Sau khi Bạch Thế Tổ rời đi, Bạch Mộ Thần vẻ mặt chân thành nhìn Bạch Mộc Cận, nói : "Tỷ tỷ, hôm nay cám ơn ngươi!"

"Sao lại nói lời ngu ngốc như vậy, ta và đệ là tỷ đệ cùng một mẹ sinh ra cảm tạ cái gì?" Bạch Mộc Cận tràn ngập thương tiếc nhìn đệ đệ của mình, trước đây nàng quả thật rất ngốc mới có thể trúng kế của người khác hại mình bất hòa với đệ đệ, đã không giúp hắn ngược lại còn hại hắn.

Bạch Mộ Thần tựa hồ đã nghe hiểu rõ vẻ mặt vui sướng nhìn Bạch Mộc Cận, tỷ tỷ của hắn cuối cùng cũng thông suốt rồi sao? Trước kia hắn khắp nơi chịu ủy khuất, hướng tỷ tỷ cáo trạng, còn luôn bị nàng nói mình đa tâm, nghĩ đến hắn nói dối, cuối cùng còn một lòng nói giúp tỷ đệ Bạch Vân Hề và Bạch Cao Hiên.

Bạch Mộ Thần lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng!"

Tiểu Lục phía sau đứng ra, cười hì hì nhìn Bạch Mộ thần, nói: "Đại thiếu gia, nên đi thỉnh an thỉnh an Lão phu nhân, ngài đi học về cũng đã nửa ngày !"

Bạch Mộc Cận nhìn thoáng qua Tiểu Lục, nếu nàng nhớ không lầm nha đầu này chính là kẻ luôn luôn châm ngòi ly gián nàng cùng Bạch Mộ Thần đi? "Nói rất đúng, Thần Nhi, thu thập một chút, tỷ tỷ hôm nay cùng ngươi cùng ngươi đi thỉnh an tổ mẫu!" Bạch Mộc Caanh cười nói, nếu để Bạch Mộ Thần đi một mình không biết nha đầu này lại nghĩ ra ý nghĩ xấu xa gì làm cho Bạch lão phu nhân đối với Mộ Thần sinh lòng bất mãn nữa.

Nhưng là không đợi bọn nàng xuất môn thì Bạch Vân Hề thế nhưng mang người tới cửa , xem vẻ mặt khó chịu kia của nàng hiển nhiên là nàng biết chuyện Bạch Cao Hiên bị bắt nạt.

"Tỷ tỷ nguyên lai ở trong này a, ta vừa mới nghe Hiên nhi trở về khóc nói tỷ tỷ cùng Thần Nhi khi dễ hắn, ta còn không tin, tỷ tỷ làm sao có thể là loại người ỷ lớn hiếp nhỏ được, Thần Nhi là đệ đệ của ngươi, Hiên nhi cũng như vậy a, đúng không tỷ tỷ?" Bạch Vân Hề tựa tiếu phi tiếu nói, rõ ràng là chỉ trích Bạch Mộc Cận ỷ lớn hiếp nhỏ, khắt khe với nhi tử của mẹ kế.

Bạch Mộc Cận còn chưa nói thì nha đầu Xuân Nhi bên người Bạch Vân Hề đã mở miệng : "Nhị tiểu thư, ngài nghĩ như vậy, Đại tiểu thư cũng không nhất định sẽ nghĩ như vậy, lại nói Đại thiếu gia mới là đệ đệ cùng một mẹ với Đại tiểu thư quan hệ có khác nhau!"

Bạch Mộc Cận biết kẻ kiếp trước luôn mồm nói xấu mình là nha đầu ngang tàng này, trong lòng một trận tức giận nhưng lý trí vẫn kịp thời áp chế xúc động muốn qua xé nát Xuân nhi.

Nàng cười lạnh một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn Xuân nhi, nói: "Chủ tử nói chuyện, một nô tài như ngươi dám xen mồm vào sao? Bản thân ta không biết, Quốc Công Phủ khi nào thì có quy củ như vậy, ngay cả một nha đầu đều có thể thất lễ với Đại tiểu thư con vợ cả là ta sao !"

Xuân nhi trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Đại tiểu thư thường ngày nhu thuận đến không tiền đồ thế nhưng cũng có tính khí này bất quá nàng là không sợ , có Nhị tiểu thư cùng Phu nhân làm chỗ dựa cho nàng thì việc gì phải sợ một Đại tiểu thư không có tiền đồ chứ?

Vì thế thẳng lưng nói: "Nô tỳ chính là ăn ngay nói thật thôi, nhưng thật ra Đại tiểu thư làm hại Nhị thiếu gia bị lão gia trách phạt nếu để Lão phu nhân biết được chỉ sợ kì này Đại tiểu thư phải chịu trách phạt đi?"

" Nô tài lớn mất, ngươi còn không biết tội của mình ?" Bạch Mộc Caanh gầm lên một tiếng, làm cho vài người ở đây đều kinh ngạc nhảy dựng, trong lòng bồn chồn.

Xuân Nhi cũng là kẻ không biết sống chết, vốn được Bạch Vân Hề dặn dò phải luôn cố ý làm trái lại Đại tiểu thư, cho nên ngạnh cổ nói: "Nô tỳ không biết có tội gì?"

"Uyên Ương, ngươi tới nói cho nàng, nàng phạm sai lầm gì!" Bạch Mộc Cận lười phải nói nhiều với một cái nô tài không biết thân phận.

Uyên Ương nghe theo khẽ mỉm cười đi lên, nói : "Thứ nhất, ngươi bất kính với chủ tử, đối với chủ tử thất lễ! Thứ hai, Nhị thiếu gia là Lão gia hạ lệnh trách phạt , cùng Đại tiểu thư vô can, ngươi không phục, đó là không phục Lão gia!"

"Ta. . . . . . Ta không có, ngươi không nên nói bậy nói bạ!" Xuân Nhi nghe xong lập tức khiếp đảm , nói chuyện cũng không lưu loát, hai tội danh này một khi chứng thực nàng khẳng định gặp chueeyenj không hay, Phủ Quốc Công cùng Lão phu nhân luôn coi trọng quy củ , tuyệt đối sẽ không dung túng nàng.

"Một khi đã như vậy, vậy dựa theo gia quy, đem Xuân Nhi kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản, lại phạt lương nửa năm để răn đe!" Bạch Mộc Cận cũng mặc kệ những người khác phản ứng gì, nàng là đích tôn đích nữ, muốn phạt một cái hạ nhân đó là chuyện thường tình.

Xuân nhi vừa nghe thấy mình bị đánh vội vàng nhìn Bạch Vân Hề cầu cứu hi vọng nàng ra tay giúp mình.

Bạch Vân Hề nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, nhu nhược nói: "Tỷ tỷ, Xuân nhi dù sao cũng là nha đầu của ta, ngươi muốn trách phạt nàng chỉ sợ không hợp lý đi?"

Bạch Mộc Cận như là đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Nga. . . . . . Muội muội không nói thì bản thân ta cũng quên mất, Xuân Nhi là nha đầu bên người muội muội, chỉ sợ chỉ biết mang đến tai họa cho muội muội, muội muội là một người nhân từ không thể quản thúc hạ nhân chặt chẽ, ta làm tỷ tỷ tất nhiên giúp ngươi giáo huấn nàng một chút, nếu không sẽ chỉ làm người khác nói Quốc Công Phủ Nhị tiểu thư không hiểu quy củ, dung túng hạ nhân bất kính với Trưởng tỷ cùng Phụ thân!"

Bạch Vân Hề bị khí thế bức nhân của Bạch Mộc Cận bức lui về sau hai bước, trong lòng sinh ra vài phần khiếp đảm, nhưng vẫn không nghĩ liền thỏa hiệp như vậy, nàng không cam lòng nói: "Tỷ tỷ. . . . . . Thật không có đạo lý, ta làm sao có thể dung túng hạ nhân đối với phụ thân bất kính? Chớ nên ngậm máu phun người!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện