Trong phòng sang ngời, sạch sẽ, bố trí tinh xảo mà thanh lịch, trên chiếc
giường gỗ lim được điêu khắc tinh tế, tỉ mỉ một cô gái tuy chưa hoàn
toàn trưởng thanh nhưng lại thanh tú xinh đẹp trên đầu băng vải trắng
đang nằm tựa hồ hôn mê bất tỉnh, hàng chân mày thanh tú gắt gao nhăn lại càng không ngừng chảy mồ hôi.
" Ai nha, tiểu thư không phải phát sốt đi, như thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Uyên Ương cau mày lo lắng, Hỉ Thước vội vàng lau mồ hôi cho tiểu thư.
Hỉ Thước sờ dở trán tiểu thư, lắc lắc đầu, lại tiếp tục lau mồ hôi cho nàng, thực ra cũng thật lo lắng, tiểu thư giống như gặp ác mộng, nàng có thể cảm giác được sự sợ hãi cùng giãy dụa của tiểu thư.
"A....... Bạch Mộc Cận bỗng nhiên hét lên một tiếng, một phát trở mình đứng lên, sắc mặt đã muốn trắng bệch, trên người cũng bị ướt đẫm mồ hôi .
Nàng giống như gặp quỷ nhìn Uyên Ương cùng Hỉ Thước đây chính là thế giới sau khi chết đi sao? Không nghĩ tới Uyên Ương cùng Hỉ Thước còn ở nơi này chờ nàng, thật tốt, ít nhất dù nàng đã chết nhưng không cô đơn, chính là... anh em của nàng, còn có mộ thần, đệ đệ của nàng có thể gặp lại hay không? "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy,có phải gặp ác mộng không?" Hỉ Thước lo lắng hỏi
.
Bạch Mộc Cận cảm thấy trên trán một trận đau đớn, chẳng lẽ đã chết còn có thể biết đau? Nàng nhìn quanh một chút nơi mình đang ở, nơi này cùng khuê phòng của nàng ở Phủ Quốc Công như thế nào giống hệt nhau? Tấm bình phong ngọc bích kia là di vật mẫu thân lưu lại cho nàng a.
Mà nhìn cách ăn mặc của Hỉ Thước cùng Uyên Ương như thế nào lại giống như tiểu nha đầu mười mấy tuổi, căn bản không phải bộ dáng hai mươi tuổi của các nàng trước khi chết a.
Nàng nhớ rõ, ngày mà nàng bị quan phủ mang đi, nhìn đến bên ngoài sân thấy hai cổ thi thể bị người một đao xỏ xuyên qua ngực, máu chảy đầy đất, nhiễm đỏ cả bùn đen trong viện, mùi máu tươi tràn ngập căn nhà mà nàng từng mơ ước có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
"Tiểu thư, người không phải là đầu bị choáng váng chứ, ngàn vạn lần đừng có a, ô ô ... Nếu người gặp chuyện không may chúng ta sống thế nào a!" Hỉ Thước tính tình nhanh nhẹn không giấu giếm mà nói thẳng, có đôi khi nói chuyện cũng không suy nghĩ.
Uyên Ương chạy nhanh đến cản, trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó hướng Bạch Mộc Cận nói: "Tiểu thư, lời nha đầu kia nói cũng không có ý gì đâu, người ngàn vạn lần đừng trách nàng."
Bạch Mộc cần đột nhiên nắm lấy tay Uyên Ương, cảm nhận được độ ấm cùng mạch đập trong lòng bàn tay của nàng Bạch Mộc Cận nhân ra Uyên Ương chưa chết, cũng đồng nghĩa là nàng (BMC) vẫn còn sống, nàng thế nhưng không có chết.
Hahaha.. Ông trời, ngươi nhất định nghe được những lời thề ta dùng tánh mạng lập ra đi? Nàng lại sống đến giờ, nếu nhớ không lầm thì vào năm này nàng mới 13 tuổi, bởi vì cứu đệ đệ đột nhiên bị người đánh ngã mà không cẩn thận ngã trên hòn non bộ, cũng kể từ ngày ấy mà vận mệnh của hắn hoàn toàn đi theo con đường bi kịch.
Bạch Mộc Cận nhìn Hỉ Thước cùng Uyên Ương cơ hồ vui mừng đến rớt nước mắt, nhưng nàng lại không có, nước mắt của nàng sớm đã chảy khô, đau đớn một đời, nàng tuyệt đối sẽ không lần nữa lãng phí nước mắt của mình cho những người đã nợ mạng sống của nàng.
Bạch Vân Hề, Lục Ngưng Hương, Lý Kế Tông, các ngươi cứ chờ đi, ta đã trở về, lúc này đây, ta muốn các ngươi cảm thụ một chút Địa Ngục rốt cục có bao nhiêu tầng.
Trên người Bạch Mộc Cận đột nhiên bốc lên một làn sát khí lạnh thấu xương làm cho Uyên Ương và Hỉ Thước cùng run rẩy, hoảng sợ nhìn nàng, tựa hồ các nàng thấy tiểu thư có chổ không giống với ngày thường.
"Tiểu...tiểu...tiểu thư..." Hỉ Thước nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nói chuyện.
Cảm thấy mình dường như đã phóng ra quá nhiều lệ khí, Bạch Mộc Cận sợ dọa đến hai tiểu nha đầu cho nên đem sát khí toàn bộ thu vào trong lòng - trong góc tối hắc ám, khóa một con ác ma trong góc tối ấy, đợi một khi thời cơ chín muồi ác ma này sẽ phá kén mà ra, xé bỏ hết tất cả địch nhân nàng oán hận.
Bạch Mộc Cận hướng Uyên Ương và Hỉ Thước tươi cười ôn hòa giống như một thân sát khí của Bạch Mộc Cận vừa nãy chỉ là ảo giác của các nàng, hai cái nha đầu đồng thời lắc lắc đầu loại bỏ suy nghĩ kì quái ấy.
Các nàng vừa rồi nhất định là nhìn nhầm, đại tiểu thư của các nàng là thiên kim quý nữ vừa dịu dàng lương thiện vừa đáng yêu a! Như thế nào sẽ có khí thế đáng sợ như thế đây.
"Mộc Cận, ngươi sao rồi? Mẫu than tới tới thăm ngươi.... Ai.... Hài tử đáng thương của ta!" Người còn chưa tới âm thanh đã truyền đến, trong lời nói tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc nghe như thế nào cũng giống như cố ý cho người khác biết.
Bạch Mộc Cận chỉ cảm thấy trong lòng áp lực bởi một cỗ hận ý, nàng ta rốt cục cũng đến đây, giống hệt như kiếp trước đến "thăm" nàng, mang đến bình dược hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Bạch Mộc Cận hít một hơi thậ sâu, nàng không thể để cho người khác nhìn ra, nàng phải tránh ở chổ tối, giống một con độc xà chờ đợi đến thời cơ tốt nhất sau đó một ngụm cắn chết các nàng.
Đến đây đi, ta chờ ngươi "mẫu thân" thân ái nhất của ta.
" Ai nha, tiểu thư không phải phát sốt đi, như thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Uyên Ương cau mày lo lắng, Hỉ Thước vội vàng lau mồ hôi cho tiểu thư.
Hỉ Thước sờ dở trán tiểu thư, lắc lắc đầu, lại tiếp tục lau mồ hôi cho nàng, thực ra cũng thật lo lắng, tiểu thư giống như gặp ác mộng, nàng có thể cảm giác được sự sợ hãi cùng giãy dụa của tiểu thư.
"A....... Bạch Mộc Cận bỗng nhiên hét lên một tiếng, một phát trở mình đứng lên, sắc mặt đã muốn trắng bệch, trên người cũng bị ướt đẫm mồ hôi .
Nàng giống như gặp quỷ nhìn Uyên Ương cùng Hỉ Thước đây chính là thế giới sau khi chết đi sao? Không nghĩ tới Uyên Ương cùng Hỉ Thước còn ở nơi này chờ nàng, thật tốt, ít nhất dù nàng đã chết nhưng không cô đơn, chính là... anh em của nàng, còn có mộ thần, đệ đệ của nàng có thể gặp lại hay không? "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy,có phải gặp ác mộng không?" Hỉ Thước lo lắng hỏi
.
Bạch Mộc Cận cảm thấy trên trán một trận đau đớn, chẳng lẽ đã chết còn có thể biết đau? Nàng nhìn quanh một chút nơi mình đang ở, nơi này cùng khuê phòng của nàng ở Phủ Quốc Công như thế nào giống hệt nhau? Tấm bình phong ngọc bích kia là di vật mẫu thân lưu lại cho nàng a.
Mà nhìn cách ăn mặc của Hỉ Thước cùng Uyên Ương như thế nào lại giống như tiểu nha đầu mười mấy tuổi, căn bản không phải bộ dáng hai mươi tuổi của các nàng trước khi chết a.
Nàng nhớ rõ, ngày mà nàng bị quan phủ mang đi, nhìn đến bên ngoài sân thấy hai cổ thi thể bị người một đao xỏ xuyên qua ngực, máu chảy đầy đất, nhiễm đỏ cả bùn đen trong viện, mùi máu tươi tràn ngập căn nhà mà nàng từng mơ ước có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
"Tiểu thư, người không phải là đầu bị choáng váng chứ, ngàn vạn lần đừng có a, ô ô ... Nếu người gặp chuyện không may chúng ta sống thế nào a!" Hỉ Thước tính tình nhanh nhẹn không giấu giếm mà nói thẳng, có đôi khi nói chuyện cũng không suy nghĩ.
Uyên Ương chạy nhanh đến cản, trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó hướng Bạch Mộc Cận nói: "Tiểu thư, lời nha đầu kia nói cũng không có ý gì đâu, người ngàn vạn lần đừng trách nàng."
Bạch Mộc cần đột nhiên nắm lấy tay Uyên Ương, cảm nhận được độ ấm cùng mạch đập trong lòng bàn tay của nàng Bạch Mộc Cận nhân ra Uyên Ương chưa chết, cũng đồng nghĩa là nàng (BMC) vẫn còn sống, nàng thế nhưng không có chết.
Hahaha.. Ông trời, ngươi nhất định nghe được những lời thề ta dùng tánh mạng lập ra đi? Nàng lại sống đến giờ, nếu nhớ không lầm thì vào năm này nàng mới 13 tuổi, bởi vì cứu đệ đệ đột nhiên bị người đánh ngã mà không cẩn thận ngã trên hòn non bộ, cũng kể từ ngày ấy mà vận mệnh của hắn hoàn toàn đi theo con đường bi kịch.
Bạch Mộc Cận nhìn Hỉ Thước cùng Uyên Ương cơ hồ vui mừng đến rớt nước mắt, nhưng nàng lại không có, nước mắt của nàng sớm đã chảy khô, đau đớn một đời, nàng tuyệt đối sẽ không lần nữa lãng phí nước mắt của mình cho những người đã nợ mạng sống của nàng.
Bạch Vân Hề, Lục Ngưng Hương, Lý Kế Tông, các ngươi cứ chờ đi, ta đã trở về, lúc này đây, ta muốn các ngươi cảm thụ một chút Địa Ngục rốt cục có bao nhiêu tầng.
Trên người Bạch Mộc Cận đột nhiên bốc lên một làn sát khí lạnh thấu xương làm cho Uyên Ương và Hỉ Thước cùng run rẩy, hoảng sợ nhìn nàng, tựa hồ các nàng thấy tiểu thư có chổ không giống với ngày thường.
"Tiểu...tiểu...tiểu thư..." Hỉ Thước nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nói chuyện.
Cảm thấy mình dường như đã phóng ra quá nhiều lệ khí, Bạch Mộc Cận sợ dọa đến hai tiểu nha đầu cho nên đem sát khí toàn bộ thu vào trong lòng - trong góc tối hắc ám, khóa một con ác ma trong góc tối ấy, đợi một khi thời cơ chín muồi ác ma này sẽ phá kén mà ra, xé bỏ hết tất cả địch nhân nàng oán hận.
Bạch Mộc Cận hướng Uyên Ương và Hỉ Thước tươi cười ôn hòa giống như một thân sát khí của Bạch Mộc Cận vừa nãy chỉ là ảo giác của các nàng, hai cái nha đầu đồng thời lắc lắc đầu loại bỏ suy nghĩ kì quái ấy.
Các nàng vừa rồi nhất định là nhìn nhầm, đại tiểu thư của các nàng là thiên kim quý nữ vừa dịu dàng lương thiện vừa đáng yêu a! Như thế nào sẽ có khí thế đáng sợ như thế đây.
"Mộc Cận, ngươi sao rồi? Mẫu than tới tới thăm ngươi.... Ai.... Hài tử đáng thương của ta!" Người còn chưa tới âm thanh đã truyền đến, trong lời nói tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc nghe như thế nào cũng giống như cố ý cho người khác biết.
Bạch Mộc Cận chỉ cảm thấy trong lòng áp lực bởi một cỗ hận ý, nàng ta rốt cục cũng đến đây, giống hệt như kiếp trước đến "thăm" nàng, mang đến bình dược hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Bạch Mộc Cận hít một hơi thậ sâu, nàng không thể để cho người khác nhìn ra, nàng phải tránh ở chổ tối, giống một con độc xà chờ đợi đến thời cơ tốt nhất sau đó một ngụm cắn chết các nàng.
Đến đây đi, ta chờ ngươi "mẫu thân" thân ái nhất của ta.
Danh sách chương