“Lục La!” Liên Như Nguyệt là người lấy lại tinh thần đầu tiên, mặc dù nàng cũng bị hành động của Tiết Phong Lan làm cho kinh ngạc nhưng những chuyện thế này không phải nàng chưa từng làm, các tiểu thư khuê các có tâm tình bất định như nàng, ngày thường ra tay với nha hoàn cũng không có kiêng kỵ gì, vô tình làm đối phương bị thương cũng không phải là chuyện gì to tát, huống hồ là Tiết Phong Lan lại gặp phải một kẻ dám lừa gạt nàng, trong lúc tức giận nhưng thân mang tật nguyền tất nhiên là không đánh lại đối phương chỉ có thể dùng trâm làm đối phương bị thương, nếu đổi lại là nàng chỉ sợ giờ phút này Lục La đã nằm trên giường thôi thóp, cho nên đối với hành động được xem như là “tàn nhẫn” của Tiết Phong Lan, Liên Như Nguyệt một chút cũng không bị dọa sợ.

“Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi đã làm ra chuyện gì rồi hả?” Nàng vốn là người tâm cao khí ngạo, trong mắt nàng không thể chứa một hạt bụi, đối với nha hoàn cũng yêu cầu khắc khe, vậy mà Lục La lại dám ở sau lưng nàng không biết đã làm ra chuyện gì thì ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, hiện tại ở trước mặt mọi người Lục La khiến nàng mất hết mặt mũi, nàng làm sao có thể đứng một bên nhìn? “Tiểu thư, chuyện này... chuyện này không có liên quan đến nô tì... thật sự...” Lục La khóc nức nở, thấy Liên Như Nguyệt nhìn nàng với ánh mắt lạnh lẽo đáy lòng Lục La cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dạng không sợ chết mà tiếp tục nói bản thân vô tội.

“Không liên quan đến ngươi? Ngươi còn muốn nói dối!” Lời của Xảo Xảo có thể nàng sẽ không tin, dù sao cũng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, lời của đối phương cũng đâu có quan trọng gì, tâm trạng ngươi tốt thì muốn cho nàng đúng, tâm trạng ngươi không tốt thì lời nói của nàng là sự thật thì ngươi cũng sẽ cho nàng sai, phận làm nha hoàn vốn dĩ không có tư cách lên tiếng, nhưng Tiết Phong Lan và Diệp Linh Vi thì khác, hai người bọn họ thân là tiểu thư khuê các, lại là nạn nhân trong chuyện này, so với người khác lời nói sẽ có phần đáng tin hơn, huống hồ cả hai người bọn họ đều nhận ra Lục La, thậm chí Tiết Phong Lan còn đưa ra bằng chứng chứng minh nàng và Lục La đã gặp mặt, Liên Như Nguyệt cũng không phải người ngu ngốc, lúc này nàng cũng hiểu rõ ánh mắt lúc nãy Diệp Linh Vi nhìn nàng là có ý gì.

Thân phận của Lục La chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, cho dù cho đối phương mười lá gan thì đối phương cũng không dám tính kế hai vị tiểu thư nhà Tiết - Diệp, cho nên trong chuyện này tất cả mọi người đều nhận định là có người đứng sau sai khiến, mà người mà bọn họ nghi ngờ không ai khác là nàng!

Lục La là nha hoàn thiếp thân của nàng, ngoại trừ nàng ra thì không có bất kì ai có thể ra lệnh cho đối phương, bởi vì nàng từng tuyên bố rằng người của nàng chỉ được nghe lệnh của nàng, khi đó các thiên kim tiểu thư quý tộc đều có mặt, ai cũng có thể chứng minh Lục La chỉ nghe lời Liên Như Nguyệt, cho nên mọi người nghi ngờ nàng là không sai. Mặc dù không rõ Tiết Phong Lan và Diệp Linh Vi đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc nãy nghe Diệp Linh Vi nói đến “danh dự của nàng” thì Liên Như Nguyệt cũng biết chuyện này không chỉ đơn thuần là lừa gạt như Xảo Xảo nói, nếu không Tiết Phong Lan cũng sẽ không phản ứng thái quá đến nổi lấy trâm đâm vào tay Lục La, mà Diệp Linh Vi cũng không đem danh dự ra làm trò đùa.

Hay! Hay cho một ván cờ đã được sắp xếp sẵn! Hay cho một âm mưu quỷ kế một mũi tên bắn trúng ba nhà Liên - Tiết - Diệp!

Mục đích của kẻ chủ mưu không chỉ làm tổn hại danh dự của Tiết Phong Lan và Diệp Linh Vi, mà còn muốn kéo nàng vào chuyện này, để rồi khiến cho ba nhà Liên - Tiết - Diệp đối đầu với nhau!

Ai mà không biết quan hệ giữa Liên gia và Tiết gia tốt thế nào, hơn nữa còn có quan hệ bà con xa, chuyện Trường Bình Hầu phu nhân xem trọng tiểu thư nhà Tiết gia, muốn đối phương làm con dâu cũng không phải nói suông, mà Diệp gia trước giờ luôn phụ trách bệnh tình của Trường Bình Hầu phu nhân, đối với Liên phủ mà nói cũng là có ơn, huống hồ hiện tại Diệp Thái y còn đang phụ trách chữa trị đôi chân của Tiết Phong Lan, quan hệ giữa ba nhà một lời khó mà nói rõ được.

Hảo, hảo, hảo! Trong lòng Liên Như Nguyệt thầm nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, tốt nhất đừng để nàng bắt được kẻ chủ mưu phía sau, nếu không nàng tuyệt sẽ không buông tha cho đối phương!

“Lục La, ta là chủ tử của ngươi, ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì, tốt nhất là ngươi nên khai ra ai đã sai khiến ngươi làm như vậy, thủ đoạn của ta... ngươi cũng biết rồi đó!” Gương mặt xinh đẹp của Liên Như Nguyệt âm trầm đi thấy rõ, hôm nay là bữa tiệc sinh thần của nàng lại xảy ra chuyện động trời như vậy, mà bản thân nàng cũng bị kéo xuống nước, Liên Như Nguyệt làm sao có thể đứng yên nhìn bản thân bị người khác vu oan?!

Liên Như Nguyệt có tiếng là không dễ chọc, chuyện này cũng không phải nói suông cho có, thủ đoạn của nàng, ngoại trừ những người từng bị nàng chỉnh thì những người khác đều không rõ ràng lắm nhưng thân là nha hoàn thiếp thân, Lục La sao lại không rõ?

“Tiểu thư, nô tì...” Lục La cắn môi, hiện tại mọi bằng chứng đều nhắm vào nàng, nếu nàng nhận tội và khai ra người ở phía sau thì thứ đợi nàng không chỉ là cơn giận của ba nhà Liên - Tiết - Diệp mà còn có Vương gia và người kia nữa. Tuy nói là Vương Kim sai khiến nàng làm chuyện này nhưng nếu nàng thật sự khai ra đối phương thì Vương gia bên kia chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện nhi tử nhà bọn họ làm ra chuyện này, sau đó bọn họ vì muốn giữ thể diện mà đổ mọi thứ lên đầu một nha hoàn như nàng, nàng thân là nha hoàn, nàng làm sao có thể chống đối với Vương gia, cho dù đối phương là loại nhà mới nổi cũng có thể đè bẹp nàng.

“Tiểu thư, nô tì vô tội!” Lục La kiên quyết không khai ra sự thật, trong lòng nàng âm thầm an ủi bản thân, nàng dù sao cũng là nha hoàn của Liên Như Nguyệt, cho dù nàng làm sai gì đi nữa thì Liên Như Nguyệt cũng sẽ không để người khác trị tội nàng như vậy, muốn trị tội thì cũng là đối phương đích thân trị tội, huống hồ chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, dựa vào năng lực của Trường Bình Hầu phủ muốn ép chuyện này xuống không phải là không được, vì sao nàng còn muốn nhận tội?

Nếu Liên Như Nguyệt biết suy nghĩ này của Lục La nhất định sẽ cười nhạo đối phương, thân là nữ nhân tâm tư Liên Như Nguyệt cũng rất linh động, ngay từ khi bắt gặp ánh mắt phức tạp khó nói thành lời kia của Diệp Linh Vi thì nàng đã biết có chuyện, mà Trường Bình Hầu phu nhân sở dĩ ngay lập tức kết tội Lục La là bởi vì không muốn liên lụy đến nàng, tuy nói nơi này này là Trường Bình Hầu phủ, Lục La là người của nàng, một câu nói của nàng cũng có thể ép chết đối phương, đồng thời Trường Bình Hầu phu nhân cũng có năng lực đem chuyện này chôn vùi nhưng Liên Như Nguyệt không muốn như vậy, nàng muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện, nàng không thích Diệp Linh Vi nhìn nàng với một ánh mắt như thế, còn có Tiết Phong Lan và những người khác cũng vậy.

Bản thân nàng trong sạch, vì sao nàng phải ủy khuất hứng chịu những ánh mắt đó?

“Ngươi vô tội? Chỉ sợ người vô tội phải là ta mới đúng.” Liên Như Nguyệt tức đến đỏ mắt nhưng lại không thể làm gì được Lục La nên chỉ có cắn răng mở miệng: “Ta hoàn toàn không biết ngươi ở sau lưng ta làm ra sự tình này, hiện tại mọi bằng chứng đều nhắm đến ngươi, mà ta lại là chủ tử của ngươi, ngươi nói rốt cuộc ai mới là người vô tội?!”

“Nguyệt Nhi, ngươi nói... chuyện này không liên quan đến ngươi?” Trường Bình Hầu phu nhân nghe nữ nhi nói thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bị cảm xúc vui mừng thay thế, nàng vốn là đang lo lắng nữ nhi bị kéo vào chuyện này, mà nàng thân là mẫu thân tất nhiên không thể đứng nhìn nữ nhi bị buộc tội nhưng hiện tại chính tai nghe nữ nhi phủ nhận quan hệ với sự việc này nàng tất nhiên là người vui vẻ hơn ai hết.

“Mẫu thân, nữ nhi tất nhiên là không liên quan đến chuyện này.” Thấy Trường Bình Hầu phu nhân như vậy Liên Như Nguyệt liền biết ngay từ đối phương đã nghi ngờ nàng, mà không chỉ có Trường Bình Hầu phu nhân mà tất cả mọi người ở đây đều nghi ngờ nàng, nàng tuy tức giận nhưng chỉ có thể kìm nén, dù sao tất cả mọi bằng chứng đều nhắm về Lục La, nàng thân là chủ tử của tử của Lục La tránh không khỏi bị đối phương liên lụy.

“Nữ nhi cũng không biết Lục La ở sau lưng con lại làm ra chuyện như vậy!” Trong giọng nói của Liên Như Nguyệt còn ẩn nhẫn tia tức giận: “Rốt cuộc vẫn là nữ nhi ngày thường quá xem trọng nàng, cho nên nàng mới dám làm càn như vậy!”

“Được rồi đừng tức giận...” Thấy nữ nhi như vậy tức giận không nhẹ, Trường Bình Hầu phu nhân cũng đã tin tưởng lời của nàng, đáy lòng thoáng thở phào một hơi, chuyện này chỉ cần đợi Lục La khai ra kẻ chủ mưu ở phía sau thì mọi chuyện liền có thể kết thúc tốt đẹp.

“Nếu nàng đã không chịu khai ra, vậy thì dùng hình đi.” Lời nói của Trường Bình Hầu phu nhân đầy sắc bén, lại vô cùng nghiêm túc, tựa hồ như không giống là đang nói đùa, mọi người nghe vậy hơi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút kinh sợ.

Dùng hình là một cụm từ trong Hình bộ, chỉ dành cho những kẻ phạm tội nặng nề như giết người, cướp của, phóng hỏa... ở trong các phủ cũng có cụm từ này, chỉ là rất ít dùng đến, nếu nha hoàn hay gã sai vặt làm sai thì sẽ bị phạt, nhẹ thì khấu trừ lương bổng, nặng thì là đánh vài chục đại bản, chỉ là chưa từng nghe thấy nha hoàn hay gã sai vặt nào phải chịu hình phạt từ hình cụ cả, bởi vì mọi người đều cảm thấy những công cụ dùng hình này quá tàn nhẫn nên không có ai dám dùng, hơn nữa một khi dùng đến... nếu không phải mất mạng thì cũng chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.

Diệp phu nhân hơi nhíu mày nhưng cũng không có lên tiếng phản đối, sau khi biết chuyện này không có liên quan đến Liên Như Nguyệt nàng cũng yên tâm một chút, quan hệ giữa hai nhà Liên - Diệp cũng tính là giao hảo, nàng cũng không muốn vì chuyện của nữ nhi mà đối đầu với Liên gia, dù sao ở Đại Ngụy Liên gia cũng là một gia tộc có tiếng, có quyền hành trong triều, Diệp gia các nàng cũng không có khả năng chống lại Liên gia, đến lúc đó tiền mất tật mang thì chỉ có thể khóc thương cho nữ nhi mệnh khổ.

Diệp Linh Vi sớm đã biết chuyện Tiết Phong Lan đâm Lục La cho nên khi đối phương lấy ra chiếc trâm dính máu nàng cũng không có bị dọa, theo nàng thấy thì Tiết Phong Lan cũng chỉ là muốn phòng vệ nên mới ra tay mà thôi, không phải giống như suy nghĩ của mọi người là nói đối phương tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạc, cũng bởi vì bản thân nàng không có lòng phòng bị cho nên mới bị Lục La liền đến đây, nếu nàng giống như Tiết Phong Lan, dám ra tay với Lục La thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Khi thấy Liên Như Nguyệt lên tiếng phủ nhận chuyện này, nàng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là nghi ngờ, đối với Liên Như Nguyệt nàng vẫn là không có chút tin tưởng, nhưng nghĩ lại những tin đồn về tính tình của đối phương, lại nghĩ đến bữa tiệc khi nãy hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ, nhất thời lòng nghi ngờ cũng giảm đi một chút. Nghe nói Liên Như Nguyệt là người tâm cao khí ngạo, bên cạnh nàng chỉ có nha hoàn đắc lực nhất là Lục La, hiện tại Lục La lại ở sau lưng nàng làm ra sự tình như vậy, đoán chừng là nàng tức giận không nhẹ, cho nên lúc này Diệp Linh Vi im lặng lắng nghe đối phương chất vấn Lục La, trong lòng nàng cũng là mong Liên Như Nguyệt không dính dáng đến chuyện này.

“Dùng hình... có phải quá tàn nhẫn hay không?” Nguyệt Viên Viên là người ngây thơ nhất trong đám người, lúc này nghe thấy Trường Bình Hầu phu nhân muốn dùng hình Lục La, trong đầu nàng không khỏi hiện lên những hình ảnh máu me, có chút sợ hãi mở miệng.

Hạ Nguyệt Lam thần sắc không đổi kéo tay khuê mật, ý bảo đối phương đừng lên tiếng, Lục La là người của Trường Bình Hầu phủ, Trường Bình Hầu phu nhân muốn xử phạt Lục La thế nào các nàng không có tư cách lên tiếng, huống hồ ở nơi này... mọi người đều chỉ muốn tìm ra thủ phạm ở phía sau, một cái tiện mệnh của Lục La, làm sao có thể so sánh với thân kim chi ngọc diệp như Diệp Linh Vi?

Vương lão gia và Vương phu nhân ở trong phòng ôm nhi tử số khổ bị đánh đến ngất xỉu là Vương Kim, lắng nghe cuộc đối thoại của mấy người nãy giờ cũng rút ra được vấn đề, nha hoàn mà Trường Bình Hầu phu nhân muốn dùng hình - Lục La - cũng tức là nha hoàn của Liên Như Nguyệt là kẻ đã gây ra những chuyện này, nha hoàn gọi Xảo Xảo là đồng phạm, mà sau lưng Lục La còn có một người người sai khiến, hiện tại người đã nghi nhất chính là Liên Như Nguyệt thế nhưng nàng đã lên tiếng phủ nhận, cho nên vẫn chưa thể điều tra rõ ràng, hiện tại Trường Bình Hầu phu nhân lại muốn dùng hình với Lục La để đối phương khai ra mọi chuyện, phu thê Vương gia cũng không có ý kiến, đối với bọn họ quan trọng nhất lúc này chính là nhi tử đang sống chết không rõ!

“Hầu gia phu nhân, chuyện xử phạt nha hoàn trong phủ của ngươi, chúng ta không có ý kiến, chỉ là...” Vương lão gia nheo mắt, thái độ hơi thành khẩn nhưng giọng nói lại không che giấu uy hiếp: “Nhi tử của ta hiện tại vẫn hôn mê không rõ, có thể nhờ phu nhân gọi đại phu đến khám hay không? Dù sao nếu nhi tử của ta có mệnh hệ gì... sợ là Liên phủ cũng không tránh khỏi liên quan.”

Trường Bình Hầu phu nhân hơi thay đổi sắc mặt, lời này của Vương lão gia không sai, tuy nói Vương Kim có tội nhưng nếu hắn thật sự chết ở đây, đồn ra ngoài thì mặt mũi Trường Bình Hầu phủ còn để ở đâu nữa? Nghĩ vậy nàng đưa mắt nhìn về phía Diệp phu nhân, tựa hồ như muốn xin ý kiến, vốn dĩ nơi này là Liên gia, Trường Bình Hầu phu nhân thân là chủ mẫu nếu muốn gọi đại phu cũng không cần phải hỏi qua ý kiến của người khác nhưng đây là trường hợp đặc biệt, tuy nói Vương Kim bị đánh sống chết không rõ nhưng Diệp Linh Vi cũng là nạn nhân trong chuyện này, vẫn nên hỏi ý kiến của nhà gái trước đã.

“Hầu gia phu nhân, phiền người cho người gọi phu quân của ta đến đây khám cho lệnh công tử...” Diệp phu nhân cũng gật đầu, hiện tại cục diện rối loạn, Lục La không chịu nhận tội, chủ mưu ở phía sau vẫn chưa lộ mặt, mà Vương Kim cũng xem như là một manh mối quan trọng trong chuyện này, vẫn nên để hắn tỉnh dậy nói ra mọi chuyện mới tốt.

“Hạo Nguyên, đi gọi Diệp Thái y đến.” Có được sự đồng ý của Diệp phu nhân, Trường Bình Hầu phu nhân cũng dễ nói chuyện, nhanh chóng lệnh cho nhi tử đi tìm Diệp Thái y đến cứu chữa cho Vương Kim.

“Vâng.” Liên Hạo Nguyên đáp ứng rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Chuyện của Vương Kim đã được xử lí, tiếp theo đây chính là bàn về việc dùng hình Lục La.

“Thu Cúc, ngươi đi lấy dụng cụ dùng hình lại đây, ta muốn nhìn thử xem nàng còn cứng miệng đến khi nào.”

“Dạ...” Thu Cúc nhìn Lục La quỳ nơi đó, ánh mắt thoáng hiện tia thương cảm, đang lúc định rời đi thì Lục La lại lên tiếng: “Phu... phu nhân... chuyện này không có liên quan đến nô tì... thật sự...” Lục La khóc nức nở, rõ ràng là bị lời nói của Trường Bình Hầu phu nhân dọa sợ, ngay cả những người ở đây nghe thấy Trường Bình Hầu phu nhân muốn dùng hình bọn họ cũng sợ đến hoa dung thất sắc, Lục La chỉ là một nha hoàn thấp hèn, nghe đến việc chủ tử xử phạt nàng tất nhiên là sợ hãi.

“Phu nhân, xin cho Linh Nhi nói một lời, hình phạt như vậy chỉ dành cho những kẻ tội phạm đáng chết, nếu dùng hình với một nha hoàn chỉ sợ là không đúng với phép tắc.” Tiết Phong Linh từ đầu chí cuối đều duy trì dáng vẻ người vô tình của bản thân, mọi người sớm đã bỏ qua sự tồn tại của nàng, vậy mà lúc này nàng lại lên tiếng, hơn nữa câu nói đầu tiên lại là nói giúp Lục La, khiến mọi người không khỏi chú ý đến.

Trong lòng Tiết Phong Linh cũng không muốn mọi người chú ý đến nàng, dù sao nàng cũng có liên qua đến chuyện này, nếu tùy tiện xen vào sẽ khiến người khác chú ý đến, đến lúc đó điều tra tra được sự thật đằng sau, cho dù nàng có là tiểu thư của Tiết gia thì chỉ sợ cũng phải gánh chịu cơn giận của Liên gia và Diệp, chỉ là dưới tình hình hiện tại nàng không thể tiếp tục ngồi im lặng, bởi vì Trường Bình Hầu phu nhân muốn dùng hình rồi. Đối với thái độ sống chết không chịu khai của Lục La nàng rất hài lòng, nhưng nàng không dám khẳng định rằng đối phương sẽ tiếp tục giữ im lặng cho đến khi Trường Bình Hầu phu nhân dùng hình, dùng hình là hình phạt tàn khốc thế nào, mà Trường Bình Hầu phu nhân lại không giống như những người khác đem chuyện này ra đe dọa Lục La, theo như nàng thấy, Trường Bình Hầu phu nhân tức giận lên thì nói là làm, lần này nàng ta thật sự muốn rửa oan cho Liên Như Nguyệt.

“Linh Nhi nói vậy là sai rồi, loại nha hoàn này không dạy dỗ là không được.” Đối với chuyện của Lục La Trường Bình Hầu phu nhân không dễ nói chuyện như vậy, nếu nữ nhi đã nói bản thân vô tội, nàng thân là mẫu thân tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho nữ nhi, làm sao để một nha hoàn phá hủy thanh danh của nữ nhi?

“Phu nhân đừng mà...” Lục La sợ tới muốn khóc nấc, nàng nhìn Liên Như Nguyệt, chỉ mong đối phương sẽ giúp nàng cầu tình nhưng đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ khiến tâm tình Lục La nháy mắt như rơi vào đáy cốc.

Xét cho cùng Lục La cũng là nha hoàn thân cận của nàng, Liên Như Nguyệt tất nhiên sẽ không đứng nhìn nàng ta chết, chỉ là Lục La giấu nàng làm những chuyện này, nếu chuyện này không bị tra lên đầu nàng Liên Như Nguyệt nhất định sẽ cứu đối phương, nuôi một con chó còn có tình cảm huống hồ là người, điều khiến nàng thất vọng ở đây chính là Lục La làm việc không biết rửa sạch chứng cứ, tiếp tục giữ nàng ta bên mình chỉ là rước thêm phiền phức mà thôi.

“Thu Cúc còn không mau đi.” Thấy Thu Cúc vẫn đứng yên bất động, gương mặt Trường Bình Hầu phu nhân hiện lên nét nghiêm nghị.

“Đừng đừng, nô tì nói, nô tì nói...” Lục La lắc đầu, chỉ sợ hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây, nếu sau khi dùng hình nàng chịu không được đau đớn mà nói ra thì không bằng trước khi dùng hình nói ra.

Tâm tình Tiết Phong Linh có chút bất an, nàng không phải không muốn cứu Lục La nhưng ở đây đông người như vậy, nếu nàng cố chấp muốn cứu Lục La thì mọi người sẽ nghi ngờ nàng, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không dễ dàng xử lí như vậy. Vốn dĩ lúc đầu làm ra chuyện này là bởi vì tin Lục La là người thông minh, làm chuyện sẽ không để lộ sơ hở, không nghĩ đến nàng ta không chỉ để lộ sơ hở mà còn để lộ một cái đuôi lớn như vậy cho người khác nắm được, nhìn bộ dạng hiện tại của Diệp Linh Vi, hẳn là không có bị Vương Kim lấy mất trong sạch, lần này trộm gà không được còn mất đi nắm gạo, nếu lát nữa Lục La khai ra nàng thì phải làm sao đây?

Không được, nàng phải tìm một đường lui khác cho mình!

“Còn không mau nói?!” Gương mặt Trường Bình Hầu phu nhân bỗng sắc bén hẳn lên, nàng cũng không phải chỉ dọa Lục La, nếu nàng ta không khai nàng sẽ dùng hình, cho dù chết người nàng cũng sẽ không để nữ nhi gánh hàm oan này.

“Là... là do Tiết tiểu thư... Tiết tiểu thư bắt nô tì làm như vậy.” Lục La hoảng sợ òa khóc, bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của Tiết Phong Linh mà đem chuyện tính kế Diệp Linh Vi nói ra, bởi vì nàng cảm thấy so với Tiết Phong Lan thì chuyện của Diệp Linh Vi quan trọng hơn, huống hồ bên cạnh Diệp Linh Vi còn có Diệp phu nhân làm chỗ dựa, mà Tiết Phong Lan chỉ có một mình, ngay cả tỷ tỷ của nàng ta còn muốn hãm hại nàng ta, nói ra chuyện của nàng ta chỉ tổ rước phiền toái, hơn nữa theo nàng thấy Trường Bình Hầu phu nhân chỉ là muốn truy cứu chuyện của Diệp Linh Vi mà thôi, còn chuyện của Tiết Phong Lan lại không có ý nhắc đến, cho thấy chuyện của Tiết Phong Lan cũng không quan trọng lắm.

Vương thiếu gia vì muốn có được người trong lòng mà tìm đến nàng, muốn nàng giúp hắn dẫn người trong lòng là Tiết tiểu thư đến biệt viện phía Tây để hai người bọn họ “tâm sự” riêng với nhau, Lục La cũng biết một nam một nữ ở riêng với nhau không chỉ đơn thuần là tâm sự, chỉ là lúc đó nàng bị bạc làm mờ mắt cho nên đã đồng ý, không nghĩ đến lại bị Tiết tiểu thư nhìn thấy nàng và Vương thiếu gia trò chuyện, Tiết tiểu thư không phải người ngu dốt, tiếng xấu của Vương thiếu gia như sấm bên tai, sau khi Tiết tiểu thư ép nàng nói ra mọi chuyện thì nàng ta liền bày mưu tính kế, muốn Diệp tiểu thư làm kẻ chết thay.

Mọi người bị lời nói của Lục La dọa cho kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau đều cảm thấy lời nói của đối phương nằm ngoài dự đoán của bản thân, mặc dù nói Vương Kim có tội vì đã có âm mưu ti bỉ như vậy nhưng xem ra người đáng sợ nhất chính là vị Tiết tiểu thư trong miệng Lục La, bởi vì đối phương đã biết tất cả, không những không trốn tránh mà còn bình thản diễn một màn “thay mận đổi đào” khiến khác kinh sợ vì tâm tư của đối phương, bất quá điều quan trọng nhất là...

“Tiết tiểu thư mà ngươi nói là ai?” Liên Như Nguyệt hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người.

Nơi này không chỉ có một Tiết tiểu thư, mà trong kinh thành này lại càng không chỉ có một nhà họ Tiết, Lục La nói chuyện mơ mơ hồ hồ như vậy ai có thể rõ ràng?

“Tiết... Tiết... Tiết tiểu thư là...” Ánh mắt Lục La hoảng loạn, nàng chỉ nói là Tiết tiểu thư chứ không biết là Tiết tiểu thư nào, điều này khiến mọi người suy đoán không ngừng, đang lúc hoang mang không biết có nên nói ra sự thật hay không thì nhìn thấy ánh mắt Tiết Phong Linh đang cảnh cáo nhìn nàng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến đáy lòng nàng không khỏi run lên.

“Tiết Phong Lan tiểu thư, thật xin lỗi, ta cũng không cố ý muốn khai ngươi ra...” Lục La vội tránh ánh mắt Tiết Phong Linh, cúi đầu, cắn răng mở miệng. Ngày hôm nay cho dù nàng khai hay không khai cũng sẽ không thể thoát tội, mà khai ra ai cũng không có đường sống, chỉ là so với Tiết Phong Lan nàng lại càng sợ Tiết Phong Linh hơn, dù sao thì trong tay đối phương cũng có nhược điểm của nàng.

“Cái gì?” Không biết là ai hô lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiết Phong Lan đang ngồi trên xe lăn, theo sau đó là một loạt giọng nói vang lên.

“Lan nha đầu?!”

“Phong Lan tiểu thư?”

“Phong Lan?”

“Lan Nhi tỷ?”

“Lan Nhi?”

Tất cả mọi người ngoại trừ Tiết Phong Linh và phu thê Vương gia đều lộ thần sắc kinh ngạc, Tiết Phong Linh thì biết rõ mọi chuyện, mà phu thê Vương gia thì không có hảo cảm với Tiết Phong Lan khi biết được nàng cho người đánh nhi tử nhà bọn họ, mọi người còn lại thì bởi vì không ai nghĩ Tiết Phong Lan lại là chủ mưu đứng phía sau chuyện này, người đến sau còn không rõ nhưng hai người đến đầu tiên là Trường Bình Hầu phu nhân và Diệp phu nhân thì biết được nếu không phải có Tiết Phong Lan xuất hiện thì chỉ sợ Diệp Linh Vi đã có chuyện rồi, mặc dù lúc đầu hai người đều nghi ngờ ý đồ của Tiết Phong Lan khi xuất hiện ở nơi này nhưng sau khi tra hỏi, hai người cảm thấy lời nói của Tiết Phong Lan có phần đáng tin, lại có Như Sương làm chứng, tuy nói Như Sương là người của nàng ta nhưng dù sao trước kia Như Sương cũng là người của Thái hậu, vẫn phải cho nàng một phần mặt mũi, huống hồ nếu nói lời của Như Sương không đáng tin nhưng còn Diệp Linh Vi cùng Nguyệt Viên Viên thì sao? Cả hai người bọn họ đều có thể chứng minh cho Tiết Phong Lan, một người chứng tỏ Tiết Phong Lan ở bên cạnh mình cho đến khi Như Sương đến mới tách ra, một người lại có thể chứng minh Tiết Phong Lan là người đầu tiên phát hiện Diệp Linh Vi không thấy và đi tìm, xét về mặt nào đi chăng nữa thì Tiết Phong Lan cũng không có lý do gì mà hãm hại Diệp Linh Vi.

“Tiết... Tiết Phong Lan tiểu thư biết được Vương thiếu gia muốn tính kế nàng cho nên nàng đã tương kế tựu kế, thay mận đổi đào thành Diệp tiểu thư...”

“Chuyện này làm sao có thể?” Không ai ngờ rằng Nguyệt Viên Viên lại là người đầu tiên đi trước lên tiếng: “Lan Nhi và Linh Vi tuy vừa mới gặp nhau nhưng tình cảm chẳng khác nào thân tỷ muội, trên bàn ăn hai người bọn họ hợp nhau thế nào mọi người đều nhìn thấy, ngươi hiện tại nói những lời này khiến bọn ta thật sự tin ngươi sao?” Nguyệt Viên Viên nhìn thấy trên bàn ăn hai người kia nói chuyện vô cùng hợp, sau đó hai người còn đi chung với nhau, lúc Diệp Linh Vi mất tích Tiết Phong Lan cũng là người đầu tiên đi tìm, nhìn vẻ mặt nôn nóng của đối phương không giống là giả vờ, nàng tuy có phần đơn thuần nhưng tình cảm thật giả nàng vẫn có thể tin tưởng được, huống hồ nhìn Tiết Phong Lan... không giống như một người có tâm cơ như vậy.

Hạ Nguyệt Lam đối với hành động hấp tấp của Nguyệt Viên Viên có chút buồn phiền, chuyện này các nàng chỉ là người ngoài cuộc, vốn dĩ không nên xen vào chỉ cần đứng bên ngoài lắng nghe là được, ai biết được nha đầu Nguyệt Viên Viên này khi nghe thấy Tiết Phong Lan là chủ mưu mọi chuyện thì lại kích động đến mức chọt miệng vào, bàn cờ này các nàng không phải quân chủ chốt, cho dù Nguyệt Viên Viên có ra mặt thay Tiết Phong Lan cũng không thể thay đổi được gì, quân chốt nằm ở chỗ Tiết Phong Lan a.

Hạ Nguyệt Lam không những tin tưởng Tiết Phong Lan không làm ra chuyện này mà trong lòng nàng biết rõ nàng ta sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như vậy, hiện tại đôi chân của nàng vẫn đang được Diệp Thái y chữa trị, trong lúc thế này nàng ta muốn giao hảo với Diệp Linh Vi còn không kịp, làm sao có thể muốn hại Diệp Linh Vi cho được?

Chỉ là... có một số việc vẫn nên làm người ngoài cuộc lắng nghe mà thôi, đột ngột xen vào chỉ tổ rước thêm phiền phức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện