về nhà sao?”

Đường Mạch: “Bọn tôi định đi Nam Kinh.”

“Nam Kinh à, cũng khá xa đấy.Trên đường cao tốc hiện tại có rất nhiều xe chặn đường, lái xe qua đó chắc cũng mất khoảng một ngày một đêm.”

Ba người lại nói chuyện thêm một lúc nữa.

Mưa bên ngoài càng ngày càng nhỏ, dần dần, tiếng mưa ngừng lại, chỉ còn một chút mưa bụi vẫn rả rích phiêu lãng trong không trung. Hai anh em họ Vương vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn từ trong miệng Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt biết thêm được một ít tin tức về thế giới bên ngoài.

“Mưa sắp tạnh rồi, không thì các cậu trước ăn một chút đi rồi lát lại lên đường.” Vương Văn Quyên nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lại lấy ra một chén súp rau nóng nổi đưa tới. Lần này, Đường Mạch thế nhưng lại nhận lấy. Trên mặt Vương Văn Quyên hiện lên một tia kinh ngạc, cô ta nghĩ nghĩ, nói: “Victor tiên sinh, các cậu thật sự không thể nói cho bọn tôi biết một chút tin tức về tình hình bên ngoài sao. Bọn tôi chỉ cần biết một chút thôi là được rồi, bọn tôi đã thật rất lâu chưa từng thấy qua người sống.”

Hai anh em chờ mong nhìn Đường Mạch.

Tay Đường Mạch vuốt vuốt canh chén, hắn cúi đầu, nhìn vài cọng rau xanh trong chén súp nóng hổi. Thật lâu sau, hắn nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì quá to tát, mọi người khó khăn lắm mới quen biết nhau, nói vài câu với hai người cũng không sao.”

Anh em họ Vương kinh ngạc nhìn hắn.

Đường Mạch ngẩng đầu, cười nói: “Nhưng mà trước đó tôi muốn hỏi một chút, hai người……Đã từng nghe qua cái tên Lê Văn bao giờ chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện