Xuân Cầm vừa đi chưa được bao lâu thì Hàn Mai Các của Tiết Phong Lan lại tiếp thêm một vị khách không mời mà đến, hơn nữa vị khách này cũng không phải người xa lạ, với lại mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân nên Tiết Phong Lan cũng không có gì là bất ngờ.
“Tứ tiểu thư…”
Giọng nói dịu dàng, có phần yếu ớt cũng khiến người khác hình dung được chủ nhân của giọng nói là người như thế nào. Một thân hoàng y đơn giản nhợt nhạt, váy nhìn có phần thô sơ nhưng vẫn tôn lên vóc người xinh đẹp, bởi vì là thứ xuất, lại không có ai chống lưng nên được đãi ngộ không mấy tốt đẹp, trên lưng thắt một túi thêu màu lam, nhẹ nhàng mà thanh thoát. Gương mặt không phải gọi là tuyệt sắc khuynh thành nhưng cũng được xem là mỹ nữ, cái tuổi mười lăm trăng tròn càng khiến cho nàng trở nên rạng rỡ, mặc dù trên mặt chỉ là nụ cười nhạt nhưng xem ra vẫn có thể khiến nam nhân say mê. Mái tóc dài thướt tha được búi đơn giản, trên tóc cũng chỉ có vài cây trâm gỗ, đơn giản đến không còn gì đơn giản hơn được nữa, nhưng như vậy không làm mất đi vẻ thanh thoát ấy mà càng trở nên tự nhiên, khiến người khác cảm thấy thoải mái! Biết rõ người đến là ai Tiết Phong Lan liền nở nụ cười nhạt, mặc dù không phải tình cảm dạt dào nhưng cũng không quá xa cách: “Đại tỷ…”
Nữ tử vừa đến không ai khác chính là Đại tiểu thư Thượng thư phủ Tiết Thanh Liên, cũng chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, mặc dù mẫu thân nàng vào phủ trước mẫu thân của Tiết Thanh Liên hai năm nhưng Tiết Hương Liên lại lớn hơn nàng đến ba tuổi. Bởi vì lúc đầu mẫu thân nàng mang thai huynh trưởng, nhưng vì không cẩn thận nên đã mất, ưu uất sau khi mất đi đứa con, mẫu thân nàng khoảng ba bốn năm sau mới hồi phục được, thời gian đó Tiết Thanh Liên cũng đã ra đời. Mẫu thân Tiết Thanh Liên sau khi sinh con liền mất, để lại một mình Tiết Thanh Liên trên cõi đời này không ai yêu thương, phụ thân vì bận nhiều việc mà không để ý đến, tổ mẫu vẫn còn tức giận vì cháu đích tôn mất nên có vài phần chán ghét Tiết Thanh Liên, bởi vì theo gia quy, con thứ xuất đều do chính thê nuôi nấng nên Tiết Thanh Liên từ nhỏ đã lớn lên cùng với nàng và Tiết Phong Linh.
Trẻ nhỏ vốn không biết nhiều chuyện của người lớn, nàng vô tư chơi đùa với bọn họ nhưng lại không nhận ra sự thay đổi của bọn họ, không biết từ lúc nào mà Tiết Thanh Liên không còn gọi nàng là tam muội nữa mà đổi thành một tiếng ‘Tứ tiểu thư’, nàng vốn dĩ cũng không để tâm nhưng đến một ngày mẫu thân lại nói đích thứ khác biệt, Tiết Phong Linh cũng không còn cùng các nàng nữa mà suốt ngày lao vào việc học, trở thành một tiểu thư khuê các đúng mực, cũng từ đó nàng không còn thân cận Tiết Thanh Liên nữa.
Hồi tưởng đến kiếp trước Tiết Phong Lan cũng không bản thân nên đối xử với Tiết Thanh Liên thế nào, bởi vì nghe lời giả dối của Tiết Phong Linh mà nàng không ít lần hiểu lầm Tiết Thanh Liên, nàng ta tất cả đều nghĩ cho nàng mà nàng lại hiểu xấu, luôn gây khó dễ, thậm chí không từ thủ đoạn hãm hại Tiết Thanh Liên. Hiện tại trùng sinh, bản thân cũng không biết phải làm sao, mặc dù tỷ muội cùng lớn lên nhưng Tiết Phong Lan nàng kiếp này cũng không muốn thân cận với bất kì ai, muốn nàng tin tưởng cũng không dễ dàng như vậy, nếu lại giống như kiếp trước thì nàng cũng chẳng còn cơ hội để báo thù đâu!
“Muội… Muội đã khỏe hơn nhiều chưa?”
Tiết Thanh Liên người giống như tên đều mang vẻ đẹp thuần khiết, nếu Tiết Phong Linh là mẫu đơn cao quý, vạn hoa chi vương, Tiết Phong Lan là hàn mai cao ngạo giữa bầu trời tuyết thì Tiết Thanh Liên là liên hoa tinh khiết, rực rỡ của màu hạ, khiến người khác nhịn không được mà muốn hái đi.
“Đa tạ tỷ, muội khỏe hơn nhiều rồi.”
Tiết Phong Lan cười nhạt, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, dù sao bị tàn phế cũng không phải chuyện hay ho gì mà lấy ra khoe khoang, Tiết Thanh Liên thấy vậy cũng trầm mặc, sợ bản thân nói trúng chỗ đau của nàng nên không mở miệng nữa. Mặc dù tỷ muội lớn lên cùng nhau nhưng đích thứ khác biệt thế nào Tiết Thanh Liên cũng hiểu rõ, bởi vì mẫu thân xuất thân là một nha hoàn tú phòng, nếu không phải được Thượng thư đại nhân để mắt đến nàng cũng không thể trở thành Đại tiểu thư.
“Thế thì tốt…” Tiết Thanh Liên yếu ớt cười, tựa như đóa liên hoa trước mưa gió, yếu ớt khiến người khác nhịn không được mà bảo vệ. Đã lâu rồi tứ muội mới ăn nói nhẹ nhàng với nàng như vậy, không biết từ lúc nào mà khoảng cách của tỷ muội bọn họ lại xa như vậy, có lẽ bởi vì thân phận địa vị của bọn họ khác nhau nên tình cảm tỷ muội cứ thế mà bị chôn vùi. Thật ra Tiết Thanh Liên rất yêu thương tứ muội muội này, tính tình thành thật, không hề có tâm cơ nhưng cũng ngu ngốc, nhưng từ năm tám tuổi thì muội ấy lại xa lánh nàng. Nàng biết rõ nàng cùng muội ấy thân phận cách xa, muội ấy là phượng hoàng trên cao, còn nàng chỉ là một con gà rừng bẩn thui, gà rừng mà đòi làm tỷ muội với phượng hoàng không phải là trò cười sao?!
“Sức khỏe của tỷ… Đã tốt hơn nhiều chứ?”
Ân tình kiếp trước của Tiết Thanh Liên mặc dù không muốn nhưng nàng cũng phải trả, nàng biết Tiết Thanh Liên vì sinh non nên thân thể không giống những người khác, thường xuyên yếu ớt, thân nhiệt cũng khác người thường, cũng bởi vì là thứ xuất nên cũng không được chăm sóc chu đáo, nếu không bệnh cũng đã đỡ hơn nhiều. Mẫu thân nàng tuy nuôi dạy Tiết Thanh Liên nhưng đó cũng là trên danh nghĩa, dù sao cũng không phải nữ nhi thân sinh, làm sao có thể yêu thương thật lòng, hơn nữa đó lại là cốt nhục của phu quân cùng nữ nhân khác, thử hỏi trên đời có nữ nhân nào rộng lượng cơ chứ?! Đó cũng là một phần của lý do nàng quan tâm Tiết Thanh Liên, mặc dù thân thể yếu đuối nhưng nếu được chăm sóc cẩn thận thì cũng sẽ mau khỏi!
Tiết Thanh Liên có chút ngạc nhiên, có lẽ bản thân không ngờ Tiết Phong Lan lại mở miệng quan tâm nàng: “Tỷ… Sức khỏe tỷ vẫn tốt…”
Tiết Phong Lan nghe vậy chỉ cười không nói, bệnh của Tiết Thanh Liên nàng sẽ cố gắng tìm cách chữa trị, nhớ đến kiếp trước Tiết Thanh Liên vì lời nói của Tiết Phong Linh mà phải gả cho gã nam nhân bạo lực, về nhà chồng chưa được bao lâu mà đã đoản mệnh qua đời, chết đi không được yên mà còn mang danh hãm hại mẹ chồng, nếu là nàng nàng cũng không thể nào chịu được, vậy nên kiếp này nàng sẽ tìm một người chồng xứng đáng cho Tiết Thanh Liên, cho dù không giàu sang phú quý nhưng chỉ còn có phu quân yêu thương, nhiêu đó cũng đã là hạnh phúc rồi!
Bản thân nàng vẫn luôn mong sẽ có một gia đình như vậy, nhưng vì Lam Thành Vũ xuất thân cao quý nên bản thân vì tình yêu thời thiếu nữ mà đánh mất bản thân, khiến nàng bị chôn vùi thanh xuân trong hậu cung, điều này đối với Tiết Phong Lan mà nói là một điều nàng hối hận, nhưng cũng vì Thiên gia có mắt mà bản thân được trùng sinh, bởi vì sống trong cung nhiều năm, đối với cuộc sống cũng đã nhìn thấu, lòng người càng thấu hơn, vì vậy nàng không muốn thân cận với bất kì ai, đó là tốt cho bọn họ!
Nàng không biết vì sao Tiết Phong Linh lại hết lần này đến lần khác hãm hại nàng nhưng cũng bởi vì những chuyện mà nàng ta làm với nàng càng khiến nàng không thể buông tha cho nàng ta, cho dù là tỷ muội thân sinh nàng cũng không buông tha, đời này nàng vì báo thù mà sống, không vì bất cứ người nào khác!
“Tứ tiểu thư…”
Giọng nói dịu dàng, có phần yếu ớt cũng khiến người khác hình dung được chủ nhân của giọng nói là người như thế nào. Một thân hoàng y đơn giản nhợt nhạt, váy nhìn có phần thô sơ nhưng vẫn tôn lên vóc người xinh đẹp, bởi vì là thứ xuất, lại không có ai chống lưng nên được đãi ngộ không mấy tốt đẹp, trên lưng thắt một túi thêu màu lam, nhẹ nhàng mà thanh thoát. Gương mặt không phải gọi là tuyệt sắc khuynh thành nhưng cũng được xem là mỹ nữ, cái tuổi mười lăm trăng tròn càng khiến cho nàng trở nên rạng rỡ, mặc dù trên mặt chỉ là nụ cười nhạt nhưng xem ra vẫn có thể khiến nam nhân say mê. Mái tóc dài thướt tha được búi đơn giản, trên tóc cũng chỉ có vài cây trâm gỗ, đơn giản đến không còn gì đơn giản hơn được nữa, nhưng như vậy không làm mất đi vẻ thanh thoát ấy mà càng trở nên tự nhiên, khiến người khác cảm thấy thoải mái! Biết rõ người đến là ai Tiết Phong Lan liền nở nụ cười nhạt, mặc dù không phải tình cảm dạt dào nhưng cũng không quá xa cách: “Đại tỷ…”
Nữ tử vừa đến không ai khác chính là Đại tiểu thư Thượng thư phủ Tiết Thanh Liên, cũng chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, mặc dù mẫu thân nàng vào phủ trước mẫu thân của Tiết Thanh Liên hai năm nhưng Tiết Hương Liên lại lớn hơn nàng đến ba tuổi. Bởi vì lúc đầu mẫu thân nàng mang thai huynh trưởng, nhưng vì không cẩn thận nên đã mất, ưu uất sau khi mất đi đứa con, mẫu thân nàng khoảng ba bốn năm sau mới hồi phục được, thời gian đó Tiết Thanh Liên cũng đã ra đời. Mẫu thân Tiết Thanh Liên sau khi sinh con liền mất, để lại một mình Tiết Thanh Liên trên cõi đời này không ai yêu thương, phụ thân vì bận nhiều việc mà không để ý đến, tổ mẫu vẫn còn tức giận vì cháu đích tôn mất nên có vài phần chán ghét Tiết Thanh Liên, bởi vì theo gia quy, con thứ xuất đều do chính thê nuôi nấng nên Tiết Thanh Liên từ nhỏ đã lớn lên cùng với nàng và Tiết Phong Linh.
Trẻ nhỏ vốn không biết nhiều chuyện của người lớn, nàng vô tư chơi đùa với bọn họ nhưng lại không nhận ra sự thay đổi của bọn họ, không biết từ lúc nào mà Tiết Thanh Liên không còn gọi nàng là tam muội nữa mà đổi thành một tiếng ‘Tứ tiểu thư’, nàng vốn dĩ cũng không để tâm nhưng đến một ngày mẫu thân lại nói đích thứ khác biệt, Tiết Phong Linh cũng không còn cùng các nàng nữa mà suốt ngày lao vào việc học, trở thành một tiểu thư khuê các đúng mực, cũng từ đó nàng không còn thân cận Tiết Thanh Liên nữa.
Hồi tưởng đến kiếp trước Tiết Phong Lan cũng không bản thân nên đối xử với Tiết Thanh Liên thế nào, bởi vì nghe lời giả dối của Tiết Phong Linh mà nàng không ít lần hiểu lầm Tiết Thanh Liên, nàng ta tất cả đều nghĩ cho nàng mà nàng lại hiểu xấu, luôn gây khó dễ, thậm chí không từ thủ đoạn hãm hại Tiết Thanh Liên. Hiện tại trùng sinh, bản thân cũng không biết phải làm sao, mặc dù tỷ muội cùng lớn lên nhưng Tiết Phong Lan nàng kiếp này cũng không muốn thân cận với bất kì ai, muốn nàng tin tưởng cũng không dễ dàng như vậy, nếu lại giống như kiếp trước thì nàng cũng chẳng còn cơ hội để báo thù đâu!
“Muội… Muội đã khỏe hơn nhiều chưa?”
Tiết Thanh Liên người giống như tên đều mang vẻ đẹp thuần khiết, nếu Tiết Phong Linh là mẫu đơn cao quý, vạn hoa chi vương, Tiết Phong Lan là hàn mai cao ngạo giữa bầu trời tuyết thì Tiết Thanh Liên là liên hoa tinh khiết, rực rỡ của màu hạ, khiến người khác nhịn không được mà muốn hái đi.
“Đa tạ tỷ, muội khỏe hơn nhiều rồi.”
Tiết Phong Lan cười nhạt, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, dù sao bị tàn phế cũng không phải chuyện hay ho gì mà lấy ra khoe khoang, Tiết Thanh Liên thấy vậy cũng trầm mặc, sợ bản thân nói trúng chỗ đau của nàng nên không mở miệng nữa. Mặc dù tỷ muội lớn lên cùng nhau nhưng đích thứ khác biệt thế nào Tiết Thanh Liên cũng hiểu rõ, bởi vì mẫu thân xuất thân là một nha hoàn tú phòng, nếu không phải được Thượng thư đại nhân để mắt đến nàng cũng không thể trở thành Đại tiểu thư.
“Thế thì tốt…” Tiết Thanh Liên yếu ớt cười, tựa như đóa liên hoa trước mưa gió, yếu ớt khiến người khác nhịn không được mà bảo vệ. Đã lâu rồi tứ muội mới ăn nói nhẹ nhàng với nàng như vậy, không biết từ lúc nào mà khoảng cách của tỷ muội bọn họ lại xa như vậy, có lẽ bởi vì thân phận địa vị của bọn họ khác nhau nên tình cảm tỷ muội cứ thế mà bị chôn vùi. Thật ra Tiết Thanh Liên rất yêu thương tứ muội muội này, tính tình thành thật, không hề có tâm cơ nhưng cũng ngu ngốc, nhưng từ năm tám tuổi thì muội ấy lại xa lánh nàng. Nàng biết rõ nàng cùng muội ấy thân phận cách xa, muội ấy là phượng hoàng trên cao, còn nàng chỉ là một con gà rừng bẩn thui, gà rừng mà đòi làm tỷ muội với phượng hoàng không phải là trò cười sao?!
“Sức khỏe của tỷ… Đã tốt hơn nhiều chứ?”
Ân tình kiếp trước của Tiết Thanh Liên mặc dù không muốn nhưng nàng cũng phải trả, nàng biết Tiết Thanh Liên vì sinh non nên thân thể không giống những người khác, thường xuyên yếu ớt, thân nhiệt cũng khác người thường, cũng bởi vì là thứ xuất nên cũng không được chăm sóc chu đáo, nếu không bệnh cũng đã đỡ hơn nhiều. Mẫu thân nàng tuy nuôi dạy Tiết Thanh Liên nhưng đó cũng là trên danh nghĩa, dù sao cũng không phải nữ nhi thân sinh, làm sao có thể yêu thương thật lòng, hơn nữa đó lại là cốt nhục của phu quân cùng nữ nhân khác, thử hỏi trên đời có nữ nhân nào rộng lượng cơ chứ?! Đó cũng là một phần của lý do nàng quan tâm Tiết Thanh Liên, mặc dù thân thể yếu đuối nhưng nếu được chăm sóc cẩn thận thì cũng sẽ mau khỏi!
Tiết Thanh Liên có chút ngạc nhiên, có lẽ bản thân không ngờ Tiết Phong Lan lại mở miệng quan tâm nàng: “Tỷ… Sức khỏe tỷ vẫn tốt…”
Tiết Phong Lan nghe vậy chỉ cười không nói, bệnh của Tiết Thanh Liên nàng sẽ cố gắng tìm cách chữa trị, nhớ đến kiếp trước Tiết Thanh Liên vì lời nói của Tiết Phong Linh mà phải gả cho gã nam nhân bạo lực, về nhà chồng chưa được bao lâu mà đã đoản mệnh qua đời, chết đi không được yên mà còn mang danh hãm hại mẹ chồng, nếu là nàng nàng cũng không thể nào chịu được, vậy nên kiếp này nàng sẽ tìm một người chồng xứng đáng cho Tiết Thanh Liên, cho dù không giàu sang phú quý nhưng chỉ còn có phu quân yêu thương, nhiêu đó cũng đã là hạnh phúc rồi!
Bản thân nàng vẫn luôn mong sẽ có một gia đình như vậy, nhưng vì Lam Thành Vũ xuất thân cao quý nên bản thân vì tình yêu thời thiếu nữ mà đánh mất bản thân, khiến nàng bị chôn vùi thanh xuân trong hậu cung, điều này đối với Tiết Phong Lan mà nói là một điều nàng hối hận, nhưng cũng vì Thiên gia có mắt mà bản thân được trùng sinh, bởi vì sống trong cung nhiều năm, đối với cuộc sống cũng đã nhìn thấu, lòng người càng thấu hơn, vì vậy nàng không muốn thân cận với bất kì ai, đó là tốt cho bọn họ!
Nàng không biết vì sao Tiết Phong Linh lại hết lần này đến lần khác hãm hại nàng nhưng cũng bởi vì những chuyện mà nàng ta làm với nàng càng khiến nàng không thể buông tha cho nàng ta, cho dù là tỷ muội thân sinh nàng cũng không buông tha, đời này nàng vì báo thù mà sống, không vì bất cứ người nào khác!
Danh sách chương