Liễu Tâm Lan hoá thạch tại chỗ, câu nói cuối cùng kia của Xuân Hồng hiển nhiên là có thâm ý khác, vốn dĩ tâm tình của nàng cũng đã tệ hết biết nói rồi, giờ phút này trong nhất thời toàn bộ đều hỏng mất, giống như người đàn bà chanh chua chỉ vào mũi của nhị phu nhân mắng mỏ:”Ả tiện nhân nhà ngươi, nếu còn dám nói hưu nói vượn, lão nương liền tát mồm ngươi, ai tìm đến tên côn đồ mua xuân cung đồ chứ? Ngươi dám vu oan giá hoạ cho ta, có ngon thì đem người tìm đến đây để đối chất, nếu như tìm không ra người, lão nương hôm nay sẽ xử lý ngươi…”
“Nếu như muội muội nhất định muốn ta đem người tìm ra, chờ trời vừa sáng, ta sẽ sai người đi tìm hắn đến đây, chúng ta cùng nhau đối chất.” Sắc mặt Xuân Hồng nghiêm nghị, trấn định gật đầu, căn bản cũng không có nửa điểm e ngại dáng vẻ hung tợn của Liễu thị, ẩn ẩn nói tiếp---
“Bất quá, sự tình đã rành rành trước mắt, chuyện buổi tối hôm nay đúng là nhị tiểu thư cùng người khác tư thông, tất cả mọi người trong nhà đều tận mắt chứng kiến, nếu không phải nhờ Long Cửu phát hiện đúng lúc, không biết hai người đã pha trộn thành cái dạng gì rồi, quả thực là đồi phong bại tục, mất hết mặt mũi của Thừa tướng phủ, cứ như vậy… Nàng ta cũng còn có thể đem sai lầm tất cả đều trút lên trên người của đại tiểu thư, chỉ sợ cũng càng làm cho lão gia quá thất vọng rồi!”
Nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu lúc đầu trong long còn đầy căm phẫn, giờ phút này nhất thời không khỏi im bật, nàng thế nào cũng không thể ngờ được chuyện xuân cung đồ kia lại sẽ bị bại lộ như thế, tuy rằng nàng không biết mẫu thân tìm được quyển xuân cung đồ đó từ đâu, nhưng nàng biết mẫu thân tuyệt đối sẽ không dính dáng đến bọn côn đồ trong kinh thành kia, bởi vì loại người này giống như lũ ruồi bọ không đâu vậy, căn bản không nên dính dáng vào.
Ánh mắt của Liễu thị lẫn lộn, nàng cảm thấy tối hôm nay thình lình xảy ra hai chuyên này, khẳng định cũng không ngẫu nhiên, nếu như nữ nhi Thượng Quan Nghê Diệu thật sự là bị đại tiểu thư hãm hại, vậy nhị phu nhân Xuân Hồng đột nhiên nhảy ra ‘Chủ trì công đạo’, thì đây tính là chuyện gì đang xảy ra chứ? “Đám nữ nhân các ngươi, không làm cho Thừa tướn phủ nháo đến gà bay chó sủa thì không bỏ qua được sao? Lão phu sắp bị các ngươi chọc cho tức chết rồi, chuyện lần này nhất định phải tra cho được manh mối, nếu như không sửa trị một chút, chỉ sợ thừa tướng phủ này sẽ toàn tà phong ác khí, nói không chừng sẽ lại mang đến cho lão phu thêm nhiều phiền toái nữa.”
Thượng Quan Gìa liên tục thở dốc, không nghĩ tới một chuyện chưa giải quyết xong lại tòi ra thêm một chuyện khác, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Mạn, thấp giọng lạnh nhạt nói:”Phu nhân, lão phu muốn nghe thử ý tứ của ngươi…”
Lời này của hắn vừa nói ra, Vân Tử Mạn sửng sốt một chút, làm phu thê nhiều năm thế này, hắn cũng chưa từng có khi nào trưng cầu ý kiến của nàng, lúc này đột nhiên nói ra một câu như vậy, tuy rằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại khiến cho nàng có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh…*(được sủng ái mà kinh sợ)
“Ách… Chuyện đêm nay của Diệu nhi thiếp thân không tiện bình luận, bởi vì chuyện này thiếp thân quả thật ngay cả nửa điểm cũng không biết, nhưng mà chuyện xuân cung đồ mà vừa rồi nhị phu nhân nhắc tới, thiếp thân lại không thể không nói câu công đạo, ngay trước khi Vãn nhi đem giá y ra ngoài bán đấu giá, người cuối cùng chạm qua nó quả thật chính là tam phu nhân, ngày ấy khi lão gia đi rồi, thiếp thân cùng Vãn nhi cũng hoài nghi chuyện này, nhưng đơn giản là do lão gia còng đang nổi nóng, thiếp thân cũng lo lắng hoạ sẽ dính đến tam phu nhân, cho nên mới chưa dám nói ra…”
Vân Tử Mạn một phen nói ra, không khỏi làm cho đôi mắt thâm thuý của Thượng Quan Gìa càng thêm tối, mấy phu nhân trong phủ này, người có năng lực nhất là nhị phu nhân, nhưng dịu dàng thiện lương nhất thì phải nói đến Vân Tử Mạn đầu tiên, chỉ cần là từ trong miệng Vân Tử Mạn nói ra, hắn cũng sẽ tin không chút nghi ngờ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn đột nhiên lại hỏi ý kiến nàng.
Chỉ là, nghe nói Vân Tử Mạn đã sớm hoài nghi là do tam phu nhân làm, nhưng lại lén gạt đi không nói ra chân tướng, chỉ là vì không muốn đổ hoạ cho Liễu thị, không khỏi làm cho trong lòng hắn sửng sốt một chút, nhìn lại tam phu nhân đang mặt đỏ tai hồng bên cạnh, lại nhìn đến nhị phu nhân cùng tứ phu nhân đang ở chỗ này xem náo nhiệt, một cỗ tình cảm không tên thản nhiên mà tăng lên.
“Nếu như muội muội nhất định muốn ta đem người tìm ra, chờ trời vừa sáng, ta sẽ sai người đi tìm hắn đến đây, chúng ta cùng nhau đối chất.” Sắc mặt Xuân Hồng nghiêm nghị, trấn định gật đầu, căn bản cũng không có nửa điểm e ngại dáng vẻ hung tợn của Liễu thị, ẩn ẩn nói tiếp---
“Bất quá, sự tình đã rành rành trước mắt, chuyện buổi tối hôm nay đúng là nhị tiểu thư cùng người khác tư thông, tất cả mọi người trong nhà đều tận mắt chứng kiến, nếu không phải nhờ Long Cửu phát hiện đúng lúc, không biết hai người đã pha trộn thành cái dạng gì rồi, quả thực là đồi phong bại tục, mất hết mặt mũi của Thừa tướng phủ, cứ như vậy… Nàng ta cũng còn có thể đem sai lầm tất cả đều trút lên trên người của đại tiểu thư, chỉ sợ cũng càng làm cho lão gia quá thất vọng rồi!”
Nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu lúc đầu trong long còn đầy căm phẫn, giờ phút này nhất thời không khỏi im bật, nàng thế nào cũng không thể ngờ được chuyện xuân cung đồ kia lại sẽ bị bại lộ như thế, tuy rằng nàng không biết mẫu thân tìm được quyển xuân cung đồ đó từ đâu, nhưng nàng biết mẫu thân tuyệt đối sẽ không dính dáng đến bọn côn đồ trong kinh thành kia, bởi vì loại người này giống như lũ ruồi bọ không đâu vậy, căn bản không nên dính dáng vào.
Ánh mắt của Liễu thị lẫn lộn, nàng cảm thấy tối hôm nay thình lình xảy ra hai chuyên này, khẳng định cũng không ngẫu nhiên, nếu như nữ nhi Thượng Quan Nghê Diệu thật sự là bị đại tiểu thư hãm hại, vậy nhị phu nhân Xuân Hồng đột nhiên nhảy ra ‘Chủ trì công đạo’, thì đây tính là chuyện gì đang xảy ra chứ? “Đám nữ nhân các ngươi, không làm cho Thừa tướn phủ nháo đến gà bay chó sủa thì không bỏ qua được sao? Lão phu sắp bị các ngươi chọc cho tức chết rồi, chuyện lần này nhất định phải tra cho được manh mối, nếu như không sửa trị một chút, chỉ sợ thừa tướng phủ này sẽ toàn tà phong ác khí, nói không chừng sẽ lại mang đến cho lão phu thêm nhiều phiền toái nữa.”
Thượng Quan Gìa liên tục thở dốc, không nghĩ tới một chuyện chưa giải quyết xong lại tòi ra thêm một chuyện khác, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Mạn, thấp giọng lạnh nhạt nói:”Phu nhân, lão phu muốn nghe thử ý tứ của ngươi…”
Lời này của hắn vừa nói ra, Vân Tử Mạn sửng sốt một chút, làm phu thê nhiều năm thế này, hắn cũng chưa từng có khi nào trưng cầu ý kiến của nàng, lúc này đột nhiên nói ra một câu như vậy, tuy rằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại khiến cho nàng có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh…*(được sủng ái mà kinh sợ)
“Ách… Chuyện đêm nay của Diệu nhi thiếp thân không tiện bình luận, bởi vì chuyện này thiếp thân quả thật ngay cả nửa điểm cũng không biết, nhưng mà chuyện xuân cung đồ mà vừa rồi nhị phu nhân nhắc tới, thiếp thân lại không thể không nói câu công đạo, ngay trước khi Vãn nhi đem giá y ra ngoài bán đấu giá, người cuối cùng chạm qua nó quả thật chính là tam phu nhân, ngày ấy khi lão gia đi rồi, thiếp thân cùng Vãn nhi cũng hoài nghi chuyện này, nhưng đơn giản là do lão gia còng đang nổi nóng, thiếp thân cũng lo lắng hoạ sẽ dính đến tam phu nhân, cho nên mới chưa dám nói ra…”
Vân Tử Mạn một phen nói ra, không khỏi làm cho đôi mắt thâm thuý của Thượng Quan Gìa càng thêm tối, mấy phu nhân trong phủ này, người có năng lực nhất là nhị phu nhân, nhưng dịu dàng thiện lương nhất thì phải nói đến Vân Tử Mạn đầu tiên, chỉ cần là từ trong miệng Vân Tử Mạn nói ra, hắn cũng sẽ tin không chút nghi ngờ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn đột nhiên lại hỏi ý kiến nàng.
Chỉ là, nghe nói Vân Tử Mạn đã sớm hoài nghi là do tam phu nhân làm, nhưng lại lén gạt đi không nói ra chân tướng, chỉ là vì không muốn đổ hoạ cho Liễu thị, không khỏi làm cho trong lòng hắn sửng sốt một chút, nhìn lại tam phu nhân đang mặt đỏ tai hồng bên cạnh, lại nhìn đến nhị phu nhân cùng tứ phu nhân đang ở chỗ này xem náo nhiệt, một cỗ tình cảm không tên thản nhiên mà tăng lên.
Danh sách chương