"Nhàn di, ta cảm thấy mẫu thân nói đúng, chuyện này rất kỳ quái." Bùi Nguyên Ca suy tư nói. "Cho dù Ôn đại nhân thật sự làm việc hồ đồ, nhưng người tên Lý Thụ Kiệt cũng có vấn đề. Chưa nói đến thân phận này của hắn thật hay giả, Tĩnh Châu Tả bố chính sử tư tham chính là quan tứ phẩm, xét theo phẩm cấp thì cao hơn Ôn đại nhân là học sĩ Hàn lâm viện nhưng Ôn đại nhân lại có phụ thân là Ôn Các lão, điều này rất bất thường. Hắn chỉ là một tứ phẩm tham chính lại dám cầu cháu ruột Đại học sĩ Nội sĩ? Đây là không biết cao thấp. Cho dù hắn muốn dựa thế Ôn phủ thì cũng nên thỉnh quan môi tới cầu thân cho hợp tình hợp lễ mới đúng, hành động như bây giờ chẳng phải không nể mặt Ôn phủ hay sao? Không những không leo lên được mà con đắc tội Ôn phủ."
Ôn phu nhân cả giận: "Còn không phải sao? Nào có ai làm việc như vậy? Ta thấy hắn chính là cái kẻ lừa đảo!"
"Nếu là kẻ lừa đảo vì tiền, hẳn nên đi lừa nhà phú hào, sao lại ngu ngốc đến lừa quý phủ Các lão đương triều?" Bùi Nguyên Ca hỏi.
Nghe xong lời của nàng, Ôn phu nhân chậm rãi suy nghĩ lại, hàng lông mày đen như mực gắt gao nhíu lại.
Bà vốn là người có kiến thức có quyết đoán, chỉ là chuyện này ảnh hưởng tới con gái, mặt khác lại do sai lầm cuả chính phu quân mình nên nhất thời vừa tức giận vừa đau lòng, đầu óc rối loạn không thể tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại nghe Bùi Nguyên Ca nhắc điều này, nhất thời cũng nhận thấy dị thường. E rằng Ôn Mục Liễm và Lý Thụ Kiệt gặp gỡ quen biết không phải ngẫu nhiên mà là khổ tâm vạch mưu.
Du ngoạn gặp nhau, đề nghị kết thông gia, lấy được ngọc bội Ôn phủ và canh thiếp (1) của Lan nhi, hôm qua đến Ôn phủ gây sự...
(1) canh thiếp: ghi ngày, tháng, năm, giờ sinh
"Chuyện này đầy rẫy cổ quái. Nhưng chiếu theo con nói, vừa không phải dựa thế Ôn phủ cũng không phải lừa hôn, vậy Lý Thụ Kiệt này khổ tâm tính kế rốt cuộc là vì cái gì?" Ôn phu nhân chậm rãi suy nghĩ từng tí một, tận lực áp chế tức giận với mối hôn sự qua loa này. "Ta thật sự không nghĩ ra được. Có thể thấy mục đích tên Lý Thụ Kiệt này là dùng khối ngọc bội và canh thiếp kia để lấy hôn sự với Lan nhi nhà ta..."
"Con lại cảm thấy hôn sự của Ôn tỷ tỷ chưa hẳn là trọng điểm." Bùi Nguyên Ca liền nói. "Thân phận Lý Thụ Kiệt khả nghi, làm việc lại hoang đường, không ra thể thống gì như thế, tám phần không phải quan lại gì, tác phong có chút vô lại, con cho rằng thân phận Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính kia không phải là thật."
Thư Tuyết Ngọc bỗng nhiên nói: "Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính là quan viên tứ phẩm, ở Lại bộ nhất định có ghi chép, đến Lại bộ điều tra chẳng phải sẽ biết có hay không sao? Không nói đến Ôn Các lão, chỉ cần Ôn đại nhân ra mặt thì Lại bộ cũng phải giữ chút thể diện."
"Đúng vậy, nhưng tình thế đang rất cấp bách." Ôn phu nhân bóp trán, cảm thấy bản thân quá sơ sẩy. B.Y_dieeendaaaan;equyyyyd0nnn
"Nhàn di tạm thời đừng nóng vội, theo dự đoán của con Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính thật sự tên Lý Thụ Kiệt, nhưng tất nhiên không phải Lý Thụ Kiệt mà Ôn đại nhân biết. Nếu đã tới lừa, lại là phủ đệ Ôn phủ nhà cao cửa rộng như vậy, sao ngay cả chút kiến thức ấy cũng không biết? Không phải Nhàn di cũng nói đó sao? Lúc đầu Ôn đại nhân nghe Nhàn di nói xong cũng sinh nghi, sau khi ra ngoài một chuyến trở về lại nói thân phận của Lý Thụ Kiệt không thể nghi. Con nghĩ có lẽ Ôn đại nhân cũng đã nhờ Lại bộ kiểm tra, xác định Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính đúng là tên Lý Thụ Kiệt nên mới nói như vậy." Bùi Nguyên Ca phân tích, nói hết phán đoán của mình.
Ôn phu nhân gật đầu, tán thành với cái nhìn của Bùi Nguyên Ca.
"Nhưng như vậy cũng không đúng, nếu Lý Thụ Kiệt này không phải Tĩnh Châu Tả bố chính sử tư tham chính, mà đến để lừa gạt thì cho dù tên giống nhau cũng vô dụng." Thư Tuyết Ngọc đưa ra điểm đáng ngờ. "Lan nhi là cháu gái ruột của Ôn Các lão, cho dù phải theo lời Ôn đại nhân hứa gả cho con trai độc nhất của Lý Thụ Kiệt. Nhưng đính hôn có thể qua loa, hôn sự không thể như thế, lại có nhiều như vậy điểm đáng ngờ, tốt xấu Ôn Các lão cũng sẽ phái người đến Tĩnh Châu điều tra rõ ràng, dù sao vẫn phải xác định thân phận. Nếu hắn là giả thì không phải tất cả sẽ lộ hết sao?"
Ôn phu nhân cũng gật đầu theo: "Những lời này phụ thân Lan nhi cũng đã phân tích qua, còn nói Lý Thụ Kiệt là quan tứ phẩm, tham chính lại là chức quan béo bở, trong nhà hắn chỉ có một đứa con trai trưởng, Lan nhi gả qua đó nhất định không chịu thiệt thòi. Hắn còn nói Lý gia sắp sửa có việc vui lớn nhưng lại không chịu nói rốt cuộc là việc gì, dù sao ta vẫn luôn cảm thấy việc này có vấn đề."
Bạn nhậu, mới kết bạn vài ngày liền yêu cầu người ta gả đích nữ, người đứng đắn sẽ không làm như vậy? "Đúng là có vấn đề. Tiếp nữa, theo Nhàn di nói, người trong Ôn phủ lý biết đến hôn sự này không nhiều, nhưng tại sao phụ thân con có thể nghe được người ta bàn tán nói Ôn phủ sắp gặp chuyện không may? Nếu gặp chuyện không may trong lời bọn họ tức là ám chỉ hôn sự Ôn tỷ thì lại càng kỳ quái ..." Bùi Nguyên Ca phân tích những điểm đáng nghi, trong đầu có ý nghĩ vụt qua nhưng không rõ ràng, đành phải nói ra những suy nghĩ của bản thân để cùng Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc thảo luận, xem có đưa ra được gợi ý gì không, xâu chuỗi hoàn chỉnh câu chuyện.
Chuyện này Ôn Dật Lan không tiện xen vào, nhìn người này, nhìn người kia, cuối cùng đứng dậy rót ba ly trà hoa cho ba người.
Sau đó, nàng an vị ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Ca, ôm lấy eo nàng, tựa đầu lên bờ vai nàng, vẻ mặt ảm đạm. Tốt xấu nàng cũng là con ruột của phụ thân, dù không thích nàng thế nào cũng không nên quyết định hôn sự của nàng qua loa như vậy... Có phải vì nàng quá ngu ngốc hay không? Nếu nàng có thể thông minh một chút, giống Nguyên Ca có thể chỉnh đốn Ôn Dật Tĩnh đồng thời để phụ thân cảm thấy nàng hiểu đạo lý, có phải khi đó phụ thân sẽ suy nghĩ cho nàng nhiều hơn không?
Bùi Nguyên Ca biết trong lòng nàng khổ sở, vỗ vỗ bả vai của nàng tỏ ý an ủi.
Mặc dù kiếp trước nàng bị gả cho người không tốt, nhưng đó là do nàng cực lực yêu cầu phải gả cho Vạn Quan Hiểu. Khi đó quan hệ giữa nàng và phụ thân đã rất căng thẳng, xa lạ vắng vẻ, nhưng phụ thân vẫn cẩn thận tra xét gia thế của Vạn Quan Hiểu, xác định tuy gia đình hắn bình thường nhưng cũng là người trong sạch, lại có chí tiến thủ, lúc này mới đáp ứng mối hôn sự đó, sau vẫn cho nàng hồi môn hậu hĩnh, mười dặm hồng trang gả đến Giang Nam.
Không chỉ có nàng, ngay cả hôn sự của nhị tỷ Bùi Nguyên Xảo, phụ thân cũng cân nhắc cẩn thận, điều tra phẩm hạnh người đó mới định hôn sự.
Tuy trong lòng có thiên vị, nhưng về chuyện đại sự phụ thân đều tôn trọng cả bốn nữ nhi, chưa từng có ý nghĩ lợi dụng con gái leo lên quyền quý hay lót đường cho tiền đồ của ông, mà luôn đặt hạnh phúc của các con lên hàng đầu.
So sánh với nhau, Ôn tỷ tỷ ngay cả kiếp trước của nàng cũng không bằng.
"Nghe Nguyên Ca nói vậy, chuyện này đúng là rất cổ quái." Chuyện liên quan tới con gái, Ôn phu nhân nghĩ mãi không ra, khó tránh khỏi trở nên nôn nóng. "Tên Lý Thụ Kiệt này rốt cuộc có tâm tư gì? Cho dù hắn muốn lừa hôn, có thân phận gì phái người đến Tĩnh Châu điều tra sẽ biết, chắc chắn không che giấu được bao lâu... Hơn nữa, tại sao chuyện này lại bị nhóm triều thần biết mà thảo luận, lại bị Bùi Chư Thành nghe được?"
Thư Tuyết Ngọc nhíu mi suy nghĩ sâu xa, nhưng trong chuyện này bà không nhạy bén bằng Ôn phu nhân, càng muốn càng nghĩ không ra.
Có lẽ nhóm triều thần cũng hay thảo luận gia sự, nhưng đa số sẽ nghị luận ở tửu lâu hoặc trong nhà chứ ít ai lại nói chuyện này ở chỗ không nên nói như trên triều. Mặc dù Ôn tỷ tỷ là cháu gái ruột của đương triều các lão, nhưng hôn sự của nàng ấy cũng không nhất thiết phải thảo luận ngay sau buổi triều, có thể bị nhắc tới, hơn phân nửa là việc này quan hệ đến thị phi tranh đấu trong triều... Triều đình... Tĩnh Châu Tả bố chính sử tư tham chính...Hôn sự kỳ quái...
Bùi Nguyên Ca cố gắng suy tư, thỉnh thoảng nghĩ đến điều gì đó nhưng không thể nói rõ.
Đúng rồi, Nhàn di nói rất đúng. Nếu Lý Thụ Kiệt muốn lừa hôn, tại sao không thể từ chối? Nếu thân phận của hắn là giả, phái người đến Tĩnh Châu điều tra là biết ngay. Nếu thân phận của hắn là thật, dùng ngọc bội Ôn phủ và canh thiếp của Ôn tỷ tỷ hợp tình hợp lễ khiến Ôn phủ không thể cự tuyệt, như vậy rõ ràng tạo cho Ôn phủ nhược điểm, việc hôn nhân thành hay bại chưa nói đến nhưng trước đã đắc tội Ôn phủ rồi... Bất luận thế nào, nói đến cùng vẫn phải điều tra rõ thân phận lai lịch của tên Lý Thụ Kiệt trước tiên, sau đó sẽ quyết định tiếp. Chỉ là Tĩnh Châu cách kinh thành quá xa, đi về một chuyến ít nhất cũng phải hơn hai tháng, sự tình không thể làm rõ trong một chốc một lát——
Trong đầu Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên lóe lên tia sáng, chẳng lẽ bản thân hôn sự này không phải nhằm vào Ôn tỷ tỷ?
"Nhàn di, người kể lại tường tận những lời của Lý Thụ Kiện nói hôm qua cho con nghe, nửa chữ cũng không được bỏ sót." Bùi Nguyên Ca trầm mắt xuống, thần sắc ngưng trọng.
Nhìn bộ dáng này của Nguyên Ca, chẳng lẽ đã nghĩ ra ngọn nguồn sự việc rồi sao? Ôn phu nhân nhìn nàng có chút nghi hoặc. Mặc dù từng nghe Thư Tuyết Ngọc nói qua, Chương Vân là do Bùi Nguyên Ca đánh đổ nhưng chưa nói cụ thể, Ôn phu nhân cảm thấy bởi vì Minh Cẩm, xưa nay Bùi Chư Thành yêu thương Nguyên Ca, cũng không phải không có khả năng. Nhưng chuyện này đã không còn chỉ là chuyện trong nhà , đứa nhỏ Nguyên Ca này mới mười ba tuổi, thật sự có thể nhìn ra kỳ quái trong đó sao?
Mặc dù có chút khó tin, nhưng Ôn phu nhân vẫn ôm chút hy vọng, kể lại mọi chuyện một lần từ đầu tới cuối.
Thấy bộ dáng của nàng trở nên trịnh trọng giống như sự việc này rất quan trọng, Ôn phu nhân không dám có sơ sẩy, ngẫu nhiên có chỗ nào không nhớ rõ, sẽ hỏi lại Triệu mama cũng có mặt lúc đó. Bùi Nguyên Ca cẩn thận hỏi mấy vấn đề, nhất là những lời Lý Thụ Kiệt nói, trong lòng đã hình dung được đại khái.
Nếu như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng.
Vì sao Lý Thụ Kiệt tìm tới Ôn Mục Liễm, vì sao yêu cầu thú (cưới) cháu gái ruột của Ôn Các lão, vì sao tự xưng là Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính, lại vì sao phải làm như vậy.. . Tất cả đều có cách giải thích toàn vẹn.
"Nhàn di, nếu con đoán không sai chuyện này không phải nhằm vào Ôn tỷ tỷ, mà là nhằm vào Ôn Các lão, cho nên phải nói cho Ôn Các lão một tiếng mới được." Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca nghiêm trọng. "Con biết Nhàn di rất muốn biết ngọn nguồn sự tình, nhưng mà nói thực ra con cũng không quá nắm chắc, có một số việc còn phải thỉnh giáo Ôn Các lão thì con mới có thể xác định."
"Công công (*)?" Ôn phu nhân ngẩn ra, hôn sự này có liên quan tới công công? Chẳng lẽ dính dáng đến tranh đấu triều đình?
(*) Công công: là bố chồng
Nhưng Nguyên Ca còn nhỏ, có thể mẫn cảm với chuyện triều chính như vậy sao? Có phải con bé nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ quá nhiều rồi không? Bởi vì sự việc này liên lụy tới Ôn Mục Liễm cùng hôn sự hoang đường của Lan nhi, Ôn phu nhân sợ hai vị lão nhân lo lắng, không muốn kinh động bố mẹ chồng, bởi vậy có chút do dự. Nhưng nghĩ lại, dù sao chuyện này đã bắt đầu nháo lên, sớm muộn gì họ cũng biết, nếu Nguyên Ca nói như vậy thì cứ tin một lần đi! Dù sao con bé vẫn còn nhỏ, cho dù nói sai, công công cũng sẽ không để trong lòng, nhiều nhất cười trừ mà thôi.
Vì thế, Ôn phu nhân mang theo Thư Tuyết Ngọc, Ôn Dật Lan cùng Bùi Nguyên Ca bị thương đi tới Thọ An đường của nhị lão.
Ôn Các lão đang ở thư phòng viết chữ, thấy nhóm người này vừa gặp lúc nãy giờ lại tới, trong đó còn có Bùi Nguyên Ca bị thương ở chân, lại nhìn vẻ mặt các nàng, bằng nhãn lực luyện nhiều năm quan trường lập tức nhìn ra những người này có việc mà đến, ông vẫy tay lệnh cho nha hoàn trong phòng lui ra, lúc này mới hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Ôn phu nhân kể lại những chuyện đã xảy ra.
Bây giờ sắp sang tháng Năm, ngoài cửa sổ sen nở rộ, không khí thoáng đãng mang theo hương sen bay tới, mặc dù trong phòng không đốt nhang nhưng vẫn tràn ngập một mùi hương thanh đạm khiến người ta tập trung tư tưởng. Ôn Các lão nghe xong mọi chuyện, thần sắc khẽ biến, trong đôi mắt để lộ ra vài phần ngưng trọng, nhìn Bùi Nguyên Ca trong mắt lóe sáng, cũng không nóng lòng hỏi suy đoán Bùi Nguyên Ca, cười nói: "Con dâu lão nói, ngươi có chút vấn đề muốn hỏi ta, sau đó mới có thể kết luận? Ngươi muốn hỏi gì?"
Nhìn bộ dáng của ông, Bùi Nguyên Ca đoán trong lòng ông đã có định luận, chỉ là đang khảo nghiệm nàng nên cũng không che giấu, thoải mái nói: "Tiểu nữ mạo phạm, muốn hỏi Ôn Các lão hai vấn đề. Thứ nhất, nghe nói thủ phụ (cánh tay trợ giúp) Trương các lão sắp cáo lão hồi hương, sau khi ông ấy rời đi, Nội các nhất định sẽ đề bạt tân thủ phụ, có phải trong hai tháng nữa tân thủ phụ sẽ nhận mệnh phải không? Thứ hai, khi lựa chọn thủ phụ kế nhiệm, ý kiến của Trương các lão có phải rất quan trọng? Trương các lão có xuất thân thanh lưu (trong sạch) không?"
Bởi tuổi già nên đôi mắt Ôn Các lão hơi vẩn đục, hơn nữa khuôn mặt cứng nhắc làm người ta có cảm giác không gần gũi.
Sau khi nghe Bùi Nguyên Ca nói, cặp mắt đục ngầu kia nhất thời nở rộ ra ánh sáng dị thường, sáng ngời không thể nhìn thẳng, triển lộ hết phong phạm của đại học sĩ Nội các. Ôn Các lão nhìn Bùi Nguyên Ca thật lâu, bỗng nhiên cười ha hả, khen: "Bùi Chư Thành có nữ nhi tốt! Rất tốt! Rất tốt!" Sau đó ông lập tức thở dài, có chút tiếc hận nói. "Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Trí tuệ của tiểu cô nương này người bình thường khó mà có được, rất tốt! Rất tốt!
Nhưng thân là nữ nhi, không thể ra đường vào triều, đáng tiếc! Đáng tiếc!
Nếu Mục Liễm có một phần nhạy bén của tiểu cô nương này, ông sẽ không gợi ý để Hàn Lâm viện vắng vẻ nó, lại càng sẽ không rơi vào bẫy ngày hôm nay.
Mọi người nghe vậy càng thêm mờ mịt, không rõ vì sao rất tốt, lại đáng tiếc? Bùi Nguyên Ca mơ hồ đoán được tâm tư của ông, mỉm cười nói: "Ôn Các lão nói như thế, có phải tiểu nữ đoán đúng rồi? Tiểu nữ cân nhắc rất lâu mới đoán ra chút manh mối, Ôn Các lão chỉ nghe đại khái đã nhìn ra tâm tư người kia, không hổ là đương triều đại học sĩ Nội các!"
"Nha đầu ngươi tuổi nhỏ đã có được sự thông minh hiếm có, còn so với ông gia như ta sao? Có phải muốn lão nhân ta khen ngươi vài câu không hả?" Ôn Các lão ngửa đầu cười lớn, lại rất hưởng thụ với lời phụ họa của Bùi Nguyên Ca, bỗng nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ, chần chờ nói: "Nha đầu, ngươi thành thật nói cho ta biết, sự kiện Ngọc Chi Ngạn kia, có phải ngươi hiến cho Bùi Chư Thành chủ ý xảo quyệt đó không?"
Không ngờ Ôn Các lão sẽ liên tưởng đến chuyện Ngọc Chi Ngạn, Bùi Nguyên Ca kinh ngạc, không biết có nên trả lời hay không.
"Nhìn bộ dáng này của người là ta biết mình đoán đúng rồi, Bùi Chư Thành tính tình ngay thẳng, sao có thể nghĩ ra chủ ý ngoằn nghèo đó được? Ngọc Chi Ngạn không phải người tốt nhưng lại là một vị quan tốt, nếu thực vì sự kiện đó mà bị lưu đày thì thật đáng tiếc. Lão hủ cũng rất muốn cứu hắn, lại không nghĩ được cách nào. Nhưng lá gan của Bùi Chư Thành cũng quá lớn, lại dám phóng hỏa đốt nha môn hình bộ..." Ôn Các lão cười nói, ngoài lời như mắng Bùi Chư Thành nhưng thực chất lại vô cùng tán thưởng.
Bùi Nguyên Ca nhỏ giọng nói: "Ôn Các lão, nha môn Hình bộ cháy là ngoài ý muốn, nào có ai phóng hỏa?"
"Đúng đúng đúng, là ngoài ý muốn!" Ôn Các lão biết việc này không nên nhắc lại, đành cười phụ họa. Sau đó nghĩ đến chuyện tình trước mắt, lại không nhịn được thở dài, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nghiêm nghị già nua hiện lên vẻ lo lắng, đôi mắt cụp xuống, suy nghĩ biện pháp ứng phó.
Ba người còn lại trong phòng nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu một già một trẻ này đang nói cái gì.
Ôn phu nhân là con dâu, không dám làm càn trước mặt Ôn Các lão, Thư Tuyết Ngọc cũng là vãn bối, chỉ còn Ôn Dật Lan tuổi nhỏ, lại được Ôn Các lão yêu thương. Nàng nhìn người này, nhìn người kia, suy nghĩ nửa ngày cũng không thông, bèn hỏi: "Gia gia, Nguyên Ca, các người đang nói gì vậy? Chuyện này rốt cục là như thế nào? Đừng đánh đố nữa, ta vội muốn chết rồi!"
Ôn Các lão phục hồi lại tinh thần, nói: "Nguyên Ca nha đầu, ngươi nói đi, xem chúng ta nghĩ đến cùng một chuyện không?"
Bùi Nguyên Ca phúc thân, hướng về đám người Thư Tuyết Ngọc nói: "Chuyện này nhìn qua có vẻ nhằm vào Ôn tỷ tỷ, nhưng thực chất là nhằm vào Ôn Các lão. Thân phận tên Lý Thụ Kiệt kia tám phần là giả, hắn cố ý kết giao với Ôn đại nhân, lại thừa dịp mượn rượu nhắc tới hôn sự kéo Ôn tỷ tỷ vào, sau lại đến Ôn phủ nháo loạn, kỳ thực nguyên nhân nằm ở chỗ thủ phụ Trương các lão cáo lão hồi hương, chuyện này có lẽ do bên Lý Các lão thiết kế."
Nghe nàng nhắc tới thủ phụ chi tranh (tranh giành chức thủ phụ), Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc liếc nhau, nói: "Chuyện thủ phụ ta có biết, nhưng mà hôn sự của Lan nhi có dính dáng gì tới chuyện này?"
"Nhàn di nghĩ xem, người này làm việc khả nghi, bất luận là ngài hay Ôn Các lão có thể yên tâm gả Ôn tỷ tỷ cho con hắn sao? Nhưng hắn lại cố tình muốn tới Ôn phủ gây sự, mục đích là muốn nháo lớn chuyện này, ầm ĩ ra ngoài. Nếu sự tình truyền ra, trong mắt người ngoài, thân phận người này và Ôn đại nhân cũng tương xứng, kết làm thông gia cũng coi như hợp lý. Hắn lại có ngọc bội và canh thiếp trong tay nhưng Ôn phủ lại cự tuyệt, người khác sẽ nói thế nào? Khẳng định sẽ nói, Ôn phủ ỷ vào có Các lão, ngay cả hôn sự mình định ra cũng không thừa nhận, hiển nhiên là chê hắn quan nhỏ nên chướng mắt người ta, định ra hôn nhân coi quan viên triều đình như vật để đùa giỡn, đã thất tín đỗ lỗi sai cho người khác lại kiêu căng tự đại, ý đồ muốn dựa dẫm người có quyền thế."
Sắc mặt Ôn phu nhân trầm xuống, cắn môi không nói.
"Hiện tại thủ phụ Trương các lão sắp cáo lão hồi hương, nhưng trước mặt Hoàng thượng nhiều năm như vậy tất nhiên cũng có chút ảnh hưởng, khi chọn thủ phụ kế nhiệm, lời nói của ông ta cũng rất có sức nặng. Trương các lão xuất thân thanh lưu, là gương sáng cho người đọc sách trong thiên hạ, mà người đọc sách lại nặng nhất một chữ TÍN. Nếu việc này rơi vào tai Trương các lão, ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Chỉ sợ ấn tượng với Ôn Các lão sẽ suy giảm lớn, lại thêm kinh thành đồn đãi, miệng nhiều người xói chảy vàng (2), danh dự của Ôn Các lão nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Thủ phụ kế nhiệm tuyển trong hai người Ôn Các lão và Lý Các lão, Ôn Các lão đã rơi xuống thế hạ phong, cơ hội của Lý Các lão tất nhiên càng lớn." Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói hết phán đoán trong lòng, sau nói với Ôn Các lão. "Nếu tiểu nữ có chỗ sai sót, mong Ôn Các lão chỉ ra."
(2) miệng nhiều người xói chảy vàng: chỉ sức mạnh dư luận
Ôn Các lão cười nhẹ, nói: "Không có, ta cũng nghĩ như vậy."
"Sự tình phức tạp như vậy sao? Lý Thụ Kiệt làm việc không quy củ, thân phận khả nghi. Không phải vừa rồi Nguyên Ca cũng nói Lý Thụ Kiệt này tám phần là giả sao? Chỉ cần kiểm chứng thân phận, chứng minh hắn lừa hôn thì chân tướng mọi chuyện sẽ rõ ràng?" Thư Tuyết Ngọc nói.
"Đây chính là nguyên nhân hắn tự xưng là Lý Thụ Kiệt. Lý Thụ Kiệt là Tĩnh Châu tả bố chính sử tham chính, Tĩnh Châu cách kinh thành vô cùng xa xôi, cho dù là ngựa nhanh nhất cũng phải hai tháng mới quay về, hơn nữa còn phải kiểm chứng nên phải hơn hai tháng. Mà chọn người kế nhiệm thủ phụ sẽ định ra trong hai tháng tới, cho nên bọn họ hoàn toàn không quan tâm sự tình sẽ phát triển thế nào, bọn họ chỉ cần tranh thủ thời gian hai tháng này mà thôi. Lý Thụ Kiệt có nhiều điểm đáng nghi là cố ý bày ra, hắn muốn Ôn phu nhân và Ôn Các lão phản đối hôn sự này, như vậy sự tình mới trở nên ầm ĩ!"
Về phần suy đoán Lý Thụ Kiệt là giả, Bùi Nguyên Ca dựa vào câu nói kia của Ôn Dật Tĩnh.
Nàng ta nói Ôn Dật Lan uy phong không được bao lâu, chỉ sợ là biết thân phận thật của tên "Lý Thụ Kiệt" này nên mới dám chế giễu Ôn Dật Lan như thế. Chuyện này muốn thành phải là người có hiểu biết nhất định về tính cách của mọi người trong Ôn phủ và địa vị của Ôn Dật Lan, cho rằng Ôn phu nhân và Ôn Các lão nhất định sẽ không đáp ứng chuyện này, như vậy mới được việc.
Người kia có thể giả mạo chuẩn xác thân phận Lý Thụ Kiệt, có năng lực bảo đảm này mưu kế hữu dụng, chỉ sợ người trong kinh thành không có ai biết Lý Thụ Kiệt thật, bằng không quỷ kế này nhanh chóng bị vạch trần. Có mạng lưới tin tức như vậy, người thiết kế nhất định quyền cao chức trọng, một hôn sự của Ôn Dật Lan nho nhỏ không đáng để bọn họ hao phí tâm tư như thế, mục tiêu bọn họ là Ôn Các lão!
Ôn phủ chắc chắn có người nội ứng ngoại hợp, thông báo tin tức cho người bên ngoài.
Có điều nàng chỉ có thể lén lút nói suy đoán đó cho Ôn phu nhân, không thể nói ra trước mặt Ôn Các lão.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc. Đúng vậy, người nọ chỉ muốn tranh thủ hai tháng này, chỉ cần trong hai tháng này biến thành kinh thành nổi gió, ảnh hưởng đến thanh danh của Ôn Các lão, đẩy ông vào thế bất lợi trong cuộc chiến thủ phụ thì tức là mục đích của họ đã hoàn thành... Ôn phu nhân nghĩ vậy, trong lòng bỗng nhiên đau nhức. Nếu muốn không ảnh hưởng đến danh dự và tiền đồ của công công, chỉ sợ hôn sự của Lan nhi... Đều do nó có người cha không tốt, làm ra chuyện hồ đồ như vậy lại vẫn không biết sai!
Mọi chuyện đến nước này không còn là chuyện riêng của Ôn Mục Liễm và Ôn phu nhân nữa mà đã liên lụy đến toàn bộ Ôn phủ.
Bởi vậy Ôn Các lão sai người đi gọi Ôn Mục Liễm cùng nhị phòng, tam phòng tới để thương nghị.
Đây là gia sự của Ôn phủ, Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca dù sao cũng là người ngoài, không tiện tham dự nên mượn cớ cáo từ, rời khỏi Ôn phủ.
Đón xe trở lại Bùi phủ, Thư Tuyết Ngọc vẫn lo lắng vết thương ở chân Bùi Nguyên Ca nên phái người đi mời đại phu đến xem, xác định không có việc gì mới thả lỏng, nghĩ đến những dính dáng trong hôn sự hoang đường của Ôn Dật Lan, trong lòng bà lại nổi lên lo lắng. Dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn của Nhàn Nhã, ngồi vững vị trí chính thất, có trai có gái lại có cha mẹ chồng bảo vệ che chở nhưng Lan nhi vẫn bị thứ nữ gây khó dễ. Trước kia Nguyên Ca là đứa nhỏ không có mẹ, Chương Vân lại chưởng phủ, thật không biết con bé ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể mài dũa ra tích cách nhạy bén như bây giờ?
Bà dang tay ôm Nguyên Ca vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Nguyên Ca, con yên tâm, hôn sự của con ta nhất định sẽ thận trọng, nhất định thận trọng!"
Đúng lúc này, Bùi Chư Thành cũng trở lại. Nghe nói Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca đều đã trở về nên bước vào, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca bị thương, ông bước lên phía trước hỏi thăm, xác định không có việc gì nhưng vẫn mắng cho Bùi Nguyên Ca một trận, mắng nàng không cẩn thận. Cuối cùng mới hỏi chuyện Ôn phủ. Nghe xong Thư Tuyết Ngọc giải thích, mày ông nhíu chặt lại: "Chẳng trách ta lại nghe được, có lẽ có người đang bàn bạc nên ủng hộ Lý các lão hay Ôn các lão, không cẩn thận nói lộ hết, cũng khó trách vừa thấy ta đi qua liền không nói nữa. Nếu việc này thực sự giống như Ca nhi đoán thì Lý Các lão dùng loại thủ đoạn này thật quá ti bỉ xấu xa!" B.Y _ die^nda.nle*quy/d0n
Thư Tuyết Ngọc đồng cảm, triều đình tranh đấu ngươi chết ta sống là chuyện thường, nhưng bắt tay dùng thủ đoạn lên người trẻ con vô tội thì thật là quá đáng.
"Phụ thân, nếu..." Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở miệng. "Nếu hôm nay đổi lại con là Ôn tỷ tỷ, phụ thân là Ôn Các lão, người sẽ làm thế nào?"
Bùi Chư Thành ngẩn ra, cố ý nghiêm mặt nói: "Nếu là ta, ta khẳng định không nói hai lời bán con đi, chức thủ phụ đó không phải dễ dàng làm được đâu...." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Nguyên Ca nhăn lại, ông không nhịn được bật cười, vô cùng thân thiết nhéo nhéo chóp mũi của nàng, cười nói: "Yên tâm đi, phụ thân sao nỡ. Đừng nói con, cho dù nhị tỷ con gặp chuyện này, phụ thân cũng không làm như vậy!"
Bùi Nguyên Ca lại hỏi: "Nếu tam tỷ tỷ thì sao? Gần đây tỷ ấy thường xuyên phạm sai lầm!"
"Ai cũng không được. Đây không phải là vấn đề thương ai hay không thương ai, mà vấn đề ở chỗ cách làm người, làm cha. Là trụ cột gia đình phải che chở người trong nhà, người nhà làm sai nên phạt thế nào là một chuyện, nhưng bất luận thế nào cũng không thể lấy người nhà để đổi lấy vinh hoa phú quý. Con hiểu không?" Bùi Chư Thành bất mãn, gia tăng thêm sức. "Tiểu nha đầu, ngay cả chút tin tưởng ấy với phụ thân cũng không có? Nên phạt!"
"Phụ thân buông tay, đau quá!" Bùi Nguyên Ca quyệt miệng, xoá sạch vết tay Bùi Chư Thành. "Người chỉ biết trêu con thôi!"
"Con gái nhà ai hồi nhỏ không bị phụ thân của mình nhéo mặt, bóp mũi cơ chứ? Lúc con còn nhỏ, phụ thân không ở bên cạnh, chỉ có thể thừa dịp này đòi lại thôi." Bùi Chư Thành cười, rất thích trêu con gái. "Hơn nữa, phụ thân cũng không nhéo được bao lâu nữa, tiểu Ca nhi cũng đã lớn, mười ba tuổi đủ nghị hôn rồi, tiếp hai ba năm nữa sẽ xuất giá thôi!" Nói xong, ông lại thở dài, không biết là vui mừng hay tiếc hận.
Mỗi lần đều thích lấy chuyện hôn nhân nói sang chuyện khác. . . . Bùi Nguyên Ca rất bất mãn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: "Phụ thân, vì sao người bị gọi là Bùi bán thành a? Đây là tự (tên thường gọi) của người sao?"
Vừa nói xong, mặt Bùi Chư Thành cứng đờ, cả người không được tự nhiên: "Ai nói với con?"
"Ôn Các lão nói, Ôn Các lão còn bảo con cầu tính giúp ông ấy rằng tuổi già xương cốt yếu, không chịu nổi người vác đao đuổi theo nửa vòng kinh thành đâu." Nhìn bộ dáng của phụ thân dường như có ẩn tình gì đó, ánh mắt Bùi Nguyên Ca nhất thời sáng lên. "Phụ thân phụ thân, bên trong có phải có điển cố gì không? Ngươi vác đao đuổi theo ai chạy nửa kinh thành? Vì sao bị gọi là Bùi bán thành?"
Bị nữ nhi truy vấn như vậy, Bùi Chư Thành càng không nén được giận, nghiêm mặt nói: "Ca nhi, ta tốt xấu cũng là phụ thân của con, có con nào hỏi phụ thân như thế hả? Nhớ kỹ, về sau ai nhắc đến việc này với con, con cứ bảo lại rằng 'không muốn bị ta vác đao đuổi chạy nửa kinh thành thì câm miệng cho ta'! Nha đầu hư, muốn nghe chuyện xấu của phụ thân để cười nhạo ta, không quan tâm con nữa, ta đi thư phòng!"
Nói xong, ông lập tức đứng dậy rời khỏi.
Nhìn bộ dáng của ông dường như có chút xấu hổ, Bùi Nguyên Ca chưa từng thấy ông như vậy, càng thêm tò mò. Nàng quay đầu hỏi Thư Tuyết Ngọc: "Mẫu thân, người biết chứ? Nói cho con biết được không?"
"Phụ thân con nói câm miệng mà con còn hỏi?" Vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc cũng không được tự nhiên.
※※※
Đúng như Bùi Nguyên Ca suy đoán, hôn sự này của Ôn phủ bị truyền khắp kinh thành. Thủ phụ Trương các lão sắp từ chức hồi hương, Ôn Các lão và Lý Các lão là người có cơ hội tiếp nhận chức vụ này nhất, vốn là nhân vật đang ở đầu sóng ngọn gió, đúng lúc này cháu gái ruột lại định hôn sự, đương nhiên khiến kinh thành nghị luận không thôi. Mọi người đều đoán sau lưng hôn sự này có mưu đồ gì. Có điều bất luận kinh thành bàn tán thế nào, Ôn phủ lại thủy chung không lên tiếng.
Đối với điều này, kinh thành cũng có chút nghị luận, có tốt có xấu không đồng nhất.
Không lên tiếng đại biểu cho Ôn phủ còn đang cân nhắc, chưa có quyết định. Nghĩ đến Ôn Dật Lan, trong lòng Bùi Nguyên Ca nặng trịch, vì chuyện này, Bùi Chư Thành cũng từng gọi nàng và Bùi Nguyên Hoa đến thương nghị, nhưng nay tâm tư của Bùi Nguyên Hoa nay đều đặt trên tú đồ, đây lại là chuyện của Ôn phủ nên nàng ta không để tâm, cũng không đưa ra chủ ý gì. Bản thân Bùi Nguyên Ca cũng hiểu được, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Kỳ thực chuyện này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.
Khó là miệng nhiều người xói chảy vàng, lại ở đầu sóng ngọn gió. Đơn giản là chỉ cần có thể vạch trần thân phận của Lý Thụ Kiệt, chứng minh hắn lừa hôn thì tất cả khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng. Phụ thân hiển nhiên cũng hiểu điều này, phái thuộc hạ đi hỏi thăm thân phận Lý Thụ Kiệt, tin tức truyền lại là Lý Thụ Kiệt xuất thân bình thường, vẫn chưa tham gia khoa cử, sống ở Tĩnh Châu, phát triển sự nghiệp ở Tĩnh Châu, ở đó không ai biết hắn huống chi kinh thành ngàn dặm xa xôi.
Người đứng sau màn này lựa chọn Lý Thụ Kiệt quả nhiên rất cẩn thận, không lộ chút sơ hở.
Đúng lúc này, Tử Uyển báo lại nói Ôn phu nhân tới Bùi phủ, đang ở Kiêm Gia viện nói chuyện với Thư Tuyết Ngọc, còn mang theo nữ nhi Ôn Dật Lan.
Ôn phu nhân đến, nhất định sẽ nói đến hôn sự của Ôn Dật Lan. Bùi Nguyên Ca vội vàng đứng dậy thay quần áo, mang theo Tử Uyển Mộc Tê đến Kiêm Gia viện. Vừa vào cửa, Ôn Dật Lan liền lên đón, ôm nàng rơi nước mắt. Bùi Nguyên Ca vỗ lưng nàng ấy, nhẹ giọng an ủi, nhìn Ôn phu nhân trên ghế chủ tọa ánh mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, trong lòng trầm xuống.
"Nhàn di, mọi chuyện thế nào?"
Nếu trước đây Ôn phu nhân nói chuyện này đều muốn tránh Ôn Dật Lan, miễn cho nữ nhi thương tâm. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, bà lại cảm thấy nuông chiều nữ nhi cũng không phải chuyện tốt, bà làm mẹ đương nhiên che chở con gái, nhưng tương lai gả đi phải hầu hạ mẹ chồng, còn có một đống chị em dâu, thứ tử thứ nữ, nếu không có một chút kiến thức thủ đoạn, cũng sẽ không có kết cục tốt. Dứt khoát để nữ nhi bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, nhận rõ lòng người.
(1) nhị phòng , tam phòng: con cháu vợ cả gọi là đại phòng, con cháu thiếp thất theo thứ tự lần lượt gọi là nhị phòng, tam phòng. Ở đây Ôn lão gia có mấy người con, Ôn Mục Liễm là đích tử (con chính thê) thì vợ, con, cháu…của Ôn Mục Liễm là đại phòng….
"Còn có thể thế nào? Công công gọi Ôn Mục Liễm cùng nhị phòng, tam phòng tới nói chuyện. Nhị phòng làm khó dễ, nói cái gì mà đại cục làm trọng, không thể vì một mình Lan nhi mà ảnh hưởng đến tiền đồ của công công, bằng không đó chính là bất hiếu. Còn nói việc này vốn là do đại phòng gây ra nên đại phòng phải chịu, không thể vì thế liên lụy cả nhà. Tam phòng mặc dù khúm núm không lên tiếng, nhưng nhìn ra được bọn họ cũng không nguyện ý giúp Lan nhi. Đúng vậy, thủ phụ và các lão, mặc dù đều là Nội các đại học sĩ, nhưng được Hoàng thượng trọng dụng khác nhau, không thể đồng nhất. Không hy sinh nữ nhi bọn họ, đương nhiên là có nhiều nói nhiều!" Ôn phu nhân vừa nói vừa thở gấp, nói xong lại lấy khăn lau nước mắt.
"Đừng nói nhảm!" Bùi Nguyên Ca vỗ vỗ bả vai của nàng, lại hỏi, "Vậy ý Ôn Các lão thế nào?"
"Công công rất thương Lan nhi, nói cùng lắm thì không làm thủ phụ. Nhưng người còn có con, có tôn tử, Lan nhi chỉ là tôn nữ, Ôn Mục Liễm không nói, nhị phòng tam phòng cũng không nên thân. Một gia đình lớn đều do công công chống đỡ, ông cũng có chỗ khó xử của mình, huống chi chuyện lần này do Ôn Mục Liễm gây ra." Nói đến đây, Ôn phu nhân lại tức giận. "Rõ ràng mọi chuyện đều do hắn gây ra , kết quả lại hùng hồn nói cái gì mà không thể vì Lan nhi mà hại công công chịu liên luỵ, đó là hắn bất hiếu. Còn nói nhân vô tín bất lập (*), nếu đáp ứng rồi phải gả Lan nhi qua, ít nhất giành được mỹ danh giữ chữ tín, vị thủ phụ của công công càng vững chắc, giống như không phải hắn gây tai họa mà còn lập công lao vậy!"
(*) Nhân vô tín bất lập: câu nói của Khổng Tử, nghĩa là không có tín thì không đứng được ở đời.
Sao có thể vô liêm sỉ đến mức như vậy? Bùi Nguyên Ca không khỏi khinh thường.
"Còn Dung di nương và Ôn Dật Tĩnh nữa, ở sau lưng khoe mẽ gặp may. Nói gì mà đáng tiếc đối phương yêu cầu đích nữ, bằng không Ôn Dật Tĩnh tuyệt đối nguyện ý vì gia môn xuất lực gả qua đó. Rõ ràng chúng thấy sự tình không có đường cứu vãn mới cố ý ở trong này nói mát, ám chỉ ta và Lan nhi vì tư lợi, Lan nhi ngay cả lợi ích toàn gia cũng không lo, đừng nói Ôn Mục Liễm, ngay cả nhị phòng tam phòng cũng trừng mắt nhìn Lan nhi." Ôn phu nhân bóp chặt khăn tay, trong mắt lộ ra vài phần ngoan độc. "Đừng cho rằng ta không biết tâm tư của bọn chúng, đơn giản muốn lấy Lan nhi làm đá kê chân, dùng hôn sự này đổi lấy chức thủ phụ của công công. Đến lúc đó, Lan nhi gả không như ý, các nàng lại là cháu gái thủ phụ, giá trị theo đó nước lên thuyền lên! Cứ đắc ý mà chọc giận ta, ta sẽ nhận Ôn Dật Tĩnh dưới danh nghĩa của mình, thay Lan nhi gả ra ngoài. Nếu đều nói là hôn sự tốt, lại vì muốn tốt cho Ôn phủ, nguyện ý xả thân thành hiếu, ta sẽ thanh toàn cho chúng!"
Bà tực giận xong lại khóc, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Nhàn di đừng giận. Nếu thực làm như vậy, mặc dù hết giận nhưng Ôn đại nhân và Ôn phủ lại mang danh khắt khe thứ nữ, ngoan độc không tốt. Hơn nữa, đối phương muốn bắt nhược điểm Ôn phủ, đến lúc đó sẽ nói Ôn phủ lấy thứ nữ làm đích nữ, ý đồ che mắt ngược lại càng thêm tội." Bùi Nguyên Ca vội khuyên. Nàng cũng nghĩ qua kế này, có điều chỉ sợ không thể thực hiện được .
"Nương, đừng nói nữa, con gả đi là được!" Ôn Dật Lan đỏ hồng mắt nói, vẫn là dung mạo ngây thơ, trong mắt lại thêm vài phần đau thương.
Chuyện lần này coi như để nàng nhìn thấu cái gọi là người thân!
"Không được, ngươi gả qua đó không những không giải được nguy cơ của Ôn phủ, ngược lại còn khiến Ôn Các lão bị kinh thành chê cười!" Bùi Nguyên Ca vội vàng nói: "Nhàn di, người đừng vội, ta nhiều ngày cẩn thận cân nhắc sự tình, mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Cho dù Ôn tỷ tỷ gả qua, ngoại trừ mất hạnh phúc cả đời của nàng, chỉ sợ đối với Ôn phủ cũng không có chỗ gì tốt?"
Ôn phu nhân ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Nếu Ôn Dật Lan gả qua cũng không ích lợi, vậy bà còn có lý do thuyết phục mọi người lui cửa hôn sự này.
"Lúc trước, ta có chuyện vẫn không nghĩ ra, vì sao đối phương hao tổn tâm cơ, ngàn chọn vạn tuyển lại chọn Lý Thụ Kiệt? Càng nghĩ mới phát hiện chuyện này còn có chiêu sau." Bùi Nguyên Ca kéo Ôn Dật Lan, ngồi xuống trước mặt Thư Tuyết Ngọc, phân tích: "Nếu dựa theo cách nói của Ôn đại nhân gả Ôn tỷ tỷ qua, xác thực có thể chiếm được mỹ danh thủ tín (giữ chữ tín), có lợi đối với Ôn Các lão thăng nhiệm thủ phụ. Nhưng Nhàn di nghĩ xem, nếu chuyện này nhằm vào Ôn Các lão, chúng lại bày mưu chặt chẽ tỉ mĩ như vậy, làm sao có thể lưu lại sở hở lớn để cuối cùng thành toàn cho Ôn Các lão, giúp ông chuyển xấu thành ưu được?"
Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc liếc nhau, thật ra cho tới bây giờ hai người cũng không nghĩ tới điểm ấy.
Mà người Ôn phủ chỉ nghĩ rằng gả Ôn Dật Lan qua để bình ổn việc này, nhưng chính như lời Bùi Nguyên Ca nói, nếu chuyện này chỉ cần hy sinh một Ôn Dật Lan là có thể kết viễn mãn, đó không phải quá dễ dàng sao? Dù Ôn Dật Lan là đích nữ cao quý, nhưng cũng chỉ là nữ nhi, vì con cháu, vì chính mình, dùng một cháu gái đổi lấy vị trí thủ phụ, chỉ sợ rất nhiều người đều nguyện ý làm như vậy.
"Vậy theo suy nghĩ của Nguyên Ca, việc này còn có chiêu sau gì?" Thư Tuyết Ngọc hỏi, thần sắc sầu lo.
"Con nghĩ, đây là nguyên nhân đối phương hao tổn tâm cơ tìm Lý Thụ Kiệt giả ép buộc chuyện này. Nếu Lý Thụ Kiệt là thật, bất luận chuyện này có âm mưu gì thì nhìn bề ngoài hôn sự của Ôn phủ cũng không coi là thấp, gả Ôn tỷ tỷ qua đó cũng ổn. Nhưng Nhàn di thử nghĩ nếu Lý Thụ Kiệt này vốn dĩ không phải quan viên thì sao? Nếu hắn là bạch đinh, hoặc là tệ hơn chút là du côn vô lại, con hát dân đen, hoặc thân phận đê tiện nào đó thì sẽ thế nào?" Bùi Nguyên Ca hỏi. "Nếu Ôn phủ đáp ứng hôn sự này, đợi cho ván đã đóng thuyền mới vạch trần thân phận người này là kẻ hoàn toàn không có khả năng xứng đôi với Ôn phủ, thậm chí ngay cả quan lại bình thường cũng không xứng, đến lúc đó sẽ thế nào?"
Ôn phu nhân nghe vậy liền kinh hồn táng đảm. Nếu thật sự là như vậy, đến lúc đó Ôn phủ sẽ trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành.
Cũng có người sẽ nói, công công mua danh cầu lợi, vì một chút bạc danh, ngay cả cháu gái ruột cũng chà đạp. . . . Đến lúc đó, thanh danh của công công sẽ mất sạch, bị Lý Các lão chiếm thế thượng phong.
Vốn nghĩ kết cục này sẽ hủy diệt hạnh phúc của con gái, hóa ra bà còn quá nông cạn.
Đó là một liên hoàn cục (kế), bất luận Ôn phủ lựa chọn thế nào, đến cuối cùng danh dự của công công đều chịu ảnh hưởng, đều giúp đối phương thực hiện được. Mà thế này mới phù hợp tranh đấu triều đình biến hoá khó lường, đó là một bế tắc, bất luận như thế nào đều không giải được!
Thật sự quá ngoan độc, quá âm hiểm!
"Nguyên Ca, nếu con có thể nghĩ vậy tức là có biện pháp cởi bỏ này bế tắc này? Ta van cầu con, con giúp ta nghĩ biện pháp được không? Ta van con!" Ôn phu nhân cũng biết, toàn bộ mọi người Ôn phủ nghĩ không ra biện pháp, huống chi trước mắt chỉ là nữ nhi chốn khuê phòng mới mười ba tuổi? Nhưng hiện tại chỉ có đứa nhỏ Nguyên Ca này nghĩ được sâu xa bên trong... Ánh mắt bà tràn đầy hy vọng cùng khẩn cầu nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Nàng, có thể tháo gỡ liên hoàn cục này sao?
Ôn phu nhân cả giận: "Còn không phải sao? Nào có ai làm việc như vậy? Ta thấy hắn chính là cái kẻ lừa đảo!"
"Nếu là kẻ lừa đảo vì tiền, hẳn nên đi lừa nhà phú hào, sao lại ngu ngốc đến lừa quý phủ Các lão đương triều?" Bùi Nguyên Ca hỏi.
Nghe xong lời của nàng, Ôn phu nhân chậm rãi suy nghĩ lại, hàng lông mày đen như mực gắt gao nhíu lại.
Bà vốn là người có kiến thức có quyết đoán, chỉ là chuyện này ảnh hưởng tới con gái, mặt khác lại do sai lầm cuả chính phu quân mình nên nhất thời vừa tức giận vừa đau lòng, đầu óc rối loạn không thể tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại nghe Bùi Nguyên Ca nhắc điều này, nhất thời cũng nhận thấy dị thường. E rằng Ôn Mục Liễm và Lý Thụ Kiệt gặp gỡ quen biết không phải ngẫu nhiên mà là khổ tâm vạch mưu.
Du ngoạn gặp nhau, đề nghị kết thông gia, lấy được ngọc bội Ôn phủ và canh thiếp (1) của Lan nhi, hôm qua đến Ôn phủ gây sự...
(1) canh thiếp: ghi ngày, tháng, năm, giờ sinh
"Chuyện này đầy rẫy cổ quái. Nhưng chiếu theo con nói, vừa không phải dựa thế Ôn phủ cũng không phải lừa hôn, vậy Lý Thụ Kiệt này khổ tâm tính kế rốt cuộc là vì cái gì?" Ôn phu nhân chậm rãi suy nghĩ từng tí một, tận lực áp chế tức giận với mối hôn sự qua loa này. "Ta thật sự không nghĩ ra được. Có thể thấy mục đích tên Lý Thụ Kiệt này là dùng khối ngọc bội và canh thiếp kia để lấy hôn sự với Lan nhi nhà ta..."
"Con lại cảm thấy hôn sự của Ôn tỷ tỷ chưa hẳn là trọng điểm." Bùi Nguyên Ca liền nói. "Thân phận Lý Thụ Kiệt khả nghi, làm việc lại hoang đường, không ra thể thống gì như thế, tám phần không phải quan lại gì, tác phong có chút vô lại, con cho rằng thân phận Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính kia không phải là thật."
Thư Tuyết Ngọc bỗng nhiên nói: "Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính là quan viên tứ phẩm, ở Lại bộ nhất định có ghi chép, đến Lại bộ điều tra chẳng phải sẽ biết có hay không sao? Không nói đến Ôn Các lão, chỉ cần Ôn đại nhân ra mặt thì Lại bộ cũng phải giữ chút thể diện."
"Đúng vậy, nhưng tình thế đang rất cấp bách." Ôn phu nhân bóp trán, cảm thấy bản thân quá sơ sẩy. B.Y_dieeendaaaan;equyyyyd0nnn
"Nhàn di tạm thời đừng nóng vội, theo dự đoán của con Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính thật sự tên Lý Thụ Kiệt, nhưng tất nhiên không phải Lý Thụ Kiệt mà Ôn đại nhân biết. Nếu đã tới lừa, lại là phủ đệ Ôn phủ nhà cao cửa rộng như vậy, sao ngay cả chút kiến thức ấy cũng không biết? Không phải Nhàn di cũng nói đó sao? Lúc đầu Ôn đại nhân nghe Nhàn di nói xong cũng sinh nghi, sau khi ra ngoài một chuyến trở về lại nói thân phận của Lý Thụ Kiệt không thể nghi. Con nghĩ có lẽ Ôn đại nhân cũng đã nhờ Lại bộ kiểm tra, xác định Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính đúng là tên Lý Thụ Kiệt nên mới nói như vậy." Bùi Nguyên Ca phân tích, nói hết phán đoán của mình.
Ôn phu nhân gật đầu, tán thành với cái nhìn của Bùi Nguyên Ca.
"Nhưng như vậy cũng không đúng, nếu Lý Thụ Kiệt này không phải Tĩnh Châu Tả bố chính sử tư tham chính, mà đến để lừa gạt thì cho dù tên giống nhau cũng vô dụng." Thư Tuyết Ngọc đưa ra điểm đáng ngờ. "Lan nhi là cháu gái ruột của Ôn Các lão, cho dù phải theo lời Ôn đại nhân hứa gả cho con trai độc nhất của Lý Thụ Kiệt. Nhưng đính hôn có thể qua loa, hôn sự không thể như thế, lại có nhiều như vậy điểm đáng ngờ, tốt xấu Ôn Các lão cũng sẽ phái người đến Tĩnh Châu điều tra rõ ràng, dù sao vẫn phải xác định thân phận. Nếu hắn là giả thì không phải tất cả sẽ lộ hết sao?"
Ôn phu nhân cũng gật đầu theo: "Những lời này phụ thân Lan nhi cũng đã phân tích qua, còn nói Lý Thụ Kiệt là quan tứ phẩm, tham chính lại là chức quan béo bở, trong nhà hắn chỉ có một đứa con trai trưởng, Lan nhi gả qua đó nhất định không chịu thiệt thòi. Hắn còn nói Lý gia sắp sửa có việc vui lớn nhưng lại không chịu nói rốt cuộc là việc gì, dù sao ta vẫn luôn cảm thấy việc này có vấn đề."
Bạn nhậu, mới kết bạn vài ngày liền yêu cầu người ta gả đích nữ, người đứng đắn sẽ không làm như vậy? "Đúng là có vấn đề. Tiếp nữa, theo Nhàn di nói, người trong Ôn phủ lý biết đến hôn sự này không nhiều, nhưng tại sao phụ thân con có thể nghe được người ta bàn tán nói Ôn phủ sắp gặp chuyện không may? Nếu gặp chuyện không may trong lời bọn họ tức là ám chỉ hôn sự Ôn tỷ thì lại càng kỳ quái ..." Bùi Nguyên Ca phân tích những điểm đáng nghi, trong đầu có ý nghĩ vụt qua nhưng không rõ ràng, đành phải nói ra những suy nghĩ của bản thân để cùng Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc thảo luận, xem có đưa ra được gợi ý gì không, xâu chuỗi hoàn chỉnh câu chuyện.
Chuyện này Ôn Dật Lan không tiện xen vào, nhìn người này, nhìn người kia, cuối cùng đứng dậy rót ba ly trà hoa cho ba người.
Sau đó, nàng an vị ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Ca, ôm lấy eo nàng, tựa đầu lên bờ vai nàng, vẻ mặt ảm đạm. Tốt xấu nàng cũng là con ruột của phụ thân, dù không thích nàng thế nào cũng không nên quyết định hôn sự của nàng qua loa như vậy... Có phải vì nàng quá ngu ngốc hay không? Nếu nàng có thể thông minh một chút, giống Nguyên Ca có thể chỉnh đốn Ôn Dật Tĩnh đồng thời để phụ thân cảm thấy nàng hiểu đạo lý, có phải khi đó phụ thân sẽ suy nghĩ cho nàng nhiều hơn không?
Bùi Nguyên Ca biết trong lòng nàng khổ sở, vỗ vỗ bả vai của nàng tỏ ý an ủi.
Mặc dù kiếp trước nàng bị gả cho người không tốt, nhưng đó là do nàng cực lực yêu cầu phải gả cho Vạn Quan Hiểu. Khi đó quan hệ giữa nàng và phụ thân đã rất căng thẳng, xa lạ vắng vẻ, nhưng phụ thân vẫn cẩn thận tra xét gia thế của Vạn Quan Hiểu, xác định tuy gia đình hắn bình thường nhưng cũng là người trong sạch, lại có chí tiến thủ, lúc này mới đáp ứng mối hôn sự đó, sau vẫn cho nàng hồi môn hậu hĩnh, mười dặm hồng trang gả đến Giang Nam.
Không chỉ có nàng, ngay cả hôn sự của nhị tỷ Bùi Nguyên Xảo, phụ thân cũng cân nhắc cẩn thận, điều tra phẩm hạnh người đó mới định hôn sự.
Tuy trong lòng có thiên vị, nhưng về chuyện đại sự phụ thân đều tôn trọng cả bốn nữ nhi, chưa từng có ý nghĩ lợi dụng con gái leo lên quyền quý hay lót đường cho tiền đồ của ông, mà luôn đặt hạnh phúc của các con lên hàng đầu.
So sánh với nhau, Ôn tỷ tỷ ngay cả kiếp trước của nàng cũng không bằng.
"Nghe Nguyên Ca nói vậy, chuyện này đúng là rất cổ quái." Chuyện liên quan tới con gái, Ôn phu nhân nghĩ mãi không ra, khó tránh khỏi trở nên nôn nóng. "Tên Lý Thụ Kiệt này rốt cuộc có tâm tư gì? Cho dù hắn muốn lừa hôn, có thân phận gì phái người đến Tĩnh Châu điều tra sẽ biết, chắc chắn không che giấu được bao lâu... Hơn nữa, tại sao chuyện này lại bị nhóm triều thần biết mà thảo luận, lại bị Bùi Chư Thành nghe được?"
Thư Tuyết Ngọc nhíu mi suy nghĩ sâu xa, nhưng trong chuyện này bà không nhạy bén bằng Ôn phu nhân, càng muốn càng nghĩ không ra.
Có lẽ nhóm triều thần cũng hay thảo luận gia sự, nhưng đa số sẽ nghị luận ở tửu lâu hoặc trong nhà chứ ít ai lại nói chuyện này ở chỗ không nên nói như trên triều. Mặc dù Ôn tỷ tỷ là cháu gái ruột của đương triều các lão, nhưng hôn sự của nàng ấy cũng không nhất thiết phải thảo luận ngay sau buổi triều, có thể bị nhắc tới, hơn phân nửa là việc này quan hệ đến thị phi tranh đấu trong triều... Triều đình... Tĩnh Châu Tả bố chính sử tư tham chính...Hôn sự kỳ quái...
Bùi Nguyên Ca cố gắng suy tư, thỉnh thoảng nghĩ đến điều gì đó nhưng không thể nói rõ.
Đúng rồi, Nhàn di nói rất đúng. Nếu Lý Thụ Kiệt muốn lừa hôn, tại sao không thể từ chối? Nếu thân phận của hắn là giả, phái người đến Tĩnh Châu điều tra là biết ngay. Nếu thân phận của hắn là thật, dùng ngọc bội Ôn phủ và canh thiếp của Ôn tỷ tỷ hợp tình hợp lễ khiến Ôn phủ không thể cự tuyệt, như vậy rõ ràng tạo cho Ôn phủ nhược điểm, việc hôn nhân thành hay bại chưa nói đến nhưng trước đã đắc tội Ôn phủ rồi... Bất luận thế nào, nói đến cùng vẫn phải điều tra rõ thân phận lai lịch của tên Lý Thụ Kiệt trước tiên, sau đó sẽ quyết định tiếp. Chỉ là Tĩnh Châu cách kinh thành quá xa, đi về một chuyến ít nhất cũng phải hơn hai tháng, sự tình không thể làm rõ trong một chốc một lát——
Trong đầu Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên lóe lên tia sáng, chẳng lẽ bản thân hôn sự này không phải nhằm vào Ôn tỷ tỷ?
"Nhàn di, người kể lại tường tận những lời của Lý Thụ Kiện nói hôm qua cho con nghe, nửa chữ cũng không được bỏ sót." Bùi Nguyên Ca trầm mắt xuống, thần sắc ngưng trọng.
Nhìn bộ dáng này của Nguyên Ca, chẳng lẽ đã nghĩ ra ngọn nguồn sự việc rồi sao? Ôn phu nhân nhìn nàng có chút nghi hoặc. Mặc dù từng nghe Thư Tuyết Ngọc nói qua, Chương Vân là do Bùi Nguyên Ca đánh đổ nhưng chưa nói cụ thể, Ôn phu nhân cảm thấy bởi vì Minh Cẩm, xưa nay Bùi Chư Thành yêu thương Nguyên Ca, cũng không phải không có khả năng. Nhưng chuyện này đã không còn chỉ là chuyện trong nhà , đứa nhỏ Nguyên Ca này mới mười ba tuổi, thật sự có thể nhìn ra kỳ quái trong đó sao?
Mặc dù có chút khó tin, nhưng Ôn phu nhân vẫn ôm chút hy vọng, kể lại mọi chuyện một lần từ đầu tới cuối.
Thấy bộ dáng của nàng trở nên trịnh trọng giống như sự việc này rất quan trọng, Ôn phu nhân không dám có sơ sẩy, ngẫu nhiên có chỗ nào không nhớ rõ, sẽ hỏi lại Triệu mama cũng có mặt lúc đó. Bùi Nguyên Ca cẩn thận hỏi mấy vấn đề, nhất là những lời Lý Thụ Kiệt nói, trong lòng đã hình dung được đại khái.
Nếu như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng.
Vì sao Lý Thụ Kiệt tìm tới Ôn Mục Liễm, vì sao yêu cầu thú (cưới) cháu gái ruột của Ôn Các lão, vì sao tự xưng là Tĩnh Châu tả bố chính sử tư tham chính, lại vì sao phải làm như vậy.. . Tất cả đều có cách giải thích toàn vẹn.
"Nhàn di, nếu con đoán không sai chuyện này không phải nhằm vào Ôn tỷ tỷ, mà là nhằm vào Ôn Các lão, cho nên phải nói cho Ôn Các lão một tiếng mới được." Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca nghiêm trọng. "Con biết Nhàn di rất muốn biết ngọn nguồn sự tình, nhưng mà nói thực ra con cũng không quá nắm chắc, có một số việc còn phải thỉnh giáo Ôn Các lão thì con mới có thể xác định."
"Công công (*)?" Ôn phu nhân ngẩn ra, hôn sự này có liên quan tới công công? Chẳng lẽ dính dáng đến tranh đấu triều đình?
(*) Công công: là bố chồng
Nhưng Nguyên Ca còn nhỏ, có thể mẫn cảm với chuyện triều chính như vậy sao? Có phải con bé nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ quá nhiều rồi không? Bởi vì sự việc này liên lụy tới Ôn Mục Liễm cùng hôn sự hoang đường của Lan nhi, Ôn phu nhân sợ hai vị lão nhân lo lắng, không muốn kinh động bố mẹ chồng, bởi vậy có chút do dự. Nhưng nghĩ lại, dù sao chuyện này đã bắt đầu nháo lên, sớm muộn gì họ cũng biết, nếu Nguyên Ca nói như vậy thì cứ tin một lần đi! Dù sao con bé vẫn còn nhỏ, cho dù nói sai, công công cũng sẽ không để trong lòng, nhiều nhất cười trừ mà thôi.
Vì thế, Ôn phu nhân mang theo Thư Tuyết Ngọc, Ôn Dật Lan cùng Bùi Nguyên Ca bị thương đi tới Thọ An đường của nhị lão.
Ôn Các lão đang ở thư phòng viết chữ, thấy nhóm người này vừa gặp lúc nãy giờ lại tới, trong đó còn có Bùi Nguyên Ca bị thương ở chân, lại nhìn vẻ mặt các nàng, bằng nhãn lực luyện nhiều năm quan trường lập tức nhìn ra những người này có việc mà đến, ông vẫy tay lệnh cho nha hoàn trong phòng lui ra, lúc này mới hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Ôn phu nhân kể lại những chuyện đã xảy ra.
Bây giờ sắp sang tháng Năm, ngoài cửa sổ sen nở rộ, không khí thoáng đãng mang theo hương sen bay tới, mặc dù trong phòng không đốt nhang nhưng vẫn tràn ngập một mùi hương thanh đạm khiến người ta tập trung tư tưởng. Ôn Các lão nghe xong mọi chuyện, thần sắc khẽ biến, trong đôi mắt để lộ ra vài phần ngưng trọng, nhìn Bùi Nguyên Ca trong mắt lóe sáng, cũng không nóng lòng hỏi suy đoán Bùi Nguyên Ca, cười nói: "Con dâu lão nói, ngươi có chút vấn đề muốn hỏi ta, sau đó mới có thể kết luận? Ngươi muốn hỏi gì?"
Nhìn bộ dáng của ông, Bùi Nguyên Ca đoán trong lòng ông đã có định luận, chỉ là đang khảo nghiệm nàng nên cũng không che giấu, thoải mái nói: "Tiểu nữ mạo phạm, muốn hỏi Ôn Các lão hai vấn đề. Thứ nhất, nghe nói thủ phụ (cánh tay trợ giúp) Trương các lão sắp cáo lão hồi hương, sau khi ông ấy rời đi, Nội các nhất định sẽ đề bạt tân thủ phụ, có phải trong hai tháng nữa tân thủ phụ sẽ nhận mệnh phải không? Thứ hai, khi lựa chọn thủ phụ kế nhiệm, ý kiến của Trương các lão có phải rất quan trọng? Trương các lão có xuất thân thanh lưu (trong sạch) không?"
Bởi tuổi già nên đôi mắt Ôn Các lão hơi vẩn đục, hơn nữa khuôn mặt cứng nhắc làm người ta có cảm giác không gần gũi.
Sau khi nghe Bùi Nguyên Ca nói, cặp mắt đục ngầu kia nhất thời nở rộ ra ánh sáng dị thường, sáng ngời không thể nhìn thẳng, triển lộ hết phong phạm của đại học sĩ Nội các. Ôn Các lão nhìn Bùi Nguyên Ca thật lâu, bỗng nhiên cười ha hả, khen: "Bùi Chư Thành có nữ nhi tốt! Rất tốt! Rất tốt!" Sau đó ông lập tức thở dài, có chút tiếc hận nói. "Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Trí tuệ của tiểu cô nương này người bình thường khó mà có được, rất tốt! Rất tốt!
Nhưng thân là nữ nhi, không thể ra đường vào triều, đáng tiếc! Đáng tiếc!
Nếu Mục Liễm có một phần nhạy bén của tiểu cô nương này, ông sẽ không gợi ý để Hàn Lâm viện vắng vẻ nó, lại càng sẽ không rơi vào bẫy ngày hôm nay.
Mọi người nghe vậy càng thêm mờ mịt, không rõ vì sao rất tốt, lại đáng tiếc? Bùi Nguyên Ca mơ hồ đoán được tâm tư của ông, mỉm cười nói: "Ôn Các lão nói như thế, có phải tiểu nữ đoán đúng rồi? Tiểu nữ cân nhắc rất lâu mới đoán ra chút manh mối, Ôn Các lão chỉ nghe đại khái đã nhìn ra tâm tư người kia, không hổ là đương triều đại học sĩ Nội các!"
"Nha đầu ngươi tuổi nhỏ đã có được sự thông minh hiếm có, còn so với ông gia như ta sao? Có phải muốn lão nhân ta khen ngươi vài câu không hả?" Ôn Các lão ngửa đầu cười lớn, lại rất hưởng thụ với lời phụ họa của Bùi Nguyên Ca, bỗng nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ, chần chờ nói: "Nha đầu, ngươi thành thật nói cho ta biết, sự kiện Ngọc Chi Ngạn kia, có phải ngươi hiến cho Bùi Chư Thành chủ ý xảo quyệt đó không?"
Không ngờ Ôn Các lão sẽ liên tưởng đến chuyện Ngọc Chi Ngạn, Bùi Nguyên Ca kinh ngạc, không biết có nên trả lời hay không.
"Nhìn bộ dáng này của người là ta biết mình đoán đúng rồi, Bùi Chư Thành tính tình ngay thẳng, sao có thể nghĩ ra chủ ý ngoằn nghèo đó được? Ngọc Chi Ngạn không phải người tốt nhưng lại là một vị quan tốt, nếu thực vì sự kiện đó mà bị lưu đày thì thật đáng tiếc. Lão hủ cũng rất muốn cứu hắn, lại không nghĩ được cách nào. Nhưng lá gan của Bùi Chư Thành cũng quá lớn, lại dám phóng hỏa đốt nha môn hình bộ..." Ôn Các lão cười nói, ngoài lời như mắng Bùi Chư Thành nhưng thực chất lại vô cùng tán thưởng.
Bùi Nguyên Ca nhỏ giọng nói: "Ôn Các lão, nha môn Hình bộ cháy là ngoài ý muốn, nào có ai phóng hỏa?"
"Đúng đúng đúng, là ngoài ý muốn!" Ôn Các lão biết việc này không nên nhắc lại, đành cười phụ họa. Sau đó nghĩ đến chuyện tình trước mắt, lại không nhịn được thở dài, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nghiêm nghị già nua hiện lên vẻ lo lắng, đôi mắt cụp xuống, suy nghĩ biện pháp ứng phó.
Ba người còn lại trong phòng nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu một già một trẻ này đang nói cái gì.
Ôn phu nhân là con dâu, không dám làm càn trước mặt Ôn Các lão, Thư Tuyết Ngọc cũng là vãn bối, chỉ còn Ôn Dật Lan tuổi nhỏ, lại được Ôn Các lão yêu thương. Nàng nhìn người này, nhìn người kia, suy nghĩ nửa ngày cũng không thông, bèn hỏi: "Gia gia, Nguyên Ca, các người đang nói gì vậy? Chuyện này rốt cục là như thế nào? Đừng đánh đố nữa, ta vội muốn chết rồi!"
Ôn Các lão phục hồi lại tinh thần, nói: "Nguyên Ca nha đầu, ngươi nói đi, xem chúng ta nghĩ đến cùng một chuyện không?"
Bùi Nguyên Ca phúc thân, hướng về đám người Thư Tuyết Ngọc nói: "Chuyện này nhìn qua có vẻ nhằm vào Ôn tỷ tỷ, nhưng thực chất là nhằm vào Ôn Các lão. Thân phận tên Lý Thụ Kiệt kia tám phần là giả, hắn cố ý kết giao với Ôn đại nhân, lại thừa dịp mượn rượu nhắc tới hôn sự kéo Ôn tỷ tỷ vào, sau lại đến Ôn phủ nháo loạn, kỳ thực nguyên nhân nằm ở chỗ thủ phụ Trương các lão cáo lão hồi hương, chuyện này có lẽ do bên Lý Các lão thiết kế."
Nghe nàng nhắc tới thủ phụ chi tranh (tranh giành chức thủ phụ), Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc liếc nhau, nói: "Chuyện thủ phụ ta có biết, nhưng mà hôn sự của Lan nhi có dính dáng gì tới chuyện này?"
"Nhàn di nghĩ xem, người này làm việc khả nghi, bất luận là ngài hay Ôn Các lão có thể yên tâm gả Ôn tỷ tỷ cho con hắn sao? Nhưng hắn lại cố tình muốn tới Ôn phủ gây sự, mục đích là muốn nháo lớn chuyện này, ầm ĩ ra ngoài. Nếu sự tình truyền ra, trong mắt người ngoài, thân phận người này và Ôn đại nhân cũng tương xứng, kết làm thông gia cũng coi như hợp lý. Hắn lại có ngọc bội và canh thiếp trong tay nhưng Ôn phủ lại cự tuyệt, người khác sẽ nói thế nào? Khẳng định sẽ nói, Ôn phủ ỷ vào có Các lão, ngay cả hôn sự mình định ra cũng không thừa nhận, hiển nhiên là chê hắn quan nhỏ nên chướng mắt người ta, định ra hôn nhân coi quan viên triều đình như vật để đùa giỡn, đã thất tín đỗ lỗi sai cho người khác lại kiêu căng tự đại, ý đồ muốn dựa dẫm người có quyền thế."
Sắc mặt Ôn phu nhân trầm xuống, cắn môi không nói.
"Hiện tại thủ phụ Trương các lão sắp cáo lão hồi hương, nhưng trước mặt Hoàng thượng nhiều năm như vậy tất nhiên cũng có chút ảnh hưởng, khi chọn thủ phụ kế nhiệm, lời nói của ông ta cũng rất có sức nặng. Trương các lão xuất thân thanh lưu, là gương sáng cho người đọc sách trong thiên hạ, mà người đọc sách lại nặng nhất một chữ TÍN. Nếu việc này rơi vào tai Trương các lão, ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Chỉ sợ ấn tượng với Ôn Các lão sẽ suy giảm lớn, lại thêm kinh thành đồn đãi, miệng nhiều người xói chảy vàng (2), danh dự của Ôn Các lão nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Thủ phụ kế nhiệm tuyển trong hai người Ôn Các lão và Lý Các lão, Ôn Các lão đã rơi xuống thế hạ phong, cơ hội của Lý Các lão tất nhiên càng lớn." Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói hết phán đoán trong lòng, sau nói với Ôn Các lão. "Nếu tiểu nữ có chỗ sai sót, mong Ôn Các lão chỉ ra."
(2) miệng nhiều người xói chảy vàng: chỉ sức mạnh dư luận
Ôn Các lão cười nhẹ, nói: "Không có, ta cũng nghĩ như vậy."
"Sự tình phức tạp như vậy sao? Lý Thụ Kiệt làm việc không quy củ, thân phận khả nghi. Không phải vừa rồi Nguyên Ca cũng nói Lý Thụ Kiệt này tám phần là giả sao? Chỉ cần kiểm chứng thân phận, chứng minh hắn lừa hôn thì chân tướng mọi chuyện sẽ rõ ràng?" Thư Tuyết Ngọc nói.
"Đây chính là nguyên nhân hắn tự xưng là Lý Thụ Kiệt. Lý Thụ Kiệt là Tĩnh Châu tả bố chính sử tham chính, Tĩnh Châu cách kinh thành vô cùng xa xôi, cho dù là ngựa nhanh nhất cũng phải hai tháng mới quay về, hơn nữa còn phải kiểm chứng nên phải hơn hai tháng. Mà chọn người kế nhiệm thủ phụ sẽ định ra trong hai tháng tới, cho nên bọn họ hoàn toàn không quan tâm sự tình sẽ phát triển thế nào, bọn họ chỉ cần tranh thủ thời gian hai tháng này mà thôi. Lý Thụ Kiệt có nhiều điểm đáng nghi là cố ý bày ra, hắn muốn Ôn phu nhân và Ôn Các lão phản đối hôn sự này, như vậy sự tình mới trở nên ầm ĩ!"
Về phần suy đoán Lý Thụ Kiệt là giả, Bùi Nguyên Ca dựa vào câu nói kia của Ôn Dật Tĩnh.
Nàng ta nói Ôn Dật Lan uy phong không được bao lâu, chỉ sợ là biết thân phận thật của tên "Lý Thụ Kiệt" này nên mới dám chế giễu Ôn Dật Lan như thế. Chuyện này muốn thành phải là người có hiểu biết nhất định về tính cách của mọi người trong Ôn phủ và địa vị của Ôn Dật Lan, cho rằng Ôn phu nhân và Ôn Các lão nhất định sẽ không đáp ứng chuyện này, như vậy mới được việc.
Người kia có thể giả mạo chuẩn xác thân phận Lý Thụ Kiệt, có năng lực bảo đảm này mưu kế hữu dụng, chỉ sợ người trong kinh thành không có ai biết Lý Thụ Kiệt thật, bằng không quỷ kế này nhanh chóng bị vạch trần. Có mạng lưới tin tức như vậy, người thiết kế nhất định quyền cao chức trọng, một hôn sự của Ôn Dật Lan nho nhỏ không đáng để bọn họ hao phí tâm tư như thế, mục tiêu bọn họ là Ôn Các lão!
Ôn phủ chắc chắn có người nội ứng ngoại hợp, thông báo tin tức cho người bên ngoài.
Có điều nàng chỉ có thể lén lút nói suy đoán đó cho Ôn phu nhân, không thể nói ra trước mặt Ôn Các lão.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc. Đúng vậy, người nọ chỉ muốn tranh thủ hai tháng này, chỉ cần trong hai tháng này biến thành kinh thành nổi gió, ảnh hưởng đến thanh danh của Ôn Các lão, đẩy ông vào thế bất lợi trong cuộc chiến thủ phụ thì tức là mục đích của họ đã hoàn thành... Ôn phu nhân nghĩ vậy, trong lòng bỗng nhiên đau nhức. Nếu muốn không ảnh hưởng đến danh dự và tiền đồ của công công, chỉ sợ hôn sự của Lan nhi... Đều do nó có người cha không tốt, làm ra chuyện hồ đồ như vậy lại vẫn không biết sai!
Mọi chuyện đến nước này không còn là chuyện riêng của Ôn Mục Liễm và Ôn phu nhân nữa mà đã liên lụy đến toàn bộ Ôn phủ.
Bởi vậy Ôn Các lão sai người đi gọi Ôn Mục Liễm cùng nhị phòng, tam phòng tới để thương nghị.
Đây là gia sự của Ôn phủ, Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca dù sao cũng là người ngoài, không tiện tham dự nên mượn cớ cáo từ, rời khỏi Ôn phủ.
Đón xe trở lại Bùi phủ, Thư Tuyết Ngọc vẫn lo lắng vết thương ở chân Bùi Nguyên Ca nên phái người đi mời đại phu đến xem, xác định không có việc gì mới thả lỏng, nghĩ đến những dính dáng trong hôn sự hoang đường của Ôn Dật Lan, trong lòng bà lại nổi lên lo lắng. Dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn của Nhàn Nhã, ngồi vững vị trí chính thất, có trai có gái lại có cha mẹ chồng bảo vệ che chở nhưng Lan nhi vẫn bị thứ nữ gây khó dễ. Trước kia Nguyên Ca là đứa nhỏ không có mẹ, Chương Vân lại chưởng phủ, thật không biết con bé ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể mài dũa ra tích cách nhạy bén như bây giờ?
Bà dang tay ôm Nguyên Ca vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Nguyên Ca, con yên tâm, hôn sự của con ta nhất định sẽ thận trọng, nhất định thận trọng!"
Đúng lúc này, Bùi Chư Thành cũng trở lại. Nghe nói Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca đều đã trở về nên bước vào, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca bị thương, ông bước lên phía trước hỏi thăm, xác định không có việc gì nhưng vẫn mắng cho Bùi Nguyên Ca một trận, mắng nàng không cẩn thận. Cuối cùng mới hỏi chuyện Ôn phủ. Nghe xong Thư Tuyết Ngọc giải thích, mày ông nhíu chặt lại: "Chẳng trách ta lại nghe được, có lẽ có người đang bàn bạc nên ủng hộ Lý các lão hay Ôn các lão, không cẩn thận nói lộ hết, cũng khó trách vừa thấy ta đi qua liền không nói nữa. Nếu việc này thực sự giống như Ca nhi đoán thì Lý Các lão dùng loại thủ đoạn này thật quá ti bỉ xấu xa!" B.Y _ die^nda.nle*quy/d0n
Thư Tuyết Ngọc đồng cảm, triều đình tranh đấu ngươi chết ta sống là chuyện thường, nhưng bắt tay dùng thủ đoạn lên người trẻ con vô tội thì thật là quá đáng.
"Phụ thân, nếu..." Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở miệng. "Nếu hôm nay đổi lại con là Ôn tỷ tỷ, phụ thân là Ôn Các lão, người sẽ làm thế nào?"
Bùi Chư Thành ngẩn ra, cố ý nghiêm mặt nói: "Nếu là ta, ta khẳng định không nói hai lời bán con đi, chức thủ phụ đó không phải dễ dàng làm được đâu...." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Nguyên Ca nhăn lại, ông không nhịn được bật cười, vô cùng thân thiết nhéo nhéo chóp mũi của nàng, cười nói: "Yên tâm đi, phụ thân sao nỡ. Đừng nói con, cho dù nhị tỷ con gặp chuyện này, phụ thân cũng không làm như vậy!"
Bùi Nguyên Ca lại hỏi: "Nếu tam tỷ tỷ thì sao? Gần đây tỷ ấy thường xuyên phạm sai lầm!"
"Ai cũng không được. Đây không phải là vấn đề thương ai hay không thương ai, mà vấn đề ở chỗ cách làm người, làm cha. Là trụ cột gia đình phải che chở người trong nhà, người nhà làm sai nên phạt thế nào là một chuyện, nhưng bất luận thế nào cũng không thể lấy người nhà để đổi lấy vinh hoa phú quý. Con hiểu không?" Bùi Chư Thành bất mãn, gia tăng thêm sức. "Tiểu nha đầu, ngay cả chút tin tưởng ấy với phụ thân cũng không có? Nên phạt!"
"Phụ thân buông tay, đau quá!" Bùi Nguyên Ca quyệt miệng, xoá sạch vết tay Bùi Chư Thành. "Người chỉ biết trêu con thôi!"
"Con gái nhà ai hồi nhỏ không bị phụ thân của mình nhéo mặt, bóp mũi cơ chứ? Lúc con còn nhỏ, phụ thân không ở bên cạnh, chỉ có thể thừa dịp này đòi lại thôi." Bùi Chư Thành cười, rất thích trêu con gái. "Hơn nữa, phụ thân cũng không nhéo được bao lâu nữa, tiểu Ca nhi cũng đã lớn, mười ba tuổi đủ nghị hôn rồi, tiếp hai ba năm nữa sẽ xuất giá thôi!" Nói xong, ông lại thở dài, không biết là vui mừng hay tiếc hận.
Mỗi lần đều thích lấy chuyện hôn nhân nói sang chuyện khác. . . . Bùi Nguyên Ca rất bất mãn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: "Phụ thân, vì sao người bị gọi là Bùi bán thành a? Đây là tự (tên thường gọi) của người sao?"
Vừa nói xong, mặt Bùi Chư Thành cứng đờ, cả người không được tự nhiên: "Ai nói với con?"
"Ôn Các lão nói, Ôn Các lão còn bảo con cầu tính giúp ông ấy rằng tuổi già xương cốt yếu, không chịu nổi người vác đao đuổi theo nửa vòng kinh thành đâu." Nhìn bộ dáng của phụ thân dường như có ẩn tình gì đó, ánh mắt Bùi Nguyên Ca nhất thời sáng lên. "Phụ thân phụ thân, bên trong có phải có điển cố gì không? Ngươi vác đao đuổi theo ai chạy nửa kinh thành? Vì sao bị gọi là Bùi bán thành?"
Bị nữ nhi truy vấn như vậy, Bùi Chư Thành càng không nén được giận, nghiêm mặt nói: "Ca nhi, ta tốt xấu cũng là phụ thân của con, có con nào hỏi phụ thân như thế hả? Nhớ kỹ, về sau ai nhắc đến việc này với con, con cứ bảo lại rằng 'không muốn bị ta vác đao đuổi chạy nửa kinh thành thì câm miệng cho ta'! Nha đầu hư, muốn nghe chuyện xấu của phụ thân để cười nhạo ta, không quan tâm con nữa, ta đi thư phòng!"
Nói xong, ông lập tức đứng dậy rời khỏi.
Nhìn bộ dáng của ông dường như có chút xấu hổ, Bùi Nguyên Ca chưa từng thấy ông như vậy, càng thêm tò mò. Nàng quay đầu hỏi Thư Tuyết Ngọc: "Mẫu thân, người biết chứ? Nói cho con biết được không?"
"Phụ thân con nói câm miệng mà con còn hỏi?" Vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc cũng không được tự nhiên.
※※※
Đúng như Bùi Nguyên Ca suy đoán, hôn sự này của Ôn phủ bị truyền khắp kinh thành. Thủ phụ Trương các lão sắp từ chức hồi hương, Ôn Các lão và Lý Các lão là người có cơ hội tiếp nhận chức vụ này nhất, vốn là nhân vật đang ở đầu sóng ngọn gió, đúng lúc này cháu gái ruột lại định hôn sự, đương nhiên khiến kinh thành nghị luận không thôi. Mọi người đều đoán sau lưng hôn sự này có mưu đồ gì. Có điều bất luận kinh thành bàn tán thế nào, Ôn phủ lại thủy chung không lên tiếng.
Đối với điều này, kinh thành cũng có chút nghị luận, có tốt có xấu không đồng nhất.
Không lên tiếng đại biểu cho Ôn phủ còn đang cân nhắc, chưa có quyết định. Nghĩ đến Ôn Dật Lan, trong lòng Bùi Nguyên Ca nặng trịch, vì chuyện này, Bùi Chư Thành cũng từng gọi nàng và Bùi Nguyên Hoa đến thương nghị, nhưng nay tâm tư của Bùi Nguyên Hoa nay đều đặt trên tú đồ, đây lại là chuyện của Ôn phủ nên nàng ta không để tâm, cũng không đưa ra chủ ý gì. Bản thân Bùi Nguyên Ca cũng hiểu được, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Kỳ thực chuyện này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.
Khó là miệng nhiều người xói chảy vàng, lại ở đầu sóng ngọn gió. Đơn giản là chỉ cần có thể vạch trần thân phận của Lý Thụ Kiệt, chứng minh hắn lừa hôn thì tất cả khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng. Phụ thân hiển nhiên cũng hiểu điều này, phái thuộc hạ đi hỏi thăm thân phận Lý Thụ Kiệt, tin tức truyền lại là Lý Thụ Kiệt xuất thân bình thường, vẫn chưa tham gia khoa cử, sống ở Tĩnh Châu, phát triển sự nghiệp ở Tĩnh Châu, ở đó không ai biết hắn huống chi kinh thành ngàn dặm xa xôi.
Người đứng sau màn này lựa chọn Lý Thụ Kiệt quả nhiên rất cẩn thận, không lộ chút sơ hở.
Đúng lúc này, Tử Uyển báo lại nói Ôn phu nhân tới Bùi phủ, đang ở Kiêm Gia viện nói chuyện với Thư Tuyết Ngọc, còn mang theo nữ nhi Ôn Dật Lan.
Ôn phu nhân đến, nhất định sẽ nói đến hôn sự của Ôn Dật Lan. Bùi Nguyên Ca vội vàng đứng dậy thay quần áo, mang theo Tử Uyển Mộc Tê đến Kiêm Gia viện. Vừa vào cửa, Ôn Dật Lan liền lên đón, ôm nàng rơi nước mắt. Bùi Nguyên Ca vỗ lưng nàng ấy, nhẹ giọng an ủi, nhìn Ôn phu nhân trên ghế chủ tọa ánh mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, trong lòng trầm xuống.
"Nhàn di, mọi chuyện thế nào?"
Nếu trước đây Ôn phu nhân nói chuyện này đều muốn tránh Ôn Dật Lan, miễn cho nữ nhi thương tâm. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, bà lại cảm thấy nuông chiều nữ nhi cũng không phải chuyện tốt, bà làm mẹ đương nhiên che chở con gái, nhưng tương lai gả đi phải hầu hạ mẹ chồng, còn có một đống chị em dâu, thứ tử thứ nữ, nếu không có một chút kiến thức thủ đoạn, cũng sẽ không có kết cục tốt. Dứt khoát để nữ nhi bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, nhận rõ lòng người.
(1) nhị phòng , tam phòng: con cháu vợ cả gọi là đại phòng, con cháu thiếp thất theo thứ tự lần lượt gọi là nhị phòng, tam phòng. Ở đây Ôn lão gia có mấy người con, Ôn Mục Liễm là đích tử (con chính thê) thì vợ, con, cháu…của Ôn Mục Liễm là đại phòng….
"Còn có thể thế nào? Công công gọi Ôn Mục Liễm cùng nhị phòng, tam phòng tới nói chuyện. Nhị phòng làm khó dễ, nói cái gì mà đại cục làm trọng, không thể vì một mình Lan nhi mà ảnh hưởng đến tiền đồ của công công, bằng không đó chính là bất hiếu. Còn nói việc này vốn là do đại phòng gây ra nên đại phòng phải chịu, không thể vì thế liên lụy cả nhà. Tam phòng mặc dù khúm núm không lên tiếng, nhưng nhìn ra được bọn họ cũng không nguyện ý giúp Lan nhi. Đúng vậy, thủ phụ và các lão, mặc dù đều là Nội các đại học sĩ, nhưng được Hoàng thượng trọng dụng khác nhau, không thể đồng nhất. Không hy sinh nữ nhi bọn họ, đương nhiên là có nhiều nói nhiều!" Ôn phu nhân vừa nói vừa thở gấp, nói xong lại lấy khăn lau nước mắt.
"Đừng nói nhảm!" Bùi Nguyên Ca vỗ vỗ bả vai của nàng, lại hỏi, "Vậy ý Ôn Các lão thế nào?"
"Công công rất thương Lan nhi, nói cùng lắm thì không làm thủ phụ. Nhưng người còn có con, có tôn tử, Lan nhi chỉ là tôn nữ, Ôn Mục Liễm không nói, nhị phòng tam phòng cũng không nên thân. Một gia đình lớn đều do công công chống đỡ, ông cũng có chỗ khó xử của mình, huống chi chuyện lần này do Ôn Mục Liễm gây ra." Nói đến đây, Ôn phu nhân lại tức giận. "Rõ ràng mọi chuyện đều do hắn gây ra , kết quả lại hùng hồn nói cái gì mà không thể vì Lan nhi mà hại công công chịu liên luỵ, đó là hắn bất hiếu. Còn nói nhân vô tín bất lập (*), nếu đáp ứng rồi phải gả Lan nhi qua, ít nhất giành được mỹ danh giữ chữ tín, vị thủ phụ của công công càng vững chắc, giống như không phải hắn gây tai họa mà còn lập công lao vậy!"
(*) Nhân vô tín bất lập: câu nói của Khổng Tử, nghĩa là không có tín thì không đứng được ở đời.
Sao có thể vô liêm sỉ đến mức như vậy? Bùi Nguyên Ca không khỏi khinh thường.
"Còn Dung di nương và Ôn Dật Tĩnh nữa, ở sau lưng khoe mẽ gặp may. Nói gì mà đáng tiếc đối phương yêu cầu đích nữ, bằng không Ôn Dật Tĩnh tuyệt đối nguyện ý vì gia môn xuất lực gả qua đó. Rõ ràng chúng thấy sự tình không có đường cứu vãn mới cố ý ở trong này nói mát, ám chỉ ta và Lan nhi vì tư lợi, Lan nhi ngay cả lợi ích toàn gia cũng không lo, đừng nói Ôn Mục Liễm, ngay cả nhị phòng tam phòng cũng trừng mắt nhìn Lan nhi." Ôn phu nhân bóp chặt khăn tay, trong mắt lộ ra vài phần ngoan độc. "Đừng cho rằng ta không biết tâm tư của bọn chúng, đơn giản muốn lấy Lan nhi làm đá kê chân, dùng hôn sự này đổi lấy chức thủ phụ của công công. Đến lúc đó, Lan nhi gả không như ý, các nàng lại là cháu gái thủ phụ, giá trị theo đó nước lên thuyền lên! Cứ đắc ý mà chọc giận ta, ta sẽ nhận Ôn Dật Tĩnh dưới danh nghĩa của mình, thay Lan nhi gả ra ngoài. Nếu đều nói là hôn sự tốt, lại vì muốn tốt cho Ôn phủ, nguyện ý xả thân thành hiếu, ta sẽ thanh toàn cho chúng!"
Bà tực giận xong lại khóc, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Nhàn di đừng giận. Nếu thực làm như vậy, mặc dù hết giận nhưng Ôn đại nhân và Ôn phủ lại mang danh khắt khe thứ nữ, ngoan độc không tốt. Hơn nữa, đối phương muốn bắt nhược điểm Ôn phủ, đến lúc đó sẽ nói Ôn phủ lấy thứ nữ làm đích nữ, ý đồ che mắt ngược lại càng thêm tội." Bùi Nguyên Ca vội khuyên. Nàng cũng nghĩ qua kế này, có điều chỉ sợ không thể thực hiện được .
"Nương, đừng nói nữa, con gả đi là được!" Ôn Dật Lan đỏ hồng mắt nói, vẫn là dung mạo ngây thơ, trong mắt lại thêm vài phần đau thương.
Chuyện lần này coi như để nàng nhìn thấu cái gọi là người thân!
"Không được, ngươi gả qua đó không những không giải được nguy cơ của Ôn phủ, ngược lại còn khiến Ôn Các lão bị kinh thành chê cười!" Bùi Nguyên Ca vội vàng nói: "Nhàn di, người đừng vội, ta nhiều ngày cẩn thận cân nhắc sự tình, mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Cho dù Ôn tỷ tỷ gả qua, ngoại trừ mất hạnh phúc cả đời của nàng, chỉ sợ đối với Ôn phủ cũng không có chỗ gì tốt?"
Ôn phu nhân ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Nếu Ôn Dật Lan gả qua cũng không ích lợi, vậy bà còn có lý do thuyết phục mọi người lui cửa hôn sự này.
"Lúc trước, ta có chuyện vẫn không nghĩ ra, vì sao đối phương hao tổn tâm cơ, ngàn chọn vạn tuyển lại chọn Lý Thụ Kiệt? Càng nghĩ mới phát hiện chuyện này còn có chiêu sau." Bùi Nguyên Ca kéo Ôn Dật Lan, ngồi xuống trước mặt Thư Tuyết Ngọc, phân tích: "Nếu dựa theo cách nói của Ôn đại nhân gả Ôn tỷ tỷ qua, xác thực có thể chiếm được mỹ danh thủ tín (giữ chữ tín), có lợi đối với Ôn Các lão thăng nhiệm thủ phụ. Nhưng Nhàn di nghĩ xem, nếu chuyện này nhằm vào Ôn Các lão, chúng lại bày mưu chặt chẽ tỉ mĩ như vậy, làm sao có thể lưu lại sở hở lớn để cuối cùng thành toàn cho Ôn Các lão, giúp ông chuyển xấu thành ưu được?"
Ôn phu nhân và Thư Tuyết Ngọc liếc nhau, thật ra cho tới bây giờ hai người cũng không nghĩ tới điểm ấy.
Mà người Ôn phủ chỉ nghĩ rằng gả Ôn Dật Lan qua để bình ổn việc này, nhưng chính như lời Bùi Nguyên Ca nói, nếu chuyện này chỉ cần hy sinh một Ôn Dật Lan là có thể kết viễn mãn, đó không phải quá dễ dàng sao? Dù Ôn Dật Lan là đích nữ cao quý, nhưng cũng chỉ là nữ nhi, vì con cháu, vì chính mình, dùng một cháu gái đổi lấy vị trí thủ phụ, chỉ sợ rất nhiều người đều nguyện ý làm như vậy.
"Vậy theo suy nghĩ của Nguyên Ca, việc này còn có chiêu sau gì?" Thư Tuyết Ngọc hỏi, thần sắc sầu lo.
"Con nghĩ, đây là nguyên nhân đối phương hao tổn tâm cơ tìm Lý Thụ Kiệt giả ép buộc chuyện này. Nếu Lý Thụ Kiệt là thật, bất luận chuyện này có âm mưu gì thì nhìn bề ngoài hôn sự của Ôn phủ cũng không coi là thấp, gả Ôn tỷ tỷ qua đó cũng ổn. Nhưng Nhàn di thử nghĩ nếu Lý Thụ Kiệt này vốn dĩ không phải quan viên thì sao? Nếu hắn là bạch đinh, hoặc là tệ hơn chút là du côn vô lại, con hát dân đen, hoặc thân phận đê tiện nào đó thì sẽ thế nào?" Bùi Nguyên Ca hỏi. "Nếu Ôn phủ đáp ứng hôn sự này, đợi cho ván đã đóng thuyền mới vạch trần thân phận người này là kẻ hoàn toàn không có khả năng xứng đôi với Ôn phủ, thậm chí ngay cả quan lại bình thường cũng không xứng, đến lúc đó sẽ thế nào?"
Ôn phu nhân nghe vậy liền kinh hồn táng đảm. Nếu thật sự là như vậy, đến lúc đó Ôn phủ sẽ trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành.
Cũng có người sẽ nói, công công mua danh cầu lợi, vì một chút bạc danh, ngay cả cháu gái ruột cũng chà đạp. . . . Đến lúc đó, thanh danh của công công sẽ mất sạch, bị Lý Các lão chiếm thế thượng phong.
Vốn nghĩ kết cục này sẽ hủy diệt hạnh phúc của con gái, hóa ra bà còn quá nông cạn.
Đó là một liên hoàn cục (kế), bất luận Ôn phủ lựa chọn thế nào, đến cuối cùng danh dự của công công đều chịu ảnh hưởng, đều giúp đối phương thực hiện được. Mà thế này mới phù hợp tranh đấu triều đình biến hoá khó lường, đó là một bế tắc, bất luận như thế nào đều không giải được!
Thật sự quá ngoan độc, quá âm hiểm!
"Nguyên Ca, nếu con có thể nghĩ vậy tức là có biện pháp cởi bỏ này bế tắc này? Ta van cầu con, con giúp ta nghĩ biện pháp được không? Ta van con!" Ôn phu nhân cũng biết, toàn bộ mọi người Ôn phủ nghĩ không ra biện pháp, huống chi trước mắt chỉ là nữ nhi chốn khuê phòng mới mười ba tuổi? Nhưng hiện tại chỉ có đứa nhỏ Nguyên Ca này nghĩ được sâu xa bên trong... Ánh mắt bà tràn đầy hy vọng cùng khẩn cầu nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Nàng, có thể tháo gỡ liên hoàn cục này sao?
Danh sách chương