Uyên ương và Hỉ Thước liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được lửa giận ngập trời, các nàng chuẩn bị tiến lên biện hộ giúp Bạch Mộc Cận, lại bị Bạch Mộc Cận dùng ánh mắt ngăn lại.

Uyên Ương và Hỉ Thước còn quá non nớt, không biết rằng lúc này nếu như nói mấy lời bảo vệ chủ nhân, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy các nàng đang dối trá, mà Xuân Nhi và Bạch Vân Hề rõ ràng chính là cố ý chọc giận nàng, sau đó khiến nàng làm ra hành vi không lý trí, tốt nhất có thể hung ác với Xuân Nhi một chút, khiến cho tất cả mọi người đều biết nàng bá đạo ác độc cỡ nào.

Bạch Mộc Cận tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn mắc mưu, nàng mang theo ý xin lỗi nhìn thoáng qua Tăng Minh Nguyệt, nói: "Tăng tiểu thư, thật sự là ngại ngùng, nháo loạn như vậy, sợ là đã ảnh hưởng đến yến hội nhà muội rồi !"

Tăng Minh Nguyệt sửng sốt, nàng không nghĩ tới Bạch Mộc Cận lúc này thế nhưng còn có thể nghĩ đến yến hội nhà Hầu phủ các nàng, mà không phải tức giận ngập trời quở trách Xuân Nhi, hoặc là nghĩ ra biện pháp giải vây cho chính mình.

Nhìn lại Bạch Vân Hề đang khóc hoa lê đẫm mưa kia, trong lòng của nàng dĩ nhiên nhận định được tốt xấu,so sánh, một cái tự xưng là bạn tốt của nàng, thế nhưng không để ý đến mặt mũi nàng, cố ý phải ở Hầu phủ gây náo loạn lúc nhà nàng đang có việc, một cái tuy mới là lần đầu gặp mặt, lại vì nhà nàng mà suy nghĩ.

Nàng đột nhiên cảm thấy Bạch Vân Hề khóc rất khó coi, mà Xuân Nhi kia trong lời nói luôn mồm chỉ trích Đại tiểu thư nhà nàng ta thì giả dối như vậy, một người tỷ tỷ có tri thức hiểu lễ nghĩa như Bạch Mộc Cận, làm sao có thể sẽ khi dễ muội muội của chính mình đây? Vì thế Tăng Minh Nguyệt đứng ra, lôi kéo Bạch Vân Hề, khuyên nhủ: "Vân Hề muội muội, vẫn là đừng ở chỗ này náo loạn, nhiều người như vậy đều đang nhìn đó!"

Bạch Vân Hề nhìn chung quanh một chút thấy mọi người đều đang có bộ dáng xem náo nhiệt, lại thấy Tăng Minh Nguyệt cau mày, tựa hồ rất không đồng ý bộ dáng của chính mình, càng cảm thấy được chính mình nên tiếp tục nháo lên, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Bạch Mộc Cận đeo ác danh trên lưng, làm cho mọi người chán ghét nàng ta, thương tiếc chính mình.

Nàng một bên chảy nước mắt, vừa nói: "Minh Nguyệt tỷ tỷ, muội biết. . . . . . Muội biết như vậy sẽ làm cho tỷ khó xử, tỷ yên tâm, muội sẽ không nháo, muội chưa từng có nghĩ tới muốn ồn ào, tỷ tỷ của muội đối với muội như thế nào cũng không có liên quan, Vân Hề không sao hết!"

Xuân Nhi nghe xong lời này, càng thêm dũng cảm , hướng về phía Bạch Mộc Cận nặng nề mà dập đầu ba cái, ngay cả da đầu đều bị rách ra, năn nỉ nói: "Đại tiểu thư, cầu xin người , nhìn Nhị tiểu thư như vậy, chẳng lẽ người một chút cũng không cảm thấy áy náy sao? Nô tỳ biết người không có mẫu thân, rất không dễ dàng, nhưng mà phu nhân đối đãi với người, còn tốt hơn so với nhị tiểu thư, sao người lại không thể coi nhị tiểu thư là muội muội của mình như vậy chứ?"

"Xuân Nhi, ngươi đến tột cùng có hiểu mình đang ở đây làm cái gì hay không? Nơi này không phải Quốc Công phủ, đây là yến hội của Uy Viễn Hầu phủ, ngươi cố ý phải phá hoại yến hội nhà người khác, làm cho chủ nhân không còn mặt mũi sao?" Giọng nói của Bạch Mộc Cận tuy không cao, lại rất có khí phách, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nhíu mày.

Đôi chủ tớ này cũng thật sự là, Uy Viễn Hầu phủ người ta hôm nay tổ chức yến hội, vô cùng cao hứng, các ngươi ở trong này khóc trời khóc đất, đây không phải là cố ý làm cho nhà người ta khó xử sao?

Hơn nữa nhìn vị Đại tiểu thư kia bộ dáng đoan trang có lễ, các nàng ở trong này bố trí nàng ấy nửa ngày, cũng không thấy người ta phát hỏa, làm sao giống nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh, đối xử không tốt với hạ nhân, ngược đãi kế muội đâu?

Cho dù Bạch Mộc Cận khi dễ Bạch Vân Hề, không cần cũng không nên trước mặt người bên ngoài nháo đi? Như vậy không phải đã đánh mất mặt mũi quốc công phủ sao? Thật sự là một nhà kỳ quái.

Xuân Nhi sau khi nghe được đám tiểu thư đứng kia khe khẽ nói nhỏ, nhất thời liền chảy mồ hôi lạnh, nếu hôm nay để cho Bạch Mộc Cận bình yên vô sự hồi phủ, như vậy không chỉ phu nhân sẽ không bỏ qua nàng, chỉ sợ nếu biết chuyện này, lão phu nhân cũng sẽ lấy mạng của nàng.

Nàng đột nhiên có chút hối hận, vì cái gì phải đáp ứng phu nhân chửi bới Đại tiểu thư, thế nhưng tên đã trên dây không thể không bắn, nếu đã không thể quay lại, kia chỉ có thể càng làm đến cùng, hôm nay thế nào cũng phải làm cho Đại tiểu thư thân bại danh liệt, lão phu nhân mới không trách phạt chính mình.

Xuân Nhi tâm ý đã quyết, vừa nặng nề dập đầu thêm vài cái, thế này trực tiếp làm cho đầu nàng ta bị vỡ luôn, máu đều chảy ra , nàng ta cũng không quan tâm , chỉ cầu xin nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ biết làm như vậy không ổn, nhưng là ở trong phủ Quốc Công, nô tỳ nói cái gì người cũng sẽ không nghe, chỉ biết đem nô tỳ kéo xuống trách mắng đánh đòn, nô tỳ hôm nay đánh liều tính mạng tới khuyên bảo Đại tiểu thư thủ hạ lưu tình, nhất định đừng tiếp tục hoành hành ngang ngược, khi dễ đệ muội nữa, nếu không sẽ bị trời phạt!"

Xuân Nhi sắc mặt bi thương, nói ra lời nói lại ác độc vô cùng, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, nhìn nha hoàn đang đầu rơi máu chảy này, cũng không biết nên làm thế nào cho phải!

"Bị trời phạt? Xuân Nhi, ngươi nói thật sự là làm việc xấu sẽ bị trời phạt sao? Nếu có, ngươi làm sao dám công khai nói xấu chủ tử như thế? Làm sao dám nguyền rủa chủ tử nhà mình? Xuân Nhi, nếu thật sự có thể bị trời phạt, ngươi có sợ không?" Bạch Mộc Cận thanh âm sâu kín, giống như u linh đến từ địa ngục, ánh mắt kia lạnh băng như đầm nước lạnh, khóe miệng cười khẽ, lại ôn nhu như thế.

Xuân Nhi sau lưng rét run, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, nàng chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy, Đại tiểu thư trước mắt giống như là ác ma, nàng ta tại sao có thể một bên cười ôn nhu, một bên hướng về phía mình lộ ra ánh mắt độc ác căm hận như vậy, nàng hình như là ác quỷ đến lấy mạng mình.

"Nô tỷ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Không. . . . . ." Xuân Nhi run rẩy , ngay cả một câu đầy đủ đều nói không được.

Bạch Vân Hề ở một bên nhìn chỉ có thể lo lắng suông, nàng không thể chủ động đứng ra chỉ trích Bạch Mộc Cận, kia sẽ chỉ làm người khác hoài nghi nàng ác ý nói xấu, chính là Xuân Nhi lúc này thật sự là không dùng được, thế nhưng bị Bạch Mộc Cận nói hai câu liền sợ tới mức thần sắc luống cuống.

Mọi người cơ hồ đều khẳng định, nha hoàn này chính là rắp tâm đến vu hãm chủ tử của chính mình, nếu không nàng ta làm sao lại bị sợ hãi như vậy, sợ bị trời phạt còn dám nói xấu chủ tử, thật là một đứa nô tỳ bỉ ổi bại hoại không có lương tâm.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . . Xuân Nhi sai lầm rồi, ngươi đừng hù dọa nàng, nàng cũng là vì bảo vệ muội muội, người nếu tức giận, liền hướng về phía muội, đừng hù dọa Xuân Nhi !" Bạch Vân Hề rốt cục không nhịn được nên đành phải đứng ra, hướng tới Bạch Mộc Cận quỳ xuống, mặc dù là cầu xin tha thứ, trong miệng lại cố tình chỉ trích Bạch Mộc Cận hù doạ Xuân Nhi.

"Hừ. . . . . . Ta lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ ác độc như vậy đâu, trước mặt mọi người, thế nhưng liền khi dễ muội muội, đe dọa hạ nhân, thật sự là đáng sợ!" Thanh âm của một nam tử chợt vang lên từ phía đỉnh đầu, hắn đứng ở mặt trên núi giả, sau đó đột nhiên nhảy xuống, dừng ở trước mặt mọi người, vẻ mặt tức giận bất bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện