Tào Tấn Vinh cũng không phải người mà người khác hô buông tay hắn liền buông, quay đầu lại nhìn, lực đạo trên tay không giảm bớt chút nào. Thẩm Thế Hiên đi đến, thấy hắn còn không buông, trực tiếp bắt lấy cổ tay của hắn cưỡng chế hắn buông ra, quát lớn, "Một đại nam nhân như ngươi lại đi khi dễ một nữ tử như vậy?"

Tào Tấn Vinh cúi đầu thoáng nhìn cổ tay mình, giọng nói trầm xuống mang vài phần uy hiếp. "Bỏ cái tay ngươi ra."

"Sao nào, muốn gọi đám tùy tùng của ngươi đến đánh ta phải không?" Thẩm Thế Hiên nở nụ cười, trực tiếp dùng sức véo cổ tay Tào Tấn Vinh, Tào Tấn Vinh bị đau buông lỏng tay ra, Sở Diệc Dao lập tức rút tay lại lui về sau mấy bước.

Đám tùy tùng của Tào Tấn Vinh tiến lên muốn bắt Thẩm Thế Hiên, lập tức ba bốn người trong đám đông nhanh chóng xông lên chắn trước mặt bọn họ, không để cho bọn họ đến gần Thẩm Thế Hiên, tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

"Ngươi không sao chứ." Thẩm Thế Hiên vừa mới đưa tay đụng vào tay Sở Diệc Dao, nàng liền đau nhíu mày, không nói nổi hai chữ 'không sao', Thẩm Thế Hiên bất chấp lễ tiết nam nữ, vén tay áo nàng lên, chỗ cổ tay bị Tào Tấn Vinh nắm đã ửng đỏ một vòng.

Sở Diệc Dao vội kéo tay áo xuống, bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, đến ngày mai không biết sẽ bị truyền thành dạng gì. "Sao ngươi lại tới đây."

"Ta tới xem một chút." Thẩm Thế Hiên không nói vì hắn lo lắng cho nàng nên đặc biệt đến Hương Khuê, không nghĩ rằng thực sự có chuyện.

Nhìn bọn họ thì thầm hai ba câu ở trước mắt, Tào Tấn Vinh không chấp nhận được, không có người nào đối xử với hắn như vậy còn có thể bình yên vô sự, nhưng đám người Thẩm Thế Hiên mang tới cũng không ít hơn hắn, hắn nhất định sẽ không tự mình động thủ, hai bên cứ giằng co ở đó.

"Ngươi là ai!" Tào Tấn Vinh toàn thân không thoải mái, sao hắn có thể ở trước mắt bao người mà thất thủ.

"Tại hạ Thẩm Thế Hiên, Tào công tử, Sở tiểu thư đã nói rõ không đồng ý kết hôn, hôn nhân là ngươi tình ta nguyện, không nên cưỡng cầu." Thẩm Thế Hiên quay đầu lại nhìn Tào Tấn Vinh, Tào Tấn Vinh không biết hắn là ai cũng bình thường, hai nhà Tào Thẩm cũng có qua lại làm ăn, nhưng Tào Tấn Vinh không quan tâm, Thẩm Thế Hiên lại làm người an phận, tự nhiên chưa gặp qua.

"Thì ra là Thẩm nhị thiếu." Tào Tấn Vinh nở nụ cười, quả đấm sau người nắm chặt lại.

"Tào công tử, mời ngươi trở về đi." Sở Diệc Dao đi đến kêu tiểu nhị giải tán đám người trước cửa, ý bảo Tào Tấn Vinh rời khỏi.

Nàng không nguyện ý gả cho hắn, chưa từng bày vẻ mặt ôn hòa với hắn, thế mà lại ở trước mặt hắn hảo ngôn hảo khí nói chuyện cùng Thẩm Thế Hiên, ác ý trong đáy mắt Tào Tấn Vinh càng ngày càng đậm, đuổi hắn đi phải không, nàng không muốn gả phải không, hắn sẽ buộc nàng phải khóc lóc cầu xin hắn cưới nàng!

"Đi!" Tào Tấn Vinh ra lệnh một tiếng, đám tùy tùng bám theo sau lưng hắn rời khỏi Hương Khuê.

Sở Diệc Dao mời Thẩm Thế Hiên lên một nhã gian trên lầu ba, chưởng quầy sai tiểu nhị mua thuốc trị thương đưa lên, Sở Diệc Dao mở bình ra đang định thoa, liền bị Thẩm Thế Hiên ngồi ở đối diện cầm lấy.

"Đưa tay đây." Thẩm Thế Hiên ra hiệu nàng đặt tay lên bàn, Sở Diệc Dao do dự một chút, muốn nói tự mình làm, Thẩm Thế Hiên lại kiên trì nhìn nàng, "Còn thất thần cái gì."

Đáy mắt Sở Diệc Dao thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, đưa tay ra, Thẩm Thế Hiên không nhìn nàng, lựa một chút thuốc mỡ trong bình ra bôi lên cổ tay, "Cố nhịn một chút, có thể sẽ đau." Vừa mới dứt lời, mặt Sở Diệc Dao liền biến sắc, Thẩm Thế Hiên chỉ nhẹ nhàng muốn thoa đều thuốc mỡ ra, Sở Diệc Dao đau dữ dội.

"Không được, phải đi y quán, không thể để bị thương gân cốt." Thẩm Thế Hiên để thuốc mỡ xuống muốn đưa nàng đi y quán.

Sở Diệc Dao từ chối nói. "Nha hoàn của ta vừa đi cửa hàng khác, ta chờ nàng trở lại sẽ đi, không làm phiền Thẩm công tử, hôm nay đa tạ ngươi hỗ trợ."

"Ngươi sợ dính líu đến ta sao." Thẩm Thế Hiên đột nhiên nhìn thẳng nàng, Sở Diệc Dao ngẩn ra, hắn tự tay cuốn tay áo nàng xuống, ngón tay không cẩn thận chạm đến bàn tay của nàng.

Một cổ khác thường từ lòng bàn tay truyền tới, Sở Diệc Dao hoảng loạn rút tay về, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, đau liệt miệng.

Thẩm Thế Hiên cũng có chút sững sờ, vốn là không cẩn thận, nhưng nhìn nàng phản ứng như thế, trái tim trong ngực không hiểu sao đập nhanh một nhịp.

Không khí trong nhã gian có chút mập mờ.

"Đi thôi, ta đưa ngươi đi y quán." Thật lâu, Thẩm Thế Hiên đứng lên trước, Sở Diệc Dao rất nhanh cũng đứng lên theo, cơ hồ là tông cửa xông ra, quay đầu lại nhìn hắn một cái, khuôn mặt đỏ bừng nói, "Thẩm công tử, ta tự mình đi qua, không làm phiền ngươi nữa."

Nói xong, Sở Diệc Dao trực tiếp chạy xuống lầu dưới.

Thẩm Thế Hiên bất đắc dĩ nhìn theo bộ dạng chạy trốn của nàng, hắn một chút cũng không sợ bị liên lụy, nếu bởi vì chuyện này làm cho hai người bọn họ dính líu không thể minh bạch, hắn ngược lại còn có chút cao hứng.

...

Trong y quán, đại phu thoa dược băng kỹ vết thương cho Sở Diệc Dao, dặn dò nàng không được để thấm nước, cũng không thể dùng sức, Tào Tấn Vinh ra tay quá tàn nhẫn.

Bảo Sênh đỡ nàng đi ra, Sở Mộ Viễn đã đợi sẵn ngoài cửa, đỡ nàng lên xe ngựa, Sở Diệc Dao có chút dở khóc dở cười, "Nhị ca, muội chỉ bị thương ở tay, cũng không phải người, không cần dè dặt như vậy."

"Lần tới phải sai người đến cửa hàng báo cho ta biết trước, sao muội có thể một thân một mình tranh chấp cùng hắn." Mãi sau Sở Mộ Viễn mới biết nàng xảy ra chuyện, vội vã chạy tới cửa hàng thì nàng đã đến y quán.

"Làm gì còn lần tới." Nếu Tào Tấn Vinh lại đến, Sở Diệc Dao sẽ trực tiếp báo quan, tổn thương này làm nàng rất nhiều ngày không thể cầm bút viết.

Về tới Sở gia, đem Kiều Tòng An dọa sợ, đây là lần đầu nàng nghe chuyện bức hôn trước mặt mọi người, đau lòng nhìn thương tổn trên tay Sở Diệc Dao, "Tại sao Tào gia có thể dung túng hắn như vậy."

"Không dung túng như vậy hắn có thể kiêu ngạo được chắc." Sở Diệc Dao cũng không phải lần đầu tiên bị hắn uy hiếp, bắt đầu từ chuyện Uyên Ương, đến bây giờ lại nhất nhất ép nàng lấy hắn, nàng thực hoài nghi có phải hắn bị đụng hỏng đầu óc rồi hay không?

Kiều Tòng An sai người đi hầm chút canh bổ, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt. "Được rồi, muội phải ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, những ngày này đừng đi ra ngoài."

...

Ngày hôm sau, một màn trước cửa Hương Khuê đã truyền khắp Kim Lăng, nhất là về sau Thẩm Thế Hiên anh hùng cứu mỹ, trực tiếp làm người dân truyền thành công tử hai nhà Tào Thẩm chung tình với Sở đại tiểu thư, cùng chờ đợi xem Sở đại tiểu thư sẽ gả vào nhà nào.

Lại có một phiên bản khác nói là Tào tam thiếu gia muốn đoạt nhân sở ái*, Sở đại tiểu thư không nghe theo, Thẩm nhị công tử kịp thời xuất hiện, Tào tam thiếu gia tức giận rời đi. Mọi người truyền truyền đều cảm thấy phiên bản này có vẻ đáng tin hơn, dù sao đoạt nhân sở ái xác thực là chuyện Tào tam thiếu gia làm được.

*Đoạt nhân sở ái: tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích. Câu gốc là "Quân tử bất đoạt nhân sở ái".

Thẩm gia, Thẩm lão gia tử cũng nghe nói chuyện này, đối với việc tôn tử ra tay tương trợ ông một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là Tào gia dùng loại hành vi này bức hôn, lại làm cho ông lắc đầu không thôi, "Không ngờ Tào gia có thể nuôi dưỡng một đứa con như vậy."

"Tào tam thiếu gia là do Tào lão phu nhân nuôi." Một bên Giang quản gia đem chuyện nghe được đều thuật lại một lần, Thẩm lão gia thở dài, "Năm đó thời điểm Tào gia tranh đoạt gia sản, bà ta cũng là một người mưu trí, đối phó cả đám người bảo vệ con trai khi đó mới tám tuổi thừa kế Tào gia, sao bây giờ đến thị phi đúng sai cũng chẳng phân biệt được vậy." Có thể cưng chiều tôn tử đến trình độ này là đang hại hắn.

Cảm khái xong, Thẩm lão gia tử hỏi tới chính sự, "Thứ đó xác thực ở trong tay nha đầu kia?"

Giang quản gia gật gật đầu, "Những ruộng dâu của Điền gia, đều bị Sở tiểu thư mua, nhờ người đứng ra mua, nàng ở phía sau thu lại, tìm vài người tài năng mới tra ra được là nàng."

"Là một nha đầu thông minh a." Lời này là Thẩm lão gia tử khen ngợi từ đáy lòng, có thể làm cho lão Giang vòng nhiều vòng như vậy mới tra được, nha đầu này rất giỏi giữ bí mật.

"Lão gia, đất này ngài có muốn mua lại từ trong tay Sở tiểu thư hay không?"

Thẩm lão gia tử xua tay, nở nụ cười, "Nha đầu này đã bí mật mua đất không muốn để cho người khác biết, nào có chuyện chịu bán dễ dàng như vậy, ta đây già một bó tuổi rồi, chẳng lẽ còn đi tranh đoạt cùng một tiểu nha đầu."

"Lão Giang a, ta xem tiểu tử Tào gia kia chưa chắc đã chịu bỏ qua." Đề tài lại chuyển, Giang quản gia cũng gật đầu, "Khả năng Tào gia sẽ ra mặt."

Thẩm lão gia hừ cười một tiếng, "Lão Tào kia làm chủ Tào gia, nếu vì con trai ép Sở gia không thể không gả, nói ra cũng làm người đời chê cười, già đầu uy hiếp một tiểu cô nương, hắn thật đúng là không biết xấu hổ."

Bất quá cho dù Tào lão gia thấy xấu hổ, Tào lão phu nhân lại không thấy ngượng, thời điểm Sở gia cự tuyệt lần thứ hai bà đã không cao hứng, về sau nghe nói chuyện chợ phía Nam, biết cháu mình bị ủy khuất còn bị truyền thành như vậy, đau lòng không kịp, đối với yêu cầu Tào Tấn Vinh đề xuất không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng.

Rất nhanh gọi trưởng tôn Tào Tấn An tới, muốn hắn giúp em trai đánh sụp cửa hàng Sở gia, ép Sở Diệc Dao không thể không gả.

Tào lão gia trực tiếp phản đối, không cưới thì không cưới, cần gì phải nháo thành như vậy.

Nhưng Tào lão gia là một đứa con có hiếu, năm đó Tào lão phu nhân chịu khổ tìm mọi cách bảo toàn ông thừa kế Tào gia, ông có thể có ngày hôm nay không thể bỏ qua công sức của Tào lão phu nhân, hiện tại Tào lão phu nhân quyết tâm làm như vậy, Tào lão gia có phản đối một câu xong cũng không nói gì nữa, đứa con trai này của ông, cho tới bây giờ ông đều không thể quản giáo.

...

Tháng chín xuất bến, Sở gia xảy ra chuyện.

Trong một đêm, cơ hồ tất cả đơn đặt hàng đều bị rút, những thương hộ kia ngay cả tiền đặt cọc cũng không cần, chỉ vẻn vẹn có mấy nhà hợp tác từ thuở ban đầu là không rút đơn, thời điểm Sở Diệc Dao đuổi tới cửa hàng, đám thương hộ đã rời đi, quản sự trong cửa hàng đều ngẩn người tại đó, hoàn toàn không biết nên làm sao.

Sở Diệc Dao lập tức cùng Sở Mộ Viễn và Trung thúc tìm phương án xoay chuyển, đem hai chiếc thương thuyền giảm còn một chiếc, nhưng cũng chỉ có hai ba đơn danh sách đặt mua, còn chưa đủ để chi trả chi phí cho thương thuyền qua lại.

Chuyện lại kéo đến cùng lúc, xế chiều hôm đó, Sở Hàn Lâm mang theo sáu người quản sự cùng mười mấy tiểu nhị rời khỏi Sở gia, dựa theo hợp đồng đã ký lúc trước, thanh toán hết số bạc đền bù hợp đồng trước thời hạn cho bọn họ, giao ra toàn bộ sổ sách, trực tiếp thu dọn đồ đạc chạy lấy người.

Sở Diệc Dao tức không nhẹ, dù biết rõ sớm hay muộn Sở Hàn Lâm cũng sẽ bỏ đi, nhưng thật không nghĩ đến hắn sẽ bỏ đá xuống giếng vào thời điểm này, còn mang đi nhiều người như vậy, một vài người trực tiếp tìm Tào gia nương tựa, một vài người Sở Hàn Lâm mang đến hai cửa hàng hắn lén lút mở từ trước.

Sở Hàn Lâm mang đi không chỉ là quản sự, còn có các thương hộ hợp tác sau lưng đám quản sự đó, cùng lúc xung quanh Sở gia đều mở vài cửa tiệm bán đồ sứ, cửa hàng Sở gia bán cái gì bọn họ liền bán cái đó, giá cả thấp hơn một nửa so với Sở gia, còn có du côn lưu manh lúc ẩn lúc hiện trước cửa cửa hàng, dọa không ai dám đi vào mua đồ.

Một loạt thủ đoạn của Tào gia trực tiếp đẩy Sở gia vào tuyệt cảnh...

===============

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện