Trong phòng nhỏ yên tĩnh, năm người Hoa Tinh lẳng lặng nằm trên giường, không để ý đến tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi phía bên ngoài kia. Cô Ngạo và Ám Vũ đều cẩn thận để ý đến từng động tĩnh phía bên ngoài khung cửa sổ, tùy thời chuẩn bị động thủ. Trần Lan và Mai Hương cũng im lặng, không ai mở miệng, trong phòng có vẻ đặc biệt yên lặng.

Trên khuôn mặt của Hoa Tinh nở nụ cười, đối với sơn trang này cảm thấy thập phần hứng thú. Bất quá bởi vì tam nữ và Cô Ngạo đang ở đây, Hoa Tinh sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện, cho nên không dám tùy ý rời đi, đành phải chờ đợi trong phòng. Chân khí chuyển động rất nhẹ, Hoa Tinh dò xét một chút tinhg huống của Trương Tuyết, hắn phát hiện nàng rất thông minh, cũng không hề coi thường vọng động, chỉ lẳng lặng ở yên trong phòng. Đang ở cùng với nàng là bốn đệ tử của Hoa Sơn, lúc này hoàn toàn đã được vũ trang, theo dõi sát sao từng động tĩnh bên ngoài cửa sổ.

Lúc này, chỉ cách tiếng hét thảm thiết đầu tiên chỉ một chút thời gian, lại là một tiếng hét thảm khác truyền đến, truyền tới rất rõ ràng tới trong tiểu ốc, khiến cho tất cả mọi người đang ở đây nghe được rất tỷ mỉ. Trong mắt Hoa Tinh lóe lên một tia quang mang kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Tối nay có lẽ là một bất tường chi dạ (một tối chẳng có gì tốt), nhân sĩ võ lâm tá túc nơi này ước chừng có hơn mười người, có lẽ sẽ có phân nửa người phải lưu lại tính mạng ở nơi này. Vì sự an toàn của mọi người, ta nghĩ chúng ta cứ lẳng lặng ở yên tại đây, vô luận có nghe được thanh âm gì, không có phân phó của ta thì không được rời khỏi bên cạnh ta, hiểu rõ chứ?" Bốn người trong phòng gật đầu đáp ứng, hiểu được tâm ý của Hoa Tinh.

Hoa Tinh đứng dậy, đi đến, nhẹ nhàng đẩy cửa, một trận đại phong thổi tới, đặc biệt mát mẻ sảng khoái. Lẳng lặng đứng ở cửa, Hoa Tinh nhìn ra phía bên ngoài, chân khí cực nhanh xoay chuyển, chỉ một chút đã nắm rõ hoàn toàn mọi động tĩnh xung quanh trong phạm vi năm mươi trượng. Ánh mắt của Hoa Tinh từ từ có chút chần chừ, hắn cảm giác được có một cái bóng đang cấp tốc chớp động thân ảnh, lúc ẩn lúc hiện, rất khó để nhận ra đây có phải là thật hay không. Đây là sự tình mà Hoa Tinh cho tới bây giờ chưa từng gặp phải, nếu thật sự là vị võ lâm cao thủ, vậy võ công của hắn có lẽ chính là lợi hại nhất từ khi Hoa Tinh xuất đạo tới nay gặp được. Sắc mặy Hoa Tinh có chút nghi trọng, từ từ liếc mắt nhìn về phương xa, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Võ công của người này hắn từ khi xuẩt đạo tới nay mới có thể gặp, tuyệt đối là cao thủ có thực lực xếp trên Thiên Bảng, rốt cuộc là ai đây? Thật làm cho người ta có chút không giải thích được, cũng khó có thể đoán ra. Hắn ẩn tàng ở chỗ này, đánh lén những người này có mục đích gì, chẳng lẻ lại có bí mật gì không thể nói cho người biết? TruyệnFULL.vn

Lúc này, tiếng kêu thảm thiết thứ ba khi truyền đến, trong gió đêm có vẻ đặc biệt rõ ràng, khiến cho lòng người phải rung động. Nhìn theo phương hướng mà thanh âm truyền đến, trong mắt Hoa Tinh lóe ra một tia kỳ quang, xoay người quay lại trong phòng, đóng lại cửa phòng. Nhìn trong mắt bốn người hàm chứa nghi vấn, Hoa Tinh mỉm cười nói: "Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi. Chỉ cần mọi người không rời khỏi bên cạnh ta, thì sẽ không có sự tình gì cả. Bất quá những người khác cũng rất khó nói, tin rằng đêm nay ở nơi này sẽ lưu lại thi thể của không ít người. Chúng ta cứ lẳng lặng nằm nghỉ ngơi đi, không nên hỏi tới sự tình của bọn họ làm gì. Ở nơi này người duy nhất có quan hệ với ta chính là Trương Tuyết, nàng ta vừa lúc lại cư ngụ cách chúng ta chỉ một bức vách, có sự tình gì ta sẽ biết ngay, những người khác thì tự cầu cho mình nhiều phúc đi."

Quay lại mà nói, quần hùng đang lúc thương nghị tuyển cử ai làm chủ sự lâm thời, dẫn dắt mọi người vượt qua nan quan này. Nhưng thương nghị một hồi cũng không có kết quả, chủ yếu là xoay quanh hai người Võ Đang Xuất Trần đạo trưởng, và cao thủ của Thiên Nhất Giáo Nhất Kiếm Chấn Giang Nam Viên Phong, chỉ là việc ai là chủ thôi mà tranh giành không ngớt. Trong đó số người ủng hộ hai người thì mỗi người chiếm một nửa, trong lúc nhất thời chẳng ai chịu nhường, giằng co không thôi.

Người mà Dư Nhị ủng hộ chính là Nhất Kiếm Chấn Giang Nam Viên Phong, bởi vì Viên Phong là cao thủ nổi danh trong chốn võ lâm, trên Địa Bảng lần này liệt danh đệ lục, võ công so với Xuất Trần cao hơn một chút. Xuất Trần chính là cao thủ một lần trên Địa Bảng bài danh cuối cùng, ở vị trí thứ mười hai. Còn những người ủng hộ Xuất Trần chính là nhìn vào thân phận của Xuất Trần, hắn dù sao cũng là nhân vật nổi danh trong Võ Đang, trong chốn võ lâm cũng có tiếng tăm rất tốt. Còn đám người ủng hộ Viên Phong, lại là dựa theo võ công của hắn, cho rằng đi theo hắn sẽ an toàn hơn một chút.

Dư Nhị thấy việc này vẫn giằng co không chấm dứt, mở miệng nói: "Đã như vậy, ta thấy chúng ta chia thành hai lộ thì tốt hơn, dù sao mọi người đã đoàn kết cùng nhau, cũng không cần thiết phái tranh luận thêm về vấn đề này nữa. Chúng ta không có nhiều thời gian, bây giờ mọi người cứ việc làm theo ý của mình là được."

Bởi vì Dư Nhị đã nói vậy, nên nhất thời ba bốn mươi người một chút đã chia làm hai lộ, một đi theo Xuất Trần, một đi theo Viên Phong. Người ở hai mới phân chia xong, thì không ngờ hai mặt phía đông và tây đồng thời truyền đến tiếng kêu thảm thiết, khiến cho lòng mọi người đều trầm xuống. Xuất Trần và Viên Phong nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, rồi lần lượt lên đường. Hiển nhiên bây giờ không phải là lúc tranh giành, mà là lúc phải hành sự. Xuất Trần mang theo bên cạnh mười chín người, đi về hướng đông, Viên Phong mang theo mười tám người về hướng tây, rất nhanh thân ảnh của bọn họ đã biến mất.

Theo sát phía sau Xuất Trần là Trương Xuân của Không Động, lúc này sắc mặt Trương Xuân khẻ biến, bởi vì địa phương truyền đến tiếng kêu thảm thiết đó chính là địa phương mà người thứ nhất đã chết, cũng chính là địa phương mà Trương Xuân và các huynh đệ nghỉ lại. Khi đi tới tiểu ốc, tiến vào cửa rồi nhìn qua một chút, Trương Xuân nhất thời rống lên một tiếng giận dữ, như muốn biến núi non trở thành đồng bằng. Trương Xuân nhảy bổ tới bên cạnh thi thể của bốn sư đệ, lớn tiếng khóc rống lên. Sắc mặt Xuất Trần đạo trưởng đại biến, trong miệng giận dữ mắng: "Tên hung thủ này thật quá càn rỡ rồi, không ngờ lại hung tàn như vậy, nhất cử giết sạch toàn bộ bốn người bọn họ. Đồng thời cũng hút máu đoạt mệnh, thủ đoạn thật quá tàn nhẫn mà. Trương thí chủ hãy đè nén thương đau a, địch nhân của chúng ta thập phần hung tàn, ngươi phải hồi phục tinh thần lại, vì người đã chết mà báo thù thật tốt."

Trương Xuân đứng dậy, trong mắt lộ ra thần sắc kiên định, trầm giọng nói: "Cừu này không báo, ta thề không làm người. Tối nay Trương Xuân ta cho dù phải trả giá bằng tính mạng của bản thân, cũng phải tìm ra hung thủ, vì năm vị sư đệ đã chết mà báo thù. Đạo trưởng, chúng ta đi thôi." Nói xong bèn xoay người rời đi. Xuất Trần từ từ lắc đầu, cũng mang theo mọi người rời đi. Sau khi xuất môn, Xuất Trần phân phó mọi người đi kiếm hỏa tập, như vậy mới có thể đề cao sự an toàn. Vì vậy trong đêm đen, chỉ thấy một con hỏa xà đang uốn lượn hướng về phía bên trong sơn trang mà đi tới.

Bên kia, Viên Phong dẫn theo mọi người đi tới hiện trường, cũng phát hiện có ba cỗ thi thể, tất cả đều là bị người hút máu mà chết, miệng vết thương đều nằm ở vùng cổ họng. Đồng thời nơi đây còn có gần mười người đứng xem, trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi, bởi vì cho đến bây giờ đã chết không ít người, nhưng còn không có phát hiện hung thủ là ai. Khi Dư Nhị nói cho những người đó tất cả những sự tình đã phát sinh, đám người đang đứng xem này cũng gia nhập hàng ngũ của bọn họ, bắt đầu tìm kiếm hung thủ. Đồng bạn của những người đã chết càng tích cực hơn, có người khác hỗ trợ, tự nhiên vì chính nghĩa nghiêm minh mà đòi lại công đạo.

Dư Nhị đối mặt với bọn họ. Phân tích qua một chút về tình huống nơi này. Chỉ nghe hắn nói: "Nhìn lại vài sự tình, người xuống tay với những kẻ tá túc như chúng ta, chắc chắn có thể là người của tòa sơn trang này. Chỉ là không rõ bọn họ vì sao lại làm vậy, giữa chúng ta và bọn họ chẳng có ân oán gì lớn, bọn họ lại đối đãi với chúng ta như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân. Bọn họ giết người là có dụng tâm khác, nguyên nhân của mỗi một người chết đều là do bị người ta hút sạch tiên huyết, có thể thấy được mục đích của tên sát nhân chính là hút máu. Còn bọn chúng vì sao lại giết người hút máu, ta cũng không biết cụ thể, bất quá ta đoán rằng, có thể là có người tu luyện một loại võ công tà ác, nên mới làm như vậy. Còn cụ thể là võ công gì, tại hạ cũng chưa từng nghe nói qua, chỉ là đoán như vậymà thôi. Không biết mọi người nghĩ sao?"

Trong đám người có người mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta phải đi tìm bọn họ để hỏi cho rõ ràng, như vậy mới hiểu được. Nếu là do bọn họ làm, chúng ta nhiều người như vậy hướng tới bọn họ mà đòi lại công đạo. Bắt bọn họ giao ra tên hung thủ giết người, để chúng ta xử trí."

Lại một thanh âm khác nói: "Chúng ta tốt nhất trước hết hãy liên lạc với tất cả đồng đạo đang tá túc ở đây, như vậy thực lực của chúng ta chúng ta mới cường đại, đến lúc đó mới nắm chắc có thể bắt được tên hung thủ, vì những người đã chết mà báo thù." Đây là một người có chút cẩn thận, bất quá lời hắn nói lại được đại đa số đồng ý, dù sao ai cũng không muốn tùy tiện lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.

Viên phong nhìn mọi người nói: "Nói vậy cũng có đạo lý, tối nay chúng ta thân ở nơi nguy địa ( đất dữ), cẩn thận một chút cũng là tốt, bây giờ chúng ta đi liên lạc với những người khác. Nơi này người ở trọ cũng không ít, chúng ta cũng phân binh làm hai lộ, rồi sau đó hội họp ở chỗ này. Dư Nhị, phiền huynh dẫn theo một ít người tới bên kia, ta đưa người đi tới bên này." Nói xong bèn dẫn theo người ly khai.

Dư Nhị dẫn theo mười ba người đi theo hướng bên phải, đi được mười trượng, một người ở phía sau đột nhiên mở miệng nói: "Thấy có một hắc ảnh ở kia, mau đuổi theo." Mọi người vừa nghe thấy, đều quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấy một hắc ảnh chợt lóe lên ở bụi hoa cách đó hai mươi trượng rồi biến mất. Nhóm Dư Nhị có mười bốn người, ỷ vào số người ở đây, cũng không sợ có chuyện, toàn bộ phóng tới hướng bụi hoa kia. Mười bốn người khi đi tới bụi hoa đó lại tách ra, tìm kiếm xung quanh hắc ảnh kia.

Bụi hoa này cũng không lớn, phương viên cũng chỉ có hai ba trượng. Mười bốn người vội vàng tách ra cẩn thận tìm kiếm trong bụi hoa đó, xem xem người nọ có trốn trong đó hay không. Nhưng tìm kiếm một trận chẳng thấy bóng dáng đâu, lúc mọi người chuẩn bị bỏ qua, thì đột nhiên có một tiêngq hét thảm, vang lên ở bên cạnh mọi người. Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế kia, khiến cho mọi người sợ tới mức tâm kinh đảm hàn (lòng sợ mật lạnh, ý nói là rất sợ),lông tóc tự nhiên dựng đứng lên, sắc mặt đại biến.

Tim của Dư Nhị cũng đập mạnh, cũng bị tiếng thét kia dọa không nhỏ. Phân phó mọi người xem xét xem là ai trúng ám toán, đồng thời yêu cầu mọi người cẩn thận đề phòng. Mọi người cẩn thận tỷ mỉ xem xét một chút, quả nhiên lại có một vị đồng bạn bị giết chết, hơn nữa ở đây, trong thời gian ngắn ngủi như vậy,không ngờ cũng bị hút sạch tiên huyết, có thể thấy được địch nhân đáng sợ như thế nào, thân thủ lợi hại ra sao. Lúc này, trong lòng mọi người đều nổi lên một cỗ hàn ý, thấu xuống gan bàn chân, thân thể nhịn không được từ từ run rẩy.

Dư Nhị mở miệng nói: "Không quản tới chuyện người đã chết, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, tới hội hợp với mọi người, nhanh chân lên nào, nơi này chẳng phải là nơi tốt lành đâu." Nói xong bèn bước đi, những người khác cũng theo sát phía sau. Nhưng nơi bụi hoa yên tĩnh chẳng có gì kỳ lạ này, lúc này lại xảy ra biến hóa, làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác hư ảo. Dư Nhị chỉ cảm thấy hoa mắt, trải qua một chút mơ hồ không rõ, tựa hồ như có biến hóa gì đó. Quay đầu nhìn lại đám người ở phía sau, vốn còn có mười hai người,nhưng đảo mắt đã chỉ còn lại có bốn người, tám người còn lại đã chẳng thấy đâu nữa.

Dư Nhị lại nhìn quanh bốn phía, trong lòng kinh hãi, sớm đã rơi tình cảnh chẳng nhúc nhích được một bước. Dư Nhị chỉ cảm thấy như lâm vào tầng tầng biển hoa, dưới chân không ngừng đi, nhưng thế nào cũng không tiến ra được. Trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ, biết đụng phải tường do quỷ dựng nên rồi, hắn hiểu được kỳ môn độn giáp, trận pháp thuật số mà võ lâm vẫn lưu truyền. Quay đầu nhìn lại, đám người phía sau đã biến đi đâu mất, mà giữa không trung lại ẩn ẩn truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Dư Nhị hiểu được bọn họ đã xong rồi, hắn có lẽ cũng xong rồi.

Đứng ở giữa không trung mà nói, ngươi sẽ nhìn thấy, Dư Nhị một mình ở trong địa phương mà phương viên chỉ có sáu thước nhưng cũng không thoát được, qua lại rồi đảo quanh, thế nào cũng chạy không thoát được. Tình cảnh kia thật là kỳ quái mà thú vị, cũng có vài phần tà khí. Còn trong bụi hoa, cách Dư Nhị không xa, có mười ba cỗ thi thể đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, một hắc ảnh có thân hình cao lớn, đang lẳng lặng đứng ở đây, nhìn không rơ được mặt của hắn, bởi vì hắn đeo một mặt nạ đầu quỷ. Mà mặt nạ cũng thật kỳ lạ, chỉ che đi phía bên trên khuôn mặt của hắn, để lộ ra đôi mắt đang lóe lên ám hồng sắc quang mang, yêu diễm tà dị vô cùng. Hắc ảnh này chỉ nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi, ánh mắt chăm chú nhìn Dư Nhị, một bộ dạng chẳng có một chút khẩn trương.

Dư Nhị sau nửa ngày loanh quanh, rốt cục cũng hiểu được hắn không thể chạy thoát, đành bất đắc dĩ phải ngừng lại. Dư Nhị tập trung tinh thần cao độ, đề tụ công lực toàn thân từng thời khắc phòng ngự công kích của địch nhân. Dư Nhị từ từ xoay người, đột nhiên một bóng đen không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện trước mắt hắn, không có một chút thanh âm. Dư Nhị mở miệng kinh hô một tiếng, song thủ lập tức đặt trước ngực, kinh hãi nhìn vị khách không mời này. Nhìn ánh mắt lóe lên ám hồng sắc quang mang này, Dư Nhị đột nhiên nhận thấy toàn thân tựa hồ như cứng ngắc lại, một chút cử động cũng không được, trong lòng liền trầm xuống, một cổ khí tức tử vong đang bao trùm trong lòng hắn.

Hắc ảnh há miệng, lộ ra một hàng răng nanh màu huyết hồng, trong miệng rõ ràng có thể thấy được hồng sắc dịch thể kia. Hắc ảnh vồ lấy Dư Nhị đang cực lực phản kháng kia, trong mắt lộ ra lãnh ý, mở miệng cắn nát cổ họng, đại khẩu hút lấy tiên huyết của hắn. Dư Nhị chỉ cảm thấy máu huyết rất nhanh chảy ra ngoài, tính mạnh hắn đang trôi qua rất nhanh, hắn hoảng sợ trợn trừng song nhãn, dùng toàn bộ lực lượng, chỉ phát ra được một tiếng hét thảm thiết, càng khiến cho màn đêm âm trầm khủng bố, có thêm một phần khí tức đáng sợ.

Trong ánh mắt của hắc ảnh kia lóe lên hồng quang yêu dị, nhìn tòa cao lâu ở chính giữa sơn trang kia, trong mắt lộ ra vẻ âm lãnh, nhẹ giọng nói: "Thêm hai mươi bảy người nữa thôi, Huyết Ảnh Thần Công của ta sẽ luyện thành, đến lúc đó, ta có thể ngạo thị thiên hạ được rồi, ha ha ha ha. Cứ chờ xem, đến lúc đó ta sẽ tìm đến ngươi, nhất định là vậy." Nói xong thân ảnh đã biến mất.

Chỉ trong công phu dùng một bữa cơm ngắn ngủi, trong sơn trang đã chết hai mươi tư người, thật sự là khiến lòng người kinh hãi a. Lại nói Viên Phong dẫn theo mười lăm người đi theo phía bên trái, không bao lâu đã dừng lại trước cửa trụ túc phòng, Viên Phong gọi người tiến lên đi xem trong phòng có người hay không, kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Viên Phong tổng cộng gọi bốn người tiến đến, nhìn bốn người đẩy cửa đi vào, nhưng lúc sau thì một chút thanh âm cũng không có, mà bốn người lại không thấy quay lại. Trong lòng Viên Phong chấn động, trong lòng nổi lên một cỗ kêu gọi của điềm xấu, địch nhân ở nơi này lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Còn không thấy cái bóng của địch nhân, thì nhận ra mấy người ở bên cạnh không ngờ lại chết hết, nếu cứ như vậy, có lẽ đợi khi nhìn thấy địch nhân, người bên cạnh hắn bên cạnh hắn có lẽ đã chết sạch rồi. Thầm nghĩ như vậy, Viên Phong lại nhịn không được một trận rùng mình.

Đám người bên cạnh Viên Phong âm thầm nhận ra nguy cơ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Viên Phong cũng đã đến được một hồi lâu, dưới tình huống không hề có động tĩnh gì, phải mở miệng nói: "Chúng ta cẩn thận một chút, cùng nhau đi xem xét, mọi người hãy chú ý đến tình huống ở bốn phía, đi nào." Nói xong bèn đi tới trước tiên. Khi đi vào trong phòng rồi nhìn qua, ở phía bên phải có một cỗ thi thể, miệng vết thương cũng nằm ở cổ họng, bất quá lần này so với những người đã chết trước đó có chút bất đồng, trên đỉnh đầu của người chết không ngờ lại lại có thêm năm lỗ thủng do chỉ phong tạo thành, máu tươi chảy đầy mặt.

Sắc mặt của Viên Phong đại biến, thân là Địa Bảng cao thủ, hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải sự tình quỷ dị như vậy, trong lòng vô cùng kinh hãi. Viên Phong nghiêm mặt lại, mang theo mọi người đi vào căn phòng thứ hai, tình hình cũng giống như vậy, người chết đều có hai vết thương, so với những người đã chết lúc trước có khác biệt rất lớn.Sau khi điều tra lần lượt mười hai phòng, Viên Phong phát hiện ra, tính cả bốn người vừa rồi do hắn phái đi, thì nơi này tổng cộng có mười bốn cỗ thi thể, đáng tiếc lại không hề phát hiện ra bóng dáng của hung thủ, thật là tà môn mà. Rõ ràng thấy người tiến đến, nhưng lại không hề trở ra, đáng tiếc người bây giờ đã chết cũng không tìm thấy được hung thủ, vậy hung thủ đã đi đâu, chẳng lẽ là Phi thiên độn địa rồi.

Viên Phong không nói không rằng, mang mười một người ly khai nơi này, đi tới một chỗ khác. Đi trong sơn trang trống trải, trong gió đêm thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hét thảm thiết, khiến cho những người còn sống cả kinh, trong lòng nổi lên khiếp ý, không biết phải làm sao mới tốt, mọi người đều rơi vào trong sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện