Nam nữ thụ thụ bất t hân, mặc dù là huynh muội ruột cũng vậy. Đừng nói là ôm ấp trước mặt mọi người, từ sau khi bảy tuổi đều không thể ở chung, nếu không sẽ tổn hại thanh danh. Nay Thẩm Tĩnh Sơ lại không chú ý lễ tiết, thân thiết như thế với Thẩm Nguyên Huân, nếu bị người khác thấy, tất nhiên sẽ bị phạt. Không chỉ thế, Tĩnh Sơ còn bị đánh giá là có hành vi phóng đãng, không biết liêm sỉ.

Thẩm Tĩnh Sơ nghe vậy liền buông Thẩm Nguyên Huân ra, để ý chung quanh, ho nhẹ hai tiếng “Hôm nay chẳng qua ta có chút sợ hãi, ca ca chỉ an ủi ta chút thôi”

Nàng liếc nhẹ Thẩm Nguyên Thanh “Huống hồ thanh danh của Thẩm gia nữ nhân, nếu ai đối với ta đồn đại lời không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh các tỷ muội khác, sợ là mất nhiều hơn được”

Thẩm Nguyên Thanh làm sao không hiểu được ngụ ý của nàng? Hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

Tĩnh Sơ nhìn sắc mặt hắn, biết hắn sẽ không nói lung tung, bèn không để ý tới nữa, xoay người nói với Nguyên Huân “Ca ca, Tĩnh Sơ đang muốn đi thỉnh an tổ mẫu, nếu ca ca rảnh thì đi cùng Tĩnh Sơ được không?”

Thẩm Nguyên Huân cười gật đầu “Đi thôi!” rồi cùng Tĩnh Sơ , hai người sóng bước tới Vinh Uyển.

Thẩm Nguyên Thanh nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng có một cảm giác kỳ quái. Thẩm Nguyên Huân kia luôn ra vẻ Phan An, mưu lược hơn người, ở trong trường là niềm vui của tiên sinh, cậu là Uy viễn đại tướng quân, lại là trưởng tử trong nhà, quả thật làm hắn có vài phần ghen tỵ. Hôm nay xem ra, không chỉ có như thế, hắn ta còn có phúc khí có được muội muội xinh đẹp như hoa như nguyệt nữa.

Nhớ tới muội muội hung hãn của mình, lại so với bộ dáng nhu thuận mềm mại của Tĩnh Sơ, hắn khẽ chau mày.

Thẩm Tĩnh Sơ cùng Thẩm Nguyên Huân sóng vai đi tới, bước chân nhẹ nhàng, miệng nàng khẽ cười, nụ cười như nắng tỏa, nghiêng đầu nhìn vẻ anh tuấn của Nguyên Huân, vẫn chưa thể tin nổi Thẩm Nguyên Huân đã sống lại, chân thực ở bên cạnh nàng.

Thẩm Nguyên Huân ánh mắt sắc bén, vốn dĩ đã nhìn ra sự biến động nhỏ đó “Muội muội hôm nay tâm tình tốt lắm sao? Ngươi vừa mới nói trong họa được phúc là gì? Nói cho ca ca nghe xem nào”

Thẩm Tĩnh Sơ cúi đầu do dự vài giây, lập tức ngửa đầu cười xán lạn khoe hai núm đồng tiền “Phụ thân đêm nay ở lại viện dùng bữa!” Dừng một chút lại nói thêm “Còn nói buổi tối muốn ngủ lại chỗ mẫu thân nữa!”

Ánh mắt thuần khiết của cô gái ngây thơ, giống như không biết “buổi tối ngủ lại” là có ý nghĩa gì.

Thẩm Nguyên Huân nghe đến đây cười cười “Thật không? Tình cảm như vậy thật tốt”

Hôm nay muội muội rơi xuống nước, phụ thân vì trấn an mẫu thân mới ở viện dùng bữa ngủ lại, muội muội lại nói là trong họa được phúc…Nghĩ đến đây Thẩm Nguyên Huân không khỏi nén một tia cười khổ.

Muội muội quả thật còn rất…lạc quan.

Chẳng mấy chốc đã tới Vinh uyển, nha hoàn Thu Ngân nhìn thấy hai người liền cười nói “Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư đến thỉnh an lão phu nhân?”

Thẩm Nguyên Huân gật đầu “Tổ mẫu đang ngủ sao?”

Thu Ngân cười đáp “Chưa ngủ, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Thập nhất tiểu thư, Thập tiểu thư đều ở đây, Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư xin đợi nô tỳ vào bẩm báo”

Thẩm Nguyên Huân đáp lời “Làm phiền ngươi!”

Thu Ngân mặt đỏ lên, Đại thiếu gia tuấn tú hơn người, nho nhã lễ độ, nếu được người nhìn trúng nâng thành nha đầu thông phòng thì…

Nghĩ đến đây, Thu Ngân cố ý vô tình ngoái đầu lại nhìn Thẩm Nguyên Huân liếc mắt một cái, hàm chứa nhu tình ẩn ý.

Đáng tiếc ánh mắt của Thẩm Nguyên Huân đã sớm dừng ở trên người Tĩnh Sơ, không để ý thấy Thu Ngân nhìn trộm, cười nói với nàng “Hôm nay đến cũng thật khéo”

Thu Ngân thất vọng thu hồi ánh mắt, lớn tiếng hô bẩm vào gian trong “Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư đến…”

Thẩm Nguyên Huân không thấy được nhưng Tĩnh Sơ lại nhận ra được ánh mắt của Thu Ngân, trong lòng thầm nghĩ, ca ca nàng bộ dạng tuấn tú, lại khiêm tốn có lễ, trách không được kể cả nha đầu bên cạnh lão phu nhân cũng phải động tâm xuân.

Thông báo xong, Thu Ngân quay đầu thỉnh hai người đi vào, ánh mắt vẫn là cố ý vô tình liếc về phía Thẩm Nguyên Huân.

Thẩm Nguyên Huân mắt nhìn thẳng, cùng Tĩnh Sơ tiến vào gian trong, cung kính hành lễ “Bái kiến tổ mẫu”

Lão phu nhân cười “Mau đứng lên đứng lên! Lâu rồi không gặp Huân nhi, hôm nay cuối cùng con cũng nhớ tới bà lão này! Mau tới cho tổ mẫu nhìn xem nào!”

Thẩm Nguyên Huân nhanh đứng dậy bước đến “Tổ mẫu trường thọ trăm tuổi, phúc thái an khang, cháu trai còn muốn cung kính hiếu để với Tổ mẫu mà!”

Nhị phu nhân Thích thị ở một bên cũng mở miệng lấy lòng “Đúng vậy! Qua ba ngày nữa là sinh nhật của mẫu thân rồi! Mẫu thân chính là tràn đầy phúc khí, trường mệnh trăm tuổi đó mà!”

Người lớn tuổi thích nhất nghe những từ như Trường mệnh, tuy biết rõ là nịnh hót nhưng đáy lòng vẫn cao hứng “Ta cảm giác hình như Huân nhi lại cao lên nhiều nữa rồi!”

Thẩm Tĩnh Sơ nghe được lời nói của Thích thị thì trong lòng hơi hoảng hốt, đúng rồi, qua ba ngày sau là ngày sinh của lão phu nhân, Thẩm gia là danh gia vọng tộc, lão phu nhân lại là muội muội của Thái hậu, đến lúc đó không chỉ có rất nhiều hoàng thân quốc thích trong tộc đến chúc thọ, mà còn có cả vài vị hoàng tử cũng sẽ đến đây. Và cũng chính vào ngày đó, nàng trượt chân ngã vào hồ, bị Lý thế Hành cứu.

Lão phu nhân nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ ngây người, nghĩ đến chuyện hôm nay hẳn còn làm nàng chưa định thần lại, bèn gọi “Sơ muội, tới đây tổ mẫu nhìn xem nào, hôm nay con có sợ hãi không?”

Thẩm Tĩnh Sơ hoàn hồn lại “Cháu gái không sao ạ, nên mới nhanh tới thỉnh an tổ mẫu, để tránh tổ mẫu nhọc lòng phiền muộn”

Lão phu nhân ôm Thẩm Tĩnh Sơ, cười nói “Nhà mình cháu gái đương nhiên luôn đặt hàng đầu. Lam nhi kia cũng quá sức không hiểu chuyện, chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, lại dám mưu hại đích nữ, hừ!”

Thẩm Tĩnh Sơ chỉ cười nhẹ “Tổ mẫu bớt giận, tỷ tỷ chẳng qua chỉ nhất thời lỡ tay, Tĩnh Sơ nay không phải vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt người sao? Toàn bộ đều là do tổ mẫu phúc khí. Vẫn là Nhị thẩm nói rất đúng, tổ mẫu xung quanh phúc khí, Tĩnh Sơ cũng được hưởng lây”

Thẩm Tĩnh Sơ vừa nói xong lời này, chẳng những người khác kinh ngạc mà ngay cả lão phu nhân cũng ngẩn người.

Tĩnh Sơ cũng Thẩm Tĩnh Lam không hợp nhau, chuyện này ở Thẩm phủ cũng không phải là bí mật gì, rõ ràng hôm nay Tĩnh Sơ có thể nhân cơ hội này làm cho lão phu nhân khiển trách Thẩm Tĩnh Lam, nhưng rốt cuộc nàng lại không làm thế, mà còn giúp Thẩm Tĩnh Lam sao? Lão phu nhân cười cười, rơi xuống nước về sau, Sơ muội rốt cuộc đã thông suốt rồi.

Thích thị nghe được Tĩnh Sơ nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhanh nhảu “Mẫu thân, Sơ muội ngày càng giỏi ăn nói, có thể nói mẫu thân quả nhiên là có phúc khí, cháu trai cháu gái đều hết sức thuận hòa”

Trình độ nịnh hót cũng thật cao, đầu tiên là khen Tĩnh Sơ, sau lại nâng lão phu nhân phúc khí, cuối cùng đem tất cả con cháu Thẩm gia tán dương. Nhưng thực rõ ràng, cuối cùng nhắc nhở lão phu nhân là con gái mình Liên muội cũng rất nhu thuận.

Lão phu nhân làm sao không hiểu ý, chẳng qua là cười đáp lại “Nói đúng lắm. Huân nhi cùng Sơ muội hôm nay liền cùng ở lại đây ăn cơm với ta đi”

Tĩnh Sơ lộ vẻ khó xử “Có thể bồi tổ mẫu ăn cơm là niềm vui của Sơ nhi và ca ca nhưng chính là đêm mai ngày sau đều được, chỉ có đêm nay…”

“Sao?” Lão phu nhân sắc mặt trầm xuống. Vừa mới cho là Sơ muội đã thông suốt, giờ nàng lại cự tuyệt dùng bữa với lão bà này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện