Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Ồn ào như vậy dẫn đến vài người làm nhìn nhìn.

Cô gái Kinh Kinh mới tới không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong biệt thự nên bị cảnh tượng trước mắt doạ hết hồn.

“Đi theo tôi.” Trương Thần Phi hít sâu một hơi, nắm cổ tay Tiêu Tê kéo lên lầu.

“Em không đi, em muốn ăn cơm.” Tiêu Tê hất tay hắn ra. Buổi trưa không ăn, buổi chiều chỉ ăn chút đồ nhẹ nên đã dặn phòng bếp nấu bữa tối rồi. Lúc này cậu đã đói đến đầu váng mắt hoa, thật sự không muốn lăn đi lăn lại với Trương Đại Điểu nữa.

“Cậu dám cãi lại mệnh lệnh của tôi à!” Tổng tài đại nhân tức giận, mặt mũi dữ tợn ôm chặt tiểu kiều thê muốn lôi cậu lên lầu.

Kinh Kinh nhỏ giọng nói với mấy người giúp việc khác: “Thì ra cuộc sống trong nhà giàu có cũng chẳng dễ dàng.”

Những người khác bao gồm trai gái cô dì chú bác đều mang vẻ mặt không tin nổi nhìn một màn này, thầm nghĩ không biết Trương tiên sinh mới ăn gì mà to gan dám đối xử với tiên sinh như thế.

Tiêu Tê vốn bị đau dạ dày, đứng không vững đã bị hắn kéo lên, lập tức nhíu mày, sắc mặt cũng đổi thành đau đớn khó chịu: “Đừng kéo nữa, em khó chịu.”

Giọng nói rất nhẹ, thậm chí còn nhẹ hơn so với bình thường, hầu hết người xung quanh không nghe được nhưng Trương Thần Phi lại nghe rõ. Lời này như có ma lực vậy, dập sạch lửa giận của hắn.

“Sao vậy?” Tổng tài buông tiểu kiều thê ra, thấy cậu ôm bụng cúi gập người. Vội vàng ôm người đặt trên ghế sô pha, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thương yêu trong mắt toát ra ngoài.

“Dạ dày của Viêm Viêm cũng không tốt, rất hay bỏ bữa.” Trương Thần Phi ôm cậu, giơ tay xoa bụng cho cậu cách lớp áo sơ mi, ngẩng đầu nói với Kinh Kinh đứng gần nhất: “Cô đến tủ thuốc, lấy hộp thuốc đau dạ dày từ ngăn thứ ba bên trái đến đây.”

“Vâng, tiên sinh.” Kinh Kinh nói xong, có chút không thích ứng với vở kịch đổi tình huống quá nhanh này, vẻ mặt như mơ nhìn về phía nhóm tiểu hoả bạn.

Mà nhóm bạn kia thì mang vẻ mặt “Quả nhiên”, im lặng mỉm cười.

Quản gia mang đến một chén canh nóng và một ly nước ấm.

Trương Thần Phi cầm một cái thìa nhỏ đút cho Tiêu Tê.

Bị nhiều người nhìn như thế khiến cho Tiêu Tê có chút xấu hổ, nắm cổ tay ông xã ý bảo để mình tự đút, lại bị hắn tránh đi tiếp tục đút cho cậu.

“Tôi nói rồi, cậu phải nghe lời tôi.” Đút hết canh và thuốc cho tiểu kiều thê, trong mắt tổng tài đại nhân xuất hiện cảm giác thoả mãn, nhỏ giọng oán giận: “Viêm Viêm không cho tôi đút, cũng chỉ có cậu là nghe lời.”

Tiêu Tê có chút trố mắt, liền kéo tay ông xã uống một hớp nước. Trước đây mỗi lúc bị bệnh, người này vẫn luôn cố gắng đút cho cậu. Nhưng từ nhỏ Tiêu Tê đã được giáo dục rằng muốn ăn cái gì thì tự mình làm, không được làm phiền đến người khác, cho nên rất ít khi để người nào đó thực hiện được.

Uống hết nước thì được một cái hôn nhẹ.

Nếm được chút đắng đắng từ miệng tiểu kiều thê, Trương Thần Phi âm thầm thở dài. Tiểu kiều thê đầu óc tính toán này, cố ý giả vờ yếu ớt để khiến hắn thương tiếc, hết lần này tới lần khác mà hắn vẫn không chống cự được, thấy khuôn mặt quen thuộc lộ ra chút đau đớn thì lòng hắn đau không chịu nổi.

Dặn phòng bếp nấu mấy món dễ tiêu hoá, sau khi giám sát tiểu kiều thê ăn cơm xong, lúc này tổng tài đại nhân mới yên lòng ôm người lên lầu. Dừng trước cửa phòng ngủ chính một chút, ngẫm lại vẫn là đặt tiểu kiều thê ở phòng khách.

Tiêu Tê nằm ổn rồi ung dung nhìn hắn: “Anh xác định là để em ngủ ở đây?”

Tổng tài đại nhân đau khổ xoa mi tâm, mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng tiểu thế thân đúng là rất mê người, cách gần thế này thật không nhịn được muốn ôm hôn cậu. Thở dài một hơi, lưu cho Tiêu Tê một bóng lưng u buồn thâm tình: “Tôi không thể có lỗi với Viêm Viêm.”

Thiếu chút nữa Tiêu Tê đã cười ra tiếng, cúi đầu ho nhẹ hai tiếng: “Trễ rồi, ngủ ngon Dior tiên sinh.” Chia giường ngủ cũng được, mấy hôm trước người này chơi trò bá đạo tổng tài, hàng đêm sênh ca, thận có chút không chịu nổi.

Dior tiên sinh nắm chặt tay: “Tôi đã nói rồi, phải gọi Đại Điểu… Ngủ ngon.”

“…”

Giường trong phòng cho khách cũng rất lớn. Thật ra trang trí không khác lắm so với phòng ngủ chính, chỉ là phòng hơi nhỏ một chút. Tiêu Tê thoải mái duỗi người một cái, nhớ tới những vật nhìn thấy trong phòng cất đồ hôm nay, nhịn không được vùi mặt vào chăn len lén cười. Hôm qua không ngủ cả đêm, cuối cùng hôm nay có thể ngủ một giấc an tâm được rồi.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tiêu Tê chậm rãi mở mắt ra. Cơn buồn ngủ cũng bớt nhiều, bắt đầu cảm thấy giường này khá khó chịu. Phía sau không có lồng ngực ấm áp, bên tai không có tiếng ngáy khò khè, chưa từng nghĩ rằng đêm đầu thu cũng sẽ lạnh như vậy.

Bấc đắc dĩ bò dậy, xỏ dép chạy về phòng ngủ chính chui vào ổ chăn ấm áp. Thân thể Trương Đại Điểu rất tốt, mỗi ngày hoả lực mười phần, nhiệt độ trong chăn cũng phải cao hơn Tiêu Tê… ít nhất năm độ. Tiểu kiều thê thoải mái thở ra một hơi, an tâm nhắm mắt lại.

Trương Thần Phi trở mình, đụng vào thân thể ấm áp, không chút nghĩ ngợi liền kéo ôm vào lòng, trong cổ họng hừ hừ mấy tiếng, tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện trong lòng mình có một người sống đang ngủ, tổng tài đại nhân sợ hãi bừng tỉnh, ngồi dậy nhìn cậu.

Tiêu Tê ngủ vô cùng an tâm, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt.

Tiểu thế thân chết tiệt! Vậy mà học được cách bò lên giường! “Tại sao cậu lại ở đây?” Trương Thần Phi lắc người trong lòng cho tỉnh lại, cắn răng nghiến lợi hỏi.

“Hô, phòng khách lạnh quá.” Tiêu Tê ngáp một cái, dụi dụi mắt, “Mấy giờ rồi?”

“Nam nhân, cậu đang thử thăm dò sự nhẫn nại của tôi đúng không?” Tổng tài đại nhân nắm lấy bàn tay đang dụi mắt, đè lên gối đầu, sắc mặt nguy hiểm nhìn cậu chằm chằm.

“Mới sáng sớm mà nổi điên cái gì vậy?” Tiêu Tê xoè tay đè mặt Trương Đại Điểu lại, đẩy cái đầu lớn kia ra. Áo ngủ tơ tằm vì tối qua ngủ quá thoải mái nên áo đã sớm xộc xệch, theo động tác giơ tay tuột xuống.

“Chết tiệt!” Trương Thần Phi giận dữ hét lên, nhảy xuống giường đi qua đi lại, y như một con gâu gâu bị nhốt trong lồng, đi vài vòng, “Vậy mà lại chủ động bò lên giường, cậu đúng là không biết liêm sỉ!”

“Em chỉ quen giường thôi mà.” Mặt tiểu thế thân đầy vô tội.

“Ha hả, cậu nghĩ là tôi sẽ tin sao? Được, đây là do cậu tự tìm.”

Tiêu Tê lười nghe lời kịch vớ vẩn của hắn, chải lại mái tóc lộn xộn, đứng lên tính đi rửa mặt, nhưng cậu lại bị ông xã kéo về gối đầu mềm mại. Phạch phạch chui ra ngoài, liền bị mỗ cầm thú nào đó lôi vào chăn.

“Anh không thủ thân cho Tiêu Viêm à?”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu không được gọi tên của em ấy! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, hôm nay phải cho cậu chút dạy dỗ mới được!”

“Ha ha ha ha… đừng, đừng quậy mà. Hôm nay thứ hai phải đi làm đó! Ưm…”

Sáng thứ hai, nhất định là hai vị tổng tài bị muộn rồi.

Nhân viên của Thạch Phi đã tập mãi thành quen với việc tổng tài nhà mình đi trễ, dù sao tổng tài đại nhân thường xuyên muốn làm điểm tâm cho Tiêu tổng, sau đó còn làm tài xế nữa. Cho nên qua chín giờ cũng không ai gọi tới giục cả.

Nhưng Ba Tiêu thì không giống vậy, tổng tài cuồng việc nhà họ luôn đúng giờ đi làm bất chấp mưa gió. Dư Viên là thư ký riêng, chín giờ lẻ một phút liền gửi cho Tiêu Tê một tin nhắn, hỏi cậu có cần xe hay không.

Tiêu tổng vội vàng nhắn lại nói mình không cần.

Khí lạnh đầu thu bị tản đi hết, mồ hôi ra hết cả người. Kéo cả người mệt mỏi sắp chết vọt vào phòng tắm nước nóng, cuối cùng cũng khoẻ lại chút. Tiêu Tê lau tóc đi ra, vừa nóng vừa khát nước.

“Uống cái này!” Sắc mặt của tổng tài đại nhân khó coi, đặt ly chứa chất lỏng màu đen lên bàn, cứng rắn bắt tiểu kiều thê uống cạn.

“Gì vậy?” Tiêu Tê nhấc ly lên nhấp thử một miếng, lạnh lạnh lại có chút khí ga, là một ly Coca thêm đá.

“Thuốc tránh thai.” Tổng tài đại nhân mặt không đổi sắc nói.

“Phụt ——” Mới vừa uống một ngụm thì Tiêu Tê liền phun ra trúng ngay mặt Trương Thần Phi. Bọt khí đọng trên mi chảy xuống, sắc mặt vốn không vui vẻ của Dior tiên sinh càng khó coi hơn.

“Tôi sẽ không để cho cậu có thai của nhà họ Trương.” Tổng tài vuốt mặt một cái, ý bảo Tiêu Tê tiếp tục uống.

“… Em không có cái chức năng kia đâu.” Khoé miệng Tiêu Tê co rút.

Trương Thần Phi niết mặt tiểu kiều thê, giọng nói lạnh như băng: “Cậu tưởng tôi không biết ý định của cậu à, cậu muốn nhân cơ hội này trở thành Trương phu nhân chân chính, tôi sẽ không để cho cậu như ý đâu.”

“Có thuốc tránh thai nào là Coca chứ.” Tiêu Tê bất đắc dĩ nâng ly lên uống thêm, bên trong còn tri kỷ bỏ thêm một lát chanh, vị rất tuyệt.

Tổng tài đại nhân nghiêm túc nói: “Coca giết t*ng trùng.”

“…”

/Hết chương 10/
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện