"Là ai, ai đánh lén ta?" Lục Đại Hải nắm chặt bàn tay bị thương, nhìn chung quanh rống to lên, như con gấu ngu ngốc bị chọc ghẹo.

Bạch Mộc Cận cũng hơi nghi hoặc, ban đầu nàng dự định giáo huấn Lục Đại Hải một chút, nhưng là cây châm trong tay mình châm vẫn chưa kịp động, vậy mà lại bị người ta cướp đoạt trước.

Kiếp trước, dựa vào sự giúp đỡ của nàng, Lý Kế Tông đầu phục(đi theo, nương nhờ vào, đầu nhập vào) Lục hoàng tử, nhưng cũng gặp phải không ít lần ám sát của phe đối địch, có một lần, thậm chí có người xông vào phòng của bọn họ, ý đồ giết bọn họ. Ngàn cân treo sợi tóc, nàng đứng ra che ở phía trước Lý Kế Tông, chính mình bị đâm một đao, suýt chết, nhưng mà trước khi hôn mê, nàng dùng kim may đâm vào đôi mắt của thích khách, mới cứu được tính mạng của mình và Lý Kế Tông.

Từ sau lần đó, nàng mời người dạy cho mình một ít kỹ xảo phòng thân, cũng không phải công phu, mà là làm sao lợi dụng cây châm tinh xảo để giết người, sau mấy năm khổ luyện, rốt cuộc nàng sử dụng kim may trở nên xuất thần nhập hóa, ngoài mười bước chân là có thể lấy tính mạng người ta.

Cái này cũng không cần đến nội lực tinh diệu gì, chỉ là thủ pháp quen tay hay việc, cùng với khả năng nắm giữ tinh chuẩn huyệt vị trên thân thể người, mặc dù Lục Đại Hải một thân võ nghệ, lại có sức lực lớn vô cùng, cũng không phải là đối thủ của nàng.

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng không sợ hãi, mà không phải lực uy hiếp của bà ngoại và ông ngoại, Lục Đại Hải muốn đánh nàng, e rằng quá ngây thơ rồi, nàng muốn lấy mạng của hắn dễ như ăn cháo, hơn nữa vô thanh vô tức(im hơi lặng tiếng).

Chẳng qua chỗ tối lại có người, hơn nữa e rằng đã ở đó được một lúc rồi, mới có thể trong thời khắc sống còn, ra tay làm Lục Đại Hải bị thương, cứu mình.

Lúc này từ sau núi giả có mấy người đi ra, Bạch Mộc Cận hơi sững sờ, dĩ nhiên lại là đại biểu ca Lục Thanh Vân và Tuyên Vương Phượng Cửu Khanh, còn có một người làm cho nàng nhíu mày, thế tử của Sở Quận Vương, Phượng Tử Hàm? Nàng không hề biến sắc, lui lại một bước, Uyên Ương và Hỉ Thước cũng vô cùng tự giác bảo vệ nàng ở giữa, mà Bạch Mộc Cận thì lặng yên thu hồi kim may trong tay.

Lục Thanh Vân lạnh lùng nhìn Lục Đại Hải và Lục Kiều Kiều, quát lớn nói: "Hai người các ngươi lại dám hành hung đánh biểu muội ở trong phủ, là ai cho các ngươi lá gan này?"

"Đại ca. . . Ta. . ." Lục Đại Hải hơi ngơ ngác, tuy rằng Lục Thanh Vân chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng nghĩ tới trước đây từng ăn thiệt thòi trong tay hắn, lòng vẫn còn sợ hãi.

Lục Kiều Kiều thì lại không quan tâm, vẫn điêu ngoa như trước nói: "Đại ca, người tới thật đúng lúc, Bạch Mộc Cận dám bắt nạt ta, còn chọc ghẹo ta và ca ca, người nên làm chủ cho Kiều Kiều!"

Lục Thanh Vân khẽ cau mày, hắn luôn luôn không thích cô em họ tùy hứng kiêu ngạo này, nhưng tiếc rằng cả nhà đều sủng nàng, đặc biệt là lão tổ mẫu, bởi vì dung mạo của nàng giống Đại cô cô, toàn quý phủ ngoại trừ nàng là nữ tử, cũng chỉ có nghĩa nữ mẫu thân hắn thu dưỡng tên là Lục Phỉ Viện, tự nhiên là ngàn kiều vạn sủng.

Thấy nàng đổi trắng thay đen như vậy, Lục Thanh Vân vô cùng không vui nói: "Ngươi câm miệng đi, xin lỗi Cận biểu muội ngay, bằng không ngươi phải đi quỳ từ đường!"

"Đại ca, làm sao người có thể nói chuyện giúp người ngoài, rõ ràng chính là nàng ta bắt nạt người ! Hu hu. . . Ca ca, ngươi nói một câu giúp ta đi!" Lục Kiều Kiều thấy Lục Thanh Vân không tính toán giúp mình, ngược lại đi cầu xin ca ca ruột.

Lục Đại Hải vừa nghe, thì cực kỳ đau lòng, cố nén đau đớn trên tay, nói: "Đại ca, muốn trách cũng trách ta đi, đừng hung dữ với muội muội, xác thực là Bạch Mộc Cận bắt nạt muội muội trước!"

"Ngươi câm miệng cho ta, ngươi sẽ biết tay, lát nữa tự mình chủ động đi lĩnh ba mươi hèo đi, tổ mẫu nếu như biết ngươi bắt nạt biểu muội như vậy, nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Lục Thanh Vân nghiêm khắc răn dạy Lục Đại Hải.

"Lục Kiều Kiều, xin lỗi Cận biểu muội, bằng không ta đi nói cho tổ mẫu, thì e răng ngươi sẽ không chỉ bị phạt quỳ từ đường nhẹ như vậy thôi đâu!" Giọng nói của Lục Thanh Vân đã thiếu kiên nhẫn.

Lục Kiều Kiều phùng má, trong mắt nén lệ, xem ra thật đáng thương, đột nhiên che mặt chạy đi , vừa chạy vừa gào khóc lớn, làm cho mặt Lục Thanh Vân lúc trắng lúc xanh, cảm thấy mặt mũi bị ném đi hết.

Bạch Mộc Cận thấy đại biểu ca lúng túng như vậy, khuyên: "Quên đi, đại biểu ca, ta cũng không bị tổn hại gì, không cần nổi giận!"

Lục Thanh Vân lúc này mới cảm thấy trên mặt đẹp đẽ hơn chút, chẳng qua hắn bị Tuyên Vương giữ ở phía sau bức tường đứng nghe một hồi lâu, xác thực là không thấy Bạch Mộc Cận chịu thiệt, ngược lại là Lục Đại Hải và Lục Kiều Kiều bị nàng làm cho tức giận không nhẹ.

Hắn cười ‘xùy’ một tiếng, nói: "Muội nha, mới cách mấy tháng không gặp, tính tình đúng là như biến thành người khác!"

Lục Đại Hải ở một bên hừ lạnh một tiếng, tức giận hầm hừ nhìn Bạch Mộc Cận, dường như vẫn mang oán khi đối với nàng như cũ, Lục Thanh Vân lườm hắn một cái nói: "Còn chưa cút về chữa thương, cái tay kia của ngươi không cần nữa sao?"

Lục Đại Hải nhìn tay của chính mình, lén lút liếc mắt nhìn Phượng Cửu Khanh và Phượng Tử Hàm, cảm thấy nhất định là hai người kia ra tay với hắn, nhưng người ta có địa vị cao quý, hắn không trêu chọc nổi, chỉ có thể đem hết thảy tức giận đổ cho Bạch Mộc Cận, trước khi đi hung hăng liếc Bạch Mộc Cận một cái, giống như im lặng tuyên bố, hắn nhất định sẽ quay lại xử lý nàng.

Bạch Mộc Cận thờ ơ nhếch mép, Lục Đại Hải là loại người lỗ mãng đầu óc ngốc nghếch, nàng căn bản không để vào mắt, nếu như dám đến trêu chọc nàng, như vậy đừng trách nàng hạ thủ vô tình, trái lại giờ đây nàng cực kỳ thống hận mấy người bên phía Lục Ngưng Hương.

Thấy Lục Đại Hải đi rồi, Bạch Mộc Cận mới nói: "Đại biểu ca, ta cũng nên về phủ, chuyện hôm nay không cần nói cho bà ngoại, đỡ để cho bà phải tức giận!"

"Phốc. . ." Tuyên Vương đột nhiên cười khẽ một tiếng, tựa như đã nín nhịn rất lâu, trong đôi mắt phượng hẹp dài đều lộ vẻ vui cười.

Bạch Mộc Cận khẽ cau mày, nàng biết đây là Vương gia, nhưng không có ý định kết bạn, Phượng Cửu Khanh không phải một nhân vật đơn giản, hoàng đế năm đó kế vị, không biết đã giáng chức giết chóc bao nhiêu huynh đệ, chỉ có vị ấu đệ này vẫn phong quang như cũ, làm *thiết mạo tử vương của hắn, hơn nữa khá được tin cậy, suy cho cùng Lục hoàng tử lên ngôi, nếu không phải Phượng Cửu Khanh vô tình hay cố ý trợ giúp, Lục hoàng tử cũng không có cách nào đánh bại đối thủ dễ dàng như vậy, bộc lộ tài năng.

*Thiết mạo tử vương (tiếng Trung: 铁帽子王) là tên gọi những vương tước thế tập võng thế dưới thời nhà Thanh, Trung Quốc. Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con. Ở đây, đại khái là chỉ Phượng Cửu Khanh là vị vương gia duy nhất vẫn giữ nguyên được tước vị sau khi hoàng đế lên ngôi.

Lục Thanh Vân trừng Phượng Cửu Khanh một chút, ra hiệu hắn đừng có lộ liễu như vậy, mà Phượng Cửu Khanh lại càng cười lớn tiếng hơn, cao giọng nói: "Thú vị, thú vị nha. . . Tiểu cô nương, thủ đoạn cao cường!"

Bạch Mộc Cận giả bộ nghe không hiểu, sau đó nghiêng người hành lễ, nói: "Ra mắt Vương gia, ra mắt Thế tử !"

"Sao? Ngươi biết chúng ta?" Phượng Cửu Khanh hơi kinh ngạc, nha đầu này không phải vẫn bị giam ở Ninh quốc công phủ, rất ít đi ra ngoài hay sao? Hắn cũng chỉ gặp nàng một lần ở Uy Viễn hầu phủ, lúc đó nàng cũng không nhìn thấy chính mình mà.

Bạch Mộc Cận cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt, trả lời: "Ngày xưa từng nhìn thấy ở tướng phủ, có lẽ Vương gia là quý nhân hay quên !"

Phượng Cửu Khanh càng kinh ngạc, cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra mình từng gặp nàng khi nào, không thể đâu, nếu như từng gặp, sao mà một chút ấn tượng cũng không có chứ?

Chẳng qua hắn cũng vô tâm dây dưa vấn đề này, chỉ là nhịn không được muốn đùa giỡn tiểu nha đầu thú vị này một chút, vì vậy nói: "Bản vương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nha đầu nhanh mồm nhanh miệng như ngươi đấy, sao lại nghe đồn ngươi nhát gan lại nhát gan, quả nhiên lời đồn không đáng tin, ngươi rõ ràng chính là nha đầu gan to bằng trời mà!"

"Ta cũng từng nghe nói Vương gia làm người hiền lành, *phong độ phiên phiên, mà lại quang minh chính đại, chưa bao giờ nghe trộm góc tường!" Bạch Mộc Cận dịu dàng nở nụ cười, nhưng là nhưng thực tại khiến người ta vì nàng lau vệt mồ hôi.

*phiên phiên : nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, khoáng đạt

Phượng Cửu Khanh hơi híp mắt phượng, Lục Thanh Vân vội vàng che ở phía trước Bạch Mộc Cận, tách hai người ra, hắn cũng không muốn để biểu muội chọc giận người không nên dây vào.

"Biểu ca. . . Người nói xem, nếu như đại cữu cữu biết người đứng ở một bên thấy chết mà không cứu, còn xem kịch vui, người nói cậu có tức giận hay không đây?" Bạch Mộc Cận ngây thơ hỏi.

Lục Thanh Vân khóe miệng hơi co giật, nha đầu này lại dám uy hiếp hắn, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể nhận oan, ai bảo lúc hắn muốn đi ra ngăn lại, bị Tuyên Vương cản trở, chẳng phải là muốn hắn nấp ở sau núi giả xem cuộc vui sao.

"Không biết điều, vừa rồi nếu không phải là chúng ta ra tay, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của ngươi hiện tại sợ rằng không nhìn được rồi!" Phượng Tử Hàm đột nhiên lạnh mặt lên tiếng, dường như vô cùng xem thường Bạch Mộc Cận.

Bạch Mộc Cận chỉ liếc mắt nhìn hắn thì đã quay đầu đi, nàng với vị Phượng Tử Hàm này, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều không có ấn tượng tốt.

"Vậy thì đa tạ ba vị cứu giúp, tiểu nữ tử cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là không còn sớm nữa, ta nên trở về nhà!" Bạch Mộc Cận lười phải tiếp tục đứng đây om sòm với ba nam nhân, hơn nữa sau này nàng cũng sẽ không gặp gỡ bọn họ.

Tuyên Vương nhìn nàng một cái, cũng không tức giận lời nói bất kính của nàng, trái lại mang theo một tia thăm dò thích thú, trầm mặc đánh giá Bạch Mộc Cận.

Bạch Mộc Cận cảm thấy vô cùng không vui, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ hành lễ với Lục Thanh Vân, nói: "Đại biểu ca, ta đi đây!"

Lục Thanh Vân cũng không ngăn, gật đầu với nàng, liền nghiêng người để cho nàng rời đi.

"Tiểu nha đầu tức giận rồi kìa, ha ha. . . Thanh Vân, biểu muội này của ngươi rất thú vị!" Phượng Cửu Khanh cười híp mắt nói.

Lục Thanh Vân cau mày, nói: "Tuyên Vương, ngươi đừng có ý đồ với nàng, nàng mới mười ba tuổi đó!"

"Ngươi nghĩ đi đâu vậy, bản vương sao có thể bụng đói ăn quàng như vậy, tiểu nha đầu tuy rằng thú vị, nhưng ta còn chê nàng giắt răng đây!" Phượng Cửu Khanh không đồng ý, nói.

Phượng Tử Hàm cũng phụ họa theo: "Nha đầu này tâm tư thâm trầm, còn nhỏ tuổi đã có tâm cơ phức tạp, không phải là hiện tượng tốt!"

Lục Thanh Vân hơi lộ vẻ không vui, tuy rằng hắn không có cảm tình đặc biệt gì đối với vị biểu muội này, nhưng tốt xấu cũng là người nhà mình, tính tình bao che khuyết điểm của hắn không cho phép người khác nói nàng không tốt.

Vì vậy giải thích: "Thế tử nói quá lời, biểu muội ta tính tình hiền lành nhất, có lẽ hôm nay bị hai đệ muội hung hăng kia làm cho tức giận thôi!"

Phượng Tử Hàm không lên tiếng, thế nhưng vẻ không đồng ý trong mắt rất rõ ràng, Phượng Cửu Khanh trước sau chỉ mỉm cười không nói, nhìn bóng người đã đi xa kia, suy tư.

Bạch Mộc Cận ngồi lên xe ngựa, sắc mặt vẫn cứ có chút không vui, Lục Kiều Kiều và Lục Đại Hải xem như kết thù với nàng rồi, có điều bây giờ nàng tuyệt đối không sợ phiền phức, nếu như ép nàng, ngay cả bà ngoại và ông ngoại nàng cũng sẽ không cho phép!

Thụy ma ma thấy vẻ mặt này của Bạch Mộc Cận, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn như cũ, như vô ý nói ra: "Tiểu thư, người cảm thấy Tuyên Vương kia thế nào?"

"Ma ma vì sao lại hỏi như vậy?" Bạch Mộc Cận nhíu mày hỏi.

"Lão nô chẳng qua chỉ thuận miệng nói, Tuyên Vương kia cả ngày cười hì hì, nhìn như vô hại, kỳ thực lợi hại nhất, có người cười càng thiện lương, càng ôn nhu, không chừng thủ đoạn càng lợi hại, do đó. . . Người sống trên cõi đời này, không cần luôn luôn căng thẳng, phải cười, mặc dù đối mặt với kẻ thù không đội trời chung, cũng phải cười ôn nhu, sau đó sẽ đâm vào tim cô ta một đao!"

Thụy ma ma cười híp mắt, làm cho Uyên Ương và Hỉ Thước rùng mình một cái, Thụy ma ma rõ ràng nhìn hiền lành như vậy, sao lại nói ra lời đáng sợ như vậy, mà hiện tại nhìn nụ cười trên mặt bà, các nàng đều cảm thấy e ngại đến mức hoảng hốt.

Bạch Mộc Cận nhìn Thụy ma ma, giống như tìm thấy sự ăn ý trước nay chưa từng có, nàng thu lại tròng mắt, che đậy hết thảy phong mang, lộ ra nụ cười cực kỳ ôn hòa hiền lành.

"Lúc nãy, vẻ mặt của ngài, quá mức doạ người, như vậy không được!" Thụy ma ma rất tán thưởng, gật đầu, vỗ vỗ tay Bạch Mộc Cận, tuy rằng bà không biết trong lòng Bạch Mộc Cận tồn tại tâm tư phức tạp đến mức nào, thế nhưng từ trong ánh mắt của nàng, bà có thể thấy được sự thù hận thấu xương.

Bạch Mộc Cận gật đầu, cười ôn nhu như trước, nhưng nhẹ nhàng thu tay mình lại, ngoan ngoãn nói: "Đa tạ ma ma nhắc nhở, sau này Cận nhi phải nhờ cậy ma ma rồi!"

Thụy ma ma không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu với nàng, bà biết, hiện tại muốn thiếu nữ có tâm tư linh lung này tin cậy bà, e rằng sẽ không dễ dàng, như vậy cũng tốt, một người quá mức dễ tin người khác, tất nhiên không phải một người thông minh.

Uyên Ương và Hỉ Thước liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết xảy ra chuyện gì, sao lại cảm thấy bầu không khí giữa tiểu thư và Thụy ma ma rất quỷ dị nhỉ?

Sau khi hồi phủ, nghỉ ngơi một chút, liền dự định mang theo Thụy ma ma đi gặp Bạch lão phu nhân, dù sao nàng dẫn theo người từ tướng phủ, không thể không bẩm báo lão phu nhân được, bằng không sẽ bị vị tổ mẫu đa nghi kia sinh lòng bất mãn.

Vừa vào đến trong sân của lão phu nhân trong sân thì đã nghe thấy Bạch lão phu nhân đang nổi nóng, hình như tức giận không nhẹ, trong miệng còn gầm lên: "Cô ta làm cho ta xem đây, muốn gây xích mích quan hệ giữa mẹ con chúng ta, thực sự là giỏi tính toán!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện