Hàn thực tán kia mới vào miệng chỉ thấy có chút cay độc, nhưng không lâu sau liền có cảm giác lâng lâng. Trong lúc mơ hồ, Trương Chính Thư phảng phất nhìn thấy Hạ gia nhị nữ nói cười yến yến, tươi cười xinh đẹp ngoắc tay với hắn. Hắn không nhịn được nghĩ đi đến, đứng dậy mới phát giác cả người nhiệt huyết sôi trào, thân cường thể kiện, tai thính mắt sáng, tinh thần sáng sủa, trước mắt cách được vài bước hai thiếu nữ tươi cười khanh khách, hắn chỉ cần duỗi tay liền có thể đem các nàng ôm vào lòng.
Hắn lại nhìn thấy chính mình mặc mãng bào đỏ, trước ngực một đóa hoa hồng tiên diễm, trúng tuyển Trạng Nguyên, vinh quy về làng, làm rạng rỡ tổ tông. Mọi người đều quỳ ở dưới chân hắn bò lổm ngổm cầu xin hắn để ý, tổ mẫu thì bệnh tật nằm ở trên giường, miệng còn không ngừng khen hắn.
Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn rất nhiều kim ngân châu báu, bên người hắn tất cả đều là mĩ thiếp xinh đẹp như hoa, Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi hai tỷ muội dịu ngoan nhu thuận rúc vào bên người lấy lòng hắn, hắn là quyền quý dưới một người trên vạn người mới, Hạ gia đã bị Trương gia thay thế, hắn thiếu niên đắc ý, uy phong không thôi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không có bất kỳ ai trói buộc được hắn.
Quá đẹp... Đây hết thảy thật là quá đẹp, chẳng sợ chỉ là một giấc ảo mộng.
Trong hoảng hốt Trương Chính Thư lại uống thêm mấy chén rượu, nhưng ánh mắt hắn lại vẫn nhìn chằm chằm đằng trước, hết thảy những thứ tốt đẹp kia, mộng đẹp trở thành người bề trên làm cho hắn không muốn dứt ra.
Đợi cho lại qua một lát, dược hiệu hàn thực tán rút đi, Trương Chính Thư mới lộ ra vẻ mê mang cùng không thôi. Giấc mộng kia thật sự là làm cho hắn kích động, phảng phất như thấy được tương lai của chính mình! Xuân phong đắc ý, một bước lên mây, ngay cả Hạ Lịch đều phải cúi đầu khom lưng lấy lòng hắn, đôi hoa tỷ muội không đem hắn để ở vào mắt kia, không phải cũng giống như tiểu cẩu dựa vào bên người hầu hạ hắn? !
Vu Hằng thấy hắn thanh tỉnh, cười nói: "Trương huynh, như thế nào, tư vị hàn thực tán này không tồi đi?"
Trương Chính Thư đối với ảo giác vừa nãy vẫn còn thập phần lưu luyến, nơi nào bỏ được buông tha, trong ảo cảnh hắn là lớn nhất, Đại Từ thị không quản được hắn, Hoàng Thượng coi trọng hắn, bên người càng là có gia tài bạc triệu, hiền thê mĩ thiếp, nhân sinh như thế, phu quân còn có gì cầu? Những kẻ từng không trợ giúp hắn, xem thường hắn, đều bị hắn hung hăng đạp dưới lòng bàn chân giẫm lên, loại cảm giác xoay người làm chủ nhân này thật sự là quá sướng, quá tuyệt vời!
Vì thế hắn lúng túng nói: "Vu huynh, hàn thực tán này... Đối với thân thể sẽ không có cái gì tổn hại chứ?"
Vu Hằng Đại cười vỗ vai hắn: "Như thế nào sẽ có? Ngươi xem vi huynh ta, có phải thân cường thể kiện nét mặt toả sáng hay không? Ta nói cho ngươi biết, hàn thực tán này nếu dùng một đoạn thời gian, ngay cả dung mạo đều sẽ xuất sắc hơn trước đây đấy!"
Trương Chính Thư cười nói: "Chúng ta đều là thân nam nhi, muốn dung mạo xinh đẹp thì có ích lợi gì?" Lời tuy nói như vậy, trong lòng hắn lại có hứng thú rất lớn với hàn thực tán, lại nhìn lên Vu Hằng, gia hỏa này quả thực so với lúc mới quen càng thêm làn da hồng nhuận khí sắc lóe sáng, cả người đều cho người ta một loại cảm giác tinh thần sáng láng.
Ngay khi Trương Chính Thư còn đang do dự có muốn học theo dùng nó hay không, Vu Hằng lại thần bí hề hề bu lại nói với hắn: "Trương huynh, nể tình ngươi ta quen biết được một thời gian, ta liền nói thật cho ngươi biết. Chắc Trương huynh là biết ta từ bên ngoài đến Yến Lương, lại chỉ là một thương nhân, muốn dung nhập vào cao môn đại hộ trong Yến Lương thật sự không phải chuyện dễ dàng."
Trương Chính Thư nghe Vu Hằng nói như vậy, nhất thời lòng có đồng cảm, cả nhà bọn họ không phải là cũng mãi không thể dung nhập, bị xa lánh bị khinh thường sao? Nay nghe Vu Hằng nói như vậy, nhất thời cảm thấy đồng bệnh tương liên, thở dài nói: "Đợi đến ngày nào đó chúng ta đỗ đạt, loại tình huống này tất nhiên sẽ cải thiện."
Vu Hằng lại nói: "Hàn thực tán này, ta cũng là nghe từ một vị công tử ca nhi. Công tử ca nhi kia xuất thân nhà quyền quý, ta giao hảo với hắn mới biết hóa ra trong cao môn thịnh hành ăn hàn thực tán, một để cường thân kiện thể, thứ hai cũng là tượng trưng cho thân phận. Đồ chơi này ấy à, không phải cứ có bạc là mua được đâuNhưng mà chúng ta là bằng hữu, nếu Trương huynh có hứng thú, ta có thể giúp ngươi mua một ít, chỉ là phân lượng... khả năng không nhiều lắm."
Trương Chính Thư vốn là định từ chối, nhưng ngẫm lại, thứ này đối với thân thể lại không có hại, hơn nữa sau khi dùng qua hắn cảm giác người nhẹ như Yến, cực sảng khoái, lại có thể nhìn thấy chút cảnh tượng thường ngày nằm mơ cũng khó mà mơ đến... Lập tức liền nói với Vu Hằng: "Như vậy, liền làm phiền Vu huynh."
"Giữa bằng hữu với nhau, nói phiền cái gì chứ?" Vu Hằng cười, lại ý bảo gia đinh ở một bên lấy ra một cái túi giấy nhỏ đưa cho Trương Chính Thư, dặn dò: "Trương huynh, đây là túi nhỏ còn lại cuối cùng ở chỗ ta, trước hết tặng cho ngươi, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ, nếu thật sự muốn tiếp, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp."
Nghe vậy, Trương Chính Thư nhất thời cảm thấy Vu Hằng này thật đúng là kẻ ngốc. Từ khi quen biết đến bây giờ, mình ăn của hắn uống của hắn, đã dùng mấy trăm lượng bạc, kết quả kẻ ngu này ỷ có gia tài bạc triệu nên không chút để ý, ngay cả hàn thực tán sang quý như vậy cũng có thể dễ dàng tặng cho hắn. Trương Chính Thư một bên chiếm tiện nghi của Vu Hằng, một bên khinh Vu Hằng si ngốc, nhưng trước mắt hắn sẽ không khách khí với Vu Hằng, ít nhất mấy thứ tốt này hắn còn phải dựa vào Vu Hằng mới có thể lấy được đến tay! Nếu có thể đem Vu Hằng dỗ tốt, sau này nói không chừng hàn thực tán căn bản không cần chính hắn bỏ ngân lượng cũng nói không chừng!
Sau khi cáo từ Vu Hằng, Trương Chính Thư cẩn thận ôm túi hàn thực tán kia trở về Trương gia. Đương nhiên, hắn không dám để đám Đại Từ thị phát hiện, đồ mắc như vậy, nếu Đại Từ thị biết được, nhất định sẽ chất vấn hắn một phen, Trương Chính Thư lại không muốn đi nghe Đại Từ thị lải nhải.
Trở về phòng mình, hâm rượu để dùng hàn thực tán, Trương Chính Thư nhất thời lại như bay ở trên trời, thật là khoái hoạt thích ý không sao tả siết. Đợi cho dược hiệu rút lui, hắn liền cảm thấy cả người tinh thần tăng gấp trăm lần, ngay cả tinh lực đều tốt hơn nhiều, đọc sách cả một buổi tối không chợp mắt cũng không cảm thấy mệt.
Hiệu quả thần kỳ như vậy khiến Trương Chính Thư càng thêm tin tưởng đây là thứ tốt. Vì thế hắn sử dụng với tần suất lớn hơn, còn Vu Hằng ngay từ đầu cũng thật sự không hỏi hắn trả tiền, tuy rằng phân lượng cho không nhiều nhưng Trương Chính Thư biết, nếu tính gộp lại thì Vu Hằng không sai biệt lắm đã mua cho hắn gần vạn lượng hàn thực tán.
Rốt cuộc, khi Trương Chính Thư lại một lần nữa tiếp nhận túi giấy từ tay Vu Hằng, Vu Hằng đầy mặt ngượng nghịu lên tiếng: "Trương huynh, huynh cũng biết ta là tới Yến Lương thăm người thân, trên người cũng không mang rất nhiều ngân lượng, cho nên..."
Hắn muốn nói lại thôi, Trương Chính Thư lại nghe hiểu ý tứ đối phương, trong lòng nhất thời khinh thường nói, ban đầu là ngươi muốn giúp ta mua, ta lại không bức ngươi giúp ta trả tiền, nay nghèo rồi, chẳng lẽ là muốn từ chỗ ta lấy hết lại bạc? Lập tức liền không khách khí chút nào nói: "Vu huynh, ngươi cũng biết hoàn cảnh nhà ta, trước đây ở Trừ Châu tuy nói có chút sản nghiệp, nhưng thật sự là không đủ xem a, sổ sách trong nhà cũng đều nắm giữ ở trong tay tổ mẫu... Thật là xin lỗi, sợ là ta cũng giúp không được ngươi, bất lực nha!"
Bởi vì ăn hàn thực tán hơn một tháng, Trương Chính Thư đã mơ nhiều lần về tương lai được thăng chức, ở trong lòng hắn, Vu Hằng chính là nhà giàu mới nổi, căn bản là không đáng để hắn kết giao, bản thân mình sau này là muốn đứng hàng tam công lưu danh sách sử, làm sao có thể nhấc lên quan hệ cùng một thương nhân tầm thường chứ? Những ảo giác đó khiến Trương Chính Thư trở nên càng thêm tự phụ, hắn cảm thấy, trên đời rốt không thể thấy người tài hoa mà lại không gặp thời hơn mình. Nhưng mà vàng thật thì không sợ lửa, trân châu luôn có một ngày phát sáng, hắn tin tưởng về sau mình sẽ là đại thần có uy vọng nhất triều Đại Tụng! Vu Hằng có thể giúp mình mua chút gì đó, đó là phúc phận của hắn!
Vu Hằng nghe xong lời hắn nói cũng biết đối phương đây là không bằng lòng hỗ trợ, nhất thời thở dài, nói: "Đó cũng là chuyện không có cách nào khác, Trương huynh, thời gian tới ngươi trước hết tạm ngừng hàn thực tán này đi, đợi cho ta nghĩ ra biện pháp sẽ liên hệ với ngươi sau." Nói xong cũng không thân thiết đối đãi Trương Chính Thư như ngày xưa, xoay người rời đi, lưu lại Trương Chính Thư ở phía sau dùng sức xì một tiếng khinh miệt, không phải chỉ có chút tiền dơ bẩn tiện thương thôi sao, có cái gì mà đắc ý? (Mia: ủa chứ nhà ngươi không phải cũng là tiện thương sao, chó chê mèo lắm lông, người ta còn tự kiếm tiền nhà ngươi chỉ biết ăn cướp!!!)
Lúc này hắn hoàn toàn đã quên, Trương gia kỳ thật cũng là thương nhân đấy!
Trương Chính Thư vốn cho là trong tay còn có mấy bao hàn thực tán có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, cảm thấy cùng lắm thì nhịn vài ngày, đợi đến khi Vu Hằng lấy bạc ở nhà trở lại, hắn tất nhiên vẫn có thể chiếm tiện nghi giống như trước đây.
Nhưng hắn đã thất sách.
Vu Hằng cho hắn mấy cái túi giấy nhỏ này vốn chỉ đủ năm ngày, bởi vì sau khi ăn hàn thực tán cảm giác thập phần tốt đẹp, cho nên Trương Chính Thư đã tự mình tăng thêm. Sau khi dùng hết hàn thực tán, Trương Chính Thư cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.
Sáng sớm thức dậy hắn liền cảm thấy uể oải không có khí lực, cả người mệt mỏi, mí mắt cũng nặng trĩu, đừng nói là đọc sách, ngay cả xuống giường cũng không muốn. Tâm phiền ý loạn, ngẫu nhiên còn thấy tim đập nhanh. Ngay từ đầu Trương Chính Thư cũng không nghĩ tới chuyện hàn thực tán, nhưng chỉ sau một lát ngay lúc hạ nhân bưng nước vào giúp hắn rửa mặt chải đầu, Trương Chính Thư đột nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy, ngực như có ngọn lửa đang đốt, phi thường phi thường phi thường muốn ăn hàn thực tán. Nhưng trước mắt cố tình lại không có, gấp đến độ hắn vò đầu bứt tai, loại cảm giác cực độ khát cầu rồi lại vô luận thế nào cũng không có được kia thật sự là quá mức thống khổ, cuối cùng hắn bị kích thích cả người ngã xuống đất không ngừng lăn lộn, trong miệng lẩm bẩm: "Muốn, ta muốn, ta muốn..."
Trong phòng không có ai khác cho nên cũng không ai phát hiện.
Trương Chính Thư ước chừng bị tra tấn hơn một canh giờ, hắn cứ tưởng rằng mình kêu cứu rất lớn, trên thực tế lại như là tiếng muỗi kêu, nhỏ vô cùng. Đợi cho đau đớn gần đi qua, vẻ mặt Trương Chính Thư trắng bệch bò dậy từ dưới đất, tay run run miễn cưỡng sửa sang lại y quan, rồi tập tễnh đi ra ngoài cửa.
Bọn hạ nhân nhìn thấy hắn tiều tụy như vậy đều không khỏi cảm thấy rất là kỳ quái. Dạo này thiếu gia vẫn thần thái sáng láng, tại sao mới qua một đêm lại giống như đã thay đổi thành một người khác, cả người đều tái nhợt đi rất nhiều?
Trương Chính Thư nghiêng ngả lảo đảo đến Thiên Nhiên cư, nhưng vô luận thế nào cũng không tìm thấy Vu Hằng. Trong hoảng hốt hắn nhớ tới Vu Hằng từng nói muốn về quê lấy bạc một chuyến, mấy ngày đó ở Yến Lương đừng mong tìm đến hắn.
Như vậy, hàn thực tán phải làm thế nào đây? Hắn không có hàn thực tán muốn sống như thế nào?!
Trương Chính Thư không phải ngu ngốc, hắn phát giác hàn thực tán này nếu dùng quá nhiều sẽ bị nghiện, nhưng hắn đã khắc chế không nổi bản thân, mỗi khi ăn xong hắn đều sẽ cảm thấy thoát thai hoán cốt, mong muốn gì cũng đều có thể đạt được. Trong hiện thực cuộc sống không như ý nhưng trong mộng đều có ký thác, cảm giác tuyệt vời như vậy, hắn sao nỡ từ bỏ? !
Hắn lại nhìn thấy chính mình mặc mãng bào đỏ, trước ngực một đóa hoa hồng tiên diễm, trúng tuyển Trạng Nguyên, vinh quy về làng, làm rạng rỡ tổ tông. Mọi người đều quỳ ở dưới chân hắn bò lổm ngổm cầu xin hắn để ý, tổ mẫu thì bệnh tật nằm ở trên giường, miệng còn không ngừng khen hắn.
Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn rất nhiều kim ngân châu báu, bên người hắn tất cả đều là mĩ thiếp xinh đẹp như hoa, Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi hai tỷ muội dịu ngoan nhu thuận rúc vào bên người lấy lòng hắn, hắn là quyền quý dưới một người trên vạn người mới, Hạ gia đã bị Trương gia thay thế, hắn thiếu niên đắc ý, uy phong không thôi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không có bất kỳ ai trói buộc được hắn.
Quá đẹp... Đây hết thảy thật là quá đẹp, chẳng sợ chỉ là một giấc ảo mộng.
Trong hoảng hốt Trương Chính Thư lại uống thêm mấy chén rượu, nhưng ánh mắt hắn lại vẫn nhìn chằm chằm đằng trước, hết thảy những thứ tốt đẹp kia, mộng đẹp trở thành người bề trên làm cho hắn không muốn dứt ra.
Đợi cho lại qua một lát, dược hiệu hàn thực tán rút đi, Trương Chính Thư mới lộ ra vẻ mê mang cùng không thôi. Giấc mộng kia thật sự là làm cho hắn kích động, phảng phất như thấy được tương lai của chính mình! Xuân phong đắc ý, một bước lên mây, ngay cả Hạ Lịch đều phải cúi đầu khom lưng lấy lòng hắn, đôi hoa tỷ muội không đem hắn để ở vào mắt kia, không phải cũng giống như tiểu cẩu dựa vào bên người hầu hạ hắn? !
Vu Hằng thấy hắn thanh tỉnh, cười nói: "Trương huynh, như thế nào, tư vị hàn thực tán này không tồi đi?"
Trương Chính Thư đối với ảo giác vừa nãy vẫn còn thập phần lưu luyến, nơi nào bỏ được buông tha, trong ảo cảnh hắn là lớn nhất, Đại Từ thị không quản được hắn, Hoàng Thượng coi trọng hắn, bên người càng là có gia tài bạc triệu, hiền thê mĩ thiếp, nhân sinh như thế, phu quân còn có gì cầu? Những kẻ từng không trợ giúp hắn, xem thường hắn, đều bị hắn hung hăng đạp dưới lòng bàn chân giẫm lên, loại cảm giác xoay người làm chủ nhân này thật sự là quá sướng, quá tuyệt vời!
Vì thế hắn lúng túng nói: "Vu huynh, hàn thực tán này... Đối với thân thể sẽ không có cái gì tổn hại chứ?"
Vu Hằng Đại cười vỗ vai hắn: "Như thế nào sẽ có? Ngươi xem vi huynh ta, có phải thân cường thể kiện nét mặt toả sáng hay không? Ta nói cho ngươi biết, hàn thực tán này nếu dùng một đoạn thời gian, ngay cả dung mạo đều sẽ xuất sắc hơn trước đây đấy!"
Trương Chính Thư cười nói: "Chúng ta đều là thân nam nhi, muốn dung mạo xinh đẹp thì có ích lợi gì?" Lời tuy nói như vậy, trong lòng hắn lại có hứng thú rất lớn với hàn thực tán, lại nhìn lên Vu Hằng, gia hỏa này quả thực so với lúc mới quen càng thêm làn da hồng nhuận khí sắc lóe sáng, cả người đều cho người ta một loại cảm giác tinh thần sáng láng.
Ngay khi Trương Chính Thư còn đang do dự có muốn học theo dùng nó hay không, Vu Hằng lại thần bí hề hề bu lại nói với hắn: "Trương huynh, nể tình ngươi ta quen biết được một thời gian, ta liền nói thật cho ngươi biết. Chắc Trương huynh là biết ta từ bên ngoài đến Yến Lương, lại chỉ là một thương nhân, muốn dung nhập vào cao môn đại hộ trong Yến Lương thật sự không phải chuyện dễ dàng."
Trương Chính Thư nghe Vu Hằng nói như vậy, nhất thời lòng có đồng cảm, cả nhà bọn họ không phải là cũng mãi không thể dung nhập, bị xa lánh bị khinh thường sao? Nay nghe Vu Hằng nói như vậy, nhất thời cảm thấy đồng bệnh tương liên, thở dài nói: "Đợi đến ngày nào đó chúng ta đỗ đạt, loại tình huống này tất nhiên sẽ cải thiện."
Vu Hằng lại nói: "Hàn thực tán này, ta cũng là nghe từ một vị công tử ca nhi. Công tử ca nhi kia xuất thân nhà quyền quý, ta giao hảo với hắn mới biết hóa ra trong cao môn thịnh hành ăn hàn thực tán, một để cường thân kiện thể, thứ hai cũng là tượng trưng cho thân phận. Đồ chơi này ấy à, không phải cứ có bạc là mua được đâuNhưng mà chúng ta là bằng hữu, nếu Trương huynh có hứng thú, ta có thể giúp ngươi mua một ít, chỉ là phân lượng... khả năng không nhiều lắm."
Trương Chính Thư vốn là định từ chối, nhưng ngẫm lại, thứ này đối với thân thể lại không có hại, hơn nữa sau khi dùng qua hắn cảm giác người nhẹ như Yến, cực sảng khoái, lại có thể nhìn thấy chút cảnh tượng thường ngày nằm mơ cũng khó mà mơ đến... Lập tức liền nói với Vu Hằng: "Như vậy, liền làm phiền Vu huynh."
"Giữa bằng hữu với nhau, nói phiền cái gì chứ?" Vu Hằng cười, lại ý bảo gia đinh ở một bên lấy ra một cái túi giấy nhỏ đưa cho Trương Chính Thư, dặn dò: "Trương huynh, đây là túi nhỏ còn lại cuối cùng ở chỗ ta, trước hết tặng cho ngươi, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ, nếu thật sự muốn tiếp, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp."
Nghe vậy, Trương Chính Thư nhất thời cảm thấy Vu Hằng này thật đúng là kẻ ngốc. Từ khi quen biết đến bây giờ, mình ăn của hắn uống của hắn, đã dùng mấy trăm lượng bạc, kết quả kẻ ngu này ỷ có gia tài bạc triệu nên không chút để ý, ngay cả hàn thực tán sang quý như vậy cũng có thể dễ dàng tặng cho hắn. Trương Chính Thư một bên chiếm tiện nghi của Vu Hằng, một bên khinh Vu Hằng si ngốc, nhưng trước mắt hắn sẽ không khách khí với Vu Hằng, ít nhất mấy thứ tốt này hắn còn phải dựa vào Vu Hằng mới có thể lấy được đến tay! Nếu có thể đem Vu Hằng dỗ tốt, sau này nói không chừng hàn thực tán căn bản không cần chính hắn bỏ ngân lượng cũng nói không chừng!
Sau khi cáo từ Vu Hằng, Trương Chính Thư cẩn thận ôm túi hàn thực tán kia trở về Trương gia. Đương nhiên, hắn không dám để đám Đại Từ thị phát hiện, đồ mắc như vậy, nếu Đại Từ thị biết được, nhất định sẽ chất vấn hắn một phen, Trương Chính Thư lại không muốn đi nghe Đại Từ thị lải nhải.
Trở về phòng mình, hâm rượu để dùng hàn thực tán, Trương Chính Thư nhất thời lại như bay ở trên trời, thật là khoái hoạt thích ý không sao tả siết. Đợi cho dược hiệu rút lui, hắn liền cảm thấy cả người tinh thần tăng gấp trăm lần, ngay cả tinh lực đều tốt hơn nhiều, đọc sách cả một buổi tối không chợp mắt cũng không cảm thấy mệt.
Hiệu quả thần kỳ như vậy khiến Trương Chính Thư càng thêm tin tưởng đây là thứ tốt. Vì thế hắn sử dụng với tần suất lớn hơn, còn Vu Hằng ngay từ đầu cũng thật sự không hỏi hắn trả tiền, tuy rằng phân lượng cho không nhiều nhưng Trương Chính Thư biết, nếu tính gộp lại thì Vu Hằng không sai biệt lắm đã mua cho hắn gần vạn lượng hàn thực tán.
Rốt cuộc, khi Trương Chính Thư lại một lần nữa tiếp nhận túi giấy từ tay Vu Hằng, Vu Hằng đầy mặt ngượng nghịu lên tiếng: "Trương huynh, huynh cũng biết ta là tới Yến Lương thăm người thân, trên người cũng không mang rất nhiều ngân lượng, cho nên..."
Hắn muốn nói lại thôi, Trương Chính Thư lại nghe hiểu ý tứ đối phương, trong lòng nhất thời khinh thường nói, ban đầu là ngươi muốn giúp ta mua, ta lại không bức ngươi giúp ta trả tiền, nay nghèo rồi, chẳng lẽ là muốn từ chỗ ta lấy hết lại bạc? Lập tức liền không khách khí chút nào nói: "Vu huynh, ngươi cũng biết hoàn cảnh nhà ta, trước đây ở Trừ Châu tuy nói có chút sản nghiệp, nhưng thật sự là không đủ xem a, sổ sách trong nhà cũng đều nắm giữ ở trong tay tổ mẫu... Thật là xin lỗi, sợ là ta cũng giúp không được ngươi, bất lực nha!"
Bởi vì ăn hàn thực tán hơn một tháng, Trương Chính Thư đã mơ nhiều lần về tương lai được thăng chức, ở trong lòng hắn, Vu Hằng chính là nhà giàu mới nổi, căn bản là không đáng để hắn kết giao, bản thân mình sau này là muốn đứng hàng tam công lưu danh sách sử, làm sao có thể nhấc lên quan hệ cùng một thương nhân tầm thường chứ? Những ảo giác đó khiến Trương Chính Thư trở nên càng thêm tự phụ, hắn cảm thấy, trên đời rốt không thể thấy người tài hoa mà lại không gặp thời hơn mình. Nhưng mà vàng thật thì không sợ lửa, trân châu luôn có một ngày phát sáng, hắn tin tưởng về sau mình sẽ là đại thần có uy vọng nhất triều Đại Tụng! Vu Hằng có thể giúp mình mua chút gì đó, đó là phúc phận của hắn!
Vu Hằng nghe xong lời hắn nói cũng biết đối phương đây là không bằng lòng hỗ trợ, nhất thời thở dài, nói: "Đó cũng là chuyện không có cách nào khác, Trương huynh, thời gian tới ngươi trước hết tạm ngừng hàn thực tán này đi, đợi cho ta nghĩ ra biện pháp sẽ liên hệ với ngươi sau." Nói xong cũng không thân thiết đối đãi Trương Chính Thư như ngày xưa, xoay người rời đi, lưu lại Trương Chính Thư ở phía sau dùng sức xì một tiếng khinh miệt, không phải chỉ có chút tiền dơ bẩn tiện thương thôi sao, có cái gì mà đắc ý? (Mia: ủa chứ nhà ngươi không phải cũng là tiện thương sao, chó chê mèo lắm lông, người ta còn tự kiếm tiền nhà ngươi chỉ biết ăn cướp!!!)
Lúc này hắn hoàn toàn đã quên, Trương gia kỳ thật cũng là thương nhân đấy!
Trương Chính Thư vốn cho là trong tay còn có mấy bao hàn thực tán có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, cảm thấy cùng lắm thì nhịn vài ngày, đợi đến khi Vu Hằng lấy bạc ở nhà trở lại, hắn tất nhiên vẫn có thể chiếm tiện nghi giống như trước đây.
Nhưng hắn đã thất sách.
Vu Hằng cho hắn mấy cái túi giấy nhỏ này vốn chỉ đủ năm ngày, bởi vì sau khi ăn hàn thực tán cảm giác thập phần tốt đẹp, cho nên Trương Chính Thư đã tự mình tăng thêm. Sau khi dùng hết hàn thực tán, Trương Chính Thư cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.
Sáng sớm thức dậy hắn liền cảm thấy uể oải không có khí lực, cả người mệt mỏi, mí mắt cũng nặng trĩu, đừng nói là đọc sách, ngay cả xuống giường cũng không muốn. Tâm phiền ý loạn, ngẫu nhiên còn thấy tim đập nhanh. Ngay từ đầu Trương Chính Thư cũng không nghĩ tới chuyện hàn thực tán, nhưng chỉ sau một lát ngay lúc hạ nhân bưng nước vào giúp hắn rửa mặt chải đầu, Trương Chính Thư đột nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy, ngực như có ngọn lửa đang đốt, phi thường phi thường phi thường muốn ăn hàn thực tán. Nhưng trước mắt cố tình lại không có, gấp đến độ hắn vò đầu bứt tai, loại cảm giác cực độ khát cầu rồi lại vô luận thế nào cũng không có được kia thật sự là quá mức thống khổ, cuối cùng hắn bị kích thích cả người ngã xuống đất không ngừng lăn lộn, trong miệng lẩm bẩm: "Muốn, ta muốn, ta muốn..."
Trong phòng không có ai khác cho nên cũng không ai phát hiện.
Trương Chính Thư ước chừng bị tra tấn hơn một canh giờ, hắn cứ tưởng rằng mình kêu cứu rất lớn, trên thực tế lại như là tiếng muỗi kêu, nhỏ vô cùng. Đợi cho đau đớn gần đi qua, vẻ mặt Trương Chính Thư trắng bệch bò dậy từ dưới đất, tay run run miễn cưỡng sửa sang lại y quan, rồi tập tễnh đi ra ngoài cửa.
Bọn hạ nhân nhìn thấy hắn tiều tụy như vậy đều không khỏi cảm thấy rất là kỳ quái. Dạo này thiếu gia vẫn thần thái sáng láng, tại sao mới qua một đêm lại giống như đã thay đổi thành một người khác, cả người đều tái nhợt đi rất nhiều?
Trương Chính Thư nghiêng ngả lảo đảo đến Thiên Nhiên cư, nhưng vô luận thế nào cũng không tìm thấy Vu Hằng. Trong hoảng hốt hắn nhớ tới Vu Hằng từng nói muốn về quê lấy bạc một chuyến, mấy ngày đó ở Yến Lương đừng mong tìm đến hắn.
Như vậy, hàn thực tán phải làm thế nào đây? Hắn không có hàn thực tán muốn sống như thế nào?!
Trương Chính Thư không phải ngu ngốc, hắn phát giác hàn thực tán này nếu dùng quá nhiều sẽ bị nghiện, nhưng hắn đã khắc chế không nổi bản thân, mỗi khi ăn xong hắn đều sẽ cảm thấy thoát thai hoán cốt, mong muốn gì cũng đều có thể đạt được. Trong hiện thực cuộc sống không như ý nhưng trong mộng đều có ký thác, cảm giác tuyệt vời như vậy, hắn sao nỡ từ bỏ? !
Danh sách chương