Khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến mức đỏ bừng, nhưng nàng nhìn nhìn Thượng Quan Khinh Vãn bên người, lại giống như người đang bị nói không phải là nàng ta, vẫn nhìn đông nhìn tây như cũ, một lát lại kéo nàng chạy đến gian hàng bán kẹo mạch nha xem đến nửa ngày, một lát lại chạy đến quán bán son phấn lưu luyến đến nỗi không muốn đi tiếp, giống như không có nghe thấy hai bên đường đang nghị luận về mình.

“Các ngươi đều đừng đoán mò, hôn sự này là do tiểu thư ta huỷ bỏ, là nàng đề xuất trước…” Khuôn mặt Hồng Thược đỏ bừng, cố gắng lấy dũng khí, rốt cuộc cũng hướng về phía nhóm tam cô lục bà* (người nhiều chuyện) đang chỉ trỏ mà rít lên, giọng nói nàng lúc này so với âm thanh nhỏ như muỗi kêu trong phủ lại giống như hai người hoàn toàn khác.

“Hồng Thược, nói rất đúng! Chính là bổn tiểu thư bỏ hắn trước!” Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Hồng Thược vẫn như trước đang đắm chìm trong cảm xúc chính mình mỉm cười, cho nàng ta thêm tán thưởng cùng khẳng định.

Đám tam cô lục bà đang nói huyên thuyên hơi kinh hãi, cảm thấy đại tiểu thư Thượng Quan Khinh Vãn cùng nha hoàn bên người nàng hôm nay đều có chút không thích hợp, cũng không muốn rước hoạ vào thân, nên vội vàng rời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Thược vẫn đỏ ửng như cũ, ngốc lăng tại chỗ, tay Thượng Quan Khinh Vãn liền túm một bên tay áo nàng ta, nàng ta mới hồi phục lại tinh thần.

“Hồng Thược, ngươi giúp ta nhìn xem, cái tượng đất nào xinh đẹp nhất?” Thượng Quan Khinh Vãn lôi kéo nàng ta đi đến giang hàng tiểu thương bán đất nặn phía trước, tượng đất nhỏ này rất sống động lại giống như thật, có Thôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, còn có Thiết Phiến công chúa.

“Ách… Đại tiểu thư, ngài muốn mua sao?” Hồng Thược nao nao, ngón tay nhỏ sờ bên hông, ra ngoài rất vội vàng, nàng đã quên mang theo túi tiền nha.

“Ta còn chưa hấy qua tượng đất khả ái như vậy nha, mua vài cái để chơi đi…” Thượng Quan Khinh Vãn thuận tay cầm một cái tượng hình hầu gia uy vũ, liền quay đầu đi, lại bị Hồng Thược bắt lấy ống tay áo.

“Nhưng mà… Đại tiểu thư, nô tì đã quên mang theo túi tiền.” Mặt Hồng Thược lộ vẻ khó xử, giống như đứa nhỏ làm sai.

“Thì ra là chuyện này! Đại gia, ngươi xem cây trâm này của ta có thể đổi thứ này không?” Thượng Quan Khinh Vãn thuận tay kéo ngân sai trên búi tóc xuống, đưa đến trước mặt lão hán bán tượng đất.

“Có thể có thể có thể, đương nhiên có thể, nhưng mà… Ta không có tiền lẻ thồi lại cho cô nương.” Lão hán tử nhìn ngân sai kia, ít nhất cũng đáng giá hai lượng bạc, nếu muốn mua tất cả tượng đất của hắn cũng dư sức.

“Không cần thối lại.” Thượng Quan Khinh Vãn rất hàoo phóng phất phất tay, dù sao nàng cũng ngại đồ trang sức rườm rà này, dùng để đổi thứ mình thích, coi như vật này cũng có giá trị.

Hồng Thược bên cạnh muốn nói lời ngăn cản nàng, nhưng lời thoại chưa ra khỏi miệng, Thượng Quan Khinh Vãn cùng lão hán viết giấy thoả thuận cũng đã xong, một tay cầm trâm cài, một tay cầm tượng đất, hai người đều thật cao hứng.

--- ------ ------ ------ ------ -----dãy phân cách hoa lệ---- ------ ------ ------ ------

Tuy rằng trên người không có một xu, nhưng Thượng Quan Khinh Vãn lấy biện pháp lấy vật đổi vật đều có thể dùng được, sau khi mua xong tượng đất, lại mua thảo dược, nhìn thấy phía trước có bố trang* (tiệm vải), nàng đột nhiên muốn mua vài khúc vải về để may vài bộ y phục đơn giản, không rườm rà phức tạp, cả người lưu loát thoải mái, hiệu xuất làm việc đêu có thể tăng lên.

‘Bố trang Đồng nhớ’ bốn chữ to trước mắt chiếu vào mắt, Thượng Quan Khinh Vãn dẫn đầu cất bước tiến vào trong, Hồng Thược theo sát phía sau.

Bố trang sinh ý thoạt nhìn rất tốt, thời điểm các nàng đi vào, bên phải có vài vị phu nhân đang chọn lựa vải hoa, trong đó có vị phu nhân nhìn vào hơi chói mắt, quần áo sắc hồng tơ lụa váy dài, bên trên thêu hoa mẫu đơn phú quý tinh xảo, đeo chuỗi trân châu quý báu, trên búi tóc cài toàn châu sai vàng Bát Bảo lóng lánh đến loá mắt, châu ngọc làm đẹp vô số, thì ra chính là tam di nương thừa tướng phủ Liễu Tâm Lan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện