Nhìn biểu cảm biến hóa của Tĩnh Di, Thẩm Tĩnh Sơ đoán được nàng ta đang nghĩ gì, lại không nói ra, nhìn vào đồng hồ nước “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đến chỗ mẫu thân, đừng chậm trễ giờ thỉnh an.”

Thẩm Tĩnh Di mặc dù muốn đuổi theo người kia nhưng cũng bất đắc dĩ phải theo sau Tĩnh Sơ.

Thẩm Tĩnh Sơ đi phía trước, mỉm cười thắng lợi. Sự tình, ngày càng thú vị đây.

Thẩm Tĩnh Sơ đi đến ngoại viện, các di nương đều đã dẫn thứ nữ đến đông đủ. Thẩm Tĩnh Sơ liếc mắc liền nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thu im lặng đứng ở một góc, so sánh nàng ta với Thẩm Tĩnh Di một bụng mưu mô, quả thật là một muội nhu thuận dịu ngoan.

Thẩm Tĩnh Sơ chậm rãi bước đến “Thu muội, đã khỏe hơn chưa?”

Thẩm Tĩnh Thu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, Tĩnh Sơ nhớ ra nàng ta đã mất trí nhớ, bèn bổ sung “Ta là Sơ tỷ tỷ”

NGừng lại một chút “Thu muội đã quên hết tất cả sao?”

Ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi Thẩm Tĩnh Thu, dường như muốn tìm kiếm cái gì đó. Nàng ta rất nhanh liền phản ứng lại “Sơ tỷ tỷ, muôi cái gì cũng đều quên hết cả rồi”

Thẩm Tĩnh Thu đôi mắt mời mịt, quả thật không nhận ra nàng. Nàng ta hẳn là không có trùng sinh, Tĩnh Sơ nghĩ thầm. Huống hồ, lúc Tĩnh Sơ qua đời, Thẩm Tĩnh Thu vẫn đang sống tốt mà.

Đương lúc trò chuyện thì Ninh thị đã đến, mọi người lập tức thỉnh an “Thỉnh an phu nhân”

“Thỉnh an mẫu thân”

“Thỉnh an đại nương”. Cách nói khác người vang lên này quả thật có chút đột ngột,

Mọi người đều nhìn Thẩm Tĩnh Thu với ánh mắt khác thường, “đại nương” là cách xưng hô đối với phụ nữ đã lớn tuổi, hoặc là thiếp xưng với chính t hê, nhưng Thẩm Tĩnh Thu này lại đem “mãu thân” xưng hô thành “đại nương”, quy củ này không biết học từ đâu ra.

Thẩm Tĩnh Thu cũng sửng sốt, chẳng lẽ không phải xưng hô như thế? Con gái tiểu thiếp không phải gọi chính thất đều là “Đại nương” sao? Mấy bộ phim cổ trang truyền hình nàng đã xem đều là lừa bịp à? Khương di nương ngượng ngùng “Thu nhi rơi xuống nước xong đều quên hết chuyện cũ, tỳ thiếp trở về sẽ giáo dục lại nàng thật tốt”. Nói xong, nàng ta bèn nhỏ giọng dặn dò Thẩm Tĩnh Thu “Phải xưng là mẫu thân”

Mẫu thân? Nhưng vị Khương di nương này mới là mẫu thân của nàng chứ? “Nương? Là sao?”

Khương di nương nghe được nàng ta gọi như thế, may mắn là nói nhỏ, không có ai nghe được, bèn nhanh ngăn nàng ta lại “Thu nhi, bên ngoài ngươi vạn lần không thể xưng hô với ta như vậy”

Thẩm Tĩnh Thu có chút bối rối, chẳng qua vị Khương di nương trước mặt này cũng sẽ không lừa mình “Vâng, di nương”

Xem ra quy củ của thế giới này nàng còn phải chậm rãi học lại. Ai nói nữ xuyên không đều là mệnh tốt? Nếu là đích nữ thì đương nhiên là hào quang vô hạn, còn thành thứ nữ, mọi chuyện đều kém một bậc, về sau không chừng chỉ có thể làm di nương. Danh gia thì quy củ nhiều, tranh đấu cũng nhiều, mặc dù nàng cũng từng xem qua các loại đấu đá như cung đấu trạch đấu thì vốn kiến thức cũng không đủ dùng, giống như mới vừa rồi, nàng suýt nữa tự cho mình là đúng.

Nàng tuyệt đối không thể để mất mặt nữ xuyên không được, không phải là thứ nữ sao, nhưng tuy là thứ nữ, nàng tin tưởng bản thân mình thông minh, tuyệt đối có thể mưu cầu tiền đồ như đích nữ!

Ninh thị nhìn quanh mọi người, phát hiện Lưu di nương không có mặt, sắc mặt hơi trầm xuống “Lưu di nương đâu?”

Thẩm Tĩnh lam trên mặt tươi cười đắc ý, lại vẫn hành lễ quy củ “Lưu di nương thân mình không khỏe, phụ thân đau nàng, sáng nay đã miễn thỉnh an”

Ninh thị nhớ tới tối hôm qua khuya khoắt mà Lưu di nương còn sai người đến thỉnh Thẩm Hoằng Uyên đi, sáng nay lại nói không đi thỉnh an, sắc mặt không tránh khỏi có chút khó coi. Thẩm Tĩnh Sơ thấy thế bèn chạy đến kéo tay nàng “Cũng là phụ thân cho phép, lát nữa mẫu thân nói rõ cùng tổ mẫu là được”

Tối hôm qua phụ thân rõ ràng ở chỗ mẫu thân nghỉ ngơi, sáng sớm lại nghe người miễn Lưu di nương thỉnh an, chẳng lẽ là Lưu di nương nửa đêm thỉnh phụ thân qua đó? Thẩm Tĩnh Sơ nhíu mày, quả nhiên là tiểu thiếp, chỉ có bậc này tâm tư nhỏ nhặt.

Ninh thị nhìn Tĩnh Sơ, hiểu được ý tứ của nàng, tuy là ý của lão gia nhưng Lưu di nương vẫn là sai quy củ, nếu nàng quở trách thì lại sẽ có người cho là nàng đối xử chấp nhặt với di nương, nhưng nếu nàng không ý kiến mà báo cho lão phu nhân, lão phu nhân trách hay không trách, cũng chẳng có liên can gì đến nàng.

Ninh thị dẫn mọi người hướng đến Vinh uyển, vào gian trong, mọi người đồng loạt thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân ánh mắt sắc bén, ngày thường mọi người đều theo thứ tự thỉnh an, hôm nay thiếu đi một người, sao lại không nhìn ra được. Huông chi tối hôm qua Lưu di nương thỉnh con mình đi, vốn đã không hợp lẽ, bèn khẽ hừ một tiếng “Lưu di nương đâu?”

Ninh thị cung kính đáp lời “Lưu di nương tối qua thân mình không khỏe, lão gia đã miễn cho nàng thỉnh an sáng nay”

“Miễn…thỉnh an?” Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, người sáng suốt đều có thể nhìn ra lão phu nhân hết sức tức giận.

Thỉnh an này vốn là dành cho lão phu nhân, muốn miễn cũng không phải là Thẩm lão gia, mà là Thẩm lão phu nhân. Như vậy, chẳng phải là có vẻ lão phu nhân làm khó, di nương có mang thân mình không khỏe còn miễn cưỡng bắt nàng ta đi thỉnh an, không có nhân tình? Hơn nữa với quy củ của lão phu nhân, Lưu di nương này không biết dùng thủ đoạn gì mà dụ dỗ con trai mình miễn thỉnh an, chuyện này vốn dĩ không phải chuyện của nam nhân, là chuyện bên trong nội viện nam nhân không nên can thiệp.

Huống hồ, chẳng qua là thỉnh an buổi sáng, cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì, di nương kia vừa mới mang thai thôi đã được chiều chuộng như thế, ngày sau còn thế nào nữa?

Lão phu nhân không muốn trước mặt nhiều người làm mất mặt con trai, bèn sụt sịt mũi “Nếu miễn hôm nay thỉnh an thì Lưu di nương quả thật cũng rảnh rỗi, nàng có bầu, lại suýt đẻ non, phải cầu thần phật phù hộ. Vậy kêu nàng ta chép một lần “Kim Cương Kinh” đi, xong trước bữa tôi, ngày mai cầm qua tự để cầu phúc”

Ninh thị trong lòng khẽ động, cung kính đáp “Vâng, mẫu thân”

Tuy rằng tính tình con dâu này không có ôn nhu khiêm nhường, lão phu nhân làm người cũng tương đối công bằng, chưa từng vì lão gia thiên vị di nương mà đối xử không tốt với nàng. Về điểm này, nàng cũng không thể không nói lão phu nhân cũng là người mẹ chồng khá tốt.

Thẩm Tĩnh Lam lúc này có chút thiếu kiềm chế “Tổ mẫu, Lưu di nương nay đã mang thai, trước bữa tối phải chép xong “Kim Cương kinh” thì quá sức mệt nhọc mà”

“Im miệng!” Ninh thị quát Thẩm Tĩnh Lam, cúi đầu thưa “Con dâu quản giáo không chu toàn, mong mẫu thân thứ lỗi”

Lão phu nhân hừ lạnh “Cái dạng nữ nhân ra sao liền sinh ra nữ nhi như vậy! Lam nhi quả nhiên cần phải học lại quy củ!”

“Nghiêm mama!” Lão phu nhân gọi, Nghiêm mama tiến lên “Từ nay trở đi, ngươi liền tới dạy quy củ cho Lam nhi, không thể để mất thể diện của Thẩm gia!”

Nghiêm mama cung kính đáp “Vâng”

Hai mắt không chút khách khí đánh giá Tĩnh Lam.

Thẩm Tĩnh Lam cảm thấy hốt hoảng, Nghiêm mama là người thế nào, nổi tiếng nghiêm khắc vô cùng, nếu là bà ta dạy quy củ…chỉ sợ không dễ dàng cho qua được…Lại thấy bà ta dùng ánh mắt như thế đánh giá mình, vô cùng hờn giận, chẳng qua nghĩ lại thì dù thế nào nàng cũng là chủ tử, bà ta chẳng qua chỉ là cái hạ nhân, dù sao cũng không dám bất kính với nàng mà.

Nghĩ xong rồi trong lòng nàng ta mới yên ổn một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện