“Thái hậu, người không thể vào, hoàng thượng không muốn gặp ai!” Nội thị canh giữ cửa Càn Thanh điện khẩn trương ngăn cản nói.
“Lớn mật, Thái hậu ngươi cũng dám cản, không muốn sống nữa!” Tiêu Ngọc Cẩm quát lớn.
Ngay sau đó bịch một tiếng, đại môn bị ngoại lực đẩy ra, Tiêu Nhị Vũ nện bước ưu nhã đi vào.
Một bộ hoa phục màu tím đậm thêu Mẫu Đơn viền chỉ vàng, thắt lưng khảm hồng bảo thạch ở giữa, trâm vàng trên trán nhô ra lắc lư, hợp với đôi mắt phượng âm trầm, càng thêm uy nghiêm cao quý.
Tiêu Ngọc Cẩm bên cạnh nhẹ nhàng nâng đỡ, trên gương mặt đẹp tràn đầy sự kiêu căng, sau lưng nàng là tám cung nữ mặc quần áo màu sáng, cung kính cúi đầu bước nhỏ theo.
“Mẫu hậu, sao người lại đến đây?” Hạ Hầu Huyền từ trong tấu chương ngẩng đầu lên, miệng khẽ nhếch tạo nên một đường cong nhàn nhạt.
“Sao vậy? Không hoan nghênh ta à?” Tiêu Nhị Vũ đưa tay ngăn tùy tùng ở ngoài cửa, để một mình Tiêu Ngọc Cẩm dìu bà đi vào chính điện, sắc mặt hơi không vui.
Hạ Hầu Huyền đứng dậy đi xuống, vẻ mặt cung kính nghênh đón: “Mẫu hậu có thể tới gặp ta, hài nhi tất nhiên cảm thấy rất vinh hạnh!”
Tiêu Nhị Vũ nhướng mi nhìn Hạ Hầu Huyền một cái, duỗi ta ra, nguội lạnh nói: “Để Ngọc Cẩm đỡ ai gia là được!”
Từ sau khi bước vào đây, tầm mắt Tiêu Ngọc Cẩm thỉnh thoảng rơi vào trên cơ thể tuấn dật cao quý của Hạ Hầu Huyền, lúc này nghe thấy Thái hậu chỉ đích danh mình, hai gò má bỗng chốc ửng đỏ như rặng mây, thâm tình liếc nam nhân siêu phàm kia một cái, giọng nói yêu kiều động lòng người vang lên: “Hoàng thượng trọng thương vừa khỏi, không nên vất vả, hãy để cho nô tỳ phục vụ thái hậu nương nương ~”
Hạ Hầu Huyền chau mày lại, thật sâu đưa mắt nhìn Tiêu Ngọc Cẩm, tròng mắt nàng ta đảo hai cái, lúc định quay đầu nhìn lại, Hạ Hầu Huyền đã lập tức thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Vậy làm phiền Tiêu tiểu thư rồi!”
Tiêu Ngọc Cẩm dịu dàng nhìn thoáng qua Hạ Hầu Huyền, sau đó cung kính cúi đầu, mềm mại nói: “Đây là chuyện nô tỳ nên làm ~”
Hạ Hầu Huyền không để ý tới nữa, chuyển mắt lên người Tiêu Nhị Vũ, thoải mái nói: “Mẫu hậu, xin mời ngồi, đợi nhi tử phê xong tấu chương sẽ cùng mẫu hậu ra ngoài đi dạo!”
Tiêu Nhị Vũ nhíu chặt lông mày, trông thấy tấu chương chất thành đống cao trên bàn, tiếp theo quay đầu, chống lại tầm mắt Hạ Hầu Huyền, không khỏi đưa tay sờ vết thương ở lồng ngực, ngữ điệu nghe không ra cảm xúc vang lên: “Chỗ này còn đau không?”
Trong con ngươi thâm thúy của Hạ Hầu Huyền hiện lên một chút ấm áp, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhị Vũ, gật đầu một cái: “Có chút ~” dừng một lát, giống như nhớ tới chuyện gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn khỏi rồi, mẫu hậu không cần lo lắng!”
Ánh mắt Tiêu Nhị Vũ ngưng trọng, như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Hầu Huyền, chốc lát sau, có chút ý vị sâu xa nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, chớ để mệt mỏi quá độ, những chuyện này tạm thời giao cho nhị ca con làm. Dù sao các con cũng là huynh đệ ruột, có thể hỗ trợ lẫn nhau, không cần phải quá mức câu nệ!”
“Tạ mẫu hậu quan tâm, chẳng qua nhị ca không hề hứng thú với chuyện này, nhi tử cũng không tiện miễn cưỡng, hơn nữa một mình nhi tử có thể xử lý tốt ạ!” Hạ Hầu Huyền chợt cười một tiếng, nhỏ giọng nói.
Tiêu Nhị Vũ nghe vậy, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ âm trầm, nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa, nàng mím môi một cái, dặn dò xung quanh: “Tất cả các ngươi đi xuống coi chừng!”
“Dạ ~” Mọi người cúi đầu nhận lệnh.
Đợi trong điện chỉ còn sót lại hai người, sắc mặt Tiêu Nhị Vũ trầm xuống khẽ hừ một tiếng: “Những ngày qua con trọng thương nằm ở trên giường, chuyện của triều đình đều do nhị ca thay con giải quyết, năng lực của nó con là người thấy rõ nhất ~”
Bất chợt bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Hầu Huyền: “Thân là thiên tử, phải hiểu được học được việc giao quyền, nó là ca ca ruột của con, so với những người ngoài kia thì dù sao cũng tốt hơn nhiều!”
Hạ Hầu Huyền đáp một tiếng, mặc dù cảm xúc che giấu rất tốt, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhìn ra trong đó lóe lên sự chua chát: “Mẫu hậu khổ tâm nhi tử hiểu, chỉ là bây giờ chưa đến lúc cần nhị ca hỗ trợ, huynh ấy đến Kinh Thành đã một khoảng thời gian rồi, nghe nói thị thiếp huynh ấy mang thai, là đứa con đầu tiên của nhị ca. Hiện tại sức khỏe nhi tử cũng khá, nhị ca không cần phải quan tâm nữa, có thể trở về trông coi đứa bé ra đời!”
Tiêu Nhị Vũ há có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhớ lại tin tức nhận được lúc trước, bà chợt cảm thấy vô cùng tức giận: “Nó là ca ca ruột của con, con lại không chịu dung nạp nó?”
Hạ Hầu Huyền thấy sắc mặt Tiêu Nhị Vũ hơi âm u, hắn cau mày, nhướng mi nói: “Đây là nhi tử có ý tốt, xin mẫu hậu minh xét!”
Tiêu Nhị Vũ lạnh mặt, ngữ điệu giống như từ trong kẽ răng nặn ra: “Ngươi đừng coi ta như kẻ ngu, hôm nay ta tới đây không phải nghe ngươi nói lời ngon ngọt, ta nghe nói ngươi cho giải tán người mai phục ở xung quanh Hộ quốc vương phủ, tại sao lại làm như vậy?”
Rốt cuộc đã vào chủ đề, Hạ Hầu Huyền thưởng thức thái độ trở mặt của bà, lông mày như mực chau lên: “Dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta, ta không thể tuyệt tình như vậy!”
Sắc mặt Tiêu Nhị Vũ hơi đổi, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Huyền không tán thành nói: “Ngươi chỉ có ca ca không có đệ đệ, ai gia cũng chỉ sinh Thuần nhi và nhi. Hạ Hầu Cảnh hoàn toàn không phải đệ đệ của ngươi, hắn là kẻ thù của ngươi, vẫn mơ ước ngôi vị hoàng đế của ngươi, ngươi phải diệt trừ hắn, để tránh đêm dài lắm mộng!”
Hạ Hầu Huyền cười nhạt, nụ cười không đạt đáy mắt: “Mẫu hậu người nghiêm trọng quá rồi, A Cảnh từ nhỏ cùng ta lớn lên, hắn là hạng người ta hiểu rõ nhất!”
“Ngươi hiểu? Ngươi hiểu được cái gì?” Tiêu Nhị Vũ mím chặt môi, cũng khống chế không nổi nữa, khuôn mặt tức giận, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Huyền đầy chỉ trích: “Trong khoảng thời gian này khắp nơi nổi dậy làm phản, kêu gọi đưa cửu hoàng tử lên ngôi, chỉ có ngươi coi hắn là đệ đệ, nhưng hắn có coi ngươi ra gì đâu!”
“Ngôi vị hoàng đế này vốn chính là hắn nhường cho nhi tử, dù cho bị cướp đi, nhi tử cũng không có nửa câu oán hận......”
Bốp một tiếng, Tiêu Nhị Vũ hung hang giáng một tát, bà hít sâu một hơi, ánh mắt bén nhọn: “Ngôi vị hoàng đế này là ta thiên tân vạn khổ mới giành lấy được, ngươi không muốn ngồi cũng không sao, để lại cho Thuần nhi, hoàng thượng Đại Hạ Quốc nhất định phải là con cháu Tiêu gia ta!”
Bị ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Huyền cũng không lùi bước, trấn định nhìn Tiêu Nhị Vũ: “Mẫu hậu, chúng ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, không nên tiếp tục phạm lỗi nữa!”
“Cái gì gọi là không nên tiếp tục phạm lỗi? Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vốn chính là ngươi chết ta mất mạng, ngươi muốn trả lại hắn ngôi vị hoàng đế, đã hỏi qua hắn có tha thứ cho ngươi hay chưa?” Tiêu Nhị Vũ cất giọng bén nhọn, giống như cực kỳ kích động: “Chúng ta đã không thể quay đầu được rồi, ngươi hại chết Tiết Phỉ, ta giết mẫu thân hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta?”
Hạ Hầu Huyền có chút ngây ngẩn nhìn Tiêu Nhị Vũ, há miệng, cả kinh nói: “Thì ra Dao phi thật sự là người hại chết!”
“Đúng, là ta hại chết nàng ta, ta cố ý thừa dịp lúc hoàng thượng rời cung, tìm người cưỡng gian nữ nhân kia!” Tiêu Nhị Vũ ác độc cười: “Nàng ta không phải độc sủng hậu cung sao? Ta khiến cho nàng ta không còn mặt mũi gặp hoàng thượng, không còn mặt mũi tranh giành tình cảm với ta, ta muốn làm cho nàng ta phải mang tiếng xấu muôn đời!”
Hết thảy đều không thể quay lại được nữa, Hạ Hầu Huyền lạnh lẽo trong lòng, khổ sở nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt có chút rung rung. Hắn nhớ lại một nữ tử tốt đẹp như thế, là người mà phụ thân yêu nhất. Vậy mà lại bị mẫu thân của mình dùng thủ đoạn hèn hạ hại chết, nhưng người đó đã sinh ra hắn nuôi nấng hắn, thì có thể làm sao chứ? “Nếu ngươi không muốn ngồi ở vị trí này, lập tức ra một tờ chiếu thư thoái vị đi, truyền ngôi cho Thuần nhi!” Tiêu Nhị Vũ thu hồi nụ cười nơi khóe môi, giọng nói hơi trầm xuống: “Về sau không được phép nói những lời ngu ngốc đó nữa, Tiêu Nhị Vũ ta cũng không phải chỉ có một mình ngươi là con, nếu ngươi dám phản bội ta, đừng trách mẫu hậu trở mặt vô tình!”
Thấy Hạ Hầu Huyền không nói, Tiêu Nhị Vũ xoa xoa cái trán mệt mỏi, một đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất suy nghĩ thật kỹ, ta đi gặp Thuần nhi một lát!”
Lâm Phượng viên Hộ quốc vương phủ, sau giờ ngọ ánh mặt trời trải dài trên mặt đất, hương hoa thoang thoảng trong gió, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
“Đào Thất, mấy ngày qua thân thể đã khá hơn chưa?” Vân Tuyết Phi nhận lấy nước trà đưa tới, khẽ nhấp miệng, mỉm cười hỏi.
“Đa tạ vương phi quan tâm, có Ngũ Trà chăm sóc, nô tỳ khỏe nhiều rồi ạ!” Đào Thất vui mừng cảm kích.
“Vậy thì tốt, mấy ngày nay không uống được trà ngươi pha, quả thật rất nhớ, hôm nay rốt cuộc có thể đỡ thèm rồi ~” Vân Tuyết Phi thích chí, le lưỡi một cái.
Đào Thất nở nụ cười: “Vậy vương phi uống nhiều một chút!”
Vân Tuyết Phi mỉm cười gật đầu một cái, cầm ly trà nâng lên khóe miệng, đang chuẩn bị uống, Ngũ Trà hấp tấp xông vào, gương mặt luống cuống.
“Tiểu, tiểu thư, không xong......” Ngũ Trà thở hổn hển nói, nhận lấy ly trà Đào Thất đưa tới, một hơi uống sạch, sau đó đưa tay quệt miệng, thở dốc một hơi, bình phục lại, nàng khẩn trương nói: “Trong cung truyền đến tin tức, Thái hậu tuyên Hộ quốc vương phi vào cung!”
Đào Thất nghe vậy, ánh mắt nhấp nháy, lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi nói: “Vương phi, cái này làm sao mới tốt? Thương thế của người còn chưa hồi phục hoàn toàn, có muốn từ chối không?”
Vân Tuyết Phi siết chặt mép ly, ánh mắt ngưng tụ, đời này nàng và Tiêu Nhị Vũ nữ nhân kia chưa từng qua lại, vì sao bà ta lại muốn gặp nàng?
“Tiểu thư, bây giờ vương gia không có ở vương phủ, nếu tiểu thư vào cung, bị Thái hậu làm khó thì phải làm sao đây?” Ngũ Trà vội vàng nói.
Vân Tuyết Phi suy nghĩ một chút, để ly trà xuống, đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, căn dặn: “Ngũ Trà, trang điểm cho ta, trang dung trang nghiêm một chút!”
Ánh mắt Đào Thất căng thẳng, vội vàng đi tiến lên: “Vương phi, người quyết định muốn đi sao? Đừng đi mà, Thái hậu tìm người chắc chắn không có chuyện tốt rồi!”
Vân Tuyết Phi có chút buồn cười nhìn hai nha đầu một lòng suy nghĩ vì mình này, nàng nhẹ giọng trấn an nói: “Bà ta đường đường là Thái hậu một nước, chắc chắn sẽ không làm khó một tiểu nữ tử như ta đâu!”
“Vậy tiểu thư, người dẫn em cùng đi với!” Lần này Ngũ Trà cũng không muốn bị bỏ lại nữa, cho dù trước mặt là hồng thủy mãnh thú (*), nàng vẫn muốn đi theo.
(*) Lũ lụt và thú dữ
“Được ~” Vân Tuyết Phi khẽ gật đầu.
Ngoài cửa sổ gió hiu hiu mát rượi, thổi tung bức rèm che phát ra âm thanh ting tang vang dội, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Chốc lát sau, Vân Tuyết Phi đã mặc cung trang bước ra khỏi Lâm Phượng viên, ngồi vào kiệu nhỏ do trong cung sắp xếp di chuyển đến cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
“Xem ra lão yêu bà đó sinh lòng nghi ngờ rồi!” Trên nóc nhà, Tần Lan mặc một bộ quần áo dài màu xanh, cầm một bầu rượu nằm nghiêng, màu vàng kim rực rỡ, càng thêm mờ ảo như tranh vẽ.
Tư Nam Tuyệt mặc một bộ quần áo dài trắng như tuyết, ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm này cỗ kiệu đang càng ngày càng xa, yên lặng không nói.
“Không đi theo sao?” Tần Lan cười nhẹ nói: “Hạ Hầu Huyền nam nhân kia cũng không phải là nhân vật dễ dàng buông tha, nàng vào cung như vậy, đến lúc đó muốn ra ngoài sẽ không hề đơn giản đâu!”
Tư Nam Tuyệt mấp máy môi, đôi con ngươi thâm thúy, giống như một xoáy nước bí ẩn, một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hoàng cung không phải là nơi nàng ấy nên ở!”
Tần Lan uống một ngụm rượu, nhìn Tư Nam Tuyệt cười một tiếng: “Ta coi ngươi có thể nhịn được bao lâu!”
Cỗ kiệu được khiêng thẳng vào trong cung, sau khi Vân Tuyết Phi xuống kiệu, trông thấy cái lồng chim xanh vàng rực rỡ vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong lòng nàng một hồi phức tạp.
“Lần nữa trở lại đây có phải có rất nhiều cảm xúc không?” Mộ Dung Thanh Y từ trên cầu thang từng bước từng bước đi xuống.
Không ngờ vào cung người đầu tiên nhìn thấy lại là Mộ Dung Thanh Y, ánh mắt Vân Tuyết Phi thoáng qua một chút sáng tỏ, nhếch miệng nói: “Ngươi vẫn chờ ta ở đây?”
Mộ Dung Thanh Y đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi thì dừng lại, che miệng cười nói: “Quả nhiên ngươi chính là người hiểu ta nhất, ta nghe nói ngươi sẽ đến, nên sáng sớm đã đứng chờ ở đây!”
Vân Tuyết Phi nhìn xung quanh một vòng, tiếp theo ánh mắt cố định trên người Mộ Dung Thanh Y, nhíu mày: “Có phải ta nên cho rằng ngươi rất yêu mến ta hay khôngs?”
“Ừ, đúng là ta rất thích ngươi, dù sao tất cả mọi thứ của ta đều là ngươi ban cho, này quần áo hoa lệ, này đồ trang sức đẹp đẽ, này địa vị tôn quý, này cuộc sống của kẻ bề trên......” Mộ Dung Thanh Y lại gần, cười khẽ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Vân Tuyết Phi, không, phải gọi ngươi là Tiết Phỉ, lần này ta nhất định sẽ cười đến cuối cùng!”
“Hoàng thái hậu có chỉ, tuyên Hộ quốc vương phi Vân Tuyết Phi vào điện!” Một vị thái giám đứng trên đài cao truyền lời đến.
“Lần này ta coi ngươi chết như thế nào!” Con ngươi Mộ Dung Thanh Y lóe lên vẻ hưng phấn, đưa mắt nhìn ngày càng xa của Vân Tuyết Phi.
“Lớn mật, Thái hậu ngươi cũng dám cản, không muốn sống nữa!” Tiêu Ngọc Cẩm quát lớn.
Ngay sau đó bịch một tiếng, đại môn bị ngoại lực đẩy ra, Tiêu Nhị Vũ nện bước ưu nhã đi vào.
Một bộ hoa phục màu tím đậm thêu Mẫu Đơn viền chỉ vàng, thắt lưng khảm hồng bảo thạch ở giữa, trâm vàng trên trán nhô ra lắc lư, hợp với đôi mắt phượng âm trầm, càng thêm uy nghiêm cao quý.
Tiêu Ngọc Cẩm bên cạnh nhẹ nhàng nâng đỡ, trên gương mặt đẹp tràn đầy sự kiêu căng, sau lưng nàng là tám cung nữ mặc quần áo màu sáng, cung kính cúi đầu bước nhỏ theo.
“Mẫu hậu, sao người lại đến đây?” Hạ Hầu Huyền từ trong tấu chương ngẩng đầu lên, miệng khẽ nhếch tạo nên một đường cong nhàn nhạt.
“Sao vậy? Không hoan nghênh ta à?” Tiêu Nhị Vũ đưa tay ngăn tùy tùng ở ngoài cửa, để một mình Tiêu Ngọc Cẩm dìu bà đi vào chính điện, sắc mặt hơi không vui.
Hạ Hầu Huyền đứng dậy đi xuống, vẻ mặt cung kính nghênh đón: “Mẫu hậu có thể tới gặp ta, hài nhi tất nhiên cảm thấy rất vinh hạnh!”
Tiêu Nhị Vũ nhướng mi nhìn Hạ Hầu Huyền một cái, duỗi ta ra, nguội lạnh nói: “Để Ngọc Cẩm đỡ ai gia là được!”
Từ sau khi bước vào đây, tầm mắt Tiêu Ngọc Cẩm thỉnh thoảng rơi vào trên cơ thể tuấn dật cao quý của Hạ Hầu Huyền, lúc này nghe thấy Thái hậu chỉ đích danh mình, hai gò má bỗng chốc ửng đỏ như rặng mây, thâm tình liếc nam nhân siêu phàm kia một cái, giọng nói yêu kiều động lòng người vang lên: “Hoàng thượng trọng thương vừa khỏi, không nên vất vả, hãy để cho nô tỳ phục vụ thái hậu nương nương ~”
Hạ Hầu Huyền chau mày lại, thật sâu đưa mắt nhìn Tiêu Ngọc Cẩm, tròng mắt nàng ta đảo hai cái, lúc định quay đầu nhìn lại, Hạ Hầu Huyền đã lập tức thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Vậy làm phiền Tiêu tiểu thư rồi!”
Tiêu Ngọc Cẩm dịu dàng nhìn thoáng qua Hạ Hầu Huyền, sau đó cung kính cúi đầu, mềm mại nói: “Đây là chuyện nô tỳ nên làm ~”
Hạ Hầu Huyền không để ý tới nữa, chuyển mắt lên người Tiêu Nhị Vũ, thoải mái nói: “Mẫu hậu, xin mời ngồi, đợi nhi tử phê xong tấu chương sẽ cùng mẫu hậu ra ngoài đi dạo!”
Tiêu Nhị Vũ nhíu chặt lông mày, trông thấy tấu chương chất thành đống cao trên bàn, tiếp theo quay đầu, chống lại tầm mắt Hạ Hầu Huyền, không khỏi đưa tay sờ vết thương ở lồng ngực, ngữ điệu nghe không ra cảm xúc vang lên: “Chỗ này còn đau không?”
Trong con ngươi thâm thúy của Hạ Hầu Huyền hiện lên một chút ấm áp, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhị Vũ, gật đầu một cái: “Có chút ~” dừng một lát, giống như nhớ tới chuyện gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn khỏi rồi, mẫu hậu không cần lo lắng!”
Ánh mắt Tiêu Nhị Vũ ngưng trọng, như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Hầu Huyền, chốc lát sau, có chút ý vị sâu xa nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, chớ để mệt mỏi quá độ, những chuyện này tạm thời giao cho nhị ca con làm. Dù sao các con cũng là huynh đệ ruột, có thể hỗ trợ lẫn nhau, không cần phải quá mức câu nệ!”
“Tạ mẫu hậu quan tâm, chẳng qua nhị ca không hề hứng thú với chuyện này, nhi tử cũng không tiện miễn cưỡng, hơn nữa một mình nhi tử có thể xử lý tốt ạ!” Hạ Hầu Huyền chợt cười một tiếng, nhỏ giọng nói.
Tiêu Nhị Vũ nghe vậy, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ âm trầm, nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa, nàng mím môi một cái, dặn dò xung quanh: “Tất cả các ngươi đi xuống coi chừng!”
“Dạ ~” Mọi người cúi đầu nhận lệnh.
Đợi trong điện chỉ còn sót lại hai người, sắc mặt Tiêu Nhị Vũ trầm xuống khẽ hừ một tiếng: “Những ngày qua con trọng thương nằm ở trên giường, chuyện của triều đình đều do nhị ca thay con giải quyết, năng lực của nó con là người thấy rõ nhất ~”
Bất chợt bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Hầu Huyền: “Thân là thiên tử, phải hiểu được học được việc giao quyền, nó là ca ca ruột của con, so với những người ngoài kia thì dù sao cũng tốt hơn nhiều!”
Hạ Hầu Huyền đáp một tiếng, mặc dù cảm xúc che giấu rất tốt, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhìn ra trong đó lóe lên sự chua chát: “Mẫu hậu khổ tâm nhi tử hiểu, chỉ là bây giờ chưa đến lúc cần nhị ca hỗ trợ, huynh ấy đến Kinh Thành đã một khoảng thời gian rồi, nghe nói thị thiếp huynh ấy mang thai, là đứa con đầu tiên của nhị ca. Hiện tại sức khỏe nhi tử cũng khá, nhị ca không cần phải quan tâm nữa, có thể trở về trông coi đứa bé ra đời!”
Tiêu Nhị Vũ há có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhớ lại tin tức nhận được lúc trước, bà chợt cảm thấy vô cùng tức giận: “Nó là ca ca ruột của con, con lại không chịu dung nạp nó?”
Hạ Hầu Huyền thấy sắc mặt Tiêu Nhị Vũ hơi âm u, hắn cau mày, nhướng mi nói: “Đây là nhi tử có ý tốt, xin mẫu hậu minh xét!”
Tiêu Nhị Vũ lạnh mặt, ngữ điệu giống như từ trong kẽ răng nặn ra: “Ngươi đừng coi ta như kẻ ngu, hôm nay ta tới đây không phải nghe ngươi nói lời ngon ngọt, ta nghe nói ngươi cho giải tán người mai phục ở xung quanh Hộ quốc vương phủ, tại sao lại làm như vậy?”
Rốt cuộc đã vào chủ đề, Hạ Hầu Huyền thưởng thức thái độ trở mặt của bà, lông mày như mực chau lên: “Dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta, ta không thể tuyệt tình như vậy!”
Sắc mặt Tiêu Nhị Vũ hơi đổi, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Huyền không tán thành nói: “Ngươi chỉ có ca ca không có đệ đệ, ai gia cũng chỉ sinh Thuần nhi và nhi. Hạ Hầu Cảnh hoàn toàn không phải đệ đệ của ngươi, hắn là kẻ thù của ngươi, vẫn mơ ước ngôi vị hoàng đế của ngươi, ngươi phải diệt trừ hắn, để tránh đêm dài lắm mộng!”
Hạ Hầu Huyền cười nhạt, nụ cười không đạt đáy mắt: “Mẫu hậu người nghiêm trọng quá rồi, A Cảnh từ nhỏ cùng ta lớn lên, hắn là hạng người ta hiểu rõ nhất!”
“Ngươi hiểu? Ngươi hiểu được cái gì?” Tiêu Nhị Vũ mím chặt môi, cũng khống chế không nổi nữa, khuôn mặt tức giận, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Huyền đầy chỉ trích: “Trong khoảng thời gian này khắp nơi nổi dậy làm phản, kêu gọi đưa cửu hoàng tử lên ngôi, chỉ có ngươi coi hắn là đệ đệ, nhưng hắn có coi ngươi ra gì đâu!”
“Ngôi vị hoàng đế này vốn chính là hắn nhường cho nhi tử, dù cho bị cướp đi, nhi tử cũng không có nửa câu oán hận......”
Bốp một tiếng, Tiêu Nhị Vũ hung hang giáng một tát, bà hít sâu một hơi, ánh mắt bén nhọn: “Ngôi vị hoàng đế này là ta thiên tân vạn khổ mới giành lấy được, ngươi không muốn ngồi cũng không sao, để lại cho Thuần nhi, hoàng thượng Đại Hạ Quốc nhất định phải là con cháu Tiêu gia ta!”
Bị ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Huyền cũng không lùi bước, trấn định nhìn Tiêu Nhị Vũ: “Mẫu hậu, chúng ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, không nên tiếp tục phạm lỗi nữa!”
“Cái gì gọi là không nên tiếp tục phạm lỗi? Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vốn chính là ngươi chết ta mất mạng, ngươi muốn trả lại hắn ngôi vị hoàng đế, đã hỏi qua hắn có tha thứ cho ngươi hay chưa?” Tiêu Nhị Vũ cất giọng bén nhọn, giống như cực kỳ kích động: “Chúng ta đã không thể quay đầu được rồi, ngươi hại chết Tiết Phỉ, ta giết mẫu thân hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta?”
Hạ Hầu Huyền có chút ngây ngẩn nhìn Tiêu Nhị Vũ, há miệng, cả kinh nói: “Thì ra Dao phi thật sự là người hại chết!”
“Đúng, là ta hại chết nàng ta, ta cố ý thừa dịp lúc hoàng thượng rời cung, tìm người cưỡng gian nữ nhân kia!” Tiêu Nhị Vũ ác độc cười: “Nàng ta không phải độc sủng hậu cung sao? Ta khiến cho nàng ta không còn mặt mũi gặp hoàng thượng, không còn mặt mũi tranh giành tình cảm với ta, ta muốn làm cho nàng ta phải mang tiếng xấu muôn đời!”
Hết thảy đều không thể quay lại được nữa, Hạ Hầu Huyền lạnh lẽo trong lòng, khổ sở nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt có chút rung rung. Hắn nhớ lại một nữ tử tốt đẹp như thế, là người mà phụ thân yêu nhất. Vậy mà lại bị mẫu thân của mình dùng thủ đoạn hèn hạ hại chết, nhưng người đó đã sinh ra hắn nuôi nấng hắn, thì có thể làm sao chứ? “Nếu ngươi không muốn ngồi ở vị trí này, lập tức ra một tờ chiếu thư thoái vị đi, truyền ngôi cho Thuần nhi!” Tiêu Nhị Vũ thu hồi nụ cười nơi khóe môi, giọng nói hơi trầm xuống: “Về sau không được phép nói những lời ngu ngốc đó nữa, Tiêu Nhị Vũ ta cũng không phải chỉ có một mình ngươi là con, nếu ngươi dám phản bội ta, đừng trách mẫu hậu trở mặt vô tình!”
Thấy Hạ Hầu Huyền không nói, Tiêu Nhị Vũ xoa xoa cái trán mệt mỏi, một đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất suy nghĩ thật kỹ, ta đi gặp Thuần nhi một lát!”
Lâm Phượng viên Hộ quốc vương phủ, sau giờ ngọ ánh mặt trời trải dài trên mặt đất, hương hoa thoang thoảng trong gió, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
“Đào Thất, mấy ngày qua thân thể đã khá hơn chưa?” Vân Tuyết Phi nhận lấy nước trà đưa tới, khẽ nhấp miệng, mỉm cười hỏi.
“Đa tạ vương phi quan tâm, có Ngũ Trà chăm sóc, nô tỳ khỏe nhiều rồi ạ!” Đào Thất vui mừng cảm kích.
“Vậy thì tốt, mấy ngày nay không uống được trà ngươi pha, quả thật rất nhớ, hôm nay rốt cuộc có thể đỡ thèm rồi ~” Vân Tuyết Phi thích chí, le lưỡi một cái.
Đào Thất nở nụ cười: “Vậy vương phi uống nhiều một chút!”
Vân Tuyết Phi mỉm cười gật đầu một cái, cầm ly trà nâng lên khóe miệng, đang chuẩn bị uống, Ngũ Trà hấp tấp xông vào, gương mặt luống cuống.
“Tiểu, tiểu thư, không xong......” Ngũ Trà thở hổn hển nói, nhận lấy ly trà Đào Thất đưa tới, một hơi uống sạch, sau đó đưa tay quệt miệng, thở dốc một hơi, bình phục lại, nàng khẩn trương nói: “Trong cung truyền đến tin tức, Thái hậu tuyên Hộ quốc vương phi vào cung!”
Đào Thất nghe vậy, ánh mắt nhấp nháy, lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi nói: “Vương phi, cái này làm sao mới tốt? Thương thế của người còn chưa hồi phục hoàn toàn, có muốn từ chối không?”
Vân Tuyết Phi siết chặt mép ly, ánh mắt ngưng tụ, đời này nàng và Tiêu Nhị Vũ nữ nhân kia chưa từng qua lại, vì sao bà ta lại muốn gặp nàng?
“Tiểu thư, bây giờ vương gia không có ở vương phủ, nếu tiểu thư vào cung, bị Thái hậu làm khó thì phải làm sao đây?” Ngũ Trà vội vàng nói.
Vân Tuyết Phi suy nghĩ một chút, để ly trà xuống, đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, căn dặn: “Ngũ Trà, trang điểm cho ta, trang dung trang nghiêm một chút!”
Ánh mắt Đào Thất căng thẳng, vội vàng đi tiến lên: “Vương phi, người quyết định muốn đi sao? Đừng đi mà, Thái hậu tìm người chắc chắn không có chuyện tốt rồi!”
Vân Tuyết Phi có chút buồn cười nhìn hai nha đầu một lòng suy nghĩ vì mình này, nàng nhẹ giọng trấn an nói: “Bà ta đường đường là Thái hậu một nước, chắc chắn sẽ không làm khó một tiểu nữ tử như ta đâu!”
“Vậy tiểu thư, người dẫn em cùng đi với!” Lần này Ngũ Trà cũng không muốn bị bỏ lại nữa, cho dù trước mặt là hồng thủy mãnh thú (*), nàng vẫn muốn đi theo.
(*) Lũ lụt và thú dữ
“Được ~” Vân Tuyết Phi khẽ gật đầu.
Ngoài cửa sổ gió hiu hiu mát rượi, thổi tung bức rèm che phát ra âm thanh ting tang vang dội, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Chốc lát sau, Vân Tuyết Phi đã mặc cung trang bước ra khỏi Lâm Phượng viên, ngồi vào kiệu nhỏ do trong cung sắp xếp di chuyển đến cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
“Xem ra lão yêu bà đó sinh lòng nghi ngờ rồi!” Trên nóc nhà, Tần Lan mặc một bộ quần áo dài màu xanh, cầm một bầu rượu nằm nghiêng, màu vàng kim rực rỡ, càng thêm mờ ảo như tranh vẽ.
Tư Nam Tuyệt mặc một bộ quần áo dài trắng như tuyết, ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm này cỗ kiệu đang càng ngày càng xa, yên lặng không nói.
“Không đi theo sao?” Tần Lan cười nhẹ nói: “Hạ Hầu Huyền nam nhân kia cũng không phải là nhân vật dễ dàng buông tha, nàng vào cung như vậy, đến lúc đó muốn ra ngoài sẽ không hề đơn giản đâu!”
Tư Nam Tuyệt mấp máy môi, đôi con ngươi thâm thúy, giống như một xoáy nước bí ẩn, một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hoàng cung không phải là nơi nàng ấy nên ở!”
Tần Lan uống một ngụm rượu, nhìn Tư Nam Tuyệt cười một tiếng: “Ta coi ngươi có thể nhịn được bao lâu!”
Cỗ kiệu được khiêng thẳng vào trong cung, sau khi Vân Tuyết Phi xuống kiệu, trông thấy cái lồng chim xanh vàng rực rỡ vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong lòng nàng một hồi phức tạp.
“Lần nữa trở lại đây có phải có rất nhiều cảm xúc không?” Mộ Dung Thanh Y từ trên cầu thang từng bước từng bước đi xuống.
Không ngờ vào cung người đầu tiên nhìn thấy lại là Mộ Dung Thanh Y, ánh mắt Vân Tuyết Phi thoáng qua một chút sáng tỏ, nhếch miệng nói: “Ngươi vẫn chờ ta ở đây?”
Mộ Dung Thanh Y đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi thì dừng lại, che miệng cười nói: “Quả nhiên ngươi chính là người hiểu ta nhất, ta nghe nói ngươi sẽ đến, nên sáng sớm đã đứng chờ ở đây!”
Vân Tuyết Phi nhìn xung quanh một vòng, tiếp theo ánh mắt cố định trên người Mộ Dung Thanh Y, nhíu mày: “Có phải ta nên cho rằng ngươi rất yêu mến ta hay khôngs?”
“Ừ, đúng là ta rất thích ngươi, dù sao tất cả mọi thứ của ta đều là ngươi ban cho, này quần áo hoa lệ, này đồ trang sức đẹp đẽ, này địa vị tôn quý, này cuộc sống của kẻ bề trên......” Mộ Dung Thanh Y lại gần, cười khẽ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Vân Tuyết Phi, không, phải gọi ngươi là Tiết Phỉ, lần này ta nhất định sẽ cười đến cuối cùng!”
“Hoàng thái hậu có chỉ, tuyên Hộ quốc vương phi Vân Tuyết Phi vào điện!” Một vị thái giám đứng trên đài cao truyền lời đến.
“Lần này ta coi ngươi chết như thế nào!” Con ngươi Mộ Dung Thanh Y lóe lên vẻ hưng phấn, đưa mắt nhìn ngày càng xa của Vân Tuyết Phi.
Danh sách chương