Gió ngoài cửa sổ từ từ thổi vào, Long Tiên Hương trên thân thể hắn nhàn nhạt tiến vào trong cánh mũi của nàng, rất dễ ngửi, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn cũng càng nhíu chặt hơn, mắt hạnh trợn to phẫn nộ nhìn trừng trừng hắn----
“Tất cả lời cần nói bổn tiểu thư cũng đều nói hết rồi, giữa ban ngày ban mặt, Bạch công tử đây là đang muốn ép buộc làm khó người khác sao? Ngươi nếu như không buông tay, bổn tiểu thư liền la lên ngươi phi lễ.”
“Tại hạ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ không biết có bao nhiêu tiểu mĩ nhân tuyệt sắc tự mình đưa đến cửa, phi lễ có thể dùng được đối với ngươi sao?” Đáy mắt Bạch Hoa Trần lướt qua một tia ám sắc, chậm rãi buông tay ra.
Thượng Quan Khinh Vãn một phen đẩy hắn ra, giống như trách ôn dịch liên tục lùi ba bước, tức giận nói :”Đó là bỡi vì các nàng đều không biết ngươi có loại đam mê khác, chỉ chú trọng bề ngoài của ngươi, cho nên mới bị lừa.”
“Nga? Cái gì mê? Tại hạ cũng thật có hứng thú muốn biết…” Đáy mắt thâm thuý của Bạch Hoa Trần nghi hoặc, nhìn chằm chằm dáng vẻ trảm đinh chặt sắt của nàng, giống như lời nói của nàng, hôm nay không nói rõ ràng, cũng đừng mong chạy ra khỏi cái cửa này.
“Ngươi… Chính ngươi đã làm gì, chẳng lẽ còn cần bổn tiểu thư nói cho ngươi biết sao?” Thượng Quan Khinh Vãn bị ánh mắt khí thế bức người của hắn nhìn đến cả người đều không được tự nhiên, giờ phút này nàng thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi hắn.
Nhìn mặt nàng, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tiếng nói phút chốc nhu hoà hơn, lại hỏi :”Nữ tử l ần trước ở tiệm đồ cổ cầm Ma Môn Thần Châm kia… Thật là ngươi sao?”
Hắn chẳng phải loại người thích xen vào việc người khác, chỉ là hai khuôn mặt này trước sau lại chênh lệch quá lớn, chỉ có thể nghĩ là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu như tiếng nói không giống nhau làm cho hắn nhớ tới lúc đó,thì nói cái gì hắn cũng không tin tưởng đây là sự thật.
“Thế nào? Nhìn không giống sao?” Thượng Quan Khinh Vãn nâng cằm, mắt thuỷ linh động mang theo vài phần khiêu khích lạnh lùng liếc nhìn hắn, giọng điệu này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng không thể trở nên xinh đẹp sao? “Ách… Qủa thật không quá giống.” Bạch Hoa Trần như đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, kỳ thực nếu nhìn kỹ, hình như biến hoá cũng không quá lớn, ngũ quan của nàng cùng trước kia đều là như vậy, chỉ là mặt đầy tàn nhan toàn bộ đều biến mất, lộ ra ngũ xinh đẹp cùng làn da trắng nõn trơn bóng, cho nên mới cùng trước kia hoàn toàn thay đổi.
“Có cái gì không giống? Bổn tiểu thư vốn dĩ là mỹ nhân trời sinh. Ngươi đường đường là một đại nam nhân, thế nào lại thích nói chuyện bát quái như vậy. Nếu ngươi đã bát quái như vậy, vậy bổn tiểu thư cũng muốn bát quái một chút, hiện tại đổi là ta hỏi ngươi…”
Ở trong mắt hắn, dáng vẻ nàng giờ phút này giống như một đoá lây-ơn kiều diễm, mỹ lệ nở rộ, dịu dàng mê người, lại lộ ra dã tính như lửa, cặp mắt trong suốt kia cùng với má lúm đồng tiền mà càng thêm lộng lẫy sinh động, mỹ diễm thực khiến cho đáy mắt hắn xẹt qua một tia kinh diễm, mắt ưng ám sắt sáng ngời hữu thần khoá chặt nàng.
“Được rồi! Vậy cũng coi như công bằng, ngươi cứ việc hỏi đi!” Sắc mặt hắn mềm mại hơn, khoé môi không tự giác cũng hơi hơi giơ lên, hắn lại hồn nhiên không nhận ra.
Trước đây, Thượng Quan Khinh Vãn thế nào cũng không nghĩ tới, khuôn mặt không biểu cảm của nam nhân này cũng có thể lộ ra tươi cười tự nhiên, cũng còn có một tia nhân tình vị nhi, cũng không giống như trong tưởng tượng khó thân cận như vậy.
Đáy mắt Thượng Quan Khinh Vãn ý cười càng sâu, tiếp tục trêu tức hắn :”Bổn tiểu thư cảm thấy rất hứng thú, nguoi cùng tam hoàng tử trong lúc đó… Rốt cuộc ai công ai thụ?”
“Cái gì kêu là công thụ? Tại hạ thực nghe không hiểu câu hỏi của cô nương.” Bạch Hoa Tràn không hiểu ra sao, nói thật những lời lúc nãy của nàng giảng giải so đo với nhóm thần y trong phòng khách, cùng với những lời này khiến cho đầu óc hắn có chút phí sức, mười câu thì đã bảy tám câu nghe không hiểu, thực không biết nàng rốt cuộc từ chỗ nào nhảy ra.
“Tất cả lời cần nói bổn tiểu thư cũng đều nói hết rồi, giữa ban ngày ban mặt, Bạch công tử đây là đang muốn ép buộc làm khó người khác sao? Ngươi nếu như không buông tay, bổn tiểu thư liền la lên ngươi phi lễ.”
“Tại hạ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ không biết có bao nhiêu tiểu mĩ nhân tuyệt sắc tự mình đưa đến cửa, phi lễ có thể dùng được đối với ngươi sao?” Đáy mắt Bạch Hoa Trần lướt qua một tia ám sắc, chậm rãi buông tay ra.
Thượng Quan Khinh Vãn một phen đẩy hắn ra, giống như trách ôn dịch liên tục lùi ba bước, tức giận nói :”Đó là bỡi vì các nàng đều không biết ngươi có loại đam mê khác, chỉ chú trọng bề ngoài của ngươi, cho nên mới bị lừa.”
“Nga? Cái gì mê? Tại hạ cũng thật có hứng thú muốn biết…” Đáy mắt thâm thuý của Bạch Hoa Trần nghi hoặc, nhìn chằm chằm dáng vẻ trảm đinh chặt sắt của nàng, giống như lời nói của nàng, hôm nay không nói rõ ràng, cũng đừng mong chạy ra khỏi cái cửa này.
“Ngươi… Chính ngươi đã làm gì, chẳng lẽ còn cần bổn tiểu thư nói cho ngươi biết sao?” Thượng Quan Khinh Vãn bị ánh mắt khí thế bức người của hắn nhìn đến cả người đều không được tự nhiên, giờ phút này nàng thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi hắn.
Nhìn mặt nàng, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tiếng nói phút chốc nhu hoà hơn, lại hỏi :”Nữ tử l ần trước ở tiệm đồ cổ cầm Ma Môn Thần Châm kia… Thật là ngươi sao?”
Hắn chẳng phải loại người thích xen vào việc người khác, chỉ là hai khuôn mặt này trước sau lại chênh lệch quá lớn, chỉ có thể nghĩ là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu như tiếng nói không giống nhau làm cho hắn nhớ tới lúc đó,thì nói cái gì hắn cũng không tin tưởng đây là sự thật.
“Thế nào? Nhìn không giống sao?” Thượng Quan Khinh Vãn nâng cằm, mắt thuỷ linh động mang theo vài phần khiêu khích lạnh lùng liếc nhìn hắn, giọng điệu này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng không thể trở nên xinh đẹp sao? “Ách… Qủa thật không quá giống.” Bạch Hoa Trần như đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, kỳ thực nếu nhìn kỹ, hình như biến hoá cũng không quá lớn, ngũ quan của nàng cùng trước kia đều là như vậy, chỉ là mặt đầy tàn nhan toàn bộ đều biến mất, lộ ra ngũ xinh đẹp cùng làn da trắng nõn trơn bóng, cho nên mới cùng trước kia hoàn toàn thay đổi.
“Có cái gì không giống? Bổn tiểu thư vốn dĩ là mỹ nhân trời sinh. Ngươi đường đường là một đại nam nhân, thế nào lại thích nói chuyện bát quái như vậy. Nếu ngươi đã bát quái như vậy, vậy bổn tiểu thư cũng muốn bát quái một chút, hiện tại đổi là ta hỏi ngươi…”
Ở trong mắt hắn, dáng vẻ nàng giờ phút này giống như một đoá lây-ơn kiều diễm, mỹ lệ nở rộ, dịu dàng mê người, lại lộ ra dã tính như lửa, cặp mắt trong suốt kia cùng với má lúm đồng tiền mà càng thêm lộng lẫy sinh động, mỹ diễm thực khiến cho đáy mắt hắn xẹt qua một tia kinh diễm, mắt ưng ám sắt sáng ngời hữu thần khoá chặt nàng.
“Được rồi! Vậy cũng coi như công bằng, ngươi cứ việc hỏi đi!” Sắc mặt hắn mềm mại hơn, khoé môi không tự giác cũng hơi hơi giơ lên, hắn lại hồn nhiên không nhận ra.
Trước đây, Thượng Quan Khinh Vãn thế nào cũng không nghĩ tới, khuôn mặt không biểu cảm của nam nhân này cũng có thể lộ ra tươi cười tự nhiên, cũng còn có một tia nhân tình vị nhi, cũng không giống như trong tưởng tượng khó thân cận như vậy.
Đáy mắt Thượng Quan Khinh Vãn ý cười càng sâu, tiếp tục trêu tức hắn :”Bổn tiểu thư cảm thấy rất hứng thú, nguoi cùng tam hoàng tử trong lúc đó… Rốt cuộc ai công ai thụ?”
“Cái gì kêu là công thụ? Tại hạ thực nghe không hiểu câu hỏi của cô nương.” Bạch Hoa Tràn không hiểu ra sao, nói thật những lời lúc nãy của nàng giảng giải so đo với nhóm thần y trong phòng khách, cùng với những lời này khiến cho đầu óc hắn có chút phí sức, mười câu thì đã bảy tám câu nghe không hiểu, thực không biết nàng rốt cuộc từ chỗ nào nhảy ra.
Danh sách chương