Còn chưa đến trên lầu, liền cảm nhận được bên trên đánh nhau khí thế mãnh liệt, thanh âm Nam Cung Nguyên Thác lạnh lẽo truyền đến: “Ngươi đã làm đến mức này, chúng ta cũng không còn lời nào để nói.”
Lời chưa dứt, lại đánh nhau một trận, Thượng Quan Khinh Vãn nhìn qua khe hở của cầu thang, vừa lúc thấy Nam Cung Nguyên Thác động thủ trước, hắn vận nội lực một chưởng bổ tới Bạch Hoa Trần, đôi mắt thâm thúy tức giận vằn tia đỏ hồng, tựa như mắt sư tử.
Hiển nhiên Bạch Hoa Trần cũng không yếu thế, đồng dạng vận đủ nội lực, tiếp một chưởng của Nam Cung Nguyên Thác, hai đạo ánh sáng trùng trùng đụng vào nhau, ánh sáng tỏa bốn phía, trong cửa hàng đều bao phủ một tầng ánh sáng chói mắt.
Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, thoạt nhìn võ công hai nam nhân này dường như rất lợi hại, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật không nghĩ tới, Tam hoàng tử thì thôi, Bạch công tử chỉ là ngưu lang, thế nhưng cũng có thân thủ tốt như thế, không thể không làm nàng kinh thán.
“Ai?!” Hai người tựa hồ cảm giác được có ngoại nhân xâm nhập, đồng thời ngừng công kích, nâng chưởng tập trung hướng Thượng Quan Khinh Vãn.
Nàng cả kinh nhanh chóng xua tay lên tiếng: “Là ta là ta, Thượng Quan Khinh Vãn...”
Nghe tiếng, thanh âm đánh nhau nháy mắt thu liễm sạch sẽ, trên gác xép hai nam nhân liếc nhau, ai không muốn mở miệng nói chuyện trước, ánh mắt sâu xa khác thường đầy phức tạp.
“Tam hoàng tử, ngươi... Hai người các ngươi như thế nào lại đánh nhau? Ta còn tưởng ngươi hồi cung giúp ta tìm hiểu tin tức!”
Thượng Quan Khinh Vãn thăm dò, cẩn trọng dè dặt đến gần bọn họ, không tự nhiên mím môi, thấy Nam Cung Nguyên Thác ở đây trong lòng nàng có chút thất vọng, còn tưởng hắn hồi cung giúp nàng tìm hiểu tin tức, không nghĩ tới hắn đến kỹ viện, có thể thấy được hắn căn bản không để chuyện của nàng ở trong lòng.
“Tại sao ngươi lại đến đây?” Nam Cung Nguyên Thác nhíu mày, nghe qua giống như nàng đến đây không phải tìm hắn.
“Ta tìm Bạch công tử.” Thượng Quan Khinh Vãn thẳng thắn, nàng vừa nói xong, lại làm đầu lông mày Nam Cung Nguyên Thác càng nhíu chặt, ánh mắt càng thêm lãnh liệt bắn thẳng tới Bạch Hoa Trần.
Thấy đáy mắt hắn nổi lên tức giận, Bạch Hoa Trần làm như không thấy, vẫn duy trì dáng vẻ cao quý ưu nhã như cũ, nhìn Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên nụ cười ấm áp: “Vãn Nhi cô nương, chuyện y quán tại hạ đã trù bị* không sai biệt lắm, cửa hàng đã tìm xong rồi, hiện tại chờ ngươi qua xem.”
*trù tính + chuẩn bị
Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Vãn kinh ngạc mở to hai mắt, nhanh như vậy đã tìm được cửa hàng tốt, nàng có một loại cảm giác giấc mộng thành hiện thực, trong chốc lát không có cách nào hồi phục lại tinh thần.
“Bạch công tử, đây là sự thật? Ngươi... Thật sự quá tốt!” Thượng Quan Khinh Vãn kích động tiến lên nắm chặt tay hắn, mắt thủy trong suốt lóe lên động lòng, cả người toát ra ánh sáng hăng hái.
Mắt ưng Bạch Hoa Trần thâm thúy u ám xẹt qua một tia dị sắc không dễ dàng phát giác, cơ mặt mất tự nhiên run rẩy hai cái, ngưng mắt nhìn chằm chằm mắt thủy hồn nhiên vô tà chứa đựng cảm kích, hắn tươi cười có chút cứng ngắc.
“Đợi một chút!” Nam Cung Nguyên Thác đứng bên cạnh quát chói tai.
Giây tiếp theo, Thượng Quan Khinh Vãn liền bị một cánh tay kéo khỏi người Bạch Hoa Trần, nàng nghi hoặc nhìn Nam Cung Nguyên Thác phía sau, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, không nhìn thấy vẻ tươi cười.
“Từ giờ trở đi... Bổn vương cấm ngươi tiếp xúc với hắn! Chuyện y quán cũng không cho phép hắn trợ giúp, bổn vương sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết...” Ngữ khí Nam Cung Nguyên Thác là mệnh lệnh tuyệt đối, không có nửa điểm thương lượng, cùng Tam hoàng dĩ vãng mà Thượng Quan Khinh Vãn tiếp xúc, tưởng chừng như hai người khác nhau.
Lời chưa dứt, lại đánh nhau một trận, Thượng Quan Khinh Vãn nhìn qua khe hở của cầu thang, vừa lúc thấy Nam Cung Nguyên Thác động thủ trước, hắn vận nội lực một chưởng bổ tới Bạch Hoa Trần, đôi mắt thâm thúy tức giận vằn tia đỏ hồng, tựa như mắt sư tử.
Hiển nhiên Bạch Hoa Trần cũng không yếu thế, đồng dạng vận đủ nội lực, tiếp một chưởng của Nam Cung Nguyên Thác, hai đạo ánh sáng trùng trùng đụng vào nhau, ánh sáng tỏa bốn phía, trong cửa hàng đều bao phủ một tầng ánh sáng chói mắt.
Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, thoạt nhìn võ công hai nam nhân này dường như rất lợi hại, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật không nghĩ tới, Tam hoàng tử thì thôi, Bạch công tử chỉ là ngưu lang, thế nhưng cũng có thân thủ tốt như thế, không thể không làm nàng kinh thán.
“Ai?!” Hai người tựa hồ cảm giác được có ngoại nhân xâm nhập, đồng thời ngừng công kích, nâng chưởng tập trung hướng Thượng Quan Khinh Vãn.
Nàng cả kinh nhanh chóng xua tay lên tiếng: “Là ta là ta, Thượng Quan Khinh Vãn...”
Nghe tiếng, thanh âm đánh nhau nháy mắt thu liễm sạch sẽ, trên gác xép hai nam nhân liếc nhau, ai không muốn mở miệng nói chuyện trước, ánh mắt sâu xa khác thường đầy phức tạp.
“Tam hoàng tử, ngươi... Hai người các ngươi như thế nào lại đánh nhau? Ta còn tưởng ngươi hồi cung giúp ta tìm hiểu tin tức!”
Thượng Quan Khinh Vãn thăm dò, cẩn trọng dè dặt đến gần bọn họ, không tự nhiên mím môi, thấy Nam Cung Nguyên Thác ở đây trong lòng nàng có chút thất vọng, còn tưởng hắn hồi cung giúp nàng tìm hiểu tin tức, không nghĩ tới hắn đến kỹ viện, có thể thấy được hắn căn bản không để chuyện của nàng ở trong lòng.
“Tại sao ngươi lại đến đây?” Nam Cung Nguyên Thác nhíu mày, nghe qua giống như nàng đến đây không phải tìm hắn.
“Ta tìm Bạch công tử.” Thượng Quan Khinh Vãn thẳng thắn, nàng vừa nói xong, lại làm đầu lông mày Nam Cung Nguyên Thác càng nhíu chặt, ánh mắt càng thêm lãnh liệt bắn thẳng tới Bạch Hoa Trần.
Thấy đáy mắt hắn nổi lên tức giận, Bạch Hoa Trần làm như không thấy, vẫn duy trì dáng vẻ cao quý ưu nhã như cũ, nhìn Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên nụ cười ấm áp: “Vãn Nhi cô nương, chuyện y quán tại hạ đã trù bị* không sai biệt lắm, cửa hàng đã tìm xong rồi, hiện tại chờ ngươi qua xem.”
*trù tính + chuẩn bị
Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Vãn kinh ngạc mở to hai mắt, nhanh như vậy đã tìm được cửa hàng tốt, nàng có một loại cảm giác giấc mộng thành hiện thực, trong chốc lát không có cách nào hồi phục lại tinh thần.
“Bạch công tử, đây là sự thật? Ngươi... Thật sự quá tốt!” Thượng Quan Khinh Vãn kích động tiến lên nắm chặt tay hắn, mắt thủy trong suốt lóe lên động lòng, cả người toát ra ánh sáng hăng hái.
Mắt ưng Bạch Hoa Trần thâm thúy u ám xẹt qua một tia dị sắc không dễ dàng phát giác, cơ mặt mất tự nhiên run rẩy hai cái, ngưng mắt nhìn chằm chằm mắt thủy hồn nhiên vô tà chứa đựng cảm kích, hắn tươi cười có chút cứng ngắc.
“Đợi một chút!” Nam Cung Nguyên Thác đứng bên cạnh quát chói tai.
Giây tiếp theo, Thượng Quan Khinh Vãn liền bị một cánh tay kéo khỏi người Bạch Hoa Trần, nàng nghi hoặc nhìn Nam Cung Nguyên Thác phía sau, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, không nhìn thấy vẻ tươi cười.
“Từ giờ trở đi... Bổn vương cấm ngươi tiếp xúc với hắn! Chuyện y quán cũng không cho phép hắn trợ giúp, bổn vương sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết...” Ngữ khí Nam Cung Nguyên Thác là mệnh lệnh tuyệt đối, không có nửa điểm thương lượng, cùng Tam hoàng dĩ vãng mà Thượng Quan Khinh Vãn tiếp xúc, tưởng chừng như hai người khác nhau.
Danh sách chương