"Nhuận Tử, ngươi đi gọi Trung thúc đến, nhớ nhắn Trung thúc mang vài tên tiểu nhị." Sở Diệc Dao định đem một mảnh trái cây đều hái về, thuận tiện dời vài cọng dây leo.
Nhuận Tử xuống núi, Thẩm Thế Hiên đi trên đường mòn nhìn một vòng, đối với mấy chuỗi quả dây leo trên cây này rất hiếu kỳ, tiện tay hái một quả, đầu ngón tay nghiền nát, một cổ nhàn nhạt cay độc quẩn ra dưới mũi, Sở Diệc Dao thấy vậy, hái một chuỗi đưa cho hắn, cười nói, "Thẩm thiếu gia hẳn cũng chưa từng thấy qua cái này trước đây đi."
Thẩm Thế Hiên liền giật mình, lập tức nở nụ cười, gật đầu, "Đúng vậy, bất quá thấy ngươi để ý như vậy, xem ra đây có thể là một loại gia vị tốt."
"Thẩm thiếu gia cũng có hứng thú?" Sở Diệc Dao dứt khoát làm rõ nói, nói trắng ra, đây cũng không phải chuyện có thể che dấu, cây cối nhiều như vậy, ai có thể ngăn được ai.
Thẩm Thế Hiên thấy nàng mở to hai mắt nhìn thẳng mình như vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn có hứng thú, nàng còn có thể chia đều cho hắn, bất quá cửa hàng Thẩm gia đối với những mặt hàng giá thấp lợi nhuận thấp như vậy không quá hứng thú, vì vậy hắn lắc đầu một cái, "Sở tiểu thư dự định xử lý những thứ này như thế nào, đem về toàn bộ chỉ sợ cũng không bán ra giá tốt."
"Này cũng không nhọc đến Thẩm thiếu gia phí tâm, Thẩm thiếu gia nếu đã không có hứng thú, chuyện hôm nay, kính xin Thẩm thiếu gia giữ bí mật." Sở Diệc Dao không tin là lời chấp nhận trên đầu lưỡi, trong tay nàng còn có vật vị thiếu gia trước mắt này cực lực tìm, mọi người theo như nhu cầu.
"Sở tiểu thư không sợ Thẩm mỗ sẽ đổi ý." Thẩm Thế Hiên thấy nàng tự tin như thế, bật cười một tiếng, Sở Diệc Dao lại lắc đầu, nói cực kỳ nghiêm túc, "Thương nặng nhất dự*, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này Thẩm thiếu gia đều làm không được, như vậy cái gọi là phương thức bồi dưỡng của thẩm gia, có thể để người ngoài đáng giá cân nhắc một phen."
*Thương nặng nhất dự: thương nhân buôn bán trọng nhất danh dự.
Đơn giản là nói Thẩm Thế Hiên hắn làm tiểu nhân không tuân thủ chữ tín. Nghiêm trọng hơn, nếu người Thẩm gia đều như thế, sau này Thẩm gia còn làm ăn thế nào.
Đối với Sở Diệc Dao 'tín nhiệm', Thẩm Thế Hiên có chút dở khóc dở cười...
Sở Trung rất nhanh đi tới, dẫn theo vài tên tiểu nhị, cầm nhiều cái sọt đến đựng những vật này, Sở Diệc Dao cẩn thận để cho bọn họ đào chừng mười gốc cây mang về, còn lại toàn bộ trực tiếp hái bỏ vào sọt.
Sở Diệc Dao không vội, Thẩm Thế Hiên lại nhớ những thứ hương liệu kia, chờ nàng chuẩn bị xuống núi, trực tiếp mở miệng muốn mời nàng đi uống trà.
Sở Diệc Dao phân phó Bảo Sênh cho người đem chút ngân lượng đến nhà nông phụ kia cảm tạ, sau khi lên xe ngựa, liền do Thẩm Thế Hiên dẫn đường, lại trở về bến thuyền.
Tới gần chạng vạng, bầu trời bao la như nhuộm một màu vàng ố, lộ ra tiết trời mùa thu khô mát, xinh đẹp làm người ta lưu luyến, đến một quán trà, một trước một sau vào phòng trà, Sở Diệc Dao một thân nam trang, ngược lại không làm người ta chú ý.
Sau khi ngồi xuống Sở Diệc Dao sai Bảo Sênh chuẩn bị giấy bút, đặt bút viết lên giấy, Thẩm Thế Hiên ngồi đối diện châm trà sau đem chén trà đẩy về phía nàng, "Đây là lần thứ hai ta đến Đại Đồng, trà đạo ở đây mặc dù không thể nói nổi danh, nhưng lại thắng bởi cảnh trí."
Từ ngoài cửa sổ nhìn ra là cái sân, bên trong tựa hồ thoát ly khỏi sự khống chế của tiết trời mùa thu, lại lộ vẻ cành lá xum xuê, bên cạnh hòn non bộ giữa sân đều xanh um tươi tốt, có thể nhìn qua tường viên bên cạnh, xung quanh mọc đầy cây leo lá lớn cỡ bàn tay dày đặc che đậy tường viên, lớn lên thập phần tươi tốt. Có thể thấy được người chăm sóc rất dụng tâm.
"Thẩm thiếu gia, nếu ngươi đồng ý, hãy xác nhận tên ngươi vào đây là được." Sở Diệc Dao trực tiếp đem giấy viết xong đưa cho hắn, cầm lấy chén trà nhấp một miếng, theo nói ra, "Thứ này vốn là giá thành nhỏ, nếu có lợi, hàng năm sẽ đưa tới Thẩm thiếu gia hai phần, ngươi xem thế nào?"
Thẩm Thế Hiên đối với một loạt hành vi của nàng hết sức hiếu kỳ, theo lý thuyết nàng nên dùng những hương liệu kia ra trao đổi, hắn nợ nàng một cái nhân tình, đúng lúc dùng cái này đến "bịt miệng" hắn, nàng lại dùng loại gia vị nhỏ này cùng hắn giao dịch, làm dính dấp giữa bọn họ sâu hơn.
Chẳng lẽ nàng muốn cầu cạnh hắn? Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Thẩm Thế Hiên, ngẩng đầu nhìn đáy mắt trong suốt của nha đầu trước mặt, Thẩm Thế Hiên không khỏi nghĩ tới truyền ngôn kiếp trước về Nghiêm gia thiếu phu nhân, sau khi nàng chết ngoài ý muốn, Kim Lăng mới truyền ra tin tức này, nàng mang theo một phần ba gia sản Sở gia gả vào Nghiêm gia, ngang ngược vô lý, ba năm sinh một nữ tử, ba năm sau mang thai lại không may mắn rơi xuống nước, sau khi chết của hồi môn toàn bộ xung vào Nghiêm gia, mà khi đó, Sở gia dĩ nhiên suy bại, tất cả cửa hàng phân liệt, Nhị thiếu cùng với trưởng tôn đều mất tích, Nghiêm phu nhân chết đi, Sở gia xem như biến mất ở Kim Lăng, sau đó chỉ xuất hiện lại chi thứ hai Sở gia.
Những thủ đoạn làm ăn này, trọng sinh cả đời, Thẩm Thế Hiên cũng không phải không biết, nhìn phong thái khí phách hôm nay của tiểu nha đầu này, dù thế nào cũng không nghĩ tới nàng sẽ dẫm vào vết xe đổ đời trước.
Vốn là có thể phủi sạch không còn một mảnh quan hệ gì, có lẽ là tâm tư tác quái, không rõ nha đầu đối diện rốt cuộc có chủ ý gì, hắn thế nhưng đáp ứng, nhìn kĩ tờ giấy Sở Diệc Dao đưa một lần, lấy bút viết xuống ba chữ Thẩm Thế Hiên, cùng Thẩm gia không quan hệ, "Đây coi như là ta chiếm ngươi hai thành lợi."
"Thẩm thiếu gia coi như là gặp người có phần." Sở Diệc Dao lúc này mới yên tâm đem khế ước thu vào, nhận lời bằng miệng khó mà tin được, dựng lên chứng từ như vậy mới có sức thuyết phục, nếu thật có thể có lợi nhuận, Sở Diệc Dao còn phải cảm tạ hắn không nói.
"Thẩm thiếu gia, ta còn có việc, đi trước một bước." Sở Diệc Dao đứng dậy, rốt cục nhớ tới đống hương liệu, từ trong tay Bảo Sênh cầm lấy cái túi to để lên bàn, nói với Thẩm Thế Hiên, "Thẩm thiếu gia cũng đừng quên, ngươi thiếu ta một ân tình."
Bộ dáng tính kế như vậy ở đáy mắt Thẩm Thế Hiên lại có vài phần đáng yêu, Sở Diệc Dao dí dỏm trừng mắt nhìn rồi mang theo Bảo Sênh rời đi.
Trong phòng trà một mảnh yên lặng, chỉ có bộ trà đạo trên mặt bàn phát ra thanh âm cô lỗ, khóe miệng Thẩm Thế Hiên khẽ giương một cái vui vẻ, cầm lấy ly trà uống một ngụm, tầm mắt đã rơi vào cái túi trên bàn, có lẽ hết thảy đều bất đồng, đời trước, bọn họ cũng chưa từng gặp nhau.
...
Sở Diệc Dao từ quán trà đi ra liền chạy về bến thuyền, Sở Trung đã cho người mang thứ đó lên thuyền, trải rộng trên boong thuyền phơi.
"Trung thúc, ngài là lão Hành trở thành, giúp cháu xem một chút đây là cái gì." Sở Diệc Dao gọi Sở Trung vào trong khoang thuyền, từ trong lòng ngực xuất ra khăn, bên trong lại bọc một lớp giấy, mở ra là một trong những loại hương liệu bày trên quầy hàng lúc sáng.
"Này tựa hồ là cây cánh kiến trắng*." Sở Trung cầm lên ngửi một cái, cuối cùng cũng có chút chần chờ, "Đại tiểu thư, cái này từ đâu tới."
(*Cây cánh kiến trắng: dùng nhựa cây làm thuốc xông chữa ho, khản cổ long đờm, chữa trúng hàn...)
"Cháu nhìn thấy lạ, mua lại, Trung thúc, thứ này có thể làm thuốc?"
"Cái này phần lớn dùng làm thuốc, một số ít để làm hương nhang, cho nên mua bán rất ít người, nếu muốn phải lên núi tìm mới có." Sở gia không buôn bán dược liệu, Sở Trung cũng chỉ là thoáng biết một chút. Sở Diệc Dao xem vật này không có công dụng gì khác, chẳng lẽ Thẩm lão gia tử thật sự bệnh nặng, cần đến lượng thuốc này.
Sở Diệc Dao gật gật đầu, cho Bảo Sênh coi chừng thu lại, đi ra ngoài nhìn chút ít trái cây, loại quả này dùng được hay không, đi một chuyến đến Tần gia liền biết.
.
Đợi ba ngày, bên lò Khánh Hoà cho người tới báo, nói là đã làm xong mấy bản thiết kế Sở Diệc Dao đưa kia, mời Sở Trung mang theo nàng qua, Quan sư phụ đang chờ bọn họ.
Sở gia vốn là thương gia chuyên buôn đồ sứ lâu năm, chất lượng hàng nhất định cũng phải tốt nhất, Sở Diệc Dao không sợ người khác nhìn thấy làm theo, lò nung Khánh Hoà nàylà số một số hai tại Đại Đồng, từng mẫu hàng bọn họ làm đều chỉ cung cấp cho một nhà, chất lượng cũng là đi đầu. Đoán chắc, cho dù là vài năm sau khắp nơi Kim Lăng đều có, cũng không sợ mất độc quyền.
Sở Diệc Dao nhìn mấy bộ chén bát vừa làm được, so với những chén bát trước nay vẫn dũng, những thứ này kích thước cùng hình thức đều tinh xảo rất nhiều, hơn nữa bên trên có thêm một chút họa tiết, càng lộ vẻ lịch sự tao nhã.
"Quan sư phụ, ta chỗ này còn có mấy bản vẽ khác, tính cả mấy thứ này, số lượng dựa theo hiệp ước lúc trước giữa hai nhà làm đi, bạc không là vấn đề, nhưng chất lượng nhất định phải tốt." Sở Diệc Dao hài lòng gật đầu, lấy ra mấy bản thiết kế còn lại, đáy mắt Quan sư phụ cũng có chút tung tăng như chim sẻ, đối với hắn mà nói, mỗi một kiện mới làm ra, đều là một loại hưởng thụ.
"Còn có cái này, Quan sư phụ, bộ dụng cụ nhỏ này, làm thành hai bộ." Sở Diệc Dao lại lấy ra một tờ bản vẽ, sau khi Quan sư phụ nhận lấy đi ra ngoài, Sở Diệc Dao mới từ trong ngực xuất ra hai tấm ngân phiếu đưa cho Sở Trung, "Trung thúc, đây là một ngàn lượng bạc, mấy bộ dụng cụ làm được, cũng không tính vào hàng Sở gia, cho nên này bạc, cháu sẽ tự bỏ ra."
"Đại tiểu thư, ý của ngài là muốn tự mình mở cửa hàng?" Sở Trung cầm lấy bạc, có chút khó hiểu.
"Này một ngàn lượng là giá tiền mấy bộ tiểu dụng cụ, nói cách khác, sau này thuyền Sở gia nhập hàng về, phải đem trả lại cháu chỗ dụng cụ này, trở về liền ký khế ước rõ ràng, Trung thúc còn nhớ rõ a, nương có lưu lại vài cửa tiệm cho cháu, cháu đã mời cữu cữu tới giúp quản lý chúng, những thứ nương để cho cháu cũng không nhọc đến Nhị thúc hắn phải phí tâm." Những thứ đang phơi trên boong thuyền kia, Sở Diệc Dao cũng không tính cầm đến cửa hàng của Sở gia bày bán.
"Trung thúc, Sở gia là của Nhị ca cùng Ứng Trúc, Nhị ca đã vô tâm, sau này còn phiền thúc tốn nhiều tâm nuôi dạy Ứng Trúc." Sau cùng, Sở Diệc Dao khẽ thở dài một hơi, nếu hiện tại liền đâm đầu vào đòi lại cửa hàng, chỉ sợ sẽ khiến cho Nhị thúc cùng với những quản sự kia bất mãn.
"Sở Trung nhất định kiệt lực." Hồi lâu, Sở Trung thở dài nói.
...
Bảy ngày sau, thương thuyền khởi hành, lại là trên biển một tháng, gió êm sóng lặng, càng về gần Kim Lăng, khí trời dần chuyển lạnh, sáng sớm trên biển còn lên sương mù lớn, Sở Diệc Dao khoác áo khoác đứng ở trên sàn thuyền, dưới tầm mắt cái gì cũng không nhìn thấy.
Đợi đến mặt trời lên sương mù tản đi,tiểu đảophụ cận Kim Lăng đập vào mi mắt, lại qua mấy canh giờ có thể đến bến rồi.
Những thương thuyền cùng rời bến so với bọn họ đã sớm trở về, không khí trên bến thuyền náo nhiệt, dỡ hàng, vận hàng, Sở Diệc Dao được Khổng Tước nâng đỡ xuống thuyền, A Xuyên cũng đã sớm đánh xe tới đón, Sở Diệc Dao phân phó Nhuận Tử theo Sở Trung đem những trái cây cùng bộ dụng cụ tách khỏi lô hàng đồ sứ, còn chính mình thì làm cho A Xuyên mang đến chỗ ở của Nhị cữu trước.
Dù đã lường trước sẽ không chỉ một mình Nhị cữu ở đây, không nghĩ tới ngoại tổ mẫu mang theo Đại cữu và mấy người hài tử một khối cũng tới, vốn là Đại tẩu thay bọn họ an trí một tòa nhà dư dả, bất quá, ngoại tổ mẫu còn nói muốn ở lớn hơn nữa.
Dọc đường đi nghe A Xuyên miêu tả, Sở Diệc Dao đứng ở cửa, đột nhiên không muốn đi vào, xoay người muốn rời khỏi, cửa nhà đột nhiên mở ra, một người thiếu niên vọt ra, hướng phía sau lưng đang nói gì đó, hi hi ha ha cười, cũng không chú ý tới trước cửa có người, liền trực tiếp như vậy chạy đến, đụng phải bả vai của Sở Diệc Dao.
"Tiểu thư!" Bảo Sênh hô một tiếng gấp rút đỡ nàng, thiếu niên kia mới ý thức tới đụng vào người, quay đầu nhìn lại, trên mặt lại không có nửa phân áy náy, chỉ liếc Sở Diệc Dao một cái, hướng về phía trong sân kêu, "Ngươi còn không nhanh một chút."
Lại một người thiếu niên chạy ra, đầu tiên là nhìn Sở Diệc Dao liếc nhanh, đón lấy cùng trước thiếu niên kia hi hi ha ha đối với nhìn thoáng qua đang muốn tránh ra, sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn, "Đứng lại!"
==========
Tác giả có lời muốn nói: mùa đông đến, Ryoko trên sáng sớm ban bao lấy cầu đồng dạng, đúng là vẫn cảm thấy lãnh, tay lãnh, chân lãnh, ríu rít ríu rít