Không có ai biết, thời điểm Bạch Mộc Cận nói những lời kia, trong ánh mắt nổi lên thê thảm đau đớn, kiếp trước, nàng vậy mà phải nếm trải mọi cực
hình như vậy, thậm chí có vài thứ, ngay cả chính nàng cũng khó có thể mở miệng, bao nhiêu lần bị những ác mộng đó làm cho tỉnh giấc, nàng đã coi chúng thói quen.
Xuân Nhi nghe vậy đã run như cái sàng rồi, loại hình phạt nghe rợn cả người này, so với việc bị đánh chết bằng gậy còn khó tiếp nhận hơn, nàng chỉ cảm thấy hạ thân lành lạnh, sau đó là một bãi chất lỏng mang theo mùi khai chảy trên mặt đất.
Bạch Mộc Cận âm thầm lắc đầu, thật là một người quá nhát gan dễ bị dọa sợ, nhưng mà nàng lại không có ý định buông tha Xuân Nhi, vì vậy nói tiếp: "Tổ mẫu, mẫu thân đã nói Xuân Nhi trộm châu báu, mà Xuân Nhi lại luôn miệng nói ta sai sử nàng, Cận nhi không thể không bỗng dưng chịu oan ức được, không bằng giao Xuân Nhi cho quan phủ đi, có lẽ những quan lại quen nhìn phạm nhân gian ngoan kia sẽ biết làm như thế nào để khiến cho kẻ đó phải nói thật!"
Những lời này làm mất đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Xuân Nhi, nàng ta giãy dụa nằm rạp trên mặt đất, khóc lóc vô cùng thê thảm, trong miệng cuống quít van xin: "Cầu xin Lão phu nhân khai ân, Xuân Nhi cái gì cũng nói, cái gì cũng nói, đừng đem Xuân Nhi giao cho quan phủ!"
Lục thị ngây dại, vừa rồi bà cũng bị Bạch Mộc Cận và Tôn ma ma hù dọa, lúc muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, bà mở to hai mắt nhìn nhìn Xuân Nhi, nhưng mà Xuân Nhi đã bị dọa sợ mất mật, sao còn có thể nhìn thấy uy hiếp của bà.
Nàng chỉ có thể luôn mồm mà cầu xin tha thứ, sau đó giống như hạ quyết tâm, đem mọi chuyện cần thiết đều nói ra: "Là phu nhân và Nhị tiểu thư sai sử nô tỳ cố ý làm bại hoại thanh danh của Đại tiểu thư ở Uy Viễn Hầu phủ, nói nàng khi dễ đệ muội, ngang ngược càn rỡ, còn cay nghiệt hạ nhân, chính là vì để cho Đại tiểu thư tại không ngẩng đầu lên được trong giới quý tộc, về sau Nhị tiểu thư vu hãm không thành, lại đẩy nô tỳ ra gánh tội thay, nói trong lòng nô tỳ ghi hận Đại tiểu thư cho nên vu oan nàng, từ đầu tới đuôi Đại tiểu thư đều không làm gì cả, nàng là người vô tội đấy! Nàng căn bản cũng không có sai sử ta vu hãm phu nhân và Nhị tiểu thư, hu hu... Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, đừng giao nô tỳ cho quan phủ..."
Xuân Nhi một bên dập đầu, một bên cầu xin tha thứ, đầu nàng cũng chẳng khác gì quả hồng dập, máu chảy đầy mặt, thoạt nhìn quả thực dữ tợn đáng sợ.
Bạch Thế Tổ nghe vậy, dùng ánh mắt thất vọng và phẫn nộ mà nhìn Lục thị, nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi lại là một nữ nhân có suy nghĩ ác độc như thế, ngươi khiến cho ta cực kỳ thất vọng rồi!"
Lục thị lắc đầu, mắt nước mắt lưng tròng, bà ta đột nhiên quỳ xuống , nắm lấy áo Bạch Thế Tổ, run rẩy, nước mắt như chuỗi châu ngọc bị đứt dây, từng hạt từng hạt rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: "Phu quân, ta và ngài đã là vợ chồng mười năm, chẳng lẽ thiếp thân là dạng tính tình gì, ngài còn không biết sao? Ta đối với Cận nhi như thế nào, ngài chẳng lẽ không có nhìn thấy? Ta sao có thể hại nàng, tiện tỳ này tâm tư quá ác độc, trong chốc lát vu oan Cận nhi, trong chốc lát lại vu oan thiếp thân, chẳng lẽ lời nàng ta nói còn có thể đáng tin cậy sao?"
Thấy Lục thị khóc thương tâm như thế, trái tim Bạch Thế Tổ lại mềm nhũn ra, Lục thị năm nay mới hai mươi sáu tuổi, tướng mạo vẫn xinh đẹp như hồi còn trẻ, lại biểu lộ thần sắc điềm đạm đáng yêu như thế, chỉ cần là nam nhân, sẽ không thể không động tâm. Huống chi Bạch Thế Tổ vẫn luôn yêu thương nàng.
Nhớ tới đủ loại ưu điểm của Lục thị, Bạch Thế Tổ lập tức cảm giác mình không nên hiểu lầm kiều thê, chỉ có thể nâng nàng dậy mà bắt đầu an ủi: "Ngưng Hương, đừng khóc, ngươi chỉ cần vừa khóc thì lòng vi phu tâm sẽ rối loạn, ngươi nói rất đúng, tất nhiên là do tiện tỳ này xấu xa, cô ta chính là đang châm ngòi quan hệ giữa chủ tử!"
Bạch lão phu nhân lông mày cũng xoắn thành bánh quai chèo rồi, nhi tử của chính mình thật sự là hồ đồ, dưới sự nỗ lực của mấy người bọn họ, Xuân Nhi đã đi đến bước đường cùng, lại thêm chứng cứ là một hộp châu báu kia, sự thật chẳng lẽ không phải rõ ràng sao? Hắn bị Lục Ngưng Hương nói mấy câu đã lại xoay vòng vòng rồi.
Lục thị lại mừng thầm trong lòng, nghĩ đến Bạch Thế Tổ đối xử với nàng quả thật là một mảnh tình thâm, cho nên chỉ cần hắn tin tưởng chính mình, như vậy hôm nay cho dù tất cả mọi người hoài nghi nàng, cũng không sao, bởi vì Bạch Thế Tổ mới chính là chủ nhân đúng đắn của Ninh Quốc Công phủ.
Bạch Thế Tổ quả nhiên không phụ hi vọng của Lục Ngưng Hương, sau khi an ủi thật tốt kiều thê đang thương tâm rơi lệ, bèn tức giận nói: "Cẩu nô tài Xuân Nhi vậy mà dám lừa trên gạt dưới, vong ân phản chủ, không chỉ có ăn cắp tài vật của chủ tử, lại còn tùy tiện vu hãm chủ tử, giữ cô ta lại làm gì nữa, kéo ra ngoài đánh chết đi!"
Xuân Nhi mặt xám như tro mà bị người kéo đi ra ngoài, ngay cả hô một tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến từ ngoài viện, chỉ chốc lát sau liền có người đến báo, người đã bị chết.
Bạch Mộc Cận không có chút thương hại nào, hàng đêm trong cơn ác mộng, cái tiện tỳ luôn trắng trợn chửi bới nàng, cuối cùng cũng chết rồi, đây cũng coi như là kết cục tốt nhất, nếu không có sự can thiệp của Bạch Thế Tổ , ngày hôm nay kết cục của Xuân Nhi xa xa không chỉ như thế.
Thế nhưng mà cừu nhân lớn nhất của nàng, Lục Ngưng Hương và Bạch Vân Hề vẫn còn hoàn hảo đứng ở chỗ kia, không có bị chút xíu trừng phạt nào, bởi vì Lục thị quá thông minh, bà ta biết rõ ai mới là người mà bà ta phải lấy lòng.
Quả nhiên, Bạch lão phu nhân chỉ là lắc đầu thở dài, cũng không có mở miệng ngăn cản, bởi vì Bạch Thế Tổ là con của bà, là Ninh Quốc Công, bà quyết định sẽ không làm tổn hại uy nghiêm của hắn, hơn nữa việc này, cũng không thể truy cứu đến cùng, nếu không sẽ chỉ khiến cho mẫu tử bất hoà, lại làm cho quốc công phủ phải xấu hổ.
Tiếp theo Bạch Thế Tổ chắp tay với Bạch lão phu nhân, nói: "Mẫu thân, việc này cứ như vậy thôi, Ngưng Hương cũng bị ủy khuất rất lớn, nếu như Hề Nhi và Cận nhi đều là người vô tội, vậy cũng không cần chịu phạt nữa?"
Bạch lão phu nhân nghẹn một câu trong cổ họng, nhìn Lục Ngưng Hương ở trong lòng Bạch Thế Tổ, sắc mặt mười phần không vui, nói: "Công gia, Xuân Nhi là nô tỳ của Hề Nhi, Lục thị thân là chủ mẫu, dạy bảo hạ nhân vô phương, nếu không khiển trách, khó làm cho kẻ dưới phục tùng!"
Lục thị đáng thương mà nhìn Bạch Thế Tổ, khẽ cắn môi dưới, ôn nhu nói: "Phu quân, đều là thiếp thân sai, thiếp thân không xứng làm thê tử của phu quân, không bằng bỏ thiếp thân đi!"
Nói xong muốn quỳ xuống, lại bị Bạch Thế Tổ nâng lên, lại lần nữa ôm vào trong lòng, đau lòng mà nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi quản lý quốc công phủ to như vậy, sao có thể chu đáo, ngẫu nhiên có mấy nô tài xảo quyệt cũng không thể tránh được, có thể nào vì vậy đã bỏ ngươi?"
Bạch Mộc Cận nhìn hai người này tình thâm ý trọng như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, Lục thị giỏi tính toán, lấy lui làm tiến khiến cho quá tốt, bất quá, bà ta nghĩ cứ như vậy mà có thể trốn tránh được trừng phạt, một bạt tai mà hôm này nàng phải chịu chẳng lẽ là vô ích rồi sao? Nàng từng thề rằng, kiếp này nhất định không thể để cho chính mình chịu một chút ủy khuất nào, tất cả những người dám khi nhục nàng, cũng phải tự nhận biết được hậu quả.
Nàng bèn quỳ trên mặt đất, nhìn Bạch lão phu nhân rưng rưng nước mắt, lúc này mới dùng tay che vết thương trên mặt, nói: "Tổ mẫu, đừng trừng phạt mẫu thân mà, Cận nhi thuở nhỏ mất mẹ, tất cả đều nhờ mẫu thân và tổ mẫu rủ lòng thương, mới có thể chu toàn, sao có thể chỉ vì Cận nhi bị ủy khuất, liền phạt mẫu thân? Mặc dù Xuân Nhi là nô tỳ của Nhị muội, cũng không nhất định là trách nhiệm của mẫu thân!"
Nàng ra vẻ kiên cường, dáng vẻ chịu đựng oan khuất, làm cho Bạch lão phu nhân cảm thấy trong lòng khó chịu giống như vướng sợi bông, lại nhìn Lục thị đang làm bộ làm tịch trong ngực Bạch Thế Tổ, bà nghĩ cô ta nhiều lần ra tay hãm hại Cận nhi như vậy, mà Cận nhi mặc dù biết chân tướng vẫn còn cầu tình giúp cô ta.
Vừa nãyBạch Thế Tổ không phân tốt xấu, tát cho Cận nhi một cái mạnh như vậy, hiện tại mặt đã sưng vù, nếu như bà không giúp nó lấy chút công đạo, sau này không những Lục thị không coi bà ra gì, sợ là Cận nhi cũng sẽ cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Vì vậy nặng nề thở dài một hơi, nói: "Cận nhi không cần phải nói nữa, đứng lên đi, tổ mẫu đều có chủ trương!"
Tiếp theo nói với Bạch Thế Tổ: "Công gia thân là chủ gia đình, không thể xử sự bất công như thế, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chủ mẫu phạm sai lầm, nếu như nhẹ nhàng bỏ qua, ngày sau sẽ không cách nào lập uy trong phủ nữa, mấy hài tử cũng chứng kiến tất cả, nhớ ở trong lòng, công phủ của quốc gia ta, tất nhiên không thể mất thể thống!"
Bạch Thế Tổ nghe xong những lời này thì khẽ nhíu mày, cực kỳ khó xử, thê tử nhu nhược đáng thương bên cạnh, cùng nữ nhi mảnh mai đáng yêu, đều là thịt trong lòng của hắn, làm thế nào cũng không thể nhẫn tâm đi phạt các nàng, mặc dù biết rõ chuyện hôm nay, Lục thị và Bạch Vân Hề đều có trách nhiệm, nhưng trong suy nghĩ riêng của hắn, hắn vẫn không muốn tin tưởng.
"Mẫu thân..." Giọng Bạch Thế Tổ mang theo vài phần ý tứ cầu xin, hắn hy vọng mẫu thân của mình có thể thông cảm cho tâm tình thương tiếc thê tử và nữ nhi của hắn.
Tuy nhiên hắn ta đã quên, mình còn có một nữ nhi khác, vừa nãy hắn không lưu tình tát cho một cái, cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn.
Xuân Nhi nghe vậy đã run như cái sàng rồi, loại hình phạt nghe rợn cả người này, so với việc bị đánh chết bằng gậy còn khó tiếp nhận hơn, nàng chỉ cảm thấy hạ thân lành lạnh, sau đó là một bãi chất lỏng mang theo mùi khai chảy trên mặt đất.
Bạch Mộc Cận âm thầm lắc đầu, thật là một người quá nhát gan dễ bị dọa sợ, nhưng mà nàng lại không có ý định buông tha Xuân Nhi, vì vậy nói tiếp: "Tổ mẫu, mẫu thân đã nói Xuân Nhi trộm châu báu, mà Xuân Nhi lại luôn miệng nói ta sai sử nàng, Cận nhi không thể không bỗng dưng chịu oan ức được, không bằng giao Xuân Nhi cho quan phủ đi, có lẽ những quan lại quen nhìn phạm nhân gian ngoan kia sẽ biết làm như thế nào để khiến cho kẻ đó phải nói thật!"
Những lời này làm mất đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Xuân Nhi, nàng ta giãy dụa nằm rạp trên mặt đất, khóc lóc vô cùng thê thảm, trong miệng cuống quít van xin: "Cầu xin Lão phu nhân khai ân, Xuân Nhi cái gì cũng nói, cái gì cũng nói, đừng đem Xuân Nhi giao cho quan phủ!"
Lục thị ngây dại, vừa rồi bà cũng bị Bạch Mộc Cận và Tôn ma ma hù dọa, lúc muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, bà mở to hai mắt nhìn nhìn Xuân Nhi, nhưng mà Xuân Nhi đã bị dọa sợ mất mật, sao còn có thể nhìn thấy uy hiếp của bà.
Nàng chỉ có thể luôn mồm mà cầu xin tha thứ, sau đó giống như hạ quyết tâm, đem mọi chuyện cần thiết đều nói ra: "Là phu nhân và Nhị tiểu thư sai sử nô tỳ cố ý làm bại hoại thanh danh của Đại tiểu thư ở Uy Viễn Hầu phủ, nói nàng khi dễ đệ muội, ngang ngược càn rỡ, còn cay nghiệt hạ nhân, chính là vì để cho Đại tiểu thư tại không ngẩng đầu lên được trong giới quý tộc, về sau Nhị tiểu thư vu hãm không thành, lại đẩy nô tỳ ra gánh tội thay, nói trong lòng nô tỳ ghi hận Đại tiểu thư cho nên vu oan nàng, từ đầu tới đuôi Đại tiểu thư đều không làm gì cả, nàng là người vô tội đấy! Nàng căn bản cũng không có sai sử ta vu hãm phu nhân và Nhị tiểu thư, hu hu... Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, đừng giao nô tỳ cho quan phủ..."
Xuân Nhi một bên dập đầu, một bên cầu xin tha thứ, đầu nàng cũng chẳng khác gì quả hồng dập, máu chảy đầy mặt, thoạt nhìn quả thực dữ tợn đáng sợ.
Bạch Thế Tổ nghe vậy, dùng ánh mắt thất vọng và phẫn nộ mà nhìn Lục thị, nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi lại là một nữ nhân có suy nghĩ ác độc như thế, ngươi khiến cho ta cực kỳ thất vọng rồi!"
Lục thị lắc đầu, mắt nước mắt lưng tròng, bà ta đột nhiên quỳ xuống , nắm lấy áo Bạch Thế Tổ, run rẩy, nước mắt như chuỗi châu ngọc bị đứt dây, từng hạt từng hạt rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: "Phu quân, ta và ngài đã là vợ chồng mười năm, chẳng lẽ thiếp thân là dạng tính tình gì, ngài còn không biết sao? Ta đối với Cận nhi như thế nào, ngài chẳng lẽ không có nhìn thấy? Ta sao có thể hại nàng, tiện tỳ này tâm tư quá ác độc, trong chốc lát vu oan Cận nhi, trong chốc lát lại vu oan thiếp thân, chẳng lẽ lời nàng ta nói còn có thể đáng tin cậy sao?"
Thấy Lục thị khóc thương tâm như thế, trái tim Bạch Thế Tổ lại mềm nhũn ra, Lục thị năm nay mới hai mươi sáu tuổi, tướng mạo vẫn xinh đẹp như hồi còn trẻ, lại biểu lộ thần sắc điềm đạm đáng yêu như thế, chỉ cần là nam nhân, sẽ không thể không động tâm. Huống chi Bạch Thế Tổ vẫn luôn yêu thương nàng.
Nhớ tới đủ loại ưu điểm của Lục thị, Bạch Thế Tổ lập tức cảm giác mình không nên hiểu lầm kiều thê, chỉ có thể nâng nàng dậy mà bắt đầu an ủi: "Ngưng Hương, đừng khóc, ngươi chỉ cần vừa khóc thì lòng vi phu tâm sẽ rối loạn, ngươi nói rất đúng, tất nhiên là do tiện tỳ này xấu xa, cô ta chính là đang châm ngòi quan hệ giữa chủ tử!"
Bạch lão phu nhân lông mày cũng xoắn thành bánh quai chèo rồi, nhi tử của chính mình thật sự là hồ đồ, dưới sự nỗ lực của mấy người bọn họ, Xuân Nhi đã đi đến bước đường cùng, lại thêm chứng cứ là một hộp châu báu kia, sự thật chẳng lẽ không phải rõ ràng sao? Hắn bị Lục Ngưng Hương nói mấy câu đã lại xoay vòng vòng rồi.
Lục thị lại mừng thầm trong lòng, nghĩ đến Bạch Thế Tổ đối xử với nàng quả thật là một mảnh tình thâm, cho nên chỉ cần hắn tin tưởng chính mình, như vậy hôm nay cho dù tất cả mọi người hoài nghi nàng, cũng không sao, bởi vì Bạch Thế Tổ mới chính là chủ nhân đúng đắn của Ninh Quốc Công phủ.
Bạch Thế Tổ quả nhiên không phụ hi vọng của Lục Ngưng Hương, sau khi an ủi thật tốt kiều thê đang thương tâm rơi lệ, bèn tức giận nói: "Cẩu nô tài Xuân Nhi vậy mà dám lừa trên gạt dưới, vong ân phản chủ, không chỉ có ăn cắp tài vật của chủ tử, lại còn tùy tiện vu hãm chủ tử, giữ cô ta lại làm gì nữa, kéo ra ngoài đánh chết đi!"
Xuân Nhi mặt xám như tro mà bị người kéo đi ra ngoài, ngay cả hô một tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến từ ngoài viện, chỉ chốc lát sau liền có người đến báo, người đã bị chết.
Bạch Mộc Cận không có chút thương hại nào, hàng đêm trong cơn ác mộng, cái tiện tỳ luôn trắng trợn chửi bới nàng, cuối cùng cũng chết rồi, đây cũng coi như là kết cục tốt nhất, nếu không có sự can thiệp của Bạch Thế Tổ , ngày hôm nay kết cục của Xuân Nhi xa xa không chỉ như thế.
Thế nhưng mà cừu nhân lớn nhất của nàng, Lục Ngưng Hương và Bạch Vân Hề vẫn còn hoàn hảo đứng ở chỗ kia, không có bị chút xíu trừng phạt nào, bởi vì Lục thị quá thông minh, bà ta biết rõ ai mới là người mà bà ta phải lấy lòng.
Quả nhiên, Bạch lão phu nhân chỉ là lắc đầu thở dài, cũng không có mở miệng ngăn cản, bởi vì Bạch Thế Tổ là con của bà, là Ninh Quốc Công, bà quyết định sẽ không làm tổn hại uy nghiêm của hắn, hơn nữa việc này, cũng không thể truy cứu đến cùng, nếu không sẽ chỉ khiến cho mẫu tử bất hoà, lại làm cho quốc công phủ phải xấu hổ.
Tiếp theo Bạch Thế Tổ chắp tay với Bạch lão phu nhân, nói: "Mẫu thân, việc này cứ như vậy thôi, Ngưng Hương cũng bị ủy khuất rất lớn, nếu như Hề Nhi và Cận nhi đều là người vô tội, vậy cũng không cần chịu phạt nữa?"
Bạch lão phu nhân nghẹn một câu trong cổ họng, nhìn Lục Ngưng Hương ở trong lòng Bạch Thế Tổ, sắc mặt mười phần không vui, nói: "Công gia, Xuân Nhi là nô tỳ của Hề Nhi, Lục thị thân là chủ mẫu, dạy bảo hạ nhân vô phương, nếu không khiển trách, khó làm cho kẻ dưới phục tùng!"
Lục thị đáng thương mà nhìn Bạch Thế Tổ, khẽ cắn môi dưới, ôn nhu nói: "Phu quân, đều là thiếp thân sai, thiếp thân không xứng làm thê tử của phu quân, không bằng bỏ thiếp thân đi!"
Nói xong muốn quỳ xuống, lại bị Bạch Thế Tổ nâng lên, lại lần nữa ôm vào trong lòng, đau lòng mà nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi quản lý quốc công phủ to như vậy, sao có thể chu đáo, ngẫu nhiên có mấy nô tài xảo quyệt cũng không thể tránh được, có thể nào vì vậy đã bỏ ngươi?"
Bạch Mộc Cận nhìn hai người này tình thâm ý trọng như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, Lục thị giỏi tính toán, lấy lui làm tiến khiến cho quá tốt, bất quá, bà ta nghĩ cứ như vậy mà có thể trốn tránh được trừng phạt, một bạt tai mà hôm này nàng phải chịu chẳng lẽ là vô ích rồi sao? Nàng từng thề rằng, kiếp này nhất định không thể để cho chính mình chịu một chút ủy khuất nào, tất cả những người dám khi nhục nàng, cũng phải tự nhận biết được hậu quả.
Nàng bèn quỳ trên mặt đất, nhìn Bạch lão phu nhân rưng rưng nước mắt, lúc này mới dùng tay che vết thương trên mặt, nói: "Tổ mẫu, đừng trừng phạt mẫu thân mà, Cận nhi thuở nhỏ mất mẹ, tất cả đều nhờ mẫu thân và tổ mẫu rủ lòng thương, mới có thể chu toàn, sao có thể chỉ vì Cận nhi bị ủy khuất, liền phạt mẫu thân? Mặc dù Xuân Nhi là nô tỳ của Nhị muội, cũng không nhất định là trách nhiệm của mẫu thân!"
Nàng ra vẻ kiên cường, dáng vẻ chịu đựng oan khuất, làm cho Bạch lão phu nhân cảm thấy trong lòng khó chịu giống như vướng sợi bông, lại nhìn Lục thị đang làm bộ làm tịch trong ngực Bạch Thế Tổ, bà nghĩ cô ta nhiều lần ra tay hãm hại Cận nhi như vậy, mà Cận nhi mặc dù biết chân tướng vẫn còn cầu tình giúp cô ta.
Vừa nãyBạch Thế Tổ không phân tốt xấu, tát cho Cận nhi một cái mạnh như vậy, hiện tại mặt đã sưng vù, nếu như bà không giúp nó lấy chút công đạo, sau này không những Lục thị không coi bà ra gì, sợ là Cận nhi cũng sẽ cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Vì vậy nặng nề thở dài một hơi, nói: "Cận nhi không cần phải nói nữa, đứng lên đi, tổ mẫu đều có chủ trương!"
Tiếp theo nói với Bạch Thế Tổ: "Công gia thân là chủ gia đình, không thể xử sự bất công như thế, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chủ mẫu phạm sai lầm, nếu như nhẹ nhàng bỏ qua, ngày sau sẽ không cách nào lập uy trong phủ nữa, mấy hài tử cũng chứng kiến tất cả, nhớ ở trong lòng, công phủ của quốc gia ta, tất nhiên không thể mất thể thống!"
Bạch Thế Tổ nghe xong những lời này thì khẽ nhíu mày, cực kỳ khó xử, thê tử nhu nhược đáng thương bên cạnh, cùng nữ nhi mảnh mai đáng yêu, đều là thịt trong lòng của hắn, làm thế nào cũng không thể nhẫn tâm đi phạt các nàng, mặc dù biết rõ chuyện hôm nay, Lục thị và Bạch Vân Hề đều có trách nhiệm, nhưng trong suy nghĩ riêng của hắn, hắn vẫn không muốn tin tưởng.
"Mẫu thân..." Giọng Bạch Thế Tổ mang theo vài phần ý tứ cầu xin, hắn hy vọng mẫu thân của mình có thể thông cảm cho tâm tình thương tiếc thê tử và nữ nhi của hắn.
Tuy nhiên hắn ta đã quên, mình còn có một nữ nhi khác, vừa nãy hắn không lưu tình tát cho một cái, cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn.
Danh sách chương