Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Khinh Vãn ngồi trước gương đồng trang điểm một chút, hôm nay nàng mặc một thân màu xanh nhạt kết hợp với quần lụa mỏng, trên búi tóc như sương mai, cài lên một đoá hoa quỳnh được hái trong viện ban sáng, cũng không đeo thêm trang sức gì, dáng vẻ thanh lịch làm cho nàng cả người thoạt nhìn điềm tĩnh thanh nhã, lại rất hợp với làn da như tuyết trắng, mắt hạnh má đào, mỹ lệ động lòng người.

“Tiểu thư hôm nay muốn đi ra ngoài sao?” Hồng Thược thấy nàng trang điểm như thế này, đoán hẳn là nàng muốn đi ra ngoài.

“Hôm nay trong tiệm đồ cổ của tam hoàg tử có hội đấu giá, hắn vì giúp ta mở y quán nên muốn bán đấu giá bảo bối của mình, bổn tiểu thư nói thế nào cũng phải đi phụ giúp mới được.” Thượng Quan Khinh Vãn cười mỉm, đáy mắt đột nhiên lướt qua một tia giảo hoạt, như có vẻ đăm chiêu nói:”Nếu như cứ đi tay không như vậy, có phải có vẻ thất lễ quá hay không? Dù sao lần đấu giá này của tam hoàng tử, tất cả cũng đều là vì ta.”

“Nhưng mà... Đại tiểu thư có thể có bảo bối gì?” Hồng Thược bĩu môi, nhìn xem từ trên xuống dưới một thân trrang điểm của Thượng Quan Khinh Vãn, ngay cả một thứ giống như trang sức cũng không có, tiểu thư nhà khác trên tóc đều cài châm đeo chuỗi, trên đầu tiểu thư nhà nàng chỉ cài độc một đoá hoa quỳnh, keo kiệt tới cực điểm, cho dù dáng vẻ có xinh đẹp đi nữa, người khác cũng vẫn xem nhẹ hết thảy.

“Có biện pháp...” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn nàng ấy chớp mắt hai cái, khoé môi gợi lên một nụ cười xấu xa:”Hồng Thược, ngươi giúp ta đem giá y trong ngăn tủ đến đây, ta muốn đem nó đến hội đấu giá để bán đấu giá nó.”

“Cái gì... Cái gì? Đại tiểu thư, kia... nhưng mà giá y kia là do chính tay phu nhân tỉ mỉ may cho người mà, người... Người thế nào có thể đem đi bán đấu giá chứ? Còn nữa, một bộ giá y có thể bán được bao nhiêu tiền chứ?” Hồng Thược đầu tiên là cả kinh, lắp ba lắp bắp khuyên can.

“Nha đầu ngốc, ngươi cũng đừng quên, tay nghê nữ gia của nương ta ở Ngạo Thiên quốc nổi tiếng số một số hai, giá y này là dùng tơ vàng ngân tuyến thêu thành, tự nhiên sẽ là bảo bối độc nhất vô nhị. Dù sao chuyện hoà thân với Bắc Minh quốc hơn nửa phần là thất bại, bộ giá y này càng nhìn càng làm cho tâm người rối rắm, không bằng cầm đi xem có thể bán được giá tốt hay không.” Thượng Quan Khinh Vãn vẻ mặt thoải mái cười đáp.

Sau khi nghe nàng nói xong, Hồng Thược ngây ngốc sửng sờ nhìn nàng, đại tiểu thư đang nói cái gì vậy? Chuyện hoà thân đến Bắc Minh quốc sẽ thất bại? Nhưng mà từ trên xuống dưới Thừa tướng phủ, mỗi một người đều lấy chuyện đại sự này làm đầu mà! Không đợi Hồng Thược phản ứng kịp, Thượng Quan Khinh Vãn đã tự mình mở tủ quần áo ra, dè dặt cẩn trọng đem bộ giá y đỏ thẫm được xếp chỉnh tề lấy ra, dùn một tấm vải sạch sẽ bao lại, vỗ vỗ Hồng Thược vẫn sững sờ đứng tại chỗ như cũ, ở bên tai nàng ta trêu tức nói:” Ngươi nếu cứ tiếp tục ngẩn người như vậy, bổn tiểu thư cũng sẽ không chờ ngươi, ta đi trước một bước!”

“Đại... Đại tiểu thư, người đợi nô tì một chút nha!” Hồng Thược quay đầu, vội vàng đuổi theo nàng bước ra khỏi cửa.

--- ------ -----Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----

Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược chủ tớ hai người đi trên đường cái, một đường ngắm cảnh, thấy cách đó không xa có một cửa tiệm người đứng chật kín bên ngoài, ba tầng trong, ba tầng ngoài, nhìn rất náo nhiệt.

“Đại tiểu thư, kia không phải là tiệm đồ cổ của tam hoàng tử hay sao?” Ánh mắt Hồng Thược thiểm qua một tia nghi ngờ, trong ngày thường trước cửa tiệm rất thanh lặng, hôm nay hội đấu giá còn chưa bắt đầu, cửa lớn liền bị người xém phá hỏng, tất cả dân chúng đều là tới xem náo nhiệt.

“Người nhiều thì thật tốt, nhiều người thì càng thêm náo nhiệt, cũng có thể bán bảo bối được giá càng cao.” Mắt thuỷ của Thượng Quan Khinh Vãn loé lên, xem ra hội bán đấu giá hôm nay của Nam Cung Nguyên Thác được triển khai rất thành công, hấp dẫn không ít người tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện