Lời vừa nói ra không ít người liền thay đổi sắc mặt, ngay cả hai vị di nương - người vào phủ sau khi Tiết thị gả đi cũng không tránh khỏi. Phương Lam đối với vị tiểu thư Tiết phủ này hoàn toàn không chút hiểu biết nhưng nếu nàng ta thật sự đơn giản thì tại sao Thượng thư phu nhân lại thay đổi sắc mặt khi nghe tin nàng ta quay về? Tuy mọi chuyện không liên quan đến nàng nhưng trong lòng vẫn không khỏi nảy sinh sự đề phòng, dù sao tiếp xúc lâu ngày mới biết ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Vũ di nương bên này lại đặt lợi ích bản thân lên trước, hiện tại đại phòng nắm quyền, Thượng thư phu nhân là chủ mẫu, Phương Lam là con dâu được Tiết lão thái thái thích, Tiết Phong Linh là cháu gái được yêu thương nhất, còn Tiết Duy lại là cháu trai được yêu thương nhất, nàng chỉ là một di nương nho nhỏ, Tiết Yên Hoa lại không được sủng ái như những người khác. Hiện tại lại xuất hiện thêm một người, mà người đó lại còn là nữ nhi mà Tiết lão thái thái ngày nhớ đêm mong, huống hồ nếu nàng ta đến một mình nàng không nói, đằng này dẫn đến một đám nhi tử, nữ nhi. Theo như lời Thượng thư phu nhân thì đã mấy năm không liên lạc, hiện tại tìm đến chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì! “Tất nhiên... tất nhiên là được, đừng nói vài ngày, con muốn ở lại đây luôn cũng được...” Nghe nữ nhi nói sẽ về đây ở vài ngày, Tiết lão thái thái tất nhiên vui mừng, đây là nữ nhi nàng mang nặng đẻ đau mà sinh ra, từ nhỏ đã thích bám lấy nàng, nếu không phải năm đó Tiết thị một mực đòi gả đến Khâm Châu nàng cũng không đồng ý, dù sao Khâm Châu xa xôi, đi đi lại lại cũng mất cả tháng trời, nếu gả nữ nhi đến đó, không biết bao giờ nữ nhi đến thăm nàng?! Tuy nàng có một nhi tử hiếu thuận là Thượng thư đại nhân nhưng trong lòng người làm mẹ, vị trí nữ nhi là không thể thay thế, nàng đợi nữ nhi mười mấy năm, rốt cuộc cũng đợi được ngày nữ nhi trở về, đừng nói về ở vài ngày, cho dù Tiết thị muốn ở đây bao lâu nàng cũng không phản đối.

Hạ gia là tri phủ Khâm Châu nhưng Khâm Châu chỉ là một nơi rất nhỏ của Đại Ngụy vốn dĩ không thể so với nơi phồn hoa như kinh thành đây, huống hồ nữ nhi ở tại đó đã chịu khổ nhiều năm, hiện tại khó khăn lắm mới trở về, Hạ gia tuy là bá chủ của một châu nhưng so với Thượng thư phủ tại kinh thành vẫn kém xa, Tiết thị là nữ nhi của nàng, là tiểu thư Tiết phủ, tất nhiên không thể chịu ủy khuất!

Thượng thư phu nhân cùng Nhị phu nhân Lâm thị nhìn nhau, hai người đều nhận ra hàm ý trong mắt đối phương, đối với Tiết thị cực kì không chào đón, nếu là người khác Thượng thư phu nhân thân là chủ mẫu nên nàng sẽ có quyền quyết định nhưng nàng ta lại là nữ nhi của Tiết lão thái thái, em chồng của các nàng, từ xa đến thăm, tất nhiên không thể hạ lệnh đuổi khách. Bất quá nếu trước kia đã không liên lạc vậy thì tại sao hiện tại lại liên lạc, lời Tiết thị không biết có mấy phần đáng tin, nàng ta tuy là thứ nữ nhưng vì Tiết lão phu nhân trước kia không có nữ nhi nên đãi ngộ chẳng khác nào đích nữ. Nàng ta nói mười mấy năm nay sống trong khổ cực, chẳng biết mấy ai có thể tin được, dù sao tính tình nàng ta chính là thừa hưởng của Tiết lão thái thái, thái độ coi trời bằng vung đó, vốn dĩ không thể nào để bản thân chịu thiệt, không biết lần này trở về là muốn làm gì?!

“Mẫu thân, muội muội đã gả đi, ở lại vài ngày không nói nhưng ở lại lâu quá sẽ bị người ta nói, đến lúc đó Tiết - Hạ hai nhà cũng không tránh khỏi khó xử.”

“Ai nói? Dung Dung lâu ngày về thăm nhà, nàng muốn ở bao lâu mà chẳng được? Đừng quên nàng họ gì, nơi này là Tiết phủ, là nhà của nàng!” Đối với thái độ của Thượng thư phu nhân, Tiết lão thái thái sớm đã không hài lòng, nữ nhi nàng về thăm nhà, Lý Nguyệt Chi lại ngăn cản, Tiết thị là nữ nhi nàng, mang họ Tiết, Tiết phủ tất nhiên là nhà, nàng mới là chủ mẫu của Tiết phủ, dựa vào đâu Lý Nguyệt Chi có quyền ngăn cản nữ nhi nàng ở lại?!

“Đại tẩu, tẩu yên tâm, muội chỉ đến thăm mẫu thân, tiện thể ở lại ít bữa, sẽ không lâu đâu!” Tiết thị bên này không phản ứng mạnh mẽ như Tiết lão thái thái, nàng chỉ mỉm cười rồi từ tốn trả lời, e ngại của Thượng thư phu nhân nàng làm sao có thể không biết, bất quá thứ mà Tiết Dung Hoa nàng muốn, bất kì ai cũng không ngăn cản được!

“Muội muội, trà nguội rồi, muội mau dùng đi...” Thấy Thượng thư phu nhân bị Tiết lão thái thái không nể mặt mà nói những lời như vậy, Nhị phu nhân Lâm thị cũng không thể tiếp tục im lặng, đại phòng là đồng minh của nàng, huống hồ sau này tiền đồ của nhi tử cùng nữ nhi đều phải dựa vào Thượng thư phu nhân. Tiết lão thái thái không những không nể mặt mà còn vạch ra ranh giới rõ ràng như vậy đối với con dâu, những lời của nàng ta chẳng khác nào bảo Thượng thư phu nhân không phải người Tiết phủ, vốn không có quyền lên tiếng ở đây.

“Đa tạ nhị tẩu nhắc nhở...”

“Hay quá, vậy là chúng ta có thể ở đây rồi!”

Giọng nói của nữ hài vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người, chỉ thấy một thân lam y nhỏ nhắn ôm lấy chân của Tiết thị.

“Anh Anh có thích nơi này không?” Tiết thị đối với nữ nhi cưng chiều vạn phần, giọng nói nhu hòa hẳn đi.

“Có ạ.”

Nghe cuộc đối thoại của hai người, ánh mắt mọi người trong phòng liền rơi vào người Tiết thị, người do nàng ta dẫn đến, tất nhiên là phải để nàng ta giải thích.

“Mẫu thân, đây là con của con, đại ca Hạ Túc, nhị muội Hạ Anh, tam đệ Hạ Võ, đây... đều là cháu ngoại của người.”

Theo lời Tiết thị, ba người nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người, trong ba người có một nam tử một thân thanh bào, gương mặt tuấn tú, ôn nhuận khiến người khác cảm thấy thành thục trầm ổn, người này hẳn là Hạ Túc. Nhị muội Hạ Anh xinh xắn đáng yêu, gương mặt trắng noãn lộ vẻ non nớt, tất nhiên không thể so được với các tiểu thư trong phủ nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, bên cạnh là tam đệ Hạ Võ, không thể so với đại ca của mình trầm ổn, ánh mắt hắn lộ vẻ kiêu ngạo, đây đúng là phản nghịch thiếu niên, tính tình hẳn là giống Tiết thị.

“Bà ngoại...” Ba đứa trẻ đồng lọa gọi khiến tâm Tiết lão thái thái như nở hoa, nàng vui vẻ ôm lấy Hạ Anh, thân hình nhỏ nhắn ngồi trong lòng Tiết lão thái thái, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ thích thú nhìn xung quanh.

“Đây là Túc Nhi sao, càng ngày càng ra dáng nam tử...” Đối với cháu ngoại lớn này, Tiết lão thái thái cũng xem như vừa lòng. Mười sáu tuổi đã ra dáng nam tử, tính tình lại trầm ổn, sau này hẳn sẽ làm việc lớn.

“Đúng vậy, cùng với Limh Nhi nhà chúng ta đúng là một đôi bích nhân!”

Mọi người đồng loạt nhìn về Phương Lam, ánh mắt lại rơi vào người Tiết Phong Linh, Tiết lão thái thái cùng Thượng thư phu nhân tỏ vẻ không hài lòng, tuy Hạ Túc cũng là một nam tử tuấn tú nhưng Tiết Phong Linh dung mạo bật này, mệnh cũng phải là Hoàng tử phi trở lên, tuy lấy Hạ Túc không phải là ủy khuất nàng nhưng một con dâu của tri phủ đại nhân so với Hoàng tử phi, vẫn là thua kém.

Phương Lam bị Tiết lão thái thái trừng chỉ cười gượng, nàng biết đối với Tiết Phong Linh, Tiết lão thái thái tuyệt đối sẽ không an phận, tuy Tiết thị là nữ nhi cưng của nàng ta cũng nàng ta sẽ không để Tiết Phong Linh gả cho Hạ Túc, bất quá nhìn vẻ mặt của Hạ Túc, nàng biết kế hoạch đã thành công, dù sao nam tử thành niên, độ tuổi này nhạy cảm, nếu Hạ Túc đã quyết định dù Tiết lão thái thái muốn ngăn cản cũng không được, hiện tại Tiết Phong Lan đã tàn phế, chỉ còn lại Tiết Phong Linh, nếu loại bỏ được nàng ta, nhi tử của nàng sẽ có được vị trí không ai thay thế được.

Kiếp trước, Hạ Túc có tình cảm với Tiết Phong Linh nhưng bị nàng ta từ chối, Tiết Phong Linh lấy Thái tử điện hạ làm lá chắn, Hạ Túc dù không muốn nhưng biết rõ thân phận bản thân nên đành bỏ cuộc, sau này hắn cũng không xuất hiện trước mặt Tiết Phong Linh, đây đúng là một nam nhân đáng thương.

Là tỷ muội song sinh, Tiết Phong Lan cũng xem như hiểu rõ, Tiết Phong Linh tài mạo song toàn, lại am hiểu lòng người, nữ nhân còn kìm lòng không được mà yêu thích huống hồ là nam nhân. Trước kia nàng rất sùng bái vị tỷ tỷ này, bất kì chuyện gì Tiết Phong Linh đều có thể làm được, thậm chí là làm rất tốt, nhưng những chuyện nàng ta đã gây ra cho nàng sớm đã hủy hoại hình tượng nàng ta trong lòng nàng, tỷ muội cho dù tốt cách mấy cũng vì lợi ích của bản thân mà quay ngược lại đối phó với muội muội mình, người như vậy, Tiết Phong Lan đối với nàng chỉ có hận, làm sao có thể thích!

“Hương nha đầu, con dẫn các muội muội ra ngoài dạo đi, còn Túc Nhi, con cũng dẫn đệ đệ ra nhoài chơi đi, để người lớn chúng ta trò chuyện.”

“Vâng.”

Tiết thị nhìn theo bóng dáng Tiết Phong Linh, nghe nói nàng ta không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà tài năng cũng chẳng kém, ấn tượng đầu tiên xem như không tồi.

~~~

“Linh Nhi tỷ tỷ, trâm cài của tỷ thật đẹp...” Hạ Anh đi đến bên cạnh Tiết Phong Linh, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn đến chiếc trâm cài tóc đang đung đưa theo từng bước chân, ánh mắt nàng ta không khỏi sáng lên.

Trâm bằng ngọc rất quý giá, huống hồ lại là bạch ngọc, đóa mộc lan trắng như tuyết được chạm khắc tinh xảo, nhìn vào là biết vật phẩm trân quý, giá trị liên thành, kết hợp với chiếc váy trên người Tiết Phong Linh vừa thanh khiết vừa tao nhã.

Hạ gia không phải nghèo, dù sao cũng là tri phủ Khâm Châu, bá chủ một phương nhưng so với Thượng thư phủ ở kinh thành đúng là có chút không bằng, Hạ Anh ở Hạ gia từ nhỏ đã được Tiết thị cưng chiều, những thứ tốt nhất đều dành cho nàng, hiện tại nhìn thấy tiểu thư Tiết phủ ai ai cũng y phục hoa lệ, trâm cài quý giá khiến nàng không khỏi ghen tỵ.

“Vậy sao, để lát nữa tỷ bảo người mang một cây trâm đến cho muội, xem như là quà gặp mặt, được không?”

“Thật sao?”

Mắt Hạ Anh không che giấu nổi vẻ háo hức, Tiết Phong Linh đối với việc này chỉ cười không nói, Tiết Lan Hương thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn, Tiết Phonbg Lan sớm đã đoán được nên chỉ nhếch môi, chỉ có Tiết Yên Hoa bên cạnh hừ lạnh, bộ dạng khinh thường.

“Hóa ra đến Tiết phủ là muốn xin xỏ, ta còn tưởng Hạ gia tri phủ Khâm Châu có gì hơn người...” Tiết Yên Hoa một bên châm chọc, đồ của Tiết Phong Linh đều là quý giá, thuộc hàng trân phẩm trở lên, nàng sớm đã ao ước có một trâm cài giống nàng ta nhưng thân thứ nữ nhị phòng, nàng làm sao có được những thứ đó, hiện tại thấy thứ mình không có mà Hạ Anh lại có được dễ dàng như thế, bất kì ai cũng nhịn không được mà tức giận.

Hạ Anh được mẫu thân dạy dỗ tốt, biết rõ Tiết Yên Hoa đang mốc bản thân nhưng lại không hề tức giận, nàng đối với Tiết Yên Hoa xem như không khí, quay sang ôm lấy cánh tay Tiết Phong Linh.

“Linh Nhi tỷ tỷ, một lát nữa muội có thể đến viện của tỷ tham quan được không?”

Tiết Phong Linh nhướng mày, nàng nhường một bước nàng ta liền nghĩ nàng dễ khi dễ, được voi đòi tiên, vừa mới gặp mặt liền muốn vào viện của nàng, khắp Thượng thư phủ không ai không biết Mẫu Đơn Các không phải là nơi ai muốn đều có thể vào, còn phải xem nàng cho phép không đã!

Nàng còn tưởng Tiết thị có thể gia giáo nữ nhi tốt cỡ nào, tâm tư như thế làm sao có thể đấu với Tiết Phong Linh, nàng ta nghĩ Tiết Phong Linh là quả hồng mền sao, ba cái chiêu trò lừa con nít đó, chỉ sợ chỉ có thắng được Tiết Yên Hoa không có đầu óc kia thôi.

“Linh Nhi tỷ tỷ...” Không thấy Tiết Phong Linh trả lời, Hạ Anh liền bất mãn gọi, tính cách che giấu nãy giờ của nàng hiện tại đã bộc lộ ra ngoài.

Ngoài trừ Tiết Yên Hoa, Tiết gia ba tỷ muội nhìn nhau, thái độ của Hạ Anh đúng là khiến người khác cảm thấy buồn cười, vốn nghĩ là cừu nhỏ ngây thơ hóa ra lại là sói xám đội lốt cừu.

“Vân Yên, ngươi xuống bếp lấy một ít bánh đến cho biểu tiểu thư dùng đi...” Đối với vấn đề của Hạ Anh, Tiết Phong Linh vờ như không nghe thấy, muốn nàng thỏa hiệp không phải dễ dàng như thế, cho nàng ta một chút nàng ta liền tham lam muốn nhiều hơn, người như vậy tốt nhất là không nên kết giao, nàng vốn định dùng nàng ta để đả kích Tiết Phong Lan nhưng xem ra có lẽ không được rồi.

Lúc này mọi người đang ngồi ở hoa viên, gió xuân thổi qua mang theo cảm giác tươi mới, kéo theo đó là hương hoa nhẹ nhàng thoang thoảng nơi chóp mũi, năm người ngồi trên một chiếc bàn tròn, Hạ Anh ngồi kế Tiết Phong Linh, kế đến là Tiết Lan Hương, Tiết Phong Lan và Tiết Yên Hoa, nha hoàn sớm đã lui về phía sau, để chỗ cho chủ tử trò chuyện.

“A, cẩn thận!” Không biết là ai hét lên, mọi người hướng mắt nhìn về phía âm thanh, nháy mắt trở nên khiếp sợ.

“Vụt!” Một mũi tên xé gió bay đến, nhắm thẳng về phía các nàng, nha hoàn sớm đã bị dọa sợ, nào có thể bước lên cứu chủ tử, mũi tên xẹt qua mái tóc Tiết Phong Linh, hướng thẳng về phía mi tâm Tiết Phong Lan.

“Á...”

Âm thanh hỗn loạn xung quanh khiến Tiết Phong Lan không suy nghĩ được gì, nàng nghe thấy tiếng của Xuân Cầm bị lấn át đi bởi tiếng la, thân thể của nàng dường như không chịu sự điều khiển của bản thân, ánh mắt nàng dán vào mũi tên, nhìn mũi tên một lúc một gần, trong đầu nàng vang lên hồi chuông cảnh báo.

“Tiểu thư...”

“Tứ muội, cẩn thận!”

Nhanh hơn Xuân Cầm, không biết từ lúc nào Tiết Thanh Liên đã nhào đến kéo tay nàng, hai người cùng ngã xuống đất, giúp nàng tránh được mũi tên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện