Chuyển ngữ: Cực Phẩm
“Em đang nói đến chuyện này.” Tiêu Tê kéo tay Trương Đại Điểu rồi nói Louis XIV mở status mà Tiếu Hoạ đăng hôm trước.
“Sao cô ta lại nói đến cái chuyện gạo xưa thóc cũ này làm gì?” Trương Thần Phi hơi nhíu mày, kéo tiểu kiều thê ôm vào lòng, không cần nói hắn cũng biết tiểu kiều thê đang nghĩ gì, “Mượn tạm tài chính chỉ là chuyện bình thường trong thương trường thôi mà, cái này đâu tính là khó khăn gì.”
Tiêu Tê không biết phải tiếp lời làm sao, người nào đó lại lấn lướt chôn mũi vào trong cổ cậu, ngửi đến ngửi lui giống như một con cún to đùng.
“Mấy chuyện cần làm trong lúc làm ăn đều là chuyện bình thường, cho dù bây giờ Thạch Phi có phá sản thì có anh ở đây thì lại có một Thạch Phi khác. Anh chỉ cần hít tiểu kiều thê một hơi là có thể sống lại.” Nói xong, hít một hơi thật sâu, sau đó còn bày ra vẻ mặt thoả mãn giống như mấy lão ghiền thuốc mới được hút một điếu.
Bị gia hoả phía sau hít hít đến ngứa, Tiêu Tê dở khóc dở cười, đẩy cái đầu đang cọ loạn ra: “Tiểu kiều thê là ai?”
Không cẩn thận gọi tên mà mình trộm đặt ra khỏi miệng, tổng tài đại nhân lập tức sửa lời: “A, chính là Tiêu Tiểu Tê (1).”
(1) Tiêu Tiểu Tê phiên âm đọc là [jiao xiao qi], còn tiểu kiều thê là [xiao jiao qi].
“Vậy anh chính là Trương Tiểu Điểu đúng không?”
“Cái này không thể gọi bậy được, anh là Tiểu Điểu (trym bé) hay Đại Điểu (trym bự) mà em không biết sao?”
“Biến biến biến!” Tiêu Tê nhảy xuống, da mặt của gia hoả này càng ngày càng dày, đúng là không quản được hắn nữa, “Đi ăn cơm trước đã, ăn xong rồi sẽ tính sổ với anh.”
Trương Thần Phi không hề sợ hãi chút nào, dù sao trong nhà cũng không có trái sầu riêng nào.
Ăn sáng xong, Trương Đại Điểu không hề có cảm giác nguy cơ vui vẻ ôm Quang Tông lăn lộn chơi đùa trên thảm, nghe được tiếng bước chân của Tiêu Tê thì một người một cún nằm song song ngửa đầu sang nhìn cậu.
Trong tay Tiêu Tê cầm một cuốn nhật ký nhỏ phong cách Đông Nam Á, bước chân trần đến, ngồi xuống ung dung nhìn tổ hợp một người một cún.
“Bà xã…” Trương Thần Phi nhìn đến cuốn nhật ký kia thì bỗng giật mình bò dậy, cả người đều không ổn.
Dựa trên quy tắc duy trì hài hoà văn minh gia đình, Tiêu tổng không hề tiến hành bất cứ hình thức xử phạt về thể xác nào với ông xã, mà là văn minh phạt hắn đọc nhật ký.
“Nhật ký là chuyện riêng tư của anh, yêu cầu này của em rất vô lý.” Trương Thần Phi giấu nhật ký dưới cái mình đầy lông của Quang Tông, thề sống chết không chịu đọc.
“Vậy thì bây giờ chúng ta nói về chuyện chơi trò đẻ trứng trước được không?”
“Ớ…”
“Hoặc là chuyện anh nói dưa leo dưa lủng gì đó trước mặt ba em?”
“Này thì…”
Chầm chậm kéo nhật ký từ dưới bụng cún ra, Trương Thần Phi dùng thái độ thấy chết không sờn mà mở ra, nhìn thấy trong phòng không có người khác thì căng da đầu bắt đầu đọc.
“Để cứu Thạch Phi, chuộc lão Cao bị tụi cho vay nặng lãi bắt đi, tôi chịu nhục làm đồ chơi cho Tiêu Tê… Sao lão Cao lại bị giam vậy? Nếu cậu ta thực sự bị giam thì chắc chắn anh cũng sẽ không đi cứu đâu, ha ha ha…” Đọc xong một đoạn, nhịn không được phát biểu bình luận, bị tiểu kiều thê trừng mắt nhìn, tiếng cười hơi ngừng lại, ho nhẹ một cái rồi lại tiếp tục đọc, “Khụ, cậu ấy thật đẹp mắt, muốn… ấy ấy.”
“Muốn gì?” Tiêu Tê nhướng mày.
“Muốn làm.” Trương Thần Phi run run rẩy rẩy nói.
“Tiếp tục.”
“… Tôi chỉ là đồ chơi mà thôi. Thế giới không sạch sẽ này, sao có thể đối xử với tình yêu như thế!” Giọng nói đầy truyền cảm, trầm bồng du dương đọc chậm. Tiêu Tê thì nghe đến thích thú, chỉ có người đọc là càng đọc càng cúi đầu thấp, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, chỉ còn thiếu kiếm một cái lỗ để chui vào thôi.
“Gâu ử ử!” Cục lông vàng cũng đọc theo.
Trương Thần Phi đưa tay kéo cún con tới, đặt nhật ký trên đùi, còn cún thì dùng để che mặt.
“Cậu ấy mua quần áo mới cho tôi. Lúc không có mẹ ở đây thì Tiêu Tê là người đầu tiên cũng là người duy nhất mua quần áo mới cho tôi… Câu này là thật, trừ em ra thì chưa từng có ai mua quần áo cho anh cả, còn bà nội thì sẽ lấy miếng vải đen làm một cái áo bông lớn cho anh.” Trương Đại Điểu xoa xoa lông xù xù trên người Quang Tông, nhướng mắt lên thì thấy yêu thương nổi lên trong mắt của tiểu kiều thê, lại gần trêu cậu, “Em có biết là tại sao hôm đó cãi nhau với em lại gọi em là Tiêu Tiểu Tê không?”
“Hửm?” Tiêu Tê cẩn thận suy nghĩ một cái, chính là cái ngày mà với nhập vào kịch bản về chuyện cãi nhau “Em là ba anh”, người này còn có chút khí thế mà gọi cậu là Tiêu Tiểu Tê. Chỉ là lúc ba chữ này vừa ra khỏi miệng thì bầu không khí nghiêm túc lại biến mất không còn chút nào.
“Bởi vì Dior nghĩ gọi tên ba chữ mới có khí thế cãi nhau.”
“Ha ha ha, cái gì chứ.”
“Thật mà.”
Thêm mấy đoạn chọc cười, thật vất vả đọc nhật ký xong, sau lưng Trương Thần Phi ướt đẫm. Đọc loại đồ này đúng là xấu hổ quá, so với việc chống đẩy với sầu riêng còn khó khăn hơn.
“Đọc xong rồi, để anh đi huỷ thi diệt tích đó.” Trương Thần Phi bật dậy, tính ném lịch sử đen tối chết tiệt này vào lò than, đốt thành tro bụi.
“Chờ một chút.” Tiêu Tê ngăn hắn lại, “Anh còn chưa đọc trang lót kìa.”
“Anh viết nó lúc anh tỉnh táo.” Không chút nghĩ ngợi đã nói ra, nói xong thì sửng sốt một chút, chống lại ánh mắt phức tạp của tiểu kiều thê, nhe răng hít một hơi, ngượng ngùng kéo tóc.
[Viêm Viêm rất yếu ớt, nhất định phải nhớ kỹ, không thể dẫn em ấy đến chỗ nguy hiểm.]
Tiêu Tê tiến lại gần chậm rãi ôm lấy ông xã nhà mình, tựa mặt lên vai hắn, không nói một câu.
Hai tay Trương Thần Phi có chút không biết làm sao, giống như là bé mèo không gần người trong nhà đột nhiên chạy đến leo lên đùi chủ nhân ngủ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Từ từ xoay lại ôm lấy tiểu kiều thê, cúi đầu hôn cậu một cái: “Anh sẽ cố gắng hết bệnh nhanh nhất có thể.”
“Ừ.”
Lần trước tỉnh không được một ngày, đây không phải là một hiện tượng tốt. Nếu như thời gian tỉnh táo càng ngày càng ngắn thì đến cuối cùng có thể hắn sẽ biến thành thiếu niên bị lậm vào trò chơi không bứt ra được, không có lúc tỉnh táo, kịch bản này hết lại có kịch bản tiếp theo cho đến khi diễn hết tất cả tiểu thuyết mà Louis XIII tải xuống.
Hưởng thụ thời gian nửa ngày bình yên bên cạnh tiểu kiều thê, Trương Thần Phi liền nắm chặt thời gian kiểm tra vấn đề tiến độ của trí não.
Bên phía Mỹ đã có tiến triển quan trọng, năm đại luật sư có tiếng đúng là không phải nói đùa. Luật sự không lập tức đề cập đến việc kiện cáo mà chỉ mở một cuộc họp báo, nói rằng họ tiếp nhận hồ sơ vụ kiện chống lại nhà sản xuất trí não, lên án mạnh mẽ việc thiếu hụt nội thiết sẽ gây ra nguy hiểm cho mọi người, cũng ám chỉ là nhà sản xuất trí não có ý đồ khống chế mọi người thông qua nội thiết của trí não.
Tin tức này vừa đưa ra thì lập tức chiếm được sự quan tâm trên toàn cả nước.
Bên nhà sản xuất trí não muốn nói là hắn bịa đặt hãm hại nhưng mà luật sư nghiêm cẩn từ đầu đến cuối không hề đề cập đến một chữ quan trọng nào, chỉ là các loại từ ám chỉ mờ mịt, khiến cho mọi người tự liên tưởng.
Khống chế người dân không phải là một việc nhỏ, buổi họp báo này nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của chính phủ Mỹ.
“Bên sản xuất trí não lén liên hệ luật sư, nói họ nguyện ý bồi thường. Luật sư trực tiếp mở miệng đòi 1.2 triệu đô la, đối phương cúp điện thoại luôn. Ngày hôm qua lại gọi đến thương lượng, nói là đồng ý giao ra số liệu liên quan.” Người trung gian nhận được điện thoại của Trương Thần Phi, lập tức nói cho hắn biết tin tức mới nhất.
“Sao đột nhiên lại tự nghĩ thông suốt vậy?” Chuyện khác thường tất có bẫy, Trương Thần Phi không tin bên sản xuất trí não này dễ dàng thoả hiệp như thế.
“Bởi vì có chính phủ tham gia.” Người trung gian thở dài, chính phủ chuẩn bị điều tra xem bọn họ có ý đồ không chế người dân qua nội thiết hay không. FBI trực tiếp tham gia, muốn lấy số liệu liên quan để đưa đi kiểm tra.
Nếu như tra xét tình huống là có thật, có thể bắt buộc bên nhà sản xuất trí não đưa ra số liệu liên quan, cũng sẽ tìm công ty nào có thể làm ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong. Đến lúc đó Thạch Phi cứ cạnh tranh là được, đi qua con đường có chính phủ đi trước sẽ an toàn hơn.
“Cần bao lâu để điều tra?” Trương Thần Phi lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng.
“Ừm, nhanh nhất thì cũng cần hai tháng, chậm thì cũng hết nửa năm. Tôi nghĩ không cần sốt suột đâu…”
“Không được.” Trương Thần Phi cắt đứt kiến nghị của người trung gian, “Hoà giải với NC, lấy số liệu liên quan đến. Đợi đến lúc chính phủ xong thì hoa hiên vàng cũng héo rồi.
“Anh sợ có người sẽ sớm nghiên cứu à?” Người trung gian không biết Trương Thần Phi cũng bị bệnh, còn cho rằng hắn sợ người khác đoạt mất sáng ý.
“Cứ xem là vậy đi, tôi sẽ phái một lập trình viên đến nói chuyện với bọn họ, hợp đồng sẽ nói là ký với công ty của anh, không thành vấn đề chứ?” Giơ tay châm thuốc, Trương Thần Phi hút một hơi, phun ra khói thuốc làm mờ nhạt danh sách yêu cầu trên màn hình máy tính.
“Không thành vấn đề.” Người trung gian vô cùng vui mừng, “Phi, cậu định dùng công ty của tôi tuyên bố ứng dụng này à?” Đây chính là đồ tất cả mọi người trên thế giới đều cần, ai có chính là phát tài.
“Không, công ty của anh không có khả năng làm được cái này, đến lúc đó sẽ chuyển nhượng hợp đồng lại cho Thạch Phi.” Không chút lưu tình đánh vỡ mộng đẹp của đối phương, Trương Thần Phi liền cúp điện thoại. Đưa số liệu cần thiết và cách thức liên lạc của người trung gian cho một nhân viên chủ quản cao cấp trẻ tuổi, yêu cầu anh ta lập tức đến Mỹ công tác.
Tiêu Tê đi đến trên ban công lầu hai, liền thấy Trương Đại Điểu vô công rồi nghề đang khoanh chân hút thuốc, điếu thuốc này đã gần hút xong.
“Đã xử lý xong chuyện rồi hả?”
“Khụ khụ…” Bị sặc một ngụm khói, Trương Thần Phi ho khù khù, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, “Bảo bối, sao em bước đi lại không có tiếng vậy.”
“Buổi toà phán xử của Giang Nhu Nhu và NC vẫn còn chưa mổ, em sẽ quan sát nó, anh không cần quá khẩn trương.” Tiêu Tê khó có được không la rầy gì, chính mình cũng cầm lấy một điếu thuốc lên ngậm vào miệng.
Ngoại thiết trí não không giống nhau, chỉ là nội thiết là giống nhau, số liệu liên quan ở trong tay mấy công ty sản xuất trí não thì lấy được của ai cũng đều giống nhau.
“Ừ, bên trong nước thì vẫn chưa thể dừng, số liệu cần hai phần mới có khả năng làm được.” Trương Thần Phi kẹp điếu thuốc đi, “Đừng hút, muốn nếm mùi thuốc lá thì có thể nếm trong miệng anh nè… Úi da!”
Cố gắng lấy thuốc lá để làm cớ hôn, chưa được gì chỉ được một cái cắn vào miệng của tiểu kiều thê.
Chủ nhật là Ma Vương sẽ gặp mặt fan. Nói là gặp mặt chứ thật ra là Thạch Phi muốn quảng cáo phụ kiện cho game thực tế ảo.
Phụ kiện vũ khí của [Ngân Hà Vinh Quang] chính thức được đưa ra thị trường, làm người phát ngôn cho game này, bạn học Vương Mạc phải đi bán mặt để tuyên truyền. Mà là một streamer, hoạt động này cũng cần được live stream, fan không được đến hiện trường xem cũng có thể ở nhà xem live stream.
“Đây là súng mini xuyên giáp, chế tác có thể nói là vô cùng tuyệt vời.” Ngày hôm nay Ma Vương mặc một thân trang phục trong trò chơi, đứng trước màn ảnh cứ như là đã phá vỡ giới hạn của giả tưởng và thực tế, đẹp trai chói loá.
[A a a a, tui muốn chết qua, A Thần của chúng ta sao có thể đẹp trai như thế!]
[Không được đến tận nơi tui chỉ có thể cắn khăn khóc ròng, quỳ cầu tiểu hoả bạn giúp tui mua đồ chơi.]
“Vũ khí này là do Ma Vương mang lại độ hot, nó được làm ngay lúc game mới ra, lúc vẽ thiết kế xong được tổng tài tặng một vài người bạn.” MC tại hiện trường cũng là đồng thời tuyên truyền sản phẩm, cười giới thiệt sản phẩm mini xuyên giáp này cho Ma Vương.
“Thật không, ba ba Thần Phi đối xử với tôi thật tốt.” Ma Vương cười lộ ra hai cái răng khểnh, cầm súng hàng mẫu lên, nhắm vào fan dưới đài, “Mọi người đoán xem súng bắn ra cái gì?”
“Tình yêu!!!” Fan đồng loạt kêu lớn.
Đây là một tiết mục ngắn lúc Ma Vương live stream, lúc đang đánh phó bản thì gặp một tên cướp, còn vô cùng hèn mọn mà chuyên cướp của Art. Can thiệp không có kết quả mà đối phương chửi lại. Nhà vô địch thế giới cũng chẳng khiêm nhượng hay rộng lượng gì, trực tiếp đòi PK dã ngoại với đối phương.
Cơ giáp của Art đánh cho người đối diện răng rơi đầy đất, cuối cùng là giơ súng lên, hỏi đối thủ đang ở trong trạng thái thảm thiết: “Người anh em, cậu đoán xem súng sẽ bắn ra cái gì?”
“Đạn xuyên giáp?”’
“Không.” Ma Vương khẽ cười trước màn hình, “Là tình yêu.”
“Mẹ nó, cậu có bệnh hả!” Mắng một câu cuối cùng, đối diện đã bị bắn thành mảnh vụn.
Cho nên lúc fan ở hiện trường nghe được câu này thì lập tức kích động đến tột đỉnh. Trong khung bình luận của live stream cũng bị hai chữ này chiếm hết, fan của Ma Vương tức khắc rơi vào điên cuồng.
Tiêu Tê nằm ở trên cỏ, sung sướng nằm trên đùi ông xã.
“Anh giận.” Trương Thần Phi bỏ một miếng xoài vào miệng tiểu kiều thê, hừ hừ nói.
“Làm sao?” Tiêu Tê dời mắt từ trên màn ảnh, nhìn về phía hắn.
“Không thể đọc truyện, không thể chơi game, anh đúng là khổ, em còn ở đây nhìn dã nam nhân.” Tổng tài đại nhân biểu thị mình rất đau lòng.
“Nói bậy gì đó.” Tiêu Tê trừng hắn, “Vậy anh muốn làm gì?”
Làm em… Suýt chút nữa thì Trương Thần Phi đã thốt ra, cuốn đầu lưỡi vào: “Làm… chút trò chơi nhỏ.”
“Ví dụ như?”
“Lúc còn bé anh từng chơi cái này, đơn giản lắm, sẽ không gây ra kịch bản trò chơi gì đâu. Chính là, người mù sờ voi.”
Khi còn bé Tiêu Tê không chơi trò gì, vô cùng hiếu kỳ. Tắt live stream, để cho Trương Thần Phi bịt mắt lại, nhận đồ ông xã đưa đến để đoán.
Vật đầu tiên, lành lạnh mềm mềm còn có mùi trái cây.
“Xoài!”
Vật thứ hai, mềm mềm dài dài còn có nước chảy.
“A, là cái đó, bình tưới hoa.”
Vật thứ ba, có vải bên ngoài còn hơi cưng cứng.
“Đây là gì vậy?” Tiêu Tê nhíu mày không đoán ra được.
Trương Thần Phi nhịn cười lại gần tai cậu nhẹ giọng nói: “Đây là Trương Tiểu Điểu.”
“… Cút!”
Cuối tuần vui vẻ cứ trôi qua như thế, giảm giải trí đi đúng là có thể làm chậm lại quá trình nhập vai, lần này Trương Thần Phi kiên trì được hai ngày, đến sáng sớm thứ hai vẫn tỉnh táo.
Phó tổng mới của Ba Tiêu đã nhậm chức, lượng công việc của Tiêu Tê giảm bớt một phần ba, thoải mái không ít. Tốn hết thời gian đến trưa mới xử lý xong hết việc quan trọng, trưa này gọi điện thoại cho Trương Thần Phi hỏi hắn có muốn ăn trưa chung không.
“Bảo bối, hôm nay anh bận qua, bên NC chủ động liên hệ Thạch Phi, muốn cùng nhau khai phá ứng dụng xoá bộ nhớ trong.” Trương Thần Phi rất là ân hận, chuyện bình thường thì hắn cũng có thể xử lý lúc lậm vào kịch bản, nhưng việc liên quan đến trí não thì không được. Hắn phải nắm chặt thời gian để xử lý những chuyện này, sợ đột nhiên sau đó lại lậm vào kịch bản thì không giải quyết được.
“Ừ, không sao, anh làm đi, nhớ ăn đó. Tan làm có đến đón em không?”
“Đương nhiên, việc này trước hai giờ chiều là có thể làm xong, anh chắc chắn sẽ đến đón em đúng giờ.”
Đến lúc tan tầm, Lương phó tổng đột nhiên chạy đến phòng tổng tài nói Thạch Phi đưa đến một số mô hình, đang để trong đại sảnh.
“Đồ gì?”
“Súng đồ chơi, có chừng hơn một trăm cái, cậu tính làm hoạt động gì đó với Trương tổng à?” Chuyện hoạt động live stream đáng lẽ ra là Lương phó tổng nên biết, ông không biết là đó phải tổng tài tự thương lượng trực tiếp với đối phương hay không.
“Cứ nhận trước đi, tí tôi sẽ hỏi anh ấy.” Tiêu Tê nhíu mày, thấy chuyện có chút sai sai.
Lương phó tổng trả lời rồi đi ra ngoài, mới ra thì đụng phải Trương Thần Phi tới đón tiểu kiều thê tan tầm: “Trương tổng.”
“Súng là tôi đưa đến, nhận đi.” Trong miệng Trương Thần Phi ngậm một cây xì gà không cắt đầu, phát ra một tiếng cười nhạo từ trong mũi, xua tay ý bảo Lương phó tổng mau đi đi rồi nghênh ngang đi vào phòng tổng tài.
“Anh đưa nhiều phụ kiện game đến để làm gì… A!” Tiêu Tê bỗng chốc bị ôm ngang lên, hoảng sợ không thôi.
“Lão tử dùng báng súng chỉ vào đầu cha em, ông ta đã đồng ý gả em cho tôi, lấy một trăm khẩu súng làm sính lễ. Sau này em chính là vợ của lão tử đây!”
“Em đang nói đến chuyện này.” Tiêu Tê kéo tay Trương Đại Điểu rồi nói Louis XIV mở status mà Tiếu Hoạ đăng hôm trước.
“Sao cô ta lại nói đến cái chuyện gạo xưa thóc cũ này làm gì?” Trương Thần Phi hơi nhíu mày, kéo tiểu kiều thê ôm vào lòng, không cần nói hắn cũng biết tiểu kiều thê đang nghĩ gì, “Mượn tạm tài chính chỉ là chuyện bình thường trong thương trường thôi mà, cái này đâu tính là khó khăn gì.”
Tiêu Tê không biết phải tiếp lời làm sao, người nào đó lại lấn lướt chôn mũi vào trong cổ cậu, ngửi đến ngửi lui giống như một con cún to đùng.
“Mấy chuyện cần làm trong lúc làm ăn đều là chuyện bình thường, cho dù bây giờ Thạch Phi có phá sản thì có anh ở đây thì lại có một Thạch Phi khác. Anh chỉ cần hít tiểu kiều thê một hơi là có thể sống lại.” Nói xong, hít một hơi thật sâu, sau đó còn bày ra vẻ mặt thoả mãn giống như mấy lão ghiền thuốc mới được hút một điếu.
Bị gia hoả phía sau hít hít đến ngứa, Tiêu Tê dở khóc dở cười, đẩy cái đầu đang cọ loạn ra: “Tiểu kiều thê là ai?”
Không cẩn thận gọi tên mà mình trộm đặt ra khỏi miệng, tổng tài đại nhân lập tức sửa lời: “A, chính là Tiêu Tiểu Tê (1).”
(1) Tiêu Tiểu Tê phiên âm đọc là [jiao xiao qi], còn tiểu kiều thê là [xiao jiao qi].
“Vậy anh chính là Trương Tiểu Điểu đúng không?”
“Cái này không thể gọi bậy được, anh là Tiểu Điểu (trym bé) hay Đại Điểu (trym bự) mà em không biết sao?”
“Biến biến biến!” Tiêu Tê nhảy xuống, da mặt của gia hoả này càng ngày càng dày, đúng là không quản được hắn nữa, “Đi ăn cơm trước đã, ăn xong rồi sẽ tính sổ với anh.”
Trương Thần Phi không hề sợ hãi chút nào, dù sao trong nhà cũng không có trái sầu riêng nào.
Ăn sáng xong, Trương Đại Điểu không hề có cảm giác nguy cơ vui vẻ ôm Quang Tông lăn lộn chơi đùa trên thảm, nghe được tiếng bước chân của Tiêu Tê thì một người một cún nằm song song ngửa đầu sang nhìn cậu.
Trong tay Tiêu Tê cầm một cuốn nhật ký nhỏ phong cách Đông Nam Á, bước chân trần đến, ngồi xuống ung dung nhìn tổ hợp một người một cún.
“Bà xã…” Trương Thần Phi nhìn đến cuốn nhật ký kia thì bỗng giật mình bò dậy, cả người đều không ổn.
Dựa trên quy tắc duy trì hài hoà văn minh gia đình, Tiêu tổng không hề tiến hành bất cứ hình thức xử phạt về thể xác nào với ông xã, mà là văn minh phạt hắn đọc nhật ký.
“Nhật ký là chuyện riêng tư của anh, yêu cầu này của em rất vô lý.” Trương Thần Phi giấu nhật ký dưới cái mình đầy lông của Quang Tông, thề sống chết không chịu đọc.
“Vậy thì bây giờ chúng ta nói về chuyện chơi trò đẻ trứng trước được không?”
“Ớ…”
“Hoặc là chuyện anh nói dưa leo dưa lủng gì đó trước mặt ba em?”
“Này thì…”
Chầm chậm kéo nhật ký từ dưới bụng cún ra, Trương Thần Phi dùng thái độ thấy chết không sờn mà mở ra, nhìn thấy trong phòng không có người khác thì căng da đầu bắt đầu đọc.
“Để cứu Thạch Phi, chuộc lão Cao bị tụi cho vay nặng lãi bắt đi, tôi chịu nhục làm đồ chơi cho Tiêu Tê… Sao lão Cao lại bị giam vậy? Nếu cậu ta thực sự bị giam thì chắc chắn anh cũng sẽ không đi cứu đâu, ha ha ha…” Đọc xong một đoạn, nhịn không được phát biểu bình luận, bị tiểu kiều thê trừng mắt nhìn, tiếng cười hơi ngừng lại, ho nhẹ một cái rồi lại tiếp tục đọc, “Khụ, cậu ấy thật đẹp mắt, muốn… ấy ấy.”
“Muốn gì?” Tiêu Tê nhướng mày.
“Muốn làm.” Trương Thần Phi run run rẩy rẩy nói.
“Tiếp tục.”
“… Tôi chỉ là đồ chơi mà thôi. Thế giới không sạch sẽ này, sao có thể đối xử với tình yêu như thế!” Giọng nói đầy truyền cảm, trầm bồng du dương đọc chậm. Tiêu Tê thì nghe đến thích thú, chỉ có người đọc là càng đọc càng cúi đầu thấp, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, chỉ còn thiếu kiếm một cái lỗ để chui vào thôi.
“Gâu ử ử!” Cục lông vàng cũng đọc theo.
Trương Thần Phi đưa tay kéo cún con tới, đặt nhật ký trên đùi, còn cún thì dùng để che mặt.
“Cậu ấy mua quần áo mới cho tôi. Lúc không có mẹ ở đây thì Tiêu Tê là người đầu tiên cũng là người duy nhất mua quần áo mới cho tôi… Câu này là thật, trừ em ra thì chưa từng có ai mua quần áo cho anh cả, còn bà nội thì sẽ lấy miếng vải đen làm một cái áo bông lớn cho anh.” Trương Đại Điểu xoa xoa lông xù xù trên người Quang Tông, nhướng mắt lên thì thấy yêu thương nổi lên trong mắt của tiểu kiều thê, lại gần trêu cậu, “Em có biết là tại sao hôm đó cãi nhau với em lại gọi em là Tiêu Tiểu Tê không?”
“Hửm?” Tiêu Tê cẩn thận suy nghĩ một cái, chính là cái ngày mà với nhập vào kịch bản về chuyện cãi nhau “Em là ba anh”, người này còn có chút khí thế mà gọi cậu là Tiêu Tiểu Tê. Chỉ là lúc ba chữ này vừa ra khỏi miệng thì bầu không khí nghiêm túc lại biến mất không còn chút nào.
“Bởi vì Dior nghĩ gọi tên ba chữ mới có khí thế cãi nhau.”
“Ha ha ha, cái gì chứ.”
“Thật mà.”
Thêm mấy đoạn chọc cười, thật vất vả đọc nhật ký xong, sau lưng Trương Thần Phi ướt đẫm. Đọc loại đồ này đúng là xấu hổ quá, so với việc chống đẩy với sầu riêng còn khó khăn hơn.
“Đọc xong rồi, để anh đi huỷ thi diệt tích đó.” Trương Thần Phi bật dậy, tính ném lịch sử đen tối chết tiệt này vào lò than, đốt thành tro bụi.
“Chờ một chút.” Tiêu Tê ngăn hắn lại, “Anh còn chưa đọc trang lót kìa.”
“Anh viết nó lúc anh tỉnh táo.” Không chút nghĩ ngợi đã nói ra, nói xong thì sửng sốt một chút, chống lại ánh mắt phức tạp của tiểu kiều thê, nhe răng hít một hơi, ngượng ngùng kéo tóc.
[Viêm Viêm rất yếu ớt, nhất định phải nhớ kỹ, không thể dẫn em ấy đến chỗ nguy hiểm.]
Tiêu Tê tiến lại gần chậm rãi ôm lấy ông xã nhà mình, tựa mặt lên vai hắn, không nói một câu.
Hai tay Trương Thần Phi có chút không biết làm sao, giống như là bé mèo không gần người trong nhà đột nhiên chạy đến leo lên đùi chủ nhân ngủ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Từ từ xoay lại ôm lấy tiểu kiều thê, cúi đầu hôn cậu một cái: “Anh sẽ cố gắng hết bệnh nhanh nhất có thể.”
“Ừ.”
Lần trước tỉnh không được một ngày, đây không phải là một hiện tượng tốt. Nếu như thời gian tỉnh táo càng ngày càng ngắn thì đến cuối cùng có thể hắn sẽ biến thành thiếu niên bị lậm vào trò chơi không bứt ra được, không có lúc tỉnh táo, kịch bản này hết lại có kịch bản tiếp theo cho đến khi diễn hết tất cả tiểu thuyết mà Louis XIII tải xuống.
Hưởng thụ thời gian nửa ngày bình yên bên cạnh tiểu kiều thê, Trương Thần Phi liền nắm chặt thời gian kiểm tra vấn đề tiến độ của trí não.
Bên phía Mỹ đã có tiến triển quan trọng, năm đại luật sư có tiếng đúng là không phải nói đùa. Luật sự không lập tức đề cập đến việc kiện cáo mà chỉ mở một cuộc họp báo, nói rằng họ tiếp nhận hồ sơ vụ kiện chống lại nhà sản xuất trí não, lên án mạnh mẽ việc thiếu hụt nội thiết sẽ gây ra nguy hiểm cho mọi người, cũng ám chỉ là nhà sản xuất trí não có ý đồ khống chế mọi người thông qua nội thiết của trí não.
Tin tức này vừa đưa ra thì lập tức chiếm được sự quan tâm trên toàn cả nước.
Bên nhà sản xuất trí não muốn nói là hắn bịa đặt hãm hại nhưng mà luật sư nghiêm cẩn từ đầu đến cuối không hề đề cập đến một chữ quan trọng nào, chỉ là các loại từ ám chỉ mờ mịt, khiến cho mọi người tự liên tưởng.
Khống chế người dân không phải là một việc nhỏ, buổi họp báo này nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của chính phủ Mỹ.
“Bên sản xuất trí não lén liên hệ luật sư, nói họ nguyện ý bồi thường. Luật sư trực tiếp mở miệng đòi 1.2 triệu đô la, đối phương cúp điện thoại luôn. Ngày hôm qua lại gọi đến thương lượng, nói là đồng ý giao ra số liệu liên quan.” Người trung gian nhận được điện thoại của Trương Thần Phi, lập tức nói cho hắn biết tin tức mới nhất.
“Sao đột nhiên lại tự nghĩ thông suốt vậy?” Chuyện khác thường tất có bẫy, Trương Thần Phi không tin bên sản xuất trí não này dễ dàng thoả hiệp như thế.
“Bởi vì có chính phủ tham gia.” Người trung gian thở dài, chính phủ chuẩn bị điều tra xem bọn họ có ý đồ không chế người dân qua nội thiết hay không. FBI trực tiếp tham gia, muốn lấy số liệu liên quan để đưa đi kiểm tra.
Nếu như tra xét tình huống là có thật, có thể bắt buộc bên nhà sản xuất trí não đưa ra số liệu liên quan, cũng sẽ tìm công ty nào có thể làm ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong. Đến lúc đó Thạch Phi cứ cạnh tranh là được, đi qua con đường có chính phủ đi trước sẽ an toàn hơn.
“Cần bao lâu để điều tra?” Trương Thần Phi lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng.
“Ừm, nhanh nhất thì cũng cần hai tháng, chậm thì cũng hết nửa năm. Tôi nghĩ không cần sốt suột đâu…”
“Không được.” Trương Thần Phi cắt đứt kiến nghị của người trung gian, “Hoà giải với NC, lấy số liệu liên quan đến. Đợi đến lúc chính phủ xong thì hoa hiên vàng cũng héo rồi.
“Anh sợ có người sẽ sớm nghiên cứu à?” Người trung gian không biết Trương Thần Phi cũng bị bệnh, còn cho rằng hắn sợ người khác đoạt mất sáng ý.
“Cứ xem là vậy đi, tôi sẽ phái một lập trình viên đến nói chuyện với bọn họ, hợp đồng sẽ nói là ký với công ty của anh, không thành vấn đề chứ?” Giơ tay châm thuốc, Trương Thần Phi hút một hơi, phun ra khói thuốc làm mờ nhạt danh sách yêu cầu trên màn hình máy tính.
“Không thành vấn đề.” Người trung gian vô cùng vui mừng, “Phi, cậu định dùng công ty của tôi tuyên bố ứng dụng này à?” Đây chính là đồ tất cả mọi người trên thế giới đều cần, ai có chính là phát tài.
“Không, công ty của anh không có khả năng làm được cái này, đến lúc đó sẽ chuyển nhượng hợp đồng lại cho Thạch Phi.” Không chút lưu tình đánh vỡ mộng đẹp của đối phương, Trương Thần Phi liền cúp điện thoại. Đưa số liệu cần thiết và cách thức liên lạc của người trung gian cho một nhân viên chủ quản cao cấp trẻ tuổi, yêu cầu anh ta lập tức đến Mỹ công tác.
Tiêu Tê đi đến trên ban công lầu hai, liền thấy Trương Đại Điểu vô công rồi nghề đang khoanh chân hút thuốc, điếu thuốc này đã gần hút xong.
“Đã xử lý xong chuyện rồi hả?”
“Khụ khụ…” Bị sặc một ngụm khói, Trương Thần Phi ho khù khù, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, “Bảo bối, sao em bước đi lại không có tiếng vậy.”
“Buổi toà phán xử của Giang Nhu Nhu và NC vẫn còn chưa mổ, em sẽ quan sát nó, anh không cần quá khẩn trương.” Tiêu Tê khó có được không la rầy gì, chính mình cũng cầm lấy một điếu thuốc lên ngậm vào miệng.
Ngoại thiết trí não không giống nhau, chỉ là nội thiết là giống nhau, số liệu liên quan ở trong tay mấy công ty sản xuất trí não thì lấy được của ai cũng đều giống nhau.
“Ừ, bên trong nước thì vẫn chưa thể dừng, số liệu cần hai phần mới có khả năng làm được.” Trương Thần Phi kẹp điếu thuốc đi, “Đừng hút, muốn nếm mùi thuốc lá thì có thể nếm trong miệng anh nè… Úi da!”
Cố gắng lấy thuốc lá để làm cớ hôn, chưa được gì chỉ được một cái cắn vào miệng của tiểu kiều thê.
Chủ nhật là Ma Vương sẽ gặp mặt fan. Nói là gặp mặt chứ thật ra là Thạch Phi muốn quảng cáo phụ kiện cho game thực tế ảo.
Phụ kiện vũ khí của [Ngân Hà Vinh Quang] chính thức được đưa ra thị trường, làm người phát ngôn cho game này, bạn học Vương Mạc phải đi bán mặt để tuyên truyền. Mà là một streamer, hoạt động này cũng cần được live stream, fan không được đến hiện trường xem cũng có thể ở nhà xem live stream.
“Đây là súng mini xuyên giáp, chế tác có thể nói là vô cùng tuyệt vời.” Ngày hôm nay Ma Vương mặc một thân trang phục trong trò chơi, đứng trước màn ảnh cứ như là đã phá vỡ giới hạn của giả tưởng và thực tế, đẹp trai chói loá.
[A a a a, tui muốn chết qua, A Thần của chúng ta sao có thể đẹp trai như thế!]
[Không được đến tận nơi tui chỉ có thể cắn khăn khóc ròng, quỳ cầu tiểu hoả bạn giúp tui mua đồ chơi.]
“Vũ khí này là do Ma Vương mang lại độ hot, nó được làm ngay lúc game mới ra, lúc vẽ thiết kế xong được tổng tài tặng một vài người bạn.” MC tại hiện trường cũng là đồng thời tuyên truyền sản phẩm, cười giới thiệt sản phẩm mini xuyên giáp này cho Ma Vương.
“Thật không, ba ba Thần Phi đối xử với tôi thật tốt.” Ma Vương cười lộ ra hai cái răng khểnh, cầm súng hàng mẫu lên, nhắm vào fan dưới đài, “Mọi người đoán xem súng bắn ra cái gì?”
“Tình yêu!!!” Fan đồng loạt kêu lớn.
Đây là một tiết mục ngắn lúc Ma Vương live stream, lúc đang đánh phó bản thì gặp một tên cướp, còn vô cùng hèn mọn mà chuyên cướp của Art. Can thiệp không có kết quả mà đối phương chửi lại. Nhà vô địch thế giới cũng chẳng khiêm nhượng hay rộng lượng gì, trực tiếp đòi PK dã ngoại với đối phương.
Cơ giáp của Art đánh cho người đối diện răng rơi đầy đất, cuối cùng là giơ súng lên, hỏi đối thủ đang ở trong trạng thái thảm thiết: “Người anh em, cậu đoán xem súng sẽ bắn ra cái gì?”
“Đạn xuyên giáp?”’
“Không.” Ma Vương khẽ cười trước màn hình, “Là tình yêu.”
“Mẹ nó, cậu có bệnh hả!” Mắng một câu cuối cùng, đối diện đã bị bắn thành mảnh vụn.
Cho nên lúc fan ở hiện trường nghe được câu này thì lập tức kích động đến tột đỉnh. Trong khung bình luận của live stream cũng bị hai chữ này chiếm hết, fan của Ma Vương tức khắc rơi vào điên cuồng.
Tiêu Tê nằm ở trên cỏ, sung sướng nằm trên đùi ông xã.
“Anh giận.” Trương Thần Phi bỏ một miếng xoài vào miệng tiểu kiều thê, hừ hừ nói.
“Làm sao?” Tiêu Tê dời mắt từ trên màn ảnh, nhìn về phía hắn.
“Không thể đọc truyện, không thể chơi game, anh đúng là khổ, em còn ở đây nhìn dã nam nhân.” Tổng tài đại nhân biểu thị mình rất đau lòng.
“Nói bậy gì đó.” Tiêu Tê trừng hắn, “Vậy anh muốn làm gì?”
Làm em… Suýt chút nữa thì Trương Thần Phi đã thốt ra, cuốn đầu lưỡi vào: “Làm… chút trò chơi nhỏ.”
“Ví dụ như?”
“Lúc còn bé anh từng chơi cái này, đơn giản lắm, sẽ không gây ra kịch bản trò chơi gì đâu. Chính là, người mù sờ voi.”
Khi còn bé Tiêu Tê không chơi trò gì, vô cùng hiếu kỳ. Tắt live stream, để cho Trương Thần Phi bịt mắt lại, nhận đồ ông xã đưa đến để đoán.
Vật đầu tiên, lành lạnh mềm mềm còn có mùi trái cây.
“Xoài!”
Vật thứ hai, mềm mềm dài dài còn có nước chảy.
“A, là cái đó, bình tưới hoa.”
Vật thứ ba, có vải bên ngoài còn hơi cưng cứng.
“Đây là gì vậy?” Tiêu Tê nhíu mày không đoán ra được.
Trương Thần Phi nhịn cười lại gần tai cậu nhẹ giọng nói: “Đây là Trương Tiểu Điểu.”
“… Cút!”
Cuối tuần vui vẻ cứ trôi qua như thế, giảm giải trí đi đúng là có thể làm chậm lại quá trình nhập vai, lần này Trương Thần Phi kiên trì được hai ngày, đến sáng sớm thứ hai vẫn tỉnh táo.
Phó tổng mới của Ba Tiêu đã nhậm chức, lượng công việc của Tiêu Tê giảm bớt một phần ba, thoải mái không ít. Tốn hết thời gian đến trưa mới xử lý xong hết việc quan trọng, trưa này gọi điện thoại cho Trương Thần Phi hỏi hắn có muốn ăn trưa chung không.
“Bảo bối, hôm nay anh bận qua, bên NC chủ động liên hệ Thạch Phi, muốn cùng nhau khai phá ứng dụng xoá bộ nhớ trong.” Trương Thần Phi rất là ân hận, chuyện bình thường thì hắn cũng có thể xử lý lúc lậm vào kịch bản, nhưng việc liên quan đến trí não thì không được. Hắn phải nắm chặt thời gian để xử lý những chuyện này, sợ đột nhiên sau đó lại lậm vào kịch bản thì không giải quyết được.
“Ừ, không sao, anh làm đi, nhớ ăn đó. Tan làm có đến đón em không?”
“Đương nhiên, việc này trước hai giờ chiều là có thể làm xong, anh chắc chắn sẽ đến đón em đúng giờ.”
Đến lúc tan tầm, Lương phó tổng đột nhiên chạy đến phòng tổng tài nói Thạch Phi đưa đến một số mô hình, đang để trong đại sảnh.
“Đồ gì?”
“Súng đồ chơi, có chừng hơn một trăm cái, cậu tính làm hoạt động gì đó với Trương tổng à?” Chuyện hoạt động live stream đáng lẽ ra là Lương phó tổng nên biết, ông không biết là đó phải tổng tài tự thương lượng trực tiếp với đối phương hay không.
“Cứ nhận trước đi, tí tôi sẽ hỏi anh ấy.” Tiêu Tê nhíu mày, thấy chuyện có chút sai sai.
Lương phó tổng trả lời rồi đi ra ngoài, mới ra thì đụng phải Trương Thần Phi tới đón tiểu kiều thê tan tầm: “Trương tổng.”
“Súng là tôi đưa đến, nhận đi.” Trong miệng Trương Thần Phi ngậm một cây xì gà không cắt đầu, phát ra một tiếng cười nhạo từ trong mũi, xua tay ý bảo Lương phó tổng mau đi đi rồi nghênh ngang đi vào phòng tổng tài.
“Anh đưa nhiều phụ kiện game đến để làm gì… A!” Tiêu Tê bỗng chốc bị ôm ngang lên, hoảng sợ không thôi.
“Lão tử dùng báng súng chỉ vào đầu cha em, ông ta đã đồng ý gả em cho tôi, lấy một trăm khẩu súng làm sính lễ. Sau này em chính là vợ của lão tử đây!”
Danh sách chương