Thần sắc Sở Hàn Lâm vừa hòa hoãn một chút lập tức run lên, hành lang bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, Sở Mộ Viễn nhìn quản sự vừa vào thông báo, ra hiệu hắn mở cửa.
Quản sự kia do dự một chút, vẫn đưa tay đẩy cửa ra, bên trong Tiêu Cảnh Trăm vừa nhặt xong mảnh vụn trên mặt đất, trên mặt còn vệt xước, Sở Hàn Lâm đối với Sở Mộ Viễn đến cảm thấy ngoài ý muốn, "Mộ Viễn a, có chuyện gì gấp muốn nói với nhị thúc."
Tiêu Cảnh Trăm cúi người chào hỏi Sở Mộ Viễn, muốn trực tiếp rời đi, Sở Mộ Viễn cũng không trả lời Sở Hàn Lâm mà nói với Tiêu Cảnh Trăm, "Tiêu tổng quản xin dừng bước, còn có việc muốn thỉnh giáo ngươi."
"Nhị thiếu gia nói đùa, thỉnh giáo thì không dám, ngài có chuyện gì xin cứ việc phân phó." Tiêu Cảnh Trăm phẫn nộ đứng trở lại, Sở Mộ Viễn nhìn thoáng qua vết máu trên mặt hắn, "Hàng từ Đồi Nhạc, thu hồi tất cả lại, về phần những thương hộ đã lấy hàng, kính xin Tiêu tổng quản mang sổ sách ghi chép đến."
Sở Mộ Viễn trực tiếp nhắc đến lô hàng Đồi Nhạc, mặt Sở Hàn Lâm liền biến sắc, vừa rồi hai người bọn họ còn thương lượng làm thế nào áp chế chuyện này xuống thấp nhất, không ngờ người bên Sở phủ đã biết.
"Còn không mau đi!" Sở Mộ Viễn thấy Tiêu Cảnh Trăm còn thất thần, hô một tiếng, Tiêu Cảnh Trăm liếc nhìn Sở Hàn Lâm phía sau một cái, xoay người đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Hàn Lâm cùng Sở Mộ Viễn, Sở Hàn Lâm đè đáy lòng nghi hoặc xuống, vừa cười vừa nói, "Nhị thúc đang định trở về nói chuyện này với ngươi đây, không nghĩ tới ngươi đã đến tìm ta trước."
...
Ngày hôm sau, tất cả đồ sứ Đồi Nhạc nhập về đều nhanh chóng thu hồi, kể cả những hàng tồn trên bến cũng bị phong ấn lại, vấn đề lớn trước mắt là những món đồ được khách nhân mua qua những thương hộ lấy hàng từ Sở gia.
Tiêu Cảnh Trăm bán những đồ sứ này cho các thương hộ với giá đồ sứ thượng hạng trước kia, có được tiền liền ở trung gian thu vào túi riêng một khoản, một phần dùng vận hành cửa hàng, mà hàng phải thu hồi quá nhiều, cửa hàng trong lúc nhất thời không bổ sung được một khoản lớn như vậy, chưa kể hàng hóa thu hồi lại nhất định còn phải bồi thường.
Sở Diệc Dao liếc nhìn sổ sách trong tay, cùng đại tẩu nhìn thoáng qua, hàng hóa bến cảng tích trữ không bán được, cửa hàng không có nguồn thu vào, kể từ đó tiền vốn quay vòng mất linh, Kiều Tòng An nhìn những con số kia liền có chút kinh tâm, quá khứ tướng công thỉnh thoảng cũng cùng nàng nói chuyện cửa hàng, nhưng lấy tình huống hiện tại của Sở gia, muốn xuất ra một số tiền lớn như thế này, khẳng định là không thể.
"Đại tẩu, chuyện trong nhà trước hết giao cho tẩu, muội đến Tần gia một chuyến." Nghĩ đến bạc quay vòng mất linh sẽ mang đến kết quả gì, Sở Diệc Dao liền ngồi không yên, mặc kệ dùng loại phương thức nào, nàng đều phải ngăn cản nhị thúc nhúng tay viện trợ, số bạc trống so với đời trước còn nhiều hơn, nàng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.
Có nhị ca cùng Trung thúc ở cửa hàng, Sở Diệc Dao mang theo Bảo Sênh đi đến Tần gia, Tiêu tổng quản muốn nuốt riêng số bạc kia, nàng không chỉ muốn bắt hắn giao lại toàn bộ, còn muốn đánh rớt vị trí tổng quản sự, hiện tại vẫn chưa thể lật đổ nhị thúc, nàng cũng phải chặt đứt một cánh tay phải đắc lực của hắn.
Cát quản gia tự mình đánh xe đi cùng nàng, xe ngựa chạy gấp, qua thời gian uống cạn một chung trà đã đến Tần gia, Sở Diệc Dao thu thập trang phục và đạo cụ một chút, xuống xe ngựa, đứng ở cửa chờ gia phó đi vào bẩm báo.
Lần này nàng tới là muốn gặp phụ thân của Tần Mãn Thu.
Ở Tần gia, phụ thân của Tần Mãn Thu đứng hàng thứ hai, mà phụ thân vị đường tỷ trắc phi Bạch vương phủ chính là con trai lớn Tần gia, người ngoài có lẽ không biết, trên thực tế sự vụ lớn nhỏ Tần gia đều là do một tay phụ thân Tần Mãn Thu đến quản lý, cũng không phải huynh đệ Tần gia tranh đoạt gì, mà là Tần đại bá là người chỉ thích theo đuổi tu hành, dưới gối ông chỉ có hai nữ nhi, cũng không thể hỗ trợ.
"Lão gia vừa trở về, thỉnh Sở tiểu thư đến phòng khách chờ một lát." Người làm mang nàng đến phòng khách, trong lòng Sở Diệc Dao có chút khẩn trương, không khỏi siết chặt khăn trong ngực, một bên Cát quản gia an ủi, "Đại tiểu thư, lão gia cùng Tần gia có nhiều năm giao tình, ngài yên tâm đi."
Sở Diệc Dao lắc đầu, "Cát thúc, lời của thúc cháu hiểu rõ, nhưng chỉ sợ lòng người khó dò." Cát quản gia thở dài, bốn chữ lòng người khó dò này, từ sau khi lão gia đi, ông đã thấy rõ, đáng tiếc lão Cát ông chỉ là tên thọt năm đó được lão gia hảo tâm nhặt về nhà, gấp gáp đều không giúp được.
"Là Diệc Dao a." Tần lão gia vừa tiến đến liền cao giọng hô, "Vừa nghe người làm tới báo, ta còn tưởng ta nghe lầm, đến tìm Mãn Thu hay đến trình diện ta đó."
Sở Diệc Dao đứng lên, hướng phía Tần lão gia hành lễ, "Tần bá bá tốt."
"Diệc Dao a, ngươi hôm nay đến tìm Tần bá bá, là có chuyện gì?" Tần lão gia sai người dâng trà, nhìn Sở Diệc Dao trước mắt, không khỏi có chút cảm khái, chẳng mấy chốc nữ nhi nhà mình đã đến tuổi xuất giá, tiểu nha đầu Sở gia năm đó đi đường tập tễnh hiện tại cũng đã trưởng thành.
"Tần bá bá, hôm nay Diệc Dao tới là thay mặt Sở gia có chuyện quan trọng khẩn cầu Tần bá bá hỗ trợ." Nghe nàng mở miệng thận trọng, Tần lão gia cười tủm tỉm liền thần sắc nghiêm túc, Sở Diệc Dao nắm chặt nắm đấm trong tay áo, đem chuyện hàng hoá Đồi Nhạc đầu năm nói một lần.
Thật lâu, Tần lão gia nhìn Sở Diệc Dao, sắc mặt có một chút không đành lòng, thở dài một hơi, "Khó khăn cho ngươi."
Đơn giản bốn chữ này giống như mấy viên đá nhỏ đánh vào lòng Sở Diệc Dao, trong nháy mắt nổi lên vô số rung động, đáy mắt Sở Diệc Dao dần dần súc tích nổi lên sương mù, sống lại cho tới bây giờ, nàng đều phải tính toán từng bước đi, không thể để cho người ta nhìn ra quá nhiều manh mối, rồi lại không thể không quan tâm những chuyện sắp xảy ra, khó khăn của nàng, ủy khuất của nàng, không thể nói với ai.
Nàng cũng muốn một lần đuổi luôn đám người nhị thúc đi, để nhị ca có thể chính thức quản lý Sở gia, để Sở gia không giống như đời trước, nhưng tất cả đều không phải chuyện nàng suy nghĩ là có thể đạt được, một khi nhị thúc rời đi, cái nhà này có một mình Trung thúc cũng vô ích, nàng cùng nhị ca bây giờ căn bản không cách nào làm cho Sở gia bám rể ở Kim Lăng này, bao nhiêu người ngoài kia như hổ rình mồi đang nhìn chòng chọc vào một nhà cô nhi quả phụ bọn họ.
"Tần bá bá." Sở Diệc Dao nghẹn ngào hô một tiếng, cố gắng đem nước mắt thu về, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Nhị ca đang cố gắng học tập, một ngày nào đó cũng có thể giống như đại ca trông nom tốt cửa hàng, nếu là lúc này Tần gia có thể nguyện ý giúp đỡ, đại ân đại đức của Tần bá bá, Diệc Dao cả đời khó quên."
Tần lão gia là thương nhân, mà thương nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, Sở Diệc Dao muốn nhờ Tần gia mua đồ sứ tại Đại Đồng trở về thay thế những thứ kia, chuyện này tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới làm ăn nhà mình, mỗi năm thương thuyền đi Đại Đồng hai lần vào mùa xuân và mùa thu, một chuyến cũng mất thời gian khoảng một tháng, hiện tại gần sang mùa hè, trên biển nhiều bão táp, nếu lại xuất bến khẳng định là không được.
Tần lão gia suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, "Diệc Dao, cấp hàng thay thế những thứ kia, Tần bá bá chỉ sợ là không giúp được ngươi." Đáy mắt Sở Diệc Dao thoáng hiện lên tia thất vọng, cười cười đang muốn nói, Tần lão gia lại tiện đà nói ra, "Bất quá ngươi nói muốn thu hồi từ hàng từ trong tay thương hộ, thiếu hụt bạc, Tần bá bá ngược lại có thể giúp ngươi một phen."
Sở Diệc Dao có chút không dám tin nhìn ông, Tần gia nguyện ý cho nàng mượn tiền! Trong đầu thoáng hiện lên đám người ngấp nghé mấy nhà phân cửa hàng Sở gia, Sở Diệc Dao khẽ cúi đầu, bàn tay nhỏ bé níu lấy vạt áo có chút luống cuống nói, "Nhưng mà Tần bá bá, nhà chúng ta hiện giờ không có đồ vật có thể lấy ra thế chấp số bạc này của ngài."
Tần lão gia nhìn ra do dự trên mặt nàng cũng nói ngay, "Vậy lấy đống đồ Đồi Nhạc kia ra thế chân đi." Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn ông, tựa hồ có chút không thể tin, đống đồ bỏ kia không đáng giá! "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ngươi nghĩ Tần bá bá muốn ngươi thế chấp gia sản Sở gia." Tần lão gia cười thở dài một hơi, "Hàng từ Đại Đồng, Tần bá bá quả thực không có cách nào khác giúp ngươi, nhưng mà nếu thiếu bạc, Tần bá bá có thể cho ngươi mượn, không nói đến hai nhà, chỉ riêng quan hệ cá nhân cùng cha ngươi, gấp rút Tần bá bá cũng đến giúp."
Ý tứ Tần lão gia Sở Diệc Dao hiểu, chuyện tiền bạc, Tần lão gia hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa của mình cho nàng mượn, nhưng chuyện hàng hóa Đại Đông có liên lụy đến cả cửa hàng Tần gia, Tần lão gia không một mình làm chủ được.
"Diệc Dao, muội đã đến cũng không tìm ta." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tần Mãn Thu, mới vừa bước vào phòng khách, Tần Mãn Thu đụng phải ánh mắt Tần lão gia, đột nhiên âm thanh liền nhu nhu hạ xuống, "Cha ~ "
Tần lão gia không đành lòng nhìn thẳng quay mặt đi, ước chừng cũng chỉ có phu nhân mới cảm thấy, nữ nhi nhà mình ngoan ngoãn lanh lợi, ôn nhu động lòng người.
Tần Mãn Thu kéo Sở Diệc Dao đang cúi đầu, vừa nhìn hốc mắt ửng đỏ kia giống như vừa khóc, quay đầu hỏi Tần lão gia. "Cha, người nói cái gì mà làm Diệc Dao đỏ hết mắt thế này."
"Chỉ hàn huyên chút chuyện lúc trước của Sở bá bá, Diệc Dao a, hai ngày nữa ta sẽ sai người đưa qua cho ngươi, hai đứa tán gẫu đi."
"Tần bá bá đi thong thả."
"Cha, người đi thong thả." Tần Mãn Thu vừa nhìn Tần lão gia đi, lập tức kéo nàng đi ra ngoài, một mặt nói, "Trình Thiệu Bằng đã đi tìm muội chưa, hắn cũng trở về vài ngày rồi, ca ca ta gặp qua hắn vài lần."
Sở Diệc Dao ngơ ngác một chút, hai ngày nay lo lắng chuyện cửa hàng, làm gì có tâm chí để ý đến chuyện của Trình Thiệu Bằng, Mãn Thu tỷ nhắc tới nàng mới nhớ, lắc đầu nói, "Không gặp."
Tần Mãn Thu quay đầu lại nhìn nàng một cái, lầm bầm một tiếng, "Kỳ quái, không có lý nào trở về lại không tìm muội." Mấy hài tử từ nhỏ đã quen biết, Trình Thiệu Bằng đối với Diệc Dao có để tâm hay không nàng cũng thấy rõ ràng, rời đi hơn nửa năm mới trở lại, sao còn chưa đi Sở gia.
"Có lẽ Trình gia bận rộn nhiều việc, không có thời gian." Sở Diệc Dao cười cười, Tần Mãn Thu còn muốn nói điều gì đó, Sở Diệc Dao liền kéo nàng đến viện của Tần phu nhân, "Được rồi, tỷ không lo nhớ Gửi Đình ca, như thế nào dư thừa tâm sức lo chuyện của muội, đã lâu không tới thăm bá mẫu, mang muội đi xem một chút đi."
"Nói giỡn, ta nhớ thương hắn làm cái gì." Tần Mãn Thu chẳng hề để ý nói, mang theo nàng cùng đi hướng viện tử Tần phu nhân.
....
Từ Tần gia trở về sắc trời đã hơi tối, trong lòng Sở Diệc Dao bông lỏng không ít, mọi chuyện so với trong tưởng tượng của nàng dễ dàng hơn nhiều, mặc dù không thể trực tiếp mượn hàng, nhưng Tần lão gia lại duỗi ra viện trợ giải quyết được chuyện tiền bạc.
Sở Diệc Dao biết rõ, chuyện mượn hàng này có thể giúp Sở gia duy trì với những thương hộ kia, chỉ cần bồi thường thêm một khoản, Sở gia có thể qua cơn sóng gió này, nhưng đối với Tần gia mà nói, một khi cho nàng mượn, chính bọn họ sẽ bị mất một số khách, so sánh trên dưới, Tần lão gia tự nhiên muốn bảo toàn lợi ích của Tần gia.
Bất quá như vậy cũng tốt, Sở gia tổn thất lần này, nói như thế nào cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.
===============