Trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Khinh Vãn và Vân Tử Mạn, ngón tay giữa nàng mới vừa thăm dò mạch trên cổ tay nàng(VTM), không nghĩ tới Vân Tử Mạn đột nhiên mở mắt ra.

Thượng Quan Khinh Vãn hơi kinh hãi, giờ phút này mạch bác truyền đến đầu ngón tay cũng khiến nàng hiểu được, hóa ra vừa rồi nàng(VTM) giả ngất, không khỏi làm nàng càng thêm giật mình, mắt thủy mở thật to, từ lúc nào thì mẫu thân trung thực mẫu thân cũng học đùa xảo trá? Thật làm nàng mở rộng tầm mắt.

“Nương, ngài ——” Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được che miệng cười ra tiếng, ban nãy nàng (VTM) giả bộ té xỉu nhất định là vì giúp nàng, nhìn hai mẹ con Tam di nương Lê Hoa Uyển không chịu đi, chỉ biết các nàng không tốt đẹp gì.

“Đi ra ngoài!” Vân Tử Mạn lãnh quát một tiếng, ánh mắt thất vọng lướt qua mặt Thượng Quan Khinh Vãn, quay đầu không nhìn nàng.

Khóe môi lúm đồng tiền của Thượng Quan Khinh Vãn lúm nháy mắt cứng đờ, sao có thể nhìn không ra nàng (VTM) đang giận nàng, ngẫm lại cũng biết, lời Tam di nương nói ra, tự nhiên không dễ nghe.

“Nương, người nghe Vãn Nhi giải thích.” Thượng Quan Khinh Vãn ngồi ở giường không chịu rời đi, dè dặt cẩn trọng nắm cánh tay nàng, đè thấp giọng nói: “Vãn Nhi biết mình lén bán đấu giá giá y là không đúng, nương, con nhận sai với người còn không được sao?”

“Con cảm thấy nương tức giận... chỉ vì một bộ giá y sao? Bán giá y nương còn có thể làm lại cho con, nhưng... nếu thanh danh hỏng rồi, tiền không mua trở về...” Vân Tử Mạn lạnh lạnh đẩy ra tay nàng, tiếng nói lộ ra vài phần nghẹn ngào, vẫn như cũ không chịu ngoái đầu nhìn mặt nàng một lần.

“Nương, quyển sách kia thật sự không phải Vãn Nhi, có người cố ý hãm hại Vãn Nhi, người phải tin tưởng con.” Lúc này Thượng Quan Khinh Vãn cũng có chút nóng nảy, nếu đổi lại người khác vắng vẻ nàng thì thôi, nàng mới lười giải thích, nhưng người trước mắt là người nàng yêu thương, nàng không muốn nhìn thấy mẫu thân thương tâm thất vọng về mình.

Thấy Vân Tử Mạn vẫn như cũ đưa lưng về phía mình không nói chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn lại nói: “Hôm nay Vãn Nhi bán đấu giá giá y quả thật có sai, nhưng nương cẩn thận ngẫm lại, trước khi nữ nhi cầm giá y, người cuối cùng chạm qua nó là ai?”

Nghe vậy, cuối cùng Vân Tử Mạn mới có phản ứng, chậm rãi xoay người sườn mặt nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Vãn Nhi, lời này cũng không thể nói lung tung ở bên ngoài..”

“Nữ nhi không có nói lung tung. Chuyện này khẳng định thoát không khỏi quan hệ với Tam di nương, người xem hôm nay nàng thân thiết kính mến, vừa nhìn liền biết không tốt đẹp gì.” Thượng Quan Khinh Vãn không vui miết môi, chuyện này nàng tuyệt không để yên như vậy.

“Nhưng... Tam phòng nàng cũng không có lý do làm như vậy a? Con sắp phải lập gia đình, có chuyện gì khiến các nàng e ngại đâu?” Vân Tử Mạn trái lo phải nghĩ, nhịn không được lắc đầu, vẫn không nghĩ ra.

“Nữ nhi ba lần bốn lượt chống đối nàng, hiển nhiên trong lòng nàng khó chịu, đây chẳng lẽ không phải lý do?” Thượng Quan Khinh Vãn hời hợt nói: “Nương, người ngẫm lại, nếu không phải Tam Nương nàng chuyện bé xé ra to, làm sao cha có thể biết chuyện này? Hiển nhiên chuyện này chính là nàng quấy phá ở bên trong.”

“Cũng vậy, chuyện này con không cần nhắc lại, chờ cha con bớt giận, ngày khác nương tự mình giải thích với hắn.” Vân Tử Mạn nâng càm, rốt cục khi nào hắn mới có thể nguôi giận, thực là chuyện làm người ta đau đầu mà.

Thượng Quan Khinh Vãn không lên tiếng, như ngầm đồng ý, bất quá trong lòng nàng không nghĩ như vậy, chuyện xuân cung đồ nàng nhất định phải tra rõ ràng, tuyệt đối không bỏ qua như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện