Trong nhã gian trên lầu hai, Thanh Đại đợi ở đó từ trước, nàng bước lên đón, đỡ lấy nữ tử áo xanh, lúm đồng tiền như hoa: "Tiểu thư, nô tỳ đứng bên nhìn trộm thấy ngài lợi hại quá, bắt bẻ những người đó không nói được câu nào! Nô tỳ xem mà cười đau hết cả bụng."
Nữ tử áo xanh này đúng là Bùi Nguyên Ca giả trang.
Sau khi thương định ra mưu kế, việc chọn lựa nữ tử áo xanh cũng rất quan trọng, vì phải đối mặt trực tiếp với Lý Thụ Kiệt, rất khó đoán trước hắn sẽ ra chiêu gì, không kịp ứng đối, không chừng sẽ bị lộ dấu vết, bởi vậy Bùi Nguyên Ca tự mình ra trận. Nàng quấn bông vải quanh người, dáng người trở nên vô cùng mập mạp, lại dùng khăn che mặt, quả nhiên khiến binh đoàn của chúng tan tác.
Còn về Vương bà tử kia, chính là mẹ đẻ của Thanh Đại – Tiền thị. Vương bà tử này phải là người lạ mắt, bằng không bị nhận ra sẽ dẫn đến phiền toái. Thanh Đại bị bán đi, nhưng nhà vẫn ở khu bần dân trong kinh thành nên đã tiến cử mẫu thân của mình. Tiền thị và Thanh Đại tính tình giống nhau, mạnh mẽ sắc bén, diễn giống Vương bà tử như đúc.
"Lần này đa tạ Tiền phu nhân tương trợ, đây là một chút tâm ý, mong phu nhân đừng từ chối!" Bùi Nguyên Ca nói xong, sai Thanh Đại lấy ra mười lượng bạc.
Nếu không vì nhà nghèo, không thể nuôi được con, Tiền thị cũng sẽ không bán con gái ruột của mình. Mười lượng bạc này đủ nuôi sống một nhà bọn họ trong nửa năm, hơn nữa nay còn có tiền tiêu hàng tháng của Thanh Đại, sinh kế đã không còn đáng ngại. Tiền thị vô cùng cảm kích, quỳ xuống đất dập đầu nói: "Đa tạ tiểu thư ban cho, tiểu thư đối xử tử tế với con gái dân phụ, dân phụ đã vô cùng cảm kích, dân phụ không cần bạc."
"Thanh Đại giúp ta rất nhiều việc, ta tất nhiên sẽ đối tốt với nàng ấy." Bùi Nguyên Ca cười, nhét bạc vào tay bà. "Nhất mã về nhất mã, lần này Tiền phu nhân xác thực đã giúp ta, hãy nhận đi! Bằng không, lần sau nếu lại có việc làm phiền Tiền phu nhân, ta cũng không dám tìm phu nhân hỗ trợ."
Nghe nàng nói như vậy, Tiền thị mới nhận bạc.
Bùi Nguyên Ca sớm cảm thấy trang phục này không thoải mái, sau khi thưởng Cổ thị liền đứng dậy vào nội gian đổi y phục. Thanh Đại cũng theo vào giúp một tay. Vừa đổi xiêm y xong, bỗng nhiên có tiếng đập cửa truyền đến, Bùi Nguyên Ca giật mình, quay đầu hỏi: "Ai?"
"Tại hạ nhân sĩ Tĩnh Châu, gia phụ Lý Thụ Kiệt, nghe nói tại hạ và cô nương có hôn ước, nên cố ý đến bái phỏng, cùng nhau thương thảo hôn sự giữa chúng ta!" Giọng nói truyền đến từ cửa sổ, hóa ra tiếng động vừa rồi là tiếng gõ cửa, do thần kinh Bùi Nguyên Ca căng thẳng nên nghe lầm hành tiếng đập cửa. Cùng với giọng nói khoáng hoạt lười nhác này, cửa mộc khắc hoa nhẹ nhàng mở ra, lộ ra dung mạo kinh thế khuynh thành, tựa tiếu phi tiếu nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca đau đầu, sao lại đụng phải vị tổ tông này chứ? Nghe ý tứ của hắn, hình như đã quan sát hết toàn bộ tình huống vừa rồi? Bùi Nguyên Ca thở dài, phúc thân nói: "Tiểu nữ bái kiến Cửu điện hạ."
Vũ Hoằng Mặc vững vàng ngồi trên thành cửa sổ như ngồi trên đất bằng, khóe mắt hiện lên ba phần ý cười. “Xoẹt” một tiếng, cây quạt gỗ tử đàn trong tay xòe ra, bên trên vẽ vài nhánh sen héo rũ, mặc dù khô héo nhưng vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, xen thêm chút hơi thở quật cường.
"Không phải vậy, tại hạ không dám nhận lễ này của Vương cô nương. Gia phụ được lệnh tôn chiếu cố nâng đỡ mới có địa vị hôm nay, nay lại hối hôn thất hứa, thật sự là không nên. Vừa rồi bị cô nương lên án nên phân phó tại hạ đến bái kiến!" Vũ Hoằng Mặc quay đầu, phi thân nhảy lên, theo cửa sổ tiến vào. Hắn khép quạt gỗ, quay về phía Bùi Nguyên Ca vái chào thật sâu. "Mong Vương cô nương bớt giận, chúng ta cùng nhau thương nghị hôn sự thật nghiêm túc mới là đúng đắn."
Còn dám trêu chọc nàng! Trêu nàng thú vị như vậy ư? Bùi Nguyên Ca oán thầm trong lòng.
"Tiểu nữ còn tưởng rằng mình diễn không chút sơ hở, rốt cuộc vẫn không thể gạt được Cửu điện hạ. Cửu điện hạ quả nhiên nhìn thấu mọi việc!" Tuy trong lòng có chút khó chịu, Bùi Nguyên Ca vẫn nhẹ nhàng nịnh hắn một câu, sau lần ngắm trăng ở Bạch Y am, nàng mơ hồ cảm giác được, chỉ cần chiều ý vị Cửu điện hạ này khiến hắn thoải mái, người khác mới sống tốt được.
Nghe xong lời của nàng, khóe miệng Vũ Hoằng Mặc không tự giác cong lên càng sâu, quả nhiên bỏ qua.
"Thanh Đại, thất thần gì thế? Còn không mau đi châm trà?" Bùi Nguyên Ca dặn dò.
Lần đầu tiên Thanh Đại nhìn thấy Vũ Hoằng Mặc, nhất thời sợ ngây người, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, trong thiên địa lại có nam tử đẹp như vậy! Kinh thế chi tư, cẩm tú xiêm y, lại cười ôn nhu như vậy, phong thái thanh hàn tự đắc, quả thực giống như là trích tiên giáng trần! Ngữ điệu lười nhác giống như trong giọng nói có mấy trăm sợi lông vũ, nhẹ nhàng vuốt lòng người, khiến người ta khó có thể tự kiềm chế, bởi vậy nhìn đến mức mặt đỏ tai hồng, ngẩn ra không nói.
Bị Bùi Nguyên Ca gọi về, nàng mới bừng tỉnh lại, trên mặt càng thêm đỏ, cúi đầu ra ngoài châm trà .
Bùi Nguyên Ca không nhận ra sự khác thường của nha hoàn, lại nói với Vũ Hoằng Mặc: "Cửu điện hạ đến đây nhất định có việc. Có phải vì tiểu nữ làm việc này có chỗ không chu toàn hay không, mong Cửu điện hạ chỉ giáo." Vị Cửu điện hạ này hình như rất thích trêu cợt người khác, nhưng mà mỗi lần hắn xuất hiện cũng đều có chuyện, sẽ không vô duyên vô cớ mà đến, lần này chắc hẳn cũng như thế.
Nghe phụ thân nói, Lý Các luôn ủng hộ Ngũ điện hạ , vậy Cửu điện hạ hẳn cũng sẽ không nguyện ý để Lý Các lão kế nhiệm chức thủ phụ.
Hắn xuất hiện ở đây, nói vậy cũng là muốn nhìn xem tình thế phát triển thế nào, muốn giúp Ôn Các lão một tay. Bây giờ đi theo nàng tới đây, chỉ sợ là nàng có chỗ nào sơ sót, cho nên tới nhắc nhở nàng. Dù sao, có thể mượn việc này làm Ôn Các lão nâng cao danh tiếng, thuận lợi thắng được chức thủ vị, đối với hắn cũng có lợi.
Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra, lập tức nói: "Bà tử kia đâu? Giao cho ta đi!"
Tiền thị? Bùi Nguyên Ca không hiểu ý này, lập tức tỉnh ngộ. Nàng giả trang nữ tử áo xanh, chỉ cần bỏ ngụy trang, lộ ra tướng mạo sẵn có sẽ không thể nào truy tra. Nhưng Tiền thị lại khác, bà ấy lộ mặt trước mặt bao người. Nếu bị người ghi nhớ khuôn mặt này, truy ra thân thể của bà, phát hiện nàng là người kinh thành, mà không phải người huyện Vân Trúc Tĩnh Châu, thì màn kịch sẽ hoàn toàn bị vạch trần . Nói như vậy, tạm thời không thể để Tiền thị về nhà, mà phải giấu bà ấy ở nơi bí ẩn, đợi việc này định xong mới được.
Lấy năng lực của Cửu điện hạ, tuyệt đối có thể không để người ta phát giác ra Tiền thị, có điều...
Bùi Nguyên Ca hỏi dò: "Cửu điện hạ tính sắp xếp bà ấy thế nào?"
"Đương nhiên là..." Vũ Hoằng Mặc thuận miệng nói, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, ánh mắt trở nên sâu thẳm, khóe môi khẽ cong lên ẩn chứa ý cười. "Ngươi đoán thế nào? Ngươi nói, ta giết bà ta diệt khẩu được không? Giết bà ta rồi hủy dung, bị hủy khuôn mặt, cho dù thần tiên cũng tìm không ra chút dấu vết. Bùi Nguyên Ca, ngươi cảm thấy bản điện hạ làm như vậy có phải tốt lắm hay không? Hay là thuận tiện tính cả nữ tử áo xanh diệt khẩu cùng luôn. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nha đầu kia, lại dám hoài nghi hắn muốn giết người diệt khẩu?
Muốn giết phải giết nàng đầu tiên mới phải!
Rõ ràng cảm nhận được Vũ Hoằng Mặc tức giận, Bùi Nguyên Ca le lưỡi, vừa vặn Thanh Đại bưng trà tới, vội vàng ân cần nhận lấy, tự tay dâng qua: "Là ta bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của Cửu điện hạ. Cửu điện hạ yên tâm, Ôn phủ và Bùi phủ không giỏi nhưng giấu 1 người vẫn dư sức, tuyệt đối sẽ không để bà ấy làm hỏng chuyện."
Biết nàng vẫn lo mình sẽ giết bà tử kia diệt khẩu, Vũ Hoằng Mặc cười lạnh, không biện luận, cũng không tiếp trà, chỉ thản nhiên nhìn nàng.
"Cửu điện hạ?" Bùi Nguyên Ca thử gọi thăm dò.
Dường như nhận thấy mình tức giận quá mức, Vũ Hoằng Mặc hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Tùy ngươi, chỉ cần đừng xảy ra chuyện xấu là được." Nói xong, hắn không đi cửa chính mà nhảy ra từ cửa sổ, trong nháy mắt rời khỏi gian khách điếm. Tiếng gió gào thét bên tai, làm cho tâm trang có chút phiền muộn lúc ban đầu dần dần ổn định trở lại.
Đứng ở trên nóc nhà cao ngất, khuôn mặt Vũ Hoằng Mặc đăm chiêu, trăm tư không thể giải.
Kỳ quái, vừa rồi đột nhiên hắn lại tức giận?
Thanh danh hắn vốn không tốt, tính cách quái đản, hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác, ai ai cũng biết, nha đầu Bùi Nguyên Ca kia nghĩ như vậy cũng rất bình thường! Chẳng lẽ Vũ Hoằng Mặc hắn còn đi để ý chút hư danh như vậy? Hơn nữa, không phải hắn muốn đi hỏi chủ ý này của ai sao, cuối cùng lại quên mất! Gần đây thật sự rất kỳ lạ, làm gì cũng không xong! Quên đi, không nghĩ nữa! Vũ Hoằng Mặc lắc đầu, quyết định dứt bỏ suy nghĩ, nhìn hướng hoàng cung phía xa, đôi mắt đột nhiên trở nên đen tối, sâu thẳm như đêm đen.
※※※
Hôn sự ồn áo huyên náo của Ôn phủ bị Bùi Nguyên Ca quấy rối, hướng gió xoay chuyển, mọi người không hề thảo luận sau lưng hôn sự này có thâm ý gì, ngược lại nghị luận thị phi giữa Lý Thụ Kiệt và Vương gia, hơn phân nửa đều lên án công khai Lý Thụ Kiệt bội tín, vong ân phụ nghĩa. Mỗi ngày Bùi Nguyên Ca đều phái người ra ngoài hỏi thăm, nghe mọi người nghị luận, đàm tiếu.
Lý Thụ Kiệt này tuyệt đối có vấn đề, chỉ khổ cho Lý Thụ Kiệt thật bị hao tổn danh dự.
Nhưng hiện tại việc này cũng chỉ lan truyền ở kinh thành, đợi người đi Tĩnh Châu trở về làm sáng tỏ mọi chuyện, đến lúc đó cũng có thể trả lại trong sạch cho Lý Thụ Kiệt thật. Trước đó, đành phải ủy khuất hắn bị tên Lý Thụ Kiệt giả này làm ảnh hưởng.
Đúng lúc này, đột nhiên một tin kinh động truyền đến, Lý Thụ Kiệt kia mất tích!
Việc này trở thành đề tài nghị luận nóng trong kinh thành, Lý Thụ Kiệt chết hiển nhân đẩy cả sự kiện lên cao trào. Khắp nơi đều đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hầu hết cho rằng Lý Thụ Kiệt có tật giật mình, trốn khỏi kinh thành. Người chết ở kinh thành, Kinh triệu doãn tất nhiên phải lập án, nhưng người ở kinh thành quen biết Lý Thụ Kiệt thật sự không có ai, muốn tra ra manh mối, không phải một chốc có thể làm được.
Tới khi Ôn phu nhân đến bái phỏng, kể lại sự tình ngọn nguồn mới rõ ràng.
"Công công vốn đã phái người để mắt tới Lý Thụ Kiệt, còn cả bằng hữu của hắn, nhưng bọn chúng thật sự giảo hoạt, từ sau ngày đó liền không liên lạc với người bên ngoài nữa. Kết quả hôm nay người theo dõi nhất thời sơ sẩy, Lý Thụ Kiệt nhân cơ hội đó biến mất." Những lời này là Ôn Các lão ủy thác Ôn phu nhân chuyển lời. "Thực ra, không thấy Lý Thụ Kiệt, ngay cả bằng hữu của hắn cũng mất tích theo. Công công đoán rằng chỉ sợ không ai còn sống. Nhưng gần đây chuyện này huyên náo kinh thành, người đứng sau có lẽ cũng sợ lớn chuyện không tốt, nên lặng lẽ xử lý sạch sẽ."
Nghĩ đến người nọ tàn nhẫn, Thư Tuyết Ngọc cũng có chút kinh hãi: "Việc này không ảnh hưởng gì tới Ôn phủ chứ?"
"Có thể ảnh hưởng gì được? Sau ngày đó, mọi người đều nói công công ta phúc hậu, tuy rằng không thích cửa hôn nhân này nhưng vẫn thực hiện lời hứa. Đúng là bởi vì ta công công phúc hậu, thế mới không bị tên Lý Thụ Kiệt kia lừa gạt, vừa hay gặp Vương cô nương đến vạch trần chân tướng. Còn nói đây là ông trời phù hộ công công." Ôn phu nhân thấy bốn bề vắng lặng, nói nhỏ. "Hôm nay Trương các lão gọi công công tới, lặng lẽ nói chuyện với ông ấy. Mặc dù chuyện Lý Thụ Kiệt tạm thời vẫn là nghi án, nhưng trong lòng ông cũng đã rõ ràng, đã dâng thư lên Hoàng thượng đề cử công công ta kế nhiệm thủ phụ. Trương các lão nói như vậy tức là cũng nắm chắc vài phần rồi."
Thật ra chuyện này như trong dự kiến của Bùi Nguyên Ca.
Lý Thụ Kiệt đột nhiên xuất hiện, ngày đó nàng nháo loạn, liên tục cường điệu chờ kết quả từ Tĩnh Châu. Trương các lão trên triều bao năm, sao có thể không nhận ra dị thường? Sau Lý Thụ Kiệt đột nhiên mất tích, mặc dù không lấy được chứng cớ xác minh, nhưng lòng người đều có ghi chép, Trương các lão dĩ nhiên sẽ đoán được chân tướng sự tình.
"Công công sai ta chuyển lòng biết ơn tới Nguyên Ca, còn chuẩn bị lễ tạ, đều đã đưa đến Tĩnh Xu trai rồi. Ngoại trừ công công, còn có một phần của ta. Cái khác không nói, con giúp Lan nhi tránh được hôn sự này cũng giống như đã cứu mạng ta vậy!" Ôn phu nhân sảng khoái nói. "Về sau nếu có chuyện gì cần Ôn phủ ta hỗ trợ, con cứ việc nói!"
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, cười nói: "Nhàn di và Ôn Các lão khách khí quá, Ôn tỷ tỷ là bằng hữu của con, con cũng không muốn nhìn tỷ ấy gả cho người không tốt. Hơn nữa chuyện này có thể thành, vẫn là do thanh danh Ôn Các lão trước nay luôn tốt mới có thể được mọi người tín nhiệm. Con chỉ trợ giúp thôi!"
"Con đừng khiêm tốn, con đã cứu toàn bộ Ôn phủ, chuyện rõ như ban ngày." Ánh mắt Ôn phu nhân di chuyển trên mặt Bùi Nguyên Ca, lộ ra vài phần ý cười, bỗng nhiên đẩy Ôn Dật Lan, nói. "Các con đi chơi đi, ta và Tuyết Ngọc nói chuyện riêng." Chờ hai vị cô nương tay cầm tay đi ra ngoài, bà mới lén lút hỏi. "Tuyết Ngọc à, công công ta nhờ ta hỏi ngươi một câu, hỏi Nguyên Ca nhà ngươi đã đính ước với ai chưa?"
Thư Tuyết Ngọc ngẩn ra, thiếu chút nữa không phản ứng lại: "Ý Ôn Các lão là... ."
"Công công ta nhìn trúng Nguyên Ca nhà người, muốn kết duyên với Dật Thanh nhà ta. Mặc dù Ôn Mục Liễm chỉ là ngũ phẩm Hàn Lâm học sĩ, chức vị hơi thấp, nhưng công công là nội các đại học sĩ, chuẩn bị thăng nhiệm thủ phụ, cũng không làm ủy khuất Nguyên Ca nhà ngươi. Ngươi cũng biết cá tính của ta đó, ta rất thích Nguyên Ca, tuyệt đối sẽ không làm mẹ chồng hung ác làm khó dễ con bé. Thế nào? Kết thông gia với ta được chứ?" Ôn phu nhân cười tủm tỉm nhìn Thư Tuyết Ngọc, trong mắt lóe ra hào quang sáng rọi.
Không ngờ tới ý nghĩ này, Thư Tuyết Ngọc giật mình, lắc đầu nói: "Không thành!"
"Chẳng lẽ Ôn phủ ta bôi nhọ Nguyên Ca nhà ngươi hay sao?" Ôn phu nhân cố ý trừng mắt. "Hay ngươi chướng mắt Dật Thanh nhà ta?"
Thư Tuyết Ngọc sớm nhìn ra nàng phô trương thanh thế, cũng không giấu giếm, cười nói: "Ta đúng là chướng mắt Dật Thanh nhà ngươi đấy. Hơn nữa, hoàn cảnh nhà ngươi rất phức tạp, người nhiều, thị phi nhiều. Đứa nhỏ Nguyên Ca này tuy thông minh, có thể ứng phó được, nhưng ta chỉ hy vọng con bé có thể gả đến một gia đình đơn giản chút, dòng dõi gì cũng không quan trọng nhưng phải có chí tiến thủ, có thể xứng đôi với Nguyên Ca." Bà hơi dừng một chút, lại nói. "Hơn nữa, chuyện này cũng phải hỏi ý của Chư Thành, ta không làm chủ được."
Nếu có thể, bà hy vọng Nguyên Ca có thể gặp được một người đối xử thật tâm với con bé, có thể viên mãn thật lâu thật dài.
Có điều, đây thực sự là hy vọng xa vời.
"Ta biết ngươi mắt cao, Bùi Chư Thành lại yêu con gái như mạng, Dật Thanh nhà ta nhất định không được, cho nên công công chưa đề nghị, ta chỉ làm trước thôi. Nhưng đúng là công công rất coi trọng Nguyên Ca nhà người, rất thích đó." Ôn phu nhân thở dài, thực ra bà cũng rất hy vọng Nguyên Ca có thể làm con dâu của bà. "Nhưng nói thật, ngươi đã có ý nghĩ như vậy thì nên sớm cho Nguyên Ca xem mặt đi, gặp người tốt định hôn sự luôn. Đứa nhỏ này thật sự rất xuất sắc, nhưng chính vì quá xuất sắc nên luôn bị người ta chú ý. Hôm nay là ta, là công công nhà ta, ngày khác nếu là người quyền quý khác coi trọng Nguyên Ca, muốn nghị thân, chỉ sợ sẽ không dễ nói chuyện như vậy."
Nghe bà nói vậy, Thư Tuyết Ngọc bỗng nhớ tới một chuyện.
Ngày ấy bị tập kích ở Bạch Y am, Cửu điện hạ cứu Nguyên Ca, sau lại đặc biệt đưa thuốc riêng... Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, bà dường như còn nghe được tiếng Ngũ điện hạ tìm Nguyên Ca. . . . Nghĩ đến đây, trong lòng Thư Tuyết Ngọc trầm xuống. Nếu bị người trong hoàng thất nhìn trúng, ban thánh chỉ hoặc ý chỉ xuống, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả bà với Bùi Chư Thành đều không thể cự tuyệt. Mà cả hai người đều không muốn Nguyên Ca gả vào hoàng thất biến hóa khó lường.
Nhàn Nhã nói đúng, hôn sự của Nguyên Ca phải nhanh chóng quyết định.
Huống chi, mười ba tuổi cũng nên nghị hôn rồi.
Buổi tối sau khi Bùi Chư Thành hồi phủ, Thư Tuyết Ngọc chuyển lại lời của Ôn phu nhân cho ông nghe, nhắc tới hôn sự của Nguyên Ca. Bùi Chư Thành suy tư một lát, nói: "Sau khi Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, ta luôn lo lắng cho hôn sự của Ca nhi. Ta là nhìn trúng Phó Quân Thịnh con trai Thọ Xương Bá lão đệ. Đứa nhỏ kia tính tình rất tốt, lại có tư chất, hơn nữa ta thấy nó cũng có ý với Ca nhi. Dương lão đệ theo ta nhiều năm, hắn làm người ngay thẳng, nể mặt ta cũng sẽ đối xử tử tế với Ca nhi. Ta cảm thấy hôn sự này rất được. Có điều vẫn còn phải cân nhắc.”
"Thọ Xương Bá thế tử..." Thư Tuyết Ngọc trầm tư. "Ta chưa gặp qua đứa nhỏ này, không hiểu rõ lắm. Có điều ta cũng có nghe nói, vị Thọ Xương Bá phu nhân này, trước có quan hệ khá tốt với Chương Vân." Việc này không khỏi khiến bà có chút lo lắng.
Nhắc tới Chương Vân, Bùi Chư Thành nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Mọi chuyện trên đời không có thập toàn thập mỹ , Thọ Xương Bá phu nhân là thiếp thất phù chính , thân mình lo lắng không xong, muốn bày dáng vẻ mẹ chống tự cao tự đại, chỉ sợ cũng không được. Hơn nữa, Ca nhi cũng là đứa nhỏ thông minh, tiểu tử Quân Thịnh kia dường như cũng có ý với Nguyên Ca, sẽ che chở cho nó. Ta nghĩ, Ca nhi không sao đâu."
Thư Tuyết Ngọc do dự: "Chưa gặp qua đứa nhỏ kia, ta vẫn chưa yên tâm."
"Việc này thì dễ." Thấy Thư Tuyết Ngọc quan tâm Ca nhi, Bùi Chư Thành cũng vui mừng. "Hai ngày nữa chính là Tiết đoan ngọ, kinh thành có thuyền rồng náo nhiệt, ngày đó nàng mang theo Ca nhi đi xem thuyền rồng, ta báo tin cho Dương lão đệ, để đứa nhỏ Quân Thịnh kia cũng tới, nàng tiện thể xem mặt. Nhìn xem ta có chỗ nào sơ sót, nếu nàng cũng thấy tốt, ngày sau sẽ mời Thọ Xương Bá phu nhân qua phủ, xem tính nết rồi nói tiếp."
Thư Tuyết Ngọc gật gật đầu, bất luận thế nào, đối với hôn sự của Nguyên Ca, bà muốn mình nhìn tận mắt mới yên tâm.
"Nói như vậy, không chỉ Ca nhi mà hôn sự của Hoa nhi, Xảo nhi, Dung nhi cũng nên suy nghĩ rồi. Nàng là mẹ cả của chúng, cũng nên giúp xem một chút." Bùi Chư Thành nói. "Nhất là Hoa nhi, năm nay con bé đã mười sáu tuổi , lúc trước vì tuyển tú mà không thể lén đính hôn, nay đãi tuyễn đã chấm dứt, hôn sự cũng phải cân nhắc rồi. Còn Xảo nhi nữa, nó chỉ kém Hoa nhi một tuổi, cũng là lúc phải quan tâm!"
Thư Tuyết Ngọc vốn không muốn để ý tới chuyện của Bùi Nguyên Hoa, đang định từ chối thì bỗng nhiên trong lòng sáng ngời.
Nếu nhanh chóng gả Bùi Nguyên Hoa ra ngoài... Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, nàng ta muốn ầm ĩ cũng chỉ có thể làm ầm ĩ ở nhà chồng, ở Bùi phủ khó như lên trời. Đây không phải cơ hội tuyệt diệu, đẩy củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài, để nàng ta đỡ tính kế Nguyên Ca sao? Hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận! Thư Tuyết Ngọc thầm mắng bản thân ngu dốt, rõ ràng có biện pháp giải quyết Bùi Nguyên Hoa phiền toái này, tại sao còn phải nhắc Nguyên Ca tránh nàng ta chứ?
"Chuyện của Nguyên Ca chưa cần gấp, nhưng Đại tiểu thư lại khác, ta sẽ chú ý, chàng cũng lưu tâm nhiều chút." Thư Tuyết Ngọc gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm phải tìm mối hôn sự thích hợp cho Bùi Nguyên Hoa, mau chóng gả nàng ta ra ngoài.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn: "Đại tiểu thư đến."
Đuổi nhanh đuổi chậm, mấy tú nương đồng lòng hợp lực, rốt cuộc hoàn thành xong tuyết săn đồ. Trong lòng Bùi Nguyên Hoa cực kỳ vui sướng, cấp tốc muốn đến nói cho Bùi Chư Thành. Vào cửa trước tiên hành lễ, thấy bộ dáng hai người có ẩn ý, nàng thuận miệng hỏi: "Phụ thân và mẫu thân thương nghị gì vậy? Con thoáng nghe được mọi người nhắc tới con, hay là đang nói nói xấu con thế?"
Thư Tuyết Ngọc cười nhìn nàng: "Ta đang cùng phụ thân ngươi thương nghị chuyện hôn sự của ngươi!"
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Nguyên Hoa nhất thời trở nên trắng bệch...
Nữ tử áo xanh này đúng là Bùi Nguyên Ca giả trang.
Sau khi thương định ra mưu kế, việc chọn lựa nữ tử áo xanh cũng rất quan trọng, vì phải đối mặt trực tiếp với Lý Thụ Kiệt, rất khó đoán trước hắn sẽ ra chiêu gì, không kịp ứng đối, không chừng sẽ bị lộ dấu vết, bởi vậy Bùi Nguyên Ca tự mình ra trận. Nàng quấn bông vải quanh người, dáng người trở nên vô cùng mập mạp, lại dùng khăn che mặt, quả nhiên khiến binh đoàn của chúng tan tác.
Còn về Vương bà tử kia, chính là mẹ đẻ của Thanh Đại – Tiền thị. Vương bà tử này phải là người lạ mắt, bằng không bị nhận ra sẽ dẫn đến phiền toái. Thanh Đại bị bán đi, nhưng nhà vẫn ở khu bần dân trong kinh thành nên đã tiến cử mẫu thân của mình. Tiền thị và Thanh Đại tính tình giống nhau, mạnh mẽ sắc bén, diễn giống Vương bà tử như đúc.
"Lần này đa tạ Tiền phu nhân tương trợ, đây là một chút tâm ý, mong phu nhân đừng từ chối!" Bùi Nguyên Ca nói xong, sai Thanh Đại lấy ra mười lượng bạc.
Nếu không vì nhà nghèo, không thể nuôi được con, Tiền thị cũng sẽ không bán con gái ruột của mình. Mười lượng bạc này đủ nuôi sống một nhà bọn họ trong nửa năm, hơn nữa nay còn có tiền tiêu hàng tháng của Thanh Đại, sinh kế đã không còn đáng ngại. Tiền thị vô cùng cảm kích, quỳ xuống đất dập đầu nói: "Đa tạ tiểu thư ban cho, tiểu thư đối xử tử tế với con gái dân phụ, dân phụ đã vô cùng cảm kích, dân phụ không cần bạc."
"Thanh Đại giúp ta rất nhiều việc, ta tất nhiên sẽ đối tốt với nàng ấy." Bùi Nguyên Ca cười, nhét bạc vào tay bà. "Nhất mã về nhất mã, lần này Tiền phu nhân xác thực đã giúp ta, hãy nhận đi! Bằng không, lần sau nếu lại có việc làm phiền Tiền phu nhân, ta cũng không dám tìm phu nhân hỗ trợ."
Nghe nàng nói như vậy, Tiền thị mới nhận bạc.
Bùi Nguyên Ca sớm cảm thấy trang phục này không thoải mái, sau khi thưởng Cổ thị liền đứng dậy vào nội gian đổi y phục. Thanh Đại cũng theo vào giúp một tay. Vừa đổi xiêm y xong, bỗng nhiên có tiếng đập cửa truyền đến, Bùi Nguyên Ca giật mình, quay đầu hỏi: "Ai?"
"Tại hạ nhân sĩ Tĩnh Châu, gia phụ Lý Thụ Kiệt, nghe nói tại hạ và cô nương có hôn ước, nên cố ý đến bái phỏng, cùng nhau thương thảo hôn sự giữa chúng ta!" Giọng nói truyền đến từ cửa sổ, hóa ra tiếng động vừa rồi là tiếng gõ cửa, do thần kinh Bùi Nguyên Ca căng thẳng nên nghe lầm hành tiếng đập cửa. Cùng với giọng nói khoáng hoạt lười nhác này, cửa mộc khắc hoa nhẹ nhàng mở ra, lộ ra dung mạo kinh thế khuynh thành, tựa tiếu phi tiếu nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca đau đầu, sao lại đụng phải vị tổ tông này chứ? Nghe ý tứ của hắn, hình như đã quan sát hết toàn bộ tình huống vừa rồi? Bùi Nguyên Ca thở dài, phúc thân nói: "Tiểu nữ bái kiến Cửu điện hạ."
Vũ Hoằng Mặc vững vàng ngồi trên thành cửa sổ như ngồi trên đất bằng, khóe mắt hiện lên ba phần ý cười. “Xoẹt” một tiếng, cây quạt gỗ tử đàn trong tay xòe ra, bên trên vẽ vài nhánh sen héo rũ, mặc dù khô héo nhưng vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, xen thêm chút hơi thở quật cường.
"Không phải vậy, tại hạ không dám nhận lễ này của Vương cô nương. Gia phụ được lệnh tôn chiếu cố nâng đỡ mới có địa vị hôm nay, nay lại hối hôn thất hứa, thật sự là không nên. Vừa rồi bị cô nương lên án nên phân phó tại hạ đến bái kiến!" Vũ Hoằng Mặc quay đầu, phi thân nhảy lên, theo cửa sổ tiến vào. Hắn khép quạt gỗ, quay về phía Bùi Nguyên Ca vái chào thật sâu. "Mong Vương cô nương bớt giận, chúng ta cùng nhau thương nghị hôn sự thật nghiêm túc mới là đúng đắn."
Còn dám trêu chọc nàng! Trêu nàng thú vị như vậy ư? Bùi Nguyên Ca oán thầm trong lòng.
"Tiểu nữ còn tưởng rằng mình diễn không chút sơ hở, rốt cuộc vẫn không thể gạt được Cửu điện hạ. Cửu điện hạ quả nhiên nhìn thấu mọi việc!" Tuy trong lòng có chút khó chịu, Bùi Nguyên Ca vẫn nhẹ nhàng nịnh hắn một câu, sau lần ngắm trăng ở Bạch Y am, nàng mơ hồ cảm giác được, chỉ cần chiều ý vị Cửu điện hạ này khiến hắn thoải mái, người khác mới sống tốt được.
Nghe xong lời của nàng, khóe miệng Vũ Hoằng Mặc không tự giác cong lên càng sâu, quả nhiên bỏ qua.
"Thanh Đại, thất thần gì thế? Còn không mau đi châm trà?" Bùi Nguyên Ca dặn dò.
Lần đầu tiên Thanh Đại nhìn thấy Vũ Hoằng Mặc, nhất thời sợ ngây người, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, trong thiên địa lại có nam tử đẹp như vậy! Kinh thế chi tư, cẩm tú xiêm y, lại cười ôn nhu như vậy, phong thái thanh hàn tự đắc, quả thực giống như là trích tiên giáng trần! Ngữ điệu lười nhác giống như trong giọng nói có mấy trăm sợi lông vũ, nhẹ nhàng vuốt lòng người, khiến người ta khó có thể tự kiềm chế, bởi vậy nhìn đến mức mặt đỏ tai hồng, ngẩn ra không nói.
Bị Bùi Nguyên Ca gọi về, nàng mới bừng tỉnh lại, trên mặt càng thêm đỏ, cúi đầu ra ngoài châm trà .
Bùi Nguyên Ca không nhận ra sự khác thường của nha hoàn, lại nói với Vũ Hoằng Mặc: "Cửu điện hạ đến đây nhất định có việc. Có phải vì tiểu nữ làm việc này có chỗ không chu toàn hay không, mong Cửu điện hạ chỉ giáo." Vị Cửu điện hạ này hình như rất thích trêu cợt người khác, nhưng mà mỗi lần hắn xuất hiện cũng đều có chuyện, sẽ không vô duyên vô cớ mà đến, lần này chắc hẳn cũng như thế.
Nghe phụ thân nói, Lý Các luôn ủng hộ Ngũ điện hạ , vậy Cửu điện hạ hẳn cũng sẽ không nguyện ý để Lý Các lão kế nhiệm chức thủ phụ.
Hắn xuất hiện ở đây, nói vậy cũng là muốn nhìn xem tình thế phát triển thế nào, muốn giúp Ôn Các lão một tay. Bây giờ đi theo nàng tới đây, chỉ sợ là nàng có chỗ nào sơ sót, cho nên tới nhắc nhở nàng. Dù sao, có thể mượn việc này làm Ôn Các lão nâng cao danh tiếng, thuận lợi thắng được chức thủ vị, đối với hắn cũng có lợi.
Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra, lập tức nói: "Bà tử kia đâu? Giao cho ta đi!"
Tiền thị? Bùi Nguyên Ca không hiểu ý này, lập tức tỉnh ngộ. Nàng giả trang nữ tử áo xanh, chỉ cần bỏ ngụy trang, lộ ra tướng mạo sẵn có sẽ không thể nào truy tra. Nhưng Tiền thị lại khác, bà ấy lộ mặt trước mặt bao người. Nếu bị người ghi nhớ khuôn mặt này, truy ra thân thể của bà, phát hiện nàng là người kinh thành, mà không phải người huyện Vân Trúc Tĩnh Châu, thì màn kịch sẽ hoàn toàn bị vạch trần . Nói như vậy, tạm thời không thể để Tiền thị về nhà, mà phải giấu bà ấy ở nơi bí ẩn, đợi việc này định xong mới được.
Lấy năng lực của Cửu điện hạ, tuyệt đối có thể không để người ta phát giác ra Tiền thị, có điều...
Bùi Nguyên Ca hỏi dò: "Cửu điện hạ tính sắp xếp bà ấy thế nào?"
"Đương nhiên là..." Vũ Hoằng Mặc thuận miệng nói, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, ánh mắt trở nên sâu thẳm, khóe môi khẽ cong lên ẩn chứa ý cười. "Ngươi đoán thế nào? Ngươi nói, ta giết bà ta diệt khẩu được không? Giết bà ta rồi hủy dung, bị hủy khuôn mặt, cho dù thần tiên cũng tìm không ra chút dấu vết. Bùi Nguyên Ca, ngươi cảm thấy bản điện hạ làm như vậy có phải tốt lắm hay không? Hay là thuận tiện tính cả nữ tử áo xanh diệt khẩu cùng luôn. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nha đầu kia, lại dám hoài nghi hắn muốn giết người diệt khẩu?
Muốn giết phải giết nàng đầu tiên mới phải!
Rõ ràng cảm nhận được Vũ Hoằng Mặc tức giận, Bùi Nguyên Ca le lưỡi, vừa vặn Thanh Đại bưng trà tới, vội vàng ân cần nhận lấy, tự tay dâng qua: "Là ta bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của Cửu điện hạ. Cửu điện hạ yên tâm, Ôn phủ và Bùi phủ không giỏi nhưng giấu 1 người vẫn dư sức, tuyệt đối sẽ không để bà ấy làm hỏng chuyện."
Biết nàng vẫn lo mình sẽ giết bà tử kia diệt khẩu, Vũ Hoằng Mặc cười lạnh, không biện luận, cũng không tiếp trà, chỉ thản nhiên nhìn nàng.
"Cửu điện hạ?" Bùi Nguyên Ca thử gọi thăm dò.
Dường như nhận thấy mình tức giận quá mức, Vũ Hoằng Mặc hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Tùy ngươi, chỉ cần đừng xảy ra chuyện xấu là được." Nói xong, hắn không đi cửa chính mà nhảy ra từ cửa sổ, trong nháy mắt rời khỏi gian khách điếm. Tiếng gió gào thét bên tai, làm cho tâm trang có chút phiền muộn lúc ban đầu dần dần ổn định trở lại.
Đứng ở trên nóc nhà cao ngất, khuôn mặt Vũ Hoằng Mặc đăm chiêu, trăm tư không thể giải.
Kỳ quái, vừa rồi đột nhiên hắn lại tức giận?
Thanh danh hắn vốn không tốt, tính cách quái đản, hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác, ai ai cũng biết, nha đầu Bùi Nguyên Ca kia nghĩ như vậy cũng rất bình thường! Chẳng lẽ Vũ Hoằng Mặc hắn còn đi để ý chút hư danh như vậy? Hơn nữa, không phải hắn muốn đi hỏi chủ ý này của ai sao, cuối cùng lại quên mất! Gần đây thật sự rất kỳ lạ, làm gì cũng không xong! Quên đi, không nghĩ nữa! Vũ Hoằng Mặc lắc đầu, quyết định dứt bỏ suy nghĩ, nhìn hướng hoàng cung phía xa, đôi mắt đột nhiên trở nên đen tối, sâu thẳm như đêm đen.
※※※
Hôn sự ồn áo huyên náo của Ôn phủ bị Bùi Nguyên Ca quấy rối, hướng gió xoay chuyển, mọi người không hề thảo luận sau lưng hôn sự này có thâm ý gì, ngược lại nghị luận thị phi giữa Lý Thụ Kiệt và Vương gia, hơn phân nửa đều lên án công khai Lý Thụ Kiệt bội tín, vong ân phụ nghĩa. Mỗi ngày Bùi Nguyên Ca đều phái người ra ngoài hỏi thăm, nghe mọi người nghị luận, đàm tiếu.
Lý Thụ Kiệt này tuyệt đối có vấn đề, chỉ khổ cho Lý Thụ Kiệt thật bị hao tổn danh dự.
Nhưng hiện tại việc này cũng chỉ lan truyền ở kinh thành, đợi người đi Tĩnh Châu trở về làm sáng tỏ mọi chuyện, đến lúc đó cũng có thể trả lại trong sạch cho Lý Thụ Kiệt thật. Trước đó, đành phải ủy khuất hắn bị tên Lý Thụ Kiệt giả này làm ảnh hưởng.
Đúng lúc này, đột nhiên một tin kinh động truyền đến, Lý Thụ Kiệt kia mất tích!
Việc này trở thành đề tài nghị luận nóng trong kinh thành, Lý Thụ Kiệt chết hiển nhân đẩy cả sự kiện lên cao trào. Khắp nơi đều đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hầu hết cho rằng Lý Thụ Kiệt có tật giật mình, trốn khỏi kinh thành. Người chết ở kinh thành, Kinh triệu doãn tất nhiên phải lập án, nhưng người ở kinh thành quen biết Lý Thụ Kiệt thật sự không có ai, muốn tra ra manh mối, không phải một chốc có thể làm được.
Tới khi Ôn phu nhân đến bái phỏng, kể lại sự tình ngọn nguồn mới rõ ràng.
"Công công vốn đã phái người để mắt tới Lý Thụ Kiệt, còn cả bằng hữu của hắn, nhưng bọn chúng thật sự giảo hoạt, từ sau ngày đó liền không liên lạc với người bên ngoài nữa. Kết quả hôm nay người theo dõi nhất thời sơ sẩy, Lý Thụ Kiệt nhân cơ hội đó biến mất." Những lời này là Ôn Các lão ủy thác Ôn phu nhân chuyển lời. "Thực ra, không thấy Lý Thụ Kiệt, ngay cả bằng hữu của hắn cũng mất tích theo. Công công đoán rằng chỉ sợ không ai còn sống. Nhưng gần đây chuyện này huyên náo kinh thành, người đứng sau có lẽ cũng sợ lớn chuyện không tốt, nên lặng lẽ xử lý sạch sẽ."
Nghĩ đến người nọ tàn nhẫn, Thư Tuyết Ngọc cũng có chút kinh hãi: "Việc này không ảnh hưởng gì tới Ôn phủ chứ?"
"Có thể ảnh hưởng gì được? Sau ngày đó, mọi người đều nói công công ta phúc hậu, tuy rằng không thích cửa hôn nhân này nhưng vẫn thực hiện lời hứa. Đúng là bởi vì ta công công phúc hậu, thế mới không bị tên Lý Thụ Kiệt kia lừa gạt, vừa hay gặp Vương cô nương đến vạch trần chân tướng. Còn nói đây là ông trời phù hộ công công." Ôn phu nhân thấy bốn bề vắng lặng, nói nhỏ. "Hôm nay Trương các lão gọi công công tới, lặng lẽ nói chuyện với ông ấy. Mặc dù chuyện Lý Thụ Kiệt tạm thời vẫn là nghi án, nhưng trong lòng ông cũng đã rõ ràng, đã dâng thư lên Hoàng thượng đề cử công công ta kế nhiệm thủ phụ. Trương các lão nói như vậy tức là cũng nắm chắc vài phần rồi."
Thật ra chuyện này như trong dự kiến của Bùi Nguyên Ca.
Lý Thụ Kiệt đột nhiên xuất hiện, ngày đó nàng nháo loạn, liên tục cường điệu chờ kết quả từ Tĩnh Châu. Trương các lão trên triều bao năm, sao có thể không nhận ra dị thường? Sau Lý Thụ Kiệt đột nhiên mất tích, mặc dù không lấy được chứng cớ xác minh, nhưng lòng người đều có ghi chép, Trương các lão dĩ nhiên sẽ đoán được chân tướng sự tình.
"Công công sai ta chuyển lòng biết ơn tới Nguyên Ca, còn chuẩn bị lễ tạ, đều đã đưa đến Tĩnh Xu trai rồi. Ngoại trừ công công, còn có một phần của ta. Cái khác không nói, con giúp Lan nhi tránh được hôn sự này cũng giống như đã cứu mạng ta vậy!" Ôn phu nhân sảng khoái nói. "Về sau nếu có chuyện gì cần Ôn phủ ta hỗ trợ, con cứ việc nói!"
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, cười nói: "Nhàn di và Ôn Các lão khách khí quá, Ôn tỷ tỷ là bằng hữu của con, con cũng không muốn nhìn tỷ ấy gả cho người không tốt. Hơn nữa chuyện này có thể thành, vẫn là do thanh danh Ôn Các lão trước nay luôn tốt mới có thể được mọi người tín nhiệm. Con chỉ trợ giúp thôi!"
"Con đừng khiêm tốn, con đã cứu toàn bộ Ôn phủ, chuyện rõ như ban ngày." Ánh mắt Ôn phu nhân di chuyển trên mặt Bùi Nguyên Ca, lộ ra vài phần ý cười, bỗng nhiên đẩy Ôn Dật Lan, nói. "Các con đi chơi đi, ta và Tuyết Ngọc nói chuyện riêng." Chờ hai vị cô nương tay cầm tay đi ra ngoài, bà mới lén lút hỏi. "Tuyết Ngọc à, công công ta nhờ ta hỏi ngươi một câu, hỏi Nguyên Ca nhà ngươi đã đính ước với ai chưa?"
Thư Tuyết Ngọc ngẩn ra, thiếu chút nữa không phản ứng lại: "Ý Ôn Các lão là... ."
"Công công ta nhìn trúng Nguyên Ca nhà người, muốn kết duyên với Dật Thanh nhà ta. Mặc dù Ôn Mục Liễm chỉ là ngũ phẩm Hàn Lâm học sĩ, chức vị hơi thấp, nhưng công công là nội các đại học sĩ, chuẩn bị thăng nhiệm thủ phụ, cũng không làm ủy khuất Nguyên Ca nhà ngươi. Ngươi cũng biết cá tính của ta đó, ta rất thích Nguyên Ca, tuyệt đối sẽ không làm mẹ chồng hung ác làm khó dễ con bé. Thế nào? Kết thông gia với ta được chứ?" Ôn phu nhân cười tủm tỉm nhìn Thư Tuyết Ngọc, trong mắt lóe ra hào quang sáng rọi.
Không ngờ tới ý nghĩ này, Thư Tuyết Ngọc giật mình, lắc đầu nói: "Không thành!"
"Chẳng lẽ Ôn phủ ta bôi nhọ Nguyên Ca nhà ngươi hay sao?" Ôn phu nhân cố ý trừng mắt. "Hay ngươi chướng mắt Dật Thanh nhà ta?"
Thư Tuyết Ngọc sớm nhìn ra nàng phô trương thanh thế, cũng không giấu giếm, cười nói: "Ta đúng là chướng mắt Dật Thanh nhà ngươi đấy. Hơn nữa, hoàn cảnh nhà ngươi rất phức tạp, người nhiều, thị phi nhiều. Đứa nhỏ Nguyên Ca này tuy thông minh, có thể ứng phó được, nhưng ta chỉ hy vọng con bé có thể gả đến một gia đình đơn giản chút, dòng dõi gì cũng không quan trọng nhưng phải có chí tiến thủ, có thể xứng đôi với Nguyên Ca." Bà hơi dừng một chút, lại nói. "Hơn nữa, chuyện này cũng phải hỏi ý của Chư Thành, ta không làm chủ được."
Nếu có thể, bà hy vọng Nguyên Ca có thể gặp được một người đối xử thật tâm với con bé, có thể viên mãn thật lâu thật dài.
Có điều, đây thực sự là hy vọng xa vời.
"Ta biết ngươi mắt cao, Bùi Chư Thành lại yêu con gái như mạng, Dật Thanh nhà ta nhất định không được, cho nên công công chưa đề nghị, ta chỉ làm trước thôi. Nhưng đúng là công công rất coi trọng Nguyên Ca nhà người, rất thích đó." Ôn phu nhân thở dài, thực ra bà cũng rất hy vọng Nguyên Ca có thể làm con dâu của bà. "Nhưng nói thật, ngươi đã có ý nghĩ như vậy thì nên sớm cho Nguyên Ca xem mặt đi, gặp người tốt định hôn sự luôn. Đứa nhỏ này thật sự rất xuất sắc, nhưng chính vì quá xuất sắc nên luôn bị người ta chú ý. Hôm nay là ta, là công công nhà ta, ngày khác nếu là người quyền quý khác coi trọng Nguyên Ca, muốn nghị thân, chỉ sợ sẽ không dễ nói chuyện như vậy."
Nghe bà nói vậy, Thư Tuyết Ngọc bỗng nhớ tới một chuyện.
Ngày ấy bị tập kích ở Bạch Y am, Cửu điện hạ cứu Nguyên Ca, sau lại đặc biệt đưa thuốc riêng... Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, bà dường như còn nghe được tiếng Ngũ điện hạ tìm Nguyên Ca. . . . Nghĩ đến đây, trong lòng Thư Tuyết Ngọc trầm xuống. Nếu bị người trong hoàng thất nhìn trúng, ban thánh chỉ hoặc ý chỉ xuống, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả bà với Bùi Chư Thành đều không thể cự tuyệt. Mà cả hai người đều không muốn Nguyên Ca gả vào hoàng thất biến hóa khó lường.
Nhàn Nhã nói đúng, hôn sự của Nguyên Ca phải nhanh chóng quyết định.
Huống chi, mười ba tuổi cũng nên nghị hôn rồi.
Buổi tối sau khi Bùi Chư Thành hồi phủ, Thư Tuyết Ngọc chuyển lại lời của Ôn phu nhân cho ông nghe, nhắc tới hôn sự của Nguyên Ca. Bùi Chư Thành suy tư một lát, nói: "Sau khi Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, ta luôn lo lắng cho hôn sự của Ca nhi. Ta là nhìn trúng Phó Quân Thịnh con trai Thọ Xương Bá lão đệ. Đứa nhỏ kia tính tình rất tốt, lại có tư chất, hơn nữa ta thấy nó cũng có ý với Ca nhi. Dương lão đệ theo ta nhiều năm, hắn làm người ngay thẳng, nể mặt ta cũng sẽ đối xử tử tế với Ca nhi. Ta cảm thấy hôn sự này rất được. Có điều vẫn còn phải cân nhắc.”
"Thọ Xương Bá thế tử..." Thư Tuyết Ngọc trầm tư. "Ta chưa gặp qua đứa nhỏ này, không hiểu rõ lắm. Có điều ta cũng có nghe nói, vị Thọ Xương Bá phu nhân này, trước có quan hệ khá tốt với Chương Vân." Việc này không khỏi khiến bà có chút lo lắng.
Nhắc tới Chương Vân, Bùi Chư Thành nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Mọi chuyện trên đời không có thập toàn thập mỹ , Thọ Xương Bá phu nhân là thiếp thất phù chính , thân mình lo lắng không xong, muốn bày dáng vẻ mẹ chống tự cao tự đại, chỉ sợ cũng không được. Hơn nữa, Ca nhi cũng là đứa nhỏ thông minh, tiểu tử Quân Thịnh kia dường như cũng có ý với Nguyên Ca, sẽ che chở cho nó. Ta nghĩ, Ca nhi không sao đâu."
Thư Tuyết Ngọc do dự: "Chưa gặp qua đứa nhỏ kia, ta vẫn chưa yên tâm."
"Việc này thì dễ." Thấy Thư Tuyết Ngọc quan tâm Ca nhi, Bùi Chư Thành cũng vui mừng. "Hai ngày nữa chính là Tiết đoan ngọ, kinh thành có thuyền rồng náo nhiệt, ngày đó nàng mang theo Ca nhi đi xem thuyền rồng, ta báo tin cho Dương lão đệ, để đứa nhỏ Quân Thịnh kia cũng tới, nàng tiện thể xem mặt. Nhìn xem ta có chỗ nào sơ sót, nếu nàng cũng thấy tốt, ngày sau sẽ mời Thọ Xương Bá phu nhân qua phủ, xem tính nết rồi nói tiếp."
Thư Tuyết Ngọc gật gật đầu, bất luận thế nào, đối với hôn sự của Nguyên Ca, bà muốn mình nhìn tận mắt mới yên tâm.
"Nói như vậy, không chỉ Ca nhi mà hôn sự của Hoa nhi, Xảo nhi, Dung nhi cũng nên suy nghĩ rồi. Nàng là mẹ cả của chúng, cũng nên giúp xem một chút." Bùi Chư Thành nói. "Nhất là Hoa nhi, năm nay con bé đã mười sáu tuổi , lúc trước vì tuyển tú mà không thể lén đính hôn, nay đãi tuyễn đã chấm dứt, hôn sự cũng phải cân nhắc rồi. Còn Xảo nhi nữa, nó chỉ kém Hoa nhi một tuổi, cũng là lúc phải quan tâm!"
Thư Tuyết Ngọc vốn không muốn để ý tới chuyện của Bùi Nguyên Hoa, đang định từ chối thì bỗng nhiên trong lòng sáng ngời.
Nếu nhanh chóng gả Bùi Nguyên Hoa ra ngoài... Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, nàng ta muốn ầm ĩ cũng chỉ có thể làm ầm ĩ ở nhà chồng, ở Bùi phủ khó như lên trời. Đây không phải cơ hội tuyệt diệu, đẩy củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài, để nàng ta đỡ tính kế Nguyên Ca sao? Hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận! Thư Tuyết Ngọc thầm mắng bản thân ngu dốt, rõ ràng có biện pháp giải quyết Bùi Nguyên Hoa phiền toái này, tại sao còn phải nhắc Nguyên Ca tránh nàng ta chứ?
"Chuyện của Nguyên Ca chưa cần gấp, nhưng Đại tiểu thư lại khác, ta sẽ chú ý, chàng cũng lưu tâm nhiều chút." Thư Tuyết Ngọc gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm phải tìm mối hôn sự thích hợp cho Bùi Nguyên Hoa, mau chóng gả nàng ta ra ngoài.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn: "Đại tiểu thư đến."
Đuổi nhanh đuổi chậm, mấy tú nương đồng lòng hợp lực, rốt cuộc hoàn thành xong tuyết săn đồ. Trong lòng Bùi Nguyên Hoa cực kỳ vui sướng, cấp tốc muốn đến nói cho Bùi Chư Thành. Vào cửa trước tiên hành lễ, thấy bộ dáng hai người có ẩn ý, nàng thuận miệng hỏi: "Phụ thân và mẫu thân thương nghị gì vậy? Con thoáng nghe được mọi người nhắc tới con, hay là đang nói nói xấu con thế?"
Thư Tuyết Ngọc cười nhìn nàng: "Ta đang cùng phụ thân ngươi thương nghị chuyện hôn sự của ngươi!"
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Nguyên Hoa nhất thời trở nên trắng bệch...
Danh sách chương