Bóng đêm buông xuống, đèn lửa đã được thắp sáng, cảnh tượng của Lạc Dương hết sức đẹp mắt. Hoa Tinh chỉ mới đến đây trong thời gian vài ngày nhưng đã xảy ra vô số chuyện, trong đó phải nhắc đến Thông Thiên Môn ở Lạc Dương. Thông Thiên Môn hùng cứ Trung Nguyên, thực lực cường đại, nhưng khi Hoa Tinh xuất hiện, đầu tiên Lý Dục bị Vạn Trọng Sơn giết chết, kế đó Tổng hộ pháp Quan Thiên Bắc chết trong tay Hoa Tinh. Hơn nữa Thông Thiên Môn tranh đoạt hộp gấm cũng đã thiệt hại không ít cao thủ, thực lực bị tổn thương nặng nề, chỉ còn lại một ít người vô dụng mà thôi.
Nhưng hôm nay, Thông Thiên Môn chủ Lý Bất Hối muốn giết Hoa Tinh báo thù, đã tập trung thuộc hạ lợi hại nhất, ba người hợp công Hoa Tinh, vốn tưởng rằng có thể giết chết Hoa Tinh, ai mà biết kết quả của cuộc chiến lại ngược lại, khiến cho Thông Thiên Môn lâm vào tuyệt cảnh, Lý Bất Hối trọng thương đào tẩu, các cao thủ còn lại đều bị Hoa Tinh giết sạch, Thông Thiên Môn đại thương nguyên khí, cơ hồ không thể gượng dậy nổi nữa.
Trong toàn thành Lạc Dương, ngoại trừ Thông Thiên Môn thì Phi Ưng Giáo, Tuyệt Thiên Môn cũng hao binh tổn tướng khiến cho tình thế của Lạc Dương lúc này hết sức phức tạp. Nơi này liên tục xuất hiện cao thủ có cấp bậc Thiên bảng, lại khiến cho tình hình càng thêm quỷ dị thần bí. Thần Châu Ngũ Dị, Long Vũ bí ẩn, bạch y thiếu nữ che mặt, Thiết Chiến, còn có Ám Ưng Nhất Hào chết bởi Hoa Tinh, tổng cộng mười cao thủ cấp bậc Thiên bảng có mặt trong thành Lạc Dương, chuyện này thực sự làm cho người ta giật mình. Ngoại trừ Ám Ưng Nhất Hào đã chết thì trong thành Lạc Dương vẫn còn chín cao thủ có cấp bậc Thiên bảng, hết thảy đều mơ hồ tiết lộ một mối quan hệ không tầm thường, khiến cho mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn trước.
Đơn thuần chỉ một cuộc thi hoa mẫu đơn đã dẫn xuất vô số cao thủ, một cái hộp gấm đã dẫn đến vô số phân tranh. Võ lâm thật sự là một nơi cạnh tranh khốc liệt, chỉ cần một khoảnh khắc lơi lỏng cũng có thể lâm vào tử địa.
Mẫu Đơn các.
Lúc này Tô Ngọc đang ở trong phòng Hoa Tinh, chuyên tâm theo Hoa Tinh học võ. Hoa Tinh cẩn thận truyền thụ cho Tô Ngọc Bách Nhu thần công, hắn muốn sớm giúp Tô Ngọc có năng lực tự vệ, tương lai đối mặt cường địch thì mới hữu dụng. Nhìn Tô Ngọc nhắm mắt vận khí, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra nét tươi cười. Tô Ngọc thông minh vô cùng, đối với võ công thì thông minh thiên phú vô song. Chỉ gần hai ngày đã có thể vận dụng được Bách Nhu thần công. Mặc dù đại bộ phận chân khí vẫn chỉ có thể vận hành trong cơ thể, nhưng trong hai ngày mà đã có thành tựu như vậy thì Hoa Tinh đã thập phần mãn nguyện. Với tiến bộ như vậy thì chỉ mười ngày là Tô Ngọc đã có thể cùng người khác động thủ, tuy nhiên đó không phải là mục đích của Hoa Tinh, mục đích của hắn chính là hy vọng Tô Ngọc có thể tu tập thật tốt nội công, tương lai có thể gảy hết được "Vong Hồn Huyết Dẫn", khi đó có thể ngăn cản được tất cả công kích của địch nhân.
Tô Ngọc mở mắt nhìn Hoa Tinh mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một chút kinh hãi. Tô Ngọc cười nói:
"Hoa đại ca, muội cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, có một dòng khí lưu kỳ lạ lưu chuyển trong thân thể, mỗi khi di chuyển đến đâu thì chỗ đó cảm thấy thoải mái vô cùng, toàn thân tràn ngập khí lực, thần là kỳ diệu! Đây là nội công sao? Ảo diệu thật.
Hoa Tinh dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:
"Đây là nội công, cũng có thể là chân khí, có thể tăng cường tuổi thọ, thân thể khỏe mạnh. Tốc độ tiến triển của muội rất nhanh, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì trong nửa tháng có thể phân cao thấp cùng Hương nhi, ba tháng nữa có thể đuổi theo Ám Vũ. Cố gắng lên, sau khi luyện thành thì có thể gảy hết khúc đàn mà mẫu thân muội dạy cho muội, khi đó muội sẽ hiểu được khúc nhạc đó đại biểu cho thứ gì. Bây giờ muội cứ tập luyện, ta đi xem mọi người thế nào." Nói xong cười một tiếng, quay người rời khỏi.
Ra cửa phòng, Hoa Tinh trước sau đi đến phòng của chúng nữ nhìn một chút. Ám Vũ đang cùng Ám Nhu và tỷ muội Đồng Tâm nói chuyện với nhau. Mai Hương và Thượng Quan Yến ở chung một chỗ, Trần Lan đang nghỉ ngơi. Hoa Tinh đến phòng Lãnh Như Thủy, khẽ mở cửa phòng, nhìn Lãnh Như Thủy, cười nói:
"Sao chưa nghỉ ngơi, không mời ta vào ngồi sao? Lãnh Như Thủy nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt lộ ra sự khó xử, khẽ mở miệng nói:
"Ta chỉ sợ người vào xảy ra chuyện, cho nên cứ đứng đó có lẽ sẽ an toàn cho ta hơn." Nói xong nhìn đi nơi khác, không dám nhìn ánh mắt của Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe vậy cười nói:
"Thì ra ta trong lòng của cô lại như thế, thật là thất vọng quá đi! Ta hỏi cô nhé, nếu bây giờ ta muốn chiếm đoạt cô thì nơi này có an toàn hay không?" Ánh mắt Hoa Tinh lóe ra quang hoa màu đen đầy tà dị, hết sức mê người, tiến lên một chút, không để cho Lãnh Như Thủy tránh né đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khuôn mặt anh tuấn lấn sát đến mặt nàng, ánh mắt chứa đựng thâm tình, không cho nàng trốn tránh.
Lãnh Như Thủy lộ ra vẻ kinh hoàng, thanh âm run rẩy nói:
"Hoa Tinh, không nên, mau buông tay ra, không thể như vậy được." Thân thể Lãnh Như Thủy cực lực vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay Hoa Tinh, thoát khỏi ánh mắt đầy quyến rũ của hắn.
Hoa Tinh khẽ dùng sức siết chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, mỉm cười bằng ánh mắt, nói:
"Tại sao không thể, ta thích như thế thì sao? Không lẽ nàng vẫn nghĩ sẽ trốn tránh như vậy mãi sao? Nàng hãy nhìn mắt ta mà trả lời đi!" Hoa Tinh vừa nói vừa ôm lấy nàng đi vào, xoay người lại hất cánh cửa vào, ôm thân thể mềm mại của Lãnh Như Thủy đi đến đặt nàng lên giường, nhìn đăm đăm vào mặt nàng, đầy vẻ yêu thương.
Lãnh Như Thủy trong lòng mâu thuẫn vô cùng, thân thể cực lực vặn vẹo phản đối, nhưng nàng vẫn hiểu được nếu cứ thế này thì sẽ có kết quả gì xảy ra. Hoa Tinh mỉm cười, khẽ áp ngực vào người nàng, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ma xát do nàng giãy giụa gây ra, một cảm giác hưng phấn xuất hiện, ánh mắt lộ ra nét dục tình. Lãnh Như Thủy vẫn cực lực phản đối như trước, nhưng nàng chợt nhận ra thân thể hai người đang được cọ xát với nhau theo chuyển động của nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ hưởng thụ của Hoa Tinh, bất giác nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lãnh Như Thủy mở miệng nói:
"Hoa Tinh, ngươi mau buông ta ra, không nên làm vậy. Ta chỉ mới biết ngươi vài ngày, ngươi không thể làm vậy với ta, thật sự không thể." Hoa Tinh ngăn bàn tay nàng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Lãnh Như Thủy, kề sát khuôn mặt, hít lấy mùi hương từ hơi thở của nàng.
Nhìn đôi môi đỏ mọng mê người chỉ cách mình một tấc, Hoa Tinh cười nói:
"Như Thủy, mặc dù chúng ta chỉ mới biết nhau vài ngày nhưng ta tin rằng nàng hiểu được tâm ý của ta, đồng thời nàng cũng hiểu được con tim của nàng muốn gì kia mà. Chúng ta cả đời này sẽ nhất định không chia cắt, đó chính là duyên phận của chúng ta. Nếu nàng thực sự không muốn ta tiếp cận thì khi nãy đã sớm kêu thét lên rồi, nhưng nàng không làm vậy, điều này nói lên chuyện gì? Không cần phải nói ra, ta sẽ đoạt được cả trái tim và thân thể nàng, trở thành nam nhân duy nhất của đời nàng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Chuyện Hoa Tinh suy nghĩ đã thật lâu, cuối cùng đã được toại nguyện, có thể ung dung nhấm nháp hương vị tuyệt vời của nụ hôn. Hoa Tinh hưng phấn hưởng thụ nụ hôn, chiếc lưỡi, đôi môi đều linh hoạt vô cùng, không cho nàng một cơ hội tránh né.
Lãnh Như Thủy toàn thân kinh hãi, run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh chóng cảm thấy toàn thân vô lực, xụi lơ trong vòng tay của Hoa Tinh, khẽ mở mắt nhìn nam nhân bá đạo trên người mình. Lãnh Như Thủy cũng không hiểu được tại sao nàng lại dễ dàng bỏ đi ý định kháng cự như vậy, mặc cho hắn ngang nhiên xâm nhập thân thể mình. Bất quá nhìn ánh mắt quyến rũ mê hồn của hắn lại khiến cho Lãnh Như Thủy muốn hận hắn cũng không thể hận được, chỉ đành tự trách mình không đủ kiên nghị, để hắn dễ dàng công phá hàng phòng ngự, rơi vào võng tình của hắn.
Trong mắt Hoa Tinh tràn đầy vẻ yêu thương, miễn cưỡng rời đôi môi đỏ mọng, ngắm nhìn nàng, dịu dàng nói:
"Như Thủy thật là ngọt ngào đến mê người, thật là hấp dẫn Hoa Tinh ta, ta sẽ vĩnh viễn giữ nàng ở bên mình, thương yêu nàng, biến nàng trở thành kiều thê của Hoa Tinh ta, cả đời sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Nàng có nguyện ý trao thân cho ta không? - Dứt lời lại hôn môi nàng.
Lãnh Như Thủy sắc mặt đỏ bừng, thân thể rung lên, bộ ngực bị thân thể Hoa Tinh ép chặt, bị hắn chậm rãi thưởng thức sự mềm mại nóng bỏng của mình. Giờ phút này trong lòng nàng rối loạn cực kỳ, lúc này nàng mới hiểu được vì sao Liên Phượng lại rơi vào tay Hoa Tinh, với bộ dáng của Hoa Tinh lúc này, sợ rằng không có nữ nhân nào có thể thoát khỏi vòng tay hắn, hắn vừa dịu dàng, ngọt ngào, vừa vô lại, bá đạo, làm cho các nàng bất tri bất giác rơi dần vào mê hồn trận của hắn.
Lãnh Như Thủy khó khăn lắm mới dời được khỏi nụ hôn của Hoa Tinh, xấu hổ nói:
"Ngươi thật là bại hoại, khi dễ nữ nhân. Ngươi bá đạo như vậy, có cho người ta cơ hội nào không? Ngươi vô lại như vậy, cho dù ta không muốn thì ngươi cũng có buông ta ra không?" Nói xong liếc mắt u oán nhìn hắn, tựa hồ muốn trách hắn đã lấn đến quá mau.
Hoa Tinh vừa hưởng thụ cảm giác mềm mại đầy đặn của ngực nàng, trên mặt tràn đầy vẻ si mê, cười nói:
"Vẻ mặt của nàng lúc này giống hệt tiểu cô nương ba tuổi vậy, xinh đẹp cực kỳ, ta đương nhiên không nỡ buông nàng ra. Nữ nhân xinh đẹp như vậy cầm đèn đi tìm cũng không thể thấy, bởi vậy khi ta tìm được thì cho dù thế nào cũng phải cưới cho được, nàng nghĩ thế có đúng không? Hè hè, bây giờ để ta xem tiểu cô nương ba tuổi này có đã lớn hay chưa?" Nói xong ánh mắt lộ ra vẻ dâm đãng, nhìn song nhũ cao vút của nàng.
Lãnh Như Thủy rúng động, hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoa Tinh, vừa thẹn vừa không muốn phản kháng, mâu thuẫn vô cùng. Hoa Tinh khẽ nhỏm dậy, rời khỏi thân thể nàng một chút, ánh mắt nhìn đăm đăm vào ngực nàng, tay phải buông tay nàng, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt đẹp như ngọc của nàng, thuận thế lướt xuống dưới ngực. Lãnh Như Thủy mặt đỏ ửng, ánh mắt bối rối, tả thủ nắm lấy tay Hoa Tinh, run giọng nói:
"Hoa Tinh, không nên như vậy. Ngươi cho ta thêm một thời gian nữa được không? Chúng ta biết nhau trong thời gian quá ngắn, ta muốn nghĩ kỹ một chút.
Hoa Tinh mỉm cười nói:
"Như Thủy, mau nghe lời ta, buông tay ra để ta thưởng thức tư vị của nàng một chút, nhất định là mỹ diệu lắm, chỉ ngắm nhìn cũng đã biết nếu được nắm trong tay thì cảm giác sẽ sảng khoái vô cùng." Nói xong lại cúi đầu hôn lên đôi môi Như Thủy, triển khai công kích nàng một cách nhẹ nhàng. Cảm giác được tả thủ của nàng đã dần trở nên vô lực, trong mắt Hoa Tinh lộ ra tia đắc ý, hữu thủ đột nhiên vùng ra, nắm lấy nhũ phong cao ngất. Cảm giác đầu tiên khi vật mềm mại đó rơi vào tay chính là vừa tròn vừa cao, đầy sức đàn hồi, sung sướng vô cùng. Song nhũ của Như Thủy không lớn như Trần Lan, nhưng so với Mai Hương thì lớn hơn một chút, tương đương với Ám Vũ, cầm trong tay thì cảm giác tuyệt vời vô cùng. Cảm giác được thân thể Như Thủy đã trở nên kinh hãi, trong đầu Hoa Tinh chợt xuất hiện một ý niệm, làm cho hắn thập phần cao hứng.
Thân thể Lãnh Như Thủy chấn động, cực lực giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của Hoa Tinh. Đáng tiếc, Hoa Tinh vẫn cứ như không, ma trảo xoa nắn ngọc nhũ của nàng muôn hình vạn trạng, làm sao có thể dễ dàng để nàng thoát được. Như Thủy giãy giụa một lúc thì vô lực, tùy ý để Hoa Tinh điều phối.
Lúc này Hoa Tinh buông tay ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của nàng, trong lòng tự hỏi đêm nay có nên đoạt lấy tấm thân của nàng hay không. Từ thân thể và phản ứng của nàng thì xem ra giống hệt Liên Phượng, chưa từng bị nam nhân nào chạm qua, thật là ngoài dự liệu của hắn. Lẳng lặng cảm thụ bộ ngực xử nữ co dãn, khóe môi Hoa Tinh khẽ nhếch lên, trong mắt đã có quyết định.
Khẽ nằm xuống bên cạnh Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh ôm lấy nàng, hữu thủ vuốt ve ngọc thỏ trắng muốt, tả thủ mơn man trên khuôn mặt nàng, ánh mắt tràn đầy thâm tình, dịu dàng nói:
"Thời gian mặc dù chỉ có vài ngày, nhưng nàng nhất định hiểu rõ ta. Ta là người thế nào, tin rằng nàng đã có kết luận trong lòng. Về phần nàng đối với ta thế nào, mặc dù ta không dám chắc mười phần nhưng ta tin rằng ta có vị trí trong lòng nàng, nếu không thì tại sao mỗi khi nàng nhìn ta thì ánh mắt lại lộ ra vẻ u oán buồn bã? Chúng ta gặp nhau có lẽ cũng là do thiên ý, nếu không thì vì sao lại gặp nhau đây? Nếu nàng nghĩ chúng ta gặp nhau trong thời gian quá ngắn, thì ta tạm thời sẽ cho nàng thêm thời gian, nhưng ta tin rằng cuối cùng nàng cũng sẽ quay vào lòng ta, cam tâm tình nguyện đi theo ta." Nói xong khẽ hôn nàng một cái, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.
Thân thể Lãnh Như Thủy khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ bé gỡ hữu thủ Hoa Tinh ra, đáng tiếc là không có tác dụng. Nghe Hoa Tinh nói xong, nàng cũng có chút ngẩn ngơ, nghĩ không ra Hoa Tinh lại nói như vậy. Bản thân nàng đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, đột nhiên hắn lại nói ra sẽ buông tha cho nàng, thật sự là không thể đoán ra tâm ý của hắn. Nhìn tay phải hắn đang làm chuyện xấum, thoải mái vuốt ve mông mình, trong khi ánh mắt lại tràn đầy thâm tình, Lãnh Như Thủy khẽ thở dài một tiếng, Hoa Tinh này thật là…tà dị vô cùng, luôn làm cho người ta đoán không ra, đang muốn hận hắn thì hắn lại đột nhiên chính trực, khiến cho nàng vừa yêu vừa hận, bị hắn thật sự quyến rũ.
Lãnh Như Thủy bẽn lẽn muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân vô lực, chỉ đành mặc hắn chiếm hết tiện nghi, đành thở dài nói:
"Chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, tại sao ngươi lại không buông tha cho ta? Mỗi lần nhìn ánh mắt của ngươi đều khiến cho ta trong lòng rối loạn, muốn trốn tránh ngươi nhưng lại không nỡ rời đi. Nụ cười của ngươi luôn tràn ngập sự hấp dẫn, tràn ngập tà dị, hành vi của ngươi lại mang vài phần tà khí, nhưng lại vô cùng hấp dẫn người khác. Ta thật không biết trên người ngươi có ma lực gì mà không thể nào quên được ngươi. Mỗi khi ta muốn rời đi thì ngươi lại xuất hiện, hấp dẫn ta, khiến cho ta không thể bỏ đi. Ta nói thật là trong lòng ta cảm thấy sợ ngươi, sợ ngươi nhiễu loạn trái tim, cuộc sống ta, sợ bị ngươi khiến cho lâm vào lưới tình không thể nào thoát ra. Chuyện đó ta thực sự không muốn, đáng tiếc, ông trời luôn không chiều theo ý người." Giọng nói của Lãnh Như Thủy có chút u oán, tiết lộ hoàn toàn cõi lòng của nàng. Bất qua nàng đã sớm rơi vào lưới tình của hắn, nhưng nàng xuất thân là một nữ nhân tôn nghiêm, không muốn thừa nhận mà thôi.
Hoa Tinh thu hồi hữu thủ, hai tay ôm lấy người nàng, khẽ nói:
"Nếu đã gặp nhau thì hết thảy đều tùy tâm, dũng cảm đối mặt với tình yêu của chính mình, như vậy mới có thể vui sướng cả đời, hiểu chưa? Bây giờ ta không muốn nói thêm cái gì nữa, thời gian sẽ trả lời cho tấm lòng thành của ta, tin rằng nàng cũng sẽ hiểu được tâm ý của ta. Hoa Tinh ta cũng không phải là người chỉ chuyên tâm một mối, ta là một người đa tình. Nhưng ta có thể làm được mọi thứ, ta có thể khiến cho mọi nữ nhân của ta hạnh phúc, như vậy ta đã hài lòng. Cả đời này ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng ta đều yêu thương các nàng như nhau, tin rằng các nàng có thể hiểu được. Tối nay ta sẽ buông tha cho nàng, tin rằng tương lai nàng sẽ hiểu được chân tình của ta, tự giao trái tim nàng cho ta.
Ngữ khí thản nhiên nhưng lại chứa đựng thâm tình vô hạn, khiến cho Lãnh Như Thủy nhất thời trầm tư. Căn phòng nhất thời trở nên an tĩnh, chỉ có thể nghe được nhịp đập của hai con tìm mà thôi. Nhìn Hoa Tinh, ánh mắt Lãnh Như Thủy sáng lên, ôn nhu nói:
"Hy vọng ta có có thể bị chân tình của ngươi mê hoặc, như vậy ta mới có lý do để buông trải trái tim ta ra, có lẽ khi đó ta mới có thể chính thức thuộc về mình. Hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng, ta sẽ cẩn thận lưu tâm.
Hoa Tinh mỉm cười, đứng dậy nhìn nàng nói:
"Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, tương lai không xa, nàng sẽ thuộc về chính mình." Nói xong hôn nàng một cái, sau đó rời khỏi, để lại Lãnh Như Thủy nằm một mình trên giường ngơ ngẩn. Lãnh Như Thủy nhìn về phía cửa phòng, Hoa Tinh từ đó tiến đến, lại từ đó đi ra, chỉ đơn giản ra vào nhưng lại khiến cho mối quan hệ của hai người rõ ràng hơn rất nhiều. Nàng cũng hiểu nếu Hoa Tinh tiến vào cánh cửa đó thêm một lần nữa thì nàng cũng sẽ không tìm ra lý do để cự tuyệt. Bởi vì trái tim của nàng từ lúc này đã hoàn toàn bị hắn chiếm đoạt, chẳng qua nàng không thừa nhận mà thôi.
Nhìn thoáng qua Dạ Phong trên nóc nhà, Hoa Tinh mỉm cười, quay trở về phòng. Hắn không kinh động đến Dạ Phong, bởi vì hắn hiểu được tâm tính của Dạ Phong, lúc này Dạ Phong không muốn bị ai làm phiền. Hoa Tinh cũng không vấn an Liên Phượng và Đường Mộng, bởi hắn biết được có một số chuyện hắn đã làm quá mau, chuyện của Lãnh Như Thủy đêm nay là một ví dụ. Bây giờ trong số các nàng thì chỉ còn Đường Mộng là chưa từng tiếp xúc thân mật với hắn, nhưng Hoa Tinh tin rằng hắn cũng sẽ nắm chắc được nữ nhân tâm cao khí ngạo đó.
Nằm trên giường, Hoa Tinh nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nghĩ đến những nữ nhân bên cạnh, bắt đầu từ Mai Hương cho đến Tô Ngọc, tỷ muội Đồng Tâm..Hắn nhịn không được lộ ra vẻ đắc ý, sau cùng thở dài nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên hai người, chính là Thượng Quan Yến và Trương Tuyết. Không biết tại sao mỗi khi nhớ đến các nàng thì Hoa Tinh lại cảm thấy mê hoặc không giải thích được, có lẽ là vì mối quan hệ với các nàng không thể tiến tới?
Nhớ đến Thượng Quan Yến, Hoa Tinh lại nhịn không được mỉm cười, nhớ đến hai lần vuốt ve song nhũ mềm mại của nàng, cảm giác sảng khoái vô cùng. Cả hai lần Thượng Quan Yến đều vừa thẹn vừa vội, không thể mở miệng được, ngẫm lại thật là buồn cười. Đối với tính cách tinh nghịch của Thượng Quan Yến, Hoa Tinh hết sức thích thú, nàng luôn tỏ ra chống đối hắn, nhưng mỗi lần như vậy lại không thể thực hiện được, nghĩ vậy mà Hoa Tinh cười phá lên.
Về phần Trương Tuyết của Hoa Sơn, có lẽ bởi vì thân phận của nàng nên khiến cho Hoa Tinh có loại cảm giác muốn được chiếm lấy nàng, nhưng rồi lại không dám thực hiện. Thân phận của Trương Tuyết đối với hắn mà nói thì cực kỳ đặc biệt, đó là nữ nhân mà hắn không thể động tà niệm. Cũng có thể vì thế mà khiến cho Hoa Tinh càng cảm thấy hấp dẫn, khiến cho dục vọng trong lòng hắn đối với Trương Tuyết mạnh mẽ hơn với các nữ nhân bình thường khác rất nhiều. Có lẽ đó cũng chính là tâm lý của nam nhân.
Suy nghĩ một lúc, Hoa Tinh đột nhiên ngồi dây. Nếu nghĩ đến nàng thì đi gặp nàng, cần gì phải dày vò chính mình?" Ra cửa, nhìn thoáng qua Dạ Phong trên mái nhà, thân thể Hoa Tinh phiêu khởi, vô thanh vô tức đi về hướng Đông, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Gió đêm xào xạc mang theo thanh âm của côn trùng vang lên. Dưới ánh trăng, cảnh sắc Lạc Dương trong đêm đẹp vô cùng, thế nhưng ẩn tàng trong vẻ đẹp đó là vô số chuyện kinh thiên động địa. Việc làm của Hoa Tinh lúc này sẽ mang đến cho hắn trong tương lai kết cục như thế nào? Có lẽ sẽ khiến cho kẻ khác giật mình.
Nhưng hôm nay, Thông Thiên Môn chủ Lý Bất Hối muốn giết Hoa Tinh báo thù, đã tập trung thuộc hạ lợi hại nhất, ba người hợp công Hoa Tinh, vốn tưởng rằng có thể giết chết Hoa Tinh, ai mà biết kết quả của cuộc chiến lại ngược lại, khiến cho Thông Thiên Môn lâm vào tuyệt cảnh, Lý Bất Hối trọng thương đào tẩu, các cao thủ còn lại đều bị Hoa Tinh giết sạch, Thông Thiên Môn đại thương nguyên khí, cơ hồ không thể gượng dậy nổi nữa.
Trong toàn thành Lạc Dương, ngoại trừ Thông Thiên Môn thì Phi Ưng Giáo, Tuyệt Thiên Môn cũng hao binh tổn tướng khiến cho tình thế của Lạc Dương lúc này hết sức phức tạp. Nơi này liên tục xuất hiện cao thủ có cấp bậc Thiên bảng, lại khiến cho tình hình càng thêm quỷ dị thần bí. Thần Châu Ngũ Dị, Long Vũ bí ẩn, bạch y thiếu nữ che mặt, Thiết Chiến, còn có Ám Ưng Nhất Hào chết bởi Hoa Tinh, tổng cộng mười cao thủ cấp bậc Thiên bảng có mặt trong thành Lạc Dương, chuyện này thực sự làm cho người ta giật mình. Ngoại trừ Ám Ưng Nhất Hào đã chết thì trong thành Lạc Dương vẫn còn chín cao thủ có cấp bậc Thiên bảng, hết thảy đều mơ hồ tiết lộ một mối quan hệ không tầm thường, khiến cho mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn trước.
Đơn thuần chỉ một cuộc thi hoa mẫu đơn đã dẫn xuất vô số cao thủ, một cái hộp gấm đã dẫn đến vô số phân tranh. Võ lâm thật sự là một nơi cạnh tranh khốc liệt, chỉ cần một khoảnh khắc lơi lỏng cũng có thể lâm vào tử địa.
Mẫu Đơn các.
Lúc này Tô Ngọc đang ở trong phòng Hoa Tinh, chuyên tâm theo Hoa Tinh học võ. Hoa Tinh cẩn thận truyền thụ cho Tô Ngọc Bách Nhu thần công, hắn muốn sớm giúp Tô Ngọc có năng lực tự vệ, tương lai đối mặt cường địch thì mới hữu dụng. Nhìn Tô Ngọc nhắm mắt vận khí, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra nét tươi cười. Tô Ngọc thông minh vô cùng, đối với võ công thì thông minh thiên phú vô song. Chỉ gần hai ngày đã có thể vận dụng được Bách Nhu thần công. Mặc dù đại bộ phận chân khí vẫn chỉ có thể vận hành trong cơ thể, nhưng trong hai ngày mà đã có thành tựu như vậy thì Hoa Tinh đã thập phần mãn nguyện. Với tiến bộ như vậy thì chỉ mười ngày là Tô Ngọc đã có thể cùng người khác động thủ, tuy nhiên đó không phải là mục đích của Hoa Tinh, mục đích của hắn chính là hy vọng Tô Ngọc có thể tu tập thật tốt nội công, tương lai có thể gảy hết được "Vong Hồn Huyết Dẫn", khi đó có thể ngăn cản được tất cả công kích của địch nhân.
Tô Ngọc mở mắt nhìn Hoa Tinh mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một chút kinh hãi. Tô Ngọc cười nói:
"Hoa đại ca, muội cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, có một dòng khí lưu kỳ lạ lưu chuyển trong thân thể, mỗi khi di chuyển đến đâu thì chỗ đó cảm thấy thoải mái vô cùng, toàn thân tràn ngập khí lực, thần là kỳ diệu! Đây là nội công sao? Ảo diệu thật.
Hoa Tinh dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:
"Đây là nội công, cũng có thể là chân khí, có thể tăng cường tuổi thọ, thân thể khỏe mạnh. Tốc độ tiến triển của muội rất nhanh, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì trong nửa tháng có thể phân cao thấp cùng Hương nhi, ba tháng nữa có thể đuổi theo Ám Vũ. Cố gắng lên, sau khi luyện thành thì có thể gảy hết khúc đàn mà mẫu thân muội dạy cho muội, khi đó muội sẽ hiểu được khúc nhạc đó đại biểu cho thứ gì. Bây giờ muội cứ tập luyện, ta đi xem mọi người thế nào." Nói xong cười một tiếng, quay người rời khỏi.
Ra cửa phòng, Hoa Tinh trước sau đi đến phòng của chúng nữ nhìn một chút. Ám Vũ đang cùng Ám Nhu và tỷ muội Đồng Tâm nói chuyện với nhau. Mai Hương và Thượng Quan Yến ở chung một chỗ, Trần Lan đang nghỉ ngơi. Hoa Tinh đến phòng Lãnh Như Thủy, khẽ mở cửa phòng, nhìn Lãnh Như Thủy, cười nói:
"Sao chưa nghỉ ngơi, không mời ta vào ngồi sao? Lãnh Như Thủy nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt lộ ra sự khó xử, khẽ mở miệng nói:
"Ta chỉ sợ người vào xảy ra chuyện, cho nên cứ đứng đó có lẽ sẽ an toàn cho ta hơn." Nói xong nhìn đi nơi khác, không dám nhìn ánh mắt của Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe vậy cười nói:
"Thì ra ta trong lòng của cô lại như thế, thật là thất vọng quá đi! Ta hỏi cô nhé, nếu bây giờ ta muốn chiếm đoạt cô thì nơi này có an toàn hay không?" Ánh mắt Hoa Tinh lóe ra quang hoa màu đen đầy tà dị, hết sức mê người, tiến lên một chút, không để cho Lãnh Như Thủy tránh né đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khuôn mặt anh tuấn lấn sát đến mặt nàng, ánh mắt chứa đựng thâm tình, không cho nàng trốn tránh.
Lãnh Như Thủy lộ ra vẻ kinh hoàng, thanh âm run rẩy nói:
"Hoa Tinh, không nên, mau buông tay ra, không thể như vậy được." Thân thể Lãnh Như Thủy cực lực vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay Hoa Tinh, thoát khỏi ánh mắt đầy quyến rũ của hắn.
Hoa Tinh khẽ dùng sức siết chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, mỉm cười bằng ánh mắt, nói:
"Tại sao không thể, ta thích như thế thì sao? Không lẽ nàng vẫn nghĩ sẽ trốn tránh như vậy mãi sao? Nàng hãy nhìn mắt ta mà trả lời đi!" Hoa Tinh vừa nói vừa ôm lấy nàng đi vào, xoay người lại hất cánh cửa vào, ôm thân thể mềm mại của Lãnh Như Thủy đi đến đặt nàng lên giường, nhìn đăm đăm vào mặt nàng, đầy vẻ yêu thương.
Lãnh Như Thủy trong lòng mâu thuẫn vô cùng, thân thể cực lực vặn vẹo phản đối, nhưng nàng vẫn hiểu được nếu cứ thế này thì sẽ có kết quả gì xảy ra. Hoa Tinh mỉm cười, khẽ áp ngực vào người nàng, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ma xát do nàng giãy giụa gây ra, một cảm giác hưng phấn xuất hiện, ánh mắt lộ ra nét dục tình. Lãnh Như Thủy vẫn cực lực phản đối như trước, nhưng nàng chợt nhận ra thân thể hai người đang được cọ xát với nhau theo chuyển động của nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ hưởng thụ của Hoa Tinh, bất giác nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lãnh Như Thủy mở miệng nói:
"Hoa Tinh, ngươi mau buông ta ra, không nên làm vậy. Ta chỉ mới biết ngươi vài ngày, ngươi không thể làm vậy với ta, thật sự không thể." Hoa Tinh ngăn bàn tay nàng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Lãnh Như Thủy, kề sát khuôn mặt, hít lấy mùi hương từ hơi thở của nàng.
Nhìn đôi môi đỏ mọng mê người chỉ cách mình một tấc, Hoa Tinh cười nói:
"Như Thủy, mặc dù chúng ta chỉ mới biết nhau vài ngày nhưng ta tin rằng nàng hiểu được tâm ý của ta, đồng thời nàng cũng hiểu được con tim của nàng muốn gì kia mà. Chúng ta cả đời này sẽ nhất định không chia cắt, đó chính là duyên phận của chúng ta. Nếu nàng thực sự không muốn ta tiếp cận thì khi nãy đã sớm kêu thét lên rồi, nhưng nàng không làm vậy, điều này nói lên chuyện gì? Không cần phải nói ra, ta sẽ đoạt được cả trái tim và thân thể nàng, trở thành nam nhân duy nhất của đời nàng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Chuyện Hoa Tinh suy nghĩ đã thật lâu, cuối cùng đã được toại nguyện, có thể ung dung nhấm nháp hương vị tuyệt vời của nụ hôn. Hoa Tinh hưng phấn hưởng thụ nụ hôn, chiếc lưỡi, đôi môi đều linh hoạt vô cùng, không cho nàng một cơ hội tránh né.
Lãnh Như Thủy toàn thân kinh hãi, run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh chóng cảm thấy toàn thân vô lực, xụi lơ trong vòng tay của Hoa Tinh, khẽ mở mắt nhìn nam nhân bá đạo trên người mình. Lãnh Như Thủy cũng không hiểu được tại sao nàng lại dễ dàng bỏ đi ý định kháng cự như vậy, mặc cho hắn ngang nhiên xâm nhập thân thể mình. Bất quá nhìn ánh mắt quyến rũ mê hồn của hắn lại khiến cho Lãnh Như Thủy muốn hận hắn cũng không thể hận được, chỉ đành tự trách mình không đủ kiên nghị, để hắn dễ dàng công phá hàng phòng ngự, rơi vào võng tình của hắn.
Trong mắt Hoa Tinh tràn đầy vẻ yêu thương, miễn cưỡng rời đôi môi đỏ mọng, ngắm nhìn nàng, dịu dàng nói:
"Như Thủy thật là ngọt ngào đến mê người, thật là hấp dẫn Hoa Tinh ta, ta sẽ vĩnh viễn giữ nàng ở bên mình, thương yêu nàng, biến nàng trở thành kiều thê của Hoa Tinh ta, cả đời sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Nàng có nguyện ý trao thân cho ta không? - Dứt lời lại hôn môi nàng.
Lãnh Như Thủy sắc mặt đỏ bừng, thân thể rung lên, bộ ngực bị thân thể Hoa Tinh ép chặt, bị hắn chậm rãi thưởng thức sự mềm mại nóng bỏng của mình. Giờ phút này trong lòng nàng rối loạn cực kỳ, lúc này nàng mới hiểu được vì sao Liên Phượng lại rơi vào tay Hoa Tinh, với bộ dáng của Hoa Tinh lúc này, sợ rằng không có nữ nhân nào có thể thoát khỏi vòng tay hắn, hắn vừa dịu dàng, ngọt ngào, vừa vô lại, bá đạo, làm cho các nàng bất tri bất giác rơi dần vào mê hồn trận của hắn.
Lãnh Như Thủy khó khăn lắm mới dời được khỏi nụ hôn của Hoa Tinh, xấu hổ nói:
"Ngươi thật là bại hoại, khi dễ nữ nhân. Ngươi bá đạo như vậy, có cho người ta cơ hội nào không? Ngươi vô lại như vậy, cho dù ta không muốn thì ngươi cũng có buông ta ra không?" Nói xong liếc mắt u oán nhìn hắn, tựa hồ muốn trách hắn đã lấn đến quá mau.
Hoa Tinh vừa hưởng thụ cảm giác mềm mại đầy đặn của ngực nàng, trên mặt tràn đầy vẻ si mê, cười nói:
"Vẻ mặt của nàng lúc này giống hệt tiểu cô nương ba tuổi vậy, xinh đẹp cực kỳ, ta đương nhiên không nỡ buông nàng ra. Nữ nhân xinh đẹp như vậy cầm đèn đi tìm cũng không thể thấy, bởi vậy khi ta tìm được thì cho dù thế nào cũng phải cưới cho được, nàng nghĩ thế có đúng không? Hè hè, bây giờ để ta xem tiểu cô nương ba tuổi này có đã lớn hay chưa?" Nói xong ánh mắt lộ ra vẻ dâm đãng, nhìn song nhũ cao vút của nàng.
Lãnh Như Thủy rúng động, hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoa Tinh, vừa thẹn vừa không muốn phản kháng, mâu thuẫn vô cùng. Hoa Tinh khẽ nhỏm dậy, rời khỏi thân thể nàng một chút, ánh mắt nhìn đăm đăm vào ngực nàng, tay phải buông tay nàng, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt đẹp như ngọc của nàng, thuận thế lướt xuống dưới ngực. Lãnh Như Thủy mặt đỏ ửng, ánh mắt bối rối, tả thủ nắm lấy tay Hoa Tinh, run giọng nói:
"Hoa Tinh, không nên như vậy. Ngươi cho ta thêm một thời gian nữa được không? Chúng ta biết nhau trong thời gian quá ngắn, ta muốn nghĩ kỹ một chút.
Hoa Tinh mỉm cười nói:
"Như Thủy, mau nghe lời ta, buông tay ra để ta thưởng thức tư vị của nàng một chút, nhất định là mỹ diệu lắm, chỉ ngắm nhìn cũng đã biết nếu được nắm trong tay thì cảm giác sẽ sảng khoái vô cùng." Nói xong lại cúi đầu hôn lên đôi môi Như Thủy, triển khai công kích nàng một cách nhẹ nhàng. Cảm giác được tả thủ của nàng đã dần trở nên vô lực, trong mắt Hoa Tinh lộ ra tia đắc ý, hữu thủ đột nhiên vùng ra, nắm lấy nhũ phong cao ngất. Cảm giác đầu tiên khi vật mềm mại đó rơi vào tay chính là vừa tròn vừa cao, đầy sức đàn hồi, sung sướng vô cùng. Song nhũ của Như Thủy không lớn như Trần Lan, nhưng so với Mai Hương thì lớn hơn một chút, tương đương với Ám Vũ, cầm trong tay thì cảm giác tuyệt vời vô cùng. Cảm giác được thân thể Như Thủy đã trở nên kinh hãi, trong đầu Hoa Tinh chợt xuất hiện một ý niệm, làm cho hắn thập phần cao hứng.
Thân thể Lãnh Như Thủy chấn động, cực lực giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của Hoa Tinh. Đáng tiếc, Hoa Tinh vẫn cứ như không, ma trảo xoa nắn ngọc nhũ của nàng muôn hình vạn trạng, làm sao có thể dễ dàng để nàng thoát được. Như Thủy giãy giụa một lúc thì vô lực, tùy ý để Hoa Tinh điều phối.
Lúc này Hoa Tinh buông tay ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của nàng, trong lòng tự hỏi đêm nay có nên đoạt lấy tấm thân của nàng hay không. Từ thân thể và phản ứng của nàng thì xem ra giống hệt Liên Phượng, chưa từng bị nam nhân nào chạm qua, thật là ngoài dự liệu của hắn. Lẳng lặng cảm thụ bộ ngực xử nữ co dãn, khóe môi Hoa Tinh khẽ nhếch lên, trong mắt đã có quyết định.
Khẽ nằm xuống bên cạnh Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh ôm lấy nàng, hữu thủ vuốt ve ngọc thỏ trắng muốt, tả thủ mơn man trên khuôn mặt nàng, ánh mắt tràn đầy thâm tình, dịu dàng nói:
"Thời gian mặc dù chỉ có vài ngày, nhưng nàng nhất định hiểu rõ ta. Ta là người thế nào, tin rằng nàng đã có kết luận trong lòng. Về phần nàng đối với ta thế nào, mặc dù ta không dám chắc mười phần nhưng ta tin rằng ta có vị trí trong lòng nàng, nếu không thì tại sao mỗi khi nàng nhìn ta thì ánh mắt lại lộ ra vẻ u oán buồn bã? Chúng ta gặp nhau có lẽ cũng là do thiên ý, nếu không thì vì sao lại gặp nhau đây? Nếu nàng nghĩ chúng ta gặp nhau trong thời gian quá ngắn, thì ta tạm thời sẽ cho nàng thêm thời gian, nhưng ta tin rằng cuối cùng nàng cũng sẽ quay vào lòng ta, cam tâm tình nguyện đi theo ta." Nói xong khẽ hôn nàng một cái, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.
Thân thể Lãnh Như Thủy khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ bé gỡ hữu thủ Hoa Tinh ra, đáng tiếc là không có tác dụng. Nghe Hoa Tinh nói xong, nàng cũng có chút ngẩn ngơ, nghĩ không ra Hoa Tinh lại nói như vậy. Bản thân nàng đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, đột nhiên hắn lại nói ra sẽ buông tha cho nàng, thật sự là không thể đoán ra tâm ý của hắn. Nhìn tay phải hắn đang làm chuyện xấum, thoải mái vuốt ve mông mình, trong khi ánh mắt lại tràn đầy thâm tình, Lãnh Như Thủy khẽ thở dài một tiếng, Hoa Tinh này thật là…tà dị vô cùng, luôn làm cho người ta đoán không ra, đang muốn hận hắn thì hắn lại đột nhiên chính trực, khiến cho nàng vừa yêu vừa hận, bị hắn thật sự quyến rũ.
Lãnh Như Thủy bẽn lẽn muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân vô lực, chỉ đành mặc hắn chiếm hết tiện nghi, đành thở dài nói:
"Chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, tại sao ngươi lại không buông tha cho ta? Mỗi lần nhìn ánh mắt của ngươi đều khiến cho ta trong lòng rối loạn, muốn trốn tránh ngươi nhưng lại không nỡ rời đi. Nụ cười của ngươi luôn tràn ngập sự hấp dẫn, tràn ngập tà dị, hành vi của ngươi lại mang vài phần tà khí, nhưng lại vô cùng hấp dẫn người khác. Ta thật không biết trên người ngươi có ma lực gì mà không thể nào quên được ngươi. Mỗi khi ta muốn rời đi thì ngươi lại xuất hiện, hấp dẫn ta, khiến cho ta không thể bỏ đi. Ta nói thật là trong lòng ta cảm thấy sợ ngươi, sợ ngươi nhiễu loạn trái tim, cuộc sống ta, sợ bị ngươi khiến cho lâm vào lưới tình không thể nào thoát ra. Chuyện đó ta thực sự không muốn, đáng tiếc, ông trời luôn không chiều theo ý người." Giọng nói của Lãnh Như Thủy có chút u oán, tiết lộ hoàn toàn cõi lòng của nàng. Bất qua nàng đã sớm rơi vào lưới tình của hắn, nhưng nàng xuất thân là một nữ nhân tôn nghiêm, không muốn thừa nhận mà thôi.
Hoa Tinh thu hồi hữu thủ, hai tay ôm lấy người nàng, khẽ nói:
"Nếu đã gặp nhau thì hết thảy đều tùy tâm, dũng cảm đối mặt với tình yêu của chính mình, như vậy mới có thể vui sướng cả đời, hiểu chưa? Bây giờ ta không muốn nói thêm cái gì nữa, thời gian sẽ trả lời cho tấm lòng thành của ta, tin rằng nàng cũng sẽ hiểu được tâm ý của ta. Hoa Tinh ta cũng không phải là người chỉ chuyên tâm một mối, ta là một người đa tình. Nhưng ta có thể làm được mọi thứ, ta có thể khiến cho mọi nữ nhân của ta hạnh phúc, như vậy ta đã hài lòng. Cả đời này ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng ta đều yêu thương các nàng như nhau, tin rằng các nàng có thể hiểu được. Tối nay ta sẽ buông tha cho nàng, tin rằng tương lai nàng sẽ hiểu được chân tình của ta, tự giao trái tim nàng cho ta.
Ngữ khí thản nhiên nhưng lại chứa đựng thâm tình vô hạn, khiến cho Lãnh Như Thủy nhất thời trầm tư. Căn phòng nhất thời trở nên an tĩnh, chỉ có thể nghe được nhịp đập của hai con tìm mà thôi. Nhìn Hoa Tinh, ánh mắt Lãnh Như Thủy sáng lên, ôn nhu nói:
"Hy vọng ta có có thể bị chân tình của ngươi mê hoặc, như vậy ta mới có lý do để buông trải trái tim ta ra, có lẽ khi đó ta mới có thể chính thức thuộc về mình. Hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng, ta sẽ cẩn thận lưu tâm.
Hoa Tinh mỉm cười, đứng dậy nhìn nàng nói:
"Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, tương lai không xa, nàng sẽ thuộc về chính mình." Nói xong hôn nàng một cái, sau đó rời khỏi, để lại Lãnh Như Thủy nằm một mình trên giường ngơ ngẩn. Lãnh Như Thủy nhìn về phía cửa phòng, Hoa Tinh từ đó tiến đến, lại từ đó đi ra, chỉ đơn giản ra vào nhưng lại khiến cho mối quan hệ của hai người rõ ràng hơn rất nhiều. Nàng cũng hiểu nếu Hoa Tinh tiến vào cánh cửa đó thêm một lần nữa thì nàng cũng sẽ không tìm ra lý do để cự tuyệt. Bởi vì trái tim của nàng từ lúc này đã hoàn toàn bị hắn chiếm đoạt, chẳng qua nàng không thừa nhận mà thôi.
Nhìn thoáng qua Dạ Phong trên nóc nhà, Hoa Tinh mỉm cười, quay trở về phòng. Hắn không kinh động đến Dạ Phong, bởi vì hắn hiểu được tâm tính của Dạ Phong, lúc này Dạ Phong không muốn bị ai làm phiền. Hoa Tinh cũng không vấn an Liên Phượng và Đường Mộng, bởi hắn biết được có một số chuyện hắn đã làm quá mau, chuyện của Lãnh Như Thủy đêm nay là một ví dụ. Bây giờ trong số các nàng thì chỉ còn Đường Mộng là chưa từng tiếp xúc thân mật với hắn, nhưng Hoa Tinh tin rằng hắn cũng sẽ nắm chắc được nữ nhân tâm cao khí ngạo đó.
Nằm trên giường, Hoa Tinh nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nghĩ đến những nữ nhân bên cạnh, bắt đầu từ Mai Hương cho đến Tô Ngọc, tỷ muội Đồng Tâm..Hắn nhịn không được lộ ra vẻ đắc ý, sau cùng thở dài nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên hai người, chính là Thượng Quan Yến và Trương Tuyết. Không biết tại sao mỗi khi nhớ đến các nàng thì Hoa Tinh lại cảm thấy mê hoặc không giải thích được, có lẽ là vì mối quan hệ với các nàng không thể tiến tới?
Nhớ đến Thượng Quan Yến, Hoa Tinh lại nhịn không được mỉm cười, nhớ đến hai lần vuốt ve song nhũ mềm mại của nàng, cảm giác sảng khoái vô cùng. Cả hai lần Thượng Quan Yến đều vừa thẹn vừa vội, không thể mở miệng được, ngẫm lại thật là buồn cười. Đối với tính cách tinh nghịch của Thượng Quan Yến, Hoa Tinh hết sức thích thú, nàng luôn tỏ ra chống đối hắn, nhưng mỗi lần như vậy lại không thể thực hiện được, nghĩ vậy mà Hoa Tinh cười phá lên.
Về phần Trương Tuyết của Hoa Sơn, có lẽ bởi vì thân phận của nàng nên khiến cho Hoa Tinh có loại cảm giác muốn được chiếm lấy nàng, nhưng rồi lại không dám thực hiện. Thân phận của Trương Tuyết đối với hắn mà nói thì cực kỳ đặc biệt, đó là nữ nhân mà hắn không thể động tà niệm. Cũng có thể vì thế mà khiến cho Hoa Tinh càng cảm thấy hấp dẫn, khiến cho dục vọng trong lòng hắn đối với Trương Tuyết mạnh mẽ hơn với các nữ nhân bình thường khác rất nhiều. Có lẽ đó cũng chính là tâm lý của nam nhân.
Suy nghĩ một lúc, Hoa Tinh đột nhiên ngồi dây. Nếu nghĩ đến nàng thì đi gặp nàng, cần gì phải dày vò chính mình?" Ra cửa, nhìn thoáng qua Dạ Phong trên mái nhà, thân thể Hoa Tinh phiêu khởi, vô thanh vô tức đi về hướng Đông, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Gió đêm xào xạc mang theo thanh âm của côn trùng vang lên. Dưới ánh trăng, cảnh sắc Lạc Dương trong đêm đẹp vô cùng, thế nhưng ẩn tàng trong vẻ đẹp đó là vô số chuyện kinh thiên động địa. Việc làm của Hoa Tinh lúc này sẽ mang đến cho hắn trong tương lai kết cục như thế nào? Có lẽ sẽ khiến cho kẻ khác giật mình.
Danh sách chương