Nam Cung Nguyên Thác kéo tay Thượng Quan Khinh Vãn, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, một đường về thẳng tiệm đồ cổ.
Thượng Quan Khinh Vãn thở hổn hển quay nhìn lại, bỡi vì vừa rồi hắn đi quá nhanh, ngay cả nàng cũng có chút ứng phó không nổi, nha đầu Hồng Thược kia lập tức bị bỏ lại rất xa, đến bây giờ còn chưa đuổi theo kịp.
Ngoái đầu nhìn lại, Thượng Quan Khinh Vãn dè dặt cẩn trọng liếc nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cảm xúc của Nam Cung Nguyên Thác hiển nhiên vẫn còn đang bị chuyện “Thất tình” ảnh hưởng, sắc mặt bị *âm mai che kín. (hắc tuyến, màu đen)
“Ách… Tam hoàng tử, nhân sinh khổ đoản, không nên nghĩ mãi đến chuyện không vui, thiên nhai chỗ nào không có cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mãi một người, có lẽ trong tương lai ngươi sẽ tìm được một người so với Bạch công tử còn tốt hơn nhiều.” Thượng Quan Khinh Vãn nói đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, kỳ thực cũng không biết bản thân an ủi hắn có tác dụng gì hay không, đều là bạn bè với nhau, nàng tốt xấu gì cũng nên nói tốt cho hắn hai ba câu! Nam Cung Nguyên Thác nghe vậy, lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, nói:”Sau này không được phép nhắc tới người này ở trước mặt bản vương!”
“Đúng đúng đúng, không đề cập tới không đề cập tới.” Thượng Quan Khinh Vãn cái gì cũng theo ý hắn là tốt rồi, người thất tình là lớn nhất, nàng có thể hiểu được tâm tình lúc này của Nam Cung Nguyên Thác, chỉ là… Hắn ngàn vạn đừng bởi vì cảm xúc của mình không tốt, liền đem đại sự của nàng quên mất luôn nha.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thượng Quan Khinh Vãn vẫn cảm thấy không yên lòng, mất tự nhiên hắng giọng một cái, ngậm ngừng nói:”Tam hoàng tử nếu bây giờ không có tâm trạng nói chuyện, thì chuyện y quán kỳ thực cũng có thể từ từ… Nhưng mà, chuyện hoà thân cùng Bắc Minh Quốc, tam hoàng tử ngàn vạn lần đừng quên, nếu không nghĩ ra cách trì hoãn, ta đây thật sự sẽ… Xong đời!”
Lời của nàng khiến cho Nam Cung Nguyên Thác triệt để tỉnh táo lại, chỉ thấy hắn một mặt tức giận hừ nhẹ một tiếng:”Yên tâm đi! Nói thế nào ta cũng sẽ thuyết phục phụ hoàng từ bỏ ý niệm này.”
“Vậy… Vậy còn làm phiền tam hoàng tử nhiều!” Thượng Quan Khinh Vãn như trút được gánh nặng, hai tay tạo thành chữ thập xem như đang cầu nguyện.
--- ------ -----Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ------
Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược vừa mới tiến vào cửa, liền nhìn thấy hai mẹ con tam di nương, nhìn thấy hai chủ tớ các nàng từ bên ngoài trở về, Liễu Tâm Lan không khọi nao nao, mắt hạnh lướt qua một tia giảo hoạt, tiếng nói kiều mị mang theo vài phần nũng nịu, ẩn ẩn từ trong nhà xuất ra----
“Nếu thiếp thân nhớ không lầm, lão gia mấy ngày trước mới vừa trừng phạt đại phu nhân, hình nhưng cũng là bởi vì đại tiểu thư thích chạy lung tung ra bên ngoài, còn có nha đầu bên người… Ngày đó bị đánh có phải là nàng ta không? Nhanh như vậy có thể ra ngoài? Thật đúng là đã quên sạch cái đau của mấy vết thương kia rồi.”
Ngữ khí trong lời nói của nàng ta, rõ ràng chính là vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ cộng thêm khiêu khích công kích, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn hếch lên, lạnh lùng liếc nàng, không lạnh không nóng phản pháo lại:”Tam Nương cứ việc cáo trạng với phụ thân cho thật tốt, cũng chỉ sợ sẽ trộm gà không được còn mất nắm thóc, tự tìm mất mặt. Chuyện lần trước Tam Nương cấu kết với bà mối Lưu, chắc hẳn phụ thân còn chưa có quên đâu!”
“Ngươi… Nha đầu nhỏ mọn nhà ngươi, khá lắm…” Liễu Tâm Lan vừa thẹn vừa cáu, bị vãn bối đem chuyện xấu của nàng cố ý nhắc đi nhắc lại, thực sự mặt mũi có chút khó coi.
“Tam Nương, chúng ta không phải nói là muốn đi ra ngoài hay sao? Đừng tranh luận với mấy người không liên quan, làm lỡ chuyện chính đáng của chúng ta…” Thượng Quan Nghê Diệu thấy tình thế không ổn, liền âm thầm kéo ống tay áo của Liễu thị.
Liễu thị nghe vậy, như nhớ tới chuyện gì đó, nhuệ khí trên mặt chậm rãi thu lại sạch sẽ, liếc mắt nhìn nữ nhi bên cạnh, sau đó ngấm ngầm nhìn hai người họ nói:”Vẫn là Diệu nhi hiểu chuyện, ngươi nói rất đúng, không thể vì vài người không liên quan, làm lỡ chuyện chính đáng của chúng ta.”
Thượng Quan Khinh Vãn thở hổn hển quay nhìn lại, bỡi vì vừa rồi hắn đi quá nhanh, ngay cả nàng cũng có chút ứng phó không nổi, nha đầu Hồng Thược kia lập tức bị bỏ lại rất xa, đến bây giờ còn chưa đuổi theo kịp.
Ngoái đầu nhìn lại, Thượng Quan Khinh Vãn dè dặt cẩn trọng liếc nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cảm xúc của Nam Cung Nguyên Thác hiển nhiên vẫn còn đang bị chuyện “Thất tình” ảnh hưởng, sắc mặt bị *âm mai che kín. (hắc tuyến, màu đen)
“Ách… Tam hoàng tử, nhân sinh khổ đoản, không nên nghĩ mãi đến chuyện không vui, thiên nhai chỗ nào không có cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mãi một người, có lẽ trong tương lai ngươi sẽ tìm được một người so với Bạch công tử còn tốt hơn nhiều.” Thượng Quan Khinh Vãn nói đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, kỳ thực cũng không biết bản thân an ủi hắn có tác dụng gì hay không, đều là bạn bè với nhau, nàng tốt xấu gì cũng nên nói tốt cho hắn hai ba câu! Nam Cung Nguyên Thác nghe vậy, lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, nói:”Sau này không được phép nhắc tới người này ở trước mặt bản vương!”
“Đúng đúng đúng, không đề cập tới không đề cập tới.” Thượng Quan Khinh Vãn cái gì cũng theo ý hắn là tốt rồi, người thất tình là lớn nhất, nàng có thể hiểu được tâm tình lúc này của Nam Cung Nguyên Thác, chỉ là… Hắn ngàn vạn đừng bởi vì cảm xúc của mình không tốt, liền đem đại sự của nàng quên mất luôn nha.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thượng Quan Khinh Vãn vẫn cảm thấy không yên lòng, mất tự nhiên hắng giọng một cái, ngậm ngừng nói:”Tam hoàng tử nếu bây giờ không có tâm trạng nói chuyện, thì chuyện y quán kỳ thực cũng có thể từ từ… Nhưng mà, chuyện hoà thân cùng Bắc Minh Quốc, tam hoàng tử ngàn vạn lần đừng quên, nếu không nghĩ ra cách trì hoãn, ta đây thật sự sẽ… Xong đời!”
Lời của nàng khiến cho Nam Cung Nguyên Thác triệt để tỉnh táo lại, chỉ thấy hắn một mặt tức giận hừ nhẹ một tiếng:”Yên tâm đi! Nói thế nào ta cũng sẽ thuyết phục phụ hoàng từ bỏ ý niệm này.”
“Vậy… Vậy còn làm phiền tam hoàng tử nhiều!” Thượng Quan Khinh Vãn như trút được gánh nặng, hai tay tạo thành chữ thập xem như đang cầu nguyện.
--- ------ -----Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ------
Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược vừa mới tiến vào cửa, liền nhìn thấy hai mẹ con tam di nương, nhìn thấy hai chủ tớ các nàng từ bên ngoài trở về, Liễu Tâm Lan không khọi nao nao, mắt hạnh lướt qua một tia giảo hoạt, tiếng nói kiều mị mang theo vài phần nũng nịu, ẩn ẩn từ trong nhà xuất ra----
“Nếu thiếp thân nhớ không lầm, lão gia mấy ngày trước mới vừa trừng phạt đại phu nhân, hình nhưng cũng là bởi vì đại tiểu thư thích chạy lung tung ra bên ngoài, còn có nha đầu bên người… Ngày đó bị đánh có phải là nàng ta không? Nhanh như vậy có thể ra ngoài? Thật đúng là đã quên sạch cái đau của mấy vết thương kia rồi.”
Ngữ khí trong lời nói của nàng ta, rõ ràng chính là vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ cộng thêm khiêu khích công kích, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn hếch lên, lạnh lùng liếc nàng, không lạnh không nóng phản pháo lại:”Tam Nương cứ việc cáo trạng với phụ thân cho thật tốt, cũng chỉ sợ sẽ trộm gà không được còn mất nắm thóc, tự tìm mất mặt. Chuyện lần trước Tam Nương cấu kết với bà mối Lưu, chắc hẳn phụ thân còn chưa có quên đâu!”
“Ngươi… Nha đầu nhỏ mọn nhà ngươi, khá lắm…” Liễu Tâm Lan vừa thẹn vừa cáu, bị vãn bối đem chuyện xấu của nàng cố ý nhắc đi nhắc lại, thực sự mặt mũi có chút khó coi.
“Tam Nương, chúng ta không phải nói là muốn đi ra ngoài hay sao? Đừng tranh luận với mấy người không liên quan, làm lỡ chuyện chính đáng của chúng ta…” Thượng Quan Nghê Diệu thấy tình thế không ổn, liền âm thầm kéo ống tay áo của Liễu thị.
Liễu thị nghe vậy, như nhớ tới chuyện gì đó, nhuệ khí trên mặt chậm rãi thu lại sạch sẽ, liếc mắt nhìn nữ nhi bên cạnh, sau đó ngấm ngầm nhìn hai người họ nói:”Vẫn là Diệu nhi hiểu chuyện, ngươi nói rất đúng, không thể vì vài người không liên quan, làm lỡ chuyện chính đáng của chúng ta.”
Danh sách chương