Diệp Linh Vi bị người kéo tay, cả người nàng rơi vào lồng ngực của đối phương, lồng ngực rắn chắc nhưng nàng lại không có cản giác an toàn, tuy không thể nhìn rõ người trước mắt là ai nhưng nàng có thể khẳng định người này chắc chắn là nam tử. Nàng học y, tuy nói là tiểu thư khuê các cửa lớn không bước cửa nhỏ không ra, không được tùy tiện xuất hiện ở nơi đông người nhưng đối với một người đam mê y dược như Diệp Linh Vi thì nàng thường xuyên tìm cách trốn ra khỏi phủ, Diệp gia có một y quán ở trong kinh thành, nàng thường trốn đến nơi đó để học hỏi, tiếp xúc lâu ngày nàng cũng có thể phân biệt được mùi vị ở trên người nam nhân hay nữ nhân, lúc này đây mùi hương của nam tử bao quanh cả người nàng khiến Diệp Linh Vi lần đầy tiên tiếp xúc với nam tử không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, đồng thời cũng bắt đầu giãy giụa.

“Ngươi là ai?! Nam nữ thọ thọ bất tương thân, ngươi mau thả ta ra!” Diệp Linh Vi nghĩ rằng cái ôm đầu tiên sẽ dành cho ý trung nhân của nàng, mặc dù hiện tại nàng còn chưa có nhưng lại bị một nam tử không rõ lai lịch cướp mất, đáy lòng nàng tràn đầy xấu hổ và giận dữ.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, giọng nói khàn khàn của nam tử vang lên, mang theo vài phần bỉ ổi: “Đợi một lát nữa nàng thành người của ta, đến lúc đó bảo ta thả nàng ra cũng chưa muộn!”

“Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó?!” Diệp Linh Vi đưa tay đánh vào ngực đối phương ý đò muốn thoát khỏi giam cầm, nhưng sức lực của nữ tử nào có thể địch lại nam nhân, huống hồ là tiểu thư khuê các chân yếu tay mềm như Diệp Linh Vi, sức lực nàng bỏ ra hoàn toàn không thể làm tổn hại đến đối phương.

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám đụng vào ta, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi...” Tay phải bị đối phương nắm, lực của tay trái lại không thể phát huy được mấy phần, cả người nàng lại dính sát đối phương, Diệp Linh Vi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, nàng không biết đối phương là ai nhưng giọng điệu bỉ ổi đó không giống như nói đùa, nàng phải tìm cách cách rời khỏi nơi này nếu không lát nữa ai biết được trong sạch của bản thân có còn giữ được hay không?!

Nếu là người khác trong trường hợp này sớm đã khóc nháo, bất quá khóc nháo càng khiến cho bản thân mất sức nhiều hơn, nữ tử yểu điệu như nàng vốn chẳng thể nào chống cự được nam nhân khỏe mạnh, nếu nàng lại khóc nháo thì chỉ sợ bản thân tự đưa mình vào miệng cọp. Lúc này Diệp Linh Vi không khỏi nghĩ đến Tiết Phong Lan, Tiết Phong Lan bị tàn phế nhưng nàng ta không có bỏ cuộc, tuy nói nàng ta dựa vào xe lăn mà đi lại được nhưng đó vẫn là một phần sức lực của nàng ta mà không phải của ai khác, nêud nàng ta rơi vào tình trạng như nàng có thể sẽ không thoát khỏi nơi này được, bất quá còn Diệp Linh Vi nàng tay chân vẫn nguyên vẹn, nếu nàng không thể thoát khỏi nơi này thì chẳng khác gì một kẻ tàn phế? Không được, nàng nhất định phải thoát khỏi nơi này.

“Đợi đến khi nàng thuộc về ta, cho dù phụ thân nàng có là Hoàng đế đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau.” Dứt lời đối phương liền cười lên ha hả, tựa hồ như đang cười sự ngây thơ thơ của nàng, giờ phút này nàng đang ở trong lòng hắn, đem phụ thân nàng ra nói thì có ích gì?

Vương Kim đã quyết định đi đến bước này thì sớm đã không sợ hãi, hắn nhờ quan hệ với Lâm Cửu Minh mà trà trộn vào Trường Bình Hầu phủ, bởi vì danh tiếng hắn quá lớn, phần lớn các công tử trong kinh thành đều biết đến hắn, cho nên hắn phải núp ở một nơi ít người, bất quá nghĩ đi nghĩ lại nếu cứ tiếp tục trốn trong góc thì chỉ sợ ngay cả mặt của người trong mộng hắn còn không gặp được huống chi là biến nàng thành người của hắn. Vì vậy Vương Kim trốn ra ngoài, tùy tiện tìm một nha hoàn để giúp đỡ, bởi vì hắn biết nếu để hắn đi tìm Tiết Phong Linh thì kế hoạch khó mà thành công. Có tiền mua tiên cũng được, tuy nói người của Trường Bình Hầu cương nghị chính trực nhưng một số nha hoàn nhỏ bé, đứng trước vạn lượng bạc chỉ sợ cũng khó lòng mà cưỡng nổi, hắn tìm thấy Lục La, chỉ là không ngờ đối phương lại là người của Liên Như Nguyệt, bất quá như vậy thì càng tốt, xác suất thành công sẽ cao hơn. Lúc đầu Lục La bộ dạng lưỡng lự, bởi vì nàng ta sợ hãi khi giúp Vương Kim nếu bị phát hiện sẽ phải trả một cái giá rất đắc, nhưng đứng trước sức mạnh của vạn lượng bạc nàng ta không thể cưỡng lại được mà đồng ý, chỉ cần dẫn dụ một người đến liền có thể lấy được vạn lượng bạc, số bạc này cả đời nàng ta cũng không kiếm được. Nếu lúc đó bị phát hiện thì nàng cứ đổ tội lên người khác, tìm cách trốn đi sống cùng số bạc này, cũng có thể sống hết quãng đời còn lại, cho nên Lục La mới đồng ý giúp đỡ Vương Kim, không ngờ lại bị Tiết Phong Linh phát hiện, vậy nên phải đổi đối tượng sang người khác là Diệp Linh Vi, Vương Kim cũng không biết là người trong mộng của hắn đã bị đánh tráo, cứ nghĩ rằng người trước mặt chính là Tiết Phong Linh nên nhịn không được mà nhào đến.

“Ngươi xuất khẩu cuồng ngôn! Ngươi như vậy là không để vương pháp vào mắt, sẽ bị trừng phạt!” Diệp Linh Vi thấy khẩu khí ngông cuồng của người đối diện, đáy lòng dâng lên tia bất an, lời hắn nói quả thật không sai, giờ phút này nếu không ai cứu nàng thoát khởi nơi này thì cho dù phụ thân của nàng là Hoàng đế đi chăng nữa cũng sẽ phải gả nàng cho hắn, quan trọng nhất vẫn là mặt mũi, đối với Diệp gia cũng như vậy, nếu nàng để mất đi trong sạch thì cho dù là đối phương cường bạo nàng hay là nàng cam tâm tình nguyện ở bên hắn thì phụ thân cũng sẽ gả nàng cho hắn, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, cũng mặc kệ hắn là là người phương nào.

Giờ phút này Diệp Linh Vi cảm thấy thê lương vô cùng, nàng không rõ vì sao nam nhân làm mà người chịu thiệt lại là nữ nhân, nàng từ nhỏ đã được phụ mẫu yêu thương, nhưng nghĩ đến sau này phụ mẫu lại vì mặt mũi của Diệp gia mà gả nàng cho tên nam nhân trước mặt, đáy lòng nàng tràn đầy đắng cay bùi ngùi.

“Vương pháp? Ta chính là vương pháp!” Vương Kim cười ha hả: “Nàng gả cho ta ta nhất định sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, đồng thời cũng sẽ thỏa mãn... nàng.” Bàn tay nam tử không an phận dò xét tấm lưng mềm mại của thiếu nữ, cảm giác thoải mái khiến hắn lấy làm đắc ý, mà Diệp Linh Vi lúc này, cả người nổi lên một tầng da gà, cảm giác ghê tởm không ngừng dâng lên, khiến nàng cảm thấy buồn nôn.

“Ngươi... ngươi vô lại! Vô liêm sỉ!” Thân là tiểu thư khuê các, từ nhỏ nàng đã giáo dục rất tốt, nghe những lời ái muội cảm nam nhân này, đặc biệt là trong tình cảnh bản thân đang bị tính kế, Diệp Linh Vi không những không cảm thấy xiêu lòng mà còn cảm thấy tức giận, nhịn không được mà giẫm thật mạnh lên chân hắn.

“A...” Vương Kim ăn đau liền buông lỏng tay ra, Diệp Linh Vi nhân cơ hội này dùng sức lực bình sinh đến giờ mà đẩy hắn một cái khiến hắn loạng choạng ngã về phía sau, còn nàng thì tránh thoát khỏi người hắn, được giải thoát nàng bèn chạy về phía cửa ý đồ muốn thoát khỏi nơi này, bất quá bởi vì trời tối, trong lúc hoảng loạn mà đụng phải ghế té ngã, tay bị trầy một mảng lớn, nếu là ngày thường Diệp Linh Vi sẽ lo lắng cho vết thương của bản thân nhưng giờ phút này đối với nàng mà nói phải thoát khỏi nơi này mới là cách tốt nhất, vì vậy nàng cố nhịn cơn đau từ vết thương truyền đến mà ngồi dậy, mò đường đến cửa.

“Linh Nhi, nàng quả thật nghịch ngợm, sớm biết như vậy ngay từ lần đầu gặp thì ta đã biến nàng thành của ta rồi, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Vương Kim xoa xoa cái chân bị mỹ nhân giẫm đạp, trong lòng không có tức giận bao nhiêu, dù sao nàng cũng là người trong mộng của hắn, hắn bị nàng giẫm vào cái cũng không tồi, cứ coi như là tình thú của hai người bọn họ.

“Ngươi ăn nói xằng bậy! Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, ngươi đừng có mà vu oan cho ta!” Diệp Linh Vi tức giận nhưng gia giáo của nàng chỉ cho phép nàng nói mấy lời đó, còn những lời thô tục hơn nàng quả thật không thể nói được, giờ phút này nàng cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, cuộc sống của nàng trước giờ chỉ xoay quanh dược liệu, một số bằng hữu thân thiết khác của nàng cũng là nữ nhân, ngay cả với nam tử nàng còn chưa từng tiếp xúc quá ba câu, nàng cùng hắn rõ ràng là không quen biết vì sao hắn lại muốn ra tay với nàng, còn nha hoàn lúc nãy đưa nàng đến đây cũng không biết vì sao lại muốn lừa nàng, hiện tại trong tình cảnh thế này, Diệp Linh Vi chỉ muốn khóc lớn lên nhưng nàng biết, nếu ngày hôm nay nàng không trốn khỏi được nơi này thì thứ chờ đợi nàng chính là cái chết.

Trong sạch mất đi, mặt mũi mất sạch, thanh danh hao tổn, nếu vì vậy mà ép nàng phải gả cho kẻ cường bạo nàng thì nàng thà rằng lấy cái chết chứng minh trong sạch cho bản thân.

“Linh Nhi, nàng đang nói gì vậy, ngày đó nàng ở Hồng Tụ Lâu đàn một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, đó là khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã quên rồi sao?” Trong bóng tối thị lực của hắn có hạn, huống hồ lúc này Diệp Linh Vi lại đang ngồi, hắn đang đứng tất nhiên là không nhìn thấy nàng, lại nghe nàng nói những lời như vậy, đáy lòng tránh không khỏi buồn bực.

“Có phải là vì phụ mẫu nàng nên nàng mới giả vờ không biết ta không? Ta biết phụ mẫu nàng không thích ta, ngày đó ta đến cầu thân là có chút đường đột nhưng nàng...” Nghĩ đến việc hắn thường xuyên tặng hoa cùng với lễ vật cho nàng, nàng cũng không có từ chối mà nhận hết, nếu không phải có ý gì với hắn thì sau nàng lại đồng ý nhận hoa của hắn chứ?! Ngày đó nàng cùng hắn nói bọn họ không có duyên, một người như hắn vốn dĩ không thể trở thành con rể lí tưởng trong lòng phụ mẫu nàng, nếu hắn có được một chút thành tựu thì có lẽ có thể thay đổi suy nghĩ của phụ mẫu nàng, nàng muốn hắn chú tâm vào sự nghiệp nhưng thiếu niên chí khí, đáy lòng rung động trước mỹ nhân khó mà thay đổi, cho nên Vương Kim cảm thấy hắn chiếm được nàng rồi thì phấn đấu sau cũng được.

“Ngươi ăn nói bậy bạ! Ta không có đến Hồng Tụ Lâu đánh đàn gì đó, càng không có nhận thức ngươi, huống hồ chuyện ngươi đến cửa cầu thân ta là không thể nào!” Diệp Linh Vi nghe hắn nói vậy liền nhịn không được mà phản bác, quá hoang đường, quá vô lí, nam nhân này chắc chắn là đang nói bậy! Nàng tuy thường xuyên trốn ra khỏi phủ nhưng địa điểm nàng đến ngoài trừ y quán của Diệp gia thì chỉ có mấy nhà thuốc lân cận, Hồng Tụ Lâu gì đó nàng chưa từng nghe qua, cũng chưa bước vào, chứ đừng nói là ở nơi đó đánh đàn, huống hồ còn nhận thức hắn. Diệp Linh Vi từ nhỏ chỉ có hứng thú với dược liệu, chữa bệnh cứu người là nghề nghiệp mà nàng đã lựa chọn, ước mơ sau này của nàng chính là trở thành thần y, cho nên cầm kì thi họa gì đó nàng không hề có hứng thú, thêu thùa may vá nàng lại càng không, phụ mẫu vốn sủng ái nàng cho nàng cũng tùy ý nàng, cho nên nàng thật sự là kẻ mù cầm kì thi họa. Tuy phụ mẫu nàng muốn tìm cho nàng một mối lương duyên tốt nhưng vẫn luôn tôn trọng ý kiến của nàng, nếu nàng không thích cũng sẽ không cưỡng ép, huống hồ nàng còn chưa đến tuổi cập kê, làm sao có người đến cửa cầu thân cơ chứ?!

Diệp Linh Vi oan ức vô cùng, trong lòng thầm mắng tên nam nhân này đúng là xấu xa, cho người lừa nàng đến đây còn có ý đồ đồi bại với nàng, hiện tại còn nói những lời sỉ nhục thanh danh của nàng, quả nhiên là muốn ép nàng chết đây mà!

Kiếp trước nàng có thù với hắn hay sao chứ?

Nàng đưa tay lục lọi y phục trên người, trước đó nàng có chế ra một vài loại mê dược, hiệu quả tuy không tốt lắm nhưng cũng là thành quả mà nàng đạt được, cho nên nàng thường xuyên mang theo bên người nhưng lục hoài không thấy, lúc này nàng mới nhớ lại, bởi vì hôm nay là sinh thần của Liên Như Nguyệt, mang theo những thứ này bên người không được tốt lắm, với lại tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt được tổ chức lớn như vậy, người đến thân phận quyền quý, hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt, bởi vì quá ỷ lại cho nên Diệp Linh Vi mới cảm thấy ở nơi này an toàn, ai biết được lại có người muốn tính kế nàng?!

“Linh Nhi, chẳng lẽ nàng đã quên hết chuyện của hai ta sao chứ? Chúng ta từng thề non hẹn biển, nàng nói nàng ái mộ ta, nhưng vì gia đình ngăn cấm...” Vương Kim thường ngày tuy ăn chơi trác táng nhưng vẫn có chút đầu óc, giờ phút này hắn và Diệp Linh Vi bị nhốt ở nơi này, nếu lập tức nhào đến nàng sẽ nảy sinh sợ hãi, để lại bóng ma tâm lí, sau này dù có gả cho hắn thì cuộc sống của hai người chưa chắc đã tốt đẹp, hắn yêu nàng nhiều như thế, không nỡ cùng nàng tranh cãi cho nên hắn đành phải ăn nói nhỏ nhẹ, nữ nhân vốn mềm lòng, chỉ cần hắn dỗ được nàng, còn sợ nàng không thuộc về hắn hay sao chứ?

“Ngươi im miệng! Ngươi nói năng bậy bạ, ta cùng ngươi vốn dĩ không quen không biết, ngươi đừng có mùa vu khống!” Diệp Linh Vi tức giận đứng dậy đập bàn, nàng không biết hành động hiện tại có bao nhiêu ngu ngốc, trong bóng tối không thể nhìn thấy, hầu hết mọi người thường sẽ dựa vào thính giác để nghe thấy, cho nên giờ phút này Diệp Linh Vi đang tự bán đứng bản thân cho quân địch, bất quá nàng vẫn ngây thơ không hề hay biết.

“Cho dù hôm nay ta chết ở đây cũng không muốn nghe những lời nhục nhã đó của ngươi, ngươi... a ngươi làm gì? Bỏ ta ra... vô lại...” Đối với nữ nhân mà nói, trên đời quan nhất vẫn là thanh danh của bản thân, nàng cùng hắn vốn dĩ không quen biết, vậy mà hắn lại nói những lời đó nhục nhã nàng, nếu lọt vào tai người có ý, nàng còn muốn sống nữa sao? Mặc dù điều kiện tiên quyết là phải thoát khỏi quỷ quái nơi này trước.

“Ngươi muốn làm gì? Không được chạm vào ta! Bỏ ta ra... bỏ ta ra...” Trong bóng tối một cánh tay bị lôi kéo, Diệp Linh Vi sợ hãi không ngừng giãy giụa, tay nàng túm lấy một góc bàn, bàn tay sờ soạn lên trên bàn, cầm đại một vật gì đó đập vào người phía sau.

“Á!” Máu tươi chảy xuống, Vương Kim cảm thấy đầu đau vô cùng, hắn đưa tay sờ trán, cảm thấy ướt át, cơn tức giận từ đáy lòng đột nhiên bùng nổ, trong mắt lóe lên ngọn lửa khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Diệp Linh Vi nhân lúc Vương Kim bị đánh đã lập tức chạy về phía cửa, tay nàng không ngừng đập cửa, chân cũng đá cửa, bất quá cửa đã bị khóa ở bên ngoài, một chút sức lực nhỏ nhoi của nàng vốn không thể công phá được cánh cử, cho nên miệng nàng không ngừng kêu cứu.

“Có ai không? Thả ta ra!!!”

“Tiện nhân! Ngươi dám đánh ta!” Tình yêu lúc này đã hóa thành cơn giận dữ, nói gì thì nói ở Vương gia Vương Kim vẫn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn đánh người khác chứ chưa bao giờ có người dám đánh hắn, đặc biệt là nữ nhân, cho dù trước mắt là nữ nhân hắn yêu nhưng sỉ nhục hôm nay hắn không thể quên được.

“Đợi một lát nữa ngươi sẽ cầu xin ta muốn người, tiện nhân dám đánh ta!”

“Bỏ tay ra... vô lại...”

“A, đau...” Trong lúc giằng co, Vương Kim dùng sức kéo Diệp Linh Vi, Diệp Linh Vi phản kháng, sau đó cả thân thể đều đập vào bên cạnh cửa, đầu nàng chảy một ít máu, bời vì bị chấn động mà đầu óc nàng lúc này vó chút không tỉnh toán, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam tử đang đến gần, đáy mắt nàng hiện lên tia tuyệt vọng.

Chẳng lẽ ngày hôm nay cuộc đời của Diệp Linh Vi nàng phải kết thúc tại đây sao?

“Rầm!” Lúc này cánh cửa đột nhiên bật ra, đập vào người Vương Kim khiến hắn ngã lăn ra đất, Diệp Linh Vi nghe thấy tiếng động hơi nhướng mi mắt, nhìn thấy Vương Kim té ngã mà cánh cửa vốn đã khóa hiện tại đã mở ra, nàng lấy lại tinh thần, mặc kệ đầu đang choáng váng mà chạy về phía cửa, lúc này đây trong lòng nàng lại dâng lên một tia hi vọng.

“Linh Vi, ngươi không sao chứ?” Tiết Phong Lan nhìn thấy Diệp Linh Vi chạy ra, đầu tóc bù xù, y phục hỗn loạn, bộ dạng vô cùng chật vật, hơn nữa còn bị thương liền có chút lo lắng, bất quá cẩn thận nhìn lại ngoại trừ ngoại thương thì không có bộ dạng gì là bị xâm hại, đáy lòng thoáng yên tâm.

Giọng nói này...

Diệp Linh Vi ngẩng đầu, bên trong phòng tối tăm một mảnh nàng không thể nhìn thấy được gì, bất quá ra ngoài có ánh trăng chiếu sáng, nàng có thể nhìn đến gương mặt của đối phương, đáy mắt không khỏi sửng sốt.

“Ngươi... Phong Lan...” Giọng nói Diệp Linh Vi có phần run rẩy, tựa hồ là bị dọa sợ chưa kịp bình tĩnh lại.

“Ngươi trước bình tĩnh.” Tiết Phong Lan đẩy xe lăn đến bên cạnh Diệp Linh Vi, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, tựa hồ như đang muốn trấn an nàng.

“Là kẻ nào phá đám lão tử?!” Vương Kim lúc này đã ngồi dậy, nhìn đến Tiết Phong Lan đang ngồi trên xe lăn đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhìn thấy dung mạo đối phương thì không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Linh Nhi...” Tại sao lại như vậy? Nữ tử trước mắt này vó dung mạo giống hệt như Linh Nhi của hắn, bất quá Linh Nhi của hắn không thể nào ngồi xe lăn được.

Thân hình Diệp Linh Vi thoáng run rẩy, hai chữ “Linh Nhi” này sớm đã ăn sâu vào tiềm thức của nàng, khiến nàng bị ám ảnh, nàng không biết nữ tử gọi Linh Nhi này là ai, bất quá cũng bởi vì người này mà nàng mới bị lừa đến nơi này, suýt nữa mất đi trong sạch của bản thân, đáy lòng thoáng xuất hiện tia oán hận với một nữ tử chưa từng gặp mặt.

“Như Sương, nhớ giữ mạng lại.” Nhìn đến Vương Kim, đáy mắt Tiết Phong Lan thoáng hiện tia chán ghét.

“Vâng.” Nhận lệnh của Tiết Phong Lan  Như Sương lí giải thành chỉ cần giữ mạng là được, còn ra tay thế nào thì không cần biết, đối với loại người đê tiện như Vương Kim, cần phải phế hắn để hắn khỏi ra đường làm bậy.

“Á... ngươi làm gì...”

“Đau... đừng đánh chỗ đó...”

“Tiện nhân, ngươi... dừng tay... á...”

“Đau quá... đừng đánh nữa...”

Trong phòng truyền ra tiếng va chạm kịch liệt, bàn ghế bị sập, ngã lăn ra đất, Vương Kim thì đang nằm trong đống hỗn độn ấy, Như Sương ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn mặc kệ thân phận của đối phương ra sao, Diệp Linh Vi nhìn thấy cảnh này có chút hơi sợ bất quá nghĩ lại, kẻ đang nằm trong đó là kẻ muốn gây bất lợi cho nàng, tâm tình Diệp Linh Vi thoáng chìm xuống, đối với những loại người này ra tay càng tàn nhẫn thì càng tốt.

“Phong Lan sao ngươi lại ở đây?” Tâm tình Diệp Linh Vi lúc này đã bình tĩnh đôi chút, nhìn dung nhan người trước mắt không khỏi đặt ra nghi vấn.

“Ngươi không sao chứ?” Tiết Phong Lan không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ân, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”

“Như vậy thì tốt.”

“Ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Không phải Diệp Linh Vi muốn nghi ngờ Tiết Phong Lan, chỉ là sau khi bị tính kế nàng hiện tại đối với bất kì người nào cũng đều có thái độ đề phòng, ai biết được liệu đối phương có ý đồ gì với nàng hay không? Huống hồ giữa nàng và Tiết Phong Lan chỉ mới nhận thức, còn chưa quá quen thuộc với nhau, người tốt người xấu không thể chỉ gặp qua một lần là phân biệt được.

Nhận thấy thái độ của đối phương có chút không đúng, Tiết Phong Lan cũng thành thật trả lời: “Lúc nãy ta cùng Như Sương nói chuyện xong bèn ra ngoài tìm ngươi nhưng không gặp, lúc này một nha hoàn đến tìm ta, bảo là ngươi đang ta ở hoa viên.”

“Nha hoàn? Hoa viên?” Diệp Linh Vi hơi kinh ngạc: “Nha hoàn đó tên gọi là gì?” Nàng có cho người đi chuyển lời với Tiết Phong Lan, chỉ là nàng không có hẹn đối phương đến hoa viên gặp mặt.

“Nàng gọi Xảo Xảo... ngươi làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Diệp Linh Vi có chút khó coi, Tiết Phong Lan quan tâm hỏi.

“Không có, ngươi nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ta có được không?” Diệp Linh Vi thần sắc tái nhợt, nàng vừa mới thoát khỏi Vương Kim vốn dĩ là đang muốn giải tỏa uất ức mà bản thân phải chịu, chỉ là sau khi nghe những lời này của Tiết Phong Lan Diệp Linh Vi tự nói với mình phải cố gắng, kiên trì làm sáng tỏ mọi chuyện, nàng hiện tại không thể gục ngã được.

Nàng cẩn thận phân tích vấn đề, nha hoàn gọi Xảo Xảo đó là người trong viện của Trường Bình Hầu phu nhân, đó là người mà nàng nhờ đi chuyển lời với Tiết Phong Lan, chỉ là... nghe đối phương nói như vậy đáy lòng nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nha hoàn này mượn danh nghĩa của nàng để đưa Tiết Phong Lan đến hoa viên, trong khi lúc này nàng lại bị nhốt ở nơi này, những chuyện này liệu có liên quan với nhau không?!

“Bởi vì ta và ngươi vừa mới gặp nhau ở hoa viên cho nên ta cảm thấy lời nói của Xảo Xảo có vấn đề, nàng nói ngươi cùng Diệp phu nhân đang ở đại sảnh, cho nên ta cùng Như Sương đến đại sảnh tìm nhưng đại sảnh khi đó có hộ vệ vây kín, không thể đi vào.” Tiết Phong Lan thật sâu nhìn Diệp Linh Vi rồi tiếp lời: “Không tìm thấy ngươi ta cảm thấy có chút lo lắng nên bèn cùng Như Sương tách ra để tìm ngươi...”

“Ta... ta quả thật có nhờ một nha hoàn Xảo Xảo đến chuyển lời với ngươi, bất quá ta không có hẹn ngươi ở hoa viên, khi đó ta và mẫu thân cũng không có ở đại sảnh...”

“Như vậy... như vậy là nàng ta nói dối?” Tiết Phong Lan sửng sốt, ánh mắt đều lộ vẻ không thể tin được: “Nhưng mà vì sao nàng ta lại nói dối?”

“Ta không biết.” Diệp Linh Vi lắc đầu, như nhớ đến gì đó không khỏi kéo tay Tiết Phong Lan, thần sắc lộ vẻ nóng nảy: “Thế ngươi có đến hoa viên không?”

“Ta... vốn dĩ là không đi, chỉ là ta không có tìm thấy ngươi nên cùng Như Sương chia nhau ra đi tìm, bởi vì lo lắng có thể lời của Xảo Xảo là thật nên ta đi theo lối mòn đến hoa viên, giữa đường thì gặp một nha hoàn khác, nàng ta muốn đưa ta đến hoa viên nhưng ta thấy thái độ của nàng ta rất lạ cho nên không đồng ý đi cùng, không ngờ nàng ta đá vào xe lăn khiến ta té ngã...”

“Cái gì? Vậy ngươi có làm sao không?” Tiết Phong Lan đi đứng bất tiện, lại bởi vì nàng nên mới cùng Như Sương tách ra, nếu đối phương có mệnh hệ gì nàng quả thật là không có mặt mũi nào nhìn mặt người Tiết gia.

“Không sao, chỉ là váy bị dơ một  chút, nàng ta đẩy ngã ra xong liền rời đi rồi.” Thấy Diệp Linh Vi sốt ruột như vậy, Tiết Phong Lan cầm tay nàng an ủi: “Ngược lại là ngươi, ngươi... hắn có làm gì ngươi không?”

“Không, không sao cả...” Diệp Linh Vi lắc đầu: “Hắn còn chưa kịp chạm vào ta thì ngươi đã đến rồi, nếu ngươi không đến ta thật sự... thật sự không biết phải làm sao cả...” Diệp Linh Vi dù soa cũng chỉ là một nữ hài mới lớn, lần đầu tiên gặp loại sự tình này nàng có thể kiên trì không khóc đến hiện tại là đã tốt lắm rồi, cho nên giờ phút này Diệp Linh Vi cực kì yếu đuối, đối với nàng mà nói Tiết Phong Lan chẳng khác nào cây cọc giữa biển, giúp nàng thoát khỏi cơn sóng dữ.

“Không sao, không sao rồi, ta đi tìm ngươi, tìm đến nơi này, nghe thấy tiếng động nên mới cho Như Sương phá cửa...”

Diệp Linh Vy trầm mặc, cảm thấy có gì đó không ổn xảy ra giữa hai người bọn họ, nàng bên này gặp nạn Tiết Phong Lan cũng đồng thời cũng bị lừa đến hoa viên với danh nghĩa của nàng, mặc dù hiện tại Tiết Phong Lan không có việc gì nhưng nàng cảm thấy trong chuyện này nó có gì đó liên kết với nhau, chẳng lẽ các nàng cùng nhau bị người tính kế?

“Ngươi có biết người khiến ngươi té ngã là ai không?”

“Nàng ta mặc y phục của Trường Bình Hầu phủ, gương mặt cũng rất bình thường không có gì, nếu nói đến nổi bật thì chính là trên đầu nàng ta có cài một chiếc trâm rất quý giá.”

“Trâm? Trâm gì?”

“Hình như... là hồng ngọc?” Một nha hoàn trên đầu cài trâm hồng ngọc, sợ là khiến người khác gặp qua một lần liền không thể quên được.

“Là nàng! Nàng là người lừa ta đến đây!”

“Thật sự?” Tiết Phong Lan tỏ vẻ kinh ngạc.

“Người khiến ngươi té ngã và nha hoàn lừa ta đến đây là cùng một người, xem ra...” Sắc mặt Diệp Linh Vi ngày càng nghiêm trọng, mấy từ cuối cùng cũng không có mở miệng nói ra, bất quá Tiết Phong Lan cũng hiểu rõ điều này.

“Chúng ta cùng nhau bị tính kế?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện