“Phi! Đây mà là Phượng Vũ Cửu Thiên sao? So với kỹ nữ thanh lâu cũng không khác là bao.”

Nữ hài tử ngồi phía sau Hoàng hậu, một bộ dạng thanh thuần đáng yêu, trên người nàng hoa châu rực rỡ, y phục diễm lệ khiến nàng so với những tiểu thư khuê các phía dưới cao quý hơn không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là người có giáo dưỡng nhưng lại mở miệng nói ra những lời như vậy, quả thật là không lễ phép.

Giọng nói nàng cũng không nhỏ, những người bên cạnh đều có thể nghe được rõ ràng, những phi tần khác chỉ nhìn mà không nói. Chân mày Thái hậu sớm đã chau lại, để lộ sự không vui của bản thân, chứng kiến một màn biểu diễn như vậy thân là người từng trải nàng cũng cảm thấy xấu hổ, hiện tại lại nghe lời nói không phải phép như vậy, nàng lại có chút buồn bực.

“Lời như vậy, thân là công chúa mà ngươi cũng dám nói ra?”

Đầu nữ hài rụt lại, khóe miệng có chút bất mãn giương lên nhưng nhìn thấy thái độ của Thái hậu, thầm nghĩ tổ mẫu đúng là đang giận chó đánh mèo, người chọc tổ mẫu không vui không phải là nữ nhân đang biểu diễn trên đài sao? Sao lại đổi thành nàng chịu mắng oan rồi? Tuy bất mãn nhưng nàng cũng không dám tỏ vẻ thêm gì nữa, chỉ mím môi, hoàn toàn là bộ dạng sẽ không nói thêm gì nữa.

“Mẫu hậu bớt giận, An Khánh còn nhỏ...” Nhìn nữ nhi bị bắt nạt, thân là mẫu thân An Quý nhân sao có thể im lặng đứng nhìn? “Con nhỏ thì phải dạy, là do các ngươi quá nuông chiều nàng, một chút lễ nghi cũng không hiểu!” Thái hậu cũng không khách khí mở miệng, tuy nàng mở miệng dạy dỗ An Quý nhân nhưng lời nói rõ ràng là đang muốn ám chỉ Hoàng hậu Từ thị đang ngồi bên cạnh.

Nữ nhân hậu cung đều biết, quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng hậu vốn dĩ không hề tốt như vẻ bề ngoài mà các nàng thể hiện. An Khánh Công chúa là do An Quý nhân hạ sinh nhưng vì là nữ tử nên không được nhận ân sủng, An Quý nhân bắt đắc dĩ phải đưa nữ nhi của mình đến cho Hoàng hậu nuôi dưỡng, để nàng trưởng thành dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, cho nên An Quý nhân mặc dù là thân sinh mẫu thân của An Khánh Công chúa nhưng Hoàng hậu Từ thị mới là mẫu thân thật sự của nàng ta.

Quan hệ giữa An Quý nhân cùng Hoàng hậu không tồi, An Quý nhân là biểu muội họ hàng xa của Hoàng hậu, tiến cung sau Hoàng hậu, cho đến hôm nay nàng vẫn là phi tần dưới trướng của Hoàng hậu, đứng về phía Đông Cung và đối đầu với Tây Cung bên kia. Xét về quan hệ, hai người cũng xem như tỷ muội, Hoàng hậu là người có tâm kế, thấy An Khánh Công chúa chỉ là một nữ tử, hoàn toàn không có uy hiếp gì đến địa vị của Thái tử, cho nên đối xử với nàng cũng rất tốt, hoàn toàn xem như nữ nhi mà đối đãi, đều này khiến nàng nàng nhận được không ít lời khen. Hậu cung tranh đấu khiến Ngụy đế đau đầu, biết được Hoàng hậu hoàn toàn xem An Khánh Công chúa là nữ nhi ruột thịt thì Ngụy đế rất vui mừng, thái độ đối với Hoàng hậu tốt hơn không ít, mà năng lực của Thái tử lại khiến hắn thưởng thức cho nên càng thêm một chút thiên vị Hoàng hậu. Mặc kệ trong mắt mọi người là Hoàng hậu có tâm kế mới đồng ý dưỡng An Khánh Công chúa hay thật sự xem như nữ nhi mà đối đãi thì ngoài mặt họ vẫn khen Hoàng hậu một tiếng “từ mẫu”, tấm lòng nàng quả thật đủ rộng lớn, mà An Khánh Công chúa cũng thật sự nghĩ như vậy.

Tuy nói hiện tại Hoàng hậu và Hương Quý phi bất phân thắng bại nhưng xét về một phương diện nào đó thì rõ ràng Hoàng hậu đang chiếm thế thượng phong.

“Mẫu hậu dạy phải, con dâu nhất định sẽ nghe theo.” Hoàng hậu mỉm cười ôn nhu, so với bộ dạng lúc nãy nhìn Hạ Anh muốn thì quả thật là khác một trời một vực.

Thái hậu thấy thế chỉ gật đầu, không nói gì thêm, không gian khôi phục yên tĩnh.

Một số người bên dưới cũng nhận thấy động tĩnh của người phía trên, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, không biết ai là người đầu tiên mở đầu, bất quá âm thanh nghị luận cũng bắt đầu vang lên, xôn xao ngày càng lớn, người mở miệng hình như là cháu gái của Thái phó phủ nên nói chuyện cũng không chút kiêng kỵ đối với những người đang ngồi phía trên.

“Nàng ta còn muốn múa đến khi nào? Thật mất mặt a!”

Theo sau đó là một tràng âm thanh trào phúng.

“Không biết là nữ nhi nhà ai, làm ra chuyện như vậy thì sau này còn có mặt mũi nào mà nhìn mặt người khác?” Một vị tiểu thư lên tiếng, nàng tương đối là người dễ gần, giao tình với cháu gái Thái phó rất tốt, mặc dù cảm thấy bản thân làm vậy là không đúng nhưng lời nói của Hạ Nguyệt Lam - cháu gái Thái phó cũng không sai, cho nên mới lên tiếng phụ họa.

“Ta mà học theo nàng chỉ sợ phụ thân ta sẽ từ ta mất!” Một vị tiểu thư khác cũng sợ hãi thầm than, gia đình nàng so với gia đình khác tư tưởng tương đối cũ kĩ, gia giáo rất nghiêm, ngay cả thường ngày cũng khó mà bước chân ra ngoài, hiện tại nhìn thấy Hạ Anh trình diễn một màn như vậy, quả thật là bị kích thích.

“Nếu là khuê các thì đạo lí nhỏ nhặt như vậy sao có thể không hiểu?” Lời nói lành lạnh vang lên, Ngọc phủ xuất thân từ thư hương, giữ chức Đại Học Sĩ của Đại Ngụy, từ nhỏ Ngọc Thanh Như đã được dạy dỗ nghiêm khắc, thứ nàng xem trọng đầu tiên chính là gia giáo lễ nghĩa.

“Về sau tốt nhất vẫn là tránh xa nàng ra.” Trường Bình Hầu đích nữ Liên Như Nguyệt cũng lắc đầu, đối với nữ nhân như vậy, nhìn vào liền biết không có gia giáo, nếu cùng nàng ta tiếp xúc, chỉ sợ đến lúc đó thanh danh của các nàng cũng sẽ bị hủy.

“Lúc nãy ta nhìn thấy nàng bước từ trên xe ngựa của Tiết phủ xuống, hẳn là người Tiết gia.” Nàng là nữ nhi của Hộ bộ Thượng thư đại nhân, cho nên đối với xe người của Lễ bộ Thượng thư phủ sớm đã nhìn quen, vốn dĩ lúc đầu nàng còn thay mặt phụ mẫu đến chỗ đám người Tiết gia chào hỏi, nhìn thấy Hạ Anh bước xuống xe ngựa cũng không mấy bận tâm, hiện tại ngẫm lại đúng là đau đầu.

“Dạy dỗ ra một nữ nhi như vậy, xem ra Tiết gia này cũng không phải loại tốt lành gì.” Xuất thân từ gia tướng, tính tình nàng vốn hào sảng, yêu ghét đều thể hiện ra mặt. Nàng tuy là người phóng khoáng nhưng phóng khoáng như Hạ Anh đây, nàng cũng không thể nuốt trôi.

Lời nói của những người ban đầu thì chỉ khiến người khác cảm thấy tự bản thân xấu hổ, về sau những người khác thấy Thái hậu cùng Hoàng hậu phía trên không tỏ vẻ gì thì gan cũng bắt đầu lớn, càng nói càng khó nghe, nháy mắt hoa viên đầy tiếng nghị luận xôn xao, mà Hạ Anh phía trên đài biểu diễn tựa hồ cũng đã để ý xung quanh.

Động tác trên tay ngừng lại, Hạ Anh ngẩn ngơ đưa mắt nhìn phía dưới đài, ánh mắt của họ thể hiện rất rõ: châm chọc có, chê cười có, vui sướng khi người gặp họa cũng có, những người bên dưới không phải nhìn nàng với sự ngưỡng mộ giống như với Tiết Liên Kiều vừa nãy, phát hiện điều này đối nàng mà nói, rõ ràng là đả kích rất lớn!

Đối mặt với tình huống này Hạ Anh tất nhiên không thể tiếp tục múa nữa, giữa hoa viên rộng lớn vài chục người đang ngồi thì nàng lại đứng lặng thinh nơi đó, tựa như một đóa hoa lẳng lặng giữa trời đêm. Dưới áp lực ánh mắt bậc này, lại thêm những lời nói khó nghe, cho dù là một người trưởng thành cũng khó mà ổn định cảm xúc, huống hồ là một nha đầu mới hơn mười tuổi như Hạ Anh?! Lần đầu tiên được nhiều người nhìn đến nhưng lại không phải là ánh mắt ngưỡng mộ khiến Hạ Anh nảy sinh sự sợ hãi, bước chân lùi về phía sau một bước, một chân nàng không bắt kịp tiết tấu, giẫm phải làn váy bên dưới, hô lên một tiếng, thân hình nàng liền ngã nhào xuống đất, mắt cá chân liền sưng đỏ cả lên.

Người dưới đài sửng sốt, không ít nữ nhân đối với việc nàng mất mặt thì cũng không khách khí cười to, mà nam nhân thì có vẻ trầm tĩnh hơn, dù sao thì nam nhân chính là tránh xa hậu viện, cho nên tranh đấu giữa các nàng, bọn họ không ủng hộ, cũng không xen vào.

“Hay cho một Phượng Vũ Cửu Thiên! Hay cho một phong tình diễm vũ!”

Toàn trường vắng lặng, nghe thấy một giọng nói như ngọc vang lên, khiến Hạ Anh bị đau chân cũng tò mò ngẩng đầu.

Phượng nhan như họa, khoác lên người phượng bào đỏ rực, nàng ngồi ở vị trí chủ tọa, toàn thân đều hiện vẻ uy nghi khiến người khác không thể xem thường. Bởi vì khoảng cách khá xa nên Hạ Anh cũng không nhìn rõ cảm xúc của người phía trên, nhưng dựa theo tuổi tác thì nàng hẳn là Hoàng hậu nương nương, lúc nãy lên đài biểu diễn nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn, hiện tại thấy được trong lòng Hạ Anh có một chút kích động khó nói.

Nghe được câu nói đầu tiên của Hoàng hậu, Hạ Anh như được khích lệ, sắc mặt lộ vẻ vui mừng nhưng còn chưa đợi nàng vui mừng lâu thì tin dữ liền đột ngột như bão táp thổi đến, câu nói phía sau của Hoàng hậu không hề che giấu sự châm chọc, giờ phút này nếu Hạ Anh không nhận ra ác ý trong lời nói đó thì nàng thật ngu ngốc!

Dường như ngay lập tức, Hạ Anh liền nhanh chóng quỳ khụy gối, gương mặt hồng hào giờ đã trở nên tái nhợt, khó coi vô cùng.

“Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ sai rồi, xin Hoàng hậu nương nương bớt giận...” Phong tình diễm vũ gì chứ? Đây rõ ràng là Phượng Vũ Cửu Thiên nàng đã học hơn nửa tháng!

Hạ gia dù sao cũng là tri phủ của Khâm Châu, cho nên từ nhỏ Hạ Anh đã được nuôi dưỡng như tiểu thư khuê các, vũ kỹ nàng cũng từng được học qua, tuy không phải là thiên tài về lĩnh vực này nhưng rõ ràng là năng lực của nàng cũng không tệ, học múa nửa tháng đã có thể luyện đến trình độ như vậy đã là tốt lắm rồi, vũ nương dạy múa cho nàng cũng thường xuyên khen ngợi nàng khiến Hạ Anh liền quên mất trong Tiết phủ còn có một người vũ kỹ hơn nàng rất nhiều. Thời gian gần kề, Hạ Anh mới nhớ đến Tiết Phong Linh hình như cũng đang luyện múa, nàng lén đến Mẫu Đơn Các xem trộm, phát hiện vũ kỹ của Tiết Phong Linh so với nàng chỉ có hơn chứ không có kém, nghĩ đến việc Tiết Phong Linh biểu diễn xong thì sẽ không còn ai bận tâm đến nàng thì Hạ Anh rất buồn bực, không chút do dự chạy về tìm Tiết thị cáo trạng.

Thời gian này Tiết thị luôn ở bên cạnh lấy lòng Tiết lão thái thái, biết tin Tiết lão thái thái mời một vũ nương tốt nhất ở vũ phường đến dạy múa cho Hạ Anh thì lấy làm vui vẻ, mẫu thân hai người ngày ngày ôn chuyện, thập phần thân thiết. Cho nên biết được tin tức Tiết Phong Linh cũng muốn biểu diễn vũ kỹ thì nàng ngày ngày thổi gió bên tai Tiết lão thái thái, ý đồ khuyên nàng đừng để Tiết Phong Linh biểu diễn. Tiết lão thái thái đối với điều này lấy làm không vui, liền bảo Tiết Phong Linh đến hỏi chuyện, không biết hai người đã nói gì nhưng Tiết Phong Linh rất nhanh liền đồng ý với Tiết lão thái thái, nàng hôm nay sẽ không biểu diễn, Tiết lão thái thái đối với việc Tiết Phong Linh ngoan ngoãn nghe lời cũng thập phần vừa lòng, nghĩ đến lần này ủy khuất cho nàng nên trong lòng đối với cháu gái này lại càng yêu thương hơn. Bất quá Tiết lão thái thái không biết rằng, điều này đối với Tiết Phong Linh không hề ủy khuất, đối với sự việc này, nàng sớm nghĩ đến, biết rõ Tiết lão thái thái sẽ thiên vị Hạ Anh nên Tiết Phong Linh cũng không ghen tỵ mà ngược lại trong lòng nàng đã tính toán kĩ lưỡng.

Năm nay Tiết Phong Linh vừa bước qua tuổi mười ba, còn hai năm nữa nàng sẽ đến tuổi cập kê, đến lúc đó thì hôn sự của nàng sẽ được quyết định. Với dung mạo và tài năng của bản thân, Tiết Phong Linh cũng tin tưởng bản thân sẽ không lo lắng đến việc có gả ra ngoài được hay không, điều nàng lo lắng là gả cho người nào, làm chính thê hay thiếp thất! Dã tâm nàng không nhỏ, Ngụy đế đã lớn tuổi, Tiết Phong Linh tất nhiên không mong muốn tiến cung làm phi, sự chú ý của nàng hoàn toàn dồn lên người nhi tử của Ngụy đế. Hiện tại tin tức tuy chưa truyền ra nhưng nàng cũng biết Lý Kiều nhất định sẽ là Thái tử phi tương lai, mà muội muội của nàng ta Lý Thiến cũng chiếm vị trí Trắc phi, thân là biểu muội, Tiết Phong Linh cảm thấy nàng vẫn là nên từ bỏ Thái tử mà chuyển mục tiêu sang các vị hoàng tử khác. Tuy nói Thái tử rất có cơ hội sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế nhưng Ngụy đế còn chưa lập trữ quân, những vị hoàng tử khác vẫn còn có cơ hội, mà nàng cũng còn có cơ hội. Cho nên hôm nay Tiết Phong Linh mới viện lý do không biểu diễn, bởi vì nàng cũng không sớm như vậy đã bộc lộ tài năng, dù sao Lý Kiều vẫn còn chưa gả cho Thái tử, nếu nàng biểu diễn mà lọt vào mắt xanh của hắn, khiến hắn muốn lập nàng làm thiếp thì so với chết còn khó coi hơn, vẫn là nên đợi hôn lễ của Thái tử diễn ra, đợi đến đại thọ của Thái hậu cũng không muộn.

Mà Hạ Anh lúc này vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã múa sai ở đâu mà chọc giận Hoàng hậu nương nương?

“Ngươi cũng biết bổn cung đang tức giận?” Từ Hoàng hậu nhếch môi, mắt phượng nheo lại, lộ vẻ lười biếng, bộ dạng nàng tựa như đóa mẫu đơn cao quý, khiến người khác không dám khinh nhờn.

Từ Hoàng hậu trước giờ rất biết cách đối nhân xử thế, tính tình nàng cũng ôn hòa dễ gần nhưng cũng không phải người dễ chọc, ngày thường đối với những sai lầm nhỏ nhặt của người khác đều không đặt vào mắt nhưng hôm nay lại không bỏ qua cho Hạ Anh, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Phi tần phía dưới đối với cách cư xử của Hoàng hậu hôm nay cũng lấy làm lạ, các nàng sống trong cung đã lâu, một số người thì vừa tiến cung cách đây ba năm, bất quá đối với tính tình Hoàng hậu xem như hiểu rõ. Từ Hoàng hậu ngày thường là một bộ dạng ôn nhu hòa nhã nhưng tính tình của nàng ngược lại rất nóng nảy, khi nàng để lộ sự lười biếng tức là cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, tức quá hóa cười mới có bộ dạng như vậy. Trong đầu đám phi tần phía dưới đều lộ một dấu chấm hỏi thật to, không rõ ràng nguyên nhân Hoàng hậu tức giận, dù sao cũng chỉ là một điệu múa, có cần tức giận vậy không?

Môi mỏng của Hương Quý phi không khỏi giương lên, nhìn vẻ mặt hiện tại của Hoàng hậu thì không khỏi nhớ đến chuyện năm đó. Nữ nhi Lý gia trước giờ luôn là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, Từ Hoàng hậu sở dĩ có thể thay thế Lý Nguyệt Chi ngồi lên vị trí Hoàng hậu này thực chất công lao đều là nhờ vào điệu múa Phượng Vũ Cửu Thiên, nếu không luận nhan sắc, với dung nhan sắc nước hương trời của Lý Nguyệt Chi, Từ Hoàng hậu nào có thể so sánh? Phượng Vũ Cửu Thiên - một khúc thành danh, không thể không nói, Từ Hoàng hậu đã bộc lộ hết vẻ đẹp vốn có của nó, nàng tựa như phượng hoàng dang cánh, kinh diễm tứ phương, ngay cả Hương Quý phi thân là địch thủ của nàng ta cũng không khỏi thầm than một tiếng.

Nàng cùng Hoàng hậu tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai, nhờ vậy mà hậu cung mới giữ thế cân bằng nhưng khi nữ nhân đó xuất hiện, thế cân bằng liền nhanh chóng bị phá vỡ. Nàng ta xuất thân không cao, là vũ nương của vũ phường, không rõ vì sao lại có thể gặp gỡ và lọt vào long nhãn của Ngụy đế. Thời gian nàng ta tiến cung không lâu liền từ một Dung hoa nhỏ bé nhảy lên chức vị Quý tần, thậm chí chỉ cách một bước nữa là nàng ta thật sự nằm trong Tứ phi, Ngụy đế còn đặt biệt ban cho nàng ta danh hiệu “Vũ” để khen ngợi cho phương diện vũ kỹ của nàng ta.

Năm đó sinh thần Hoàng hậu, Vũ Quý tần lại biểu diễn một điệu “phong tình diễm vũ” trước mặt Ngụy đế, Hoàng hậu và tất cả cung phi hướng Ngụy đế cầu hoan, điều này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của Hoàng hậu. Nhưng điều khiến Hoàng hậu thật sự tức giận chính là điệu múa của Vũ Quý tần là từ Phượng Vũ Cửu Thiên biên tấu lại, động tác hoàn toàn không khác mấy nhưng lại bộc lộ sự khát vọng của nữ nhân đối với nam nhân. Phượng Vũ Cửu Thiên của Từ Hoàng hậu bộc lộ sự cao quý thanh nhã không thể nghi ngờ của phượng hoàng - vạn điểu chi vương, vậy mà Phượng Vũ Cửu Thiên của Vũ Quý tần mà phong tình diễm vũ, so với vẻ thanh lệ cao quý của Hoàng hậu từ trên người nàng lại bộ lộ ra sự diễm lệ quyến rũ không nói lên lời.

Từ Hoàng hậu vốn rất tự hào về điệu vũ của bản thân nhưng không ngờ nó lại trở thành bàn đạp để nữ nhân đó bước lên con đường sủng phi, không ngoài dự đoán, đêm đó Ngụy đế liền đến cung của nàng ta ngủ qua đêm, đối với Hoàng hậu mà nói, đây chính là sỉ nhục!

Vốn dĩ đối với nữ nhân cùng nàng tranh sủng, Hương Quý phi cũng không mấy bận tâm, dù Ngụy đế sủng hạnh bao nhiêu nữ nhân thì tuyệt đối sẽ không vắng vẻ nàng, nàng vốn định để cho Vũ Quý tần bình an sống qua ngày, ai biết được nữ nhân đó lại không biết điều, cái thai trong bụng nàng mà nàng ta cũng muốn động tay động chân. Hương Quý phi xuất thân danh tướng, tính tình nàng vốn không hề ôn hòa như tên của nàng, mà ngược lại, có thù tất báo! Vũ Quý tần vì muốn tranh sủng, không từ thủ đoạn với thai nhi của bản thân, trên cương vị là mẫu thân, Hương Quý phi nàng cũng tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ta, vì vậy hậu cung mười năm trước mới có một màn Hoàng hậu cùng Quý phi hợp tác, diệt trừ yêu phi.

Sau cái chết của Vũ Quý tần, hậu cung liền khôi phục vị thế cân bằng, ký sự cung đình này vốn dĩ là chuyện chỉ có những người đi trước mới biết được, không ngờ hôm nay lại được xem lại một màn của nữ nhân năm xưa.

“Thân là tiểu thư khuê các mà lại trình diễn một màn phong tình diễm vũ này trước mặt mọi người, ngươi... không cảm thấy xấu hổ sao?”

Mặt Hạ Anh cứng lại, ánh mắt ngơ ngác không rõ, nàng dường như vẫn chưa ý thức được bản thân đã làm ra chuyện kinh thiên động địa thế nào.

“Người đâu, lôi nha đầu này ra ngoài đánh 50 đại bản cho bổn cung!” Nhìn đến vẻ mặt của Hạ Anh, Từ Hoàng hậu lắc đầu phất tay, dù sao cũng chỉ là một nữ hài mới lớn, có mặt tại đây thì cũng thuộc dòng dõi quan lại quý tộc, nếu thật sự lôi nàng ta ra ngoài chém thì chỉ sợ người nhà nàng ta cũng không bỏ qua, còn chưa nói đến những người xung quanh sẽ nhìn nàng với ánh mắt thế nào? Mặc kệ là bị người khác lợi dụng hay thật sự nàng ta muốn hướng nhi tử của nàng cầu hoan thì điều này quả thật đã chọc giận nàng, hình phạt như vậy đối với nàng ta đã là tốt lắm rồi.

Thái hậu bên cạnh nhìn cách làm của Từ Hoàng hậu cũng không hề ngăn cản, chứng tỏ cách làm của nàng thỏa đáng, Thái hậu cũng cảm thấy đồng tình.

“Hoàng hậu nương tha mạng, Hạ Anh sai rồi, cầu người tha mạng...” Đến lúc này Hạ Anh cũng không muốn làm rõ đúng sai nữa, nàng chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ của bản thân, 50 đại bản mà rơi xuống, thân là nữ nhi liễu yếu đào tơ, mạng nàng làm sao có thể giữ được? Cho dù giữ được mạng thì chỉ sợ cuộc sống sau này nàng chỉ có thể nằm trên giường quãng đời còn lại!

Chỉ cần nghĩ thôi Hạ Anh đã thấy sợ rồi!

Từ Hoàng hậu giơ tay ngăn cản, sắc mặt có chút khó coi: “Ngươi gọi Hạ Anh? Là người Hạ gia?” Lúc nãy nàng ta giới thiệu, nàng cũng không hề bận tâm mà lắng nghe, không nghĩ đến nha đầu này lại là người Hạ gia. Họ Hạ ở Đại Ngụy không tính là ít nhưng họ Hạ có thể có mặt trong bữa tiệc lớn của cung đình, thì chỉ có người nhà Hạ gia của Hạ Thái phó.

Hạ Thái phó, người này là đế sư, luận công trạng, luận uy tín, đều có sức ảnh hưởng đến quan trường, nàng vẫn còn muốn mượn sức của Hạ gia để trợ giúp nhi tử bước lên đế vị.

“Là là, tiểu nữ thật sự gọi Hạ Anh, là người Hạ gia...” Không biết vì sao đột nhiên Từ Hoàng hậu lại hỏi như vậy nhưng có thể khiến Hoàng hậu chậm trễ phạt nàng, thì liền tốt.

“Hạ muội muội, nha đầu này chắc không phải cháu gái của muội chứ?” Hương Quý phi im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng.

Hạ phi sửng sốt: “Không có!” Nàng vốn dĩ chỉ muốn xem kịch vui, không nghĩ đến liên lụy đến bản thân, đúng là tai bay vạ gió!

“Không phải người nhà Hạ gia, sao lại mang họ Hạ?” Tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, hiện này lại một màn này, Thái hậu cũng buồn bực lên tiếng.

“Oan uổng cho thần thiếp, thần thiếp thật sự không hề biết nha đầu này.”

Hạ phi một mực phủ định mối quan hệ giữa Hạ gia và Hạ Anh, điều này khiến Từ Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm.

“Người đâu, mang nàng ta ngoài đánh thêm 20 đại bản vì tội ngụy tạo thân phận.” Nếu đã không phải người nhà Thái phó thì nàng cũng không cần kiêng kỵ nữa.

Hộ vệ nghe lệnh, lập tức từ hai bên đi đến lên đài chế ngự Hạ Anh, ý đồ muốn lôi kéo nàng xuống dưới nhưng Hạ Anh một mực giãy dụa, không chịu nghe theo. Dù nàng cố sức thế nào cũng không thể thoát được, hai cánh tay của nam nhân như gọng kèm khóa chặt, sức lực nhỏ bé của nàng làm sao mà có thể phản kháng? Trong lúc giằng co, Hạ Anh ma sát lấy lấy y phục trên người, một miếng ngọc từ thắt lưng nàng rơi ra, tạo một thanh âm vô cùng thanh thúy.

“Loảng xoảng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện