Mọi âm thanh đều dừng lại, Bùi Nguyên Ca có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người trên đại điện đều tập trung ở trên người mình, hơn nữa còn một ánh mắt đạm bạc, u lãnh, giống như đâm vào lưng nàng. Nhưng quan trọng nhất hiện tại, là giải quyết khốn cảnh trước mắt, Bùi Nguyên Ca cắn nhẹ môi, nhìn nhanh tấm vải lụa trắng noãn, tiếp tục viết tuyệt đối không được, tranh chấp với Bùi Nguyên Dung cũng chỉ là hạ sách, sẽ chỉ khiến người ta thêm chế giễu. Nhưng nếu viết thơ khác thì sao? Bùi Nguyên Ca lắc đầu, phủ định chủ ý này.
Câu đầu tiên nàng đã viết sáu chữ, muốn viết tiếp tại chỗ câu thơ khác sau sáu chữ này, vừa phải phù hợp chủ đề biên cường, vừa phải xuất sắc, quá khó khăn ... Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, xẹt qua bảy chữ, tiếp tục đặt bút viết.
Trong đại điện chỉ còn tiếng thở, An Trác Nhiên khóe môi cong lên: "Đã nói thơ này do Bùi tam tiểu thư làm, Bùi tứ tiểu thư vẫn chép nguyên văn nó, thật quá vô liêm sỉ? Huống chi, ngươi còn sai một chữ, thất ngôn tứ tuyệt đặc sắc biến thành chẳng ra gì. Bùi tứ tiểu thư còn có thể viết xuống tự nhiên trấn định như vậy, phần hàm dưỡng công phu này, thực khiến người ta theo không kịp!"
"An thế tử có phải hơi nóng vội? Tam tỷ tỷ viết là thơ, ta viết “nhất khuyết từ" (khuyết một từ). Bùi Nguyên Ca liếc nhìn hắn, thanh âm thanh nhã vang lên giữa đại điện: “Hoàng hà viễn thượng, bạch vân nhất phiến, cô thành vạn nhận san, khương địch hà tu oán, dương liễu xuân phong, bất độ ngọc môn quan”
Bài thơ này nguyên bản là thất ngôn tứ tuyệt:
Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian,
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương Địch hà tu oán Dương Liễu
Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan. [1]
Nàng đã xóa chữ “gian” ở cuối câu đầu tiên, thêm một dấu chấm, nhưng lại đem bài thơ này đổi thành khuyết một từ. Lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn tự nhiên, ý cảnh không hề kém hơn nguyên thi (ý nói là cái hồn trong bài mới không hề kém bài cũ).
Cho dù bài thơ do Bùi Nguyên Dung làm, nhưng Bùi Nguyên Ca có thể cơ biến (tùy cơ ứng biến) đến tận đây, trí tuệ nhạy bén này, cũng đủ để làm người ta trầm trồ.
Trong điện khen ngợi không ngớt, Bùi Nguyên Dung tức giận đến phát run, khó khăn mới nuốt xuống lời chửi mắng, miễn cưỡng cười nói: "Ta rất vất vả mới ngâm ra thơ này, tứ muội muội chỉ làm mất một chữ, hơi cải biến, để chính mình từ mới thành được yêu thích, có phải rất cơ hội hay không?" Ý nàng muốn nhắc nhở mọi người, nguyên bản bài thơ này do nàng làm, nếu không có thơ hay của nàng thì lời thơ của Bùi Nguyên Ca sao có thể hay như thế? Người tài hoa chân chính là nàng, người nên nhận tất cả lời ca tụng này cũng phải là nàng mới đúng!
Giữ mặt mũi Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca không muốn vạch trần nàng ta trước mặt mọi người, không nghĩ tới Bùi Nguyên Dung lại không thuận theo cũng không buông tha...
Cười lạnh lùng, đang muốn mở miệng, lại nghe phía trước bên trái truyền ra giọng nói như rượu ngon, làm người ta muốn say: "Bùi tam tiểu thư nói phải, tuy tứ tiểu thư trí tuệ nhạy bén, nhưng chung quy vẫn là mưu lợi, chỉ có thơ của tam tiểu thư khí thế to lớn, thê lương bi tráng, thật khiến người ta tán thưởng." Phương hướng giọng nói truyện đến, tựa hồ chính là nơi trước đó làm nàng đứng ngồi không yên, Bùi Nguyên Ca ngưng mày, quay đầu nhìn, nhất thời ngẩn ra.
Nam tử thân hồng y, vạt áo tay áo viền đen, dùng kim tuyến thêu tinh xảo. Người khác đều ngồi nghiêm chỉnh rụt rè, chỉ có hắn nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, lấy tay chống đầu, tay kia thưởng thức ghế vòng làm bằng gỗ tử đàn nhẵn bóng, tư thái nhàn nhã mà lười biếng, phóng khoáng ngang ngược. Dung mạo mỹ lệ hơn cả nữ tử, nhưng không có chút mùi son phấn, ngược lại càng có vẻ hơn người. Môi mỏng mang theo nụ cười như có như không, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướn lên, khiến người ta cảm giác ôn nhu, ẩn tình. Nữ tử bị hắn nhìn đều đỏ mặt, lại ngượng ngùng mừng thầm, bị hút vào trong đó.
Quanh thân nam tử này đều toát lên một loại ma lực tà mị, dù lấy định lực của Bùi Nguyên Ca, cũng không ngăn được tim đập nhanh mà bị kiềm hãm.
Xung quanh vang lên tiếng nữ tử thở dài ghen tị, ghen tị ánh mắt đều bắn về phía Bùi Nguyên Dung. Cửu hoàng tử từ khi nhập điện đến nay, bất luận người khác a dua lấy lòng như nào, cũng không nói, nhưng vừa mở miệng lại là tán thưởng Bùi Nguyên Dung... Quả nhiên là thứ nữ di nương sinh, quen thói quyến rũ dụ dỗ người khác, lại ngay cả Cửu hoàng tử cũng trúng chiêu của nàng ta. Thật đáng giận!
Bùi Nguyên Dung kích động muốn ngất: Cửu hoàng tử tán dương ta, hắn kính trọng chỉ riêng với ta.
Nữ tử trên điệu đều bị phong thái của Vũ Hoằng Mặc mê hoặc, chỉ có Bùi Nguyên Ca vẫn duy trì tỉnh táo, cũng chỉ có nàng, mới có thể nhìn ra sau đôi mắt ôn nhu đa tình kia của Vũ Hoằng Mặc, che dấu ám thúy sâu thẳm, giống như là cây bông nhiễm độc châm, nhìn thì ôn nhu, nhưng vào lúc ngươi lơ đãng cho ngươi một kích trí mệnh.
Nam nhân này, tuyệt đối không thể trêu chọc! Bùi Nguyên Ca âm thầm hạ kết luận, theo bản năng lui ra phía sau vài bước.
"Thơ này của Bùi tam tiểu thư, làm ta không khỏi nhớ tới một truyền thuyết lưu truyền ở nơi biên thùy. Rất lâu trước đây, có đôi tình nhân ở biên cương, nữ tử tên là Dương Liễu, xinh đẹp như hoa; nam tử tên là Khương Địch, cao lớn uy mãnh. Nhưng mà, sau đó Dương Liễu lại gả cho người khác. Trước hôm xuất giá, Khương Địch chạy tới chất vấn nàng, Dương Liễu nói: Không phải ta không muốn gả cho chàng, nhưng mà chàng xem xem nơi biên cương hoang mạc này, ngay cả đóa hoa nhỏ cũng không nở được, ta giống như dương liễu ven đường kia, căn bản không thể sống sót. Vì thế, hai người cứ như vậy xa nhau”. Vũ Hoằng Mặc thở dài: "Lời nói của Dương Liễu cô nương không phải không có lý, nhưng nếu không có Khương Địch cùng với tướng sĩ của hắn trấn thủ biên cương, chống đỡ kẻ địch bên ngoài, sao có Đại Hạ yên bình cường thịnh bây giờ? “Khương Địch hà tu oán Dương Liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan”[3], mười bốn chữ ngắn ngủi, lại nói hết lòng tướng sĩ biên quan chua xót cam chịu. Bùi tam tiểu thư nhất định là nghe được truyền thuyết này từ chỗ Bùi tướng quân, cảm động sâu sắc, cho nên mới viết xuống những câu thơ như vậy? Thân là nữ tử, lại chú ý đến khó khăn của tướng sĩ nơi biên cương, tấm lòng như vậy, thật khiến người ta bội phục."
[3] ý 2 câu thơ này là: tiếng sáo Khương Địch thổi nghe như oán than Dương Liễu, gió xuân không thổi được tới Ngọc Môn Quan
Nét mặt Bùi Nguyên Dung tươi như hoa: "Cửu hoàng tử con mắt tinh tường như đuốc, tiểu nữ đúng là nghe phụ thân kể chuyện này, có chút xúc động mới làm bài thơ."
Trong lòng lại thầm nghĩ, nguy hiểm thật, phụ thân sủng ái Bùi Nguyên Ca, thường xuyên kệ chuyện xưa biên cương cho nàng, nói vậy nàng ta nghe được điển cố này nên mới viết hai câu thơ kia. Nếu Bùi Nguyên Ca lấy hai câu thơ này đến chất vấn mình, nàng không nói được, vậy sẽ lộ tẩy hết. Cũng may hiện tại Cửu hoàng tử nhắc đến trước, hơn nữa, Cửu hoàng tử từng chinh chiến biên cương, như thế càng có thể lưu lại hảo cảm với hắn, vậy chức Cửu hoàng tử phi này, tuyệt đối là vật trong tay của nàng!
Vũ Hoằng Mặc khóe môi kẽ cười, con ngươi màu đen lóe lên giễu cợt, lại nói với Bùi Nguyên Ca: "Nói vậy, Bùi tứ tiểu thư cũng là xúc động với điển cố này, cho nên nhìn thấy tấm biên cương đồ, không nhịn được mà suy đoán lời thơ, ta nói không sai chứ?"
Nam nhân này rất giảo hoạt !
Bùi Nguyên Ca càng thêm cảnh giác, lắc đầu: "Tiểu nữ vẫn chưa nghe phụ thân nói qua việc này."
An Trác Nhiên cười nhạo nói: "Xem ra Bùi tứ tiểu thư tựa hồ cũng không được Bùi tướng quân yêu thích nha, nếu không sao tam tiểu thư biết, ngươi lại không biết chứ?" Sớm biết nàng không được sủng ái, thì đã sớm lui hôn sự này, cũng không để trễ đến hôm nay.
"Bùi tứ tiểu thư không biết việc này là đúng thôi". Vũ Hoằng Mặc mỉm cười mở miệng: "Bởi vì biên cương không có truyền thuyết này, là ta vừa mới bịa đặt. Nhưng mà ta rất ngạc nhiên, ta bịa đặt điển cố, sao Bùi tam tiểu thư lại có thể biết trước được, dùng vào trong thơ của mình chứ? Hay là nói, thơ này... không phải do Bùi tam tiểu thư làm?"
Vẻ mặt hắn vẫn ôn nhu như cũ, thanh âm trầm bổng, lại khiến Bùi Nguyên Dung như rơi vào hầm băng, bên trọng đại điện ồn ào bùng phát...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
[1] Đây là bài Lương Châu Từ (涼州詞) của Vương Chi Hoán (王之渙)
Bản dịch thơ Nguyễn phước Hậu:
Cõi xa mây trắng mạch sông
Hoàng Núi vạn nhận cao thành quách hoang
Giặc thổi sáo Khương bài " Oán liễu "
Gió xuân nào tới Ngọc môn quan.
Câu đầu tiên nàng đã viết sáu chữ, muốn viết tiếp tại chỗ câu thơ khác sau sáu chữ này, vừa phải phù hợp chủ đề biên cường, vừa phải xuất sắc, quá khó khăn ... Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, xẹt qua bảy chữ, tiếp tục đặt bút viết.
Trong đại điện chỉ còn tiếng thở, An Trác Nhiên khóe môi cong lên: "Đã nói thơ này do Bùi tam tiểu thư làm, Bùi tứ tiểu thư vẫn chép nguyên văn nó, thật quá vô liêm sỉ? Huống chi, ngươi còn sai một chữ, thất ngôn tứ tuyệt đặc sắc biến thành chẳng ra gì. Bùi tứ tiểu thư còn có thể viết xuống tự nhiên trấn định như vậy, phần hàm dưỡng công phu này, thực khiến người ta theo không kịp!"
"An thế tử có phải hơi nóng vội? Tam tỷ tỷ viết là thơ, ta viết “nhất khuyết từ" (khuyết một từ). Bùi Nguyên Ca liếc nhìn hắn, thanh âm thanh nhã vang lên giữa đại điện: “Hoàng hà viễn thượng, bạch vân nhất phiến, cô thành vạn nhận san, khương địch hà tu oán, dương liễu xuân phong, bất độ ngọc môn quan”
Bài thơ này nguyên bản là thất ngôn tứ tuyệt:
Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian,
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương Địch hà tu oán Dương Liễu
Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan. [1]
Nàng đã xóa chữ “gian” ở cuối câu đầu tiên, thêm một dấu chấm, nhưng lại đem bài thơ này đổi thành khuyết một từ. Lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn tự nhiên, ý cảnh không hề kém hơn nguyên thi (ý nói là cái hồn trong bài mới không hề kém bài cũ).
Cho dù bài thơ do Bùi Nguyên Dung làm, nhưng Bùi Nguyên Ca có thể cơ biến (tùy cơ ứng biến) đến tận đây, trí tuệ nhạy bén này, cũng đủ để làm người ta trầm trồ.
Trong điện khen ngợi không ngớt, Bùi Nguyên Dung tức giận đến phát run, khó khăn mới nuốt xuống lời chửi mắng, miễn cưỡng cười nói: "Ta rất vất vả mới ngâm ra thơ này, tứ muội muội chỉ làm mất một chữ, hơi cải biến, để chính mình từ mới thành được yêu thích, có phải rất cơ hội hay không?" Ý nàng muốn nhắc nhở mọi người, nguyên bản bài thơ này do nàng làm, nếu không có thơ hay của nàng thì lời thơ của Bùi Nguyên Ca sao có thể hay như thế? Người tài hoa chân chính là nàng, người nên nhận tất cả lời ca tụng này cũng phải là nàng mới đúng!
Giữ mặt mũi Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca không muốn vạch trần nàng ta trước mặt mọi người, không nghĩ tới Bùi Nguyên Dung lại không thuận theo cũng không buông tha...
Cười lạnh lùng, đang muốn mở miệng, lại nghe phía trước bên trái truyền ra giọng nói như rượu ngon, làm người ta muốn say: "Bùi tam tiểu thư nói phải, tuy tứ tiểu thư trí tuệ nhạy bén, nhưng chung quy vẫn là mưu lợi, chỉ có thơ của tam tiểu thư khí thế to lớn, thê lương bi tráng, thật khiến người ta tán thưởng." Phương hướng giọng nói truyện đến, tựa hồ chính là nơi trước đó làm nàng đứng ngồi không yên, Bùi Nguyên Ca ngưng mày, quay đầu nhìn, nhất thời ngẩn ra.
Nam tử thân hồng y, vạt áo tay áo viền đen, dùng kim tuyến thêu tinh xảo. Người khác đều ngồi nghiêm chỉnh rụt rè, chỉ có hắn nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, lấy tay chống đầu, tay kia thưởng thức ghế vòng làm bằng gỗ tử đàn nhẵn bóng, tư thái nhàn nhã mà lười biếng, phóng khoáng ngang ngược. Dung mạo mỹ lệ hơn cả nữ tử, nhưng không có chút mùi son phấn, ngược lại càng có vẻ hơn người. Môi mỏng mang theo nụ cười như có như không, tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướn lên, khiến người ta cảm giác ôn nhu, ẩn tình. Nữ tử bị hắn nhìn đều đỏ mặt, lại ngượng ngùng mừng thầm, bị hút vào trong đó.
Quanh thân nam tử này đều toát lên một loại ma lực tà mị, dù lấy định lực của Bùi Nguyên Ca, cũng không ngăn được tim đập nhanh mà bị kiềm hãm.
Xung quanh vang lên tiếng nữ tử thở dài ghen tị, ghen tị ánh mắt đều bắn về phía Bùi Nguyên Dung. Cửu hoàng tử từ khi nhập điện đến nay, bất luận người khác a dua lấy lòng như nào, cũng không nói, nhưng vừa mở miệng lại là tán thưởng Bùi Nguyên Dung... Quả nhiên là thứ nữ di nương sinh, quen thói quyến rũ dụ dỗ người khác, lại ngay cả Cửu hoàng tử cũng trúng chiêu của nàng ta. Thật đáng giận!
Bùi Nguyên Dung kích động muốn ngất: Cửu hoàng tử tán dương ta, hắn kính trọng chỉ riêng với ta.
Nữ tử trên điệu đều bị phong thái của Vũ Hoằng Mặc mê hoặc, chỉ có Bùi Nguyên Ca vẫn duy trì tỉnh táo, cũng chỉ có nàng, mới có thể nhìn ra sau đôi mắt ôn nhu đa tình kia của Vũ Hoằng Mặc, che dấu ám thúy sâu thẳm, giống như là cây bông nhiễm độc châm, nhìn thì ôn nhu, nhưng vào lúc ngươi lơ đãng cho ngươi một kích trí mệnh.
Nam nhân này, tuyệt đối không thể trêu chọc! Bùi Nguyên Ca âm thầm hạ kết luận, theo bản năng lui ra phía sau vài bước.
"Thơ này của Bùi tam tiểu thư, làm ta không khỏi nhớ tới một truyền thuyết lưu truyền ở nơi biên thùy. Rất lâu trước đây, có đôi tình nhân ở biên cương, nữ tử tên là Dương Liễu, xinh đẹp như hoa; nam tử tên là Khương Địch, cao lớn uy mãnh. Nhưng mà, sau đó Dương Liễu lại gả cho người khác. Trước hôm xuất giá, Khương Địch chạy tới chất vấn nàng, Dương Liễu nói: Không phải ta không muốn gả cho chàng, nhưng mà chàng xem xem nơi biên cương hoang mạc này, ngay cả đóa hoa nhỏ cũng không nở được, ta giống như dương liễu ven đường kia, căn bản không thể sống sót. Vì thế, hai người cứ như vậy xa nhau”. Vũ Hoằng Mặc thở dài: "Lời nói của Dương Liễu cô nương không phải không có lý, nhưng nếu không có Khương Địch cùng với tướng sĩ của hắn trấn thủ biên cương, chống đỡ kẻ địch bên ngoài, sao có Đại Hạ yên bình cường thịnh bây giờ? “Khương Địch hà tu oán Dương Liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan”[3], mười bốn chữ ngắn ngủi, lại nói hết lòng tướng sĩ biên quan chua xót cam chịu. Bùi tam tiểu thư nhất định là nghe được truyền thuyết này từ chỗ Bùi tướng quân, cảm động sâu sắc, cho nên mới viết xuống những câu thơ như vậy? Thân là nữ tử, lại chú ý đến khó khăn của tướng sĩ nơi biên cương, tấm lòng như vậy, thật khiến người ta bội phục."
[3] ý 2 câu thơ này là: tiếng sáo Khương Địch thổi nghe như oán than Dương Liễu, gió xuân không thổi được tới Ngọc Môn Quan
Nét mặt Bùi Nguyên Dung tươi như hoa: "Cửu hoàng tử con mắt tinh tường như đuốc, tiểu nữ đúng là nghe phụ thân kể chuyện này, có chút xúc động mới làm bài thơ."
Trong lòng lại thầm nghĩ, nguy hiểm thật, phụ thân sủng ái Bùi Nguyên Ca, thường xuyên kệ chuyện xưa biên cương cho nàng, nói vậy nàng ta nghe được điển cố này nên mới viết hai câu thơ kia. Nếu Bùi Nguyên Ca lấy hai câu thơ này đến chất vấn mình, nàng không nói được, vậy sẽ lộ tẩy hết. Cũng may hiện tại Cửu hoàng tử nhắc đến trước, hơn nữa, Cửu hoàng tử từng chinh chiến biên cương, như thế càng có thể lưu lại hảo cảm với hắn, vậy chức Cửu hoàng tử phi này, tuyệt đối là vật trong tay của nàng!
Vũ Hoằng Mặc khóe môi kẽ cười, con ngươi màu đen lóe lên giễu cợt, lại nói với Bùi Nguyên Ca: "Nói vậy, Bùi tứ tiểu thư cũng là xúc động với điển cố này, cho nên nhìn thấy tấm biên cương đồ, không nhịn được mà suy đoán lời thơ, ta nói không sai chứ?"
Nam nhân này rất giảo hoạt !
Bùi Nguyên Ca càng thêm cảnh giác, lắc đầu: "Tiểu nữ vẫn chưa nghe phụ thân nói qua việc này."
An Trác Nhiên cười nhạo nói: "Xem ra Bùi tứ tiểu thư tựa hồ cũng không được Bùi tướng quân yêu thích nha, nếu không sao tam tiểu thư biết, ngươi lại không biết chứ?" Sớm biết nàng không được sủng ái, thì đã sớm lui hôn sự này, cũng không để trễ đến hôm nay.
"Bùi tứ tiểu thư không biết việc này là đúng thôi". Vũ Hoằng Mặc mỉm cười mở miệng: "Bởi vì biên cương không có truyền thuyết này, là ta vừa mới bịa đặt. Nhưng mà ta rất ngạc nhiên, ta bịa đặt điển cố, sao Bùi tam tiểu thư lại có thể biết trước được, dùng vào trong thơ của mình chứ? Hay là nói, thơ này... không phải do Bùi tam tiểu thư làm?"
Vẻ mặt hắn vẫn ôn nhu như cũ, thanh âm trầm bổng, lại khiến Bùi Nguyên Dung như rơi vào hầm băng, bên trọng đại điện ồn ào bùng phát...
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
[1] Đây là bài Lương Châu Từ (涼州詞) của Vương Chi Hoán (王之渙)
Bản dịch thơ Nguyễn phước Hậu:
Cõi xa mây trắng mạch sông
Hoàng Núi vạn nhận cao thành quách hoang
Giặc thổi sáo Khương bài " Oán liễu "
Gió xuân nào tới Ngọc môn quan.
Danh sách chương