Lòng Tử Uyển trầm xuống, dập đầu nói: "Nô tỳ không có, nô tỳ tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy!"
Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu, dè dặt nói: "Phụ thân, không phải là Tử Uyển."
Nếu Bùi Nguyên Ca không cầu tình cho Tử Uyển thì Tử Uyển nhất định phải chết, xem như chặt đứt cánh tay của nàng ta. Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Ca nói đỡ cho Tử Uyển, lại càng đúng mong muốn của Chương Vân. Khóe miệng bà ta âm thầm cong lên ý cười nhưng vẫn ra vẻ nghi hoặc nói: "Vì sao tứ tiểu thư lại khẳng định như vậy?"
"Thời điểm nữ nhi chia băng cẩm cho mọi người thì Tử Uyển vẫn chưa tới Tĩnh Xu trai. Hơn nữa, hôm nay Tử Uyển vẫn luôn theo bên người con chưa bao giờ rời đi, nhưng vết xới đất này rất mới, chắc hẳn hôm nay mới đào, Tử Uyển không có cơ hội làm như vậy." Giọng Bùi Nguyên Ca vẫn mềm mại có chút kinh hãi, nhưng lời nói cũng rất có trật tự.
"Tử Uyển tới sau nhưng không chừng nàng ta lấy băng cẩm từ chỗ nha hoàn khác. Tuy hôm nay nàng ta luôn hầu hạ bên người tứ tiểu thư, nhưng mà vẫn có thể sai người khác chôn thứ này, ngược lại càng có chứng cớ vô tội. Tứ tiểu thư ngươi còn nhỏ, không hiểu được những chiêu lừa bịp bẩn thỉu này, chớ bị tiểu nhân che mắt. Chuyện này nên để cho lão gia quyết định đi!" Chương Vân dịu dàng nói, bởi vì bà ta biết để Bùi Chư Thành xử lý chuyện này, Tử Uyển chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Không, phụ thân!" Bùi Nguyên Ca kiên trì nói, không nhường nửa bước: "Không phải Tử Uyển!"
Thấy lửa đã đến, Chương Vân cố ra vẻ nghi hoặc khó hiểu nói: "Nô tỳ nhớ trước kia tứ tiểu thư không thích người của Kiêm Gia viện, sao giờ lại một mực bảo vệ Tử Uyển như vậy? Nghe nói, Tử Uyển đến Tĩnh Xu trai được tứ tiểu thư yêu thích vô cùng, mọi chuyện quan trọng đều ủy thác cho Tử Uyển. Hơn nữa mấy ngày trước, Tử Uyển còn dẫn tứ tiểu thư tới Kiêm Gia viện một chuyến để gặp phu nhân... Tử Uyển này rốt cuộc có gì hơn người mà khiến cho tứ tiểu thư coi trọng một nha hoàn của Kiêm Gia viện như vậy?" Nàng biết cái gì có thể gây chú ý nhất tới Bùi Chư Thành, cho nên càng nhấn mạnh 2 chữ "phu nhân" và "kiêm gia viện".
Bùi Chư Thành quả nhiên lộ vẻ mặt nghi ngờ. Lúc trước Tử Uyển đến Tĩnh Xu trai là do ông an bài, nhưng Ca nhi lại coi trọng nàng ta như thế, ngay cả nha hoàn cũ cũng không bằng, điều này có chút kỳ quái. Thậm chí, Ca nhi còn đi Kiêm Gia viện... rất kỳ quái: "Ca nhi, Tử Uyển này không thể lưu lại, phụ thân sẽ tìm giúp con nha hoàn tốt hơn!"
Bùi Nguyên Ca cũng biết Kiêm Gia viện là tâm bệnh của Bùi Chư Thành, nhưng nàng phải thay đổi điều này, nếu không, muốn Thư Tuyết Ngọc xuất viện sẽ không có hi vọng.
"Cha, không thể!"
"Ca nhi, con rốt cuộc làm sao vậy?" Bùi Chư Thành càng cảm thấy không đúng, thần sắc có chút tức giận: "Ngay cả lời phụ thân nói con cũng không nghe sao? Rốt cuộc vì sao con cứ phải bảo vệ nha hoàn này? Nàng ta mới vào Tĩnh Xu trai được mấy ngày, con đã tin tưởng nàng như thế? Tại sao mấy ngày trước phải đi Kiêm Gia viện? Có phải nha đầu kia khuyến khích con đi phải không?" Hắn biết Thư Tuyết Ngọc không có ý tốt với Ca nhi, cũng không muốn người của Kiêm Gia viện tới gần Ca nhi!
Trong mắt Chương Vân lóe lên một tia cười lạnh.
Cái chết của Minh Cẩm luôn là khúc mắc tồn tại giữa lão gia và Thư Tuyết Ngọc, mà Bùi Nguyên Ca là con gái của Minh Cẩm lại đi bảo vệ một nha hoàn của Kiêm Gia viện như vậy, bà ta cũng muốn nghe xem nàng ta sẽ nói dối như thế nào đây? Nếu nàng ta không thể tự bào chữa cho mình, lão gia nhất định sẽ nghi ngờ, cho dù nhất thời không chứng minh được Bùi Nguyên Ca là giả, nhưng một khi đã có mầm mống này thì bà ta sẽ có cách khiến nó càng dài càng lớn, đến khi nở hoa kết trái.
"Cha, Tử Uyển không có khuyến khích con." Bùi Nguyên Ca cắn môi nói, "Chuyện tới nước này thì con cũng không dám giấu diếm nữa. Kỳ thật đợt trước con cố tình nháo loạn không chịu ăn cơm vì muốn cha giao Tử Uyển cho con." Lúc ấy sự kiện kia tuy thiên y vô phùng (không có gì nổi bật) nhưng sau đó nàng lại coi trọng Tử Uyển như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hoài nghi, chẳng thà nàng thừa nhận trước, ngược lại còn có thể xóa bỏ hiềm nghi: "Lần này cha về, chẳng lẽ không cảm thấy con khác trước kia sao?"
Đây vốn là những lời Chương Vân muốn nói cũng không dám nói, sợ làm Bùi Chư Thành hoài nghi, không ngờ lại từ miệng Bùi Nguyên Ca nói ra. Chuyện khó nắm trong lòng bàn tay thường không phải chuyện gì tốt, Chương Vân hơi nhíu mày, trong lòng bắt đầu có chút bất an.
Bùi Chư Thành dĩ nhiên có thể nhận ra sự khác thường của con gái, nhưng cũng không để ý nhiều: "Con trưởng thành đương nhiên hiểu chuyện hơn lúc nhỏ."
Nhưng chuyện nàng gần gũi với Tử Uyển của Kiêm Gia viện thì không thể hiểu nổi.
"Cha à, không phải. Trên thực tế, trước khi con bệnh nặng tỉnh lại thì con không hề hiểu chuyện như vậy." Bùi Nguyên Ca nói xong, vẻ mặt đầy xấu hổ và đau buồn. Những điều đó đều có thể tra được, vừa vặn mượn cơ hội này gợi lại quá khứ: "Sở dĩ con biến hóa to lớn như vậy là vì mẫu thân. Lúc con bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, từng mơ thấy mẫu thân. Người ôm con khóc, trách con ngang bước làm phiền cha. Nương nói ở dưới suối vàng nhìn thấy vô cùng thương tâm, bởi vì thương tâm làm vướng bận nên chậm trễ không muốn đi đầu thai. Sau khi con nghe xong hoảng sợ và hổ thẹn vô cùng, lúc đó mới nhận ra được những hành vi hoang đường trước kia, bởi vậy sau khi tỉnh lại mới bắt đầu biết kính trọng cha."
Bùi Chư Thành hoảng hốt, giọng nói run run: "Con…con gặp được Cẩm nhi sao? Nàng muốn con... hiếu thuận tốt với ta sao?"
Nghe Ca nhi nhắc tới Minh Cẩm, ông nhất thời xúc động, cảm thấy lệ sắp tràn mi liền vội vàng ngẩng đầu lên, không muốn bị người nhìn thấy bộ dáng này của ông.
Hóa ra là Cẩm nhi... Mười năm sinh tử mịt mờ, ông cho rằng Cẩm nhi sớm đã đầu thai không ngờ nàng vẫn còn nhớ thương ông, biết ông coi trọng đứa con gái này cho nên tới đánh thức nó. Nếu đã như vậy, Cẩm nhi, hồn phách nàng vẫn còn, vì sao không chịu gặp ta trong mộng một lần? Chương Vân thầm kêu không ổn, Minh Cẩm chính là tử huyệt của Bùi Chư Thành, chỉ cần nhắc tới bà ta, lão gia sẽ hoàn toàn mất đi sức phán đoán. Nếu không có như thế, làm sao bà dám không có chứng cớ, chỉ bằng phán đoán mà nói xấu Thư Tuyết Ngọc? Chính là không ngờ tới Bùi Nguyên Ca này lại giả dối như thế, cũng hiểu được lợi dụng Minh Cẩm, giả mượn quỷ thần, che giấu sơ hở trước sau không đồng nhất của mình.
Cứ như vậy, cho dù sau này bà nhắc tới điểm đáng ngờ này, lão gia cũng cho là Minh Cẩm, căn bản sẽ không tin Bùi Nguyên Ca là giả !
Quá giảo hoạt!
"Tử Uyển là nha hoàn mẫu thân lưu lại cho con. Năm năm trước, Quế mama nói Tử Uyển trộm cắp, nữ nhi đuổi nàng ấy ra khỏi Tĩnh Xu trai. Lần này trong mộng, mẫu thân lại nói muốn con chiếu cố Tử Uyển cho tốt, con vốn cũng rất nghi hoặc, không ngờ sau khi tỉnh lại mới phát hiện, hóa ra Quế mama không có ý tốt với con, còn Tử Uyển thì ngược lại cứu con một mạng. Lúc đó con mới biết, trước kia mình bị bị tiểu nhân che mắt." Bùi Nguyên Ca nói vô cùng khẩn thiết, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Con tin tưởng mẫu thân, cho nên cũng tin tưởng Tử Uyển. Chuyện này tuyệt đối không phải do Tử Uyển làm!"
Nếu Chương Vân có thể lợi dụng mẫu thân vu oan Tử Uyển, vậy nàng cũng có thể làm được, còn tiêu trừ sơ hở, mượn danh nghĩa mẫu thân cứu Tử Uyển.
Dù sao, nàng cũng là con gái của Minh Cẩm, đây là ưu thế được trời ưu đãi của nàng, không lí gì mà không dùng.
Mà lời này cũng như phục bút [1] vì tương lai nàng và Thư Tuyết Ngọc liên thủ: Nếu mẫu thân muốn nàng đối xử tốt với Tử Uyển, mà Thư Tuyết Ngọc lại từng thu nhận Tử Uyển, không phải rất hợp ý mẫu thân sao? Riêng điểm này cũng giúp nàng đả động Bùi Chư Thành, tiền đề cho phép giải phong Kiêm Gia viện.
Quả nhiên, Bùi Chư Thành hơi phiền muộn nói: "Hóa ra ngươi là nha hoàn Cẩm nhi lưu lại, khó trách... ."
Nghe lời này, Chương Vân đã biết hết hi vọng, kế sách lần này không trừ được Tử Uyển. Mà ngược lại, tai mắt bà sắp xếp ở Tĩnh Xu trai sợ là cũng bị nhổ sạch. Đang lúc ảo não, bên tai lại truyền đến một giọng nữ sắc bén càng khiến bà ta kinh hồn bạt vía: "Bùi thượng thư, chuyện trấn yểm tất nhiên quan trọng hơn, nhưng lúc trước nha hoàn của Chương di nương lên án tứ tiểu thư tư thông với nam nhân, chuyện này cũng không thể tùy tiện bỏ qua dễ dàng?"
Khóe miệng Ôn phu nhân khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đẹp chứa mảnh lạnh băng sắc bén nhắm thẳng vào Chương Vân.
Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu, dè dặt nói: "Phụ thân, không phải là Tử Uyển."
Nếu Bùi Nguyên Ca không cầu tình cho Tử Uyển thì Tử Uyển nhất định phải chết, xem như chặt đứt cánh tay của nàng ta. Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Ca nói đỡ cho Tử Uyển, lại càng đúng mong muốn của Chương Vân. Khóe miệng bà ta âm thầm cong lên ý cười nhưng vẫn ra vẻ nghi hoặc nói: "Vì sao tứ tiểu thư lại khẳng định như vậy?"
"Thời điểm nữ nhi chia băng cẩm cho mọi người thì Tử Uyển vẫn chưa tới Tĩnh Xu trai. Hơn nữa, hôm nay Tử Uyển vẫn luôn theo bên người con chưa bao giờ rời đi, nhưng vết xới đất này rất mới, chắc hẳn hôm nay mới đào, Tử Uyển không có cơ hội làm như vậy." Giọng Bùi Nguyên Ca vẫn mềm mại có chút kinh hãi, nhưng lời nói cũng rất có trật tự.
"Tử Uyển tới sau nhưng không chừng nàng ta lấy băng cẩm từ chỗ nha hoàn khác. Tuy hôm nay nàng ta luôn hầu hạ bên người tứ tiểu thư, nhưng mà vẫn có thể sai người khác chôn thứ này, ngược lại càng có chứng cớ vô tội. Tứ tiểu thư ngươi còn nhỏ, không hiểu được những chiêu lừa bịp bẩn thỉu này, chớ bị tiểu nhân che mắt. Chuyện này nên để cho lão gia quyết định đi!" Chương Vân dịu dàng nói, bởi vì bà ta biết để Bùi Chư Thành xử lý chuyện này, Tử Uyển chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Không, phụ thân!" Bùi Nguyên Ca kiên trì nói, không nhường nửa bước: "Không phải Tử Uyển!"
Thấy lửa đã đến, Chương Vân cố ra vẻ nghi hoặc khó hiểu nói: "Nô tỳ nhớ trước kia tứ tiểu thư không thích người của Kiêm Gia viện, sao giờ lại một mực bảo vệ Tử Uyển như vậy? Nghe nói, Tử Uyển đến Tĩnh Xu trai được tứ tiểu thư yêu thích vô cùng, mọi chuyện quan trọng đều ủy thác cho Tử Uyển. Hơn nữa mấy ngày trước, Tử Uyển còn dẫn tứ tiểu thư tới Kiêm Gia viện một chuyến để gặp phu nhân... Tử Uyển này rốt cuộc có gì hơn người mà khiến cho tứ tiểu thư coi trọng một nha hoàn của Kiêm Gia viện như vậy?" Nàng biết cái gì có thể gây chú ý nhất tới Bùi Chư Thành, cho nên càng nhấn mạnh 2 chữ "phu nhân" và "kiêm gia viện".
Bùi Chư Thành quả nhiên lộ vẻ mặt nghi ngờ. Lúc trước Tử Uyển đến Tĩnh Xu trai là do ông an bài, nhưng Ca nhi lại coi trọng nàng ta như thế, ngay cả nha hoàn cũ cũng không bằng, điều này có chút kỳ quái. Thậm chí, Ca nhi còn đi Kiêm Gia viện... rất kỳ quái: "Ca nhi, Tử Uyển này không thể lưu lại, phụ thân sẽ tìm giúp con nha hoàn tốt hơn!"
Bùi Nguyên Ca cũng biết Kiêm Gia viện là tâm bệnh của Bùi Chư Thành, nhưng nàng phải thay đổi điều này, nếu không, muốn Thư Tuyết Ngọc xuất viện sẽ không có hi vọng.
"Cha, không thể!"
"Ca nhi, con rốt cuộc làm sao vậy?" Bùi Chư Thành càng cảm thấy không đúng, thần sắc có chút tức giận: "Ngay cả lời phụ thân nói con cũng không nghe sao? Rốt cuộc vì sao con cứ phải bảo vệ nha hoàn này? Nàng ta mới vào Tĩnh Xu trai được mấy ngày, con đã tin tưởng nàng như thế? Tại sao mấy ngày trước phải đi Kiêm Gia viện? Có phải nha đầu kia khuyến khích con đi phải không?" Hắn biết Thư Tuyết Ngọc không có ý tốt với Ca nhi, cũng không muốn người của Kiêm Gia viện tới gần Ca nhi!
Trong mắt Chương Vân lóe lên một tia cười lạnh.
Cái chết của Minh Cẩm luôn là khúc mắc tồn tại giữa lão gia và Thư Tuyết Ngọc, mà Bùi Nguyên Ca là con gái của Minh Cẩm lại đi bảo vệ một nha hoàn của Kiêm Gia viện như vậy, bà ta cũng muốn nghe xem nàng ta sẽ nói dối như thế nào đây? Nếu nàng ta không thể tự bào chữa cho mình, lão gia nhất định sẽ nghi ngờ, cho dù nhất thời không chứng minh được Bùi Nguyên Ca là giả, nhưng một khi đã có mầm mống này thì bà ta sẽ có cách khiến nó càng dài càng lớn, đến khi nở hoa kết trái.
"Cha, Tử Uyển không có khuyến khích con." Bùi Nguyên Ca cắn môi nói, "Chuyện tới nước này thì con cũng không dám giấu diếm nữa. Kỳ thật đợt trước con cố tình nháo loạn không chịu ăn cơm vì muốn cha giao Tử Uyển cho con." Lúc ấy sự kiện kia tuy thiên y vô phùng (không có gì nổi bật) nhưng sau đó nàng lại coi trọng Tử Uyển như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hoài nghi, chẳng thà nàng thừa nhận trước, ngược lại còn có thể xóa bỏ hiềm nghi: "Lần này cha về, chẳng lẽ không cảm thấy con khác trước kia sao?"
Đây vốn là những lời Chương Vân muốn nói cũng không dám nói, sợ làm Bùi Chư Thành hoài nghi, không ngờ lại từ miệng Bùi Nguyên Ca nói ra. Chuyện khó nắm trong lòng bàn tay thường không phải chuyện gì tốt, Chương Vân hơi nhíu mày, trong lòng bắt đầu có chút bất an.
Bùi Chư Thành dĩ nhiên có thể nhận ra sự khác thường của con gái, nhưng cũng không để ý nhiều: "Con trưởng thành đương nhiên hiểu chuyện hơn lúc nhỏ."
Nhưng chuyện nàng gần gũi với Tử Uyển của Kiêm Gia viện thì không thể hiểu nổi.
"Cha à, không phải. Trên thực tế, trước khi con bệnh nặng tỉnh lại thì con không hề hiểu chuyện như vậy." Bùi Nguyên Ca nói xong, vẻ mặt đầy xấu hổ và đau buồn. Những điều đó đều có thể tra được, vừa vặn mượn cơ hội này gợi lại quá khứ: "Sở dĩ con biến hóa to lớn như vậy là vì mẫu thân. Lúc con bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, từng mơ thấy mẫu thân. Người ôm con khóc, trách con ngang bước làm phiền cha. Nương nói ở dưới suối vàng nhìn thấy vô cùng thương tâm, bởi vì thương tâm làm vướng bận nên chậm trễ không muốn đi đầu thai. Sau khi con nghe xong hoảng sợ và hổ thẹn vô cùng, lúc đó mới nhận ra được những hành vi hoang đường trước kia, bởi vậy sau khi tỉnh lại mới bắt đầu biết kính trọng cha."
Bùi Chư Thành hoảng hốt, giọng nói run run: "Con…con gặp được Cẩm nhi sao? Nàng muốn con... hiếu thuận tốt với ta sao?"
Nghe Ca nhi nhắc tới Minh Cẩm, ông nhất thời xúc động, cảm thấy lệ sắp tràn mi liền vội vàng ngẩng đầu lên, không muốn bị người nhìn thấy bộ dáng này của ông.
Hóa ra là Cẩm nhi... Mười năm sinh tử mịt mờ, ông cho rằng Cẩm nhi sớm đã đầu thai không ngờ nàng vẫn còn nhớ thương ông, biết ông coi trọng đứa con gái này cho nên tới đánh thức nó. Nếu đã như vậy, Cẩm nhi, hồn phách nàng vẫn còn, vì sao không chịu gặp ta trong mộng một lần? Chương Vân thầm kêu không ổn, Minh Cẩm chính là tử huyệt của Bùi Chư Thành, chỉ cần nhắc tới bà ta, lão gia sẽ hoàn toàn mất đi sức phán đoán. Nếu không có như thế, làm sao bà dám không có chứng cớ, chỉ bằng phán đoán mà nói xấu Thư Tuyết Ngọc? Chính là không ngờ tới Bùi Nguyên Ca này lại giả dối như thế, cũng hiểu được lợi dụng Minh Cẩm, giả mượn quỷ thần, che giấu sơ hở trước sau không đồng nhất của mình.
Cứ như vậy, cho dù sau này bà nhắc tới điểm đáng ngờ này, lão gia cũng cho là Minh Cẩm, căn bản sẽ không tin Bùi Nguyên Ca là giả !
Quá giảo hoạt!
"Tử Uyển là nha hoàn mẫu thân lưu lại cho con. Năm năm trước, Quế mama nói Tử Uyển trộm cắp, nữ nhi đuổi nàng ấy ra khỏi Tĩnh Xu trai. Lần này trong mộng, mẫu thân lại nói muốn con chiếu cố Tử Uyển cho tốt, con vốn cũng rất nghi hoặc, không ngờ sau khi tỉnh lại mới phát hiện, hóa ra Quế mama không có ý tốt với con, còn Tử Uyển thì ngược lại cứu con một mạng. Lúc đó con mới biết, trước kia mình bị bị tiểu nhân che mắt." Bùi Nguyên Ca nói vô cùng khẩn thiết, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Con tin tưởng mẫu thân, cho nên cũng tin tưởng Tử Uyển. Chuyện này tuyệt đối không phải do Tử Uyển làm!"
Nếu Chương Vân có thể lợi dụng mẫu thân vu oan Tử Uyển, vậy nàng cũng có thể làm được, còn tiêu trừ sơ hở, mượn danh nghĩa mẫu thân cứu Tử Uyển.
Dù sao, nàng cũng là con gái của Minh Cẩm, đây là ưu thế được trời ưu đãi của nàng, không lí gì mà không dùng.
Mà lời này cũng như phục bút [1] vì tương lai nàng và Thư Tuyết Ngọc liên thủ: Nếu mẫu thân muốn nàng đối xử tốt với Tử Uyển, mà Thư Tuyết Ngọc lại từng thu nhận Tử Uyển, không phải rất hợp ý mẫu thân sao? Riêng điểm này cũng giúp nàng đả động Bùi Chư Thành, tiền đề cho phép giải phong Kiêm Gia viện.
Quả nhiên, Bùi Chư Thành hơi phiền muộn nói: "Hóa ra ngươi là nha hoàn Cẩm nhi lưu lại, khó trách... ."
Nghe lời này, Chương Vân đã biết hết hi vọng, kế sách lần này không trừ được Tử Uyển. Mà ngược lại, tai mắt bà sắp xếp ở Tĩnh Xu trai sợ là cũng bị nhổ sạch. Đang lúc ảo não, bên tai lại truyền đến một giọng nữ sắc bén càng khiến bà ta kinh hồn bạt vía: "Bùi thượng thư, chuyện trấn yểm tất nhiên quan trọng hơn, nhưng lúc trước nha hoàn của Chương di nương lên án tứ tiểu thư tư thông với nam nhân, chuyện này cũng không thể tùy tiện bỏ qua dễ dàng?"
Khóe miệng Ôn phu nhân khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đẹp chứa mảnh lạnh băng sắc bén nhắm thẳng vào Chương Vân.
Danh sách chương