Nghe vậy, trong mắt Lê Họa lóe lên sự hốt hoảng, vội vàng buông tay che bụng ra, cười ngượng nói: “Vương phi hiểu lầm, chẳng qua bụng nô tỳ có chút không thoải mái, không phải mang thai đâu ạ!”
Lữ Lệ Hoa cũng sợ hết hồn, ánh mắt hoài nghi quét về phía bụng Lê Họa, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.
“Hả? Thật sao? Vậy có thể là ta nghĩ sai rồi!” Vân Tuyết Phi cười khúc khích, tầm mắt rơi vào trên mặt Lê Họa, tiếp tục nói: “Mới vừa rồi ta thấy ngươi luôn che chở bụng, sắc mặt đỏ thắm, còn tưởng rằng chuyện tốt sắp đến, dù sao ngươi và hoàng thượng cũng đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi!”
Lời nói này của Vân Tuyết Phi vừa chân thành vừa có lý, làm cho Lê Họa không phản bác được, cảm thấy có một tầm mắt lạnh lẽo bắn tới bụng mình, khiến toàn thân Lê Họa run lên. Nàng rất muốn đưa tay bảo vệ bụng, nhưng nàng lại không dám động, bởi vì như vậy sẽ càng khiến người ta hoài nghi them. Trong lòng Lê Họa thật sự rất hối hận vì lừa dối Lữ Lệ Hoa tới đây một chuyến. Vốn chỉ muốn lấy tính tình Lữ Lệ Hoa, nhất định sẽ khiến nữ nhân mới tới này nếm chút khổ sở, đến lúc đó hoàng thượng trách tội, nàng giả bộ nhu nhược một chút, tất cả trách nhiệm sẽ do con ngốc kia chịu, không nghĩ tới người ở Trường Nhạc điện chính là Vân Tuyết Phi, lại còn bới móc chuyện nàng mang long tử.
Nàng và hoàng thượng từng một lần quan hệ thân mật, sau khi phát hiện mình mang thai, nàng đã cho rằng ông trời quan tâm nàng, tương lai nàng dựa vào đứa bé này. Nàng tuyệt đối không thể để cho nó có nửa điểm ngoài ý muốn, vì thế nàng vẫn chưa nói với hoàng thượng. Mặc dù nàng và hắn từng có một đêm phu thê, nhưng mà ngày đó sau khi tỉnh lại, hoàng thượng cũng không cao hứng, ngược lại sinh ra sự u ám ảo não. Nàng không dám mạo hiểm, chỉ có thể đợi bụng lớn tháng chút nữa, nàng tìm một cơ hội nói ra, khiến hoàng thượng không thể không tiếp nhận, chỉ là không nghĩ tới bây giờ lại bị Vân Tuyết Phi liếc mắt một cái đã nhìn thấu đầu mối! “Hai vị sang đây đã lâu, đừng đứng nữa, đến đây ngồi đi!” Vân Tuyết Phi thay đổi thái độ, sắc mặt không còn lạnh lẽo nữa thay vào đó là sự dịu dàng, nàng chỉ vào cái bàn cách đó không xa: “Ta đây có hai loại trà ngon, nếu đã tới, thì cùng nhau bình phẩm một chút, chuyện hai vị tìm ta, chúng ta có thể vừa uống trà vừa nói!”
Chuyện phát triển đã vượt qua dự liệu của nàng, Lê Họa do dự không biết hiện tại có nên tìm cớ rời đi không, nhưng nàng còn chưa tìm được lý do thỏa đáng. Lữ Lệ Hoa đã trực tiếp đi tới trước bàn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, kế tiếp quay đầu chỉ vào một vị trí bên cạnh, cười nói với nàng: “Lê tỷ tỷ ngồi đi, vương phi nói đúng, chúng ta không thể đi một chuyến uổng công, dầu gì cũng phải nếm thử trà ngon ở đây chứ!”
Lê Họa giật giật khóe miệng cứng ngắc, liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi đứng ở một bên rất bình tĩnh, nàng im lặng trong phút chốc, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới trước bàn.
Đợi sau khi hai người đều ngồi xuống, Vân Tuyết Phi nở nụ cười thân thiện, bắt đầu giải thích: “Ta đây có hai loại trà, Kim Ngân Diệp, Hồng Mao Tiêm, do quốc gia ở sát biên giới tiến cống!”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Lữ Lệ Hoa và Lê Họa đều trở nên khó coi, ai cũng biết tiến cống có ý nghĩa là gì. Thật không ngờ hoàng thượng lại coi trọng nữ nhân này, cống phẩm tốt đều đưa tới đây. Bọn họ gắn bó với hoàng thượng lâu như vậy, cũng chưa từng được đối xử tốt như thế, nghĩ tới trong lòng dâng lên sự khổ sở lẫn ghen tỵ.
“Vương phi mời chúng ta uống trà chính là vì khoe khoang hoàng thượng ân sủng với người sao?” Lê Họa siết chặt quả đấm, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ u ám, nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
“Hai vị hiểu lầm rồi, ta còn chưa nói hết!” Vân Tuyết Phi bày ra hai cái ly trước mặt, sau đó cầm lấy bình trà đã được ngâm sẵn, trước tiên rót Kim Ngân Diệp vào mỗi ly.
Nhìn làn khói cùng với mặt nước sóng sánh xinh đẹp trong ly, Vân Tuyết Phi cười khe khẽ, đặt hai cái ly ở trước mặt Lữ Lệ Hoa và Lê Họa, ánh mắt dịu dàng nói: “Mùi vị Kim Ngân Diệp rất nhạt, uống vào không có cảm giác gì, chẳng qua dư vị lưu lại rất lâu, hai vị nếm thử một chút, đây là loại trà ngon có thể làm ấm bao tử!”
Lê Họa cứ thấp thỏm trong lòng, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, nhìn con ngươi Vân Tuyết Phi tràn đầy tươi cười. Mà nàng không cảm thấy chút ấm áp nào, ngược lại khó chịu giống như bị kim đâm, nhìn nước trà trước mặt tỏa ra ánh sáng êm dịu, giống như đang chứa độc thạch tín. Tay của nàng khẽ run, làm sao cũng không duỗi ra được. Nếu như, nếu như Vân Tuyết Phi không tin mình không mang thai thì mình nên làm gì đây? Nàng ta có thể gây bất lợi cho mình và hoàng nhi không? Trong lòng lẩn quẩn đủ loại lo lắng, xua đi không được.
Trong lúc Lê Họa còn do dự, lòng tràn đầy thấp thỏm lo âu, Lữ Lệ Hoa bên cạnh không chút nghĩ ngợi đưa tay lấy một ly trong đó đặt ở bên mũi hít hà, sau đó bật cười nói: “Đây chính là trà ngon trong miệng ngươi? Còn không bằng Tây Hồ Long Tĩnh trong cung ta, ngay cả một chút mùi thơm cũng không có, mà là trà ngon gì chứ? Đúng là khiến người ta cười rớt hết răng mà!”
“Trà dùng để uống, không phải vì tiếng tăm, chỉ khi uống mới biết được trà ngon hay không!” Vân Tuyết Phi mỉm cười phản bác, sau đó ngưng mắt nhìn Lê Họa ngồi ở bên cạnh bất động, sắc mặt trắng bệch: “Lê mỹ nhân, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Lê Họa bị điểm đến tên thân thể run lên, bỗng chốc hoảng sợ ngước mắt lên, chưa kịp che giấu tốt đã bại lộ ở trước mặt Vân Tuyết Phi, ở trong đó có khẩn trương, có hoảng sợ, còn có một ít hận ý......
Nàng vội vàng gật đầu trả lời: “Đúng, đúng, rất đúng!”
Vân Tuyết Phi thu hồi nụ cười khóe miệng, trong mắt đầy tràn quan tâm, giọng nói lành lạnh, nhưng không đánh mất sự nhã nhặn: “Lê mỹ nhân vẫn luôn không tập trung, có phải cơ thể bị khó chịu không?” Tiếp theo ánh mắt như có như không quét về phía bụng của nàng ta.
“Không, ta không sao, ta rất khỏe!” Hình như thân thể Lê Họa run lên, vội vàng đưa tay che bụng, ngăn trở ánh mắt tò mò của Vân Tuyết Phi.
“Nhưng ta thấy sắc mặt ngươi không ổn lắm, trên trán còn rịn mồ hôi lạnh, ngươi thật sự không sao chứ?” Vân Tuyết Phi cất giọng nhỏ nhẹ, quan sát tỉ mỉ sắc mặt Lê Họa, rất không yên tâm nói: “Có muốn mời ngự y tới khám một chút không?”
Lê Họa bỗng nhiên cả kinh, kích động đứng lên, lớn tiếng cự tuyệt nói: “Không cần mời ngự y, ta rất khỏe!”
Con ngươi Lữ Lệ Hoa thoáng hiện sự âm u, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lê Họa, sau đó đẩy tới một ly trà khác trên bàn tới trước mặt nàng ta, ngữ điệu nghe không ra cảm xúc nói: “Chắc do ngươi quá nóng trong người, uống chút trà cho hạ hoả, trà này giống như vương phi nói, uống vào không có hương vị, nhưng lúc này vị thật đúng là không tệ!”
“Lê mỹ nhân uống một hớp xem sao, mùi vị này quả thật không tệ, không nếm thì rất đáng tiếc đấy!” Khóe miệng Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, đáp một tiếng, nhìn sắc mặt Lê Họa, hình như biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, an ủi nói: “Trà này nếu uống lâu dài còn có thể điều dưỡng tốt thân thể, mau sớm thụ thai, vì hoàng thượng sinh ra con cháu!”
Thốt ra lời này, sắc mặt Lữ Lệ Hoa hơi ửng hồng, lúc này Lê Họa mới thả lỏng người, đưa tay cầm ly trà kia lên, đặt ở miệng nhấp một hớp nhỏ. Một lát sau chân mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, nước trà còn lại trong ly cũng uống cạn sạch.
“Mùi vị không tệ, tạ vương phi chiêu đãi!” Lê Họa để cái ly lại trên bàn, mỉm cười cảm tạ.
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, tiếp theo vui vẻ nở nụ cười, mang một loại trà khác lên, tiếp tục nói: “Đây chính là Hồng Mao Tiêm, khác với loại vừa rồi, công hiệu của nó là dưỡng nhan, uống lâu dài da sẽ trở nên trắng sáng căng mịn, mùi vị rất thơm ngọt, hai vị cũng nếm thử một chút xem!”
Khi ly trà lần nữa được lót đầy, lần này không do dự, Lữ Lệ Hoa và Lê Họa đồng thời đưa tay cầm ly trà đưa đến khóe miệng.
“Có một loại người không thể uống trà này!” Giọng điệu Vân Tuyết Phi thoải mái, nở nụ cười tươi tắn.
Hai người sững sờ, dừng lại động tác trong tay, ánh mắt hỏi thăm nhìn về Vân Tuyết Phi, Lữ Lệ Hoa dẫn đầu hỏi “Loại người gì không thể uống?”
Lữ Lệ Hoa cũng sợ hết hồn, ánh mắt hoài nghi quét về phía bụng Lê Họa, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.
“Hả? Thật sao? Vậy có thể là ta nghĩ sai rồi!” Vân Tuyết Phi cười khúc khích, tầm mắt rơi vào trên mặt Lê Họa, tiếp tục nói: “Mới vừa rồi ta thấy ngươi luôn che chở bụng, sắc mặt đỏ thắm, còn tưởng rằng chuyện tốt sắp đến, dù sao ngươi và hoàng thượng cũng đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi!”
Lời nói này của Vân Tuyết Phi vừa chân thành vừa có lý, làm cho Lê Họa không phản bác được, cảm thấy có một tầm mắt lạnh lẽo bắn tới bụng mình, khiến toàn thân Lê Họa run lên. Nàng rất muốn đưa tay bảo vệ bụng, nhưng nàng lại không dám động, bởi vì như vậy sẽ càng khiến người ta hoài nghi them. Trong lòng Lê Họa thật sự rất hối hận vì lừa dối Lữ Lệ Hoa tới đây một chuyến. Vốn chỉ muốn lấy tính tình Lữ Lệ Hoa, nhất định sẽ khiến nữ nhân mới tới này nếm chút khổ sở, đến lúc đó hoàng thượng trách tội, nàng giả bộ nhu nhược một chút, tất cả trách nhiệm sẽ do con ngốc kia chịu, không nghĩ tới người ở Trường Nhạc điện chính là Vân Tuyết Phi, lại còn bới móc chuyện nàng mang long tử.
Nàng và hoàng thượng từng một lần quan hệ thân mật, sau khi phát hiện mình mang thai, nàng đã cho rằng ông trời quan tâm nàng, tương lai nàng dựa vào đứa bé này. Nàng tuyệt đối không thể để cho nó có nửa điểm ngoài ý muốn, vì thế nàng vẫn chưa nói với hoàng thượng. Mặc dù nàng và hắn từng có một đêm phu thê, nhưng mà ngày đó sau khi tỉnh lại, hoàng thượng cũng không cao hứng, ngược lại sinh ra sự u ám ảo não. Nàng không dám mạo hiểm, chỉ có thể đợi bụng lớn tháng chút nữa, nàng tìm một cơ hội nói ra, khiến hoàng thượng không thể không tiếp nhận, chỉ là không nghĩ tới bây giờ lại bị Vân Tuyết Phi liếc mắt một cái đã nhìn thấu đầu mối! “Hai vị sang đây đã lâu, đừng đứng nữa, đến đây ngồi đi!” Vân Tuyết Phi thay đổi thái độ, sắc mặt không còn lạnh lẽo nữa thay vào đó là sự dịu dàng, nàng chỉ vào cái bàn cách đó không xa: “Ta đây có hai loại trà ngon, nếu đã tới, thì cùng nhau bình phẩm một chút, chuyện hai vị tìm ta, chúng ta có thể vừa uống trà vừa nói!”
Chuyện phát triển đã vượt qua dự liệu của nàng, Lê Họa do dự không biết hiện tại có nên tìm cớ rời đi không, nhưng nàng còn chưa tìm được lý do thỏa đáng. Lữ Lệ Hoa đã trực tiếp đi tới trước bàn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, kế tiếp quay đầu chỉ vào một vị trí bên cạnh, cười nói với nàng: “Lê tỷ tỷ ngồi đi, vương phi nói đúng, chúng ta không thể đi một chuyến uổng công, dầu gì cũng phải nếm thử trà ngon ở đây chứ!”
Lê Họa giật giật khóe miệng cứng ngắc, liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi đứng ở một bên rất bình tĩnh, nàng im lặng trong phút chốc, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới trước bàn.
Đợi sau khi hai người đều ngồi xuống, Vân Tuyết Phi nở nụ cười thân thiện, bắt đầu giải thích: “Ta đây có hai loại trà, Kim Ngân Diệp, Hồng Mao Tiêm, do quốc gia ở sát biên giới tiến cống!”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Lữ Lệ Hoa và Lê Họa đều trở nên khó coi, ai cũng biết tiến cống có ý nghĩa là gì. Thật không ngờ hoàng thượng lại coi trọng nữ nhân này, cống phẩm tốt đều đưa tới đây. Bọn họ gắn bó với hoàng thượng lâu như vậy, cũng chưa từng được đối xử tốt như thế, nghĩ tới trong lòng dâng lên sự khổ sở lẫn ghen tỵ.
“Vương phi mời chúng ta uống trà chính là vì khoe khoang hoàng thượng ân sủng với người sao?” Lê Họa siết chặt quả đấm, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ u ám, nhưng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
“Hai vị hiểu lầm rồi, ta còn chưa nói hết!” Vân Tuyết Phi bày ra hai cái ly trước mặt, sau đó cầm lấy bình trà đã được ngâm sẵn, trước tiên rót Kim Ngân Diệp vào mỗi ly.
Nhìn làn khói cùng với mặt nước sóng sánh xinh đẹp trong ly, Vân Tuyết Phi cười khe khẽ, đặt hai cái ly ở trước mặt Lữ Lệ Hoa và Lê Họa, ánh mắt dịu dàng nói: “Mùi vị Kim Ngân Diệp rất nhạt, uống vào không có cảm giác gì, chẳng qua dư vị lưu lại rất lâu, hai vị nếm thử một chút, đây là loại trà ngon có thể làm ấm bao tử!”
Lê Họa cứ thấp thỏm trong lòng, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, nhìn con ngươi Vân Tuyết Phi tràn đầy tươi cười. Mà nàng không cảm thấy chút ấm áp nào, ngược lại khó chịu giống như bị kim đâm, nhìn nước trà trước mặt tỏa ra ánh sáng êm dịu, giống như đang chứa độc thạch tín. Tay của nàng khẽ run, làm sao cũng không duỗi ra được. Nếu như, nếu như Vân Tuyết Phi không tin mình không mang thai thì mình nên làm gì đây? Nàng ta có thể gây bất lợi cho mình và hoàng nhi không? Trong lòng lẩn quẩn đủ loại lo lắng, xua đi không được.
Trong lúc Lê Họa còn do dự, lòng tràn đầy thấp thỏm lo âu, Lữ Lệ Hoa bên cạnh không chút nghĩ ngợi đưa tay lấy một ly trong đó đặt ở bên mũi hít hà, sau đó bật cười nói: “Đây chính là trà ngon trong miệng ngươi? Còn không bằng Tây Hồ Long Tĩnh trong cung ta, ngay cả một chút mùi thơm cũng không có, mà là trà ngon gì chứ? Đúng là khiến người ta cười rớt hết răng mà!”
“Trà dùng để uống, không phải vì tiếng tăm, chỉ khi uống mới biết được trà ngon hay không!” Vân Tuyết Phi mỉm cười phản bác, sau đó ngưng mắt nhìn Lê Họa ngồi ở bên cạnh bất động, sắc mặt trắng bệch: “Lê mỹ nhân, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Lê Họa bị điểm đến tên thân thể run lên, bỗng chốc hoảng sợ ngước mắt lên, chưa kịp che giấu tốt đã bại lộ ở trước mặt Vân Tuyết Phi, ở trong đó có khẩn trương, có hoảng sợ, còn có một ít hận ý......
Nàng vội vàng gật đầu trả lời: “Đúng, đúng, rất đúng!”
Vân Tuyết Phi thu hồi nụ cười khóe miệng, trong mắt đầy tràn quan tâm, giọng nói lành lạnh, nhưng không đánh mất sự nhã nhặn: “Lê mỹ nhân vẫn luôn không tập trung, có phải cơ thể bị khó chịu không?” Tiếp theo ánh mắt như có như không quét về phía bụng của nàng ta.
“Không, ta không sao, ta rất khỏe!” Hình như thân thể Lê Họa run lên, vội vàng đưa tay che bụng, ngăn trở ánh mắt tò mò của Vân Tuyết Phi.
“Nhưng ta thấy sắc mặt ngươi không ổn lắm, trên trán còn rịn mồ hôi lạnh, ngươi thật sự không sao chứ?” Vân Tuyết Phi cất giọng nhỏ nhẹ, quan sát tỉ mỉ sắc mặt Lê Họa, rất không yên tâm nói: “Có muốn mời ngự y tới khám một chút không?”
Lê Họa bỗng nhiên cả kinh, kích động đứng lên, lớn tiếng cự tuyệt nói: “Không cần mời ngự y, ta rất khỏe!”
Con ngươi Lữ Lệ Hoa thoáng hiện sự âm u, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lê Họa, sau đó đẩy tới một ly trà khác trên bàn tới trước mặt nàng ta, ngữ điệu nghe không ra cảm xúc nói: “Chắc do ngươi quá nóng trong người, uống chút trà cho hạ hoả, trà này giống như vương phi nói, uống vào không có hương vị, nhưng lúc này vị thật đúng là không tệ!”
“Lê mỹ nhân uống một hớp xem sao, mùi vị này quả thật không tệ, không nếm thì rất đáng tiếc đấy!” Khóe miệng Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, đáp một tiếng, nhìn sắc mặt Lê Họa, hình như biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, an ủi nói: “Trà này nếu uống lâu dài còn có thể điều dưỡng tốt thân thể, mau sớm thụ thai, vì hoàng thượng sinh ra con cháu!”
Thốt ra lời này, sắc mặt Lữ Lệ Hoa hơi ửng hồng, lúc này Lê Họa mới thả lỏng người, đưa tay cầm ly trà kia lên, đặt ở miệng nhấp một hớp nhỏ. Một lát sau chân mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, nước trà còn lại trong ly cũng uống cạn sạch.
“Mùi vị không tệ, tạ vương phi chiêu đãi!” Lê Họa để cái ly lại trên bàn, mỉm cười cảm tạ.
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, tiếp theo vui vẻ nở nụ cười, mang một loại trà khác lên, tiếp tục nói: “Đây chính là Hồng Mao Tiêm, khác với loại vừa rồi, công hiệu của nó là dưỡng nhan, uống lâu dài da sẽ trở nên trắng sáng căng mịn, mùi vị rất thơm ngọt, hai vị cũng nếm thử một chút xem!”
Khi ly trà lần nữa được lót đầy, lần này không do dự, Lữ Lệ Hoa và Lê Họa đồng thời đưa tay cầm ly trà đưa đến khóe miệng.
“Có một loại người không thể uống trà này!” Giọng điệu Vân Tuyết Phi thoải mái, nở nụ cười tươi tắn.
Hai người sững sờ, dừng lại động tác trong tay, ánh mắt hỏi thăm nhìn về Vân Tuyết Phi, Lữ Lệ Hoa dẫn đầu hỏi “Loại người gì không thể uống?”
Danh sách chương