Đáy mắt Thượng Quan Gìa thần sắc rối rắm, biến hoá phức tạp, hầu kết lăn lên lăn xuống, trầm mặc một hồi lâu mới trầm thấp lên tiếng:”Vãn Nhi, có thời gian thì chăm sóc nương ngươi nhiềi đi! Ngày sau khi ngươi gả đi, muốn gặp lại… Sợ là cũng không có dễ dàng như vậy!”

Bỏ lại câu này, hắn liền vội vã rời khỏi phòng của các nàg, Thượng Quan Khinh Vãn hơi giật mình, trong đầu còn đang nghĩ đến câu cuối cùng trước khi rời đi của hắn, có ý gì? Không phải là muốn hạ thánh chỉ đem nàng gả đi ra ngoài chứ? “Vãn nhi, con qua đây xem… Thích chất liệu kia không?” Tay Vân Tử Mạn chẳng biết đã từ lúc nào nắm chặt tay mềm của nàng, kéo Thượng Quan Kinh Vãn đi về phía giường ngủ, khoé môi dâng lên nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, lại như hàm chứa vạn lần bất đắc dĩ.

“Nương, đây là cái gì?” Thượng Quan Khinh Vãn thấy trên giường lớn phủ kín đủ loại vải dệt màu sắc đỏ thẳm, kiểu dáng rất đa dạng, điệp văn đan la la, tơ lụa hoa đào ánh kim, vân khói la thải văn, hoa văn tường mây, hình như là cái gì cũng đều có, chỉ có một điểm giống nhau duy nhất là tất cả đều mang màu sắc đỏ thẫm, rất giống dùng để may giá y!

Gía y? Không sai! Giây tiếp theo Thượng Quan Kinh Vãn đã ý thức được ý tứ của mẫu thân, há to mồm trợn to mắt, nhìn chằm chằm dung nhan tú lệ của Vân Tử Mạn.

“Tất cả những thứ này đều là do lão gia cố ý sai người đưa tới, nói là để cho nương chuẩn bị trước cho con, dù thế nào con cũng là đích nữ của thừa tướng phủ, phụ thân con cũng muốn cho con thuận lợi vui vẻ gả đi ra ngoài.” Ngữ khí của Vân Tử Mạn không khó có thể nghe ra, nàng đối với nam nhân này trong lòng đầy cảm kích, tuy rằng việc này là vì muốn nàng gả xa đến Bắc Minh Quốc, nhưng dù sao cũng là hoà thân, nàng đại biểu cho toàn bộ Hạ Thương Quốc, đối phương thế nào cũng không có khả năng uỷ khuất nàng.

Có lẽ cũng chỉ vì như thế thôi, lại có thể làm cho Vân Tử Mạn cảm thấy an tâm, trong lòng nàng âm thầm cân nhắc, chuyện tốt như vậy thế nhưng lại rơi xuống trên đầu Vãn Nhi, nói không chừng là do thái hậu nương nương ở trong cung ngầm chiếu cố các nàng, lão nhân gia một mực luôn rất quan tâm mẹ con các nàng, bằng không nàng bì Thượng Quan Gìa vắng vẻ nhiều năm như thế, như thế nào cũng không có khả năng còn yên ổn nắm lấy địa vị Thượng Quan phu nhân này, đây hết thảy cũng đều nhờ vào mặt mũi của Thái hậu nương nương, bỡi vì người nào cũng biết, Thái hậu nương nương cực kỳ thích Vân Tử Mạn.

“Vãn nhi, nương đã nghĩ tới, chời khi con xuất giá, nhất định phải cho con mặc vào giá y xinh đẹp nhất thiên hạ, nương sẽ dùng từng cây kim từng sợi chỉ tự tay khâu giá y cho con. Còn có nha đầu Hồng Thược kia, nàng đi theo bên cạnh con không phải là ngày một ngày hai, cũng hiểu rõ tập tính của con nhất, đến lúc đó để cho nàng ta tuỳ tùng theo con làm nha nha hoàn hồi môn đi, như vậy nương cũng có thể yên tâm.” Những điều nên nghĩ Vân Tử Mạn cũng đã vì nữ nhi mà nghĩ hết rồi, tuy rằng nàng cũng luyến tiếc, nhưng dù sao con gái lớn khó giữ, cũng phải đến lúc thành gia lập thất, tạo dựng mái ấm riêng rồi.

“Nương, nữ nhi không cần lập gia đình, ta muốn cả đời phụng bồi bên cạnh nương, không muốn phải nhìn thấy nương cô đơn một mình.” Thượng Quan Khinh Vãn lắc lắc tay mẫu thân, làm nũng khẩn cầu nói.

“Nha đầu ngốc, cửa hôn sự này… Không phải do con, cũng không phải do nương. Tất cả đều là do Hoàng Thượng sắp đặt, hiện tại thánh chỉ còn chưa hạ xuống, nương phải nhanh chóng chuẩn bị, chờ khi thánh chỉ vừa đến, chỉ sợ con liền phải gả ra ngoài.” Vân Tử Mạn đẩy tay nữ nhi ra, không khỏi phân trần, đi đến trước giường cầm lấy từng khối vải bắt đầu lựa chọn, một lát lại giơ lên muốn hỏi nàng xem như thế nào? Mốt lát lại cầm sấp khác hỏi nàng có được không?

Thượng Quan Khinh Vãn nhìn sao cũng không thấy sấp vải nào thuận mắt, Vân Tử Mạn rơi vào đường cùng, đành phải buông tha cho ý định trưng cầu ý kiến của nàng, mềm nhẹ nói:”Nếu con đều không thích, vậy nương tự mình lựa làm là được! Tóm lại con cứ yên tâm, thủ pháp thêu thùa của nương, cũng không quá khó coi đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện