Quả nhiên...

Kiếp trước Thượng thư phu nhân mặc bộ y phục này cũng bị Tiết lão thái thái mắng một trận, khi đó Tiết Phong Lan còn chưa hiểu rõ mọi chuyện thì đã bị Tiết Phong Linh bảo là do nàng giúp Thượng thư phu nhân chọn khiến cho ngày đầu tiên của năm mới, Thượng thư phu nhân bị cấm túc ba ngày, còn nàng cũng không tốt hơn, bị bắt đến từ đường chép phạt kinh thư.

Nàng là bởi vì đôi chân của mình mà tự ti không đến gặp mẫu thân, không những không biết hôm nay mẫu thân mặc hồng y, làm sao có thể chọn y phục cho mẫu thân như lời Tiết Phong Linh đã nói?! Nàng ta trợn mắt nói dối, khiến Tiết lão thái thái vốn đã không ưa hiện lại càng thêm chán ghét nàng.

Sau đó nàng ta lại đến từ đường thăm nàng, bảo là nàng ta không cố ý, không muốn nhìn mẫu thân bị tổ mẫu bắt nạt nên mới ủy khuất nàng, khi đó Tiết Phong Lan cảm thấy, thân làm nữ nhi, chữ hiếu làm đầu, thế nên nàng đồng ý với những lời Tiết Phong Linh, bỏ qua mọi chuyện.

Tuy kiếp trước và kiếp này không giống nhau nhưng nếu Tiết phong Linh đã muốn nàng chọn y phục cho mẫu thân, vậy thì nàng không nên bỏ qua lòng tốt của nàng ta, bất quá nàng sẽ không để mọi chuyện diễn biến theo kiếp trước, nàng tuyệt đối không để Tiết Phong Linh đắc ý!

“Diêm dúa lẳng lơ?!” Thượng thư phu nhân kinh ngạc, y phục của nàng làm sao có thể diêm dúa lẳng lơ?!

Y phục của Thượng thư phu nhân từ trước đến nay đều được may dựa trên thiết kế mới nhất của Mỹ Nhân Phường, nữ tử nhìn vào liền yêu thích không buông, ngay cả các vị nương nương trong cung còn không tiếc lời khen. Huống hồ bộ y phục trên người nàng, không chỉ được may bởi Mỹ Nhân Phường mà chất liệu còn đến từ Tây Lương Quốc, khắp kinh thành muốn tìm bộ thứ hai cũng khó, chỉ sợ có tiền cũng không mua được.

Hồng y tuy rực rỡ hoa lệ nhưng lại không kém phần thanh nhã thoát tục, sao vào mắt mẹ chồng lại trở thành diêm dúa lẳng lơ?!

“Còn không phải sao? Người đường đường là con dâu của Tiết phủ, học theo ai mà mặc loại y phục kiểu đó?!”

Tiết lão thái thái chán ghét nhìn Thượng thư phu nhân, không, chính xác hơn là bộ y phục trên người nàng ta, chỉ cần nhìn đến hoa văn trên váy, nàng liền không khỏi nhớ đến chuyện cũ.

Mười mấy năm trước, mẹ chồng tặng cho nàng một bộ hồng y xinh đẹp, tuy rằng thường ngày mẹ chồng không thích nàng nhưng dù sao mai cũng là Tết, nàng cũng không muốn khó xử mẹ chồng nên đã nhận lấy. Theo ý mẹ chồng nàng mặc bộ hồng y đến thỉnh an, phát hiện ả chính thất kia - cũng tức là lão phu nhân đã qua đời cũng mặc bộ hồng y giống như vậy, kiểu dáng tuy khác nhau nhưng hồng y đó còn rực rỡ hơn bộ của nàng nhiều, hơn nữa chất liệu nhìn vào Tiết lão thái thái liền biết, bộ y phục đó không dưới trăm lượng.

Phù dung, phù dung...

Nàng là phù dung, còn ả chính thất kia lại là mẫu đơn nở rộ, không cần nghĩ cũng biết, mẹ chồng là muốn cảnh cáo nàng, tuy nàng bước chân vào Tiết phủ nhưng suy cho cùng cũng là thiếp, gà rừng vốn không thể trở thành phượng hoàng, từng lời mẹ chồng nói ngày hôm đó, Tiết lão thái thái chưa bao giờ quên.

Vốn dĩ chuyện cũ sớm đã hóa thành gió nhưng hôm nay, nhìn thấy Thượng thư phu nhân mặc hồng y, trên váy lại còn thêu phù dung, nàng không khỏi nhớ lại, ngọn lửa vốn đã ngủ quên lâu ngày hiện tại lại bùng cháy.

“Tổ mẫu đừng giận, đây là bộ y phục mẫu thân mới mua, khó khăn lắm Lan Nhi mới chọn giúp mẫu thân bộ y phục đẹp như vậy, tổ mẫu đừng trách mẫu thân.”

Tiết Phong Lan nghe vậy cười nhạt, đừng trách mẫu thân, vậy là nên trách nàng đúng không?!

Tiết Phong Linh, ngươi đúng là nữ nhi có hiếu!

“Y phục này... là do nha đầu này chọn cho ngươi?!” Tiết lão thái thái cố gắng bình ổn tâm tình, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiết Phong Lan càng khiến nàng khó chịu nhíu mày. Nha đầu Tiết Phong Lan này lúc nào cũng muốn chống đối nàng, hôm nay cũng không ngoại lệ, nếu nàng ta chọc nàng thứ khác, nể tình hôm nay là ngày đầu năm mới mà bỏ qua, bất quá nha đầu này lại đâm trúng chỗ đau của nàng, bộ hồng y này là cái gai trong lòng nàng, muốn nàng bỏ qua cũng không dễ dàng như vậy!

“Mẫu thân, nhưng là Lan Nhi...” Sửng sốt, Thượng thư phu nhân vội vàng thay nữ nhi biện minh nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Tiết Phong Lan cướp: “Phải, là do Lan Nhi chọn bộ y phục này cho mẫu thân, không biết Lan Nhi đã làm gì sai?!”

“Làm gì sai? Ngươi còn không biết xét xem bản thân đã làm gì?!”

“Bảo mẫu thân mình ăn mặc như thế, Tứ tiểu thư còn không biết bản thân đã làm gì sao?!” Phương Lam vốn đang xem kịch vui, thấy hứng thú liền mở miệng gây sự.

“Phương di nương vẫn là nên ăn nói cho cẩn thận, mỗi tấc vải trên người mẫu thân ta, chỉ sợ so với Phương di nương còn đáng giá gấp trăm ngàn lần đây!”

Từ nhỏ đến lớn Thượng thư phu nhân đều là cẩm y ngọc thực, mỗi bộ y phục nàng mặc trên người, mỗi cây trâm cài tóc, thậm chí là son đỏ trên môi cũng từ mấy chục lượng trở lên, nhất là bộ y phục cùng trâm cài tóc, ít nhất phải là mấy trăm lượng, những thứ đó vốn chỉ giành cho thiên kim tiểu thư, so sánh với Phương Lam quả thật là hạ thấp giá trị của nó.

Thời cổ đại này, nữ nhân vốn dĩ không đáng giá, nam nhân xem nữ nhân là đồ vật, tùy thời đều có thể vứt bỏ, nếu không phải có thân phận cao quý, thì sẽ không bao giờ thoát khỏi số phận nghiệt ngã như vậy.

Phương Lam chẳng may mắn như Thượng thư phu nhân, nàng ta xuất thân nghèo khổ, nếu không có Tiết lão thái thái bỏ tiền ra mua nàng ta về chỉ sợ Phương Lam hiện tại đã lưu lạc chốn hồng trần nào rồi. Bất quá phải thừa nhận rằng nàng ta là người có thủ đoạn, nếu không vào phủ chưa được mấy năm mà đã mang thai Tiết Duy, lấy lòng được Tiết lão thái thái?!

“Ngươi...!!!” Mặt Phương Lam hết xanh rồi đỏ, trong lòng phẫn nộ vạn lần nhưng lại không thể mở miệng phản bác, dù sao những gì Tiết Phong Lan nói chính là sự thật, nàng lấy tư cách gì cãi với nàng ta?!

“Làm càn! Phương di nương thân là trưởng bối, ngươi lại ăn nói như vậy, tôn ti trật tự đâu hết rồi?!” Thấy Phương Lam bị Tiết Phong Lan nói đến á khẩu không thể mở miệng được, Tiết lão thái thái lúc này bênh vực Phương Lam, Tiết Phong Lan nói như vậy, không chỉ là sỉ nhục Phương Lam, mà còn sỉ nhục cả nàng!

“Tôn ti trật tự? Mẫu thân, Lan Nhi là cháu gái của người, hơn nữa còn là cháu ngoại của Thừa tướng phủ, đường đường là thiên kim Tiết phủ, vậy mà phải hạ mình với một di nương sao?!”

Trên đời này địa vị mới là lớn nhất, cái gì trưởng bối vãn bối, đứng trước người có địa vị cao hơn mình cũng phải hạ thấp bản thân. Tiết Phong Lan không chỉ là thiên kim Tiết phủ mà còn là tiểu tiểu thư của Thừa tướng phủ, cháu gái mà Thái hậu nương nương thương yêu, mà Phương Lam - một di nương địa vị thấp kém, dựa vào thủ đoạn để lấy lòng người khác, dám nhận là trưởng bối của nữ nhi nàng, đúng là không biết sống chết!

“Tổ mẫu, mẫu thân, hôm nay là năm mới, cãi nhau sẽ không tốt đâu, mọi người nhường nhịn nhau một chút đi...” Thấy tình huống ngày càng lệch khỏi tầm kiểm soát, Tiết Phong Linh cuối cùng cũng mở miệng giải vây.

“Tổ mẫu, mẫu thân cũng không phải cố ý chọc giận người...”

Đối với sở thích của Tiết lão thái thái, Tiết Phong Linh sớm đã tường tận, việc tổ mẫu chán ghét phù dung, đặc biệt là phù dung đỏ nàng cũng đã cho Vân Yên tìm hiểu, tuy rằng không biết lí do. Nói Tiết lão thái thái ghét hoa phù dung, chỉ sợ không ai tin, dù sao trong phía sau Thọ Minh Trạch cũng trồng không ít hoa phù dung, hôm nay nhìn thấy Thượng thư phu nhân mặc hồng y trên váy thêu phù dung, huống hồ bộ y phục đó còn là do Tiết Phong Lan chọn, nên nàng cũng không ngăn cản liền tương kế tựu kế.

“Đúng vậy, mẫu thân con không cố ý, là do nàng ta chọn y phục giúp mẫu thân con, người phải chịu tội chính là nàng ta!” Tiết lão thái thái là người thông minh, biết rõ Thượng thư phu nhân không phải là người dễ trêu chọc, nàng ta tuy là con dâu của nàng nhưng thân phận địa vị cũng khiến nàng phải kiên dè, bất quá ngọn lửa trong lòng đã được thổi bùng thì không dễ dàng dập tắt nên đành chĩa mũi nhọn sang Tiết Phong Lan.

Tiết Phong Lan dù sao cũng là cháu gái của nàng, tổ mẫu xử phạt cháu gái vốn dĩ là lẽ thường tình, huống hồ nàng ta lại còn nhỏ tuổi, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, cũng không sợ người khác nói ra nói vào.

“Mẫu thân...”

“Tổ mẫu, Lan Nhi...”

“Tổ mẫu, Lan Nhi không có làm sai! Y phục của mẫu thân là từ Mỹ Nhân Phường may, Mỹ Nhân Phường có tiếng khắp kinh thành, một bộ y phục trong đó cũng đáng giá một trăm, ngàn lượng, đường may tinh tế, chất liệu mềm mại, cho dù là Hoàng hậu nương nương cũng nhịn không được khen ngợi, sao có thể giống như lời tổ mẫu nói, là diêm dúa lẳng lơ? Huống hồ hôm nay là ngày đầu năm mới, mặc đỏ mới là phúc khí, sao tổ mẫu có thể trách mẫu thân, trách Lan Nhi?!”

“Ngươi... ngươi hiện tại còn xảo biện!” Tiết lão thái thái không biết đây là y phục của Mỹ Nhân Phường nên mới hùng hổ như thế, hiện tại biết được từ lời nói của Tiết Phong Lan, khí thế nhanh chóng giảm xuống phân nửa.

Y phục của Mỹ Nhân Phường, đừng nói kinh thành, khắp Đại Ngụy đều nghe danh, một y phục đáng giá trăm, vạn lượng, tuy nhiên ngày ngày Mỹ Nhân Phường vẫn đông người ra vào. Tiết lão thái thái cũng có một bộ y phục do Mỹ Nhân Phường may, đó là do đại thọ sáu mươi của nàng, Thượng thư đại nhân tặng, những ngày lễ lớn nàng còn không dám mặc.

“Tổ mẫu, Lan Nhi không hề xảo biện, Lan Nhi cũng chỉ là nói sự thật, Phương di nương cũng mặc cũng hồng y, vì sao đến lượt mẫu thân mặc, tổ mẫu lại nói là diêm dúa lẳng lơ?” Nếu nói về độ diêm dúa lẳng lơ, chẳng phải Phương Lam đứng thứ hai thì không dám đứng nhất hay sao?!

Mọi người nghe vậy nhìn về phía Phương Lam, trùng hợp hôm nay nàng ta cũng mặc một bộ hồng y, tuy nhìn hoa lệ nhưng so với bộ y phục của Thượng thư phu nhân thậm chí là kém hơn vài phần, hai hồng y đứng cạnh, nhìn Phương Lam lại có vài phần thất sắc, cho nên không ai phát hiện.

“...”

Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, không khí cũng căng thẳng hẳn lên, mọi người không ai lên tiếng, dù sao lời nói của Tiết Phong Lan không sai, nếu hiện tại Tiết lão thái thái tiếp tục trách mắng Thượng thư phu nhân mà bỏ qua cho Phương Lam thì chẳng khác nào thiên vị, đạo lý này mọi người đều hiểu rõ.

“Lão phu nhân...” Nha hoàn từ ngoài cửa bước vào, nhìn tình hình không khí giương cung bật kiếm bên trong, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Có việc gì?” Huỳnh ma ma thấy Tiết lão thái thái nhìn nàng không nói nên liền mở miệng hỏi nha hoàn.

“Dạ, là... có một vị khách nhân đến thăm... người đó muốn gặp lão phu nhân...”

“Ai?!”

“Là... Hạ gia, tri phủ Khâm Châu...”

Hạ gia, tri phủ Khâm Châu?!

Tiết Thị đến? “Mau... mau đưa ta đến đó...” Tiết lão thái thái bộ dạng gấp gáp, sự việc này xem như kết thúc tại đây, nàng không trách tội Thượng thư phu nhân, cũng không trách tội Tiết Phong Lan, nàng hiện tại chỉ muốn người đó.

Mọi người kinh ngạc, còn chưa phục hồi tinh thần đã thấy Huỳnh ma ma đỡ lấy Tiết lão thái thái tiến về phía phòng khách, Thượng thư phu nhân trong lòng mặc dù khó hiểu nhưng vẫn đi theo.

Tiết Phong Linh cũng không ngoại lệ, nàng tuy không cam lòng về kế hoạch bị thất bại nhưng hiện tại có việc quan trọng hơn phải làm, lần sau nàng tuyệt đối không để Tiết Phong Lan gặp may mắn như vậy!

Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại mấy người, Phương Lam nhanh chóng giao Tiết Duy cho nhũ mẫu, bảo nàng ta mang nhi tử về phòng, còn bản thân nàng đi đến phòng khách, khi đi ngang qua người Tiết Phong Lan thì nàng bị Xuân Cầm ngăn cản.

“Tứ tiểu thư còn có việc?!” Phương Lam cẩn thận nhìn Tiết Phong Lan, dù sao cũng chỉ là một nha đầu, còn lâu nàng mới sợ nàng ta, nhưng nếu Tiết Phong Lan muốn gây sự với nàng, chỉ sợ người chịu thiệt không ai khác ngoài nàng.

“Phương di nương, ta vẫn nên nhắc nhở người, đừng mới được lòng Tiết lão thái thái một chút liền thị uy với mẫu tử ta, ngươi quên bản thân ngươi xuất thân như thế nào sao? Mới được hưởng vinh hoa phú quý một chút liền quên mất nguồn cội của bản thân, như vậy là không tốt đâu.”

Dứt lời, Xuân Cầm bế Tiết Phong Lan theo mọi người về phía phòng khách, để lại Phương Lam với sắc mặt tái nhợt khó coi, bàn tay nàng không khỏi siết chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện