Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Mọi người nghe nhưng không hiểu, chuyện này thì có quan hệ gì với trứng cá? Những người làm truyền thông có tố chất luôn hàng ngày tu dưỡng nghề nghiệp nhớ kỹ những chữ này không sót đi đâu để về nhà rồi lại phân tích tiếp.
Tiêu Tê đã có thể đoán trước tiêu đề của scandal ngày mai…
[Thật đáng sợ, nam diễn viên trẻ đang hot dây dưa với Trương Thần Phi, nguyên do là vì một hộp trứng cá!]
Sợ người khác hỏi nhiều sẽ có phiền phức, tiệc còn chưa kết thúc thì Tiêu Tê đã lôi ông xã mình về. Tiện hôm nay là thứ sáu nên về biệt thự luôn.
“Cậu ta là hải xà yêu từng quấy rầy tôi, tên là Yêu Yêu Linh.” Trương Thần Phi vừa lái xe vừa giải thích với tiểu kiều thê.
Hải xà yêu thì Tiêu Tê chưa từng nghe nói qua nhưng Yêu Linh Linh thì cậu biết, là Tiểu Linh nương pháo từng theo đuổi Trương Thần Phi lúc còn học đại học. Dựa theo Cao Thạch Khánh bát quái, lúc đó Trương Thần Phi đã rõ ràng từ chối rồi nhưng cậu nhóc đấy vẫn không từ bỏ ý định, mỗi ngày gửi tin nhắn quấy rầy. Sau đó còn thẳng thắn dùng thẻ mở cửa phòng đi vào phòng bọn họ ngủ, nói là muốn ngủ chung, lúc đó Trương Thần Phi tức giận đến mức suýt chút nữa đã đánh cậu ta một trận.
“Yêu Yêu Linh không phải là một cậu học sinh yếu ớt sao?” Tiêu Tê vô cùng ngạc nhiên, nghĩ lại khuôn mặt và vóc người kia của Lăng Nghiêu, không thể nào tìm ra chút điểm tương đồng nào với tiểu nương pháo trong tưởng tượng.
“Tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, chắc là ma pháp của Hàn Quốc.” Trương Thần Phi thở dài, tà thuật trên đất liền nhiều quá, cho dù là hải thần đại nhân cũng không có cách nào biết rõ.
Trở về biệt thự, Trương Thần Phi trực tiếp ôm tiểu kiều thê đã đi bộ cả ngày lên lầu, lột đồ ra rồi bỏ cậu vào bồn tắm mát xa. Nói là bồn tắm lớn, thật ra nó giống một cái hồ tắm hơn. Đường kính hơn ba mét ở giữa thì khoét một bồn tắm lớn, mặt nước nằm xấp xấp với mặt đất.
Nước ấm màu xanh nhạt chảy ra từ xung quanh, bao phủ thân thể trắng nõn của tiểu nhân ngư. Hai chân thon dài đong đưa theo dòng nước, nhìn qua còn đẹp hơn là đuôi cá. Hải thần đại nhân nhìn chằm chằm một lát, bỗng nhiên sinh ra xúc động không bao giờ trả lại đuôi cá cho cậu nữa, giam cậu trong lòng mình để mỗi ngày ôm ấp.
Lắc đầu một cái, kiềm chế lại suy nghĩ nguy hiểm đó, Trương Thần Phi xoay người đi ra ngoài lấy đồ uống cho tiểu kiều thê.
Tiêu Tê gỡ Anne trên cổ tay xuống, đặt vào mặt đá cuội bên cạnh hồ tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ dòng nước mát xa. Sóng nước mềm mại đánh lên người khiến vô số bọt bay ra, nước màu xanh nhạt biến thành một mảnh trắng như tuyết.
“Xoảng!” Ly thuỷ tinh rơi xuống đất.
Tiêu Tê mở mắt ra, chỉ thấy sắc mặt Trương Thần Phi trắng bệch chạy đến, mặc áo ngủ nhảy thẳng vào hồ tắm.
“Anh làm gì vậy?”
Hải thần đại nhân vớt tiểu vương tử lên, phát hiện cậu vẫn bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy trong hồ xuất hiện bọt biển khiến hắn hoảng sợ. Ôm tiểu nhân ngư vào lại trong hồ tắm, ôm chặt chẽ không rời tay.
“Sao anh lại lo lắng như vậy, đang tốt lành sao em biến thành bọt biển được?” Tiêu Tê không giải thích nổi, giơ tay lên cởi áo ngủ đã ướt của ông xã vứt lên thành hồ tắm, nói Anne báo quản gia dặn người lên dọn chỗ ly thuỷ tinh bị bể.
“Tôi không thể không lo lắng được…” Hải thần đại nhân có chút lo buồn. Biến nhân ngư thành người là điều không hợp với quy luật tự nhiên, nói là ma pháp nhưng thật ra đó là một lời nguyền. Tiểu vương tử vì người đàn ông bên bờ biển đồng ý đổi đuôi cá thành hai chân, nếu như không có được tình yêu của người kia hoặc là cậu cho rằng người đó không thương cậu thì cậu sẽ biến thành bọt biển.
Có người giúp việc bắt đầu dọn chỗ mảnh vụn thuỷ tinh, Tiêu Tê che miệng Trương Đại Điểu, ý bảo hắn đừng nói chuyện. Chờ người đi rồi mới buông tay ra, qua quýt an ủi hắn: “Em biết anh yêu em, em sẽ không biến thành bọt biển.”
“Nhưng mẹ tôi đã biến thành bọt biển.” Im lặng một lát, đột nhiên Trương Thần Phi nói một câu như vậy, trong mắt dần dần có tâm tình đau khổ.
Tiêu Tê đang bóp mặt hắn sửng sốt.
Mẹ biến thành bọt biển, chắc là Trương Thần Phi đang nói đến mẹ mình.
Mẹ Trương mất do bị viêm cơ tim. Bà bị cảm nhiều ngày nhưng không khoẻ hơn nên Trương Thần Phi muốn đưa bà đến bệnh viện lớn khám, nhưng mẹ Trương chỉ nghĩ là cảm vặt nên không đi khám, hơn nữa còn phải đi làm, rồi còn phải nấu ăn cho con trai.
Ngày đó Trương Thần Phi cứ đi học như bình thường, đến lúc tan học về nhà thì mẹ Trương đã không còn thở nữa. Cuộc gọi cuối cùng trên điện thoại là gọi cho ba Trương nhưng ông lại không bắt máy.
“Phi Phi à, nghiên cứu của ba đang đến giai đoạn quan trọng nhất, có chuyện thì nói với mẹ con. Cuộc gọi gì? À, lúc đó ba đang ở trong phòng thí nghiệm nên không nghe được.”
“Sau này ông cũng không cần nghe nữa đâu.”
Đối với người cha trầm mê trong nghiên cứu rất ít khi về nhà thì Trương Thần Phi chỉ xem ông như là một người cha hờ thôi. Nhưng hắn biết mẹ rất yêu ông ta, khoảnh khắc cuối cùng trước khi kết thúc sinh mạng vẫn chọn gọi cho ông, nhưng cuộc gọi cầu cứu vô cùng quan trọng kia ông lại không bắt máy.
Trương Thần Phi vẫn luôn không có cách nào tha thứ cho ba mình, cứ luôn cho là Trương Tri Thức hại chết mẹ. Từ đó trở đi, đã rất nhiều năm không nói chuyện với ba mình, sau đó tuy có nói vài ba câu nhưng không bao giờ gọi người đó là ba nữa.
Mẹ không có được tình yêu cho nên biến thành bọt biển. Hải thần phải bảo vệ tiểu vương tử, mỗi ngày sẽ yêu thương cậu, bởi vì hắn sợ cậu cũng biến mất như mẹ mình.
Trong lòng có chút chua xót, Tiêu Tê sờ mặt ông xã, vươn tay ôm hắn vào lòng, hôn nhẹ lên cái đầu xù: “Anh không giống với ba anh, em sẽ không biến mất, đừng sợ.”
“Chúng ta giao phối ở trong nước đi, như thế thì em có thể nhớ rõ là cho dù trên đất liền hay ở trong nước thì tôi vẫn luôn yêu em.” Hải thần kéo tiểu vương tử thật lòng xót cho hắn vào trong nước, khăng khăng muốn cho cậu trứng cá quý giá của hắn.
“…”
Ngày hôm sau, Tiêu Tê eo mỏi lưng đau tỉnh lại, đạp cho Trương Đại Điểu đang ngủ một cái. Thật là không nên nhẹ dạ đồng ý với hắn, làm chuyện đó trong hồ tắm đúng là cộm thắt lưng quá.
Anne thấy chủ nhân thức dậy, nhanh chóng báo cáo tin tức.
Đúng là chuyện hôm qua đã lên trang nhất, tiêu đề cũng không lệch mấy so với cái mà Tiêu Tê đã đoán, đúng là nhắc đến trứng cá. Có hình chụp Lăng Nghiêu kéo tay áo Trương Thần Phi và hình chụp Trương Thần Phi ôm Tiêu Tê. Vốn là một chuyện rất đơn giản nhưng đặt dưới tiêu đề thì nó lại trở thành một việc rắc rối phức tạp, khó phân biệt thực hư.
Bởi vì hành động sau đó của Trương Thần Phi nên trên cơ bản dư luận không lan đến hắn, những người hâm mộ trong “Hậu viện của ba ba” điên cuồng bình luận.
[Ba ba Thần Phi đúng là người đàn ông tốt, mới bị người khác kéo tay áo tí thì đã nhanh chóng nhận sai với vợ.]
[Mọi người có thấy biểu tình của thiếu gia không? Ha ha ha, căn bản là không biết chuyện gì xảy ra, mặt nhìn ngơ luôn.]
[Lăng Nghiêu là một tráng hán da đen thì sao có quan hệ gì với ba ba Thần Phi được, mấy người đúng là khẩu vị nặng quá!]
Nhưng tình trạng bên phía Lăng Nghiêu thì không được tốt lắm, có người biết chuyện tiết lộ cậu đoạt gì đó của Tiêu Tê, còn mua được khuy măng sét của Trương Thần Phi. Cái này rất mập mờ, bên công ty đại diện tức giận không chịu nổi, bắt Lăng Nghiêu phải nhận phỏng vấn để làm sáng tỏ.
“Trương tổng nói cậu nhớ thương trứng cá của anh ta là có ý gì?”
“Trứng cá ám chỉ cái gì sao?”
Cứ nghĩ rằng phóng viên sẽ hỏi quan hệ của hai người là gì, ai ngờ trọng điểm lại hỏi về trứng cá. Trương Thần Phi là một tổng tài bá đạo, nếu hắn không muốn giải thích thì không có ai ép được hắn, truyền thông tò mò khó chịu cả đêm chỉ có thể đến hỏi Lăng Nghiêu.
Làm sao tôi biết trứng cá là gì được, hu hu…
Lăng Nghiêu rất uỷ khuất, nhưng còn phải giữ hình tượng con người rắn rỏi, chỉ cười nhạt một cái: “Hiểu lầm thôi, do Trương tổng anh ấy, ừm, có cất giấu một hộp trứng cá rất quý giá. Tôi muốn lấy hộp xì gà để đổi với anh ấy nhưng anh ấy lại không đồng ý.”
“Vậy sao sau đó anh ta lại đến ôm Tiêu tổng?”
“Hai người là chồng chồng hợp pháp, muốn ôm thì ôm thôi, sao tôi biết Trương tổng nghĩ gì được.” Lăng Nghiêu nhún nhún vai, không thành công chiếm được sự chú ý của nam thần mà còn phải ăn một miệng thức ăn cho cín, người ta đã uỷ khuất lắm rồi mà mấy người còn hỏi nữa, hu hu…
Vất vả kết thúc phỏng vấn, lúc quay về xe bị người đại diện mắng một trận.
“Hu, em chỉ muốn nói với anh ấy mấy câu thôi mà.” Lăng Nghiêu ủy khuất.
Người đại diện nhìn thấy cậu làm nũng cũng mềm lòng: “Em tỉnh táo chút được không, đừng nhớ thương người ta nữa. Nhìn làn da đen và tám múi cơ bụng của em đi rồi lại nhìn da thịt non mịn của thiếu gia nhà người ta, Trương tổng sẽ thích em sao?”
“Trước đây người ta cũng là kiểu da thịt non mịn nhá!” Còn không phải do người đại diện sao, khiến cho cậu biến thành như vậy.
“Vậy lúc trước anh ta có thích em không?”
“… Không thích.”
/Hết chương 65/