Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tối về, Trương Thần Phi trân trọng treo quần áo mới lên, vui vẻ nhìn suốt, thừa lúc Tiêu Tê đi tắm thì loẹt xoẹt đi đến thư phòng viết nhật ký.
…
Thứ ba, ở nhà.
20:00 – Cậu ấy mua quần áo mới cho tôi. Lúc không có mẹ ở đây thì Tiêu Tê là người đầu tiên cũng là người duy nhất mua quần áo mới cho tôi. Tôi muốn ôm cậu ấy về nhà cho mẹ xem mặt. Muốn nhét cậu ấy vào trong túi, không cho mua quần áo cho người khác.
A, than một câu nam tử hán nghèo khổ, vì yêu mà vượt qua cửa ải khó khăn.
Một ngày nào đó, tôi sẽ Đông Sơn tái khởi, có được Tiêu Tê! …
Viết xong nhật ký, ở trong thư phòng cảm khái một chút về nhân sinh nhấp nhô của mình, tưởng tượng bối cảnh âm nhạc của “Đông Sơn tái khởi”, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phòng ngủ.
Tiêu Tê mệt mỏi đã nằm trên giường ngủ, tóc ướt cũng không sấy khô, trong tay vẫn còn cầm trí não xem phim mới mà Ba Tiêu đăng lên.
Trương Thần Phi đi tới, tắt trí não, lấy máy sấy qua rồi sấy khô tóc cho tiểu kiều thê. Sờ mái tóc mềm mại, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn một cái.
“Em chỉ thích mỗi mình tôi thôi được không? Đừng thích người khác, đừng mua quần áo cho người khác… Tôi sẽ cố gắng thoả mãn em.”
“Bộp!” Dior tiên sinh thâm tình bị tát một cái, không hề để ý cầm lấy bàn tay vừa đánh mình kia.
Vốn đang nhắm mắt nghe ông xã nhẹ giọng lải nhải, Tiêu Tê đang len lén cười, nghe đến đoạn sau thì nhịn không được phải đánh người, mở mắt ra trừng hắn.
“Ngày mai em cũng đến buổi họp báo đi.” Nếu như game này thành công, hắn có thể thoát khỏi khốn cảnh bây giờ, chuộc lão Cao ra, hàm ngư phiên thân (1).
(1) Hàm ngư phiên thân: ý chỉ người đang bị vây trong khốn cảnh, có thể do tình trạng kinh tế không tốt, bỗng nhiên gặp được cơ hội chuyển mình (Baidu).
“Quan trọng lắm sao? Ngày mai em có một buổi phỏng vấn chọn thành viên cao tầng, không đi được.” Tiêu Tê không có nhiều thời gian lắm. Việc chọn phó tổng mới đã được thông báo ra ngoài, để thấy được khả năng chân thật nhất thì không thể để cho người được tiến cử có nhiều thời gian chuẩn bị, ngày mai sẽ phỏng vấn luôn, lỡ một buổi thì không xong.
“Cũng không phải, chỉ là…” Trương Thần Phi rũ mắt, nắm tay, “Muốn cho em thấy thành công của tôi thôi, không xem tôi là đồ chơi nữa.”
“Ai xem anh là đồ chơi?” Tiêu Tê trợn trừng mắt.
“Em dám nói là em không có sao? Em không hề quan tâm tôi, ngay cả buổi họp báo để tôi Đông Sơn tái khởi mà em cũng không chịu tham gia!” Tiểu ngoạn vật có trái tim thuỷ tinh mong manh dễ vỡ bắt đầu cố tình gây sự.
“…” Cậu từng thấy Trương Đại Điểu chơi xấu nhiều lần, nhưng Trương Đại Điểu lã chã chực khóc thế này thì đúng là không được thấy nhiều, Tiêu Tê đành chịu, chỉ có thể đồng ý, “Phỏng vấn xong thì em đến đó.”
Hôm sau, Tiêu Tê đến Ba Tiêu trước.
Người được đề cử cho vị trí phó tổng gồm ba người, tổng giám Lương cho bộ phận nhân sự, tổng giám Trình cho bộ phận hoạt động kinh doanh, và tổng giám Trần cho bộ phận thị trường. Thông báo được gửi đi từ chiều hôm qua, sáng hôm nay liền phỏng vấn, hiển nhiên là ba người ai cũng ngủ không ngon.
Tổng giám Lương dựa vào sức của một mình mình mà kéo được Ma Vương đến, năng lực thuyết phục người khác rất mạnh. Khiến Tiêu Tê khá vui mừng là người này không chỉ giỏi giao tiếp mà cũng biết rất nhiều về mặt kinh doanh và thị trường.
“Phải hiểu được công việc của những ngành khác thì mới có thể phối hợp một cách hoàn hảo với nhau.” Tổng giám Lương cười đến ôn hoà, “Công việc cũng giống như sống chung một nhà vậy, phải hiểu được nhu cầu của đối phương thì mới không làm ra việc vô dụng.”
“Ha ha ha ha…” Mấy phó tổng cười rộ lên.
Tiêu Tê gật đầu, không công bố kết quả cuối cùng, chỉ nói bên cao tầng viết một thông báo thăng chức, đợi cậu xét duyệt xong thì sẽ thông báo cho toàn bộ công ty. Kết thúc phỏng vấn liền lái xe đến buổi họp báo.
Lúc cậu đến thì buổi họp báo đã gần đến hồi cuối, cái gì nên phát biểu đều đã phát biểu xog. MC thì đang nói chuyện với hai tổng tài trên bục.
Lý Anh Tuấn mặc tây trang kẻ sọc vuông màu xám, thắt một cái nơ thật tao khí, vô cùng hợp với cặp mắt đào hoa kia, khiến người khác không muốn chú ý cũng khó. Nhưng càng gây chú ý hơn là Trương Thần Phi, bình thường hắn hay mặc tây trang cao cấp khiêm tốn nhưng hôm nay hắn lại mặc một bộ khá là hợp mốt.
“Hôm nay phong cách ăn mặc của Trương tổng thật khác với bình thường. Tây trang màu lam đậm này là để phối hợp với chủ đề [Người Cá Đại Dương Xanh] à?”
“Không phải.” Tiểu kiều thê không thấy được tư thế oai hùng lúc nãy của hắn khiến cho Trương Thần Phi có chút thất lạc, tính nhẫn nại cũng dần mất đi.
“Ây, vậy thì có lý do đặc biệt gì sao?” MC kinh nghiệm phong phú sẽ không bị vấn đề đơn giản này đánh bại, tiếp tục hỏi.
Tiêu Tê được nhân viên công tác trong hội trường dẫn đến, ngồi ở vị trí cho tổng tài.
Thấy tiểu kiều thê bỗng nhiên xuất hiện, Dior tiên sinh liền cao hứng, hơi nhướng môi: “Đồ này là do Tiêu thiếu gia nhà tôi mua hôm qua.”
“A —” MC khoa trương cảm khái một tiếng, dưới đài có cô gái trẻ tuổi nhịn không được kêu thành tiếng. Buổi họp báo này đang được live stream, khung bình luận nhanh chóng chỉ còn “A a a a”.
[A a a, Tiêu thiếu gia nhà tôi nha! Ba ba Thần Phi nói thiếu gia nhà tôi kìa a!]
[Hôm qua bà xã mua cho, hôm nay liền nhịn không được mặc vào, giống như là ba ba Thần Phi chỉ có ba tuổi thôi.]
Tiêu Tê nghe lời này, vừa ngượng ngùng nhưng lại có ý cười nổi lên trong mắt. Suy nghĩ kỹ một chút, mỗi lần cậu mua quần áo mới cho Trương Thần Phi thì chắc chắn người này sẽ mặc vào trong vòng ba ngày. Hay là, Trương Đại Điểu thật sự thích mình mua quần áo mới cho hắn, hoặc nói cách khác, chuyện này cũng là một loại nhu cầu.
MC hỏi bên này cũng không thể vắng vẻ bên kia, lại hỏi Lý Anh Tuấn vấn đề giống như vậy: “Vậy tây trang của Lý tổng là ai mua?”
Cún độc thân Lý Anh Tuấn: “… Tự mình mua.”
“Ha ha ha ha ha…” Dưới đài rộ lên một trận cười vang.
Sau khi cười xong là bắt đầu vào phần hỏi nhanh. Ký giả hỏi vấn đề, hai vị tổng tài trên đài nhanh chóng trả lời. Lúc đầu chỉ hỏi về game mới nhưng sau đó lại vòng đến bát quái.
“Lý tổng, anh có nghĩ game mới này sẽ vượt qua [Hoàng Tử Ma Cà Rồng] không?”
“Hình thức không giống nhau, không so sánh được.”
“Tại sao đến giờ Lý tổng vẫn chưa có đối tượng? Anh là một kim cương vương lão ngũ, có phải là chưa qua ba mươi thì không kết hôn không?”
Vấn đề này hầu như phỏng vấn lần nào cũng có người hỏi, Lý Anh Tuấn rất là bất đắc dĩ: “Đầu tiên, tôi không phải Vương lão ngũ, là Lý lão ngũ. Thứ hai, có rất nhiều người kết hôn sớm, ví dụ như Trương tổng.”
Đúng là kẻ kéo phiền phức mà.
“Trương tổng, anh nghĩ tại sao Lý tổng còn chưa kết hôn?” Ký giả quay qua hỏi Trương Thần Phi, tiếp tục đào sâu vấn đề.
“Anh ta xấu quá, không có không đối tượng.” Dior tiên sinh bày ra vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Ký giả không khỏi nghẹn một chút, nhìn cặp mắt đào hoa câu nhân với phong thái phong lưu phóng khoáng của Lý Anh Tuấn, thầm nghĩ tiêu chuẩn của Trương tổng có chút cao quá: “Vậy Trương tổng cảm thấy ai mới gọi là dễ nhìn.”
“Như Tiêu Tê vậy.”
“Có đồn đãi là vì anh cần đầu tư của Tiêu gia nên mới kết hôn với Tiêu tổng, điều này có thật không?” Lúc trước có antifan bị fan của Trương Thần Phi công kích, trong lòng không cam lòng, vào một diễn đàn nặc danh tìm quá trình làm giàu của Trương Thần Phi. Lúc lật đến danh sách đại cổ đông thì thấy có tên Tiêu Tá Nhân, sau đó giống như là ruồi thấy đồ ăn thừa, bâu vào nói lung tung.
Truyền thông ở đây là do hai công ty mời đến, hỏi mấy vấn đề này cũng có ý để làm sáng tỏ.
Trương Thần Phi sững sờ ngẩn ra, câu “Vì đầu tư của Tiêu gia” tổn thương đến tiểu ngoạn vật. Hắn đúng là muốn cùng Tiêu Tê kết hôn, nhưng đoạn mở đầu này tệ quá, im lặng nhìn về phía dưới đài.
Bởi vì ảnh chụp của Tiêu Tê đã bị đưa ra ngoài ánh sáng nên người quay phim không hề e dè mà quay ống kính về phía Tiêu Tê ngồi hàng đầu tiên. Tổng tài tinh anh một tây trang cao cấp, phong thái nhẹ nhàng khoan khoái bỗng nhiên bị ống kính bắt lại.
[Trời ơi, thiếu gia đang ở hiện trường!]
[A a a a a, tôi xỉu mất!]
[Mẹ ơi, con không thở nổi, sao có thể đẹp trai vậy chứ!]
[Thiếu gia đẹp trai vậy mà còn cần Tiêu lão đồng chí đầu tư à? Ha ha, chuyện cười này vậy mà cũng có người tin! Tôi không cần đầu tư, cho tôi thiếu gia đi a a a a a!]
Trương Thần Phi ở trên đài không thấy bình luận, không hề biết mọi người đang nói hắn thế nào, nhưng Dior tiên sinh kiên cường không hề sợ hãi. Giao dịch ám muội này sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, sau này sẽ trở thành một đoạn truyền kỳ trong nhân sinh nhấp nhô của hắn, việc này không cần giấu giếm.
Cầm micro lên, nhìn tiểu kiều thê, trịnh trọng thừa nhận chuyện lạ này: “Thực không dám giấu giếm, tôi đúng là bán thân cho Tiêu gia.”
Tối về, Trương Thần Phi trân trọng treo quần áo mới lên, vui vẻ nhìn suốt, thừa lúc Tiêu Tê đi tắm thì loẹt xoẹt đi đến thư phòng viết nhật ký.
…
Thứ ba, ở nhà.
20:00 – Cậu ấy mua quần áo mới cho tôi. Lúc không có mẹ ở đây thì Tiêu Tê là người đầu tiên cũng là người duy nhất mua quần áo mới cho tôi. Tôi muốn ôm cậu ấy về nhà cho mẹ xem mặt. Muốn nhét cậu ấy vào trong túi, không cho mua quần áo cho người khác.
A, than một câu nam tử hán nghèo khổ, vì yêu mà vượt qua cửa ải khó khăn.
Một ngày nào đó, tôi sẽ Đông Sơn tái khởi, có được Tiêu Tê! …
Viết xong nhật ký, ở trong thư phòng cảm khái một chút về nhân sinh nhấp nhô của mình, tưởng tượng bối cảnh âm nhạc của “Đông Sơn tái khởi”, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phòng ngủ.
Tiêu Tê mệt mỏi đã nằm trên giường ngủ, tóc ướt cũng không sấy khô, trong tay vẫn còn cầm trí não xem phim mới mà Ba Tiêu đăng lên.
Trương Thần Phi đi tới, tắt trí não, lấy máy sấy qua rồi sấy khô tóc cho tiểu kiều thê. Sờ mái tóc mềm mại, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn một cái.
“Em chỉ thích mỗi mình tôi thôi được không? Đừng thích người khác, đừng mua quần áo cho người khác… Tôi sẽ cố gắng thoả mãn em.”
“Bộp!” Dior tiên sinh thâm tình bị tát một cái, không hề để ý cầm lấy bàn tay vừa đánh mình kia.
Vốn đang nhắm mắt nghe ông xã nhẹ giọng lải nhải, Tiêu Tê đang len lén cười, nghe đến đoạn sau thì nhịn không được phải đánh người, mở mắt ra trừng hắn.
“Ngày mai em cũng đến buổi họp báo đi.” Nếu như game này thành công, hắn có thể thoát khỏi khốn cảnh bây giờ, chuộc lão Cao ra, hàm ngư phiên thân (1).
(1) Hàm ngư phiên thân: ý chỉ người đang bị vây trong khốn cảnh, có thể do tình trạng kinh tế không tốt, bỗng nhiên gặp được cơ hội chuyển mình (Baidu).
“Quan trọng lắm sao? Ngày mai em có một buổi phỏng vấn chọn thành viên cao tầng, không đi được.” Tiêu Tê không có nhiều thời gian lắm. Việc chọn phó tổng mới đã được thông báo ra ngoài, để thấy được khả năng chân thật nhất thì không thể để cho người được tiến cử có nhiều thời gian chuẩn bị, ngày mai sẽ phỏng vấn luôn, lỡ một buổi thì không xong.
“Cũng không phải, chỉ là…” Trương Thần Phi rũ mắt, nắm tay, “Muốn cho em thấy thành công của tôi thôi, không xem tôi là đồ chơi nữa.”
“Ai xem anh là đồ chơi?” Tiêu Tê trợn trừng mắt.
“Em dám nói là em không có sao? Em không hề quan tâm tôi, ngay cả buổi họp báo để tôi Đông Sơn tái khởi mà em cũng không chịu tham gia!” Tiểu ngoạn vật có trái tim thuỷ tinh mong manh dễ vỡ bắt đầu cố tình gây sự.
“…” Cậu từng thấy Trương Đại Điểu chơi xấu nhiều lần, nhưng Trương Đại Điểu lã chã chực khóc thế này thì đúng là không được thấy nhiều, Tiêu Tê đành chịu, chỉ có thể đồng ý, “Phỏng vấn xong thì em đến đó.”
Hôm sau, Tiêu Tê đến Ba Tiêu trước.
Người được đề cử cho vị trí phó tổng gồm ba người, tổng giám Lương cho bộ phận nhân sự, tổng giám Trình cho bộ phận hoạt động kinh doanh, và tổng giám Trần cho bộ phận thị trường. Thông báo được gửi đi từ chiều hôm qua, sáng hôm nay liền phỏng vấn, hiển nhiên là ba người ai cũng ngủ không ngon.
Tổng giám Lương dựa vào sức của một mình mình mà kéo được Ma Vương đến, năng lực thuyết phục người khác rất mạnh. Khiến Tiêu Tê khá vui mừng là người này không chỉ giỏi giao tiếp mà cũng biết rất nhiều về mặt kinh doanh và thị trường.
“Phải hiểu được công việc của những ngành khác thì mới có thể phối hợp một cách hoàn hảo với nhau.” Tổng giám Lương cười đến ôn hoà, “Công việc cũng giống như sống chung một nhà vậy, phải hiểu được nhu cầu của đối phương thì mới không làm ra việc vô dụng.”
“Ha ha ha ha…” Mấy phó tổng cười rộ lên.
Tiêu Tê gật đầu, không công bố kết quả cuối cùng, chỉ nói bên cao tầng viết một thông báo thăng chức, đợi cậu xét duyệt xong thì sẽ thông báo cho toàn bộ công ty. Kết thúc phỏng vấn liền lái xe đến buổi họp báo.
Lúc cậu đến thì buổi họp báo đã gần đến hồi cuối, cái gì nên phát biểu đều đã phát biểu xog. MC thì đang nói chuyện với hai tổng tài trên bục.
Lý Anh Tuấn mặc tây trang kẻ sọc vuông màu xám, thắt một cái nơ thật tao khí, vô cùng hợp với cặp mắt đào hoa kia, khiến người khác không muốn chú ý cũng khó. Nhưng càng gây chú ý hơn là Trương Thần Phi, bình thường hắn hay mặc tây trang cao cấp khiêm tốn nhưng hôm nay hắn lại mặc một bộ khá là hợp mốt.
“Hôm nay phong cách ăn mặc của Trương tổng thật khác với bình thường. Tây trang màu lam đậm này là để phối hợp với chủ đề [Người Cá Đại Dương Xanh] à?”
“Không phải.” Tiểu kiều thê không thấy được tư thế oai hùng lúc nãy của hắn khiến cho Trương Thần Phi có chút thất lạc, tính nhẫn nại cũng dần mất đi.
“Ây, vậy thì có lý do đặc biệt gì sao?” MC kinh nghiệm phong phú sẽ không bị vấn đề đơn giản này đánh bại, tiếp tục hỏi.
Tiêu Tê được nhân viên công tác trong hội trường dẫn đến, ngồi ở vị trí cho tổng tài.
Thấy tiểu kiều thê bỗng nhiên xuất hiện, Dior tiên sinh liền cao hứng, hơi nhướng môi: “Đồ này là do Tiêu thiếu gia nhà tôi mua hôm qua.”
“A —” MC khoa trương cảm khái một tiếng, dưới đài có cô gái trẻ tuổi nhịn không được kêu thành tiếng. Buổi họp báo này đang được live stream, khung bình luận nhanh chóng chỉ còn “A a a a”.
[A a a, Tiêu thiếu gia nhà tôi nha! Ba ba Thần Phi nói thiếu gia nhà tôi kìa a!]
[Hôm qua bà xã mua cho, hôm nay liền nhịn không được mặc vào, giống như là ba ba Thần Phi chỉ có ba tuổi thôi.]
Tiêu Tê nghe lời này, vừa ngượng ngùng nhưng lại có ý cười nổi lên trong mắt. Suy nghĩ kỹ một chút, mỗi lần cậu mua quần áo mới cho Trương Thần Phi thì chắc chắn người này sẽ mặc vào trong vòng ba ngày. Hay là, Trương Đại Điểu thật sự thích mình mua quần áo mới cho hắn, hoặc nói cách khác, chuyện này cũng là một loại nhu cầu.
MC hỏi bên này cũng không thể vắng vẻ bên kia, lại hỏi Lý Anh Tuấn vấn đề giống như vậy: “Vậy tây trang của Lý tổng là ai mua?”
Cún độc thân Lý Anh Tuấn: “… Tự mình mua.”
“Ha ha ha ha ha…” Dưới đài rộ lên một trận cười vang.
Sau khi cười xong là bắt đầu vào phần hỏi nhanh. Ký giả hỏi vấn đề, hai vị tổng tài trên đài nhanh chóng trả lời. Lúc đầu chỉ hỏi về game mới nhưng sau đó lại vòng đến bát quái.
“Lý tổng, anh có nghĩ game mới này sẽ vượt qua [Hoàng Tử Ma Cà Rồng] không?”
“Hình thức không giống nhau, không so sánh được.”
“Tại sao đến giờ Lý tổng vẫn chưa có đối tượng? Anh là một kim cương vương lão ngũ, có phải là chưa qua ba mươi thì không kết hôn không?”
Vấn đề này hầu như phỏng vấn lần nào cũng có người hỏi, Lý Anh Tuấn rất là bất đắc dĩ: “Đầu tiên, tôi không phải Vương lão ngũ, là Lý lão ngũ. Thứ hai, có rất nhiều người kết hôn sớm, ví dụ như Trương tổng.”
Đúng là kẻ kéo phiền phức mà.
“Trương tổng, anh nghĩ tại sao Lý tổng còn chưa kết hôn?” Ký giả quay qua hỏi Trương Thần Phi, tiếp tục đào sâu vấn đề.
“Anh ta xấu quá, không có không đối tượng.” Dior tiên sinh bày ra vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Ký giả không khỏi nghẹn một chút, nhìn cặp mắt đào hoa câu nhân với phong thái phong lưu phóng khoáng của Lý Anh Tuấn, thầm nghĩ tiêu chuẩn của Trương tổng có chút cao quá: “Vậy Trương tổng cảm thấy ai mới gọi là dễ nhìn.”
“Như Tiêu Tê vậy.”
“Có đồn đãi là vì anh cần đầu tư của Tiêu gia nên mới kết hôn với Tiêu tổng, điều này có thật không?” Lúc trước có antifan bị fan của Trương Thần Phi công kích, trong lòng không cam lòng, vào một diễn đàn nặc danh tìm quá trình làm giàu của Trương Thần Phi. Lúc lật đến danh sách đại cổ đông thì thấy có tên Tiêu Tá Nhân, sau đó giống như là ruồi thấy đồ ăn thừa, bâu vào nói lung tung.
Truyền thông ở đây là do hai công ty mời đến, hỏi mấy vấn đề này cũng có ý để làm sáng tỏ.
Trương Thần Phi sững sờ ngẩn ra, câu “Vì đầu tư của Tiêu gia” tổn thương đến tiểu ngoạn vật. Hắn đúng là muốn cùng Tiêu Tê kết hôn, nhưng đoạn mở đầu này tệ quá, im lặng nhìn về phía dưới đài.
Bởi vì ảnh chụp của Tiêu Tê đã bị đưa ra ngoài ánh sáng nên người quay phim không hề e dè mà quay ống kính về phía Tiêu Tê ngồi hàng đầu tiên. Tổng tài tinh anh một tây trang cao cấp, phong thái nhẹ nhàng khoan khoái bỗng nhiên bị ống kính bắt lại.
[Trời ơi, thiếu gia đang ở hiện trường!]
[A a a a a, tôi xỉu mất!]
[Mẹ ơi, con không thở nổi, sao có thể đẹp trai vậy chứ!]
[Thiếu gia đẹp trai vậy mà còn cần Tiêu lão đồng chí đầu tư à? Ha ha, chuyện cười này vậy mà cũng có người tin! Tôi không cần đầu tư, cho tôi thiếu gia đi a a a a a!]
Trương Thần Phi ở trên đài không thấy bình luận, không hề biết mọi người đang nói hắn thế nào, nhưng Dior tiên sinh kiên cường không hề sợ hãi. Giao dịch ám muội này sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, sau này sẽ trở thành một đoạn truyền kỳ trong nhân sinh nhấp nhô của hắn, việc này không cần giấu giếm.
Cầm micro lên, nhìn tiểu kiều thê, trịnh trọng thừa nhận chuyện lạ này: “Thực không dám giấu giếm, tôi đúng là bán thân cho Tiêu gia.”
Danh sách chương