Đại Gà Tây to béo ưỡn ngực, cực kỳ phấn kích đi đầu dẫn hai đứa con của mình tiến vào siêu thị.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi ở phía sau, bọn họ rất phối hợp, tự mình chủ động đi về phía trước. Đường Mạch lén lút nhìn Phó Văn Đoạt, nhịn không được hỏi: “Tại sao?”
Hai tay Phó Văn Đoạt đút túi quần, nghe xong lời này, đối phương quay đầu nhìn sang Đường Mạch. Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Mạch, suy nghĩ một lát, đưa ra đáp án: “Đại Gà Tây vừa rồi nói nó tổng cộng có bảy con gà con, cậu là con gà con thứ sáu, vẫn còn một con nữa chưa “phá trứng chui ra”. Đây là trò chơi bảy người, ngoại trừ cậu, đã có năm người chơi đang chờ trong siêu thị. Cho dù là như thế nào, cậu đều cần người đồng bạn thứ bảy này.”
Giống như trò chơi Thợ Giày Sắt hai người đã từng tham gia, trong Phó bản hiện thực đó, người chơi tổng cộng chia làm hai đội. Một đội cần phải tham gia trò chơi 《 Happy Quiz 》 đạt được manh mối liên quan đến xi đánh giày, đội còn lại phải đi tìm nó. Đội đầu tiên chỉ cần một người chơi liền có thể tiến hành, nhân số thấp nhất là một người. Đội thứ hai bởi vì xi đánh giày là máu của nhiều người chơi dung hợp mà thành, cho nên cần phải có hai người trở lên tham gia, thì trò chơi mới có thể tiến hành.
Phó bản Đại Gà Tây này cũng không khác biệt lắm. Cần phải có đủ bảy người chơi, mới có thể mở ra trò chơi. Nhưng Phó Văn Đoạt căn bản không hề kích phát nhiệm vụ chi nhánh, đối phương không cần thiết phải chủ động tiến vào trò chơi.
Phó Văn Đoạt tại sao lại muốn tiến vào đây? Đường Mạch không hỏi vấn đề này ra mồm, hắn đoán được một đáp án, cái đáp án này khiến hắn có chút cảm động, lại có chút khiến tự mình kiểm điểm. Đổi lại là hắn, nếu Phó Văn Đoạt bị kéo vào Trò chơi Đại Gà Tây, Đường Mạch có 50% khả năng sẽ không tiến vào với Phó Văn Đoạt. Bọn họ là đồng đội, nhưng một trò chơi Hắc tháp mà hắn không hiểu biết gì thật sự quá nguy hiểm, hắn sẽ không dễ dàng tiến vào. Nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn có lẽ vẫn sẽ tiến vào, bởi vì hắn có Đồng Vàng Của Quốc Vương.
Nếu thật sự không được liền sẽ bỏ quyền, hắn có được loại thủ đoạn bảo mệnh như vậy, nhưng Phó Văn Đoạt lại không có.
Đường Mạch yên lặng nhìn sang Phó Văn Đoạt, người sau cũng nhìn hắn. Một lát sau, Đường Mạch cười nói: “Cố lên.”
Không nghĩ tới Đường Mạch nghẹn nửa ngày, ngay khi nói ra sẽ lại là hai chữ này, trên mặt Phó Văn Đoạt lộ ra một tia kinh ngạc, nhanh chóng đáp lại: “Ừm.”
Sau khi tiến vào siêu thị, Đại Gà Tây nghênh ngang đi xuyên qua một loạt quầy thu ngân, tiến vào bên trong siêu thị. Siêu thị này thật sự quá lớn, chỉ là quầy thu ngân liền đã có hơn trăm cái, liếc mắt thật dài cũng nhìn không tới điểm cuối. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thật cẩn thận đi theo phía sau Đại Gà Tây. Sau khi tiến vào trò chơi hai người đều không thể sử dụng dị năng, nhưng bọn họ vẫn có thể sử dụng đạo cụ.
Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ, cảnh giác nhìn Đại Gà Tây đang đi phía trước, phòng ngừa nó làm ra hành động gì đó đột ngột.
Đại Gà Tây đi ở phía trước vui vẻ đong đưa cánh: “Con trai đáng yêu của ta, chúng ta rốt cuộc đã về đến nhà rồi cô!”
Hai người một gà xuyên qua khu thực phẩm đông lạnh, đi vào khu vực bán các loại thịt ở sâu trong siêu thị. Bước chân Đường Mạch hơi dừng lại, mũi hắn giật giật, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng giống hắn đang nhíu chặt lông mày, cẩn thận mà ngửi một chút hương vị trong không khí. Hai người gần như đồng thời đều đã nhận ra hương vị kỳ quái này là cái gì. Bọn họ trầm mặc.
Hai người tiếp tục đi về phía trước vài phút, thân thể bị chặt nát cùng máu tươi ở khắp mọi nơi đập vào mắt bọn họ.
Cổ họng Đường Mạch cuộn lên một trận tanh chua, hắn ép bản thân mình nuốt xuống cơn buồn nôn mãnh liệt này. Phó Văn Đoạt bên kia tốt hơn hắn một chút, đại khái trước đây đã gặp qua rất nhiều thi thể ở trên chiến trường, trên mặt đối phương chỉ hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh.
Đại Gà Tây nhiệt tình đang đứng trước mặt hai người tựa như không hề nhìn thấy gì cả, nó đi lên trước, một chân đạp vào một cái tròng mắt tròn xoe. Tròng mắt bị dẫm nát, máu tươi văng khắp nơi, bắn tung tóe lên chân Đại Gà Tây và mặt đất.
Sau Địa cầu online Đường Mạch đã từng nhìn thấy rất nhiều thi thể, thậm chí cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng quái vật ăn thịt người, nhưng hắn lại chưa từng thấy qua một khung cảnh đẫm máu đến mức độ này. Trong khu vực bán các loại thịt của siêu thị, che trời lấp đất tất cả đều là máu. Trên trần nhà, trên tủ đông lạnh, trên mặt đất, sắc máu đỏ tươi vô cùng chói mắt. Giữa các vũng máu còn có rất nhiều những khối thịt vụn. Bọn họ tựa như bị thứ gì đó sống sờ sờ mà xé nát thành vô số các mảnh nhỏ, hai chân Đại Gà Tây dẫm lên mặt đất, tạo ra thanh âm lép nhép lép nhép.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng lại trước nơi này thật lâu không đi về phía trước.
Đại Gà Tây xoay người, nghiêng đầu: “Cô cô, con của ta?”
Đường Mạch hít một hơi thật sâu, đưa chân bước đi đạp lên máu tươi, đuổi kịp Đại Gà Tây.
Bàn tay cầm cây dù nhỏ của Đường Mạch ngày càng nắm chặt. Đại Gà Tây đi ngang qua một chiếc tủ đông rất lớn, một cánh tay nát bấy đang được treo trên đó. Nó cô cô mà cười, kéo cánh tay xuống, bỏ vào trong miệng nhai chóp chép chóp chép.
Đại Gà Tây vừa nhai cánh tay, vừa bên nói: “Con của ta rốt cuộc đều đã sinh ra hết rồi. Mẹ đã chuẩn bị sâu ngon cho các con, cô cô, đều là những con sâu ăn rất ngon nha. Con của ta, con có thích ăn sâu không nào?” Nó quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch mặt không cảm xúc, nói: “Thích.”
Đại Gà Tây một ngụm cắn xuống một ngón tay trên cánh tay kia, nhai nhai rồi nói: “Quả nhiên là con ngoan của ta, con ngoan ngoãn chờ một chút, đợi khi tìm được anh chị em của con rồi, con liền có thể ăn ngay nha cô.”
Không có dị năng, chỉ dựa vào việc dùng tố chất thân thể và đạo cụ, thực lực của Đường Mạch liền bị giảm mạnh. Hắn đi sát cạnh Phó Văn Đoạt, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người bọn họ liền có thể chiếu ứng lẫn nhau. Sau khi ăn xong cánh tay kia, Đại Gà Tây đem xương cốt ném sang một bên. Nó quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, dường như là rất vừa lòng với đứa nhỏ này, nó nói: “Bảo bối yêu quý của mẹ, con thích ăn loại sâu nào, mẹ cho con……”
Rầm!
Ngay khi Đại Gà Tây đi đến chỗ giao nhau giữa khu thịt bò và thịt heo, dị biến đột nhiên phát sinh. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hơi hơi sửng sốt, giây tiếp theo hai người lấy tốc độ cực nhanh lùi về sau, trong chớp mắt bỏ chạy cách xa 10m. Dưới chân Đại Gà Tây, một quả bom ầm ầm nổ tung. Gà tây mập mạp bị sóng xung kích đáng sợ đánh bay, cả người bị bay lên đụng trúng trần nhà.
Nó phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, vặn vẹo mông, tức giận bò dậy: “Cô cô, là kẻ nào dám đánh lén ta!”
Vừa dứt lời, hai cánh Đại Gà Tây thình lình đập trúng vào tủ cấp đông để thịt bò, ầm ầm, tủ kính vỡ nát hết cả. Vô số ngân châm thật nhỏ bắn ra từ trong tủ đông, thẳng tắp mà bắn về phía Đại Gà Tây. Đại Gà Tây cả kinh, giơ lên hai cánh che ở trước người, những cây ngân châm kia phanh phanh phanh mà nện lên cánh nó, phát ra âm thanh giống như khi kim loại va chạm với nhau.
Không cho nó thời gian thở dốc, ngay khi Đại Gà Tây bị những ám khí ngân châm này bức cho phải lùi về sau một bước, một chiếc xe tải đồ chơi nho nhỏ từ phía dưới tủ đông thịt heo lảo đảo lắc lư đi ra. Đường Mạch đứng ở nơi xa, kinh ngạc mà nhìn món đồ chơi này. Đây thực sự chỉ là một chiếc xe đồ chơi, chính là loại xe bán tải mà trẻ chưa đến tuổi đi học thường xuyên chơi.
Trải qua đợt bom cùng ngân châm vừa rồi, Đường Mạch đã đoán được thủ đoạn của loạt công kích này khẳng định không phải là loại mà quái vật và Người dưới lòng đất có thể làm được, đây là bút tích của người chơi. Nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng nghĩ không ra loại đạo cụ như chiếc xe tải đồ chơi kia thì có thể có cái tác dụng gì. Ngay sau đó, một tiếng đinh tai nhức óc đã trả lời cho thắc mắc của hắn.
“Bíp bíp—— bíp bíp—— mời chú ý chuyển xe, mời chú ý chuyển xe……”
Đèn pha xe bán tải chợt sáng lên, âm thanh quen thuộc vang lên khắp siêu thị. Sau khi nghe được âm thanh này, Đại Gà Tây đứng ở phía sau xe tải đồ chơi cả giận nói: “Đây là thứ gì…… A!” Đường Mạch nhìn thấy Đại Gà Tây sau khi nói xong những lời này, đột nhiên dùng tư thế cứng đờ, hướng sang bên cạnh nhường đường.
Nó hiển nhiên là không chịu sự khống chế của chính mình, đi từng bước một, động tác rất kỳ quái đi đến bên cạnh vách tường. Cùng lúc đó, xe tải đồ chơi bắt đầu lùi lại, nó lăn bánh xe và nhấn vào một cái nút màu đỏ. Cạch một tiếng, cái nút bị đè xuống, một thanh đao sắc bén từ trên vách tường bắn ra, nhắm ngay về phía ngực Đại Gà Tây.
Đại Gà Tây đập cánh, nhưng hai chân nó lại không chịu sự khống chế của chính mình. Trong âm thanh “Mời chú ý chuyển xe”, nó chậm rãi đi về phía vách tường, đi tới nơi thanh đao sắc nhọn đang nhắm vào.
Tất cả những điều này xảy ra thật sự quá nhanh, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vừa mới tiến vào Phó bản hiện thực này, hiện tại bọn họ liền nhìn thấy Đại Gà Tây sắp bị người giết chết.
Trong siêu thị yên tĩnh, chỉ có hai người một gà đứng ở chỗ sáng, nhìn thấy tất cả những điều đang xảy ra này.
Nhưng ngay một khắc khi đao nhọn sắp đâm vào ngực Đại Gà Tây, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên ——
“Leng keng! Người chơi George · Edward kích phát hiệu quả ‘ Hài tử điên cuồng sát mẫu thân ’, đạt được trừng phạt trời đánh ngũ lôi oanh đỉnh.”
“Fuck!” Từ chỗ sâu trong siêu thị truyền đến một tiếng mắng đầy bực tức.
Một tia chớp bạc từ trên trời giáng xuống, xuyên qua trần nhà siêu thị, hung hăng bổ xuống đằng sau tủ đông. Tiếng kêu lách tách của dòng điện giống như một con rắn bạc đang nhảy múa trong siêu thị. Đây là loại đau đớn mà mắt thường đều có thể nhìn thấy, Đường Mạch thấu hiểu sâu sắc nhìn thoáng qua phía sau tủ đông. Phía bên kia, đao nhọn vẫn đâm về phía ngực Đại Gà Tây. Nhưng một đao này đâm xuống, Đại Gà Tây ngay cả một cọng lông cũng đều không rớt, bộ ngực cứng rắn của nó giống như sắt thép, ngay lập tức bẻ cong thanh đao kia.
Sau khi đã hoàn toàn rời khỏi khu vực phía sau xe tải đồ chơi, thân thể Đại Gà Tây buông lỏng, đạt được tự do. Nó tức giận hai tay chống nạnh, ầm ầm đi về phía đằng sau tủ đông, nó giống như đang xách gà con, xách ra một cậu bé tóc vàng mắt xanh từ mặt sau tủ đông.
Đại Gà Tây trừng mắt nhìn cậu bé đang đầy mặt oán khí, cả giận nói: “Con của ta, con định làm gì vậy, con đang muốn giết mẹ mình sao?!”
Cậu bé tóc vàng cũng trừng mắt nhìn Đại Gà Tây, cậu bé dùng một tràng tiếng trung rất không lưu loát, trộn lẫn cả tiếng Anh mà mắng: “Ai là con của mày, fuck turkey!”
Đại Gà Tây giơ cánh lên, dùng sức ném cậu bé đập lên vách tường. Cậu bé chắc chỉ khoảng tầm 10 tuổi từ trên tường trượt xuống dưới, bên miệng chảy ra một tia máu tươi. Nó quật cường lau đi máu trên miệng, biết không thể lại tiếp tục nói như vậy nữa, nhanh chóng tiếp lời: “Mẹ, con biết sai rồi.”
Nhưng Đại Gà Tây đã tiến lại gần, gắt gao bóp chặt cổ cậu bé: “Con vậy mà lại muốn giết chết mẹ, con làm ta quá thất vọng rồi cô cô!”
Hai mắt Đường Mạch hơi nhíu lại, bàn tay đúi trong túi của Phó Văn Đoạt giật giật, hắn siết chặt một tiểu đao đen nhánh.
Lúc này, một giọng nam tươi cười từ phía sau tủ đông vang lên: “Mẹ, Tiểu Kiều không có ý muốn giết mẹ đâu. Em ấy nào dám giết mẹ chứ? Đây đều là hiểu lầm mà thôi.”
Mọi người nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một người đàn ông văn nhã trẻ tuổi đứng lên từ phía sau tủ đông. Vị trí anh ta ẩn thân giống với cậu bé kia, sau khi anh ta đứng lên, lại có hai cô bé và một cô gái trẻ tuổi tóc dài cũng đứng lên theo. Đường Mạch nhìn thấy hai cô bé kia liền kinh ngạc nhướn mày. Ánh mắt người đàn ông nhìn lướt qua trên ngời Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, mắt anh ta hơi nheo lại, nhìn hai người bọn họ.
Một lúc lâu sau, anh ta thu hồi tầm mắt, đi về phía Đại Gà Tây, bất đắc dĩ cười nói: “Mẹ, Tiểu Kiều chỉ đang chơi đồ chơi thôi. Người xem, đó là chiếc xe tải đồ chơi mà em ấy thích nhất. Bọn con đợi không được hai đứa em phá trứng chui ra, đã đói bụng, lại nhàm chán, Tiểu Kiều liền tự mình nghịch ngợm một lát. Mẹ, bọn họ chính là em trai của bọn con sao?”
Trong khi nói chuyện, một tay người đàn ông sờ lên cánh Đại Gà Tây. Dường như đã bị anh ta thuyết phục, Đại Gà Tây nói thầm một câu “Con của ta, các con thật sự đã rất đói bụng rồi sao”, tiếp theo nó tùy ý để mặc anh ta đem cậu bé đang bị nó bóp đến sắp tắc thở kia cứu xuống.
Sau khi được cứu thoát, cậu bé ủy khuất đứng phía sau người đàn ông, cúi đầu không nói lời nào.
“Các con hẳn đều đã rất đói bụng rồi. Con của ta đã đến đông đủ, vậy thì nhanh đi ăn cơm thôi. Cô cô cô cô, không thể để con của ta bị đói được.” Đại Gà Tây múa may cánh gà, bay đến phía sau quầy thịt, nó vùi đầu không biết đang tìm cái gì.
Mượn cơ hội này, người đàn ông trẻ tuổi mang theo cậu bé ngoại quốc, và cô gái tóc dài đi đến trước mặt Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai cô bé kia đi cuối cùng, run rẩy cùng đi về phía này, trốn sau lưng cô gái tóc dài. Sau khi hai cô bé nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, một người trong đó cả kinh nói: “A, là các anh, ngày hôm qua ở trên phố……”
Hai cô bé này chính là hai người Phó Văn Đoạt suýt chút nữa đã đâm phải ngày hôm qua.
Đường Mạch nhìn hai cô bé, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, nhàn nhạt nói: “Anh là đội trưởng à?”
Người đàn ông nghiêm túc đánh giá Đường Mạch, nhìn trong chốc lát, lại nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Khi nhìn sang Phó Văn Đoạt, trong mắt anh ta hiện lên một tia đề phòng. Anh ta không trả lời câu hỏi của Đường Mạch, chỉ hỏi ngược lại: “Các cậu là từ nơi khác tới Nam Kinh sao?”
Phó Văn Đoạt đứng bên người Đường Mạch, Đường Mạch nói: “Ừ.”
Người đàn ông gật gật đầu: “Hai anh không biết về lệnh phong tỏa, khó trách sẽ tới nơi này. Vốn dĩ cho rằng không thể đủ bảy người, hiện tại xem ra đã đủ rồi. Như vậy kế tiếp chúng ta nhất định phải tiến vào trò chơi. Chỉ có dùng thủ đoạn của trò chơi, mới có thể thông quan được phó bản này.”
Lời vừa nói xong, một tiếng kêu đầy phấn khích của Đại Gà Tây truyền ra từ mặt sau quầy hàng: “Cô cô, tìm được sâu rồi! Con của ta thích ăn nó nhất!”
Đại Gà Tây to béo rời khỏi tủ đông, bay đến trước mặt bảy người chơi. Trong miệng nó đang ngậm một con sâu dài cổ quái, sâu xanh liều mạng giãy giụa, tựa như làm như vậy là có thể trốn thoát.
Đại Gà Tây ném sâu xuống đất, vui vẻ ngẩng đầu, nhìn bảy đứa con của mình. Nó vỗ vỗ cánh, lớn tiếng nói: “Như vậy…… Cô cô, con của ta, các con bắt đầu xếp hàng đi!”
“Leng keng! Kích phát nhiệm vụ chủ tuyến ‘Gà con nghe lời có sâu ăn ’.”
“Quy tắc trò chơi ——”
“Điều thứ nhất, người chơi cần phải dựa theo trình tự chính xác để xếp hàng, không thể chen ngang.”
“Điều thứ hai, một khi trình tự bị lỗi, sẽ kích phát hiệu quả ‘Đại Gà Tây bạo nộ ’. Đại Gà Tây tâm thần phân liệt hóa thành lão Ưng, mở ra trò chơi chi nhánh ‘Lão Ưng đuổi bắt gà con ’.”
“Điều thứ ba, thời gian xếp hàng là một giờ, thời gian của trò chơi Lão Ưng đuổi bắt gà con cũng là một giờ.”
“Điều thứ tư, trước mỗi lần xếp hàng, người chơi có thể hỏi Đại Gà Tây hai câu hỏi. Đại Gà Tây phải trả lời ít nhất một vấn đề, và không thể nói dối.”
“Điều thứ năm, một khi có gà con tử vong, kích phát hiệu quả ‘Đại Gà Tây thương tâm muốn chết’, tạm thời giải trừ trạng thái tâm thần phân liệt.”
“Điều thứ sáu, ngoại trừ trạng thái lão Ưng, Đại Gà Tây sẽ không giết hại con của mình.”
“Cô em họ Gà Tây Đáng yêu ban đầu không hề nghĩ sẽ tới địa cầu ấp trứng, ai ngờ chị họ của nó không biết bị ai đánh thành một đĩa gà ăn mày, Gà Tây chỉ có thể căng da đầu đi vào nơi này. Toàn Thế giới Quái Vật đều biết, tính tình nó không tốt như chị họ của nó đâu nha.”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi ở phía sau, bọn họ rất phối hợp, tự mình chủ động đi về phía trước. Đường Mạch lén lút nhìn Phó Văn Đoạt, nhịn không được hỏi: “Tại sao?”
Hai tay Phó Văn Đoạt đút túi quần, nghe xong lời này, đối phương quay đầu nhìn sang Đường Mạch. Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Mạch, suy nghĩ một lát, đưa ra đáp án: “Đại Gà Tây vừa rồi nói nó tổng cộng có bảy con gà con, cậu là con gà con thứ sáu, vẫn còn một con nữa chưa “phá trứng chui ra”. Đây là trò chơi bảy người, ngoại trừ cậu, đã có năm người chơi đang chờ trong siêu thị. Cho dù là như thế nào, cậu đều cần người đồng bạn thứ bảy này.”
Giống như trò chơi Thợ Giày Sắt hai người đã từng tham gia, trong Phó bản hiện thực đó, người chơi tổng cộng chia làm hai đội. Một đội cần phải tham gia trò chơi 《 Happy Quiz 》 đạt được manh mối liên quan đến xi đánh giày, đội còn lại phải đi tìm nó. Đội đầu tiên chỉ cần một người chơi liền có thể tiến hành, nhân số thấp nhất là một người. Đội thứ hai bởi vì xi đánh giày là máu của nhiều người chơi dung hợp mà thành, cho nên cần phải có hai người trở lên tham gia, thì trò chơi mới có thể tiến hành.
Phó bản Đại Gà Tây này cũng không khác biệt lắm. Cần phải có đủ bảy người chơi, mới có thể mở ra trò chơi. Nhưng Phó Văn Đoạt căn bản không hề kích phát nhiệm vụ chi nhánh, đối phương không cần thiết phải chủ động tiến vào trò chơi.
Phó Văn Đoạt tại sao lại muốn tiến vào đây? Đường Mạch không hỏi vấn đề này ra mồm, hắn đoán được một đáp án, cái đáp án này khiến hắn có chút cảm động, lại có chút khiến tự mình kiểm điểm. Đổi lại là hắn, nếu Phó Văn Đoạt bị kéo vào Trò chơi Đại Gà Tây, Đường Mạch có 50% khả năng sẽ không tiến vào với Phó Văn Đoạt. Bọn họ là đồng đội, nhưng một trò chơi Hắc tháp mà hắn không hiểu biết gì thật sự quá nguy hiểm, hắn sẽ không dễ dàng tiến vào. Nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn có lẽ vẫn sẽ tiến vào, bởi vì hắn có Đồng Vàng Của Quốc Vương.
Nếu thật sự không được liền sẽ bỏ quyền, hắn có được loại thủ đoạn bảo mệnh như vậy, nhưng Phó Văn Đoạt lại không có.
Đường Mạch yên lặng nhìn sang Phó Văn Đoạt, người sau cũng nhìn hắn. Một lát sau, Đường Mạch cười nói: “Cố lên.”
Không nghĩ tới Đường Mạch nghẹn nửa ngày, ngay khi nói ra sẽ lại là hai chữ này, trên mặt Phó Văn Đoạt lộ ra một tia kinh ngạc, nhanh chóng đáp lại: “Ừm.”
Sau khi tiến vào siêu thị, Đại Gà Tây nghênh ngang đi xuyên qua một loạt quầy thu ngân, tiến vào bên trong siêu thị. Siêu thị này thật sự quá lớn, chỉ là quầy thu ngân liền đã có hơn trăm cái, liếc mắt thật dài cũng nhìn không tới điểm cuối. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thật cẩn thận đi theo phía sau Đại Gà Tây. Sau khi tiến vào trò chơi hai người đều không thể sử dụng dị năng, nhưng bọn họ vẫn có thể sử dụng đạo cụ.
Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ, cảnh giác nhìn Đại Gà Tây đang đi phía trước, phòng ngừa nó làm ra hành động gì đó đột ngột.
Đại Gà Tây đi ở phía trước vui vẻ đong đưa cánh: “Con trai đáng yêu của ta, chúng ta rốt cuộc đã về đến nhà rồi cô!”
Hai người một gà xuyên qua khu thực phẩm đông lạnh, đi vào khu vực bán các loại thịt ở sâu trong siêu thị. Bước chân Đường Mạch hơi dừng lại, mũi hắn giật giật, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng giống hắn đang nhíu chặt lông mày, cẩn thận mà ngửi một chút hương vị trong không khí. Hai người gần như đồng thời đều đã nhận ra hương vị kỳ quái này là cái gì. Bọn họ trầm mặc.
Hai người tiếp tục đi về phía trước vài phút, thân thể bị chặt nát cùng máu tươi ở khắp mọi nơi đập vào mắt bọn họ.
Cổ họng Đường Mạch cuộn lên một trận tanh chua, hắn ép bản thân mình nuốt xuống cơn buồn nôn mãnh liệt này. Phó Văn Đoạt bên kia tốt hơn hắn một chút, đại khái trước đây đã gặp qua rất nhiều thi thể ở trên chiến trường, trên mặt đối phương chỉ hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh.
Đại Gà Tây nhiệt tình đang đứng trước mặt hai người tựa như không hề nhìn thấy gì cả, nó đi lên trước, một chân đạp vào một cái tròng mắt tròn xoe. Tròng mắt bị dẫm nát, máu tươi văng khắp nơi, bắn tung tóe lên chân Đại Gà Tây và mặt đất.
Sau Địa cầu online Đường Mạch đã từng nhìn thấy rất nhiều thi thể, thậm chí cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng quái vật ăn thịt người, nhưng hắn lại chưa từng thấy qua một khung cảnh đẫm máu đến mức độ này. Trong khu vực bán các loại thịt của siêu thị, che trời lấp đất tất cả đều là máu. Trên trần nhà, trên tủ đông lạnh, trên mặt đất, sắc máu đỏ tươi vô cùng chói mắt. Giữa các vũng máu còn có rất nhiều những khối thịt vụn. Bọn họ tựa như bị thứ gì đó sống sờ sờ mà xé nát thành vô số các mảnh nhỏ, hai chân Đại Gà Tây dẫm lên mặt đất, tạo ra thanh âm lép nhép lép nhép.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng lại trước nơi này thật lâu không đi về phía trước.
Đại Gà Tây xoay người, nghiêng đầu: “Cô cô, con của ta?”
Đường Mạch hít một hơi thật sâu, đưa chân bước đi đạp lên máu tươi, đuổi kịp Đại Gà Tây.
Bàn tay cầm cây dù nhỏ của Đường Mạch ngày càng nắm chặt. Đại Gà Tây đi ngang qua một chiếc tủ đông rất lớn, một cánh tay nát bấy đang được treo trên đó. Nó cô cô mà cười, kéo cánh tay xuống, bỏ vào trong miệng nhai chóp chép chóp chép.
Đại Gà Tây vừa nhai cánh tay, vừa bên nói: “Con của ta rốt cuộc đều đã sinh ra hết rồi. Mẹ đã chuẩn bị sâu ngon cho các con, cô cô, đều là những con sâu ăn rất ngon nha. Con của ta, con có thích ăn sâu không nào?” Nó quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch mặt không cảm xúc, nói: “Thích.”
Đại Gà Tây một ngụm cắn xuống một ngón tay trên cánh tay kia, nhai nhai rồi nói: “Quả nhiên là con ngoan của ta, con ngoan ngoãn chờ một chút, đợi khi tìm được anh chị em của con rồi, con liền có thể ăn ngay nha cô.”
Không có dị năng, chỉ dựa vào việc dùng tố chất thân thể và đạo cụ, thực lực của Đường Mạch liền bị giảm mạnh. Hắn đi sát cạnh Phó Văn Đoạt, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người bọn họ liền có thể chiếu ứng lẫn nhau. Sau khi ăn xong cánh tay kia, Đại Gà Tây đem xương cốt ném sang một bên. Nó quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, dường như là rất vừa lòng với đứa nhỏ này, nó nói: “Bảo bối yêu quý của mẹ, con thích ăn loại sâu nào, mẹ cho con……”
Rầm!
Ngay khi Đại Gà Tây đi đến chỗ giao nhau giữa khu thịt bò và thịt heo, dị biến đột nhiên phát sinh. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hơi hơi sửng sốt, giây tiếp theo hai người lấy tốc độ cực nhanh lùi về sau, trong chớp mắt bỏ chạy cách xa 10m. Dưới chân Đại Gà Tây, một quả bom ầm ầm nổ tung. Gà tây mập mạp bị sóng xung kích đáng sợ đánh bay, cả người bị bay lên đụng trúng trần nhà.
Nó phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, vặn vẹo mông, tức giận bò dậy: “Cô cô, là kẻ nào dám đánh lén ta!”
Vừa dứt lời, hai cánh Đại Gà Tây thình lình đập trúng vào tủ cấp đông để thịt bò, ầm ầm, tủ kính vỡ nát hết cả. Vô số ngân châm thật nhỏ bắn ra từ trong tủ đông, thẳng tắp mà bắn về phía Đại Gà Tây. Đại Gà Tây cả kinh, giơ lên hai cánh che ở trước người, những cây ngân châm kia phanh phanh phanh mà nện lên cánh nó, phát ra âm thanh giống như khi kim loại va chạm với nhau.
Không cho nó thời gian thở dốc, ngay khi Đại Gà Tây bị những ám khí ngân châm này bức cho phải lùi về sau một bước, một chiếc xe tải đồ chơi nho nhỏ từ phía dưới tủ đông thịt heo lảo đảo lắc lư đi ra. Đường Mạch đứng ở nơi xa, kinh ngạc mà nhìn món đồ chơi này. Đây thực sự chỉ là một chiếc xe đồ chơi, chính là loại xe bán tải mà trẻ chưa đến tuổi đi học thường xuyên chơi.
Trải qua đợt bom cùng ngân châm vừa rồi, Đường Mạch đã đoán được thủ đoạn của loạt công kích này khẳng định không phải là loại mà quái vật và Người dưới lòng đất có thể làm được, đây là bút tích của người chơi. Nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng nghĩ không ra loại đạo cụ như chiếc xe tải đồ chơi kia thì có thể có cái tác dụng gì. Ngay sau đó, một tiếng đinh tai nhức óc đã trả lời cho thắc mắc của hắn.
“Bíp bíp—— bíp bíp—— mời chú ý chuyển xe, mời chú ý chuyển xe……”
Đèn pha xe bán tải chợt sáng lên, âm thanh quen thuộc vang lên khắp siêu thị. Sau khi nghe được âm thanh này, Đại Gà Tây đứng ở phía sau xe tải đồ chơi cả giận nói: “Đây là thứ gì…… A!” Đường Mạch nhìn thấy Đại Gà Tây sau khi nói xong những lời này, đột nhiên dùng tư thế cứng đờ, hướng sang bên cạnh nhường đường.
Nó hiển nhiên là không chịu sự khống chế của chính mình, đi từng bước một, động tác rất kỳ quái đi đến bên cạnh vách tường. Cùng lúc đó, xe tải đồ chơi bắt đầu lùi lại, nó lăn bánh xe và nhấn vào một cái nút màu đỏ. Cạch một tiếng, cái nút bị đè xuống, một thanh đao sắc bén từ trên vách tường bắn ra, nhắm ngay về phía ngực Đại Gà Tây.
Đại Gà Tây đập cánh, nhưng hai chân nó lại không chịu sự khống chế của chính mình. Trong âm thanh “Mời chú ý chuyển xe”, nó chậm rãi đi về phía vách tường, đi tới nơi thanh đao sắc nhọn đang nhắm vào.
Tất cả những điều này xảy ra thật sự quá nhanh, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vừa mới tiến vào Phó bản hiện thực này, hiện tại bọn họ liền nhìn thấy Đại Gà Tây sắp bị người giết chết.
Trong siêu thị yên tĩnh, chỉ có hai người một gà đứng ở chỗ sáng, nhìn thấy tất cả những điều đang xảy ra này.
Nhưng ngay một khắc khi đao nhọn sắp đâm vào ngực Đại Gà Tây, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên ——
“Leng keng! Người chơi George · Edward kích phát hiệu quả ‘ Hài tử điên cuồng sát mẫu thân ’, đạt được trừng phạt trời đánh ngũ lôi oanh đỉnh.”
“Fuck!” Từ chỗ sâu trong siêu thị truyền đến một tiếng mắng đầy bực tức.
Một tia chớp bạc từ trên trời giáng xuống, xuyên qua trần nhà siêu thị, hung hăng bổ xuống đằng sau tủ đông. Tiếng kêu lách tách của dòng điện giống như một con rắn bạc đang nhảy múa trong siêu thị. Đây là loại đau đớn mà mắt thường đều có thể nhìn thấy, Đường Mạch thấu hiểu sâu sắc nhìn thoáng qua phía sau tủ đông. Phía bên kia, đao nhọn vẫn đâm về phía ngực Đại Gà Tây. Nhưng một đao này đâm xuống, Đại Gà Tây ngay cả một cọng lông cũng đều không rớt, bộ ngực cứng rắn của nó giống như sắt thép, ngay lập tức bẻ cong thanh đao kia.
Sau khi đã hoàn toàn rời khỏi khu vực phía sau xe tải đồ chơi, thân thể Đại Gà Tây buông lỏng, đạt được tự do. Nó tức giận hai tay chống nạnh, ầm ầm đi về phía đằng sau tủ đông, nó giống như đang xách gà con, xách ra một cậu bé tóc vàng mắt xanh từ mặt sau tủ đông.
Đại Gà Tây trừng mắt nhìn cậu bé đang đầy mặt oán khí, cả giận nói: “Con của ta, con định làm gì vậy, con đang muốn giết mẹ mình sao?!”
Cậu bé tóc vàng cũng trừng mắt nhìn Đại Gà Tây, cậu bé dùng một tràng tiếng trung rất không lưu loát, trộn lẫn cả tiếng Anh mà mắng: “Ai là con của mày, fuck turkey!”
Đại Gà Tây giơ cánh lên, dùng sức ném cậu bé đập lên vách tường. Cậu bé chắc chỉ khoảng tầm 10 tuổi từ trên tường trượt xuống dưới, bên miệng chảy ra một tia máu tươi. Nó quật cường lau đi máu trên miệng, biết không thể lại tiếp tục nói như vậy nữa, nhanh chóng tiếp lời: “Mẹ, con biết sai rồi.”
Nhưng Đại Gà Tây đã tiến lại gần, gắt gao bóp chặt cổ cậu bé: “Con vậy mà lại muốn giết chết mẹ, con làm ta quá thất vọng rồi cô cô!”
Hai mắt Đường Mạch hơi nhíu lại, bàn tay đúi trong túi của Phó Văn Đoạt giật giật, hắn siết chặt một tiểu đao đen nhánh.
Lúc này, một giọng nam tươi cười từ phía sau tủ đông vang lên: “Mẹ, Tiểu Kiều không có ý muốn giết mẹ đâu. Em ấy nào dám giết mẹ chứ? Đây đều là hiểu lầm mà thôi.”
Mọi người nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một người đàn ông văn nhã trẻ tuổi đứng lên từ phía sau tủ đông. Vị trí anh ta ẩn thân giống với cậu bé kia, sau khi anh ta đứng lên, lại có hai cô bé và một cô gái trẻ tuổi tóc dài cũng đứng lên theo. Đường Mạch nhìn thấy hai cô bé kia liền kinh ngạc nhướn mày. Ánh mắt người đàn ông nhìn lướt qua trên ngời Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, mắt anh ta hơi nheo lại, nhìn hai người bọn họ.
Một lúc lâu sau, anh ta thu hồi tầm mắt, đi về phía Đại Gà Tây, bất đắc dĩ cười nói: “Mẹ, Tiểu Kiều chỉ đang chơi đồ chơi thôi. Người xem, đó là chiếc xe tải đồ chơi mà em ấy thích nhất. Bọn con đợi không được hai đứa em phá trứng chui ra, đã đói bụng, lại nhàm chán, Tiểu Kiều liền tự mình nghịch ngợm một lát. Mẹ, bọn họ chính là em trai của bọn con sao?”
Trong khi nói chuyện, một tay người đàn ông sờ lên cánh Đại Gà Tây. Dường như đã bị anh ta thuyết phục, Đại Gà Tây nói thầm một câu “Con của ta, các con thật sự đã rất đói bụng rồi sao”, tiếp theo nó tùy ý để mặc anh ta đem cậu bé đang bị nó bóp đến sắp tắc thở kia cứu xuống.
Sau khi được cứu thoát, cậu bé ủy khuất đứng phía sau người đàn ông, cúi đầu không nói lời nào.
“Các con hẳn đều đã rất đói bụng rồi. Con của ta đã đến đông đủ, vậy thì nhanh đi ăn cơm thôi. Cô cô cô cô, không thể để con của ta bị đói được.” Đại Gà Tây múa may cánh gà, bay đến phía sau quầy thịt, nó vùi đầu không biết đang tìm cái gì.
Mượn cơ hội này, người đàn ông trẻ tuổi mang theo cậu bé ngoại quốc, và cô gái tóc dài đi đến trước mặt Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai cô bé kia đi cuối cùng, run rẩy cùng đi về phía này, trốn sau lưng cô gái tóc dài. Sau khi hai cô bé nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, một người trong đó cả kinh nói: “A, là các anh, ngày hôm qua ở trên phố……”
Hai cô bé này chính là hai người Phó Văn Đoạt suýt chút nữa đã đâm phải ngày hôm qua.
Đường Mạch nhìn hai cô bé, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, nhàn nhạt nói: “Anh là đội trưởng à?”
Người đàn ông nghiêm túc đánh giá Đường Mạch, nhìn trong chốc lát, lại nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Khi nhìn sang Phó Văn Đoạt, trong mắt anh ta hiện lên một tia đề phòng. Anh ta không trả lời câu hỏi của Đường Mạch, chỉ hỏi ngược lại: “Các cậu là từ nơi khác tới Nam Kinh sao?”
Phó Văn Đoạt đứng bên người Đường Mạch, Đường Mạch nói: “Ừ.”
Người đàn ông gật gật đầu: “Hai anh không biết về lệnh phong tỏa, khó trách sẽ tới nơi này. Vốn dĩ cho rằng không thể đủ bảy người, hiện tại xem ra đã đủ rồi. Như vậy kế tiếp chúng ta nhất định phải tiến vào trò chơi. Chỉ có dùng thủ đoạn của trò chơi, mới có thể thông quan được phó bản này.”
Lời vừa nói xong, một tiếng kêu đầy phấn khích của Đại Gà Tây truyền ra từ mặt sau quầy hàng: “Cô cô, tìm được sâu rồi! Con của ta thích ăn nó nhất!”
Đại Gà Tây to béo rời khỏi tủ đông, bay đến trước mặt bảy người chơi. Trong miệng nó đang ngậm một con sâu dài cổ quái, sâu xanh liều mạng giãy giụa, tựa như làm như vậy là có thể trốn thoát.
Đại Gà Tây ném sâu xuống đất, vui vẻ ngẩng đầu, nhìn bảy đứa con của mình. Nó vỗ vỗ cánh, lớn tiếng nói: “Như vậy…… Cô cô, con của ta, các con bắt đầu xếp hàng đi!”
“Leng keng! Kích phát nhiệm vụ chủ tuyến ‘Gà con nghe lời có sâu ăn ’.”
“Quy tắc trò chơi ——”
“Điều thứ nhất, người chơi cần phải dựa theo trình tự chính xác để xếp hàng, không thể chen ngang.”
“Điều thứ hai, một khi trình tự bị lỗi, sẽ kích phát hiệu quả ‘Đại Gà Tây bạo nộ ’. Đại Gà Tây tâm thần phân liệt hóa thành lão Ưng, mở ra trò chơi chi nhánh ‘Lão Ưng đuổi bắt gà con ’.”
“Điều thứ ba, thời gian xếp hàng là một giờ, thời gian của trò chơi Lão Ưng đuổi bắt gà con cũng là một giờ.”
“Điều thứ tư, trước mỗi lần xếp hàng, người chơi có thể hỏi Đại Gà Tây hai câu hỏi. Đại Gà Tây phải trả lời ít nhất một vấn đề, và không thể nói dối.”
“Điều thứ năm, một khi có gà con tử vong, kích phát hiệu quả ‘Đại Gà Tây thương tâm muốn chết’, tạm thời giải trừ trạng thái tâm thần phân liệt.”
“Điều thứ sáu, ngoại trừ trạng thái lão Ưng, Đại Gà Tây sẽ không giết hại con của mình.”
“Cô em họ Gà Tây Đáng yêu ban đầu không hề nghĩ sẽ tới địa cầu ấp trứng, ai ngờ chị họ của nó không biết bị ai đánh thành một đĩa gà ăn mày, Gà Tây chỉ có thể căng da đầu đi vào nơi này. Toàn Thế giới Quái Vật đều biết, tính tình nó không tốt như chị họ của nó đâu nha.”
Danh sách chương