Gió nhè nhẹ thổi, khí trời hơi oi bức tỏa ra khắp nơi. Tháng Năm ở Lạc Dương, sắc trời đã tối đen, trên gò núi nhỏ, mười pho tượng đá vẫn đứng im không nhúc nhích, như đã đứng ở nơi này từ thời cổ xưa tới nay, không một chút thay đổi.

Xa xa một đạo lưu vân trong nháy mắt thoáng hiện, lấy mắt thường khó có thể nhìn rõ tốc độ, đang bay nhanh về hướng này.

Đạo thân ảnh màu lam nhạt trong chớp mắt liền xuất hiện tại cách đó không xa, tốc độ cực nhanh. Giữa không trung, Hoa Tinh đang toàn lực chạy về, trong lòng hắn có một dự cảm xấu, làm cho hắn lòng như lửa đốt, liều mạng chạy tới thành Lạc Dương.

Nhìn thoáng qua bốn phía, thành Lạc Dương đã ở không xa, trong lòng Hoa Tinh ngược lại càng lo lắng mãnh liệt, vô tình nhìn thoáng qua ở phía trước, Hoa Tinh trong lòng tức thì hiện lên một tia kinh hãi, Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

nhịn không được lao đến nhìn phía trước. Từ không trung nhìn xuống, một đồ án khổng lồ hiện ra thật rõ ràng. Hoa Tinh bay nhanh đến thân thể đột nhiên chấn động, cả người trong nháy mắt run rẩy dữ dội. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra.

Một tiếng hét to, trong nháy mắt xuyên thấu tận trời, tiếng hét mang theo bi phẫn cùng đau buồn, lan truyền ra thật xa. Hoa Tinh hạ xuống xuất hiện ở gò núi, nhìn tình cảnh trước mặt, lệ quang chớp động, cả người cũng đều lay động đứng lên, từng bước một tiến về phía trước.

Nhìn thấy bộ dáng của Tô Ngọc, trong lòng Hoa Tinh bắt đầu trầm xuống, điều này nói rõ ràng lúc trước các nàng gặp phải cường địch, nếu không Tô Ngọc cũng sẽ không thi triển ra Thiên Sát Ma Cầm.

Giờ phút này, trong lòng Hoa Tinh xuất hiện sự sợ hãi, hắn phát hiện, thật ra hắn sợ hãi rất nhiều chuyện. Hiện tại hắn sợ mình tới chậm, nếu như vậy hắn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình, nhè nhẹ dừng bước, Hoa Tinh hít sâu một hơi, sắc mặt chậm rãi bình tĩnh trở lại, thân thể lập tức xuất hiện bên cạnh Tô Ngọc. Liếc mắt một cái, trong mắt HoaTinh lộ ra sắc mặt vui mừng, bời vì ánh mắt kinh hãi của Ám Nhu cùng Mai Hương, nói cho hắn các nàng còn chưa có chết.

Hoa Tinh tìm kiếm hơi thở của Tô Ngọc, hoàn hảo, chỉ là nội thương rất nặng làm cho hôn mê. Ngay sau đó Hoa Tinh không kịp cùng Ám Nhu nói chuyện, liền xem xét thương thế của mọi người. Cuối cùng, Hoa Tinh đứng ở bên cạnh Diêu Ngọc Anh cùng Liên Phượng, sắc mặt ngưng trọng nhìn các nàng.

Ám Nhu nhẹ giọng nói: " Hai người bọn họ đã sớm hôn mê, lúc này sợ rằng đã không được rồi. Người nhìn xem có thể cứu sống họ không? Người nhất định phải cứu sống các nàng, biết không?" nói xong, nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, khóc rống lên.

Một bên Ám Vũ, Mai Hương, tỷ muội Đồng Tâm, cùng Trần Lan cũng đều rơi lệ, giờ phút này tất cả thương tâm cùng bi thống cũng đều theo nước mắt phát tiết ra. Hoa Tinh sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy Diêu Ngọc Anh cùng Liên Phượng, bàn tay đặt trên ngực của hai người, hai tay xuất hiện hai đạo thất thải quang hoa, chỉ thấy hai nàng thân thể cứng ngắc, Một điểm phản ứng cũng không có.

Đạo thất thải quang hoa thập phần thong thả tiến vào thân thể các nàng, cố hết sức đi tới. Hoa Tinh trên đầu lần đầu tiên xuất hiện mồ hôi, trong ánh mắt bắn ra quang hoa chói mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diêu Ngọc Anh cùng Liên Phượng.

Ám Nhu chúng nữ đứng một bên, cũng đều khẩn trương nhìn Hoa Tinh, ai cũng không dám phát ra một tiếng động, sợ quấy rầy hắn cứu chữa. Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Liên Phượng cùng Diêu Ngọc Anh hô hấp khôi phục trở lại mọi người cũng đều thở dài một hơi, rốt cục Hoa Tinh vẫn còn cứu được tính mạng của hai người.

Ám Nhu nước mắt đầy mặt vì không muốn Hoa Tinh nhìn thấy, phải quay đầu đi.

Vô tình đảo qua thân thể Dạ Phong, Ám Nhu trong lòng chấn động, đột nhiên lớn tiếng nói: " Hoa Tinh, không tốt, nhanh cứu Dạ Phong, hắn không ổn, nhanh. Mắt của hắn đang nhắm lại."

Hoa Tinh toàn thân chấn động, hai tay trên người hai nàng, phong trụ mười bảy huyệt đạo, xoay người, tay phải đặt trên đỉnh đầu Dạ Phong. Trong bóng đêm, chỉ thấy tay phải của Hoa Tinh lóe ra một đoàn thất thải quang hoa, phát ra hơi thở thần bí.

Mà Dạ Phong cả người đều bị một đoàn thất thải quang hoa bao phủ bên trong, vô số khí lưu bay nhanh hướng Dạ Phong hội tụ. Dần dần, mắt Dạ Phong khẽ nhúc nhích một chút, chậm rãi mở ra. Đến lúc này mọi người đều cao hứng đến chảy nước mắt.

Sau đó HoaTinh mất một canh giờ, trị liệu thương thế của mỗi người, cuối cùng đem thương thế của tất cả điều trị ổn thỏa. Bây giờ, như thế nào về thành Lạc Dương đây? Việc này hiện giờ đối với HoaTinh là một vấn đề, hắn sẽ không dám lại dễ dàng rời xa các nàng, bởi vì hắn sợ chính mình chịu không nổi, hắn sợ chính mình sẽ thương tâm. Chuyện lúc này, làm cho hắn cảm thấy thật sự sợ hãi, hắn đã không thể thản nhiên như trước.

Nhìn mọi người, Hoa Tinh khẽ lau mồ hôi, thân thể đột nhiên phát ra một cỗ khí ôn hòa, trong nháy mắt đem mọi người bao phủ bên trong.

Nhìn Tô Ngọc cùng Ám Nhu, Hoa Tinh khẽ thở dài: " Lúc nãy làm khổ các nàng rồi, ta thật sự là không có nghĩ đến, các nàng lại bị thê thảm như thế này. Hiện tại địch nhân có bao nhiêu người, các nàng nói cho ta biết ta sẽ để cho bọn họ vĩnh viễn không dám chọc ta." Nói đến câu cuối, Hoa Tinh nghiến răng, hết sức phẫn nộ.

Chúng nữ lắc đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn hắn. Ám Nhu chậm rãi thuật lại chuyện này, nghe được Hoa Tinh trong lòng khiếp sợ.

Cuối cùng, Ám Nhu kéo tay Tô Ngọc, nhẹ giọng nói: " Nếu không có Tô Ngọc, hiện tại, chúng ta mọi người có lẽ đã chết hết. May mắn có Tô Ngọc, nàng lấy tính mạng bảo hộ cho chúng ta."

Tô Ngọc cười nhẹ nói: " Mọi người cũng đều xuất hết lực, ta bất quá cũng là xuất ra một chút lực. Chúng ta đều là người một nhà. Mọi người thân như tỷ muội, quan tâm lẫn nhau, cho nên không cần phải nói lời này."

Ám Nhu nhìn nhìn những người khác một chút đột nhiên nhớ tới một việc, không khỏi hỏi Tô Ngọc:

" Có nhớ, ngươi trước lúc khảy đàn, từng nói khúc này tên là Thiên Thần Chỉ Dẫn, ngươi còn nói, Hoa Tinh từng nói khúc này còn có cái tên khác, Đến tột cùng khúc này có cái tên gì?"

Tô Ngọc nhìn Hoa Tinh một chút thấy hắn gật đầu, mới mở miệng nói: " Hoa đại ca từng nói, khúc này tên chính thức là Vong Hồn Huyết Dẫn."

Nhẹ nhàng bốn chữ, nhưng mọi người cũng hiểu được nó đã đoạt đi không biết bao nhiêu tính mạng.

Hoa Tinh khẩn trương nói: " Liên quan đến chuyện này, nếu địch nhân toàn bộ đã chết, mọi người phải nhất định giữ bí mật, bí mật này so với bí mật trên người tỷ muội Đồng Tâm còn muốn phiền toái hơn, cho nên chúng ta nhất định bảo vệ, nếu không sẽ bị toàn bộ võ lâm công kích. Việc này sau này ai cũng đừng hỏi lại, bây giờ chúng ta vẫn còn một vấn đề là như thế nào mang các nàng về lại thành Lạc Dương?"

Mọi người nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ, ai cũng không có biện pháp gì tốt. Hiện tại ngoại trừ Ám Nhu, Mai Hương có thể đi ra, Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh, Dạ Phong, Ám Vũ, Trần Lan đều trọng thương, khó có thể hành động, mà tỷ muội Đồng Tâm nội thương nghiêm trọng, Hoa Tinh cũng chỉ tạm thời ổn định thương thế của bọn họ, muốn trị bớt phải tìm một địa phương yên tĩnh, không ai quấy rầy mới được.

Hiện tại, Hoa Tinh mặc dù một thân võ công cao cường nhưng cũng không có cách nào một lần mang mười người trở về. Nhìn xung quanh bốn phía, Hoa Tinh nói: " Nơi này dễ phát hiện, ta tạm thời đem các nàng tới nơi khác. Bây giờ, biện pháp duy nhất là thừa dịp đêm tối không có ai, ta lần lượt mang các nàng đi từng quãng đường ngắn. May mắn là còn có Tiểu Hồng có thể bảo hộ, cho nên có thể di chuyển từng khoảng ngắn." Nói xong, Hoa Tinh ôm lấy Tô Ngọc cùng Ám Nhu lắc mình, thẳng hướng Lạc Dương bay đi.

Hoa Tinh đem hai người ra ngoài ba dặm, bảo Tô Ngọc lấy cầm đề phòng, chính mình quay lại di chuyển những người khác. Cứ như vậy, Tiểu Hồng bảo vệ những người tại chỗ, Tô Ngọc ôm đàn phòng ngự, Hoa Tinh không ngừng tới lui, chậm rãi đem mười người hướng Lạc Dương dời đi.

Mặc dù nơi đây cách Lạc Dương không xa, nhưng cũng mất hai canh giờ không ngừng di chuyển, Hoa Tinh mới đem mọi người về lại Mẫu Đơn Các.

Làm xong, dù Hoa Tinh công lực thâm hậu, cũng mệt mỏi thở dốc, hết sức uể oải. Nghĩ lại, đầu tiên Hoa Tinh chạy hết tốc lực năm trăm dặm đường, sau lại vận công chữa thương cho chúng nữ, sau đó lại mang chúng nữ về lại Lạc Dương, trước sau liên tục sáu canh giờ tiêu hao chân khí, dù có là thần tiên cũng mệt mỏi, huống chi hắn chỉ là con người.

Bố trí cho mọi người xong, Hoa Tinh để cho Hồng Tuyến Xà dò xét trong viện, không để cho bất cứ kẻ nào tiến đến. Trở lại trong phòng, Hoa Tinh ngồi xếp bằng điều tức, tận dụng thời gian khôi phục lại chân khí đã tiêu hao. Trong phòng u ám, chỉ thấy một đoàn quang mang bảy màu, từ từ trên thân thể Hoa Tinh xuất hiện.

Theo thời gian càng lâu, đoàn quang mang nọ càng lúc càng đậm, cuối cùng, ngay cả Hoa Tinh cũng nhìn không thấy, biến mất trong luồng quang mang bảy màu.

Màu sắc hòa quyện, quanh thân Hoa Tinh quang mang bảy màu, rất nhanh liền biến mất trong cơ thể hắn, mà hắn cũng đã tỉnh lại. Đứng dậy, Hoa Tinh đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn qua cách đó không xa Tiểu Hồng tinh thần uể oải, Hoa Tinh vẻ mặt cười nói: " Tới đây, ta biết ngươi cực nhọc nhiều rồi, ngươi tiêu hao không ít tu vi, hiện tại ta liền bù đắp cho ngươi." Hoa Tinh nói xong, nhẹ vỗ về Tiểu Hồng, ngón trỏ tay phải đột nhiên hiện ra một giọt máu đỏ tươi, thập phần trong suốt chói mắt. Tiểu Hồng vừa thấy giọt máu, vốn đôi mắt nhỏ ảm đạm, tối tăm tức khắc liền bắn ra quang mang kỳ lạ, chớp mắt đã đem giọt máu hấp thu, không lâu, chỉ thấy toàn thân Tiểu Hồng hồng quang bắn ra bốn phía toàn thân trong suốt hiện ra sắc đỏ.

Tiểu Hồng tinh thần mười phần hưng phấn nhìn Hoa Tinh, bay đến trong lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng liếm liếm, như là cảm kích, như là đang lấy lòng.

Hoa Tinh cười nói: " Tiểu tử này thật là thông minh, được rồi ngươi tiếp tục thủ hộ nơi này. Bây giờ các nàng đều cũng trọng thương khó có thể đứng dậy, ở vào hoàn cảnh hết sức nguy hiểm cho nên ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chia sẻ với ta một chút, hiểu chưa?" nói xong, xoay người hướng đến phòng Tô Ngọc.

Một lúc lâu sau, Hoa Tinh từ phòng chúng nữ ra đi thằng vào ngồi ở tiểu đình bên trong viện. Hoa Tinh trong lòng rất lo lắng chuyện lần này. Nghe Ám Nhu kể lại, Hoa Tinh tạm thời có thể biết địch nhân bao gồm Tam Đại Thư Viện, Phi Ưng Giáo, Tuyệt Thiên Môn, cùng với Thần Châu Ngũ Dị. Mặc dù Thần Châu Ngũ Dị đã chết ba người, hai người còn sống đối với chúng nữ cũng tạo sự uy hiếp hết sức lớn.

Để cho Hoa Tinh đau lòng chính là Vô Mao Lão Đạo cũng tham dự, vốn Hoa Tinh cố ý để cho Lão Đạo một con đường, không cùng hắn so đo, nhưng xảy ra chuyện này, nhất định tương lai phải đến Bất Quy Cốc một chuyến.

Trước mắt, võ lâm nhân sĩ còn tại thành Lạc Dương tính ra không nhiều lắm. Hiện tại địch nhân, mặc dù làm bị thương nặng người thân bên cạnh Hoa Tinh, nhưng bọn họ cũng đánh đổi không ít. Đối với thành tích của chúng nữ, Hoa Tinh hết sức hài lòng. Các nàng chỉ hơn mười người, một người không biết võ công. Tiêu diệt gần bốn trăm tên địch nhân, đó là một thành tích làm cho kẻ khác cực kỳ khiếp sợ.

Lắc lắc đầu, Hoa Tinh không suy nghĩ nhiều. Hiện tại cừu hận, Hoa Tinh sẽ không dễ dàng quên đi. Nếu võ lâm thành Lạc Dương không muốn hắn rời đi, vậy hắn sẽ ở đây một thời gian, làm cho bọn họ biết chọc tới Hoa Tinh sẽ có kết quả gì.

Ngẩng đầu nhìn trời, Hoa Tinh trong mắt đột nhiên phát ra một tia tàn khốc, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí. Nhìn đầu tường đột nhiên có người xuất hiện, Hoa Tinh một chút cũng không sợ hãi, đó là ba hắc y nhân, tất cả đều không lớn tuổi, mỗi người mang một thanh trường kiếm, đứng ở đầu tường, có chút giật mình nhìn Hoa Tinh, chỉ thấy người chính gữa mở miệng nói: " Ngươi là ai, như thế nào ở chỗ này?"

Hoa Tinh cười lạnh nói: " Ngươi cho rằng ta là ai? Ta tại sao lại không thể ở chỗ này? Ta cũng muốn hỏi các ngươi một câu, các ngươi là ai tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Hắc Y nhân ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Tinh nói: " Bất kể ngươi là ai, tốt nhất lập tức rời khỏi nơi này. Nơi này vốn là chỗ của đoàn người Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh ở, giờ phút này những người đó đã chết hết, cho nên chúng ta phải thanh tra nơi đây. Bây giờ ngươi lập tức rời đi nếu không đừng trách ta vô tình."

Hoa Tinh lạnh lùng nói: " Các ngươi dựa vào cái gì thanh tra nơi này? Nơi này cũng không phải địa bàn của các ngươi, các ngươi có quyền gì? Tốt nhất nói ta biết các ngươi từ đâu đến, nếu không kẻ hối hận chính là các ngươi."

Người nọ cười lạnh nói: " Chỉ bằng ngươi, còn kém một chút. Về phần thân phận của chúng ta, không thể nói cho ngươi. Nếu nói cho ngươi ngươi hẳn phải chết. Bây giờ ngươi lập tức rời đi, ta đếm đến ba, ngươi không đi, vậy ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này."

Hoa Tinh cười lạnh nói: " Có ý tứ, tại thành Lạc Dương cũng còn có người dám nói với ta như vậy, xem ra tên ta còn chưa đủ nổi. Muốn để mọi ngưởi biết tên ta, xem ra ta phải thi triển thủ đoạn lợi hại mới được, các ngươi sẽ là nhóm vong hồn đầu tiên chết dưới tay ta từ lúc ta về Lạc Dương. Đến đây đi, nói nhảm nhiều rồi, bây giờ không cần nữa. Về phần thân phận của các ngươi sẽ có người nói ra, không tin sao? Ngươi thử xem." Trên mặt Hoa Tinh một lần nữa lộ ra nụ cười tà dị.

Thấy vẻ mặt nọ, ba hắc y nhân trong lòng cực kỳ không thoải mái, tựa hồ hiểu được cái gì.

Ba hắc y nhân nhìn nhau trong mắt đều lộ ra một tia âm ngoan, dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Ba bóng người không hề có dấu hiệu gì liền xuất hiện bên người Hoa Tinh, ba thanh trường kiếm như độc xà vô thanh vô tức thoáng hiện, hết sức quỷ dị. Hoa Tinh lạnh lùng cười, ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh.

Từ kiếm pháp và thân pháp của ba hắc y nhân xem ra võ công ba người không kém, kiếm pháp cực kỳ âm tà độc ác.

Hoa Tinh thân thể bất động, hai tay bắt ngang lưng, một đạo chân khí vô hình hộ thể, dễ dàng đã đem ba chuôi trường kiếm, chắn ngoài ba thước. Nhìn ba người vẻ mặt kinh ngạc, Hoa Tinh khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một tia hờ hững. Ba hắc y nhân trong lòng kinh hãi, đồng thời lui về phía sau, ba người trong nháy mắt tạo thành một hàng thẳng tắp.

Chỉ thấy ba người thi triển ra tam nguyên hợp nhất, tập trung công lực ba người, trường kiếm phá không mang theo tiếng rít chói tai. Một đạo hắc sắc quang mang thẳng đến HoaTinh.

Hoa Tinh ánh mắt lạnh lẽo, tay phải cầm đao chắn trước ngực, mang theo một đạo quang mang đỏ đậm, đảo mắt liền đón nhận đạo kiếm khí mạnh mẽ của hắc y nhân.

Hai cỗ lực đạo bất đồng chạm vào nhau, phát ra âm thanh trầm thấp. Ngay sau đó thân thể của ba hắc y nhân lay động giống như say rượu, liền lui mấy bước, đặt mông ngồi xuống.

Hoa Tinh mũi chân không điểm nhưng thân thể lại lướt tới sáu thước, xuất hiện ở trước mặt ba Hắc y nhân.

Nhìn ba người, Hoa Tinh ngạo ngễ nói: " Khẩu xuất cuồng ngôn, ta còn cho là các ngươi lợi hại, nguyên lai cũng chỉ là ba thứ võ mèo quào. Hiện tại, các ngươi có ai nguyện ý mở miệng, nói ra lai lịch của các ngươi."

Hắc y nhân lúc trước vẫn mở miệng nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt kinh hãi hỏi: " Ngươi đến tột cùng là ai, tại sao có võ công cao cường như vậy?"

Hoa Tinh cười lạnh nói: " Đến lúc này các ngươi cũng còn không biết ta là ai? Thật sự là ngu xuẩn. Ngươi nói ai sẽ ở chỗ này?" Ba Hắc y nhân nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia sợ hãi. Người nọ kinh hãi nói: " chẳng lẻ ngươi đúng là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, không có khả năng, không thể như vậy, ta không tin."

Hoa Tinh ngạo ngễ cười nói: " Ngươi cho rằng, ngoại trừ ta, còn có ai lại ở nơi này? Hiện tại, hẳn là các ngươi nên nói một chút lai lịch của mình đi. Người nào mở miệng trước, người đó có thể thuận lợi rời đi, nếu ngoan cố, ta tự nhiên sẽ cho các ngươi nhấm nháp tư vị mà từ trước tới nay các ngươi chưa từng gặp. Ta không có kiên nhẫn đâu, cho nên các ngươi suy nghĩ kỹ đi."

Ba người sắc mặt khẽ biến, dùng ánh mắt trao đổi với nhau. người chính giữa mở miệng nói: " Ngươi nếu đúng là Hoa Tinh, chúng ta thua bởi trên tay ngươi, cũng coi như không oan. Hiện tại đào tẩu là không có khả năng, chúng ta chỉ hy vọng sau khi nói ra chuyện ngươi muốn biết, có thể cho chúng ta một sự giải thoát là được." nói xong nhìn HoaTinh chờ hắn trả lời.

Hoa Tinh ánh mắt âm lãnh nói: " Vậy xem các ngươi trả lời, có phải là để cho ta vừa lòng hay không. Nếu các ngươi ăn ngay nói thật, ta tự nhiên sẽ cho các ngươi chết một cách thống khoái. Nếu không nói thật vậy các ngươi từ từ chịu khổ đi, tốt lắm, được rồi, mau nói đi."

Người nọ trên mặt lộ ra một tia bi thương, nhẹ giọng nói: " Nói đến ngươi có lẽ không tin, chúng ta ba người đến từ Thông Yêu Môn. Lúc này đây, chúng ta bí mật đến đây, tổng cộng chỉ có mười sáu người. Bởi vì trước đó biết được ngươi rời khỏi Lạc Dương, mà người bên cạnh ngươi, lại bị Tam Đại Thư Viện cùng Thần Châu Ngũ Dị cao thủ vây công, cho nên chúng ta phán đoán, hiện tại nơi này không có ai. Vốn nghĩ rằng đoàn người các ngươi, ngoại trừ ngươi ra còn lại đều đã chết, nghĩ không ra lần này đến xem xét lại gặp ngươi, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người." nói xong nhìn Hoa Tinh, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.

Hoa Tinh tay phải phất lên một cái, một tiếng kêu thảm thiết từ người nọ phát tra. Nhìn trên mặt đất hắc y nhân lăn lộn không ngừng, máu tươi không ngừng từ hai tay bị chặt đứt chảy ra, Hoa Tinh sắc mặt âm lãnh nói: " Dám gạt ta, đây là kết quả, xem ra không có chút thủ đoạn thì sẽ không nói thật. Bây giờ người khác nói chỉ cần ta nghe không đúng sự thật, các ngươi liền chuẩn bị chịu khổ đi."

Hai người còn lại đều bị thủ đoạn của Hoa Tinh làm cho hoảng sợ. Một chút giải thích cũng không có liền chặt đứt hai tay của đồng bọn mình. Ra tay thật tàn nhẫn, người như vậy, thủ đoạn như vậy, nói không sợ là giả.

Chỉ thấy một Hắc Y nhân run giọng nói: " Hoa Tinh ngươi như thế nào không biết lý lẽ. Ngươi như thế nào nói hắn lừa ngươi, ngươi chính là cố ý. Ngươi thật ác độc một điểm nhân tính cũng không có."

Hoa Tinh tay phải lại giơ lên, lại một tiếng thét thảm trong nháy mắt truyền ra thật xa. Người cuối cùng, cả người đều run rẩy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Hoa Tinh. Có lẽ vì do quá sợ hãi, miệng người nọ không ngừng lắp bắp đáng tiếc một chút âm thanh cũng không phát ra.

Nhìn hai người trên mặt đất đau đến chết ngất, Hoa Tinh nhìn người cuối cùng nói: " Tin tưởng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng, bây giờ ngươi nói các ngươi đến tột cùng đến từ nơi nào?"

Người nọ run rẩy nói: " Kỳ thật chúng ta đến từ Tụ Hoa Cung. Lúc trước, một lần thiếu chủ của chúng ta, La Y, bị Thiếu Lâm ba phái bắt được, Cung chủ của chúng ta rất giận dữ, hiện tại Cung chủ mang theo chúng ta trước tiên tới nơi này cứu hắn. Bời vì nghe được tin tức, nói lúc đầu các ngươi, Phượng Hoàng thư viện, đem nơi ẩn thân của Thiếu chủ nói cho ba phái, cho nên Cung chủ đối vơi các ngươi cũng mang hận. Mới phái chúng ta đến tra xét động tĩnh, chuẩn bị tìm cơ hội đối phó các ngươi, không nghĩ ra lại gặp ngươi, bây giờ ta cũng đều nói xong cầu xin ngươi cho ta một cái chết thống khoái đi."

Hoa Tinh nghe vậy liền trầm tư. Hắn nói, Hoa Tinh trong lòng có vài phần tin tưởng, lại vừa có vài phần không tin, nhưng hắn nhất thời cũng không rõ ràng thiệt giả.

Vốn Hoa Tinh nghĩ, ba người này hẳn là người của Tam Đại Thư Viện phái tới, nhưng như thế nào cũng không có nghĩ đến, lại là người của Tụ Hoa Cung. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, chuyện này cũng có thể, cho nên giờ phút này hắn có chút khó nghĩ.

Nhìn hai người khác trên mặt đất một cái, Hoa Tinh tay phải vung lên, tiếng kêu thảm thiết nhất thời đình chỉ, nhìn lại người duy nhất còn sống, Hoa Tinh lạnh lùng nói: " Ngươi nói, làm cho ta không hài lòng lắm, trừ Phi ngươi có cái gì có thể chứng minh thân phận của ngươi. Nếu không, ngươi cũng giống như bọn họ, nhận hết thống khổ mới được giải thoát".

Người nọ trong mắt lộ ra một tia kinh khủng, gấp giọng nói: " Ta nói tất cả đều là thật, ngươi như thế nào lại không tin? Chứng cớ, ta từ nơi nào cho ngươi chứng cớ? Chúng ta đi ra, đều lo lắng bị ngươi phát hiện thân phân, cho nên trên người vật gì cũng không có, ta như thế nào chứng minh thân phận của mình đây?"

Hoa Tinh ánh mắt lạnh lẽo, tay phải vừa chuyển, người nọ trong nháy mắt kêu to như heo bị chọc tiết. Hoa Tinh chỉ dùng một loại âm nhu chân lực, đưa đầu khớp xương hắn chấn vỡ. Loại này chính là làm cho đau nhức tận xương tủy. Lạnh lùng nhìn hắn, Hoa Tinh cười lạnh nói: " Từ ánh mắt kinh hoảng của ngươi là biết ngươi nói lúc trước là dối gạt ta, hiện tại, cuối cùng cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi nói thật hay không, nói?"

Người nọ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt vặn vẹo, hai tay vái lạy, hoảng sợ nhìn Hoa Tinh nói: " Ta nói, ta nói, thật ra chúng ta đến từ một tổ chức gọi là Đồng Tâm Minh, tổ chức này vẫn còn ẩn dật, cho nên không có người nào biết. Nhưng thế lực tổ chức này đang phát triển nhanh. Tại thành Lạc Dương, thượng cấp của chúng ta là một trong tam đại tổng tuần tra Cổ Phú Quý. Người nọ ngươi nhất định đã gặp qua, chính là chủ sự của tổ chức hoa mẫu đơn hội, một thân mập mạp, tất cả đều là thịt béo, chính là hắn. Chúng ta cũng là nghe hiệu lệnh của hắn, mới đến nơi này.Thật sự, lúc này đây là sự thật, ta có thể thề."

Hoa Tinh nhìn vẻ mặt của hắn, phát giác vẻ mặt của hắn lúc này hết sức cấp thiết, không giống giả. Hoa Tinh có chút nhìn trời, thân vừa chuyển, tay phải tùy ý cử động, người nọ liền vĩnh viễn ngậm miệng lại.

Lẳng lặng nhìn mấy xác người, Hoa Tinh trầm tư một hồi, trong nháy mắt lộ một vẻ mặt bá đạo. Cả người ở một khắc này đều có vẻ cao lớn hẳn lên, một cỗ khí thế cực kỳ cường đại trong nháy mắt tràn ngập hướng về bốn phía không ngừng vươn xa.

Một hồi sau cỗ khí thế bá đạo đã bao trùm toàn bộ thành Lạc Dương.

Hoa Tinh cười ngạo nghễ, lẩm bẩm: " Nếu các ngươi thích nhìn một Hoa Tinh cường đại, ta sẽ cho các ngươi toại nguyện. Chỉ hy vọng đến lúc đó, các ngươi không hối hận là được." Nói xong, cỗ khí thế cường đại nọ trong nháy mắt biến mất vô ảnh, mà Hoa Tinh lại xoay người về hướng phòng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện