Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Phụt —” Thiếu chút nữa Dư Viên đã phun hết nước vừa uống ra ngoài, nhanh chóng che miệng lại, nhỏ giọng nói với người quản lý bản quyền, “Nếu giờ tôi nhắc Trương tổng BBQ là một đài truyền hình chứ không phải là mở quán thịt nướng thiệt thì có thể bị anh ta lấy súng nước đập chết hay không?”

Người quản lý bản quyền sắp bị hù chết khó tin nhìn Dư Viên: “Lúc này mà cậu còn nói đùa được, đây là súng nước… Súng nước?”

Hai người nhìn súng nước lấp lánh ánh bạc có dán logo [Ngân Hà Vinh Quang]: “…”

KY tiên sinh thân đang ở trong trung tâm bão căn bản là không chú ý đến vấn đề “lò nướng than”, hai tay ôm đầu làm tư thế đầu hàng, sợ đến độ muốn phát bệnh tim.

Tuy ở nước hắn dùng súng là hợp pháp, nhưng nếu như chồng người khác thấy mình đang cưỡng gian vợ người ta thì người đó có quyền nổ súng trực tiếp bắn chết. Tuy rằng hắn không làm thế nhưng dựa vào tính không nói lý của hắc bang thì đòi chạm vào tay bà xã của lão đại chẳng khác nào có ý muốn cưỡng gian người của lão đại.

Dư Viên đã ăn trộm một miếng điểm tâm, giơ tay: “Em có thể chứng minh, lúc nãy anh ta không nói đùa, tổng tài nói mình là người đã kết hôn mà anh ta vẫn cứ nói mình là quý tộc Châu Âu nên vẫn có quyền theo đuổi người đã có chồng.”

Tiêu Tê lập tức trừng tiểu mập mạp xem náo nhiệt còn không sợ gây lớn chuyện.

“Cạch cạch”, ông trùm xã hội đen bóp cò.

“No, no, no!” KY kêu to, mặt bị bắn đầy nước.

Trong phòng im lặng vài giây. KY run run rẩy rẩy mở mắt ra, cuối cùng mới thấy rõ vật vừa chỉa vào đầu hắn — cây súng nước nho nhỏ tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật đến từ tương lai.

“Haaa.” Trương Thần Phi cười nhạo một tiếng, cầm súng xuyên giáp mini vỗ mặt KY, “Đùa chút thôi mà.”

Dứt lời, đưa súng nước số lượng có hạn của [Ngân Hà Vinh Quang] cho người bạn nước ngoài này. Dior tiên sinh giơ tay ôm tiểu kiều thê vào trong lòng, xoa lên ngón tay đeo nhẫn của cậu: “Cái chuyện làm ăn gì đây, đáng để em phải bán nhan sắc à?”

Tiêu Tê lúng túng nhìn KY đang đờ đẫn: “Không phải, chỉ là hôm nay không thể bàn chuyện làm ăn nữa, chúng ta đi thôi.” Nháy mắt với Dư Viên, ý bảo cậu ở lại thu dọn hỗn loạn này, mình thì kéo Trương Đại Điểu đi ra ngoài trước, miễn cho hắn lại làm trò gì nữa.

Trương Thần Phi được tiểu kiều thê nắm tay dắt khỏi căn phòng lộn xộn, nhận ra sắc mặt của Tiêu Tê không được tốt lắm, cho là cậu bị tiểu lưu manh kia làm tức giận. Nhịn xuống giận dữ dâng cao, nhẹ giọng dỗ dành cậu: “Một cái quán nướng thôi mà, có cái gì hiếm lạ đâu, để ông xã dẫn em đi ăn nhà hàng thịt nướng cao cấp.”

“Xin lỗi, KY tiên sinh.” Dư Viên đưa một hộp khăn giấy cho hắn, “Chúng tôi không nghĩ Trương tổng sẽ giận như thế.”

Người quản lý bản quyền phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Tôi chỉ biểu đạt thưởng thức của tôi với cậu ấy thôi, cái này thì có gì sai?” KY rất uỷ khuất, theo đuổi không được càng làm hắn thêm nhớ thương.

Dư Viên và người quản lý liếc nhau. Loại chuyện thưởng thức này, cho dù có thích đến mức nào đi nữa thì cũng phải giữ phép lịch sự, người ta cũng kết hôn rồi mà nói thế là anh không đúng.

“Thưởng thức thì không sai, nhớ thương cũng được. Cả nước này người nhớ thương tổng tài của chúng tôi rất nhiều, cũng không chỉ có mình anh.” Dư Viên cười lộ ra hai lúm đồng tiền, cười đến vô cùng chân thành, “Nói thật, khuyên anh một câu, thời trẻ không theo đuổi được, bây giờ thì càng không theo đuổi nổi.”

“Vì sao? Bây giờ dù là địa vị hay tiền tài còn nhiều hơn so với lúc trước!” KY lau nước trên người, không rõ mình thua tên xã hội đen thô lỗ kia ở chỗ nào, càng nghĩ càng giận.

“Ai, tổng tài của chúng tôi không nhìn vào tiền của người ta, mà là nhìn vào mặt.”

“…” Flores cảm thấy giờ mình còn nhục nhã hơn so với bị súng bắn nước đầy mặt. Đại lục Châu Á thần bí này, tiểu mập mạp thoạt nhìn có độ thân thiết max level mà cũng thế này sao? Thế gia xã hội đen rất coi trọng việc dạy con và dạy vợ, lúc ở ngoài thì phải cho bà xã mình tôn trọng đúng mực. Cho nên suốt đường đi cũng không nhiều lời, đi đến một chỗ rồi để tài xế xuống xe: “Tự anh đón xe về đi.”

Nói xong thì nhét tiểu kiều thê vào ghế phụ, thắt dây an toàn, mình thì ngồi vào ghế lái, nghênh ngang lái chiếc Maybach mã lực mười phần đi.

“Nói chút xem anh ta là ai?” Trương Thần Phi lái xe lên cầu vượt, bình ổn theo sát tốc độ của dòng xe trước.

Tiêu Tê nhắn tin cho Dư Viên để nói cậu chuyện làm ăn này không cần làm nữa, bồi thường áo sơ mi cho KY, tiền vé máy bay khứ hồi cũng có thể trả nhưng bản quyền thì không thể mua. BBQ không phải là đài truyền hình duy nhất ở Mỹ.

Nhắn tin xong thì chậm rãi thở dài: “Không phải hôm qua em đã nói là không được nói chuyện liên quan đến xã hội đen trước mặt người ngoài à?”

Mấy kịch bản trước thì Trương Thần Phi cảm thấy mình là tổng tài bá đạo, nói ra thì người khác cũng không thấy có gì sai, nhưng thân phận người đỡ đầu xã hội đen này quá khoa trương, còn không bằng nguyên soái đế quốc của tinh tế.

Trương Thần Phi siết chặt tay lái, cố gắng kiềm chế lại tức giận trong lòng. Nhắc nhở mình rằng không thể hù tiểu kiều thê yếu ớt, hù nữa sẽ khiến cậu giống thỏ nhỏ chạy mất tăm. Rút gọn ngờ vực vô căn cứ, cuối cùng chỉ còn một câu: “Tôi không nói nữa.”

“Anh không nói, nhưng mỗi một câu của anh đều có ý ám chỉ ‘Trương Thần Phi là người đỡ đầu xã hội đen’. Nói móc súng thì móc ra thiệt…” Tiêu Tê nhức đầu không thôi. Đêm qua ngủ không ngon, bận rộn cả đêm xem tư liệu, kết quả đối phương đưa đến cho mình tiết mục bực mình thế này, nói không tức giận là giả. Lúc này đối mặt với ông xã mình, nhịn không được phát giận.

“Vậy tôi phải làm thế nào đây?” Trương Thần Phi cắn răng, giọng nói cũng cao thêm năm phần, “Tên đó chính là người tặng em một xe hoa đúng không? Tôi không đánh anh ta đã cho em đủ mặt mũi rồi!”

Một xe hoa?

Tiêu Tê sửng sốt một chút, năm đó lúc KY theo đuổi cậu thì đúng là có tặng một xe hoa thật, còn đứng dưới lầu ký túc xá hát nữa. Cách theo đuổi như thế không dùng được với nam sinh, chỉ cảm thấy mất mặt, Tiêu Tê chưa từng kể chuyện này cho Trương Thần Phi. Sao người này lại biết được?

“Sao anh biết anh ta tặng cho em một xe hoa?”

“Tôi tận mắt thấy!”

Đó là chuyện lúc ở Mỹ, lúc đó Trương Thần Phi vẫn còn đang học ở đại học Q trong nước sao mà tận mắt thấy được? Tiêu Tê không tin nhưng lại cảm thấy việc này rất kỳ lạ, không đợi cậu hỏi tiếp thì Maybach chợt quành một cái vòng xuống cầu vượt, đột nhiên ngừng lại. Nếu cậu không nắm dây an toàn thì đầu đã đập vào kính rồi.

“Anh điên à, sao chạy nhanh vậy hả, còn muốn bị tai nạn nữa hả… Ưm…” Tiêu Tê nói còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Trương Thần Phi nổi trận lôi đình chặn miệng.

Nụ hôn mang theo tức giận nên khiến Tiêu Tê hơi đau, Trương Thần Phi lại không cho cậu trốn, hung hăng hôn chừng một phút đồng hồ mới thả cậu ra.

“Đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, nếu để cho tôi thấy em còn cùng người đàn ông khác ở một chỗ thì tôi sẽ trói em ở trên giường, làm em một ngày một đêm, làm đến khi em có thai lần nữa mới thôi!”

Trong lời nói tràn đầy uy hiếp nhưng hình dung đó lại đái cảm ngoài ý muốn, không hiểu sao Tiêu Tê có chút nóng… Khụ, nhưng điều này không thể che dấu việc Trương Thần Phi vừa mới chạy quá tốc độ! Đang tính giáo dục hắn thế nào thì cửa xe nhanh chóng bị Trương Thần Phi kéo ra, còn thuận tay gỡ dây an toàn cho cậu, hơi thô bạo nói: “Xuống xe!”

Nghe giọng thế sẽ tức giận, Tiêu Tê xuống xe, “cạch” một tiếng đóng cửa xe: “Đây là chỗ nào vậy?”

Người đỡ đầu xã hội đen giam tiểu kiều thê còn đang tạc mao vào lòng mình, từ lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp, cọ tai Tiêu Tê, giọng nói ác liệt: “Không phải mới nói rồi à, bảo bối, em nghĩ đây là chỗ nào?”

Hồi nãy nói cái gì?

Tiêu Tê không phản ứng kịp, trong đầu chỉ có “trói em ở trên giường, làm em một ngày một đêm”, khuôn mặt già không nhịn được đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về nơi Trương Thần Phi chỉ — Nhà hàng thịt nướng.

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện