Hồng lân quỷ kia thoáng chần chừ, nhưng vẫn đi lên cầu, tới bên cạnh Nhan Phi. Nhan Phi cười với hắn, nụ cười như vườn hoa đào nở rộ, làm cho hồng lân quỷ kia cũng hơi ngẩn ngơ.
“Ta tên Ương Quyết, ngươi tên gì?” Nhan Phi hỏi.
“… Đan Chúc.”
Nhan Phi quay đầu lại nhìn đầu trâu kia, “Giờ qua được chưa?”
Đầu trâu nhường đường, hai người bọn họ liền cấp tốc băng qua cây cầu gỗ.
Khung xương hùng vĩ của khôi vực chậm rãi ló ra từ màn sương mù. Từng cái xương sườn cự đại uốn lượn lẫn trong trong sương mù, rêu phong và nấm dày như những tấm thảm treo bám vào gốc, còn có rất nhiều thực vật dây leo có hình thù kỳ quái lít nhít quấn quanh, giữa những phiến lá là từng đóa hoa màu hồng nhạt đang không ngừng khép mở bốc ra mùi tanh tưởi, hấp dẫn những loài côn trùng bằng mùi thối, sau đó nhân lúc chúng bị chất nhầy trên cánh hoa dính chặt, dùng những xúc tu nho nhỏ kéo chúng nó vào trong đài hoa, dùng axit hòa tan rồi nuốt chửng.
Những bộ xương cốt cự đại cùng với loài dây leo này mọc lên san sát, tựa như mê cung, quỷ có đói bụng cũng sẽ không tùy tiện tiến vào mộ khôi vực để đi săn, bằng không rất có thể đi vào xong sẽ lạc đường không ra được.
Đan Chúc chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thực vật như vậy ở địa ngục Đại Hồng Liên lạnh giá cằn cỗi, hắn nửa kinh ngạc nửa kiêng kỵ đánh giá những bông hoa màu hồng nhạt đang khép mở đó, hỏi, “Vật này có độc không?”
“Đó là hoa bách xi, chỉ cần ngươi không làm hại tới nó, nó sẽ vô hại.” Nhan Phi gạt dây leo qua hai bên, đi vào trong.
“Vậy nếu như làm hại nó thì sao?”
“Chúng nó sẽ nhanh chóng quấn lấy kẻ xâm lấn, bọc ngươi lại trong từng tầng một. Axit trong hoa sẽ tạo nên thương tổn cho ngươi, nhưng hầu hết quỷ đều sẽ ngạt thở mà chết.”
Hai người cẩn thận tránh né dây leo dưới đất, tiến vào trong mê cung tạo thành từ vô số khung xương khôi vực. Không khí nơi này oi bức vô cùng, sương mù cũng càng thêm nồng nặc, mùi gay mũi khiến cho Nhan Phi thấy không dễ chịu lắm. Quỷ thân của y dù sao cũng là tầm hương quỷ, cho dù giờ đã ăn biến hình đan tạm thời biến thành thanh lân quỷ đi nữa, chung quy vẫn chỉ thay đổi bề ngoài. Nếu phải ngửi thấy mùi hôi này trong thời gian dài, y sẽ dễ sản sinh ra cảm giác mệt mỏi. Ngày hôm nay, y có mang theo một ít cánh hoa mạn châu sa hoa, chỉ là giờ đang có người khác bên cạnh, không tiện lấy ra.
“Ngươi chọn mị thuật hay là khoa nga (*) thuật?” Đan Chúc hỏi.
(*): Khoa Nga là một đại lực thần trong thần thoại Trung Quốc, được nhắc tới bên trong “Ngu Công dời núi”, Thiên Đế cảm động vì tinh thần dời núi của Ngu Công nên đã phái hai người con của Khoa Nga Thị xuống trợ giúp dọn hai ngọn núi đi.
“Mị thuật.”
“Nói như vậy, ngươi muốn làm Hồng Vô Thường?”
“Phải. Ngươi muốn làm Thanh Vô Thường đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Trực giác.” Nhan Phi hơi đắc ý câu khóe miệng lên, “Bằng không ta cũng sẽ không dẫn ngươi qua cầu cùng ta. Nếu như vòng thí luyện này đã được dùng để phân chia Thanh Hồng Vô Thường, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cửa ải cần thiết hai loại phép thuật phối hợp.”
Đan Chúc khẽ cười, trong ánh mắt nhìn Nhan Phi đong đầy ngợi khen, “Ngươi nghĩ giống ta.”
Bọn họ vừa nói vừa tìm đường, lại không biết bên trên rừng xương khôi vực, Khiên Na cùng với hai, ba Thanh Hồng Vô Thường khác vẫn luôn quan sát hướng đi của bọn họ.
Nhìn thấy Nhan Phi nhanh như vậy đã có thể tìm được chính xác cộng sự hợp tác với mình, Khiên Na không thể không thừa nhận đồ đệ mình mạnh hơn mình rất nhiều ở phương diện quan hệ nhân tế.
Giờ đã có nhiều dự bị vượt qua được cầu, đang dồn dập kéo vào bên trong nghĩa địa khôi vực.
Xuyên qua một đoạn xương dày nặng như vách tường, Nhan Phi và Đan Chúc chợt dừng bước.
Không xa phía trước bọn họ, có hai bóng người đang đứng thẳng. Một người là thần mặt ngựa cao hơn tám thước, những bắp thịt đồ sộ, khoác chiến giáp trên người, trên cái đầu ngựa đen kịt là một đôi mắt không có tròng trắng, tỏa ra hung quang huyết sắc ẩn hiện. Trong tay hắn nhấc theo một cây rìu chiến thật dài, khí thế uy vũ sừng sững bất động, trên người còn tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt đặc thù của địa tiên, làm các con quỷ nhìn thấy sẽ không dám tiếp cận.
Mà ở phía sau hắn thì lại có một Mạnh nương tử đang lẳng lặng ngồi đó. Nàng mặc váy bó ngực đỏ rực, mi tâm có dán hoa điền(*), một đôi mắt hạnh sóng nước lưu chuyển dịu dàng đựng đầy ý cười. Mà trên hai bàn tay đang giang ra của nàng, mỗi bên đều có một tấm lệnh bài.
(*) hoa điền:
Một lần tìm được tận hai tấm!
Nhan Phi mới vừa tiến lên một bước, mặt ngựa kia bỗng nhiên đập mạnh rìu xuống đất, mặt đất rung chuyển, một luồng tiên khí hạo nhiên lập tức nhộn nhạo tựa như những gợn sóng. Hai bọn họ tức khắc cảm nhận được cơn bỏng rát trên mặt, đồng thời cũng bị bức ép phải lùi về sau vài bước.
Nhan Phi thoáng suy tư, rồi nhìn về phía Đan Chúc, “Xem ra đã tới lúc phải phối hợp rồi. Ngươi đi đối phó với mặt ngựa, ta nghĩ cách thuyết phục Mạnh nương tử.”
Đan Chúc cũng biết đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, mà thiết trí của hai kẻ kia có lẽ cũng có mục đích bắt bọn họ phối hợp,”Sao ta có thể tin tưởng ngươi sẽ không lấy cả hai tấm lệnh bài cho mình?”
Nhan Phi nhếch miệng, mỉm cười ma mị bức người, “Ta không có cách nào làm ngươi tin được, cho nên ngươi chỉ có thể đánh cược một lần.”
Đan Chúc cũng không phải con quỷ cứng đầu, mà nụ cười mang theo một chút khiêu khích rồi lại thêm phần dụ dỗ của Nhan Phi cũng khiến cho hắn khó có thể từ chối. Vì thế hắn cũng nở nụ cười lạnh, “Nếu ngươi dám chạy, sau đó cũng đừng để bị ta bắt được.”
Nói xong, Đan Chúc liền rút trường kiếm hắn mang theo ra, lập tức cắt lên lòng bàn tay mình, sau đó dùng bàn tay nhuộm đầy máu tươi vẽ lên phù ấn trước ngực mình, trong miệng lẩm bẩm thành tiếng. Một luồng ánh lửa màu xanh bỗng nhiên bùng lên quanh người hắn, thổi bay mái tóc trắng dài của hắn. Đường nét cơ bắp trên người hắn hiển nhiên càng thêm căng tràn rõ ràng, người dường như cũng cao lớn lên không ít, một loại khí thế mạnh mẽ không giống trước đó đã trào ra từ bên trong cơ thể. Khoa Nga Thị là đại lực thần có tiếng bên trong các vị cổ thần, cho nên khoa nga thuật này sẽ có thể tăng cường thể lực, lực bộc phát cùng với ngũ giác của người dùng pháp thuật, khiến sức chiến đấu của người sử dụng pháp thuật tăng gấp ba lần bình thường. Nếu như là Thanh Vô Thường có kinh nghiệm, bọn họ chỉ cần đi vào trạng thái chiến đấu là sẽ tự động phát động loại pháp thuật này, không cần nhất định phải làm nghi thức đó, có điều đây vẫn là nghi thức không thể thiếu đối với người mới. Hơn nữa, ngọn lửa xanh trên người Đan Chúc có thể cháy hừng hực đến mức độ này đã có thể coi là thành tựu hiếm có.
Đan Chúc hai tay cầm kiếm, lao về phía mặt ngựa kia.
Nhan Phi từ lâu đã hiểu rõ mị thuật, hơn nữa, lần này bọn họ được sử dụng loại mị thuật dễ hiểu nhất, ngay cả lúc đi chợ mua thức ăn hằng ngày, y cũng sẽ thường dùng để trả giá cò kè với tiểu thương, thường hay mua được đồ rẻ bằng nửa giá gốc. Có điều, dùng biện pháp như vậy thuyết phục tiên nữ như Mạnh nương tử đưa lệnh bài cho mình, liệu có miễn cưỡng quá không? Xem ra, đã đến lúc để thử thách mị lực của bản thân mình…
Nhan Phi nhìn Đan Chúc dùng thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn chiến đấu với mặt ngựa kia, còn mình thì bắt đầu cẩn thận tiếp cận Mạnh nương tử từ phía sau mặt ngựa. Mạnh nương tử kia cũng không kêu lên, chỉ im lặng nhìn y lại gần, khóe miệng còn mỉm cười nhàn nhạt.
Hai người bọn họ đều biết trọng điểm của cuộc chiến đấu này thật ra nằm ở chỗ y. Chỉ cần y có thể lấy được hai tấm lệnh bài kia, Đan Chúc sẽ không cần phải tiếp tục đụng độ với mặt ngựa kinh khủng kia nữa.
Dù sao bắt một con quỷ đi chiến đấu với địa tiên cũng thật sự quá miễn cưỡng.
Nhan Phi âm thầm đọc chú văn, nâng cao tinh thần lực của mình, sau đó liền ngước cặp mắt còn khiến người ta hồn xiêu phách lạc hơn mấy phần so với thường ngày, từ xa đối diện với cặp mắt của Mạnh nương tử.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ tên gì?” Nhan Phi dừng lại cách Mạnh nương tử chừng mấy chục bước, khéo léo hỏi.
Mạnh nương tử kia bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, “Miệng còn ngọt đấy chứ? Ngươi cứ gọi ta là Dung tỷ tỷ đi.”
“Dung tỷ tỷ, ta tên là Ương Quyết, tỷ tỷ gọi ta Tiểu Ương là được.”
Đầu kia đang trò chuyện hăng say, đầu này Đan Chúc nghe mà giận nổ phổi. Mình thì ở đây đánh nhau mồ hôi nhễ nhại, mới vừa rồi còn suýt nữa bị lưỡi rìu to tổ chảng đập trúng, hoảng sợ chảy mồ hôi ròng ròng, thằng nhóc con kia lại ở bên đó tự giới thiệu gì đâu?
“Dung tỷ tỷ, trâm cài tóc của tỷ thật là đẹp, là làm bằng vật liệu gì vậy? Ngọc bích sao?”
“Không phải ngọc bích, là mài từng chút một từ thủy ngọc, là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện giờ, đến ngay cả đám tiên tử trên Thiên Đình cũng muốn cướp.”
“Ta đã bảo mà, trông còn trong veo hơn cả ngọc bích, làm cho da của tỷ càng trắng hơn.” Nhan Phi ngoẹo cổ, chân thành mà ngô nghê hỏi, “Ta chạm vào thử được không?”
Mạnh nương tử phì cười nói, “Ngươi muốn lại gần rồi dễ bề lấy lệnh bài trong tay ta đúng không?”
Nhan Phi trái lại còn hào phóng thừa nhận, “Đúng rồi, nhưng tỷ tỷ cho ta ta mới lấy.”
“Ừm,” Mạnh Nương Tử dùng những ngón tay thon dài tựa ngọc, móng tay sơn màu nhẹ vuốt cằm, tựa như đang suy tư điều gì, “Nhìn ngươi đáng yêu như vậy, cũng không phải không thể cho ngươi. Nhưng chỉ có thể cho một người thôi, thế nào?”
Giọng lúc nói ra câu này rất cao, đến ngay cả Đan Chúc cũng nghe thấy. Hồng lân quỷ trái lại không hề bị nhiễu loạn tâm thần, chiêu thức cũng chưa loạn, chỉ là đón đỡ chiêu thức từ đối thủ có hơi chật vật hơn. Binh khí của hắn chỉ làm từ sắt bình thường, khó mà đối kháng với tiên khí trong tay mặt ngựa kia. Đối phương bổ một rìu xuống, hổ khẩu của hắn cũng bị chấn động tới mức ngứa ngáy.
Nhan Phi rũ mắt xuống, làm ra vẻ vô cùng đáng thương. Vẻ mặt như vậy, y đã dùng không biết bao nhiêu lần với Khiên Na, gần như trăm phát trăm trúng.
“Nhưng mà không có hắn, ta cũng không thể đi được. Dung tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ta cả hai tấm đi, đợi đến khi ta làm Hồng Vô Thường, sau đó nhất định sẽ tự mình mang son môi mới ra của Thần Phi Các tới tạ ơn tỷ tỷ.” Y nói xong liền tiến lên phía trước vài bước, nụ cười của y mềm nhẹ như sương, trong đôi mắt vàng sẫm tựa như có thể dao động ra từng gợn sóng, rồi lại trở thành một cạm bẫy, làm người xem lâu sẽ sinh ra ảo giác hoa mắt.
Thế nhưng vào đúng lúc này, một lưỡi rìu lại giáng từ trên trời xuống, nếu không phải Nhan Phi dừng lại kịp, lưỡi rìu này đã tước bay mất mũi y. Lưỡi rìu lớn kia rơi xuống cách trước mặt y một bước, găm sâu xuống mặt đất, vài sợi tóc y bị chém đứt đang rơi lả tả bên cạnh lưỡi rìu kia.
Nhan Phi trợn tròn mắt, mãi mới nhận ra mình đã quên cả thở. Tim đập nhanh đến mức như muốn vọt ra từ cổ họng.
Suýt nữa thì, đến mũi cũng không có…
Mặt ngựa kia ác ý cười lạnh với y, vừa định giơ rìu lên chém lần nữa, Đan Chúc lại bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng Nhan Phi, ném y ra phía sau mình, mà một cánh tay khác thì lại nâng kiếm lên đỡ lấy một chiêu hung hãn kia. Nhan Phi được hắn che chở phía sau, trong phút chốc đã gần như sinh ra ảo giác Khiên Na đang cùng mình chiến đấu.
Mà Khiên Na ở trên trời nhìn thấy cánh tay Đan Chúc ôm lấy Nhan Phi, khóe miệng không hiểu sao lại giật giật, ánh mắt cũng đột nhiên lạnh lẽo gấp mấy lần, làm cho Thanh Vô Thường bên cạnh nhìn thấy mà đổ mồ hôi trán.
“Chủ sự… có vấn đề gì không?”
“… Hồng lân quỷ kia có lai lịch gì?” Khiên Na dùng giọng đủ để lạnh đông chết người khác nói.
“Là đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc của Tô Na Đạt quỷ vương ở địa ngục Đại Hồng Liên, năm nay mới 150 tuổi. Tỉ lệ hắn trúng tuyển rất cao.”
Khiên Na ừ một tiếng. Thanh Vô Thường kia vốn cho rằng gã muốn nói gì đó, lại không ngờ gã chỉ im lặng, liên tục nhìn chằm chằm vào hai tiểu quỷ bên trong nghĩa địa khôi vực.
Nhan Phi bắt được cơ hội, tránh đi từ phía sau mặt ngựa kia, một lần nữa lại gần Mạnh nương tử. Lúc này, y đã đứng rất gần Mạnh nương tử, chỉ cách có chừng năm bước. Y ổn định tâm trạng mình, lần thứ hai nhìn về phía Mạnh nương tử, “Dung tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không cho ta, sau đó cũng sẽ phải cho quỷ khác mà. Lẽ nào tỷ tỷ không muốn sau này được gặp ta ở Phong Đô sao?” Y tăng tinh thần lực lên cực hạn, khiến mị thuật phát huy công hiệu càng triệt để. Bất cứ người nào nhìn vào mắt y cũng sẽ không thể từ chối.
Một pha công kích thô bạo của mặt ngựa vừa nãy cũng đã khiến Mạnh nương tử sợ hết hồn. Nàng đáp ứng đến giúp đỡ vốn cũng chỉ để giải sầu, nhân tiện còn có thể mượn cớ xin sư phụ Mạnh Bà một ngày nghỉ không cần canh giữ bên cầu Nại Hà, nhưng nàng không hề hi vọng nhìn thấy một tiểu đệ đệ đáng yêu như vậy bị tước mất mũi, làm vậy nàng sẽ mơ thấy ác mộng. Nàng thoáng suy nghĩ một lúc, rồi nhún vai nói, “Được thôi, vậy thì cho ngươi.”
Hai mắt Nhan Phi bỗng sáng rỡ lên như sao, “Thật sao?”
Mạnh nương tử đứng lên, ném hai tấm lệnh bài trong tay về phía y, “Bắt lấy!”
Nhan Phi vội vã lao tới, chụm tay lại với nhau. Một miếng rơi xuống không xa người y. Ngay vào lúc y đang định đi nhặt một tấm khác, đột nhiên lại có một vệt bóng đen vút qua, tấm lệnh bài kia trong chớp nhoáng đã biến mất.
Nhan Phi giật mình, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một tật hành quỷ hạ xuống cành cây khô héo gần đó, nhìn về phía y cười to, cái miệng nứt toác quá mức, vung vẩy lệnh bài trong tay như đang ra oai với y.
“Tạ ơn!”
Sau đó liền vèo cái đã biến mất.
“Ta tên Ương Quyết, ngươi tên gì?” Nhan Phi hỏi.
“… Đan Chúc.”
Nhan Phi quay đầu lại nhìn đầu trâu kia, “Giờ qua được chưa?”
Đầu trâu nhường đường, hai người bọn họ liền cấp tốc băng qua cây cầu gỗ.
Khung xương hùng vĩ của khôi vực chậm rãi ló ra từ màn sương mù. Từng cái xương sườn cự đại uốn lượn lẫn trong trong sương mù, rêu phong và nấm dày như những tấm thảm treo bám vào gốc, còn có rất nhiều thực vật dây leo có hình thù kỳ quái lít nhít quấn quanh, giữa những phiến lá là từng đóa hoa màu hồng nhạt đang không ngừng khép mở bốc ra mùi tanh tưởi, hấp dẫn những loài côn trùng bằng mùi thối, sau đó nhân lúc chúng bị chất nhầy trên cánh hoa dính chặt, dùng những xúc tu nho nhỏ kéo chúng nó vào trong đài hoa, dùng axit hòa tan rồi nuốt chửng.
Những bộ xương cốt cự đại cùng với loài dây leo này mọc lên san sát, tựa như mê cung, quỷ có đói bụng cũng sẽ không tùy tiện tiến vào mộ khôi vực để đi săn, bằng không rất có thể đi vào xong sẽ lạc đường không ra được.
Đan Chúc chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thực vật như vậy ở địa ngục Đại Hồng Liên lạnh giá cằn cỗi, hắn nửa kinh ngạc nửa kiêng kỵ đánh giá những bông hoa màu hồng nhạt đang khép mở đó, hỏi, “Vật này có độc không?”
“Đó là hoa bách xi, chỉ cần ngươi không làm hại tới nó, nó sẽ vô hại.” Nhan Phi gạt dây leo qua hai bên, đi vào trong.
“Vậy nếu như làm hại nó thì sao?”
“Chúng nó sẽ nhanh chóng quấn lấy kẻ xâm lấn, bọc ngươi lại trong từng tầng một. Axit trong hoa sẽ tạo nên thương tổn cho ngươi, nhưng hầu hết quỷ đều sẽ ngạt thở mà chết.”
Hai người cẩn thận tránh né dây leo dưới đất, tiến vào trong mê cung tạo thành từ vô số khung xương khôi vực. Không khí nơi này oi bức vô cùng, sương mù cũng càng thêm nồng nặc, mùi gay mũi khiến cho Nhan Phi thấy không dễ chịu lắm. Quỷ thân của y dù sao cũng là tầm hương quỷ, cho dù giờ đã ăn biến hình đan tạm thời biến thành thanh lân quỷ đi nữa, chung quy vẫn chỉ thay đổi bề ngoài. Nếu phải ngửi thấy mùi hôi này trong thời gian dài, y sẽ dễ sản sinh ra cảm giác mệt mỏi. Ngày hôm nay, y có mang theo một ít cánh hoa mạn châu sa hoa, chỉ là giờ đang có người khác bên cạnh, không tiện lấy ra.
“Ngươi chọn mị thuật hay là khoa nga (*) thuật?” Đan Chúc hỏi.
(*): Khoa Nga là một đại lực thần trong thần thoại Trung Quốc, được nhắc tới bên trong “Ngu Công dời núi”, Thiên Đế cảm động vì tinh thần dời núi của Ngu Công nên đã phái hai người con của Khoa Nga Thị xuống trợ giúp dọn hai ngọn núi đi.
“Mị thuật.”
“Nói như vậy, ngươi muốn làm Hồng Vô Thường?”
“Phải. Ngươi muốn làm Thanh Vô Thường đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Trực giác.” Nhan Phi hơi đắc ý câu khóe miệng lên, “Bằng không ta cũng sẽ không dẫn ngươi qua cầu cùng ta. Nếu như vòng thí luyện này đã được dùng để phân chia Thanh Hồng Vô Thường, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cửa ải cần thiết hai loại phép thuật phối hợp.”
Đan Chúc khẽ cười, trong ánh mắt nhìn Nhan Phi đong đầy ngợi khen, “Ngươi nghĩ giống ta.”
Bọn họ vừa nói vừa tìm đường, lại không biết bên trên rừng xương khôi vực, Khiên Na cùng với hai, ba Thanh Hồng Vô Thường khác vẫn luôn quan sát hướng đi của bọn họ.
Nhìn thấy Nhan Phi nhanh như vậy đã có thể tìm được chính xác cộng sự hợp tác với mình, Khiên Na không thể không thừa nhận đồ đệ mình mạnh hơn mình rất nhiều ở phương diện quan hệ nhân tế.
Giờ đã có nhiều dự bị vượt qua được cầu, đang dồn dập kéo vào bên trong nghĩa địa khôi vực.
Xuyên qua một đoạn xương dày nặng như vách tường, Nhan Phi và Đan Chúc chợt dừng bước.
Không xa phía trước bọn họ, có hai bóng người đang đứng thẳng. Một người là thần mặt ngựa cao hơn tám thước, những bắp thịt đồ sộ, khoác chiến giáp trên người, trên cái đầu ngựa đen kịt là một đôi mắt không có tròng trắng, tỏa ra hung quang huyết sắc ẩn hiện. Trong tay hắn nhấc theo một cây rìu chiến thật dài, khí thế uy vũ sừng sững bất động, trên người còn tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt đặc thù của địa tiên, làm các con quỷ nhìn thấy sẽ không dám tiếp cận.
Mà ở phía sau hắn thì lại có một Mạnh nương tử đang lẳng lặng ngồi đó. Nàng mặc váy bó ngực đỏ rực, mi tâm có dán hoa điền(*), một đôi mắt hạnh sóng nước lưu chuyển dịu dàng đựng đầy ý cười. Mà trên hai bàn tay đang giang ra của nàng, mỗi bên đều có một tấm lệnh bài.
(*) hoa điền:
Một lần tìm được tận hai tấm!
Nhan Phi mới vừa tiến lên một bước, mặt ngựa kia bỗng nhiên đập mạnh rìu xuống đất, mặt đất rung chuyển, một luồng tiên khí hạo nhiên lập tức nhộn nhạo tựa như những gợn sóng. Hai bọn họ tức khắc cảm nhận được cơn bỏng rát trên mặt, đồng thời cũng bị bức ép phải lùi về sau vài bước.
Nhan Phi thoáng suy tư, rồi nhìn về phía Đan Chúc, “Xem ra đã tới lúc phải phối hợp rồi. Ngươi đi đối phó với mặt ngựa, ta nghĩ cách thuyết phục Mạnh nương tử.”
Đan Chúc cũng biết đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, mà thiết trí của hai kẻ kia có lẽ cũng có mục đích bắt bọn họ phối hợp,”Sao ta có thể tin tưởng ngươi sẽ không lấy cả hai tấm lệnh bài cho mình?”
Nhan Phi nhếch miệng, mỉm cười ma mị bức người, “Ta không có cách nào làm ngươi tin được, cho nên ngươi chỉ có thể đánh cược một lần.”
Đan Chúc cũng không phải con quỷ cứng đầu, mà nụ cười mang theo một chút khiêu khích rồi lại thêm phần dụ dỗ của Nhan Phi cũng khiến cho hắn khó có thể từ chối. Vì thế hắn cũng nở nụ cười lạnh, “Nếu ngươi dám chạy, sau đó cũng đừng để bị ta bắt được.”
Nói xong, Đan Chúc liền rút trường kiếm hắn mang theo ra, lập tức cắt lên lòng bàn tay mình, sau đó dùng bàn tay nhuộm đầy máu tươi vẽ lên phù ấn trước ngực mình, trong miệng lẩm bẩm thành tiếng. Một luồng ánh lửa màu xanh bỗng nhiên bùng lên quanh người hắn, thổi bay mái tóc trắng dài của hắn. Đường nét cơ bắp trên người hắn hiển nhiên càng thêm căng tràn rõ ràng, người dường như cũng cao lớn lên không ít, một loại khí thế mạnh mẽ không giống trước đó đã trào ra từ bên trong cơ thể. Khoa Nga Thị là đại lực thần có tiếng bên trong các vị cổ thần, cho nên khoa nga thuật này sẽ có thể tăng cường thể lực, lực bộc phát cùng với ngũ giác của người dùng pháp thuật, khiến sức chiến đấu của người sử dụng pháp thuật tăng gấp ba lần bình thường. Nếu như là Thanh Vô Thường có kinh nghiệm, bọn họ chỉ cần đi vào trạng thái chiến đấu là sẽ tự động phát động loại pháp thuật này, không cần nhất định phải làm nghi thức đó, có điều đây vẫn là nghi thức không thể thiếu đối với người mới. Hơn nữa, ngọn lửa xanh trên người Đan Chúc có thể cháy hừng hực đến mức độ này đã có thể coi là thành tựu hiếm có.
Đan Chúc hai tay cầm kiếm, lao về phía mặt ngựa kia.
Nhan Phi từ lâu đã hiểu rõ mị thuật, hơn nữa, lần này bọn họ được sử dụng loại mị thuật dễ hiểu nhất, ngay cả lúc đi chợ mua thức ăn hằng ngày, y cũng sẽ thường dùng để trả giá cò kè với tiểu thương, thường hay mua được đồ rẻ bằng nửa giá gốc. Có điều, dùng biện pháp như vậy thuyết phục tiên nữ như Mạnh nương tử đưa lệnh bài cho mình, liệu có miễn cưỡng quá không? Xem ra, đã đến lúc để thử thách mị lực của bản thân mình…
Nhan Phi nhìn Đan Chúc dùng thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn chiến đấu với mặt ngựa kia, còn mình thì bắt đầu cẩn thận tiếp cận Mạnh nương tử từ phía sau mặt ngựa. Mạnh nương tử kia cũng không kêu lên, chỉ im lặng nhìn y lại gần, khóe miệng còn mỉm cười nhàn nhạt.
Hai người bọn họ đều biết trọng điểm của cuộc chiến đấu này thật ra nằm ở chỗ y. Chỉ cần y có thể lấy được hai tấm lệnh bài kia, Đan Chúc sẽ không cần phải tiếp tục đụng độ với mặt ngựa kinh khủng kia nữa.
Dù sao bắt một con quỷ đi chiến đấu với địa tiên cũng thật sự quá miễn cưỡng.
Nhan Phi âm thầm đọc chú văn, nâng cao tinh thần lực của mình, sau đó liền ngước cặp mắt còn khiến người ta hồn xiêu phách lạc hơn mấy phần so với thường ngày, từ xa đối diện với cặp mắt của Mạnh nương tử.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ tên gì?” Nhan Phi dừng lại cách Mạnh nương tử chừng mấy chục bước, khéo léo hỏi.
Mạnh nương tử kia bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, “Miệng còn ngọt đấy chứ? Ngươi cứ gọi ta là Dung tỷ tỷ đi.”
“Dung tỷ tỷ, ta tên là Ương Quyết, tỷ tỷ gọi ta Tiểu Ương là được.”
Đầu kia đang trò chuyện hăng say, đầu này Đan Chúc nghe mà giận nổ phổi. Mình thì ở đây đánh nhau mồ hôi nhễ nhại, mới vừa rồi còn suýt nữa bị lưỡi rìu to tổ chảng đập trúng, hoảng sợ chảy mồ hôi ròng ròng, thằng nhóc con kia lại ở bên đó tự giới thiệu gì đâu?
“Dung tỷ tỷ, trâm cài tóc của tỷ thật là đẹp, là làm bằng vật liệu gì vậy? Ngọc bích sao?”
“Không phải ngọc bích, là mài từng chút một từ thủy ngọc, là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện giờ, đến ngay cả đám tiên tử trên Thiên Đình cũng muốn cướp.”
“Ta đã bảo mà, trông còn trong veo hơn cả ngọc bích, làm cho da của tỷ càng trắng hơn.” Nhan Phi ngoẹo cổ, chân thành mà ngô nghê hỏi, “Ta chạm vào thử được không?”
Mạnh nương tử phì cười nói, “Ngươi muốn lại gần rồi dễ bề lấy lệnh bài trong tay ta đúng không?”
Nhan Phi trái lại còn hào phóng thừa nhận, “Đúng rồi, nhưng tỷ tỷ cho ta ta mới lấy.”
“Ừm,” Mạnh Nương Tử dùng những ngón tay thon dài tựa ngọc, móng tay sơn màu nhẹ vuốt cằm, tựa như đang suy tư điều gì, “Nhìn ngươi đáng yêu như vậy, cũng không phải không thể cho ngươi. Nhưng chỉ có thể cho một người thôi, thế nào?”
Giọng lúc nói ra câu này rất cao, đến ngay cả Đan Chúc cũng nghe thấy. Hồng lân quỷ trái lại không hề bị nhiễu loạn tâm thần, chiêu thức cũng chưa loạn, chỉ là đón đỡ chiêu thức từ đối thủ có hơi chật vật hơn. Binh khí của hắn chỉ làm từ sắt bình thường, khó mà đối kháng với tiên khí trong tay mặt ngựa kia. Đối phương bổ một rìu xuống, hổ khẩu của hắn cũng bị chấn động tới mức ngứa ngáy.
Nhan Phi rũ mắt xuống, làm ra vẻ vô cùng đáng thương. Vẻ mặt như vậy, y đã dùng không biết bao nhiêu lần với Khiên Na, gần như trăm phát trăm trúng.
“Nhưng mà không có hắn, ta cũng không thể đi được. Dung tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ta cả hai tấm đi, đợi đến khi ta làm Hồng Vô Thường, sau đó nhất định sẽ tự mình mang son môi mới ra của Thần Phi Các tới tạ ơn tỷ tỷ.” Y nói xong liền tiến lên phía trước vài bước, nụ cười của y mềm nhẹ như sương, trong đôi mắt vàng sẫm tựa như có thể dao động ra từng gợn sóng, rồi lại trở thành một cạm bẫy, làm người xem lâu sẽ sinh ra ảo giác hoa mắt.
Thế nhưng vào đúng lúc này, một lưỡi rìu lại giáng từ trên trời xuống, nếu không phải Nhan Phi dừng lại kịp, lưỡi rìu này đã tước bay mất mũi y. Lưỡi rìu lớn kia rơi xuống cách trước mặt y một bước, găm sâu xuống mặt đất, vài sợi tóc y bị chém đứt đang rơi lả tả bên cạnh lưỡi rìu kia.
Nhan Phi trợn tròn mắt, mãi mới nhận ra mình đã quên cả thở. Tim đập nhanh đến mức như muốn vọt ra từ cổ họng.
Suýt nữa thì, đến mũi cũng không có…
Mặt ngựa kia ác ý cười lạnh với y, vừa định giơ rìu lên chém lần nữa, Đan Chúc lại bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng Nhan Phi, ném y ra phía sau mình, mà một cánh tay khác thì lại nâng kiếm lên đỡ lấy một chiêu hung hãn kia. Nhan Phi được hắn che chở phía sau, trong phút chốc đã gần như sinh ra ảo giác Khiên Na đang cùng mình chiến đấu.
Mà Khiên Na ở trên trời nhìn thấy cánh tay Đan Chúc ôm lấy Nhan Phi, khóe miệng không hiểu sao lại giật giật, ánh mắt cũng đột nhiên lạnh lẽo gấp mấy lần, làm cho Thanh Vô Thường bên cạnh nhìn thấy mà đổ mồ hôi trán.
“Chủ sự… có vấn đề gì không?”
“… Hồng lân quỷ kia có lai lịch gì?” Khiên Na dùng giọng đủ để lạnh đông chết người khác nói.
“Là đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc của Tô Na Đạt quỷ vương ở địa ngục Đại Hồng Liên, năm nay mới 150 tuổi. Tỉ lệ hắn trúng tuyển rất cao.”
Khiên Na ừ một tiếng. Thanh Vô Thường kia vốn cho rằng gã muốn nói gì đó, lại không ngờ gã chỉ im lặng, liên tục nhìn chằm chằm vào hai tiểu quỷ bên trong nghĩa địa khôi vực.
Nhan Phi bắt được cơ hội, tránh đi từ phía sau mặt ngựa kia, một lần nữa lại gần Mạnh nương tử. Lúc này, y đã đứng rất gần Mạnh nương tử, chỉ cách có chừng năm bước. Y ổn định tâm trạng mình, lần thứ hai nhìn về phía Mạnh nương tử, “Dung tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không cho ta, sau đó cũng sẽ phải cho quỷ khác mà. Lẽ nào tỷ tỷ không muốn sau này được gặp ta ở Phong Đô sao?” Y tăng tinh thần lực lên cực hạn, khiến mị thuật phát huy công hiệu càng triệt để. Bất cứ người nào nhìn vào mắt y cũng sẽ không thể từ chối.
Một pha công kích thô bạo của mặt ngựa vừa nãy cũng đã khiến Mạnh nương tử sợ hết hồn. Nàng đáp ứng đến giúp đỡ vốn cũng chỉ để giải sầu, nhân tiện còn có thể mượn cớ xin sư phụ Mạnh Bà một ngày nghỉ không cần canh giữ bên cầu Nại Hà, nhưng nàng không hề hi vọng nhìn thấy một tiểu đệ đệ đáng yêu như vậy bị tước mất mũi, làm vậy nàng sẽ mơ thấy ác mộng. Nàng thoáng suy nghĩ một lúc, rồi nhún vai nói, “Được thôi, vậy thì cho ngươi.”
Hai mắt Nhan Phi bỗng sáng rỡ lên như sao, “Thật sao?”
Mạnh nương tử đứng lên, ném hai tấm lệnh bài trong tay về phía y, “Bắt lấy!”
Nhan Phi vội vã lao tới, chụm tay lại với nhau. Một miếng rơi xuống không xa người y. Ngay vào lúc y đang định đi nhặt một tấm khác, đột nhiên lại có một vệt bóng đen vút qua, tấm lệnh bài kia trong chớp nhoáng đã biến mất.
Nhan Phi giật mình, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một tật hành quỷ hạ xuống cành cây khô héo gần đó, nhìn về phía y cười to, cái miệng nứt toác quá mức, vung vẩy lệnh bài trong tay như đang ra oai với y.
“Tạ ơn!”
Sau đó liền vèo cái đã biến mất.
Danh sách chương