Sở Diệc Dao chỉ có thể trước hết để Nhị cữu ở lại đây đàm phán cùng chưởng quầy, còn mình thì lên xe ngựa về Sở gia. Vừa vào tiền thính, ngoại trừ đại tẩu cùng Nhị thúc Sở Hàn Lâm ở đây, chỉ có một hai quản sự, Kiều Tòng An bộ dáng lo lắng đứng bên cạnh một chồng sổ sách.

"Đã xảy ra chuyện gì." Thời điểm Sở Diệc Dao đi qua đúng lúc Sở Hàn Lâm thở dài nói, "Bỗng nhiên vài quản sự bỏ đi như vậy, không nói một tiếng nào, giao sổ sách ra liền rời đi."

"Diệc Dao tới rồi, vốn việc này cũng không nên tìm ngươi, nhưng Mộ Viễn không có ở đây, việc này cũng phải nói cho ngươi cùng cháu dâu biết." Sở Hàn Lâm quay đầu nói, lại liên tiếp thở dài mấy lần, chỉ vào sổ ghi chép trên bàn kia, "Vài quản sự bỗng nhiên nói không làm, đến cửa hàng nói các khoản đã ghi chép rõ ràng rồi."

Sở Diệc Dao cùng Kiều Tòng An nhìn nhau, "Giờ bọn họ đâu?"

"Đưa sổ sách xong liền đi." Sở Hàn Lâm ánh mắt thâm tỏa, "Thương thuyền cũng sắp trở lại, lại trống vài vị trí quản sự, chuyện trong cửa hàng bận rộn thế này mà không có người..."

Một quản sự sau lưng Sở Hàn Lâm rối rít nói thay, quản sự trong cửa hàng này vừa đi, mọi chuyện lớn nhỏ đều bị trì hoãn, bọn họ không có khả năng đều giám sát từng cửa hàng, căn bản không thể được.

"Nhị thúc, nhưng bọn họ có nói vì sao phải đi không." Sở Diệc Dao lật nhìn sổ sách một chút, bên trong là mấy ngày từ cuối tháng hai đến đầu tháng ba năm nay, mọi thứ rõ ràng nhìn không ra một điểm sai.

"Chuyện này. . ." Sở Hàn Lâm ngừng một chút, quản sự phía sau hắn mở miệng nói, "Bọn họ không chịu nói, sợ là đã có chỗ đi."

Người làm ăn buôn bán ở Kim Lăng nhiều như vậy, quản sự người đến người đi cũng là chuyện bình thường, con người hướng đến chỗ cao cũng là lẽ thường, bất quá cùng lúc bốn năm người cùng đi thì thật sự hiếm.

Khi Sở lão gia còn tại thế đối đối với những quản sự này tốt hơn người khác, sau khi Sở lão gia qua đời Sở đại thiếu gia cũng không bạc đãi họ, tính đến giờ bọn họ đã sống tốt hơn người khác nhiều, những người này bỏ đi đồng loạt như vậy thật là kỳ quái.

"Vương quản sự, ngươi đến nhà bọn họ một chuyến chuyển lời giúp ta, sáng mai ta muốn nhìn thấy bọn họ xuất hiện trong cửa hàng, đem mọi chuyện phải nói rõ ràng cho ta, nếu không tới ta sẽ tự đến nhà tìm bọn họ, trốn cũng không hữu dụng, trừ phi ngay đêm nay bọn họ có cách biến mất khỏi Kim Lăng." Trầm mặc một hồi, Sở Diệc Dao xoay người, thần sắc lẫm liệt nhìn chằm chằm một người quản sự sau lưng Sở Trung, "Nói với bọn họ, có ý kiến gì ngày mai đều có thể trực tiếp đến cửa hàng nói, đừng để ta phải đợi vô ích!"

Quản sự kia nghe xong liền rời đi, Sở Hàn Lâm thực kinh ngạc đối với phân phó của nàng, "Diệc Dao, ngươi đây là muốn làm cái gì?"

"Nhị thúc, nếu thúc đã phải đến tìm cháu cùng đại tẩu, như vậy nói cách khác chuyện này thúc không làm chủ được, việc này bây giờ sẽ do đại tẩu cùng cháu làm chủ, mấy người đi rồi, trong cửa hàng nhất định không giúp được, các ngài mau chóng về đi thôi." Sở Diệc Dao chuyển mắt cười mị mị nhìn Sở Hàn Lâm, thúc giục bọn họ trở về. 

"Chuyện này vẫn nên đợi Mộ Viễn về rồi quyết định tiếp, ngươi là một cô nương trong nhà, không nên can thiệp." Sở Hàn Lâm bày ra tư thế trưởng bối, cô nương gia thì nên ngoan ngoãn ở nhà, ở bên ngoài tự mình mở cửa hàng Sở Hàn Lâm đã sớm muốn nói, chỉ là cửa hàng không có nửa xu quan hệ gì với mình nên hắn không thể chen chân vào được.

"Người cũng đi rồi cần gì đợi Nhị ca về, nói như thế nào bọn họ cũng ở Sở gia nhiều năm như vậy, muốn đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy!" Sở Diệc Dao liền lạnh mặt nói, thừa dịp Nhị ca cùng Trung thúc không ở đây liền muốn nổi loạn, bọn họ cho rằng nàng không có biện pháp?

"Diệc Dao, không phải Nhị thúc nói ngươi, xuất đầu lộ diện như vậy không tốt, để chuyện Sở gia do một cô nương làm chủ truyền ra ngoài sẽ không tốt, ngươi vẫn là cùng Diệu Phỉ các nàng ở chung một chỗ học những thứ một cô nương nên có." Sở Hàn Lâm không nghĩ đến các nàng chẳng những không cầu mình hỗ trợ, ngược lại muốn trực tiếp điều hành mọi việc, này so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác xa.

"Đa tạ Nhị thúc quan tâm, người khác nói như thế nào không nằm trọng phạm vi suy xét của cháu, nếu cháu không xuất giá, cháu nghĩ Nhị ca và đại tẩu cũng sẽ không để cháu rời khỏi Sở gia, chuyện này không nhọc Nhị thúc phí tâm." Sở Diệc Dao nhìn chằm chằm vào Sở Hàn Lâm, không lộ ra một chút lo lắng.

Sở Hàn Lâm cười chuyển chủ đề hóa giải, "Ngươi đứa nhỏ này, nói như vậy hai câu liền nói không xuất giá, lời này sao có thể tùy tiện nói ra, ta còn có chuyện về trước."

"Nhị thúc đi thong thả." Sở Diệc Dao cười nhìn theo bóng họ rời đi, cho Bảo Sênh tiễn bọn họ ra ngoài, xoay người nhìn Kiều Tòng An, đáy mắt lóe qua một tia sầu lo.

Thương thuyền sắp trở về bỗng nhiên họ rời đi, chỉ sợ mấy nhà làm ăn với cửa hàng bị đứt theo họ.

"Sao bỗng nhiên nhiều người đi như vậy." Kiều Tòng An gả vào Sở gia đến nay cũng chưa từng gặp loại chuyện này, mặc dù là muốn đi, cũng nói trước một tháng hai tháng, cũng có thời gian sắp xếp người mới phù hợp, gọn gàng dứt khoát như lần này, chính là không để Sở gia dễ chịu.

"Sợ là đã sớm thương lượng tốt rồi." Sở Diệc Dao nhìn sổ sách này, rành mạch tìm không ra một điểm sai, đây chính là có chuẩn bị.

"Muội là nói bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt chuyện này."

"Bằng không bọn họ cũng không yên tâm rời đi như thế, nửa điểm lợi ích đều không giữ cũng không phải phong cách người làm ăn." Ghi chép rành mạch mấy tháng đầu năm nay, nếu là muốn tra cũng không có gì đáng tra.

Bất quá bọn hắn càng muốn đi nhanh, nàng lại càng không để bọn họ như nguyện.

. . .

Sáng sớm hôm sau Sở Diệc Dao liền đến cửa hàng, bốn quản sự rời đi chỉ có ba người đến, một người trong đó không tới, Sở Diệc Dao cũng không có ý định đợi, trực tiếp triệu tập mọi người trong đại đường.

"Lý quản sự, Trương quản sự, Văn quản sự, các người ở Sở gia, một là bốn năm, một là bảy năm, Văn quản sự cũng đã mười năm, hôm qua bỗng nhiên nói muốn đi, ném xuống sổ sách liền coi như xong sao?" Sở Diệc Dao vỗ vỗ sổ sách bên người nàng, ngồi trên ghế nhìn một đám nhân đang đứng, vẻ mặt thản nhiên, không có một chút nào lạ lẫm.

"Đại tiểu thư, còn cái gì không rõ ràng, ngài cứ việc tới tìm ta, nếu không có gì thắc mắc, chúng ta cũng không nợ Sở gia cái gì, thay Sở gia làm nhiều năm như vậy, lấy những tiền công này, cũng không coi vào đâu." Trương quản sự có chút ngạo khí nói.

"Thật không coi vào đâu, bất quá theo lời ngươi nói, về sau mặc kệ ngươi đi cửa hàng nhà ai, muốn đi đều có thể đi như vậy thì còn nhà nào dám dùng các ngươi, các ngươi như thế nào không nợ Sở gia, Sở gia trả tiền công các ngươi làm việc, ra khỏi cái cổng này, các ngươi có thể trả lại những thứ được học tại Sở gia mấy năm nay không!" Sở Diệc Dao vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng quát lớn.

"Phụ thân ta dạy các người làm ăn, Trương quản sự, thời điểm năm đó ngươi tới Sở gia cũng không phải là quản sự, chỉ là một người làm thuê tiểu nhị bê chuyển hàng trên bến tàu, Trung thúc nghe nói thân thể mẫu thân ngươi không tốt, nhiều năm không ngừng thuốc, liền đưa ngươi đến cửa hàng, cho ngươi tiền công gấp bội, bên người Trung thúc có nhiều người tài giỏi như vậy, vì sao liền mang theo ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay, chẳng lẽ là do chính ngươi ở bến tàu từng bước một dốc sức làm tới? Ta cho ngươi biết, dù ngươi dốc sức cả đời cũng chỉ có thể trở thành quản lí nhóm nhân công trên bến tàu mà thôi!"

"Ân tình Sở lão gia Trương mỗ ta tự nhiên sẽ không quên, chẳng lẽ bởi vì cái này, có chỗ tốt hơn ta lại không đi, ở lại báo ân Sở gia cả đời!" Trương quản sự mới hơn hai mươi vẻ mặt ngạo khí, nhìn Sở Diệc Dao nha đầu mới mười mấy ở đây lớn giọng với mình, càng không vừa mắt, "Sở đại tiểu thư, ta nghĩ ngươi đã quá ngây thơ, đừng nghĩ Sở gia cho chúng ta một điểm ân tình, chúng ta liền phải làm trâu làm ngựa một đời báo ân."

"Ta hôm nay gọi các ngươi đến, không phải vì muốn lưu các ngươi lại, chúng ta đem mọi chuyện nói rõ ràng, Sở gia tuyệt sẽ không giữ chân các ngươi." Khóe miệng Sở Diệc Dao cong lên, "Lời nói của Trương quản sự những người ở đây cũng đều nghe thấy được, xem ra Trương quản sự là có nơi đi, kia Văn quản sự cùng Lý quản sự, các ngươi cũng là có chỗ tốt hay chưa."

Thần sắc Trương quản sự khẽ biến, vừa mới mở miệng nói theo, lại bị Sở Diệc Dao chặn họng, Văn quản sự thong thả chậm rãi nói, "Đại tiểu thư, ta tuổi lớn, cũng không phải có nơi khác, chính là muốn nghỉ ở nhà dưỡng lão."

"Nhi tử Văn quản sự vừa mới thành thân, liền muốn ở nhà dưỡng lão." Sở Diệc Dao ngắt lời hắn nhìn về phía Lý quản sự, "Lý quản sự chắc cũng không phải muốn nghỉ dưỡng lão đi."

"Không không phải, chính là không muốn đi làm trong cửa hàng." Mất công tìm lý do thích hợp, Lý quản sự ngược lại trực tiếp nói thuần túy không muốn làm.

"Vậy vì sao các người không nói trước một tiếng, báo cho Nhị thúc biết, đây là ngày đầu tiên các ngươi làm quản sự? Cho dù là một tiểu nhị cũng phải nói trước một hai ngày." Sở Diệc Dao quát lớn, Lý quản sự vội vàng phủ nhận, "Đầu năm chúng ta đã nói qua với Sở quản sự, chúng ta cũng không nghĩ đến Sở quản sự không nhắn lại liền rời bến đi."

Đem trách nhiệm đổ lên người không có mặt, giờ muốn tìm người đối chứng cũng không được, Sở Diệc Dao cười nhạo một tiếng, "Trước mắt an bàn bốn quản sự mới, trong mấy ngày này thương thuyền về, tiền công trả gấp ba, Nhị thúc, phiền thúc lập tức an bài vài người, Vương quản sự, những thương hộ khách nhân có mối làm ăn với bốn cửa hàng này, phiền ngươi tự mình đến nhà họ một chuyến, liền nói bốn quản sự đã đi rồi, không còn làm việc cho Sở gia, về sau có giao dịch gì, liền trực tiếp liên hệ với quản sự mới."

Vừa nghe những lời này, sắc mặt Sở Hàn Lâm đột biến, hắn không dự đoán được Sở Diệc Dao sẽ phân phó như vậy, Sở Mộ Viễn cùng Sở Trung đều không ở nhà, Sở gia còn có ai hiểu những chuyện này, mấy người kia đi rồi, tự nhiên cũng kéo thương hộ khách nhân trong tay họ đi, nhưng Sở Diệc Dao phân phó như vậy, sau này mình muốn bắt tay liền khó khăn.

"Còn có, mấy người các ngươi, giao lại tất cả sổ sách làm ăn các năm, đừng tưởng rằng trả lại sổ sách trong năm nay là xong, mặc kệ các người đã ở Sở gia bao năm, không tính rõ ràng liền chạy lấy người, cũng đừng trách chúng ta không giảng tình nghĩa và thể diện, trực tiếp đến gặp quan phủ." Sở Diệc Dao nói với đám người Trương quản sự, tiện đà nhìn về phía Sở Hàn Lâm, đáy mắt lóe lên ý cười.

"Nhị thúc, ngài còn không mau đi an bài quản sự mới, hai ngày nữa Nhị ca cùng Trung thúc sẽ trở lại."

Lúc này ánh mắt Sở Hàn Lâm nhìn Sở Diệc Dao tràn đầy phức tạp, còn bí mật mang theo một chút tức giận cùng không cam tâm, cháu dâu đối với chuyện này đều là không hiểu biết, theo lý mà nói các nàng hẳn là thúc thủ vô sách*, ít nhất mấy ngày nay là mặc hắn bài bố, nhưng nha đầu này, như thế nào sẽ khó chơi như thế!

(*) Thúc thủ vô sách [束手无策]: Bó tay không có cách nào.

Sở Diệc Dao cười tủm tỉm nhìn lại hắn, thừa dịp Nhị ca cùng Trung thúc không có nhà, nàng đối phó với Sở Hàn Lâm cũng không cần che lấp nhiều, chắc là Nhị thúc cảm thấy nàng và đại tẩu cái gì cũng không hiểu, chỉ biết khóc sướt mướt không biết nên làm cái gì mặc hắn chỉ đạo.

Cho dù có vạch trần lý do thực sự, mấy người này cũng không lưu được, Sở Diệc Dao kêu bọn họ đến cửa hàng lần nữa, là để cho người trong cửa hàng đều nhìn một cái, về sau có truyền ra, cũng không phải là Sở gia bạc đãi bọn họ khiến bọn họ phải bỏ đi. 

Giờ Sở Diệc Dao chỉ hi vọng, phái Vương quản sự đi nói chuyện với những thương hộ kia, bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm ăn với quản sự mới của Sở gia…

===========

Tác giả có lời muốn nói: đổi mới a ~~~(Ryoko lên loa rít gào ~~~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện