Võ Uy hầu phủ, tam phòng.
Thẩm Tĩnh Thu đứng ở dưới mái hiên, ưỡn thẳng sống lưng. Hết thảy đều có vẻ như không đúng sự thật, nhưng là, giờ phút này nàng đích thực là đứng trong địa bàn Trầm gia ở tam phòng . Nghe tấy có tiếng động, Thẩm Tĩnh Thu hướng đôi mắt lạnh nhìn về phía Lưu bà tử.
Lưu bà tử gặp Thẩm Tĩnh Thu liền chặn đường đi của nàng, cười quái dị một tiếng, "Mong tam cô nương giúp đỡ, ở phía trước có khách đến, lão phu nhân để cho nô tì mời tam lão gia cùng tam phu nhân đi qua gian nhà thứ nhất."
Thẩm Tĩnh Thu mặt không biểu cảm nhìn đối phương, "Khách đến? Là Phàn gia, đúng không?"
Lưu bà tử nhíu mày, thầm nghĩ tin tức của tam cô nương quả là rất nhanh. Lưu bà tử tỏ vẻ không thể nói, chờ thấy tam lão gia tam phu nhân, tự nhiên sẽ nói rõ, còn mời Thẩm Tĩnh Thu nhường đường.
Thẩm Tĩnh Thu cười lạnh một tiếng, "Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân đang mang thai vất vả, ca ca lại không có mặt ở quý phủ. Đã là Phàn gia đến , vậy cho ta ra mặt tiếp đón đi."
"Cái này không hợp quy củ." Lưu bà tử lúc này phản bác.
Thẩm Tĩnh Thu trừng mắt, không hợp quy củ? Nàng là nàng dâu chưa qua cửa của Phàn gia, tại sao không hợp quy củ? Hơn nữa nàng lại thừa biết, Phàn gia hôm nay đến quý phủ là vì từ hôn. Sự việc này liên quan tới hôn sự của nàng, nên nàng càng phải ra mặt. Nhưng là Lưu bà tử lại nhất định không chịu, nhất định phải để cho Tam lão gia Thẩm Thanh Khang ra mặt.
Thẩm Tĩnh Thu cười lạnh, quả nhiên là thế. Ở đời trước, Phàn gia đến từ hôn, cũng là sai người cho mời Thẩm Thanh Khang ra mặt tiếp đón. Thẩm Tĩnh Thu trước đó hoàn toàn không biết gì cả. Vì thế Lưu bà tử thật thuận lợi nhìn thấy Thẩm Thanh Khang. Thẩm Thanh Khang không để ý thân thể, lại càng không có Cố đại gia ngăn cản, cố ý muốn ra ngoài gặp người của Phàn gia.
Được biết Phàn gia từ hôn, giận dữ công tâm, đương trường hộc máu, ba ngày sau đi đời nhà ma. Mẫu thân nàng Thẩm Dư Thị đả kích, đầu tiên là sinh nở, kết quả lại là khó sinh, một xác hai mạng. Không đến thời gian một tháng, phụ tử mẫu vong (cha mẹ đều chết), thê thảm vô cùng. Kỳ để hiếu tang qua đi, ca ca rời nhà, nói là đi tòng quân, từ đó về sau sinh tử không rõ. Mà nàng trở thành lại trở thành một người mồ côi, bị bức phải tiến cung tuyển tú.
Ở trong cung, một đời đều là kiếp nạn, phí hoài mười năm thanh xuân, bị người thương yêu rót cho một ly rượi độc, ôm nỗi hận mà chết.
Mỗi khi nghĩ tới nguyên nhân gốc rễ như thế, Thẩm Tĩnh Thu liền bình tĩnh lạ thường. Vô số lần nghĩ, nếu là nàng có thể trọng sinh, nàng nhất định phải thay đổi số phận của cha, mẹ, anh trai, và thay đổi vận mệnh của mình, không bao giờ để cho sự tình đời trước phát sinh nữa.
Không nghĩ tới, lão thiên gia thật sự cho nàng cơ hội trọng sinh. Liền trong thời khắc này, đối mặt Lưu bà tử, xác định Phàn gia đã đến, Thẩm Tĩnh Thu chân chính xác định, chính mình thật sự trùng sinh , mang theo ký ức đời trước, mọi chuyện kia đều chưa có phát sinh. Cảm tạ trời xanh, một đời, nàng tin tưởng, thời khắc nàng trùng sinh, mọi chuyện nàng đều muốn cải biến.
Lưu bà tử hiện tại ồn ào, khăng khăng đòi đi gặp tam lão gia Thẩm Thanh Khang. Thẩm Tĩnh Thu chẳng muốn cùng nàng ta dong dài, trực tiếp vả miệng nàng ta.
Lưu bà tử ôm gò má bị đánh, ánh mắt không dám tin nhìn Thẩm Tĩnh Thu.
Thẩm Tĩnh Thu cười lạnh, "Đây là địa bàn tam phòng, ngươi chỉ là nô tì nhị phòng, ai cho ngươi lá gan lớn chết hết rồi? Cút."
Lưu bà tử bị bà tử của tam phòng đánh đuổi ra ngoài. Thẩm Tĩnh Thu lúc này phân phó hạ nhân, bảo vệ tốt cửa viện, nàng trở về đới trước, không cho kẻ nào tiến vào bất luận là ai. Ngay cả lão phu nhân nhân đích thân đến, cũng không chấp thuận cho người vào. Ai dám để người tiến vào quấy rầy tam lão gia cùng tam phu nhân nghỉ ngơi, nàng lột da kẻ đó.
Thẩm Tĩnh Thu thập phần khí phách, lúc này khiến mọi người kinh sợ. Thẩm Tĩnh Thu bình thường vẫn làm cho người ta có cảm giác là một người trầm lặng, nói chuyện cũng đều là nhỏ nhẹ ít lời. Khí phách như vậy của Thẩm Tĩnh Thu mọi người vẫn là lần đầu tiên mới nhìn thấy, ai nấy đều có chút ngỡ ngàng. Nhất là mấy nha đầu hầu hạ bên người Thẩm Tĩnh Thu, càng cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Thẩm Tĩnh Thu mặc kệ người khác nghĩ về mình như thế nào, trực tiếp dẫn người đi tùng hạc đường gặp người Phàn gia .
Giữa ngày hè, cũng không phải ngày chính tử (không biết edit đoạn này thế nào nữa nên để nguyên, ai bết thì giúp giùm mình nhe~), Phàn phu nhân ngồi kiệu đích thân đến Trầm gia, đương nhiên không phải vì thăm người thân.
Phàn phu nhân thật ra là muốn cùng Thẩm lão phu nhân biểu lộ rõ ràng thái độ của mình, Thẩm tam lão gia Thẩm Thanh Khang đã sắp không thể chống đỡ, Phàn gia tự nhiên không thể cưới một bé gái mồ côi mất đi rồi phụ thân che chở về nhà. Cho nên Phàn gia muốn từ hôn.
Điều này thật ngoài ý muốn của Thẩm lão phu nhân, Thẩm lão phu nhân hỏi Phàn phu nhân là từ chỗ nào nghe tới những tin đồn vô căn cứ, Thẩm Thanh Khang chỉ là thân thể có chút suy yếu, thường xuyên nóng bừng sốt nhẹ, tại sao lại thành liền mau không được? Rốt cuộc là ai ở đó nói lời bịa đặt.Phàn phu nhân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), "Trước mặt người sáng không nói chuyện tối, chuyện cho tới bây giờ, lão phu nhân còn lấy cớ gì? Còn muốn giấu giếm hay sao. Nếu vãn bối không có nắm chắc hoàn toàn, sao dám tới cửa đưa ra yêu cầu này. Liền là bởi vì vãn bối có tin tức xác thực, biết tam lão gia không thể qua khỏi, thừa dịp người vẫn còn chưa mất, hôn sự này nhanh chóng phải hủy bỏ. Đừng đợi đến tam lão gia tới, khi đó muốn từ hôn, chẳng phải muốn bêu danh cho Phàn gia chúng ta. Ta nói, năm đó hôn sự này vốn không nên ước định. Chỉ có thể nói lão gia nhà ta thành thật, cùng Thẩm tam lão gia nói một câu đùa giỡn, thế nhưng lại tưởng là sự thật. Bất quá, hiện tại vẫn còn kịp, con trai của gia đình ta cũng không có bị Thẩm Tĩnh Thu liên lụy. Lão phu nhân, hôn sự Phàn gia chúng ta quyết định thoái lui rồi, thỉnh lão phu nhân sớm ra quyết định, ta cũng không muốn đại gia tộc thành bộ mặt khó xem."
Thẩm lão phu nhân quả thật rất khó xử, đối Phàn gia có phần bất mãn, đồng thời, đối châm sự châm ngòi của nàng dâu Tẩm Lưu Thị lại là một bụng oán khí. Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị âm thầm cười trộm, từ hôn mới tốt, như vậy mục đích của nàng ta cũng coi như đạt được. Thẩm Thanh Khang sắp chết, Thẩm Tĩnh Thu nóng lòng cũng không đủ tư cách được đến Phàn gia bàn chuyện hôn sự này. Như vậy, kế hoạch của nàng từng bước một thực hiện. Cuối cùng, toàn bộ Trầm gia đều sẽ là thuộc về nhị phòng . Về phần đại phòng cùng tam phòng, đều không có người, tự nhiên không cần để ý.
Thẩm Tĩnh Thu ở ngoài cửa mọi sự tinh đều nghe được, cười lạnh một tiếng, để cho nha đầu vén rèm, tiến vào bên trong. Cung kính hướng lão phu nhân hành lễ, sau đó nói: "Phụ thân, thân thể không khoẻ, vì vậy phái cháu gái đến đây. Bởi Lưu bà tử ăn nói thiếu sót, phụ thân đã biết được Phàn gia có ý từ hôn mà đến. Phụ thân để cho ta tới đây, chính là cho ta thay người nói một câu. Phàn gia đã muốn từ hôn, thì lui được liền lui đi. Trầm gia cho tới bây giờ không có cảm thấy hôn sự này là trân quý. Còn muốn mời Phàn phu nhân đem thiếp canh (Tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh để hai bên trao đổi xem có hơp̣ tuổi không ấy) của tiểu nữ tử ra, mặt khác đây là canh thiếp của Phàn công tử, mời nhìn xem có tốt không. Mặt khác mời Phàn phu nhân viết một câu, hôn sự này cứ như thế mà làm."
Thẩm Tĩnh Thu động tác vô cùng nhanh, không đợi Thẩm lão phu nhân nói hỏi, liền tiền trảm hậu tấu, mẹ của Thẩm Thanh Khang trên danh nghĩa, đem hôn sự này cấp tốc thoái lui.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị cao hứng muốn vỗ tay, tiểu nha đầu, còn không biết việc này có tính nghiêm trọng như thế nào. Chờ tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận . Bất quá nhị phu nhân đối với việc này nghe tỏ vẻ thấy kỳ gì kỳ lạ. Đối với nàng ta, Thẩm Tĩnh Thu càng ngu xuẩn càng tốt.
Thẩm lão phu nhân muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi. Hai nhà mỗi người lấy thiếp canh trở về, viết lại câu dưới thư từ hôn, từ hôn đã là việc chắc như đinh đóng cột.
Phàn phu nhân thuận lợi đạt thành mục đích, không bễu môi, tươi cười cũng nhiều hơn phân nữa. Đối Thẩm Tĩnh Thu nói, " Là rất cảm kích tiểu cô nương biết điều, chính là cái tình cách này a, rất cứng rắn. Về sau phải tự mình giải quyết cho tốt." Sau đó cùng Thẩm lão phu nhân cáo từ một tiếng, cầm thiếp canh của con mình rời đi.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Tĩnh Thu biểu tình đều thật bình tĩnh,giống như nàng và việc từ hôn này không can hệ.
Thẩm lão phu nhân chộp ấy cây gậy, muốn hướng Thẩm Tĩnh Thu mà muốn đánh. Cây gậy giơ lên không trung, Thẩm lão phu nhân thở dài một tiếng, sau đó buông cây gậy, "Phụ thân ngươi thật sự biết sự tình Phàn gia hủy hôn?"
Thẩm Tĩnh Thu ừ một tiếng, không nói là phải, cũng chằng nói không phải.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị có chút nghi ngờ không rõ, lấy tính tình của Thẩm Thanh Khang, được biết việc này thế nào lại không nháo? Lại cũng không hộc máu? Cái này quá không bình thường a. Hay là này tiểu nha đầu này đang nói dối? Nhưng là, cái này nàng ta cũng không nghĩ thông được, tiểu nha đầu dối trá này làm sao có thể cam nguyện từ hôn, bỏ đi cuộc hôn nhân tốt thế này với Phàn gia.
Thẩm lão phu nhân tiếp tục hỏi nói, "Những lời kia thực sự do phụ thân ngươi nói ."
"Vâng." Lần này Thẩm Tĩnh Thu trả lời dứt khoát.
Thẩm lão phu nhân thở dài, "Thôi, thôi. Cuộc hôn sự này là do phụ thân ngươi quyết định , nếu là phụ thân ngươi đồng ý hủy hôn, thì lão nhân cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là kể từ bây giờ, để cho ngươi một hôn sự tốt liền rất gian nan. Thu nhi, ngươi có thể hiểu được?"
"Cháu gái hiểu rõ. Phàn gia không nguyện ý cùng Trầm gia kết thân gia, cố ý từ hôn. Trầm gia chúng ta nếu là dây dưa không dứt, không chỉ có không đạt được mục đích, còn có thể để cho người bên ngoài bất bình hơn. Nếu là người của Phàn gia bên ngoài nói hươu nói vượn, thanh danh của Trầm gia cùng cháu gái đều bị liên lụy. Thay vì đến lúc đó hai nhà vạch mặt, chúng ta đối mặt cũng không tốt, không bằng thuận thế đẩy thuyền, hôn sự liền lui một bước. Dù sao cháu gái vẫn chưa trưởng thành, như vậy có thể đủ khả năng để chờ đợi một vài năm." Thẩm Tĩnh Thu thật bình tĩnh nói.
"Xem ra ngươi đều đã suy nghĩ ẩn thận cả rồi , một khi đã như vậy, lão thân cũng không có ý kiền gì. Trở về cổ của phụ thân ngươi nói kết quả của hôn sự này đi." Thẩm lão phu nhân vẫy vẫy tay, ý bảo Thẩm Tĩnh Thu lui ra.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị cũng muốn đi, Thẩm lão phu nhân lườm nàng một cái, cảnh cáo nàng ta một chút.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị làm bộ vô tri, tỏ vẻ vô tội, chính mình cái gì đều không biết a.
Thẩm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Lão thân hỏi ngươi, bện tình của lão tam, có phải hay không ngươi phái người nói cho Phàn gia, Phàn gia như vậy mới có tể từ hôn."
"Oan uổng a!" Thẩm Lưu Thị lúc này kêu oan, tỏ vẻ chính mình cái gì đều chưa làm qua. Về phần sự tình Phàn gia từ hôn, cùng nàng càng không quan hệ. Từ tam lão gia Thẩm Thanh Khang bị bệnh, cho tới Phàn phu nhân có ý từ hôn. Lấy con người Phàn gia tính ra, từ hôn là chuyện sớm muộn. Lão phu nhân đem việc này trách tội lên trên đầu nàng ta, nàng ta không phục, nàng ta tỏ vẻ vô cùng oan uổng.
Thẩm lão phu nhân sắc mặt mỏi mệt xua tay, ý bảo Thẩm Lưu Thị lui ra ngoài.
Thẩm Lưu Thị mới ra khỏi tùng hạc đường, nụ cười trên khuôn mặt liền hiện ra. Nhưng ngay sau đó liền thu lại nụ cười, phân phó bên người Trần ma ma, "Đi xem tam phòng cho thật kĩ. Nhất định phải biết rõ ràng thân thể hiện giờ của tam lão gia." Thẩm Thanh Khang một ngày không chết, nàng ta một ngày bất an. Cho nên Thẩm Thanh Khang tất yếu phải chết, lại còn phải chết cho thật sớm nữa kìa.
Không phải nàng ta là người tâm ngoan thủ lạt (ý nói người tàn nhẫn), thế nào cũng phải giết chết Thẩm Thanh Khang. Là Thẩm Thanh Khang thân thể không còn đủ khí tức, chính bản thân không thể sống không nổi nữa. Một khi đã như vậy, gia sản Trầm gia, đương nhiên không thể thiếu một phần cho tam phòng. Không chỉ có Thẩm Thanh Khang phải chết, Thẩm Dư Thị cũng không thể sống. Không có hai người lớn, hai huynh muội còn lại giải quyết càng đơn giản. Về phần thứ nữ cùng di nương tam phòng, Thẩm Lưu Thị càng không để vào trong mắt. Bóp chết các nàng, không khác so với bóp chết con kiến là bao.
Thẩm Tĩnh Thu đứng ở dưới mái hiên, ưỡn thẳng sống lưng. Hết thảy đều có vẻ như không đúng sự thật, nhưng là, giờ phút này nàng đích thực là đứng trong địa bàn Trầm gia ở tam phòng . Nghe tấy có tiếng động, Thẩm Tĩnh Thu hướng đôi mắt lạnh nhìn về phía Lưu bà tử.
Lưu bà tử gặp Thẩm Tĩnh Thu liền chặn đường đi của nàng, cười quái dị một tiếng, "Mong tam cô nương giúp đỡ, ở phía trước có khách đến, lão phu nhân để cho nô tì mời tam lão gia cùng tam phu nhân đi qua gian nhà thứ nhất."
Thẩm Tĩnh Thu mặt không biểu cảm nhìn đối phương, "Khách đến? Là Phàn gia, đúng không?"
Lưu bà tử nhíu mày, thầm nghĩ tin tức của tam cô nương quả là rất nhanh. Lưu bà tử tỏ vẻ không thể nói, chờ thấy tam lão gia tam phu nhân, tự nhiên sẽ nói rõ, còn mời Thẩm Tĩnh Thu nhường đường.
Thẩm Tĩnh Thu cười lạnh một tiếng, "Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân đang mang thai vất vả, ca ca lại không có mặt ở quý phủ. Đã là Phàn gia đến , vậy cho ta ra mặt tiếp đón đi."
"Cái này không hợp quy củ." Lưu bà tử lúc này phản bác.
Thẩm Tĩnh Thu trừng mắt, không hợp quy củ? Nàng là nàng dâu chưa qua cửa của Phàn gia, tại sao không hợp quy củ? Hơn nữa nàng lại thừa biết, Phàn gia hôm nay đến quý phủ là vì từ hôn. Sự việc này liên quan tới hôn sự của nàng, nên nàng càng phải ra mặt. Nhưng là Lưu bà tử lại nhất định không chịu, nhất định phải để cho Tam lão gia Thẩm Thanh Khang ra mặt.
Thẩm Tĩnh Thu cười lạnh, quả nhiên là thế. Ở đời trước, Phàn gia đến từ hôn, cũng là sai người cho mời Thẩm Thanh Khang ra mặt tiếp đón. Thẩm Tĩnh Thu trước đó hoàn toàn không biết gì cả. Vì thế Lưu bà tử thật thuận lợi nhìn thấy Thẩm Thanh Khang. Thẩm Thanh Khang không để ý thân thể, lại càng không có Cố đại gia ngăn cản, cố ý muốn ra ngoài gặp người của Phàn gia.
Được biết Phàn gia từ hôn, giận dữ công tâm, đương trường hộc máu, ba ngày sau đi đời nhà ma. Mẫu thân nàng Thẩm Dư Thị đả kích, đầu tiên là sinh nở, kết quả lại là khó sinh, một xác hai mạng. Không đến thời gian một tháng, phụ tử mẫu vong (cha mẹ đều chết), thê thảm vô cùng. Kỳ để hiếu tang qua đi, ca ca rời nhà, nói là đi tòng quân, từ đó về sau sinh tử không rõ. Mà nàng trở thành lại trở thành một người mồ côi, bị bức phải tiến cung tuyển tú.
Ở trong cung, một đời đều là kiếp nạn, phí hoài mười năm thanh xuân, bị người thương yêu rót cho một ly rượi độc, ôm nỗi hận mà chết.
Mỗi khi nghĩ tới nguyên nhân gốc rễ như thế, Thẩm Tĩnh Thu liền bình tĩnh lạ thường. Vô số lần nghĩ, nếu là nàng có thể trọng sinh, nàng nhất định phải thay đổi số phận của cha, mẹ, anh trai, và thay đổi vận mệnh của mình, không bao giờ để cho sự tình đời trước phát sinh nữa.
Không nghĩ tới, lão thiên gia thật sự cho nàng cơ hội trọng sinh. Liền trong thời khắc này, đối mặt Lưu bà tử, xác định Phàn gia đã đến, Thẩm Tĩnh Thu chân chính xác định, chính mình thật sự trùng sinh , mang theo ký ức đời trước, mọi chuyện kia đều chưa có phát sinh. Cảm tạ trời xanh, một đời, nàng tin tưởng, thời khắc nàng trùng sinh, mọi chuyện nàng đều muốn cải biến.
Lưu bà tử hiện tại ồn ào, khăng khăng đòi đi gặp tam lão gia Thẩm Thanh Khang. Thẩm Tĩnh Thu chẳng muốn cùng nàng ta dong dài, trực tiếp vả miệng nàng ta.
Lưu bà tử ôm gò má bị đánh, ánh mắt không dám tin nhìn Thẩm Tĩnh Thu.
Thẩm Tĩnh Thu cười lạnh, "Đây là địa bàn tam phòng, ngươi chỉ là nô tì nhị phòng, ai cho ngươi lá gan lớn chết hết rồi? Cút."
Lưu bà tử bị bà tử của tam phòng đánh đuổi ra ngoài. Thẩm Tĩnh Thu lúc này phân phó hạ nhân, bảo vệ tốt cửa viện, nàng trở về đới trước, không cho kẻ nào tiến vào bất luận là ai. Ngay cả lão phu nhân nhân đích thân đến, cũng không chấp thuận cho người vào. Ai dám để người tiến vào quấy rầy tam lão gia cùng tam phu nhân nghỉ ngơi, nàng lột da kẻ đó.
Thẩm Tĩnh Thu thập phần khí phách, lúc này khiến mọi người kinh sợ. Thẩm Tĩnh Thu bình thường vẫn làm cho người ta có cảm giác là một người trầm lặng, nói chuyện cũng đều là nhỏ nhẹ ít lời. Khí phách như vậy của Thẩm Tĩnh Thu mọi người vẫn là lần đầu tiên mới nhìn thấy, ai nấy đều có chút ngỡ ngàng. Nhất là mấy nha đầu hầu hạ bên người Thẩm Tĩnh Thu, càng cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Thẩm Tĩnh Thu mặc kệ người khác nghĩ về mình như thế nào, trực tiếp dẫn người đi tùng hạc đường gặp người Phàn gia .
Giữa ngày hè, cũng không phải ngày chính tử (không biết edit đoạn này thế nào nữa nên để nguyên, ai bết thì giúp giùm mình nhe~), Phàn phu nhân ngồi kiệu đích thân đến Trầm gia, đương nhiên không phải vì thăm người thân.
Phàn phu nhân thật ra là muốn cùng Thẩm lão phu nhân biểu lộ rõ ràng thái độ của mình, Thẩm tam lão gia Thẩm Thanh Khang đã sắp không thể chống đỡ, Phàn gia tự nhiên không thể cưới một bé gái mồ côi mất đi rồi phụ thân che chở về nhà. Cho nên Phàn gia muốn từ hôn.
Điều này thật ngoài ý muốn của Thẩm lão phu nhân, Thẩm lão phu nhân hỏi Phàn phu nhân là từ chỗ nào nghe tới những tin đồn vô căn cứ, Thẩm Thanh Khang chỉ là thân thể có chút suy yếu, thường xuyên nóng bừng sốt nhẹ, tại sao lại thành liền mau không được? Rốt cuộc là ai ở đó nói lời bịa đặt.Phàn phu nhân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), "Trước mặt người sáng không nói chuyện tối, chuyện cho tới bây giờ, lão phu nhân còn lấy cớ gì? Còn muốn giấu giếm hay sao. Nếu vãn bối không có nắm chắc hoàn toàn, sao dám tới cửa đưa ra yêu cầu này. Liền là bởi vì vãn bối có tin tức xác thực, biết tam lão gia không thể qua khỏi, thừa dịp người vẫn còn chưa mất, hôn sự này nhanh chóng phải hủy bỏ. Đừng đợi đến tam lão gia tới, khi đó muốn từ hôn, chẳng phải muốn bêu danh cho Phàn gia chúng ta. Ta nói, năm đó hôn sự này vốn không nên ước định. Chỉ có thể nói lão gia nhà ta thành thật, cùng Thẩm tam lão gia nói một câu đùa giỡn, thế nhưng lại tưởng là sự thật. Bất quá, hiện tại vẫn còn kịp, con trai của gia đình ta cũng không có bị Thẩm Tĩnh Thu liên lụy. Lão phu nhân, hôn sự Phàn gia chúng ta quyết định thoái lui rồi, thỉnh lão phu nhân sớm ra quyết định, ta cũng không muốn đại gia tộc thành bộ mặt khó xem."
Thẩm lão phu nhân quả thật rất khó xử, đối Phàn gia có phần bất mãn, đồng thời, đối châm sự châm ngòi của nàng dâu Tẩm Lưu Thị lại là một bụng oán khí. Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị âm thầm cười trộm, từ hôn mới tốt, như vậy mục đích của nàng ta cũng coi như đạt được. Thẩm Thanh Khang sắp chết, Thẩm Tĩnh Thu nóng lòng cũng không đủ tư cách được đến Phàn gia bàn chuyện hôn sự này. Như vậy, kế hoạch của nàng từng bước một thực hiện. Cuối cùng, toàn bộ Trầm gia đều sẽ là thuộc về nhị phòng . Về phần đại phòng cùng tam phòng, đều không có người, tự nhiên không cần để ý.
Thẩm Tĩnh Thu ở ngoài cửa mọi sự tinh đều nghe được, cười lạnh một tiếng, để cho nha đầu vén rèm, tiến vào bên trong. Cung kính hướng lão phu nhân hành lễ, sau đó nói: "Phụ thân, thân thể không khoẻ, vì vậy phái cháu gái đến đây. Bởi Lưu bà tử ăn nói thiếu sót, phụ thân đã biết được Phàn gia có ý từ hôn mà đến. Phụ thân để cho ta tới đây, chính là cho ta thay người nói một câu. Phàn gia đã muốn từ hôn, thì lui được liền lui đi. Trầm gia cho tới bây giờ không có cảm thấy hôn sự này là trân quý. Còn muốn mời Phàn phu nhân đem thiếp canh (Tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh để hai bên trao đổi xem có hơp̣ tuổi không ấy) của tiểu nữ tử ra, mặt khác đây là canh thiếp của Phàn công tử, mời nhìn xem có tốt không. Mặt khác mời Phàn phu nhân viết một câu, hôn sự này cứ như thế mà làm."
Thẩm Tĩnh Thu động tác vô cùng nhanh, không đợi Thẩm lão phu nhân nói hỏi, liền tiền trảm hậu tấu, mẹ của Thẩm Thanh Khang trên danh nghĩa, đem hôn sự này cấp tốc thoái lui.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị cao hứng muốn vỗ tay, tiểu nha đầu, còn không biết việc này có tính nghiêm trọng như thế nào. Chờ tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận . Bất quá nhị phu nhân đối với việc này nghe tỏ vẻ thấy kỳ gì kỳ lạ. Đối với nàng ta, Thẩm Tĩnh Thu càng ngu xuẩn càng tốt.
Thẩm lão phu nhân muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi. Hai nhà mỗi người lấy thiếp canh trở về, viết lại câu dưới thư từ hôn, từ hôn đã là việc chắc như đinh đóng cột.
Phàn phu nhân thuận lợi đạt thành mục đích, không bễu môi, tươi cười cũng nhiều hơn phân nữa. Đối Thẩm Tĩnh Thu nói, " Là rất cảm kích tiểu cô nương biết điều, chính là cái tình cách này a, rất cứng rắn. Về sau phải tự mình giải quyết cho tốt." Sau đó cùng Thẩm lão phu nhân cáo từ một tiếng, cầm thiếp canh của con mình rời đi.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Tĩnh Thu biểu tình đều thật bình tĩnh,giống như nàng và việc từ hôn này không can hệ.
Thẩm lão phu nhân chộp ấy cây gậy, muốn hướng Thẩm Tĩnh Thu mà muốn đánh. Cây gậy giơ lên không trung, Thẩm lão phu nhân thở dài một tiếng, sau đó buông cây gậy, "Phụ thân ngươi thật sự biết sự tình Phàn gia hủy hôn?"
Thẩm Tĩnh Thu ừ một tiếng, không nói là phải, cũng chằng nói không phải.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị có chút nghi ngờ không rõ, lấy tính tình của Thẩm Thanh Khang, được biết việc này thế nào lại không nháo? Lại cũng không hộc máu? Cái này quá không bình thường a. Hay là này tiểu nha đầu này đang nói dối? Nhưng là, cái này nàng ta cũng không nghĩ thông được, tiểu nha đầu dối trá này làm sao có thể cam nguyện từ hôn, bỏ đi cuộc hôn nhân tốt thế này với Phàn gia.
Thẩm lão phu nhân tiếp tục hỏi nói, "Những lời kia thực sự do phụ thân ngươi nói ."
"Vâng." Lần này Thẩm Tĩnh Thu trả lời dứt khoát.
Thẩm lão phu nhân thở dài, "Thôi, thôi. Cuộc hôn sự này là do phụ thân ngươi quyết định , nếu là phụ thân ngươi đồng ý hủy hôn, thì lão nhân cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là kể từ bây giờ, để cho ngươi một hôn sự tốt liền rất gian nan. Thu nhi, ngươi có thể hiểu được?"
"Cháu gái hiểu rõ. Phàn gia không nguyện ý cùng Trầm gia kết thân gia, cố ý từ hôn. Trầm gia chúng ta nếu là dây dưa không dứt, không chỉ có không đạt được mục đích, còn có thể để cho người bên ngoài bất bình hơn. Nếu là người của Phàn gia bên ngoài nói hươu nói vượn, thanh danh của Trầm gia cùng cháu gái đều bị liên lụy. Thay vì đến lúc đó hai nhà vạch mặt, chúng ta đối mặt cũng không tốt, không bằng thuận thế đẩy thuyền, hôn sự liền lui một bước. Dù sao cháu gái vẫn chưa trưởng thành, như vậy có thể đủ khả năng để chờ đợi một vài năm." Thẩm Tĩnh Thu thật bình tĩnh nói.
"Xem ra ngươi đều đã suy nghĩ ẩn thận cả rồi , một khi đã như vậy, lão thân cũng không có ý kiền gì. Trở về cổ của phụ thân ngươi nói kết quả của hôn sự này đi." Thẩm lão phu nhân vẫy vẫy tay, ý bảo Thẩm Tĩnh Thu lui ra.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị cũng muốn đi, Thẩm lão phu nhân lườm nàng một cái, cảnh cáo nàng ta một chút.
Nhị phu nhân Thẩm Lưu Thị làm bộ vô tri, tỏ vẻ vô tội, chính mình cái gì đều không biết a.
Thẩm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Lão thân hỏi ngươi, bện tình của lão tam, có phải hay không ngươi phái người nói cho Phàn gia, Phàn gia như vậy mới có tể từ hôn."
"Oan uổng a!" Thẩm Lưu Thị lúc này kêu oan, tỏ vẻ chính mình cái gì đều chưa làm qua. Về phần sự tình Phàn gia từ hôn, cùng nàng càng không quan hệ. Từ tam lão gia Thẩm Thanh Khang bị bệnh, cho tới Phàn phu nhân có ý từ hôn. Lấy con người Phàn gia tính ra, từ hôn là chuyện sớm muộn. Lão phu nhân đem việc này trách tội lên trên đầu nàng ta, nàng ta không phục, nàng ta tỏ vẻ vô cùng oan uổng.
Thẩm lão phu nhân sắc mặt mỏi mệt xua tay, ý bảo Thẩm Lưu Thị lui ra ngoài.
Thẩm Lưu Thị mới ra khỏi tùng hạc đường, nụ cười trên khuôn mặt liền hiện ra. Nhưng ngay sau đó liền thu lại nụ cười, phân phó bên người Trần ma ma, "Đi xem tam phòng cho thật kĩ. Nhất định phải biết rõ ràng thân thể hiện giờ của tam lão gia." Thẩm Thanh Khang một ngày không chết, nàng ta một ngày bất an. Cho nên Thẩm Thanh Khang tất yếu phải chết, lại còn phải chết cho thật sớm nữa kìa.
Không phải nàng ta là người tâm ngoan thủ lạt (ý nói người tàn nhẫn), thế nào cũng phải giết chết Thẩm Thanh Khang. Là Thẩm Thanh Khang thân thể không còn đủ khí tức, chính bản thân không thể sống không nổi nữa. Một khi đã như vậy, gia sản Trầm gia, đương nhiên không thể thiếu một phần cho tam phòng. Không chỉ có Thẩm Thanh Khang phải chết, Thẩm Dư Thị cũng không thể sống. Không có hai người lớn, hai huynh muội còn lại giải quyết càng đơn giản. Về phần thứ nữ cùng di nương tam phòng, Thẩm Lưu Thị càng không để vào trong mắt. Bóp chết các nàng, không khác so với bóp chết con kiến là bao.
Danh sách chương