Vân Vụ Hiên.

Tiểu hài tử ngồi trên ghế, một tay bốc một quả nho cho vào miệng, tay còn lại cầm một quyển sách, ánh mắt hắn chăm chú nhìn quyển sách, không lâu sau lại bật cười ha ha, tình huống cứ lặp đi lặp lại.

Tiểu hài tử mặc một bộ y phục màu xanh đậm, chất liệu mềm mại mát mẻ, kết hợp với nền xanh tươi tắn khiến người khác cảm thấy thoải mái. Gương mặt nam hài lộ vẻ hồng hào, tràn đầy khí sắc, khoác một cái áo lông trắng muốt, rất giống tuyết bên ngoài, bất quá tuyết bên ngoài khiến người ta lạnh lẽo bao nhiêu thì chiếc áo lông này này lại ấm áp bấy nhiêu, nam hài không ai khác là Tiết Duy, vốn dĩ hiện tại đang nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng nhìn bộ dạng của hắn không hề giống một người đang bị thương.

Tiếng bước chân truyền đến, thân ảnh hai người trước mắt lại càng rõ, vậy mà người trong phòng vẫn hồn nhiên không hề hay biết mà tiếp tục cười, nha hoàn bên ngoài sớm đã đổ mồ hôi hột, dù cho thời tiết có lạnh lẽo, nhìn hai người ngày càng đến gần, trong lòng thầm kêu không ổn.

"Nô tì tham kiến lão phu nhân, Phương di nương..." Tiểu nha hoàn nhanh chóng đi đến trước mặt hai người thỉnh an, giọng nói có chút lớn chỉ mong người trong phòng có thể nghe được.

Tiết lão thái thái gật đầu, trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng không nghĩ nhiều, bất quá Phương Lam bên cạnh không giống vậy. Nhìn thái độ của tiểu nha hoàn Phương Lam liền hiểu rõ, chỉ sợ Duy Nhi sớm đã rời giường, hơn nữa...

Tiết Duy nghe tiếng nói truyền đến từ bên ngoài, liền vội vàng cầm quyển sách quăng xuống gầm giường, nhanh chóng leo lên giường nằm xuống, chùm chăn lại, bộ dạng như đang nghỉ ngơi.

"Cạch." Cánh cửa phòng mở ra, hai nữ nhân một thân quý phái bước vào.

Tiết lão thái thái đi thẳng một mạch đến bên giường, Phương Lam ngoan ngoãn đi theo nhưng nhìn đến dĩa nho trên bàn bị ăn hết một nửa thì trong lòng liền hiểu rõ, hận không thể mở miệng mắng nhi tử nhưng ngại Tiết lão thái thái tại đây nên đành im lặng không nói.

"Duy Nhi, con đã khỏe hơn chưa?" Nhìn cháu trai gương mặt hồng hào trong lòng Tiết lão thái thái có chút yên tâm, dù sao đây cũng là tâm can bảo bối của nàng, hắn bị thương lòng nàng tất nhiên không yên, huống hồ nàng lại không thể đòi lại công bằng cho hắn nên chỉ đành sủng ái hắn nhiều hơn một chút.

Tiết Duy nghe tổ mẫu hỏi vậy liền vui vẻ mở miệng, trong lòng hắn ngoài di nương ra thì tổ mẫu là người hắn thích nhất, bởi vì tổ mẫu rất sủng ái hắn, so với phụ thân còn muốn hơn.

"Duy Nhi khỏe lắm tổ mẫu, Duy Nhi không sao hết, lúc nãy Duy Nhi còn..."

Lời còn chưa nói hết Tiết Duy đã nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Phương Lam, sợ hãi không dám mở miệng nói tiếp.

"Lúc nãy? Lúc nãy con làm sao?"

Tiết Duy lắc đầu: "Không... lúc nãy Duy Nhi có chút đau đầu, nhưng hiện tại hết rồi ạ... chắc là do tổ mẫu đến thăm Duy Nhi đấy..."

"Tiểu tử này, chỉ giỏi cái miệng!" Tiết lão thái thái nghe vậy liền vui hẻ, tâm trạng không khỏi chuyển biến tốt.

Phương Lam hài lòng nhìn nhi tử, dù sao cũng là do một tay nàng dạy dỗ, tất nhiên là biết cách khiến người khác yêu thích.

Nhận được ánh mắt của mẫu thân, Tiết Duy cười cười, trong lòng lại một trận khó hiểu, rõ ràng hắn bị thương không nặng lắm, tại sao mẫu thân lại bắt hắn phải giả bệnh, còn phải giả bệnh trước mặt tổ mẫu cùng phụ thân, làm cho hắn không được ăn món mình thích, đúng là khó chịu chết đi được! "Đợi sau khi con khỏe lại tổ mẫu sẽ cho người làm những món con thích cho con!" Tiết lão thái thái sờ đầu cháu trai, bộ dạng cưng chiều hết mực.

"Thật sao?" Ánh mắt Tiết Duy sáng lên, ngay lập tức muốn mở miệng nếu bản thân đã khỏe nhưng lời còn chưa tới miệng đã bị Phương Lam bên cạnh nhanh hơn một bước cướp lời.

"Cũng không biết khi nào Duy Nhi mới có thể khỏe lên được. Vết thương tuy không lớn nhưng đã khiến cho Duy Nhi kinh sợ một trận... cũng không biết có để lại di chứng gì hay không..." Cầm lấy khăn tay chấm nước mắt, gương mặt nàng lộ vẻ đau buồn khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Tiết lão thái thái nhíu mày, vốn dĩ tâm trạng không vui của nàng đã sớm bay đi khi gặp Tiết Duy nhưng hiện tại Phương Lam lại nhắc đến chuyện này khiến tâm trạng đang vui vẻ của nàng không khỏi bị kéo xuống.

"Ngươi là mẹ hắn sao có thể ăn nói xui xẻo như vậy, Duy Nhi tất sẽ được Bồ Tát phù hộ!"

Phương Lam giật mình, biết mình lỡ lời chọc giận Tiết lão thái thái nên vội vàng sửa lại: "Thiếp biết có lão phu nhân ở đây Duy Nhi tất nhiên sẽ không có việc gì nhưng..."

"Nhưng...?" Tiết lão thái thái nhíu mày, đợi lời nói kế tiếp của Phương Lam, nhìn bộ dạng của Phương Lam, sao nàng lại không biết nàng ta định nói gì, chỉ sợ lại liên quan đến nha đầu Tiết Phong Lan đó!

"Lão phu nhân, thiếp đây vốn không có ý định trách móc gì lão gia, nhưng có một số lời thiếp phải nói ra cho nhẹ lòng, rõ ràng Duy Nhi là do Tứ tiểu thư làm bị thương, tại sao lão gia lại không truy cứu chuyện này, dù sao Duy Nhi cũng mang dòng máu của lão gia a..."

Quả nhiên..

Nói tới nói lui, Phương Lam vẫn là muốn đổ cái tội này lên đầu Tiết Phong Lan, dù nhân chứng vật chứng đều chứng minh Tiết Phong Lan vô tội nhưng tận sâu trong đáy lòng Phương Lam vẫn cho rằng nhi tử của mình bị thương là do nàng ta hại. Nàng muốn đòi lại công bằng nhi tử nhưng mặc kệ tối qua nàng ở bên tai Thượng thư đại nhân nói xấu Tiết Phong Lan thế nào thì hắn cũng đều phán một câu là: "Nàng còn nhỏ!", điều này khiến Phương Lam rất tức giận.

Cho nên sáng sớm nàng đã đến thỉnh an Tiết lão thái thái, muốn nàng ta đến thăm Duy Nhi, đợi khi nàng ta thấy tình trạng của nhi tử thì nàng có thể thuận nước đẩy thuyền, thuyết phục nàng ta đòi lại công bằng cho nhi tử. Dù sao Tiết lão thái thái cũng là mẫu thân của Thượng thư đại nhân, nếu Tiết lão thái thái thật sự ra mặt thay Duy Nhi thì cho dù Thượng thư đại nhân phản đối cũng không thể bảo vệ Tiết Phong Lan thêm nữa.

Bất quá tiếc thay, mọi thứ đều không được như ý người, Phương Lam càng tin tưởng vào kế hoạch của nàng sẽ thành công thì nó lại càng...

"Chuyện này chẳng phải đã xử lí xong rồi sao? Mọi việc chỉ là hiểu lầm, Duy Nhi cũng không bị thương nặng, ngươi lại còn muốn làm ầm ĩ lên sao?" Giọng điệu Tiết lão thái thái so với ngày thường nhẹ đi nhiều, nếu không phải có Tiết Duy tại thì nàng đã mở miệng mắng Phương Lam rồi, dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của Tiết Duy, nàng cũng không thể làm mất thể diện của nàng ta trước mặt nhi tử được.

Phương Lam cắn môi, bộ dạng ủy khuất không dám lên tiếng, Tiết Duy bên cạnh cũng bị dọa sợ, nhìn tổ mẫu rồi lại nhìn mẫu thân. Tiết lão thái thái dặn dò Tiết Duy vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại hai mẫu tử trầm mặc nhìn nhau.

Về đến viện của mình Tiết lão thái thái cảm thấy tâm trạng nhẹ đi nhiều, Huỳnh ma ma pha cho nàng một chung trà nhưng nàng không có tâm trạng uống, nhìn tuyết bên ngoài đang tan dần, hoa bắt đầu khoe sắc, ánh nắng cũng đã choi chang hơn thì không khỏi mở miệng: "Năm mới sắp đến rồi à?"

"Vâng ạ, không đến mấy ngày nữa là sang năm mới rồi ạ." Huỳnh ma ma có chút khó hiểu với câu hỏi của Tiết lão thái thái nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.

"Mọi việc trong phủ đã sắp xếp xong hết chưa?"

Năm mới đến, kinh thành tất nhiên nhộn nhịp, chuyện trong phủ không tránh khỏi có chút nhiều hơn ngày thường, nhưng thân là hạ nhân, làm xong công việc là bổn phận của nàng.

"Vật dụng cần thiết, đồ trang trí, lễ vật... đã được đưa vào sáng nay, về phần trang phục mới của năm nay ngày mai họ mới đưa đến, ngày mai nô tỳ cùng Trần ma ma sẽ đưa y phục đến từng viện cho các tiểu thư, thiếu gia..."

Tiết lão thái thái gật đầu, đối với việc đã giao cho Huỳnh ma ma làm nàng luôn yên tâm.

"Ngươi nhớ mang đến Mẫu Đơn Các cùng Hàn Mai Các thêm một bộ y phục nữa." Vốn dĩ nàng muốn phân phó Huỳnh ma ma chỉ cần mang thêm một bộ y phục đến Mẫu Đơn Các cho Tiết Phong Linh thôi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là tỷ muội song sinh, nếu Linh Nhi có mà nàng ta không có thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên không bằng cứ mang hai cho hai bên, người khác dù có bất mãn cũng không thể làm gì.

Huỳnh ma ma nghe vậy không khỏi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh liền gật đầu, trước kia Tiết lão thái thái cũng chỉ thêm một bộ y phục cho Mẫu Đơn Các, hiện tại lại thêm một Hàn Mai Các, bất quá cũng không phải chuyện to tát gì.

Đột nhiên Tiết lão thái thái lại nói một câu: "Năm sau Thanh Liên cũng đã mười lăm rồi nhỉ?!"

"Vâng, Đại tiểu thư cũng đã đến tuổi cập kê rồi, hẳn nên suy tính đến chuyện thành gia lập thất rồi ạ..." Đại tiểu thư xuất thân tuy thấp kém, ở trong phủ lại không được xem trọng nhưng bù lại nàng có được một gương mặt xinh đẹp, cũng được xem là một mỹ nhân khuynh thành, tuy chỉ là thứ nữ nhưng được nuôi dạy dưới danh nghĩa Thượng thư phu nhân cũng xem như là danh môn khuê tú, tuy không thể gả cho hoàng thất vương tôn cũng có thể gả cho thế gia công tử, không làm chính thất nhưng làm thiếp cũng không tệ.

"Ha ha, lão bà này còn chưa muốn xa các cháu gái đâu, dù sao các nàng cũng là hòn ngọc quý của Thượng thư phủ, sao có thể gả đi sớm như thế!"

Nhìn nụ cười trên mặt Tiết lão thái thái, Huỳnh ma ma bên cạnh chỉ cười không nói, nhưng trong lòng sớm đã một mảnh minh bạch, dù sao nàng cũng đi theo Tiết lão thái thái lâu ngày, sao còn không hiểu những lời nói của chủ tử, chỉ sợ ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng chủ tử sớm đã có suy tính cả rồi.

Tiết Thanh Liên tính tình ôn hòa trầm tĩnh, cũng rất thông minh hiểu ý người, mẫu thân nàng mất sớm nhưng được Thương thư phu nhân nuôi dạy cũng không tệ, xuất thân tuy là thứ nữ nhưng cũng được xem như hòn ngọc quý, mặc dù không thể so sánh với Tiết Phong Linh nhưng cũng được xem là một con cờ tốt, nếu nàng có thể vào một nhà giàu có, tốt hơn hết là vương công quý tộc thì sau này Tiết phủ cũng có chút nở mặt nở mày.

Tiết Lan Hương xuất thân danh giá hơn Tiết Thanh Liên một chút, tuy phụ thân mất sớm nhưng nàng là đích nữ, đại ca Tiết Vũ Văn của nàng tuy chỉ mới giữ một chức quan nhỏ ở Hình bộ nhưng con đường phía trước còn dài, tất nhiên cơ hội thăng quan tiến chức cũng sẽ cao hơn. Huống hồ Tiết Lan Hương tuy có chút bồng bột nhưng cũng là người thông minh, dã tâm không hề nhỏ, người như nàng, không vào hậu cung thật sự là uổng phí!

Tiết Phong Linh không cần phải nói đến, khắp Thượng thư phủ, thậm chí khắp kinh thành cũng không tìm được một người tài sắc vẹn toàn như nàng, nàng không chỉ xinh đẹp, tài hoa mà nàng còn rất am hiểu lòng người, thông minh có thừa, người như vậy, sinh ra vốn dĩ là mang mệnh Phượng hoàng, cao quý không ai có thể sánh bằng, chỉ có ngôi vị Hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ mới xứng đáng với người như nàng!

Tiết Liên Kiều năm nay chỉ mới mười hai, nhưng đã thành thục hơn nữ tử cùng lứa, so với các tỷ muội của mình thì nàng mang trên người một vẻ đẹp cao lãnh, lạnh lùng xa cách, băng sơn mỹ nhân nhưng nữ tử như vậy mới thật sự thu hút nam nhân, khiến nam nhân gợi lên tính chinh phục. Tuy tam phòng không quản chuyện trong phủ nhưng Tiết Liên Kiều vẫn là đích nữ của tam phòng, chỉ sợ sau này con đường phía trước của nàng cũng không tệ lắm, nếu không phải hoàng tử thì cũng là vương tôn quý tộc, quả là một hòn ngọc đáng để mài dũa!

Tiết Yên Hoa còn nhỏ tuổi, chưa thể tính đến chuyện thành gia lập thất, hơn nữa tính tình của nàng không tốt mấy, cần phải dạy dỗ lại, nếu không... chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.

Về phần Tiết Phong Lan...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện