Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược liền tự hướng về phía Thừa tướng phủ mà đi, dọc theo đường đi lại thấy chủ tử dáng vẻ tâm sự nặng nề, Hồng Thược nhịn không được mở miệng thăm dò :”Đại tiểu thư, người đang nghĩ cái gì vậy?”

Bị Hồng Thược dò hỏi như vậy, Thượng Quan Khinh Vãn chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn chằm chằm Hồng Thược, đè thấp tiếng nói nói :”Hồng Thược, nam nhân vừa rồi đụng trúng ta, ngươi có quen không?”

“Đại tiểu thư đã không biết, nô tì làm sao có thể quen được?” Hồng Thược nhất thời mờ mịt lắc đầu, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, liền hỏi ngược lại :”Đại tiểu thư, nam nhân vừa rồi kia… Vì sao nói đã gặp qua người?”

“Loại nam nhân giống như ong mật này, nhìn thấy mỹ nữ liên bay tới gần, vừa nhìn thấy liền không có hảo cảm.” Thương Quan Khinh Vãn nhìn như bất đắc dĩ lắc đầu, giống như căn bản không có ý thức được tướng mạo của mình cùng với hai chữ “Mỹ nữ” có khoảng cách rất xa.

Hồng Thược chỉ dám ở trong lòng lè lưỡi, khẽ ngẩng đầu, lén lút lau mồ hôi lạnh, đem bản thân hình dung thành mỹ nữ, lời nói như thế này đại tiểu thư cũng có thể nói ra, trước kia nàng cảm thấy đại tiểu thư cũng có chút giống người bình thường, trước mắt xem ra cùng trước kia lại càng kém hơn, chính là từ nữ háo sắc biến thành người bệnh có chứng vọng tưởng a.

--- ------ ------ ------ ----------dãy phân cách hoa lệ---- ------ ------ ------ ------

Đi đến trước cửa lớn Thừa tướng phủ, xa xa liền nhìn thấy bóng dáng bạch y, Dật Cách Nguyệt, hắn là hộ vệ tuỳ thân của Thượng Quan Gìa.

Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Cách Nguyệt cũng thoáng nhìn Thượng Quan Khinh Vãn, đôi mắt hơi hơi chớp động, tổng cảm thấy đại tiểu thư hành vi cử chỉ trong những ngày qua đều trở nên khác thường, giống như cả con người hoàn toàn thay đổi, nhưng mà hắn cũng chỉ là một hộ vệ, lời gì không nên nói không nên hỏi, tuyệt sẽ không phun ra nửa từ.

Thấy Cách Nguyệt, Thượng Quan Khinh Vãn liền biết Thượng Quan Gìa thượng triều đã trở về, Cách Nguyệt giống như là bóng dáng của Thượng Quan Gìa, nơi nào có Cách Nguyệt xuất hiện, Thượng Quan Gìa nhất định sẽ ở không xa. Cho nên giờ phút này nhìn thấy Cách Nguyệt, nàng tất nhiên liền biết Thượng Quan Gìa có ở trong phủ.

“Cách Nguyệt ở đây chờ đại tiểu thư đã lâu!” Cách Nguyệt tiến lên, cung kính cúi người hành lễ.

“Ngươi chờ ta làm cái gì? Là phụ thân muốn tìm ta sao?" Thượng Quan Khinh Vãn thăm dò hỏi, ánh mắt ngưng trụ theo dõi hắn, như muốn từ sắc mặt của Cách Nguyệt tìm ra chút manh mối, nhưng mà lại khiến nàng thất vọng rồi, nam nhân chỉ là gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh căn bản khiến người đoán không ra nửa điểm manh mối.

Nhưng mà, ngay tại lúc này, Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên chú ý tới, kế bên cửa đồng phía bên phải bạch ngọc thạch sư có một cổ kiệu đang dừng, xem ra trong phủ là có khách tới.

“Trong phủ có khách?” Đôi mắt Thượng Quan Khinh Vãn hạ xuống liền nhìn trên mặt Cách Nguyệt, không chút để ý nhàn nhạt hỏi.

“Ân.” Đáy mắt Cách Nguyệt xẹt qua một tia dị sắc, đại tiểu thư trước kia tuyệt đối sẽ không có sức quan sát như vậy, tuy rằng nàng cũng không biểu hiện ra trí tuệ đặc biệt gì, nhưng… Đây cũng là một đặc tính, nàng thật sự thay đổi!

“Người nào?”Thượng Quan Khinh Vãn hướng bên trong đi vào, tuỳ tiện hỏi.

“Bà mai Lưu.” Cách Nguyệt trả lời vĩnh viễn đều là đơn giản như vậy, chính là ngươi hỏi một câu, hắn đáp một câu, tuyệt không có nửa lời dư thừa.

“Bà mai tới cửa? Phụ thân lại cố ý cho ngươi đứng trước cửa chờ ta, sẽ không lại là chuyện gì tốt đang chờ bổn tiểu thư bên trong đi?” Giọng nói Thượng Quan Khinh Vãn khinh đạm như gió, mang theo vẻ tự giễu nồng đậm, xuyên không đến đây không quá vài ngày, đã gặp một đống chuyện phiền phức, bọn họ rốt cuộc đến khi nào mới cho nàng thanh tĩnh đây? Cách Nguyệt không lên tiếng, đáy mắt y ám xẹt qua một tia phức tạp, an tĩnh ở phía trước dẫn đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện