Ninh thị thấy Tĩnh Sơ mắt sáng ngời, không biết nàng đang dự định làm gì, trong lòng vẫn đang lo lắng xem về rồi phải thẩm vấn Tĩnh Di thế nào, mà không hiểu tại sao Tĩnh Sơ lại bình tĩnh đến thế “Tĩnh Sơ, ngày khác hẵng xem, chúng ta nhanh hồi phủ xử lý chuyện của Di nhi trước đã!”

Thẩm Tĩnh Sơ bình tĩnh đáp lại “mẫu thân, Di muội ở trong phủ sao có thể đi đâu được, về sớm về trễ cũng vậy thôi. Tĩnh Sơ thấy phía trước có ít trang sức khá đẹp, muốn đi xem có phù hợp với ý tổ mẫu hay không, còn có mấy ngày nữa là đến sinh thần của tổ mẫu rồi”

Ninh thị nghe vậy cũng gật đầu “Cũng tốt. Tuy rằng ngươi đã chuẩn bị bức trăm thọ đồ, nhưng nếu có món phù hợp hơn thì thêm cũng không sao”

Hai người vào cửa hàng chọn lựa một hồi, cũng khkoong ngoài một ít ngọc trâm vàng bạc, không có gì đặc biệt hợp mắt, hai mẹ con có chút thất vọng, đang chuẩn bị rời đi thì Tĩnh Sơ phát hiện có một cây trâm bạch ngọc, kiểu dáng mới mẻ, sắc ngọc trong suốt, chỉ vào cây trâm “Chưởng quầy, cho ta xem cây ngọc trâm kia”

CHưởng quầy nhìn theo ánh mắt của nàng, có chút khó xử nói “Cây trâm kia đã có người đặt rồi ạ”

“Sao?” Tĩnh Sơ không khỏi thất vọng, vất vả lắm mới tìm được cây trâm vừa ý, lại có người nhanh chân đến đặt trước, nghĩ một hồi liền bảo “Chẳng qua là mới đặt thôi mà, ta sẽ trả giá gấp đôi”

Chưởng quầy khó xử nói “Việc này…chỉ sợ không được thôi ạ…”

“Chưởng quầy…” Tĩnh Sơ thấy chưởng quầy không quyết liệt từ chối, lại không biết người làm ăn cần phải trọng chữ tín, không dễ đắc tội khách được, bèn cứng rắn nói “Ta giúp ngươi trả lại tiền cọc, lại dùng giá gấp đôi mua cây trâm này, ta thật sự thấy vừa mắt với nó, rất thích, chưởng quầy, mong ngươi hãy thông cảm cho ta đi…”

“Việc này…”

“Chưởng quầy, Minh mỗ đã thanh toán tiền đặt cọc, chẳng lẽ ngươi lại muốn lật lọng?” Bên ngoài có giọng nam trầm thấp vang lên, Tĩnh Sơ ngẩng đầu, quả đúng là Minh Hữu Hiên.

Chưởng quầy nhanh lấy lòng “Không dám không dám, tiểu nhân lập tức giúp Thế tử lấy ngọc trâm”

Minh Hữu Hiên nhíu mày, nhìn Thẩm Tĩnh Sơ trêu “Không thể nghĩ được là ánh mắt của Thẩm cô nương và bản thế tử giống nhau, chẳng qua là cây trâm này Minh mỗ muốn tặng cho hồng nhan tri kỷ…Nếu Thẩm cô nương là hồng nhan tri kỷ của Minh mỗ thì…Minh mỗ cũng có thể suy nghĩ tặng cây trâm này cho ngươi được”

Thẩm Tĩnh Sơ khinh thường bĩu môi, ai muốn làm tri kỷ của ngươi? Hồng nhan tri kỷ của hắn toàn là các cô nương đứng đầu bài của Yên Hoa lầu, nàng làm hồng nhan tri kỷ của hắn chẳng phải làm đem chính mình đánh đồng với loại nữ nhân son phấn đó sao? Nàng không phải là xem nhẹ Yên Hoa lâu nữ nhân nhưng đường đường là thiên kim Thẩm phủ, tự nhiên không thể đánh đồng với họ được. Nàng lạnh lùng nói “Không cần, Minh thế tử vẫn là nên đem cây trâm tặng cho người trong lòng đi.”

Chưởng quầy ở một bên lấy lòng nói “Thẩm cô nương nếu thích cây trâm kia thì để tiểu nhân chế tác một mẫu giống hệt được không?”

Thẩm Tĩnh Sơ liếc nhìn chưởng quầy, thiên kim thế gia vốn kỵ dùng đồ trang sức giống nhau, lại còn giống một nữ tử thanh lâu, truyền ra chẳng phải là làm người ta chê cười?

“Không cần, ngẫm lại cây trâm này cũng không có gì đặc biệt lắm. Mẫu thân, chúng ta đi thôi” Thẩm Tĩnh Sơ níu tay Ninh thị, chuẩn bị rời đi.

“Ai ai, Thẩm cô nương” Minh Hữu Hiên ngăn cản nàng “Không phải chỉ là một cây trâm sao? Không đáng để cho cô nương tức giận với Minh mỗ đâu, không bằng như thế này đi, Thẩm cô nương thích mẫu nào cứ việc chọn, Minh mỗ nhất định sẽ tặng cô nương, được chứ?”

Thẩm TĨnh Sơ lại một lần nữa dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, ai muốn cùng so đo với kẻ vô lại này, càng chẳng cần nhận thứ gì của hắn cả. Giọng nói của nàng lạnh lùng chẳng chút tình cảm “Đa tạ Minh thế tử ưu ái. Tĩnh Sơ cùng Minh thế tử chẳng qua mới gặp mặt có 2 lần, không dám nhận đại lễ như vậy, xin Minh thế tử nhường đường cho Tĩnh Sơ và mẫu thân”

Xem ra ca ca nói đúng, chẳng qua người này không phải là kẻ nguy hiểm…mà thực là kẻ vô lại!

Minh Hữu Hiên vẫn đứng chặn “Thẩm cô nương không chịu nhận lễ vật của tại hạ tức là vẫn còn giận, đây tất nhiên không phải là chuyện tốt, đắc tội mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu không thì ta chịu nhẫn nhịn từ bỏ cái mình yêu thích tặng cây trâm cho cô nương là được chứ?”

Thẩm Tĩnh Sơ khóe mắt vừa đảo, tên này đúng là du côn vô lại không hơn không kém, tránh xa hắn là quyết định chính xác. Nàng không nói gì, nháy mắt lại cúi đầu “Minh thế tử…thật sự muốn tặng lễ vật cho ta?”

Minh Hữu Hiên mỉm cười, nữ nhân quả là đều giống nhau, sắc mặt không đổi “Tất nhiên, Thẩm cô nương thích gì xin cứ chọn”

Ninh thị kéo tay áo Tĩnh Sơ, nhỏ giọng “Tĩnh Sơ, không được tham lam đồ của Minh thế tử”

Thẩm Tĩnh Sơ vỗ tay Ninh thị, sắc mặt ngây thơ mà có chút tham lam “Thật sự là được chọn sao?”

Minh Hữu Hiên có chút ngạc nhiên, vẫn mỉm cười gật đầu “Chỉ cần là Thẩm cô nương thích đều được”

“Chưởng quầy” Nàng xoay người nói “Ngươi đều nghe được lời của thế tử gia? Đem hết đồ quý trọng nhất của cửa hàng ra đây, dù sao đã có Minh thế tử ở đây.”

Quay đầu lại nói với hắn “Đúng không? Minh thế tử”

Nụ cười Minh Hữu Hiên suýt đông lại, tuy rằng nói là nói thế nhưng…Cô nương Thẩm gia này cũng hơi…rất thẳng thắn không chút khách khí thì phải.

Chưởng quầy cầm một viên trân châu lớn đưa đến trước mặt nàng “Thẩm cô nương, đây là Trân châu hợp phổ, mượt mà bóng loáng, ánh sáng sáng ngời, trăm năm khó có một viên, cô nương thấy sao?”

Nàng vừa lòng gật đầu “ĐƯợc, ta lấy”

Chưởng quầy nịnh nọt “Minh thế tử, viên trân châu này trị giá vạn lượng, người túi tiền bao la, hẳn sẽ không để ý mấy khoản nhỏ nhặt này”

Minh Hữu Hiên khóe miệng nhếch lên, Thẩm cô nương này thực ngoan độc mà.

Ninh thị ở một bên có chút không chấp nhận được “Tĩnh Sơ, không được làm loạn”, xoay người nói “Thế tử gia, tiểu nữ không biết người nói giỡn, xin người đừng chấp nhất”

“KHông phải đâu mẫu thân!” Tĩnh Sơ ngọt ngào cười “Mẫu Thân, vừa rồi Minh thế tử còn ba lần bốn lượt ngăn cản nhất quyết muốn tặng lễ vật cho Tĩnh Sơ mà, nếu Tĩnh Sơ không chịu chẳng phải là phụ tâm ý của Minh thế tử sao? Chỉ sợ Minh thế tử lại nghĩ Tĩnh sơ cho là người quá hẹp hòi, cả món lễ vật nhỏ ấy cũng không tặng được. Minh phủ là vương phủ, làm sao có thể cả món đồ nhỏ thế kia mà không mua nổi! Có đúng không Minh thế tử?”

Thẩm Tĩnh Sơ lúc nhắc lại “ba lần bốn lượt””khẩn cầu tha thiết” còn cố tình nhấn giọng cao hơn.

Hắn là kẻ vô lại thì nàng sẽ so với hắn còn vô lại hơn, cho hắn tức chết đi.

Minh Hữu Hiên vội vàng nói “Đây là đương nhiên”

Tự dưng hắn lại đem đá kê chân mình.

Đương nhiên, hắn cũng không phải là xót mấy vạn lượng kia, chẳng qua là đã đoán sai về Tĩnh Sơ, nên có điểm chịu đả kích.

Nữ nhân bình thường luôn chịu ngã vào vòng tay của hắn, hôm nay lại khác thường ngoài ý muốn như vậy. Chẳng trách…ngay cả đệ đệ cũng bị nàng ta cho ăn quả đắng…

Thẩm Tĩnh Sơ nhận hạt trân châu, cũng không vội bỏ đi, mà ngọt ngào cười với Minh Hữu Hiên “Tĩnh Sơ thay Tấn quốc lê dân bá tánh đang chịu khổ cảm hơn sự khẳng khái của Minh thế tử”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện