Người đến đúng là tiểu thư của Uy Viễn Hầu phủ, Tăng Minh Nguyệt. Bạch Mộc Cận còn nhớ kiếp trước lúc mà Tăng Minh Nguyệt và Bạch Vân Hề giao hảo với nhau, chỉ là về sau nha đầu kia lại bị Bạch Vân Hề lợi dụng, đoạt đi vị hôn phu vốn là của nàng, Phượng Tử Hàm.

Phượng Tử Hàm là thế tử của Sở Quận Vương, ngày thường đúng là phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm, tiền đồ vô lượng, gia thế lại tốt, là đối tượng tốt trong lòng rất nhiều khuê nữ.

Bạch Vân Hề tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng Tăng Minh Nguyệt đã là con dâu mà Sở Quận Vương phi nhắm đến, hai nhà thậm chí cũng đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ, chuẩn bị cho hai người gặp nhau thì sẽ quyết định, không nghĩ tới Bạch Vân Hề vậy mà lại tiên hạ thủ vi cường, cứ như vậy bí mật thông đồng với Phượng Tử Hàm, mượn hào quang của Tăng Minh Nguyệt, mê muội Phượng Tử Hàm đến mức thất điên bát đảo.

Cuối cùng Phượng Tử Hàm còn vì nàng ta, không tiếc mua một đạo sĩ thúi phê bát tự, đem Tăng Minh Nguyệt nói thành mệnh khắc phu, lại để cho Sở Quận Vương phi lui hôn.

Vốn dĩ chuyện này rất ít người biết, nhưng mà Bạch Vân Hề vì để cho mình thuận lợi gả vào Sở Quận vương phủ, vụng trộm đem chuyện này truyền khắp kinh đô, kết cục của Tăng Minh Nguyệt có thể tưởng tượng được, mặc dù về sau Hầu phủ mời người ra mặt hóa giải, cũng không có hiệu quả.

Về sau Bạch Vân Hề và Phượng Tử Hàm nghị thân, Tăng Minh Nguyệt còn đại náo quốc công phủ một hồi, lại bị Phượng Tử Hàm nhục nhã, Bạch Vân Hề ra vẻ vô tội nhu nhược, lúc ấy Tăng Minh Nguyệt tức giận đến mức thổ huyết.

Hầu phủ chỉ có thể đem Tăng Minh Nguyệt gả đến Giang Nam xa xôi, hơn nữa nhà chồng cũng không hiển hách, Tăng Minh Nguyệt vốn dĩ không lấy Phượng Tử Hàm làm chồng cũng sẽ có nhân duyên tốt, lại bị Bạch Vân Hề thản nhiên hủy hoại.

Nhìn nàng ấy bây giờ còn hoàn toàn không biết gì, tiểu cô nương đối với Bạch Vân Hề nhiệt tình chu đáo, trong lòng Bạch Mộc Cận âm thầm lắc đầu, các nàng đều đã từng là đồ ngốc.

"Cũng được, Minh Nguyệt, ngươi mang hai vị tiểu thư về phía hậu viên chơi đi, cùng đám người lớn chúng ta ở chung một chỗ, khẳng định không được tự nhiên!" Hà thị cười tủm tỉm mà đuổi ba cái nha đầu, để cho các nàng đi về phía hậu viên, như vậy hai đứa con trai của mình mới có cơ hội tiếp xúc đến, Bạch Mộc Cận này thật sự là rất hợp tâm ý nàng đấy.

Ba người cung kính hướng các vị trưởng bối xin lỗi rời đi, vừa ra phòng khách, Bạch Vân Hề liền lộ ra vẻ mặt ủy khuất mà nhìn Tăng Minh Nguyệt, còn miễn cưỡng làm dáng tươi cười nói: "Minh Nguyệt tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi nha. . . Ngươi không biết, ta thật đáng thương đây này!"

"Đáng thương như thế nào? Nhanh cùng ta nói đi, ai khi dễ ngươi, ta giúp ngươi giáo huấn nàng!" Tăng Minh Nguyệt là người thẳng tính, đối với người mình thích, cho tới bây giờ đều là thẳng thắn chính nghĩa, hết sức bảo hộ.

Bạch Vân Hề bộ dạng giống như rất ủy khuất, vụng trộm liếc qua Bạch Mộc Cận, sau đó lại khiếp đảm tránh né, nói: "Không có gì đâu..., đều đã qua rồi, không đề cập tới cũng được!"

Thế nhưng mà ánh mắt vừa rồi, rõ ràng đã nói cho Tăng Minh Nguyệt, là ai khi dễ nàng. Tăng Minh Nguyệt giương mắt nhìn Bạch Mộc Cận một chút, dĩ nhiên là một tỷ tỷ đoan trang hào phóng xinh đẹp, vẻ mặt thản nhiên dáng vẻ tươi cười kia, tựa hồ không giống một người thích khi dễ người khác đâu.

Chỉ là nàng cảm thấy Bạch Vân Hề đã nói như vậy, tất nhiên là vị tỷ tỷ này làm cái gì đó, cho nên ấn tượng đối với Bạch Mộc Cận giảm bớt đi nhiều.

Bạch Mộc Cận tỏ ra thân mật đối với Tăng Minh Nguyệt, tươi cười nói: "Vị này nhất định chính là Tăng tiểu thư mà Vân Hề muội muội thường xuyên nhắc tới đi? Lớn lên quả nhiên xinh đẹp động lòng người, không hổ là đích nữ của Uy Viễn Hầu phủ, toàn thân khí phái, quả nhiên bất phàm!"

Tăng Minh Nguyệt vốn dĩ không muốn cho Bạch Mộc Cận mặt mũi, nhưng mà người ta khen ngợi nàng như vậy, cái gọi là giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười, nàng có chút ngượng ngùng cười cười, nói: "Tỷ tỷ khen trật rồi, không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?"

"Chẳng lẽ Vân Hề không có đề cập qua ta sao? Thiệt là, đối với bạn tốt của mình cũng giấu diếm như vậy, ta là trưởng tỷ của Vân Hề, Bạch Mộc Cận!" Bạch Mộc Cận tựa hồ có chút kinh ngạc nói.

Tăng Minh Nguyệt lập tức nghi hoặc nhìn thoáng qua Bạch Vân Hề, sau đó nói: "Vân Hề ngược lại là đã từng nói qua, chỉ là. . . Không nghĩ tới tỷ tỷ dĩ nhiên hào phóng khéo léo lại xinh đẹp như vậy "

Lời này tự nhiên là nói cho Bạch Mộc Cận, thời điểm Bạch Vân Hề nhắc tới nàng, không nói được lời gì tốt đẹp..., cái gì tính tình nhu nhược, nhát như chuột, khô khan chất phác, hoàn toàn không có đoan trang đúng mực giống như tỷ tỷ xinh đẹp dáng vẻ tươi cười dễ thân ở trước mắt.

Cho nên nàng mới nhất thời không thể liên hệ tới vị Bạch Đại tiểu thư trong lời đồn, còn tưởng đây là thân thích của Bạch Vân Hề, trong lòng Tăng Minh Nguyệt đối với Bạch Vân Hề có thêm vài phần hoài nghi.

Bạch Vân Hề trong lòng thầm hận, Bạch Mộc Cận này, vậy mà châm ngòi quan hệ của nàng và Tăng Minh Nguyệt, vì vậy mở miệng giải thích nói: "Tỷ tỷ, Minh Nguyệt là bằng hữu tốt nhất của ta, ta có lời gì sao có thể gạt nàng, ngươi chớ có châm ngòi ly gián, lần trước cũng là bởi vì ngươi, ta mới có thể bị tổ mẫu phạt đấy!"

Lời này vừa ra, Tăng Minh Nguyệt lập tức nhíu mày, nguyên lai tỷ tỷ của Bạch Vân Hề lại là loại người này sao, lập tức ánh mắt nhìn Bạch Mộc Cận đều mang theo địch ý nồng đậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện