Vạn Quan Hiểu theo bản năng dừng chân, xoay người lại, chỉ thấy một Thiết tháp tựa như hắc hán tử (người đàn ông đen/xấu xa) đứng tại chỗ, mắt như chuông đồng, vẻ mặt rất không hiền lành theo dõi hắn, nói lạnh lùng: “Như thế nào? Đánh người ở địa bàn của lão tử, mà nghĩ chuồn đi, vậy coi lão tử là người chết? Nhìn ngươi cái “tiểu bạch kiểm” thì không giống cái thứ gì tốt, có phải chuyên môn ra ngoài dụ dỗ thiếu nữ không biết tới đây hay không? Tới tới tới, lão tử với ngươi khoa tay múa chân 300 hiệp, nếu như ngươi thắng, lão tử không nói nửa câu, về sau thấy ngươi liền đi đường vòng, nếu như ngươi thua, đời này lại xuất hiện ở trước mặt lão tử, lão tử gặp một lần đánh một lần!”

Tiết mục anh hùng cứu mỹ thật tốt, nửa đường lại đánh ra một Trình Giảo Kim, Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Ca đều chợt ngẩn ra.

Bùi Nguyên Ca còn tưởng rằng hắc hán tử này cũng là một phần trong kế hoạch của Bùi Nguyên Hoa và Vạn Quan Hiểu, càng muốn biểu hiện bản lĩnh của hắn. Nhưng nhìn bộ dáng Vạn Quan Hiểu kinh ngạc, mà lại dường như không giống. Nghe ý của hắn, chẳng lẽ tên đầu lĩnh du côn lưu manh mới vừa rồi kia, thật sự trở về tìm người, đây là tìm đến vùng rồi? Bùi Nguyên Ca nhíu mày, đang do dự, thử thăm dò mở miệng nói: “Vị tráng sĩ này, người hiểu lầm, mới vừa rồi là có người muốn khi nhục tiểu nữ, vị công tử này cứu giúp, lúc này mới là động thủ (đánh nhau á ^^), cũng không phải là có ý mạo phạm (xúc phạm).”

Hắc hán tử vẫy vẫy tay, ồm ồm nói: “Tiểu nương tử đừng bị “tiểu bạch kiểm” này lừa, bây giờ thói đời không tốt, đặc biệt loại “tiểu bạch kiểm” này, tự biên tự diễn, giả bộ anh hùng cứu mỹ gì đó lừa gạt tiểu cô nương chưa rành chuyện đời. Ta xem tiểu tử này không phải người tốt, nói không chừng chính là tạo ra loại chuyện này, trước để cho ta dạy dỗ hắn một chút, xem hắn về sau còn dám đi lừa gạt tại địa bàn của ta hay không?”

Tự biên tự diễn? Lừa gạt tiểu cô nương chưa rành chuyện đời? Màn che rơi xuống, chân mày mảnh khảnh của Bùi Nguyên Ca nhíu chặt hơn, hắc hán tử này tuyệt đối không phải lúc đầu Bùi Nguyên Hoa thiết kế tốt, xem ra cũng không giống như là tên đầu lĩnh du côn kia tìm tới giúp đỡ, mà như là… Mà như là tới đối địch với Vạn Quan Hiểu? Rất nhanh, mày nàng lại giãn ra, Vạn Quan Hiểu coi trọng mặt mũi nhất, bị hắc hán tử này chế giễu như vậy, chắc chắn kiềm chế không được, nếu không cẩn thận thua một chiêu nửa thức, hoặc là thắng được có vẻ chật vật…

“Tiểu thư!” Âm thanh Tử Uyển và Mộc Tê chợt truyền đến.

Các nàng đang dạo chơi ở trên đường, chợt thấy Bùi Nguyên Hoa tìm đến, cũng không thấy Bùi Nguyên Ca. Lại thử nhìn mặt đại tiểu thư dường như khó chịu, trong lòng càng thêm lo lắng, vội vàng quay lại tìm tới đây, thấy đây nhiều người, liền chen qua đám người tới, không nghĩ tới đúng lúc trông thấy Bùi Nguyên Ca ngồi ở trong đó, vội vàng chạy tới, hỏi luôn miệng: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Đúng lúc Bùi Nguyên Ca làm bộ như giải thích với hai vị nha hoàn, không lên tiếng nữa.

Nghe xong lời nói của hắc hán tử, Vạn Quan Hiểu lập tức dâng lên tức giận, người này rõ ràng là tới vạch trần hắn! Lại nghĩ đến vừa rồi ngang ngược cản lại, âm thầm ra tay dạy dỗ người đầu lĩnh du côn kia, không nhịn được hoài nghi đây là quý công tử nhà kia, không cam lòng hắn khoe khoang như vậy, cho nên cố ý tìm người tới nhục nhã hắn. Nhưng, Vạn Quan Hiểu hắn là có chân tài thực liệu (có tài năng thật sự), cũng không phải là những cái gối thêu hoa này!

“Nếu vị tráng sĩ này có lòng dạy bảo, vậy chúng ta liền đến khoa tay múa chân khoa tay múa chân?”

Sau khi nghĩ rõ ràng những thứ này, trên mặt Vạn Quan Hiểu lại hiện ra ý cười, ấm áp như ngọc, nhưng cũng không có lại nhắc chuyện anh hùng cứu mỹ. Loại chuyện này, lẽ phải đúng sai do ở lòng người, nếu hắn thật sự mở miệng cãi lại, ngược lại có vẻ chột dạ, lại để cho hắc hán tử này nói tiếp tin đồn, nói không chừng vị Bùi tứ tiểu thư kia sẽ nổi lên lòng nghi ngờ, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là tự nhiên phóng khoáng thắng một trận nữa, ở trước mặt Bùi tứ tiểu thư đây lại lộ mặt một lần.

“Tới tới tới, để cho ta tới dạy bảo ngươi đây một chút “tiểu bạch kiểm” muốn lừa tiền gạt sắc!”

Hắc hán tử giận quát một tiếng, vung nắm tay lớn như bình dấm lên, liền đập hướng về phía Vạn Quan Hiểu.

Bắt đầu giao đấu, thì Vạn Quan Hiểu đã nhận ra không đúng, xem ra bản lĩnh hắc hán tử này cũng như đầu lĩnh du côn trước kia, dường như là loại Địa đầu xà. Trên thực tế cũng là cao thủ khó có được, trước khi hành động cố ý vô ý chặn kín đường lui của hắn, khiến cho hắn chỉ có thể bỏ ưu thế của mình đón đỡ quả đấm của hắn, mà sức lực lại mãnh mẽ thô bạo, chỉ một chiêu liền chấn động đến hắn “từ từ từ” chỉ có thể lui về phía sau.

“Lão tử sớm nói, ngươi tiểu tử này chính là lừa tiền gạt sắc đi? Vừa rồi đánh với tên kia, làm ra vẻ dường như là thiên hạ vô địch, đánh nhau với lão tử một lát, vậy toàn bộ nội tình (tình hình bên trong) lộ ra rồi?” Hắc hán tử nhìn như lỗ mãng mãnh liệt, lời nói lại hoàn toầncy nghiệt chua ngoa, rõ ràng mới vừa rồi Vạn Quan Hiểu là dựa vào bản lĩnh của mình đánh thắng, nhưng bị hắn vừa nói như vậy, lại thật giống là hai bên diễn trò, cố ý diễn cho người khác xem.

Giữa mọi người vây xem, nào có người biết cách thức gì? Mắt thấy hắc hán tử này ra tay cũng như những du côn vừa rồi, vị công tử áo trắng này không có chút tiêu sái lỗi lạc nào lúc trước, một chiêu đã bị đánh cho chỉ có thể lui về phía sau. Không khỏi trở nên nửa tin nửa ngờ với lời nói của hắc hán tử, trong tiếng thảo luận ong ong như muỗi kêu, hỗn loạn mơ hồ: “Sẽ không thật là kẻ lừa đảo đi.” Các loại hoài nghi.

Vạn Quan Hiểu nghe được chỉ hộc máu, càng xác định đây là vị quý công tử ấy nhìn hắn không vừa mắt, cố ý tới phá đài của hắn.

Bị hắc hán tử này làm cho chật vật như vậy, trong u cốc trước kia như trích tiên (tiên giáng trần) thổi sáo ngâm thơ, mới vừa rồi anh hùng cứu mỹ tiêu sái lỗi lạc, toàn bộ đã có thể trở nên tan vỡ, hình tượng hắn ở trong lòng vị Bùi tứ tiểu thư này chỉ sợ có lẽ đã xuống dốc không phanh rồi! Trong lòng đã lo lắng lại không cam lòng, càng tràn ngập tức giận oán hận với hắc hán tử này và người phía sau màn hắn, cắn răng nói: “Mới vừa rồi chẳng qua là ta sơ sót, chúng ta lại đến!”

“Lại đến một trăm lần cũng thế, ngươi một tên lừa gạt “tiểu bạch kiểm”, ở trước mặt lão tử phải hiện nguyên hình!” Hắc hán tử quát.

Lần này cũng là trước gây khó dễ Vạn Quan Hiểu, bước lên phía trước. HẮc hán tử không chút nào sợ hãi, cứ như vậy quấn quít đánh nhau cùng một chỗ với hắn. Võ công hắc hán tử ra so với Vạn Quan Hiểu, có lẽ cao hơn nhiều, nhưng hắn vô cùng tinh quái, chính là cố ý làm mất mặt mũi Vạn QUan Hiểu trước mặt người khác, mỗi lần đều cố ý chặn lại đường lui của Vạn Quan HIểu, khiến cho hắn không có biện pháp đánh tiêu sái như thường, mà chỉ có thể chật vật né tránh một quyền lại một quyền mà hắn ta hạ xuống đơn giản lưu loát, mất hết mặt mũi.

Những người quyền quý đáng chết này, ỷ vào có quyền thế, cứ tuỳ ý làm nhục người ở chỗ này như vậy!Trong lòng Vạn Quan Hiểu tức giận càng lúc càng lớn mạnh.

Hai người đấu khoảng chừng trăm hiệp, hắc hán tử thấy xấp xỉ, bán (tạo) một chỗ sơ hở, dẫn tới Vạn Quan Hiểu lấn người lên phía trước, nện một nắm đấm ở trên mặt của hắn, trên mặt thư sinh đẹp đẽ trắng nõn lập tức hiện ra một mảng lớn xanh tím lẫn lộn, gương mặt đẹp đẽ kia bị huỷ diệt triệt để. Chỉ vào mũi hắn quát: “Lão tử đây là dạy bảo ngươi một chút, nam tử hán đại trượng phu, ỷ vào “tiểu bạch kiểm” hơn như vậy lại ra lừa người khác, có bẽ mặt hay không? Sau đó lại bị lão tử thấy ngươi đi lừa gạt như vậy, lão tử liền phế đi ngươi!”

Nói, hùng hổ mắng thoát ra rời khỏi.

Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nhìn, nghe, trong lòng không ngừng kiềm nén cười. Hắc hán tử này cố ý giở trò xấu, trái một câu kẻ lừa đảo, lại một câu “tiểu bạch kiếm”, liên tiếp đổ tội danh này ở trên đầu Vạn QUan Hiểu, cuối cùng còn cố ý làm mất mặt, rõ ràng là muốn nhục nhã hắn ở trước mặt người khác. Vạn Quan Hiểu này cuối cùng hình tượng thanh danh, bị hắn nhục nhã như vậy, chỉ sợ trong lòng đến cả lòng chết đều có rồi!

Mặc dù ngăn cách màn che, thấy không rõ lắm vẻ mặt và dáng dấp của Vạn Quan Hiểu, nhưng dùng đầu gối nghĩ cũng có thể nghĩ ra lúc này tinh thần hắn bị thương đổ máu.

Nhớ đến ân oán tình cừu kiếp trước, trong lòng Bùi Nguyên Ca thấy rất vui sướng, trên mặt lại không giấu diếm chút nào.

Nhưng, Vạn Quan Hiểu này tạm thời còn phải thu hắn lại, nói không chừng tương lai có ích. Bùi Nguyên Ca suy tính, kề tai nói nhỏ với Mộc Tê bên cạnh dặn dò vài câu. Mộc Tê gật đầu, đi đến bên cạnh Vạn Quan Hiểu, nói giòn giã: “Vị công tử này, tiểu thư nhà ta nói, mới vừa rồi nhận được cứu giúp, vô cùng cảm kích, tin đồn kia của hắc hán tử, không cần để ở trong lòng. Thắng thua là chuyện thường của người dùng binh, công tử đừng nên vì thế để ý. Không biết vết thương trên người có nghiêm trọng hay không?”

Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại còn đối xử với hắn như vậy, Vạn Quan Hiểu ngẩn ra, lập tức nói: “Tại hạ không ngại. Xin thay ta cảm tạ tiểu thư nhà ngươi khuyên bảo, tài nghệ tiểu sinh không bằng người, bằng lòng chịu thua. Nhưng thắng thua luôn thay đổi, trải qua một việc này, ngày sau nhất định càng thêm tỉ mỉ bồi dưỡng tập võ nghệ, chuyện hôm nay lại là việc nhỏ, đợi thành tài, tương lai lao ra biên cương, vì nước đẫm máu, vậy mới là khí phách nam nhi chân chính. Cho nên, tiểu sinh tuyệt đối sẽ không vì vậy nổi giận!”

Mới vừa rồi thắng thua rõ ràng, nếu hắn lại kiếm cớ che giấu, ngựơc lại sẽ bị người cho là thua không dậy nổi.

Thẳng thắn vô tư nhận thua như vậy, còn nói muốn chịu khó tỉ mỉ tiến lên, vì nứơc giết địch, lộ ra khí phách nam nhi rõ ràng, vẫn tương đối có vài phần khí thế ngay thẳng cởi mở. Lại thêm vào gương mặt tuấn mỹ kia, trong lúc này lại giành được rất nhiều âm thanh tán thành, lời nói mềm mại nũng nịu vì hắn vỗ tay ủng hộ.

Vạn Quan Hiểu cúi đầu hướng về phía mọi người vây quanh, chăm chú nhìn thật sâu mắt Bùi Nguyên Ca, xoay người rời đi như vậy.

“Giả bộ!” Trên lầu cách đó không xa, môi nhạt màu hơi hơi mấp máy, nói ra mấy chữ, hai tròng mắt gắt gao nhìn chòng chọc bóng dáng áo trắng kia, nhớ chính xác bóng dáng của hắn, trong con ngươi đen loé ra sáng bóng cực kỳ không thể coi thường. Bên tai truyền đến âm thanh ám vệ bẩm báo: “Cửu điện hạ, đám đông đã tản ra hơn một chút, có thể đi tới bên kia sông Xích Hà.”

Vũ Hoằng Mặc đứng dậy, lại dừng lại, nhìn chăm chú bóng dáng giống với mặt nước biển xanh thẳm trước mặt, nhớ đến lời nói nàng mới vừa rồi phái người khuyên giải, đây lại tới bực bội một hồi.

Nha đầu ngu xuẩn!

Trong xe ngựa thoải mái đẹp đẽ, Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa tháo mũ che mặt xuống, bốn mắt nhìn nhau, dường như có thể bắn ra được ánh lửa mãnh liệt. Rất lâu, Bùi Nguyên Ca hơi nhíu mày, trong đôi mắt để lộ ra một tia tính toán lạnh lẽo , cười lạnh nói: “Ta đã nói, sao đại tỷ tỷ đột nhiên tốt bụng muốn giảng hoà với ta, thì ra chỉ vì dẫn ta đi, để cho những người xấu xa này giày xéo. Đại tỷ tỷ ngươi quả nhiên là có lòng tốt suy nghĩ!”

“Nếu ngươi đáp lại ta thật tốt, không lâu sau chuyện gì cũng không có sao? Lại muốn tự mình chuốc lấy cực khổ!” Bùi Nguyên Hoa cũng không che giấu, lạnh lùng nói.

“Bùi Nguyên Hoa, ngươi thật to gan, ngươi cũng không ngẫm lại, nếu hôm nay ta xảy ra chuyện, từ đầu tới cuối ngươi đều cùng ta, ngươi thoát được dính líu? Yêu thương của phụ thân đối với ta, ngươi phải biết, chỉ cần ông cho dù là tí xíu hoài nghi, ngươi vị Bùi đại tiểu thư này cũng làm hết mức rồi! Xưa nay ta nghĩ đến ngươi là người thông minh, không nghĩ đến cũng có thời điểm ngu dốt.” Bùi Nguyên Ca cố ý làm bộ giống như không biết mưu kế của Bùi Nguyên Hoa cho rằng nàng ta chỉ là muốn phải huỷ diệt nàng.

Hôm nay Bùi Nguyên Hoa trước mặt đủ loại dáng vẻ, đều chỉ là vì giả dạng che giấu cho Vạn Quan Hiểu, chỉ tiếc, nàng ta ở Bạch Y am sớm trở mặt với Bùi Nguyên Ca, không nghĩ muốn Bùi Nguyên Ca hoài nghi đến Vạn Quan Hiểu và nàng ta có quan hệ, tiến tới sinh nghi, lúc này mới bằng mọi cách thiết kế một vòng thòng lọng. Lúc này nghe ý Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên không đoán được mục đích chân chính của nàng ta, trong lòng đắc ý một lúc, lại ra vẻ rét lạnh nói: “Ta thấy là Tứ muội muội ngươi ngu ngốc sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi che giấu còn không kịp, nào dám vạch trần với phụ thân chứ? Phụ thân quả là cực kỳ sủng ái ngươi, nhưng, nếu ngươi trở thành sỉ nhục của Bùi phủ, đồi phong bại tục, ngươi cho là, ngươi vẫn là con gái kim kiều ngọc quý (quý giá đẹp đẽ trong trắng cao quý) của phụ thân?”

“Mà ngươi đến lúc đó, đúng lúc nắm được khuyết điểm của ta, có thể nhân cơ hội gây khó dễ ta? Bùi Nguyên Hoa, ngươi thật ngoan độc, huỷ đi ta không đủ, còn muốn để cho ta trở thành công cụ của ngươi!” Bùi Nguyên Ca dứt khoát làm đủ trò, trong đôi mắt thoáng hiện lên ánh sáng khác thường, chợt quay đầu đi, mỉm cười nói, “Đáng tiếc, ông trời là đứng ở bên phía ta, ngươi thiết kế xong cho dù tốt, sau cùng vẫn là thất bại rồi!”

Bùi Nguyên Hoa gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nói: “Quả nhiên, mạng của ngươi đủ lớn, như vậy cũng có thể bị ngươi thoát khỏi?”

“Nói ra, ta còn muốn cám ơn đại tỷ tỷ thành toàn, nếu không phải thiết kế lần này của ngươi, sao ta có thể…” Anh mắt của Bùi Nguyên Ca hơi đổi, nhưng không có nói thêm gì nữa, một bộ dáng như có chút vui mừng, trong tươi cười lộ ra vài phần dịu dàng.

“Thành toàn?” Bùi Nguyên Hoa nheo mắt, ra vẻ nghi ngờ nói, “Ngươi có ý gì?”

Bùi Nguyên Ca lại chỉ là mỉm cười, không hề để ý tới nàng ta, thuận tay đeo cái khan che mặt, hơi xốc lên màn che cửa sổ xe, nhìn cảnh bên ngoài.

Thấy ánh mắt nàng dịu dàng, trông vẻ mặt tỏa sáng, ánh mắt tuy là nhìn ở bên ngoài, nhưng là ngơ ngác đờ đẫn, dường như đã đi vào cõi thần tiên tới phương xa không biết tên, khoé miệng Bùi Nguyên Hoa thoáng lộ ra mỉm cười. Cho dù Bùi Nguyên Ca ngươi thông minh, lại đa nghi, ngươi cũng nào ngờ, vị công tử áo trắng kia làm cho ngươi tâm niệm nhớ đến, thật ra là ta sắp đặt, mà toàn bộ hôm nay, đều chỉ là vì để cho hắn lộ mặt ở trước mặt ngươi, mà không phải ngươi vốn cho rằng khiến cho những du côn kia khi nhục ngươi.

Bùi Nguyên Hoa ta mới không có ngu dốt như trong tưởng tượng của ngươi, làm loại giết địch 1000, tự tổn 800 chuyện ngu xuẩn.

Lưỡi dao sắc bén thật sự đối phó ngươi, mà là Vạn Quan Hiểu!

U cốc tình cờ gặp gỡ, nghe thấy thiên lại chi âm (âm thanh trên trời), bộc lộ tài hoa; trên phố xá náo nhiệt, anh hùng cứu mỹ. Đủ loại trùng hợp, đối với thiếu nữ trong khuê phòng mà nói, chắc chắn có lực hấp dẫn rất lớn, hơn nữa Vạn Quan Hiểu thật sự là mỹ nam tử văn võ vẹn toàn, cho dù gây khó dễ tới chỗ phụ thân đó nói, nói không chừng phụ thân cũng sẽ đáp ứng cửa hôn sự này. Mà khi đó, mới là chuyên tạo ra cho Bùi Nguyên Ca ngươi bắt đầu địa ngục!

Ngươi cho là ngươi trời sinh may mắn, tránh được tính toán của ta, lại gặp được tình lang (người yêu^^)? Trang@d#d#l#q#d@bubble

Thật không ngờ, ngươi nghĩ như vậy, mới thật sự rơi vào trong bẫy của ta!

Bùi Nguyên Hoa cũng chuyển tầm mắt, yên lặng ngắm phong cảnh bên ngoài, khoé miệng thoáng lộ ra nụ cười đầy ý nghĩa.

Nhận thấy được tầm mắt Bùi Nguyên Hoa xem xét tản đi, lúc này Bùi Nguyên Ca mới thoáng thu hồi ánh mắt, nhìn lại hướng chỗ Bùi Nguyên Hoa, vừa hay thấy khoé miệng kia của nàng ta thoáng hiện nét giống như ý cười, khoé miệng cũng theo đó hơi cong lên, khinh thường và châm biếm. Nói vậy Bùi Nguyên Hoa bây giờ nhất định cho rằng, nàng đã nhảy vào bẫy tên là lưới tình của nàng ta đi? Vậy thì đến xem, sau cùng rốt cuộc là ai vào bẫy người nào?

Trận thi đấu thuyền rồng lớn cử hành ở sông Xích Hà, bởi vậy, kề bên này người đông nghìn nghịt, chen chúc không chịu nổi.

“Công tử, người đi chậm một chút, đợi nô tài một chút!” Một tên thị tì Tiểu Mạo, trang phục gã sai vặt cả người thở hổn hển ra sứa chém giết trong đám người, chen lách hướng về chỗ công tử mình qua, “Người chậm một chút, Di Nhiên Cư kia chân lại không dài, cũng sẽ không chạy, chẳng lẽ người sợ hãi đúng lúc nó sẽ bỏ đi hay sao? Lúc này cách trận đấu thuyền rồng còn có một lát, không làm chậm trễ chuyện này của người!”

“Đừng lề mà lề mề, chạy tới nhanh lên đi! Dù nói thế nào, Búi bá mẫu cũng là trưởng bối, nào có đạo lý để trưởng bối đợi?” Bộ hoa phục Phó Quân Thịnh lam nhạt, đầu đội kim quan dải tua nhung, trên mặt dịu dàng như ngọc một mảnh sắc lo âu, “Đều tại ngươi, kì kèo mè nheo, cũng không bảo ta sớm chút, làm hại ta ra cửa muộn, nếu để lại ấn tượng xấu cho Bùi bá mẫu, trở về ta lột da ngươi!”

Gã sai vặt “Xì” một tiếng bật cười, cũng không sợ hãi, miệng lưỡi trơn tru và nói: “Công tử người mựơn ta làm nguỵ trang, rõ ràng là công tử người nghĩ muốn gặp mẹ vợ, thay đổi hơn mười bộ quần áo cũng không đủ, nếu nô tài không nhắc nhở người, lúc này người lại còn chọn quần áo! Ta nói công tử, người cứ yên tâm đi! Tục ngữ nói đúng, mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thuận mắt, hơn nữa ngài là người có tài? Chỉ cần vừa đứng trước mặt Bùi phu nhân, chuyện có thể đặt xuống!”

Lời còn chưa dứt, liền một tiếng “Ai ôi” nổi lên, cũng là bị chủ tử thẹn quá thành giận hung hăng gõ một cái lên đỉnh đầu.

Đúng lúc này, đám người vừa bắt đầu chuyển động một trận, chen lấn đến rất nhiều người đều đứng không vững, có người thậm chí bị té tại chỗ, bị người chen lấn giẫm xuống, tiếng kêu thảm thiết không dứt, nhưng khó có thể thoát ra. Thuở nhỏ Phó Quân Thịnh tập võ không tồi, mắt thấy bên cạnh có một thiếu niên nho nhã yếu đuối ngã về hướng bên này, thuận tay vịn chặt hắn, nói: “Cẩn thận chút, đứng vững đừng ngã!”

Thiếu niên kia vốn cho là mình sắp giẫm vào vết xe đổ của những người đó, không nghĩ tới lại được người cứu lên, ngẩnh đầu lên, thấy rõ bộ dáng người đến, một đôi mắt trắng đen rõ ràng ánh mắt lập tức lóe lên, vội vàng lại cúi đầu, tiếng như muỗi chậm rãi mà nói: “Đa tạ công tử!”

“Không có gì, trái lại ngươi, thân thể yếu như vậy, vẫn không nên đi đường này. Đây là đường đi thông đến sông XÍch Hà gần đây, Đoan Ngọ hàng năm mọi người chen chúc ở chỗ này, hàng năm đều có chuỵên giẫm chết người phát sinh. Nếu ngươi không vội, thì đi xuyên qua theo ngõ nhỏ này, vòng một vòng lớn, tuy là đường xa hơn rất nhiều, nhưng an toàn hơn. Dù sao vẫn là tính mạng quan trọng hơn!” Thấy dáng người thiếu niên kia nho nhã yếu đuối, Phó Quân Thịnh không nhịn được nói nhiều hai câu.

Đang muốn rời khỏi, mắt thấy bộ dáng thiếu niên kia sợ hãi rụt rè, lại nhìn một chút chung quanh đen nghịt đầu người, ước chừng thiếu niên này cũng chen không qua đi, thở dài, giúp người phải giúp tới cùng! Phó Quân Thịnh lôi kéo hắn, với gã sai vặt của mình đồng tâm hợp lực hộ tống đưa hắn tới đầu ngõ kia. Ngẩnh đầu nhìn mặt trời, trong lòng chỉ mắc việc khẩn cấp, cũng bất chấp nói cái gì đó với thiếu niên kia, vội vàng lại chen qua hướng về đoàn người.

“Công tử gia, người coi chừng một chút!” Gã sai vặt đang muốn đuổi theo lên, lại bị thiếu niên kia giữ chặt.

“Công tử gia của ngươi là ai?”

“Thế tử phủ Thọ Xương bá!” Gã sai vặt vội vả đuổi theo công tử của mình, thuận miệng đáp, tránh thoát thiếu niên kia lôi kéo, đuổi theo qua.

Thiếu niên kia đứng ở nơi người rất thưa thớt ngoài đầu ngõ, nhìn theo bóng dáng Phó Quân Thịnh rời khỏi, trong con ngươi đen sáng rọi mênh mông, lời thì thào tự nói: “Thế tử phủ Thọ Xương bá… Không nghĩ tới Thọ Xương bá là loại người hào phóng như vậy, con hắn lại văn tú nho nhã như vậy, lại có lòng hiệp nghĩa…”

Nhưng mà, chờ Phó Quân Thịnh cay đắng đau khổ đuổi tới Di Nhiên Cư, lại phát hiện sự thật hoàn toàn ở ngoài dự đoán, làm cho hắn không hiểu.

“Ngươi nói cái gì? Bùi thượng thư và Bùi phu nhân không có ở Di Nhiên Cư?”

Vạn cặn bã chỉ bị đánh thui : haiz không bầm dập te tua lê lết luôn đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện